Chương 20: Mỹ nữ dốt
Tô cầm chi
06/04/2024
Câu nói của Yến Nguyệt đã chạm đến tấm lòng thiện lương trong con người hắn. Đúng! nàng nói đúng đâu thể không nghĩ cho bá tánh ở An châu hắn đứng khựng lại không bước nữa nàng biết kiểu gì người như nam chính cũng không làm trái được lương tâm
“Huynh nghĩ xem người như ta được cống hiến cho triều đình là phước phần của thần dân như ta, huynh về suy nghĩ lại nếu được hãy làm theo lời ta nói”
Chiêu Viễn đứng lại đắn đo một lúc rồi lại bước tiếp nhưng không đáp lại lời Yến Nguyệt nói vì chưa chắc chắn sẽ nghe theo lời nàng đưa ra không
“Chắc chắn sẽ nghe theo”
Yến Nguyệt cười vui sướng nàng biết người như Chiêu Viễn một lòng vì chúng sinh đâu thể thấy chết không cứu chẳng qua kế sách có hơi gấp rút nhưng về suy nghĩ lại chắc cũng là chấp nhận thôi
(“Nhưng ta mong huynh nhanh chóng quyết định không là không kịp đâu bởi sắp có kẻ hớt tay trên”)
…
[ngày hôm sau]
Gần đây tuyết không còn rơi nữa gió cũng bớt thổi mạnh thi thoảng chỉ còn hơi khẽ đung đưa nhịp lá trên cao, trời quang tạnh ráo nhưng lại lạnh thấu xương cái lạnh giá giữa đông, người không thích lạnh như Chiêu Sở xung quanh căn phòng của hắn những nơi hắn nghỉ ngơi đều có thau đồng sưởi ấm hoặc trên tay luôn có túi sưởi
Hôm nay vẫn vậy Chiêu Sở ngồi dùng trà trong phòng, ấm trà vừa đun rót ra chén còn bốc khói nghi ngút nhưng người hắn lại rất lập dị sợ lạnh luôn phải sưởi ấm lại thích mở cửa đón gió Đông bắc ngắm tuyết rơi, phủ hắn không trồng cây quý hoa thơm mà chủ yếu toàn cây trúc khi tuyết rơi xuống nhìn có chút ảm đạm, trời mưa lại ma mị đến sợ
“Trời ơi! vương gia của ta ơi, đừng có mở cửa hít khí trời hứng phong hàn nữa”
Mục Tạ lúc nào cũng phải cằn nhằn về vấn đề này hắn không mệt vì phải làm theo mệnh lệnh mà mệt vì suốt ngày phải đi đóng cửa vừa mới nhận lệnh đi điều tra gần một ngày vừa về đã thấy cửa sổ mở toang vội chạy tới đóng lại ngay
Chiêu Sở quá quen chẳng mấy quan tâm mặc kệ Mục Tạ ra sức nói, khuyên ngăn một hồi thấy vương gia không nghe hắn cũng dừng lại thở dài ngán ngẩm đứng bên cạnh bẩm báo lại tin mình điều tra được
“Vương gia thần đã điều tra về vị tiểu thư kia như người bảo thật ra cũng chẳng có gì đáng bận tâm cả, chỉ là một vị tiểu thư bình thường thôi, nghe nói còn không có tiếng tăm tốt”
Nhưng Chiêu Sở khi nghe người dám vạch tội động đến Dư gia chắc chắn không phải một vị tiểu thư bình thường mà lại tài hơn ta nghĩ
“Chu thừa tướng tay nắm binh quyền được hoàng thượng kính nể vài phần, cô nương này chắc bị nuông chiều nên sinh hư nếu tiếp cận trước chắn chắn cũng lợi đôi phần”
Mục Tạ mắt sáng lên hiểu ra liền phấn khích
“A! Ngài định dùng mỹ nam kế à đúng là anh minh”
Chiêu Sở tức giận lườm hắn
“Đầu ngươi chỉ có mấy cái này thôi à, ta nói là kết thân với Chu gia ấy”
Hắn hụt hẫng tưởng sắp có chuyện vui thì ra là tưởng nhầm, Thanh phủ cũng cần có Vương phi rồi mà vương gia lại chẳng hứng thú với nữ quyến phủ nào có mỗi Nhược Uyên cũng là bị ngài ấy doạ chạy mất vừa hay có dịp để gặp nữ quyến phủ khác rồi hắn vội lấy trong tay áo một thư mời đưa cho Chiêu Sở
“Quà cho người”
Chiêu Sở nhìn nghĩ không biết lại định bày trò gì đây cầm lấy mở thư mời ra
“Đây là thư mời tới hội ngắm hoa của Doanh phủ thế nào, người có muốn đi không?”
Chiêu Sở bỏ lại phong thư xuống bàn nhìn Mục Tạ đôi mắt nửa vời khuôn mặt chẳng chút hứng thú nói rõ từng chữ
“Không rảnh!”
Không nhất định phải cứu lấy sự an nguy của cả một phủ nhỡ sau này vương gia không có ý trung nhân phủ không có vương phi thì hắn phải ở bên lo toan tới già sao? hắn cũng phải lấy vợ sinh con nữa chứ
Suy nghĩ không biết lấy lí do gì để khiến Vương gia phải đi thì chợt nghĩ ra hiện giờ ngài ấy đang muốn thân với Chu gia sao vừa hay đại tiểu thư Chu gia cũng sẽ tới
“Vương gia, vừa hay hôm đấy đại tiểu thư Chu gia Chu Yến Nguyệt cũng tới”
Chiêu Sở liền ngay tức khắc bị dao động mắt mở tròn không còn khuôn mặt vô cảm nữa không cần suy nghĩ lại
“Đi thì đi”
Mục Tạ đã tìm được người khiến vương gia có để ý chí ít cái lý do này cũng có tác dụng tạm thời còn sau này thì hắn không chắc cỡ như Nhược Uyên còn buông bỏ được thì Yến Nguyệt này cỡ nào
…
[Yên Vương phủ]
Chiêu Viễn nhớ lại lời Yến Nguyệt nói cảm thấy có chút hợp lý hắn cả buổi trời suy đi tính lại là vẫn chẳng thể nào nghĩ ra kế sách hoàn hảo như vậy nếu thực hiện theo không có trở ngại chắc chắn «nhất bản vạn lợi»*
Không ngờ có ngày hắn lại nghe theo lời một người không đáng tin tưởng như Yến Nguyệt nàng ta trước giờ vô năng thiếu tiết độ mà nay lại có thể vạch đường chỉ lối cho người khác đúng là khác hoàn toàn với hình ảnh của nàng ta trước đây, nếu mang chuyện này bẩm lên hoàng thượng mà nói của Yến Nguyệt nghĩ ra có ai tin chứ các quan văn trong triều trăm phương ngàn kế không thay đổi được tình thế mà nàng ta lại đòi nghĩ ra kế sách có trời sập cũng không tin
Hắn nhìn ra bên ngoài ngắm khung cảnh mà lòng không khỏi nhớ tới Nhược Uyên tự hỏi giờ không biết nàng ấy đang làm gì liệu người có như ta như ta nhớ người không hắn cũng chả biết vì lý do gì lại khiến nàng tạo ra bức tường ngăn cách giữa hai người thà rằng nàng cứ nói thẳng ra có phải đỡ đau khổ hơn không
Hắn đang thẫn thờ gửi tâm tư vào khung cảnh thì bên ngoài có quản gia cung kính vào trong báo lại tay để một phong thư ghi chữ “kính”( viết tắt chữ kính gửi)
“Vương gia bên Doanh phủ gửi tới bảo đưa cho ngài”
Chiêu Viễn quay lại nhìn phong thư cần lấy mở ra đọc
Bên trên viết nội ý mời hắn tới thưởng hoa ngắm cảnh đàn đạo chung vui hắn đưa cho quản gia không muốn đi cũng chả có hứng đi nhưng hắn nhận ra Doanh gia nổi tiếng quen biết rộng vậy liệu Vân gia có tới không, hắn đột nhiên muốn đi nói với quản gia nhất định sẽ đến dự, còn cơ hội gặp mặt sẽ còn có khả năng trở về như trước kia hắn không tin sự kiên trì của hắn lại không làm nàng mở lòng
..
“Không biết là ta có số đào hoa hay do nguyên chủ có sẵn mà lại hút trai cỡ này”
Yến Nguyệt ngồi thở dài từ nãy giờ mấy hôm nay quên mất bây giờ mới nhớ ra nàng mở ngăn kéo tủ lấy ra được ba chiếc khăn tay đặt lên bàn ngồi chống nạnh nhìn rồi lại thở dài trong có mấy ngày mà tận ba nam nhân đưa khăn tay cho
(“Đúng là có số hưởng ở hiện đại mà thế này mỗi ngày chọn một anh làm bạn trai sống cuộc sống nở hoa”)
Tiểu Đào từ ngoài đi vào tay cầm đĩa khoai lang nướng còn nóng hổi Yến Nguyệt thấy trời lạnh mà có khoai nướng ăn thì đã cái nư nghĩ lại thèm nên sai Tiểu Đào đi đến thiện phòng nướng mang lên cho nàng, cũng tính tự nhóm củi rồi vừa nướng vừa sưởi ấm nhưng mà mẫu thân mà biết lại nghe mắng ù cả tai nên thôi
“Nướng xong nhanh vậy, đưa đây cho ta thơm quá đi”
Yến Nguyệt đỡ lấy cái đĩa đặt lên bàn ngửi mùi thôi đã thấy thèm lắm rồi nàng sung sướng chọn củ to nhất định bẻ đôi ra để bóc vỏ mà vừa mới lấy từ trong lò ra nên rất nóng nàng phản xạ lại đặt vội củ khoai xuống đưa ngón tay sờ lên tai Tiểu Đào hoảng hốt
“Tiểu thư cẩn thận nóng lắm đó, người không bị bỏng chứ?”
Yến Nguyệt lắc đầu cầm lại củ khoai ném qua lại cho nguội bớt, Tiểu Đào đập vào mắt là những chiếc khăn tay trên bàn không khỏi ngạc nhiên tò mò hỏi
“Tiểu thư khăn tay này là của ai vậy ạ? em chưa thấy qua bao giờ vậy?”
Nàng chăm chú lột vỏ không suy nghĩ mà trả lời câu hỏi của nha hoàn ngay
“Tất nhiên chưa thấy bao giờ rồi tại có phải của ta đâu”
Tiểu Đào tính tò mò trỗi dậy là muốn làm người ta tò mò muốn chết rồi nhanh miệng hỏi ngay hào hứng
“Của ai vậy ạ?”
Yến Nguyệt mải miết làm việc quan trọng
“Em là muốn hỏi cái nào?”
Tiểu Đào chỉ vào chiếc khăn có màu thiên thanh* hỏi
“Cái này này tiểu thư”
Nàng nhìn xuống bàn chỗ chiếc khăn mà Tiểu Đào chỉ khuôn mặt rất bình thản không chút biến sắc đáp lời ngay
“Của Thanh vương gia”
Nha hoàn cảm thấy kịch tính quá rồi hồi hộp chỉ tay vào chiếc có màu ngư đỗ bạch*
“Vậy cái này là của ai ạ?”
Yến Nguyệt lại lặp lại hành động
“Cái đó của Khương đại nhân”
Khuôn mặt Tiểu Đào hiện rõ vẻ phấn khích chỉ tiếp cái hoàng sắc* thêu long phụng tiểu Đào khựng lại chợt nhận ra ngay nhưng nghĩ bản thân chắc nhầm lẫn gì rồi đâu thể nào mặt trầm tư hỏi xem có đúng như mình nghĩ không
“Thế còn cái này tiểu thư đừng nói với em là của hoàng thượng nha, không thể nào”
“Có mắt nhìn đấy, đoán đúng rồi”
Tiểu Đào là cảm thấy quá kích thích rồi há hốc mồm bị làm cho ngơ ngác luôn còn Yến Nguyệt vừa bóc xong được củ khoai cầm nửa quay sang đưa cho nha hoàn thấy con bé đơ luôn lấy tay khua khua trước mặt gọi cho tỉnh lại
“Hello! Hú! Người còn đó không?”
“ĐỈNH QUÁ ĐI!”
Tiểu Đào đột nhiên hét lớn tiếng làm nàng bên cạnh giật cả mình tiểu Đào nhìn ngắm từng chiếc khăn một muốn sờ vào mà lại không dám thích thú hiện rõ
“Không ngờ tiểu thư nhà ta mà còn có phước phần này sao haha…”
Nàng nheo mắt nhìn nha hoàn hiện rõ vẻ tự đắc phán xét
“Ý gì đây, em đang coi thường ta quá đấy tiểu thư nhà em được theo đuổi xếp hàng đếm không xuể đâu”
Tiểu Đào chỉ bĩu môi nhún vai không có tin. Đại tiểu thư được mọi người đặt cho là mỹ nữ dốt nát thế mà lại được theo đuổi á nói xuông đánh chết cũng chẳng ai tin nhưng vật chứng rành rành vậy rồi không tin cũng phải tin thôi
Yến Nguyệt đưa nửa củ khoai đã bóc vỏ đưa cho tiểu Đào nhẹ giọng
“Này ăn đi nguội không có ngon nữa đâu”
Tiểu Đào cung kính nhận lấy bằng hai tay nhìn Yến Nguyệt cảm động tự nhủ đã biết lý do vì sao lại được những vị này để ý rồi, tuy tính tình hơi thất thường ương bướng nhưng lại rất biết quan tâm thương yêu người khác, hồi xưa cũng vậy tuy nhiên lại chẳng biết thể hiện ra ngoài nên bị hiểu nhầm người tiếp xúc lâu với Yến Nguyệt như Tiểu Đào mọi người trong Chu phủ đều rất quý mến nàng rõ vậy mà chả hiểu sao ai lại đồn đại Chu Yến Nguyệt là người ngang ngược độc ác, mĩ nữ dốt nát
(*) nhất bản vạn lợi: một vốn bốn lời
(*)thiên thanh: màu xanh của bầu trời hôm nắng đẹp
(*)ngư đỗ bạch: màu xám
(*)hoàng sắc: màu vàng
“Huynh nghĩ xem người như ta được cống hiến cho triều đình là phước phần của thần dân như ta, huynh về suy nghĩ lại nếu được hãy làm theo lời ta nói”
Chiêu Viễn đứng lại đắn đo một lúc rồi lại bước tiếp nhưng không đáp lại lời Yến Nguyệt nói vì chưa chắc chắn sẽ nghe theo lời nàng đưa ra không
“Chắc chắn sẽ nghe theo”
Yến Nguyệt cười vui sướng nàng biết người như Chiêu Viễn một lòng vì chúng sinh đâu thể thấy chết không cứu chẳng qua kế sách có hơi gấp rút nhưng về suy nghĩ lại chắc cũng là chấp nhận thôi
(“Nhưng ta mong huynh nhanh chóng quyết định không là không kịp đâu bởi sắp có kẻ hớt tay trên”)
…
[ngày hôm sau]
Gần đây tuyết không còn rơi nữa gió cũng bớt thổi mạnh thi thoảng chỉ còn hơi khẽ đung đưa nhịp lá trên cao, trời quang tạnh ráo nhưng lại lạnh thấu xương cái lạnh giá giữa đông, người không thích lạnh như Chiêu Sở xung quanh căn phòng của hắn những nơi hắn nghỉ ngơi đều có thau đồng sưởi ấm hoặc trên tay luôn có túi sưởi
Hôm nay vẫn vậy Chiêu Sở ngồi dùng trà trong phòng, ấm trà vừa đun rót ra chén còn bốc khói nghi ngút nhưng người hắn lại rất lập dị sợ lạnh luôn phải sưởi ấm lại thích mở cửa đón gió Đông bắc ngắm tuyết rơi, phủ hắn không trồng cây quý hoa thơm mà chủ yếu toàn cây trúc khi tuyết rơi xuống nhìn có chút ảm đạm, trời mưa lại ma mị đến sợ
“Trời ơi! vương gia của ta ơi, đừng có mở cửa hít khí trời hứng phong hàn nữa”
Mục Tạ lúc nào cũng phải cằn nhằn về vấn đề này hắn không mệt vì phải làm theo mệnh lệnh mà mệt vì suốt ngày phải đi đóng cửa vừa mới nhận lệnh đi điều tra gần một ngày vừa về đã thấy cửa sổ mở toang vội chạy tới đóng lại ngay
Chiêu Sở quá quen chẳng mấy quan tâm mặc kệ Mục Tạ ra sức nói, khuyên ngăn một hồi thấy vương gia không nghe hắn cũng dừng lại thở dài ngán ngẩm đứng bên cạnh bẩm báo lại tin mình điều tra được
“Vương gia thần đã điều tra về vị tiểu thư kia như người bảo thật ra cũng chẳng có gì đáng bận tâm cả, chỉ là một vị tiểu thư bình thường thôi, nghe nói còn không có tiếng tăm tốt”
Nhưng Chiêu Sở khi nghe người dám vạch tội động đến Dư gia chắc chắn không phải một vị tiểu thư bình thường mà lại tài hơn ta nghĩ
“Chu thừa tướng tay nắm binh quyền được hoàng thượng kính nể vài phần, cô nương này chắc bị nuông chiều nên sinh hư nếu tiếp cận trước chắn chắn cũng lợi đôi phần”
Mục Tạ mắt sáng lên hiểu ra liền phấn khích
“A! Ngài định dùng mỹ nam kế à đúng là anh minh”
Chiêu Sở tức giận lườm hắn
“Đầu ngươi chỉ có mấy cái này thôi à, ta nói là kết thân với Chu gia ấy”
Hắn hụt hẫng tưởng sắp có chuyện vui thì ra là tưởng nhầm, Thanh phủ cũng cần có Vương phi rồi mà vương gia lại chẳng hứng thú với nữ quyến phủ nào có mỗi Nhược Uyên cũng là bị ngài ấy doạ chạy mất vừa hay có dịp để gặp nữ quyến phủ khác rồi hắn vội lấy trong tay áo một thư mời đưa cho Chiêu Sở
“Quà cho người”
Chiêu Sở nhìn nghĩ không biết lại định bày trò gì đây cầm lấy mở thư mời ra
“Đây là thư mời tới hội ngắm hoa của Doanh phủ thế nào, người có muốn đi không?”
Chiêu Sở bỏ lại phong thư xuống bàn nhìn Mục Tạ đôi mắt nửa vời khuôn mặt chẳng chút hứng thú nói rõ từng chữ
“Không rảnh!”
Không nhất định phải cứu lấy sự an nguy của cả một phủ nhỡ sau này vương gia không có ý trung nhân phủ không có vương phi thì hắn phải ở bên lo toan tới già sao? hắn cũng phải lấy vợ sinh con nữa chứ
Suy nghĩ không biết lấy lí do gì để khiến Vương gia phải đi thì chợt nghĩ ra hiện giờ ngài ấy đang muốn thân với Chu gia sao vừa hay đại tiểu thư Chu gia cũng sẽ tới
“Vương gia, vừa hay hôm đấy đại tiểu thư Chu gia Chu Yến Nguyệt cũng tới”
Chiêu Sở liền ngay tức khắc bị dao động mắt mở tròn không còn khuôn mặt vô cảm nữa không cần suy nghĩ lại
“Đi thì đi”
Mục Tạ đã tìm được người khiến vương gia có để ý chí ít cái lý do này cũng có tác dụng tạm thời còn sau này thì hắn không chắc cỡ như Nhược Uyên còn buông bỏ được thì Yến Nguyệt này cỡ nào
…
[Yên Vương phủ]
Chiêu Viễn nhớ lại lời Yến Nguyệt nói cảm thấy có chút hợp lý hắn cả buổi trời suy đi tính lại là vẫn chẳng thể nào nghĩ ra kế sách hoàn hảo như vậy nếu thực hiện theo không có trở ngại chắc chắn «nhất bản vạn lợi»*
Không ngờ có ngày hắn lại nghe theo lời một người không đáng tin tưởng như Yến Nguyệt nàng ta trước giờ vô năng thiếu tiết độ mà nay lại có thể vạch đường chỉ lối cho người khác đúng là khác hoàn toàn với hình ảnh của nàng ta trước đây, nếu mang chuyện này bẩm lên hoàng thượng mà nói của Yến Nguyệt nghĩ ra có ai tin chứ các quan văn trong triều trăm phương ngàn kế không thay đổi được tình thế mà nàng ta lại đòi nghĩ ra kế sách có trời sập cũng không tin
Hắn nhìn ra bên ngoài ngắm khung cảnh mà lòng không khỏi nhớ tới Nhược Uyên tự hỏi giờ không biết nàng ấy đang làm gì liệu người có như ta như ta nhớ người không hắn cũng chả biết vì lý do gì lại khiến nàng tạo ra bức tường ngăn cách giữa hai người thà rằng nàng cứ nói thẳng ra có phải đỡ đau khổ hơn không
Hắn đang thẫn thờ gửi tâm tư vào khung cảnh thì bên ngoài có quản gia cung kính vào trong báo lại tay để một phong thư ghi chữ “kính”( viết tắt chữ kính gửi)
“Vương gia bên Doanh phủ gửi tới bảo đưa cho ngài”
Chiêu Viễn quay lại nhìn phong thư cần lấy mở ra đọc
Bên trên viết nội ý mời hắn tới thưởng hoa ngắm cảnh đàn đạo chung vui hắn đưa cho quản gia không muốn đi cũng chả có hứng đi nhưng hắn nhận ra Doanh gia nổi tiếng quen biết rộng vậy liệu Vân gia có tới không, hắn đột nhiên muốn đi nói với quản gia nhất định sẽ đến dự, còn cơ hội gặp mặt sẽ còn có khả năng trở về như trước kia hắn không tin sự kiên trì của hắn lại không làm nàng mở lòng
..
“Không biết là ta có số đào hoa hay do nguyên chủ có sẵn mà lại hút trai cỡ này”
Yến Nguyệt ngồi thở dài từ nãy giờ mấy hôm nay quên mất bây giờ mới nhớ ra nàng mở ngăn kéo tủ lấy ra được ba chiếc khăn tay đặt lên bàn ngồi chống nạnh nhìn rồi lại thở dài trong có mấy ngày mà tận ba nam nhân đưa khăn tay cho
(“Đúng là có số hưởng ở hiện đại mà thế này mỗi ngày chọn một anh làm bạn trai sống cuộc sống nở hoa”)
Tiểu Đào từ ngoài đi vào tay cầm đĩa khoai lang nướng còn nóng hổi Yến Nguyệt thấy trời lạnh mà có khoai nướng ăn thì đã cái nư nghĩ lại thèm nên sai Tiểu Đào đi đến thiện phòng nướng mang lên cho nàng, cũng tính tự nhóm củi rồi vừa nướng vừa sưởi ấm nhưng mà mẫu thân mà biết lại nghe mắng ù cả tai nên thôi
“Nướng xong nhanh vậy, đưa đây cho ta thơm quá đi”
Yến Nguyệt đỡ lấy cái đĩa đặt lên bàn ngửi mùi thôi đã thấy thèm lắm rồi nàng sung sướng chọn củ to nhất định bẻ đôi ra để bóc vỏ mà vừa mới lấy từ trong lò ra nên rất nóng nàng phản xạ lại đặt vội củ khoai xuống đưa ngón tay sờ lên tai Tiểu Đào hoảng hốt
“Tiểu thư cẩn thận nóng lắm đó, người không bị bỏng chứ?”
Yến Nguyệt lắc đầu cầm lại củ khoai ném qua lại cho nguội bớt, Tiểu Đào đập vào mắt là những chiếc khăn tay trên bàn không khỏi ngạc nhiên tò mò hỏi
“Tiểu thư khăn tay này là của ai vậy ạ? em chưa thấy qua bao giờ vậy?”
Nàng chăm chú lột vỏ không suy nghĩ mà trả lời câu hỏi của nha hoàn ngay
“Tất nhiên chưa thấy bao giờ rồi tại có phải của ta đâu”
Tiểu Đào tính tò mò trỗi dậy là muốn làm người ta tò mò muốn chết rồi nhanh miệng hỏi ngay hào hứng
“Của ai vậy ạ?”
Yến Nguyệt mải miết làm việc quan trọng
“Em là muốn hỏi cái nào?”
Tiểu Đào chỉ vào chiếc khăn có màu thiên thanh* hỏi
“Cái này này tiểu thư”
Nàng nhìn xuống bàn chỗ chiếc khăn mà Tiểu Đào chỉ khuôn mặt rất bình thản không chút biến sắc đáp lời ngay
“Của Thanh vương gia”
Nha hoàn cảm thấy kịch tính quá rồi hồi hộp chỉ tay vào chiếc có màu ngư đỗ bạch*
“Vậy cái này là của ai ạ?”
Yến Nguyệt lại lặp lại hành động
“Cái đó của Khương đại nhân”
Khuôn mặt Tiểu Đào hiện rõ vẻ phấn khích chỉ tiếp cái hoàng sắc* thêu long phụng tiểu Đào khựng lại chợt nhận ra ngay nhưng nghĩ bản thân chắc nhầm lẫn gì rồi đâu thể nào mặt trầm tư hỏi xem có đúng như mình nghĩ không
“Thế còn cái này tiểu thư đừng nói với em là của hoàng thượng nha, không thể nào”
“Có mắt nhìn đấy, đoán đúng rồi”
Tiểu Đào là cảm thấy quá kích thích rồi há hốc mồm bị làm cho ngơ ngác luôn còn Yến Nguyệt vừa bóc xong được củ khoai cầm nửa quay sang đưa cho nha hoàn thấy con bé đơ luôn lấy tay khua khua trước mặt gọi cho tỉnh lại
“Hello! Hú! Người còn đó không?”
“ĐỈNH QUÁ ĐI!”
Tiểu Đào đột nhiên hét lớn tiếng làm nàng bên cạnh giật cả mình tiểu Đào nhìn ngắm từng chiếc khăn một muốn sờ vào mà lại không dám thích thú hiện rõ
“Không ngờ tiểu thư nhà ta mà còn có phước phần này sao haha…”
Nàng nheo mắt nhìn nha hoàn hiện rõ vẻ tự đắc phán xét
“Ý gì đây, em đang coi thường ta quá đấy tiểu thư nhà em được theo đuổi xếp hàng đếm không xuể đâu”
Tiểu Đào chỉ bĩu môi nhún vai không có tin. Đại tiểu thư được mọi người đặt cho là mỹ nữ dốt nát thế mà lại được theo đuổi á nói xuông đánh chết cũng chẳng ai tin nhưng vật chứng rành rành vậy rồi không tin cũng phải tin thôi
Yến Nguyệt đưa nửa củ khoai đã bóc vỏ đưa cho tiểu Đào nhẹ giọng
“Này ăn đi nguội không có ngon nữa đâu”
Tiểu Đào cung kính nhận lấy bằng hai tay nhìn Yến Nguyệt cảm động tự nhủ đã biết lý do vì sao lại được những vị này để ý rồi, tuy tính tình hơi thất thường ương bướng nhưng lại rất biết quan tâm thương yêu người khác, hồi xưa cũng vậy tuy nhiên lại chẳng biết thể hiện ra ngoài nên bị hiểu nhầm người tiếp xúc lâu với Yến Nguyệt như Tiểu Đào mọi người trong Chu phủ đều rất quý mến nàng rõ vậy mà chả hiểu sao ai lại đồn đại Chu Yến Nguyệt là người ngang ngược độc ác, mĩ nữ dốt nát
(*) nhất bản vạn lợi: một vốn bốn lời
(*)thiên thanh: màu xanh của bầu trời hôm nắng đẹp
(*)ngư đỗ bạch: màu xám
(*)hoàng sắc: màu vàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.