Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 57

Hoa Nhật Phi

29/06/2020

Tiết Thần để xa phu điều khiển xe ngựa về hướng vườn Phù Dung, đến chỗ nàng dừng xe ngựa lúc trước. Nơi đó xem như là chỗ bọn họ lần đầu tiên nói chuyện với nhau, vẫn là theo trực giác, Tiết Thần cảm thấy ‘chỗ cũ’ mà Lâu Khánh Vân nói chính là nơi đó.

“Tiểu thư, buổi tối vườn Phù Dung không mở cửa, đã trễ thế này ngài đi làm gì nha?”

Tiết Thần bình tĩnh nói ra: “Có hẹn với người ta, mau đi nhanh.”

Lão Vương xa phu thấy tiểu thư không muốn nhiều lời, liền thức thời không hỏi thêm nữa. Ông chỉ là một xa phu, chỉ cần an toàn đưa tiểu thư đến nơi đó, còn chuyện khác, chính là việc của hộ vệ.

Sau khi tới nơi, quả thực thấy được một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng dưới cây hòe già mà ngày đó hai người gặp nhau, bên cạnh xe ngựa một nha hoàn mặc hoa phục xinh đẹp đang đứng chờ, chờ xe Tiết Thần dừng hẳn lại, liền tươi cười duyên dáng tiến đến, trước màn xe uốn gối hành lễ với Tiết Thần nói:

“Tiểu thư nhà ta đã đợi từ lâu, muốn cùng tiểu thư ngắm sao, thỉnh tiểu thư ngồi vào xe ngựa của phủ vào vườn.”

Tiết Thần xốc màn xe lên, nhìn thoáng qua xe ngựa dưới cây hòe, trong lòng lại thầm mắng Lâu Khánh Vân một trận, bất quá ngoài mặt lại không dám để lộ, rốt cuộc nàng vẫn muốn giữ thanh danh, điểm này, nhưng thật ra Lâu Khánh Vân còn thông hiểu hơn nàng tưởng, biết cho tỳ nữ ra nghênh đón nàng.

Từ trên xe ngựa đi xuống, Tiết Thần nhìn thoáng qua tỳ nữ kia, không hề nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, Tiết Thần hít sâu một hơi, nói với lão Vương: “Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, nhiều nhất nửa canh giờ ta sẽ đi ra.”

Lão Vương gật đầu đáp dạ, đánh xe ngựa tới ven đường, Tiết Thần chỉ hộ vệ phía sau nàng, hỏi tỳ nữ kia:

“Tiểu thư nhà ngươi không ngại ta mang theo hộ vệ vào chứ?”

Tỳ nữ kia lộ ra một nụ cười được huấn luyện kỹ càng, nói với Tiết Thần: “Tiểu thư thật sự quá lo lắng, có tiểu thư nhà ta ở, trong vườn Phù Dung lại an toàn, chỉ sợ hộ vệ của tiểu thư đi cũng không có đất dụng võ.”

“……”

Tiết Thần bất đắc dĩ, đành phải lưu tất cả mọi người ở ngoài vườn, một mình lên chiếc xe ngựa tinh xảo kia, xe chậm rãi đi vào vườn Phù Dung, trong lòng Tiết Thần buồn bực, đều nói chỉ có vào ngày đặc biệt vườn Phù Dung mới có thể mở ra, bình thường quan lại nhân gia muốn đi vào đều yêu cầu phải hẹn trước mới được, nhưng Tiết Thần không nghĩ tới thế nhưng buổi tối nàng cũng có thể vào vườn, không khỏi lại một lần nữa sinh ra cảm khái đối với đặc quyền của thượng vị giả.

Xe ngựa thong thả chạy một hồi ở trong vườn hoa, liền ngừng lại, không đợi Tiết Thần chính mình xốc màn xe lên, tỳ nữ trước đó đã chủ động làm cho nàng, dung mạo xinh xắn mang theo không khí vui mừng, thật sự khiến người không chán ghét nổi, nói với Tiết Thần:

“Mời tiểu thư xuống xe, đã tới rồi.”



Tiết Thần thật sự không biết Lâu Khánh Vân bày đặt này nọ để làm gì, nhưng hiện giờ nàng xem như đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, đành phải bước theo người ta, đi một bước tính một bước, nhưng khi xuống xe ngựa, hoa đăng trên mặt sông khiến trước mắt nàng sáng ngời, nàng nhận ra nơi này, đúng là Cảnh Thúy Viên bên trong vườn Phù Dung, lần trước Tiết Tú và Hàn Ngọc ở chỗ này ‘ngẫu nhiên gặp được’ Nguyên công tử, từ nơi này có một hành lang gấp chín khúc, thông đến mặt hồ, thậm chí nàng còn nhớ rõ, lúc ấy hồ nước sóng biếc mênh mông, nhưng hiện tại lại nhìn không thấy sóng biếc, thay thế là rất rất nhiều đèn hoa nhỏ, nhiều như sao trời, từng cái trôi nổi trên mặt nước, xác thật giống y như những ngôi sao lóng lánh.

“Ngôi sao này có phải so với lần trước xinh đẹp hơn không?”

Giọng nói đặc biệt thanh lịch tao nhã truyền đến từ chỗ tối, Tiết Thần theo giọng nói nhìn lại, thì thấy Lâu Khánh Vân đang chống một tay trên trụ cầu, mặc quan phục Đại Lý Tự màu đen bạc, nhưng cái này lại không tổn hao vẻ bề ngoài anh tuấn của hắn chút nào, dưới ánh trăng cả người hắn phảng phất tựa như thu hút hết tinh hoa của ánh trăng, tuấn mỹ như ngọc, mỹ nhân như vậy.

Lâu Khánh Vân chậm rãi đến gần Tiết Thần, cảm thấy chóp mũi hít vào một ít hương vị bồ kết tươi mát trên người nàng, nàng mặc một thân áo váy cổ xếp màu nhạt, thoạt nhìn đoan trang lại thanh tú xinh đẹp, lúc này mặt mày xinh xắn đang vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, ảnh ngược trong cặp mắt đen nhánh tựa hồ có lấm tấm tia sáng, xinh đẹp tựa như tinh linh trong đêm tối.

Tiết Thần nhìn quanh bốn phía, nha hoàn và xe ngựa lúc trước đưa nàng tới chẳng biết đã đi đâu, bốn phía trừ bỏ mặt sông, đó là ánh trăng nhợt nhạt, không hiểu sao, trong lòng Tiết Thần dâng lên một sự sợ hãi, không dấu vết lui một bước nhỏ về sau, động tác này lại không thể giấu được cặp mắt của Lâu Khánh Vân, nhắm mắt theo đuôi đi theo một bước, đến trước mặt Tiết Thần, cong lưng, nhìn thẳng vào nàng, nói:

“Hiện tại biết sợ?”

Tiết Thần không dám đối diện với hắn, vội vàng cụp mắt, nói: “Đại công tử hẹn ta tới, sẽ không vì muốn làm ta sợ đi. Xa phu và hộ vệ của ta đều ở bên ngoài chờ, ta đã nói với bọn họ, nếu nửa canh giờ ta không ra, bọn họ sẽ lập tức tiến vào tìm ta.”

Ngụ ý chính là, ngươi thành thật chút cho ta, ta cũng mang theo người lại đây.

Lâu Khánh Vân đột nhiên cười vang, dưới ánh trăng hắn cởi mở mê người như vậy, làm trong lòng Tiết Thần vô cùng rối rắm, người này thật là lãng phí một thân bề ngoài tốt đẹp của hắn, hành sự không hề có khuôn mẫu, thật sự khiến người khó có thể đoán trước.

“Ôi cha, còn uy hiếp ta nữa. Nha đầu ngươi quá không biết tốt xấu, ta có ý tốt mời ngươi tới xem hoa đăng, như thế nào đến trong miệng ngươi ta liền thành người xấu?”

Trải qua hai đời, Tiết Thần chưa từng gặp qua người vô lại như vậy.

Giống như dù mình nói như thế nào đều sẽ sai, dứt khoát mím môi không nói, Lâu Khánh Vân thấy nàng tức giận, thì không trêu nàng nữa, nói: “Được rồi, được rồi. Không nói giỡn với ngươi nữa. Không phải hôm nay ngươi phái người đưa thư cho ta, bảo có chuyện nói với ta sao?”

Tiết Thần đi đến bên hồ, dáng người nho nhỏ ngồi xổm xuống nơi đó, Lâu Khánh Vân nhìn thấy cũng cảm thấy thú vị, bắt chước bộ dáng của nàng, ngồi xổm xuống bờ sông cùng nàng, Tiết Thần dịch qua bên cạnh, giữ một khoảng cách với hắn, ngoài miệng nói: “Những gì ta muốn nói, đều viết hết trong thư, làm gì cần cố ý gặp mặt ngươi nói nữa! Bất quá, nếu đã gặp, ta đây liền không khách khí.”

Lâu Khánh Vân duỗi tay ra, vớt một chiếc đèn hoa sen từ trên mặt nước lên, đưa tới trước mặt Tiết Thần, khiến khuôn mặt nhỏ của Tiết Thần càng nổi bật trở nên đặc biệt xinh đẹp, toàn bộ gương mặt ửng hồng, giống như đang thẹn thùng, tia sáng trong đôi mắt đen láy làm lòng người say đắm, tuổi còn nhỏ thế nhưng đã có ánh mắt nội liễm như vậy, thật sự không dễ dàng.



Trong đầu lại nhớ tới cách hành sự của nàng, đanh đá như một con ngựa hoang không người thuần phục, không khỏi lại nở nụ cười, nói:

“Nói giống như ngươi từng đối với ta rất khách khí vậy.”

Tiết Thần chỉ làm như không nghe thấy, châm chước câu nói nói: “Chuyện này vốn không phải ta khơi mào tới, cho ngươi biết chỉ là nghĩ nói cho ngươi một tiếng, đừng đến lúc đó thật sự va chạm ai, không duyên cớ bị người ghi hận.”

Lâu Khánh Vân cười mà không nói nhìn nàng, sau một lúc lâu mới lại đem đèn hoa sen trong tay đưa cho Tiết Thần, Tiết Thần không hiểu hắn có ý gì, tiếp nhận hoa đăng, ai biết Lâu Khánh Vân lại đột nhiên đứng lên nói:

“Ta vớt một cái nữa cho ngươi, ngươi muốn cái nào?”

Tiết Thần im lặng nhìn hắn, cũng không biết mình nói hắn nghe vào nhiều ít, bất quá mặc kệ thế nào, nàng đã gặp mặt nói với hắn, hẳn là có thể buông tay đi làm chuyện này. Liếc nhìn mặt nước, thấy một hoa đăng hình con thỏ, thì nhớ tới con thỏ nhỏ mập mạp trong viện mình, đang tính nói chuyện, lại thấy một cây móc đã duỗi hướng về phía mặt nước, dừng lại đúng là chỗ đèn hoa đăng hình con thỏ mà nàng nhìn trúng.

Kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, trong lòng buồn bực, như thế nào hắn sẽ biết mình muốn đèn con thỏ?

Trong lòng nghĩ như vậy, không ngờ tới Tiết Thần thế nhưng thật sự nói ra, chờ đến khi nói xong mới phản ứng lại, vốn không nên hỏi lời này.

Lâu Khánh Vân vớt hoa đăng ra khỏi mặt nước, dịch từng chút một đến trước mặt, gỡ xuống đưa đến trên tay nàng, nói:

“Ta chính là biết.” Nói xong câu đó, có lẽ hắn cũng cảm thấy có chút không ổn, vì thế lại thêm vào một câu, nói: “Nữ hài nhi mà, không phải đều thích động vật nhỏ này đó hay sao. Tuy rằng ngươi và những nữ hài nhi khác có chút không giống, nhưng sự yêu thích luôn giống nhau đi.”

“……”

Không thể phủ nhận, hắn thật nói đúng rồi.

Tuy nói Tiết Thần đã sống hai đời, nhưng trước sau đều không có thể nghiệm qua thiếu nữ tình cảm là tư vị gì, nàng đối với những đồ vật vàng bạc, chỉ có thể nói là yêu cầu, nhưng cũng không thích, nàng thích đúng là một ít đồ rất đơn giản, thực lãng mạn, cho dù không quá thu hút, một vài thứ lại có thể làm nàng cảm thấy ấm áp.

Cầm đèn con thỏ trong tay, lại nhìn lướt qua mặt sông, bên trên ít nhất cũng có hơn một trăm đèn hoa đăng trôi nổi lơ lửng, Tiết Thần vừa khó hiểu, vừa tựa hồ cảm thấy có một chút vui vẻ.

Chưa từng có ai, tốn quá nhiều tâm tư vì nàng như vậy. Tuy phần tâm tư này làm nàng cảm thấy vô cùng bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiều Hoa Vì Quân Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook