Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 58

Hoa Nhật Phi

02/07/2020

Lâu Khánh Vân quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt của Tiết Thần bị hoa đăng con thỏ nhỏ màu trắng chiếu rọi trở nên sáng trong như ngọc, lông mi tựa hồ càng dày đặc thêm, mũi vểnh cao tinh xảo xinh đẹp, chiếc miệng nhỏ thì càng không cần nói, phối hợp với cặp mắt to đen kịt ngập nước như hai viên ngọc tím kia, thấy thế nào đều là một khuôn mặt họa thủy, chỉ tiếc tuổi hơi nhỏ, mười ba tuổi...

Tiết Thần ngẩng đầu nhìn Lâu Khánh Vân, nhưng thấy hắn đã sớm quay đầu đi, lại đang dùng cây móc một hoa đăng hình cá chép lên, đuôi cá cong cong, rất sống động, bỏ móc câu ra, thì đưa cho Tiết Thần, cong môi hỏi:

"Ngươi nói chuyện kia, muốn ta hỗ trợ sao?"

Tiết Thần nhìn hắn, sau đó đặt hai hoa đăng chung một chỗ, bình tĩnh tự nhiên lắc đầu, nói: "Không cần."

Nàng nói như vậy, vậy đã nói rõ chính là không cần mình ra tay. Trong lòng Lâu Khánh Vân khó tránh khỏi có chút thất lạc, nha đầu này gặp được chuyện gì điều thứ nhất nghĩ tới nhất định không phải cầu cứu, mà là sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để phản kích, dưỡng thành loại tính cách này nhất định là một người trong hoàn cảnh vô cùng tuyệt vọng mà tạo thành, không có người giúp nàng, mọi thứ đều dựa vào bản thân đơn đả độc đấu, nếu như không phản kích sẽ bị ức hiếp.

Trong lòng mềm nhũn mà trước giờ chưa từng có, Lâu Khánh Vân cũng không nói lời nào, mà chuyển ánh mắt về phía hoa đăng trên mặt sông, thật lâu chưa nói chuyện. Hắn có ba muội muội, nhưng không có một muội muội nào có tính cách kiên cường tựa như nàng, độc lập đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Tiết Thần quay đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn đứng đối diện với mặt nước vô cùng tuấn mỹ, quan phục Đại Lý Tự màu đen bạc khiến hắn trông có vẻ nghiêm túc hơn nhiều, với xuất thân của hắn, một nhân vật như vậy, đến cuối cùng lại gặp nạn chết nơi tha hương xứ lạ, ấn tượng của Tiết Thần đối với hắn cũng chỉ dừng lại ở trong lễ đưa tang phô trương của hắn ở kiếp trước, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình và hắn đứng nói chuyện cùng nhau.

Bây giờ là năm đầu tiên Thị Nguyên, năm thứ ba Thị Nguyên hắn sẽ chết tại Trác Châu, nói cách khác, thời gian chết định tại hai năm sau, trong lòng hơi động, Tiết Thần đột nhiên mở miệng hỏi:

"Đại công tử ngươi..."

Lâu Khánh Vân cắt đứt lời nàng, cười sang sảng, dưới ánh sáng hoa đăng chiếu rọi hàm răng trắng càng trắng toát: "Gọi biểu ca đi. Thân cận hơn."

Tiết Thần không muốn tranh chấp loại vấn đề này vói hắn, biết nghe lời phải nói: "Biểu ca. Vì sao ngươi lại gia nhập Đại Lý Tự?" Nếu không phải vào Đại Lý Tự, hắn sẽ không gây thù hằn, không gây thù hằn, thì sẽ không lọt vào ám sát mà chết tha hương nơi xứ lạ.

Kỳ thật vấn đề này không chỉ có Tiết Thần cảm thấy kỳ lạ, với thân phận được trời ưu ái của Lâu Khánh Vân mà lại chạy tới Đại Lý Tự làm công việc liếm máu trên lưỡi đao, rất nhiều người đều cảm thấy rất khó hiểu, trong mắt của thế nhân, tướng mạo như Lâu Khánh Vân, xuất thân bối cảnh, chỉ cần không phải là một thiếu gia ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp, cho dù đi làm quan văn cũng thoải mái hơn, tỉ như Lục bộ Thị Lang gì đó, Lâu Khánh Vân đã từng thi qua khoa cử, còn rất xuất sắc đạt được vị trí đầu trong kỳ thi hương, nhưng hắn không tiếp tục thi đình, bởi vì một khi thi đình, hắn tất nhiên sẽ đi một con đường khác, sau khi mười sáu tuổi đỗ đầu trong kỳ thi hương, Lâu Khánh Vân lập tức làm một quyết định khiến tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt —— tiến vào Đại Lý Tự, từ phán ti làm lên, từng bước một đi tới vị trí bây giờ.

Lâu Khánh Vân không nghĩ tới nha đầu này hỏi hắn vấn đề thứ nhất lại là cái này, nghĩ một hồi sau, thì không giấu diếm, nói thẳng:

"Đại Lý Tự tương đối sạch sẽ."

Sạch sẽ? Trong lòng Tiết Thần thưởng thức ý nghĩa của hai chữ này.

Lâu Khánh Vân thấy nàng không nói gì, đôi mắt đen nhuộm sương đêm chăm chú nhìn mình, đột nhiên cong môi cười nói: "Coi như ngươi thông minh, nhưng có một số việc vẫn là không hiểu."

Sau đó đưa tay về phía Tiết Thần, Tiết Thần theo bản năng tránh về sau một chút, vẫn không có thể tránh được, Lâu Khánh Vân nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng nói ôn nhu tựa như lông vũ:

"Không sao, chờ ngươi lớn hơn chút nữa, ta nói cho ngươi nghe."

Tiết Thần ngửa đầu nhìn người nam nhân cao hơn nàng một cái đầu này, đột nhiên có một loại cảm giác muốn khóc, sự ôn nhu ở đáy mắt hắn không lừa được người, sự dịu dàng trên tay không lừa được người, giọng nói chuyện không lừa được người, bọn họ cứ đứng đối diện mà nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là Tiết Thần thu hồi ánh mắt trước, giơ tay kéo bàn tay vẫn luôn để trên đầu của mình xuống, sau đó lui về phía sau một bước, cúi xuống, không biết phải để ánh mắt vào đâu, giọng nói nhỏ như muỗi:

"Không còn sớm nữa, ta cần phải trở về."

Lâu Khánh Vân thấy nàng thẹn thùng, trong lòng vui rạo rực, biết tiểu cô nương cuối cùng cũng biết yêu, không muốn lập tức mở lời hù dọa nàng, cho nên Lâu Khánh Vân định dùng phương pháp nước ấm nấu ếch xanh, chậm rãi hòa tan tiểu nha đầu này, luôn có một ngày, nàng sẽ lớn lên, lớn rồi sẽ biết hắn tốt.



** ** * *

Mãi đến khi Tiết Thần ngồi lên xe ngựa Tiết phủ còn cảm thấy có chút như lọt vào trong sương mù, chỉ có hai hoa đăng đặt trên bàn nhắc nhở nàng đây không phải là mộng. Nàng thổi tắt ánh nến trong hoa đăng, đặt chúng nó trên bàn nhỏ gần cửa sổ xe ngựa, một con thỏ nhỏ trắng tinh không tì vết, cặp mắt hồng hồng, bụng mập mạp, cộng thêm một con cá chép lớn đủ màu sắc, cái đuôi giống như muốn vểnh lên trời.

Sau khi đem hai hoa đăng về, Khâm Phượng và Chẩm Uyên nhìn cũng rất thích, nói tiểu thư Hàn Ngọc quá hiểu ý, đang chuẩn bị cất đi cho Tiết Thần, Chẩm Uyên đột nhiên lầm bầm một câu:

"Tiểu thư, ta cảm thấy ngài và con thỏ với cá chép thật đúng là đặc biệt có duyên."

Khâm Phượng đang tháo trâm cài trên búi tóc cho Tiết Thần, từ bên trong tấm gương phản chiếu Tiết Thần nhìn nàng, hỏi: "Sao chứ?"

Chẩm Uyên nói: "Ngài nhìn, lần trước trong sân ngài nhặt được một đôi diều cá chép, sau đó lại phát hiện một con thỏ tại trong viện, bây giờ ngài cầm về hoa đăng đều là hai thứ này, còn không nói rõ ngài và hai thứ này có duyên sao."

Trong đầu Tiết Thần tựa hồ có chút trống không, mắt nhìn chằm chằm đôi mắt hồng hồng của con thỏ kia, vốn là nàng còn không có phát giác, thế nhưng bây giờ Chẩm Uyên vừa nói như vậy, dường như đúng là có chuyện như thế, trong đầu xuất hiện một loại khả năng, nhưng bởi vì quá hoang đường, cho nên bị nàng nhanh chóng bác bỏ, làm sao có thể là hắn, nhất định do nàng suy nghĩ nhiều rồi.

Thế nhưng, vì cái gì hết lần này tới lần khác là con thỏ và cá chép đâu? Tiết Thần cảm thấy trong lòng của mình tựa như bị một cây búa lớn đánh trúng, có một loại tình cảm khác thường nào đó tựa hồ đang lặng lẽ nẩy mầm.

** ** **

Nghiêm Lạc Đông trở về bẩm báo với Tiết Thần, nói đã thả ra tin tức, đúng như Tiết Thần đoán, Lưu thị ngoại thất của Thế tử Nhân Ân bá trong ngõ hẻm Yên Hoa vừa nghe nói việc này, cùng ngày tức khắc phái tâm phúc Tiểu Bình đi trà lâu Xuân Nhiên nghe ngóng, mà người nói chuyện cùng nàng trong trà lâu tự nhiên Tiết Thần đã sắp xếp xong xuôi từ sớm, người trà lâu lập tức nói với nàng ta:

"Đây do ai nói, truyền lời cũng quá không rõ ràng, Thế tử làm gì tới đây, đúng là phu nhân Đới thị muốn mua, chẳng qua là cảm thấy giá cả hơi cao, muốn trở về thương lượng với Thế tử, thế nhưng những ngày này Thế tử không ở trong kinh, chờ hắn trở về, phu nhân vừa nói như thế, chẳng lẽ Thế tử sẽ không mua cho phu nhân sao? Ta đoán chừng cuối cùng nhất định có thể hoàn thành."

Những năm này Tiểu Bình đi theo Lưu thị, có thể ra mặt chứng tỏ không phải đầu gỗ cái gì đều xem không hiểu, nghe người này nói chuyện còn chưa thành, trong lòng vui mừng, những năm này tuy nói phu nhân là ngoại thất, nhưng Thế tử vô cùng sủng ái phu nhân, hỏi rõ ràng chuyện này rồi trở về nói với phu nhân nhất định sẽ được thưởng, liền lại hỏi: "Là sao? Lời đồn đại cũng không phải vậy, mà trà lâu này của các ngươi chuẩn bị bán bao nhiêu tiền? Trước đó sao chưa từng nghe nói các ngươi muốn bán."

Trên mặt người hầu bàn của trà lâu hiện ra một chút khó xử, cho đến khi Tiểu Bình lại nói ít lời nịnh nọt, hắn mới miễn cưỡng nói: "Này, nói cho ngươi cũng được, chưởng quỹ của chúng ta không phải nhất định muốn bán trà lâu này, chỉ là Thế tử phu nhân nhìn trúng mảnh đất này, muốn mở quán rượu, chưởng quỹ chúng ta tuổi tác lại cao, nghĩ đến nếu có thể kiếm một khoản, từ đó trở về hưởng phước thanh tịnh cũng tốt, lại nói Thế tử phu nhân ra giá rất được, bây giờ chỉ đợi Thế tử trở về, phu nhân có bạc, vậy chuyện thành rồi."

Quán trà Xuân Nhiên mở hơn mười năm, lão chưởng quỹ cũng làm hơn mười năm, bởi vậy bên ngoài không có bao nhiêu người biết cửa hàng này không phải của lão chưởng quỹ, cho nên Tiểu Bình làm sao nghe ngóng được vấn đề này, hiện tại hắn chỉ cảm thấy trên đầu mình đang treo một túi bạc lớn lóng lánh, chỉ cần hắn nói chuyện này cho ngoại thất phu nhân xử lý chu toàn hoàn chỉnh, hắn tuyệt đối sẽ không thiếu được thứ tốt từ phu nhân, tùy tiện rò rỉ ra từ giữa kẽ tay cũng đã đủ cho hắn đắc ý.

Tiểu Bình rút mấy xâu tiền trên người cho người hầu bàn trà lâu uống trà, nói với hắn, những ngày này có thể còn muốn đến quấy rầy hắn, đến lúc đó nhất thiết phải hỗ trợ gì đó, người hầu bàn trà lâu tỏ vẻ thấy tiền sáng mắt, hung hăng gật đầu, đưa Tiểu Bình ra ngoài từ cửa sau.

Tiểu Bình không ngừng nghỉ trở về ngõ hẻm Yên Hoa, hắn xem như Nhị chưởng quỹ trong ngôi nhà này, cũng là tâm phúc của Lưu thị, vừa trở về liền hỏi người gác cổng Lưu thị ở chỗ nào, vừa nghe nói nàng đang nghe hí kịch trong vườn, tức khắc chạy tới, Lưu thị đang tuổi tròn đôi mươi, mặt mày xinh đẹp như hoa, cả người tựa như rắn nước, yếu đuối không xương, mặt mày quyến rũ, nằm ngang trên giường Trương quý phi, thong thả ung dung nghe hí kịch, sau khi Tiểu Bình nói mấy câu bên người nàng, Lưu thị liền ngồi thẳng dậy, cặp mắt quyến rũ chuyển động, nhìn Tiểu Bình cười hỏi:

"Ngươi không nghe lầm? Vị kia thật muốn mua trà lâu đó?"

Tiểu Bình liên tục gật đầu: "Ai nói không phải đâu. Chỉ là trong tay vị kia không có bạc, nói là chờ Thế tử trở về có bạc trong tay, nàng sẽ đến mua ngay."

Lưu thị nghe được tâm động không thôi, không phải nàng nhìn trúng mảnh đất kia, mà là hết thảy đồ vật Đới thị muốn, nàng đều có hứng thú, ở trong mắt Lưu thị, nàng mỹ mạo hơn Đới thị, mặc dù xuất thân hơi kém, nhưng Đới thị xuất thân từ nhà Thái Sử, nghèo khó tẻ nhạt, cuộc sống còn không thoải mái phóng khoáng bằng nàng, đương nhiên trong tay không có tiền, nàng ta dựa vào bất quá chỉ là phủ Nhân Ân Bá tước, nếu nàng tốt số, chính quy phu nhân trong phủ bây giờ còn đến phiên Đới thị sao, cũng may Thế tử không hồ đồ, đối xử với nàng tốt hơn lão bà kia nhiều.

"Có hỏi thăm ra trà lâu kia bán bao nhiêu tiền không?" Quả nhiên Lưu thị có ý tưởng.

Tiểu Bình thầm khen mình có dự kiến trước, trả lời lưu loát: "Ba vạn lượng. Khu vực đó ba vạn lượng thật không đắt lắm, lão chưởng quỹ lớn tuổi, làm không nổi nữa, mới có ý bán trà lâu, vụ mua bán này khẳng định không lỗ."



Ba vạn lượng... Trong con ngươi của Lưu thị hiện lên một tia sáng, bằng vào trình độ hiện tại được sủng ái, ba vạn lượng hẳn là có thể lấy được, những ngày này Thế tử đích thật đi huyện Thanh Hà xử lý công việc, Đới thị muốn bạc cũng phải chờ Thế tử trở về, nhưng nếu nàng muốn bạc từ Thế tử trước Đới thị, nhanh chân đến trước, Đới thị mà biết được không chừng tức thành cái dạng gì đâu, có thể tức giận treo xà tự vận cũng khó nói, đến lúc đó không biết ai là phu nhân đâu?

Quyết định chủ ý, tức khắc kêu Tiểu Bình tới, nói: "Ngươi tìm hai người đi cửa thành ngồi chờ, trông thấy Thế tử trở về, không ngừng nghỉ lập tức tranh thủ thời gian chặn lại cho ta, nói ta đau tim, chờ Thế tử đến xoa cho ta."

Tiểu Bình nghe xong liền biết phu nhân muốn làm gì, chủ tớ hai người nhìn nhau cười đắc ý, sau đó Tiểu Bình tức khắc lĩnh mệnh đi chuẩn bị, cần phải giúp phu nhân bọn hắn đem sự tình làm tốt, ép buộc kéo cũng phải đem Thế tử kéo đến nơi này của phu nhân mới được.

** ** **

Đới thị và ca ca Đới Kiến Vinh nói chuyện trong viện, lật xem mười mấy tấm khế đất và giấy phép trong tay, đếm, nói:

"Lúc này mới mười một tiệm, còn có cái trà lâu lớn nhất kia đâu? Vẫn chưa xử lý được sao? Thực sự không được, liền để ta tìm thêm một số người đi, chứ tiếp tục trì hoãn như thế thì kéo tới năm nào tháng nào nha!"

Đới Kiến Vinh ngồi ở một bên vừa ăn, vừa nhìn chằm chằm dò xét trên dưới nha hoàn phục vụ, chú trọng lưu luyến chỗ lồi sau vểnh lên, trong ánh mắt toàn là vẻ dâm tà, nha hoàn ở một bên giận mà không dám nói, nghe Đới thị hỏi, Đới Kiến Vinh mới thu hồi ánh mắt, nhìn Đới thị nói:

"Sắp rồi, cửa hàng đó không phải của chưởng quỹ kia, nói còn có chủ nhân, ở ngoài thành, lúc này báo tin cũng phải mất mấy ngày. Chỉ là chưởng quỹ kia thực sự có tính cách, nói hai trăm lượng quá thấp, bảo ta thêm chút đi."

Đới thị nghe xong nó: "Cũng chưa chắc liền thật là hai trăm lượng, trong vòng năm trăm lượng tự ngươi làm chủ là được."

Đới Kiến Vinh gật đầu, nói: "Ta biết! Ta muốn nói là chưởng quỹ kia cũng có tư lợi, nói sau khi chuyện thành công thì cho hắn một trăm lượng, hắn sẽ giúp chúng ta lừa gạt chủ nhân, người này a, một khi có tư tâm liền không sợ hắn không làm việc, chờ mấy ngày thì chờ mấy ngày, đỡ cho chúng ta phải mắc công cho người gây chuyện, đợi chuyện này hoàn thành, rồi mặc kệ hắn, một cái lão đầu làm gì có khả năng tìm chúng ta?"

Đới thị nhìn điệu bộ cà lơ phất phơ của ca ca nàng, trong lòng vẫn có chút bận tâm, nói hồi lâu, linh hồn nhỏ bé của Đới Kiến Vinh đã bị tiểu nha hoàn bên cạnh câu đi từ sớm, cặp mắt hận không thể dính vào trong quần áo người ta, nói chuyện với nàng câu được câu không, căn bản không nghe lọt tai, Đới thị còn muốn dựa vào hắn, nên không thể nói thêm gì nữa.

** ** **

Tiết Thần đang tu bổ hoa cỏ trong vườn, thuận tiện cầm bình nước tưới hoa, Diêu Đại liền đến cầu kiến.

Tiết Thần để hắn đi thẳng đến trong vườn, giọng nói Diêu Đại có chút hưng phấn, không để ý đến việc hành lễ, bái xong thì tự đứng thẳng dậy, gấp gáp đem đồ vật trong tay đưa cho Tiết Thần xem, nói:

"Tiểu thư, ngài thật đúng là liệu sự như thần, sáng nay Lưu thị tức khắc phái người đến mua cửa hàng chúng ta, đã giao năm ngàn lượng tiền đặt cọc, chỉ cần tiểu thư ký tên, hai vạn năm ngàn lượng còn lại liền đưa qua."

Tiết Thần đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua Diêu Đại, ngược lại bình tĩnh hỏi: "Ba vạn lượng, Lưu thị kia không trả giá?"

Đầu năm nay nữ nhân làm ngoại thất đều là nhân vật lợi hại, dỗ nam nhân đến xoay vòng vòng, hận không thể móc trái tim cho nàng, nghĩ đến Đới thị quả thật vô dụng.

Diêu Đại nói: "Lưu thị vốn không hiểu chuyện làm ăn, qua loa lắc lư hai câu nàng ta đã tin hoàn toàn, ta thấy nàng ta như vậy, tức khắc cắn chết ba vạn lượng, một phần không thiếu. Tiểu thư, giá tiền này đúng là không thấp, tiền lời hàng năm của cửa hàng chúng ta khoảng tám, chín trăm lượng, còn phải chuẩn bị mọi thứ, lần này bán ba vạn lượng, chúng ta chính là kiếm lời không lỗ."

Tiết Thần cười cười, đương nhiên nàng biết chỉ kiếm lời không lỗ, không chỉ có không lỗ còn lời rất nhiều, bởi vì hiện tại ai cũng không biết, chừng hai năm nữa, đường lớn trung tâm sẽ nối với phố Chu Tước, nói là muốn xây dựng thêm đường núi hiểm trở, từ sông đào bảo vệ thành mở đường một mạch thẳng đến phố Chu Tước, sau này mọi người chỉ biết đi từ ngõ hẻm Xuân Hi cuối phố Chu Tước, đường lớn trung ương chia làm hai phố nam bắc, bây giờ nhìn trà lâu Xuân Nhiên đích thật là vị trí quan trọng, nhưng hai năm sau, một khi chặn đường, nơi đó sẽ biến thành một cái ngõ cụt, rốt cuộc không buôn bán được.

Để Diêu Đại bắt đầu đi sắp xếp, chuyện này xem như quyết định, chỉ trong một buổi trưa, Diêu Đại đã làm chuyện này thoả đáng, vừa từ trong nha môn ấn tên chuyển hộ khẩu với người Lưu thị trở về, cầm ngân phiếu trĩu nặng và con dấu riêng của Tiết Thần trong tay, tinh thần phấn chấn từ cửa lớn đi vào, không hề cảm thấy mất mát khi không làm chưởng quỹ nữa, không vì cái gì khác, chỉ vì trước đó Tiết Thần đã hứa hẹn sau khi chuyện thành công, cho hắn một ngàn lượng làm tiền thuê, nói nếu hắn nguyện ý thì có thể tự mình ra ngoài mở cửa hàng, nếu không nguyện ý, liền tiếp tục làm trong cửa hàng Tiết gia, vẫn là làm chưởng quỹ, chuyện tốt như vậy, Diêu Đại dù nằm mộng cũng nghĩ không ra, trong lúc nhất thời lòng bàn chân tựa như cưỡi gió, cười đến miệng kéo đến dái tai.

Giao bạc và con dấu cho Tiết Thần, Tiết Thần không thèm đếm liền giao cho Khâm Phượng đứng bên cạnh, sau đó hỏi Diêu Đại tính toán thế nào, Diêu Đại nghĩ đến mình lớn tuổi, có gia đình có người nhà, mặc dù một ngàn lượng có thể mở cửa hang của riêng mình, thế nhưng phải tự chịu trách nhiệm lời lỗ, hắn trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định lưu lại Tiết gia làm chưởng quỹ, Tiết Thần cũng hi vọng có người chưởng quỹ kinh nghiệm hỗ trợ, thế là cân nhắc một hồi, tức khắc điều động, để Diêu Đại tiếp quản một tiệm ăn chưa khai trương trên đường Xuân Hi, Diêu Đại có kinh nghiệm quản lý, làm nghề này không có gì thích hợp bằng, lập tức thiên ân vạn tạ Tiết Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiều Hoa Vì Quân Gả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook