Thiếu Nữ Đánh Cờ Vây

Chương 5

Sơn Táp

20/01/2016

Hôm sau đến trường, tôi tự hào nhìn các bạn. Nỗi đau ngày hôm qua vẫn dai dẳng trong tôi, khiến tôi bứt rứt. Quấn mình trong chiếc váy xanh như đám bạn bè, tôi biết rằng từ nay tôi đã khác rồi.

Sau buổi học, tôi vòng qua thăm chị gái. Nguyệt Châu ngồi bên cửa sổ đang đan len. Tôi duỗi người trên chiếc đi văng đan bằng mây trước mặt chị.

Em chồng Nguyệt Châu vừa có thai và chị tôi than vãn về nỗi bụng vẫn phẳng lì. Để bà chị bớt nói về chủ đề bụng, tôi hỏi:

- Làm sao biết được mình đang yêu hả chị?

Nguyệt Châu chùi mắt và lăn ra cười:

- Này, đã có đứa nào chưa đấy? Sao lại hỏi chị thế?

Tôi giả vờ tự ái:

- Nếu chị không nói thì em đi đây.

- Thế mà đã dỗi à? Em có ăn bánh ga tô mật ong không?

Nguyệt Châu rung chuông gọi người hầu và đan tiếp:

- Em cần gì nào?

Tôi rúc đầu xuống gối:

- Làm sao biết được là mình đang yêu? Mình cảm thấy như thế nào?

Thứ nhất là em sẽ quên hết thiên hạ xung quanh, bạn bè gia đình cứ như là biến sạch. Đêm ngày chỉ nghĩ đến có một người thôi, khi thấy anh ta thì mắt em như tràn ngập ánh sáng, khi không gặp anh ta, nỗi nhớ gặm mòn tim em. Lúc nào em cũng tự hỏi không biết anh đang làm gì, anh đang ở đâu. Em bịa cho anh ta một cuộc đời, em sống thay anh ta trong cuộc đời đó: mắt em nhìn thấy, tai em nghe thấy…

Nguyệt Châu hớp một ngụm nước chè rồi tiếp:

- Lúc đầu, người này chẳng biết tình cảm của người kia với mình như thế nào. Đấy là lúc đau khổ nhất. Rồi họ bộc bạch với nhau và hạnh phúc vô bờ trong một thời gian ngắn ngủi.

Chị tôi dừng tay đan và mắt lại mơ màng:

- Hết đẹp trời là đến kỳ giông bão và đột nhiên đôi người yêu chìm trong bóng tối, họ bò rạp để mò mẫm tiến lên. Họ già đi. Rồi em sẽ biết em ạ. Khi em yêu và được yêu, em sẽ biết thế nào là nỗi đau phải sống trên một lò than hồng rực, em sẽ chẳng tin chắc vào cái gì nữa hết.

Môi chị tôi nẻ nứt như đất ruộng hoang. Ánh mắt chị hằn học nhìn trong không trung như muốn tìm những kẻ gây ra nỗi bất hạnh của chị. Chị tiếp:

- Em sẽ sướng hơn chị. Em mạnh mẽ hơn. Em sẽ biết thách thức đau khổ và làm dịu nỗi tức giận của thần linh vốn hay ghen tị với hạnh phúc của con người.

- Thế thì lấy chồng để làm gì?

- Hôn nhân ấy à? - Chị cười - Lạnh lẽo, nhạt nhẽo lắm. Như là một thứ nghi thức bày đặt ra để vừa lòng cha mẹ thôi. Xem chị bây giờ chỉ như cái bóng của chị ngày trước đây này. Gia đình chị xây nên nay lại đè nặng lên chị. Có nhưng ngày chị chỉ ước được biến thành cái tủ, chẳng phải nghĩ ngợi, chẳng có cảm xúc gì cả, chị sẽ chờ đợi anh ấy, phục vụ anh ấy, làm vật kê chắn nhà cửa cho anh ấy, an ủi tổ tiên nhà anh ấy.

Nguyệt Châu đứng dậy hái một chùm hoa đậu tía và bóp nát trong các ngón tay run rẩy:

- Chị nói cho em biết sự thật. Trước đây chị yêu chồng chị, chị đã cho anh tất cả. Như một con tằm, chị rút ruột cho anh những gì đẹp nhất của chị. Chỉ còn lại xác tằm vơ vật. Chị biết phải làm gì tiếp rồi, chị sẽ trao cả mạng sống của chị. Chị chết đi để cho anh ấy sống!

Tôi cảm thấy choáng và khó chịu. Viện một cái cớ vớ vẩn, tôi bèn xin về. Ra đến đường là tôi chạy. Tôi cần phải được hít thở cuộc sống, cây cỏ, hơi ấm của thành phố này. Tôi sẽ biết cách làm chủ số phận của mình và sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc là một cuộc bao vây, như chơi cờ vây. Tôi sẽ giết được nỗi đau bằng cách bóp nghẹt nó.

42.

Trời nóng quá nên luyện tập khó khăn. Sau các bức tường thành, đất đai đen xì trở thành các tấm tôn nóng bỏng. Sĩ quan chỉ huy cho binh lính tập hành quân, nhảy, chạy, bò, bắn súng, xọc cho hàng ngàn lần mũi lưỡi lê vào bù nhìn rơm. Kẻ nào ngất sẽ được đổ cho một xô nước kèm theo một đôi bạt tai. Đối với lính mới người Trung Quốc, chúng tôi còn phạt nặng hơn. Đàn ông là loại thép phải tôi mới rèn được thành vũ khí.

Ngay từ ngày đầu tiên, mặt trời đã hun cháy tôi và môi tôi bong da. Phải gào nhiều quá nên tôi bị mất giọng và cổ họng đau rát. Cơm nuốt vào tựa như nuốt cát. Đêm đến nhiệt độ xuống nhưng cơ thể chúng tôi vẫn còn mang hơi nóng của ban ngày. Khổ vì cả nóng lẫn lạnh, tôi trằn trọc trong giường chẳng thể nào ngủ được.

Tuy nhiên tôi hài lòng được ở đây. Trại lính như một cấm thành với quán rượu, nhà hàng, thư viện riêng của mình, với các cô y tá xinh đẹp và các phòng tắm có thùng nước bẵng gỗ thật. Em gái tôi và Akitô gửi sách và tạp chí văn học. Mẹ gửi túi đầy sôcôla, bột đậu đỏ, tất và quần lót mới. Mẹ thật chiều tôi.

Các tạp chí khiêu dâm lan tràn khiến mọi người có tính đồng loã thật vui vẻ. Tối đến, từ phòng này sang phòng khác, các giọng say nhừa nhựa bộp bạp hát những bài dân ca Nhật. Đây đó, người ta đánh bài ăn tiền.

Binh lính thèm thuồng còn sĩ quan không bị cấm trại. Từng nhóm dân ăn đêm kết lại với nhau. Cứ chớm lặn mặt trời là chúng tôi say sưa trong phố và làm một tua qua các nhà thổ cho tiêu cơm.

Vì tôi nói được tiếng của họ nên quan hệ của tôi với phụ nữ bản xứ trở nên đặc biệt. Cảm thông khiến những kẻ chai đá nhất cũng trở nên âu yếm. Lan bỗng thành ra gắn bó với tôi. Xác thịt tôi đã chế ngự được cô ta và cô ta dành cho tôi một niềm si mê không kiềm chế.

Trí tưởng tượng của Lan đã biến cuộc gặp gỡ bình thường giữa một người lính và một ả điếm thành một chuyện tình. Cô ta cho rằng đã để ý tới tôi ngay từ ngày đầu tiên mới đến. Trong đoàn quân diễu hành hôm ấy, chỉ có ánh mắt của tôi thu hút được cô.

Nghe mãi là mình được yêu nên tôi cũng trở nên trung thành với Lan. Tôi mê cô vì nhiệt tình giường chiếu và sự thẳng thắn mà các kỹ nữ xứ tôi không có. Lan tặng tôi nào khăn mùi xoa, bít tất của cô, các món tóc kỷ niệm và một chiếc đệm nhỏ bằng xa tanh có thêu các hình chăn gối lứa đôi. Các món quà mọn đó cũng khiến tôi thích thú và tự mãn ngang với nỗi khát khao cuồng nhiệt của cô.

4.

Tháng 5 ấm và rực rỡ, trôi qua nhanh chóng chẳng khác gì bước nhảy của ếch xuống ao.

Mùa hè đã tới. Sau bữa cơm trưa, cái nóng đầu mùa buộc ba mẹ tôi phải ngủ một giấc dài. Tôi nhón chân đi qua nhà, chuồn vào vườn và lẻn ra cửa sau. Tôi đi trong các phố nhỏ ngóc ngách có đôi lùm cây che cho ít nắng. Nắng đổ tràn xuống đầu tôi vàng óng. Tôi toát mồ hôi và chẳng nghĩ ngợi đến điều gì.

Hoa lila vườn nhà Kinh toả mùi thơm ngây ngất. Mẫn đợi tôi trong giường. Anh lấy nước giếng dội từ đầu tới chân, lạnh ngắt như một viên đá cuội vừa ra khỏi lòng suối. Tôi lao vào anh. Da tôi nóng rực gần như bốc hơi khi chạm vào da anh.

Tôi dần khám phá ra thân thể Mẫn, từng xăngtimet một, và anh như hoá thành mảnh đất vô tận. Tôi khám phá, tôi lắng nghe tiếng thở dài của làn da anh, tôi đọc trên bản đồ các mạch máu xanh xanh. Chúng tôi bịa ra những trò chơi. Tôi dùng lưỡi vẽ nên các chữ trên ngực anh và bắt anh đoán. Tôi giơ bụng cho anh hôn, kề ngực cho anh áp trán vào. Mẫn bò rạp trên tôi như hành lễ và phải đọc một lời kinh trước mỗi khi cử động. Tóc anh rũ xuống cù tôi và làm tôi cười. Để trả thù, anh đột ngột xộc vào trong tôi. Và thế giới đảo điên. Mắt tôi hoa lên và tai tôi ù đi. Tôi cấu tay vào trong tóc, tôi cắn vào chăn. Mắt nhắm nghiền, tôi thấy trong bóng tối vô vàn lá cờ đang phất phới. Đường nét rõ lên rồi phai mờ, hình ảnh hiện lên rồi tan biến. Tôi sẽ chết. Đột nhiên tôi như biến thành hai người. Một con bé tôi nào nữa rời khỏi tôi và bay lên. Nó nhìn tôi, nghe tôi rên rỉ, nấc lên. Rồi nó lên cao hơn nữa, biến đi về phía xa xôi nào chẳng rõ, như chim biến đi sau một vách đèo. Tôi không thấy nó nữa.

Mẫn sụp xuống và thiếp ngủ, tay quàng vào ngực tôi. Anh đã để rơi xuống bụng tôi vài giọt dịch trắng. Nóng và cuộn quanh ngón tay tôi như những sợi tơ tằm. Đàn ông là những con nhện giăng cho đàn bà những cái bẫy dệt bằng tinh dịch.

Tôi nhẹ nhàng ngồi lên. Đầy sinh lực, tôi sẵn sàng bắt đầu một ván cờ vây. Kinh đang ngủ gật trên một chiếc ghế dài trong vườn, mũ úp lên đầu. Tôi không biết anh về nhà từ bao giờ và có rình mò những cuộc ái ân của chúng tôi không. Tôi đang định biến đi thì anh đột ngột hất mũ ra và chằm chằm nhìn vào mắt tôi. Tôi thầm cảm thấy vui thú khi thấy tuyệt vọng và khinh bỉ hiện trên nét mặt anh. Tôi nhìn anh đầy thách thức. Môi anh run lên, anh không thốt ra được lời nào.

Có tiếng rao lê thê của một người bán hoa quả rong.

- Em muốn ăn đào - tôi nói.

Kinh đấm tay xuống ghế, đứng dậy, chạy đi và quay về với giỏ quả. Anh rửa đào ở giếng và chọn quả to nhất cho tôi. Chúng tôi ăn đào trong yên lặng. Nước ứa ra khỏi miệng Kinh và chảy xuống áo sơ mi của anh.

Ve vẫn kêu chói tai. Mùi lá khô nóng gắt lên trong nắng hoà với mùi tóc tôi. Trong một chiếc vò làm bể cá, có con cá chép đang quẫy mình.

44.

Trong các gương mặt mới tại trại lính, đại uý Nakamura, sĩ quan tình báo, khác hẳn với các đồng đội ham mê gái gú của tôi và sống cô độc. Dù cấp bậc cao nhưng anh là đề tài của những lời đùa cợt táo gan nhất mà không biết, nhiều khi tự anh biến mình thành vai hề kyogen (1).

Đến nhà hàng, thường khi anh uống liền tì tì hai chục chai sakê rồi lăn ra ngủ, ngáy ầm ĩ. Một hôm, chúng tôi quyết định trả thù cái kiểu ngủ om sòm như vậy. Tôi đưa khuỷa tay thúc anh dậy. Như một thiền sư hỏi học trò, tôi hỏi:

- Ăn, uống, chơi gái, là những trò phù phiếm của giác quan. Đại uý hãy cho biết, sự phù phiếm của linh hồn là gì?

Anh đứng dậy như một con ma ra khỏi nấm mồ, thản nhiên trước tiếng cười của chúng tôi, lẩm bẩm:

- Tiếng kêu của côn trùng

Yếu dần đi

Mùa thu đi qua

Tôi ghét sự trốn chạy.

Nên sẽ biến đi trước lúc thu tàn…

Đúng rồi, sự phù phiếm của linh hồn là cái chết!

Tôi cố nín cười hỏi tiếp:

- Đại uý, phù phiếm của phù phiếm là gì?

Anh sửng sốt gãi đầu:

- Thế giới ta đang sống

Chỉ tồn tại thoảng qua

Như ánh trăng sáng ấy

Trong vốc nước tay ta (2)

Phù phiếm của phù phiếm… phù phiếm của phù phiếm là…

Để trêu anh hơn nữa, tôi nhấn từng tí một:

- Phù phiếm là hư vô. Phù phiếm của phù phiếm là hai lần hư vô. Phù phiếm triệt tiêu phù phiếm. Phù phiếm của linh hồn là cái chết. Chúng ta là gì giữa cái sống và cái chết?

Anh nhìn tôi. Vẻ mặt sửng sốt của anh khiến cả bọn cười lăn cười bò.

Một chiều sang phòng anh chơi, tôi thấy anh có bộ bàn cờ vây. Chúng tôi bèn làm một ván. Tôi ngạc nhiên thấy khi chơi cờ anh khéo léo và ung dung tự tại vô cùng, khác hẳn một Nakamura ngày thường rối rắm và vụng về. Trong trại người ta coi anh là dở người, nhìn đâu cũng thấy âm mưu. Trên bàn cờ, nỗi ám ảnh này trở thành sự thận trọng quá mức.

Sau khi thua, đại uý mời tôi ăn tối. Vài cốc sakê nhanh chóng biến chúng tôi thành những người bạn thân thiết. Chúng tôi nói chuyện về văn học Trung Hoa. Anh ngạc nhiên khi biết tôi nói được tiếng quan thoại. Bên bàn cờ vây, chúng tôi là đối thủ nhưng bàn cờ cũng khiến chúng tôi có niềm tin vào nhau ngoài đời. Tôi tâm sự với anh chẳng do dự gì.

Một phụ nữ Bắc Kinh theo chồng du học tại Tokyo. Chồng chết vì ung thư để bà ta lại một mình với đứa con mới sinh. Bà chỉ biết vài từ tiếng Nhật, lại không có tiền nên đã gõ khắp các cửa để tìm việc làm. Mẹ tôi nhận bà vào làm chăn nuôi trẻ. Đó quả là món quà của Đức Phật. Cha mẹ tôi cũng như nhiều người Nhật khác, nuôi dạy con cái một cách nghiêm khắc. Hơi sai sót một tí là tôi bt ngay. Mỗi khi má nóng bừng bừng, nước mắt dàn dụa và lòng đầy tủi thân, tôi lại được bà má Trung Hoa vỗ về. Bà khóc theo những nỗi khổ của tôi. Để tôi bớt buồn, bà ôm tôi và kể tôi nghe những truyền thuyết của quê hương bà. Tiếng Trung Quốc quả là thứ tiếng tôi yêu quý và an ủi tôi nhiều. Lớn hơn một chút, bà dạy tôi đọc thuộc lòng những bài thơ đời Đường và viết văn. Bà dạy tôi sách Luận ngữ của Khổng Tử, cho tôi khám phá Hồng Lâu Mộng. Khi tôi cao giọng đọc những đoạn văn này, thổ âm Bắc Kinh của tôi làm bà bật khóc vì vui. Bà nuôi em trai, em gái tôi bằng dòng sữa của mình, tình âu yếm dịu dàng của bà làm chúng tôi say mê. Rồi một sớm bà biến mất. Một năm sau, mẹ báo tin làm tan vỡ hy vọng của tôi: bà má Trung Hoà đã quay về nước và chẳng bao giờ trở lại nữa.

Tâm sự của tôi khiến đại uý thở dài. Anh rót một ly sakê và đứng dậy. Anh bắt chước một diễn viên kịch nô, chiếc đũa trong tay thay cho chiếc quạt, anh hát:

“Dù cho anh còn ở trên cõi đời này,

Chẳng có gì mất mà chỉ là biến đi

Sống lâu hơn anh để làm gì

Khi hình ảnh của anh lúc ẩn lúc hiện trong mắt tôi

Chập chờn như các thói tục cuộc đời

Cuộc đời con người thật khốn cùng

Giống như bông hoa tươi rực rỡ

Bị cuốn theo ngọn gió vô thường

Thổi mãi trong đêm

Đêm của cái chết và sự sống

Như mây che phủ ánh trăng bất định

Dưới mắt tôi là nỗi cùng cực của cuộc đời (3)…”

Lòng thấm buồn, tôi vỗ tay. Đại uý nghiêng mình, lại uống thêm một ly

Anh đổi chuyện:



- Cậu có biết là trung tâm thành phố có một chỗ mà người dân hay tụ họp để chơi cờ vây không? Thật là một cảnh tượng kỳ quặc. Người chơi ngồi ở các bàn có bàn cờ khắc sẵn và chờ có kẻ đến thách đấu. Cậu nói tiếng Trung Quốc tốt, lại có giọng Bắc Kinh tuyệt thế, cậu nên hoá trang thành dân thường đến đấy mà chơi một ván.

Anh làm một hơi sakê nữa rồi thêm:

- Tôi lạ về lối chơi của họ từ lâu rồi nhưng không dám đến gần. Mấy tay chỉ điểm của tôi ra sức thề rằng đó chỉ là những người dân hiền lành. Tôi chẳng tin, ngược lại thì có. Từ khi bọn khủng bố thâm nhập thành phố, tôi phải để mắt đến tất cả mọi người. Bọn này đang âm mưu hại chúng ta. Cờ vây chắc chỉ là cái cớ để che đậy thôi: chính là ở cái quảng trường này mà kẻ thù của chúng ta, dưới danh nghĩa chơi cờ vây, đang bày ra những trò quái chiêu nhất.

Mặt đỏ hồng, đại uý mơ màng trong tưởng tượng. Tôi giả bộ quan tâm:

- Tôi giả trang như thế nào được? Hay phải thuê một phòng khách sạn để thay đồ chăng?

Anh coi lời tôi là nghiêm túc:

- Việc này chỉ có chúng ta biết với nhau thôi. Tôi sẽ làm lá chắn cho cậu. Ngay ngày mai, cậu sẽ gặp người của tôi là chủiệm ăn Tàu. Hắn ta sẽ cho cậu mượn các đồ cần thiết và giải thích cho cậu làm thế nào để lừa được mắt cảnh giác của người Trung Quốc. Tuy bọn khủng bố đã rút ra khỏi thành rồi nhưng tay chân của chúng vẫn còn khắp nơi. Chúng đang âm mưu một cuộc nổi dậy mới. Nhưng lần này tôi sẽ thắng chúng. Rất cám ơn cậu vì dành thời gian nghỉ ngơi phục vụ Tổ quốc. Nào thiếu uý, ta nâng cốc vì sự vinh quang của Thiên hoàng.

Đến đây thì tôi mới hiểu đó chẳng phải chuyện đùa. Rút lui bây giờ đã muộn. Tôi cạn ly sakê và thoả thuận xong. Thực ra, đại uý là một tay tinh ranh và vẻ ngoài kỳ quặc của anh chính là một thứ mồi nhử. Ngay từ lúc tôi vào phòng anh, anh đã biết sẽ biến được tôi thành gián điệp cho anh. Vừa chơi cờ, anh vừa tung lưới vây tôi và xiết tôi đến mức này: tôi buộc phải biến mình thành một người Trung Quốc.

45.

Mẫn coi thường các trò chơi, coi đó là cách phí phạm thời gian. Chiều nay, sau khi đã ra sức khuyến khích động viên, tôi bắt được anh thay đổi ý kiến. Anh đồng ý chơi bài với điều kiện chúng tôi chơi trên giường và lấy bụng tôi làm bàn bài. Đối với anh, mọi thú vui ở đời đều quy về thú vui xác thịt. Anh không thể tiên đoán được chiến lược của đối phương, thua một cách thảm hại và vội vàng quật bài giữa bầu ngực tôi. Sự lười biếng và buông thả của anh khiến tôi tức giận. Tôi viện một lý do nào đó và rời khỏi phòng để trừng phạt anh . Tôi bỏ ra khỏi nhà và đi về phía quảng trường Thiên Phong.

Các tay chơi vừa trầm tư vừa ngủ gật. Chẳng có đối thủ, tôi ngồi vào một bàn cờ và chờ xem có tay mê cờ nào đi qua. Tay chống cằm, tôi bày quân và bắt đầu chơi một ván cờ tưởng tượng với Mẫn. Có một bóng người che lên tôi. Tôi ngẩng đầu. Một người lạ, đội chiếc mũ cói rộng vành lấp cả cặp kính gọng đồi mồi đang cúi xuống. Tôi gật chào chỉ cho anh ta chiếc ghế đối diện.

Người lạ có vẻ không hiểu và định đi. Tôi giữ anh ta lại:

- Này anh có biết chơi cờ vây không?

Anh ta sững sờ.

- Trông anh có vẻ biết chơi đấy. Ngồi xuống làm một ván đi.

- Cô thuộc thứ hạng nào, thưa cô? Anh chàng xuẩn ngốc hỏi tôi với giọng Bắc Kinh khủng khiếp.

- Tôi không biết.

- Tôi không thể chơi nếu tôi không biết rõ điểm yếu của cô.

- Cứ chơi một ván đi. Anh sẽ biết.

Anh ta ngập ngừng giây lát rồi cuối cùng cũng ngồi xuống trước mặt tôi. Rõ ràng là tay lạ mặt này không biết tiếng tôi. Cũng giống như nhiều tay mơ khác, anh ta bị vẻ ngoài của tôi lừa.

Tôi ồn ĩ đẩy các quân cờ đen về phía anh ta.

- Anh đi trước (1).

Anh ta đặt viên đá của mình tại góc tây bắc. Sự cao ngạo lúc nãy của tay này vẫn làm tôi cú và quyết định chơi anh ta một nước khó. Tôi đặt một quân trắng ngay cạnh sườn quân đen vừa đi. Chẳng bao giờ có ai lại bắt đầu trận chiến bằng vật giáp lá cà như thế này. Đó là quy tắc bất di bất dịch.

Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi và đắm mình vào suy nghĩ.

Trên một bàn cờ vây, các quân cờ chiến đấu trên 361 ô vuông kẻ bằng 19 vạch ngang và dọc tạo nên. Hai đối thủ chia xẻ mảnh đất trống này và đến cuối trận so lại xem ai chiếm được nhiều đất hơn. Tôi thích cờ vây hơn cờ tướng vì nó thoáng hơn, tự do hơn. Trong ván cờ tướng, hai vương quốc với các chiến binh mặc giáp trụ, đối đầu nhau. Còn các kỵ sĩ cờ vây có thể khéo léo xoay ngang xoay dọc, bẫy nhau trong các vòng xoáy ốc: sự táo bạo và trí tưởng tượng là những đức tính đưa đến chiến thắng.

Tôi không tăng cường phòng thủ các đường biên mà lại tấn công trực diện đối phương. Quân trắng số 4 của tôi đang khiêu khích anh ta. Anh ta lại nghĩ.

Số 6 của tôi đang chặn đường số 5 của anh ta, liên kết với các quân trắng khác để bao vây quân đen số 1.

Anh ta đáp lại kịp thời bằng cách đi quân số 7.

Tôi mỉm cười, đùa thế đủ rồi, tôi bắt đầu xây dựng chiến lược.

Người lạ mặt chơi rất chậm. Nước đi của tư duy anh ta khiến tôi ngạc nhiên. Mỗi quân đi đều thể hiện mối quan tâm đến sự hài hoà tổng thể. Các quân của anh ta đi có vẻ cao quý thoát tục và tinh tế, giống như điệu múa của loài chim hạc. Tôi không hề biết có một trường phái cờ vây ở Bắc Kinh mà sự tao nhã lại vượt lên trên bạo lực như thế này. Đến lượt tôi ngạc nhiên và để mình bị cuốn theo nhịp điệu của anh ta.

Người lạ mặt đột ngột ngừng chơi, ván cờ đang lúc đến hồi gay cấn.

- Tôi có hẹn, anh ta nói giọng giật cục.

Tôi không hài lòng và muốn tiếp tục ván cờ càng sớm càng tốt.

- Sáng chủ nhật nhé, mười giờ.

Ánh mắt anh ta sau cặp kính chẳng có vẻ gì là sốt sắng.

- Nếu không thì thôi.

Tôi đứng dậy.

- Thôi được, anh ta cuối cùng cũng quyết định.

Tôi chép lại vị thế các quân cờ lên một tờ giấy và ban cho người lạ một nụ cười. Tôi đã thử vũ khí này đối với anh họ Lữ, Mẫn và Kinh nên biết rõ tầm lợi hại của nó lắm.

Quả vậy, anh ta cúi đầu.

46.

Hoá trang đã chọn: áo dài bằng vải lanh, mũ cói rộng vành, quạt có điểm một vài nét thư pháp. Nhân vật tôi mang vẻ trang trọng của các quan lại triều đình. Cặp kính l tôi nom giống các học giả.

Anh xe tay nhận ra ngay tôi là người từ nơi khác đến và quyết định lừa một mẻ. Đáng ra phải đi thẳng đến quảng trường Thiên Phong, anh ta lại đi một vòng quanh trong các phố.

Vừa thở hổn hển, anh ta vừa kể chuyện trong vùng. Cách đây bốn trăm năm, các vương hầu khám phá ra vùng rừng núi quanh đây và cho xây các lâu đài tráng lệ. Trong nhiều thế kỷ, họ rất ưa thích mảnh đất đầy thú săn và đàn bà đẹp này. Trước đây chỉ là một làng quê bình thường, Thiên Phong trở thành một thành phố với nghề thủ công và buôn bán phát triển. Thành phố bắt chước thủ đô Bắc Kinh từng tí một, kể cả hình dáng chữ nhật. Sau khi Đế quốc Mãn Châu tan rã, một phần giới quí tộc Bắc Kinh theo Hoàng đế về kinh đô mới. Một số khác về ẩn ở đây. Có thể nhận ra họ trong sự lịch sự bần hàn: áo quần cũ mốt, họ phản đối sự tân kỳ và để móng tay dài, thể hiện sự nhàn rỗi, cạo trọc đầu và giữ bím tóc như thời trước giữ.

Sau khi đi dọc theo tường thành đẫy dẫy ăn mày, người múa lửa, dạy khỉ, sau khi chỉ cho tôi xem quảng trường trước toà thị chính với các khách sạn cũ kỹ, phu xe cuối cùng dừng lại bên một quảng trường có trồng cây xanh.

- Đây là quảng trường Thiên Phong.

Rồi anh ta hỏi với vẻ bí ẩn:

- Ông cũng chơi à?

Tôi không trả lời.

Trong công viên, quanh những chiếc bàn thấp, người chơi đang im lặng đối đầu nhau. Nhìn quần áo cũng biết họ thuộc đủ loại người.

Nếu tôi chưa đến đây chắc tôi chẳng bao giờ tưởng tượng ra một chốn mà các ván cờ vây lại được bày ra cho người qua lại như thế này. Đối với tôi, cờ vây là thứ chỉ dành cho những người ưu tú, ván cờ vây phải là một nghi thức cử hành trong trang trọng.

Tuy nhiên hiện tượng này không làm tôi ngạc nhiên. Theo truyền thuyết, người Trung Hoa đã phát minh ra trò chơi phi thường này cách đây bốn nghìn năm. Lịch sử của đất nước này quá dài, nền văn hoá của nó mỏi mòn dần đi và cờ vây cũng mất dần sự tinh tế, sự cao quí lúc ban đầu. Cờ vây thâm nhập Nhật Bản vài trăm năm trước đây, được hoàn chỉnh và suy tư nhiều nên đã trở thành một nghệ thuật tầm cỡ thánh thần. Lại một lần nữa, xứ sở tôi chứng tỏ tính ưu việt của mình đối với Trung Quốc.

Từ xa tôi thấy có một phụ nữ đang chơi cờ một mình. Ở Nhật, việc một người đàn bà ngồi một mình giữa một nơi chỉ dành cho đàn ông như thế này là điều không thể chấp nhận được. Tôi tò mò tiến lại.

Cô ta trẻ hơn tôi tưởng và mặc bộ đồng phục học sinh trung học. Cô ngồi tì đầu vào lòng bàn tay và đang chìm đắm trong tư duy. Trên bàn cờ, các quân cờ sắp xếp rất thông minh khiến tôi phải chú ý nhìn kỹ.

Cô ngẩng đầu lên, trán rộng, mắt một mí như vành lá liễu được vẽ khéo léo trên khuôn mặt. Tôi như nhìn thấy Minh lúc nàng mười sáu tuổi. Ảo tưởng này tan biến ngay. Nàng geisha tập sự có vẻ đẹp rụt rè, cuộn lại trong mình. Cô gái Trung Hoa này nhìn tôi không hề đỏ mặ. Ở xứ tôi, sự tao nhã mang mầu nhợt nhạt và phụ nữ tránh ánh nắng mặt trời. Còn cô bé này thì chắc vì chơi cờ nhiều ngoài trời nên gương mặt mang một vẻ quyến rũ kỳ lạ. Cái nhìn của cô chạm vào mắt tôi trước khi tôi kịp nhìn tránh đi nơi khác.

Cô mời tôi chơi một ván cờ vây. Tôi tỏ ra khó tính để vai trò mình đóng đạt hơn.

Trước khi rời tiệm Chiđôri, người cộng sự của đại uý Nakamura đã dạy tôi: từ mười năm trở lại đây, đất nước Nhật Bản đã trở thành mẫu mực cho toàn Châu Á như là một thế giới rất Âu. Tôi chỉ việc tự giới thiệu mình là một sinh viên Trung Quốc đã sống lâu năm tại Tôkyô là đủ để biện minh cho lối đi dáng đứng, giọng nói và sự mù tịt của tôi về một số vấn đề thời sự tại đây.

Cô gái Trung Hoa không ưa nói chuyện nhiều. Cô ta không đặt cho tôi bất cứ một câu hỏi nào và giục tôi nhanh chóng bắt đầu. Ngay từ nước đi đầu tiên, cô ta xuất quân theo kiểu rất ngông và xấc. Tôi chưa bao giờ chơi cờ vây với phụ nữ. Tôi cũng chưa bao giờ ngồi gần một người đàn bà đến thế, trừ mẹ, em gái, Akikô, các geisha hoặc gái điếm. Dù bàn cờ tạo khoảng cách giữa tôi và cô ta, mùi thơm con gái của cô khiến tôi mất bình tĩnh.

Cô bé chìm trong suy nghĩ, đầu hơi nghiêng và dường như đang mơ màng. Vẻ dịu dàng trên gương mặt trái ngược hẳn với nét cứng rắn của bàn tay. Cô ta khiến tôi tò mò.

Cô bao nhiêu tuổi? Mười sáu hay mười bảy? Ngực phẳng và tóc tết thành hai bím, tuổi mới lớn làm các cô gái nom giống các cậu trai giả trang. Tuy nhiên, nữ tính đầu tiên cũng đã lộ ra ở cô như hoa xuyên tuyết báo hiệu mùa xuân đến sớm: cánh tay cô đã bắt đầu tròn trịa.

Trời tối sớm quá, tôi phải về doanh trại.

Cô gái mời tôi quay lại chơi tiếp. Một người đàn bà khác mà đề nghị như thế chắc sẽ có vẻ trơ trẽn nhưng thiếu nữ quả rất biết ưu thế của sự ngây thơ.

Tôi không trả lời. Cô ta xếp quân cờ vào hộp và lắc cho chúng kêu lách cách. Sự ồn ào này là để phản đối lại vẻ bất cần của tôi. Tôi cười thầm. Cô chắc sẽ là người chơi cờ rất giỏi nếu giảm bớt được tính nóng nảy của mình và làm một việc gì đó có tính trí thức.

- Sáng chủ nhật, mười giờ - cô nói.

Tôi rất thích sự đeo bám dai dẳng này. Tôi không cưỡng lại được nữa và gật đầu đồng ý.

Ở Nhật, khi phụ nữ cười, họ giấu mặt mình đằng sau ống tay áo kimônô. Cô gái Trung Hoa cười chẳng lúng túng cũng chẳng kênh kiệu, miệng cô nở xoè ra như một trái lựu.

Tôi quay mặt đi.

47.

Nhóm người đi lễ men theo một bức tường bất tận. Đến chỗ tường đổ, họ vào trong khu vườn, ở đó hàng ngàn cây to bao quanh một hồ nước long lanh. Trong một khu đình đổ nát, một đứa bé đang chơi diều.

Nó láu lỉnh ci với những người đi lễ và chào họ. Nó bảo rằng chiếc diều dự đoán được tương lai. Người nhiều tuổi nhất trong đám hành hương hỏi chú bé:

- Nó có biết các bác đang đi đâu không?

Chiếc diều bay lên, hướng về một góc trần rồi lại đổi hướng bay về phía ngược lại. Như một con chim bị mắc bẫy, nó quật cánh vào tường, đâm vào cửa sổ và đột ngột rơi vèo xuống đất.

- Đi về Bóng tối.

Tôi thức giấc.

Sớm nay, Mẫn đuổi theo tôi trên chiếc xe đạp và dúi cho tôi một quyển sách. Tôi lật sách thấy có một bức thư gập làm tư. Anh mời tôi đến nhà Kinh chiều hôm đó nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi của Kinh. Tôi quyết định sẽ giới thiệu Hương với Kinh và đó sẽ là quà sinh nhật của tôi cho anh.

Trong vườn nhà Kinh, nhiều sinh viên đang hút thuốc, uống rượu và tranh luận. Con trai quấn khăn phu la trắng trên cổ, tỏ ra là những thi sĩ bất cần đời. Con gái đi giầy đế bằng, tóc cắt ngắn và trông lại giống đàn ông hơn cả đám bạn đi cùng. Giữa đám người là một nữ sinh viên đang hô hào các bạn. Mẫn dựa lưng vào một gốc cây lắng nghe chăm chú. Thỉnh thoảng anh đưa mắt nhìn khắp cử toạ nhưng không gặp mắt tôi.

Kinh ra khỏi nhà và đặt một khay trà trên một chiếc ghế không tựa. Tôi giới thiệu Hương với anh, Hương tò mò muốn biết về các nhà cách mạng trẻ tuổi. Họ bắt chuyện rất sôi nổi.

Tôi buông người xuống một chiếc ghế. Để đỡ chán, tôi tách hạt hướng dương tẩm muối và quan sát nữ sinh viên đang nói. Tôi ngạc nhiên khi thấy cô ta đẹp mặc dù có vẻ dữ tợn. Diễn giả mới chừng hai mươi tuổi này biết cách lên xuống trầm bổng và thu hút được sự chú ý của người nghe. Mỗi lời cô ta nói đều khiến tôi sững sờ vì khâm phục đến tê liệt người đi.

-… Nước Nhật, trong sự bành trướng quân sự của nó, sẽ không chỉ đô hộ xứ Mãn Châu mà thôi, sắp tới đây sẽ là Bắc Kinh, rồi Thượng Hải, Quảng Đông. Chủ quyền của Trung Quốc đang bị đe doạ! Rồi chúng ta sẽ thành đầy tớ, nô lệ, thành chó hoang! Các tướng quân cát cứ, các chính phủ lâm thời, các nhà cầm quyền quân sự đã chia xẻ lục địa của chúng ta. Chỉ có lòng yêu nước mới đem lại được sức mạnh và hy vọng. Chúng ta hãy nổi dậy, hãy đánh đuổi kẻ thù xâm lược, tiêu diệt bọn nhà binh tham nhũng, hư hỏng đang uống máu nhân dân! Hãy trả lại ruộng cho dân cày, trả lại tư cách con người cho nông nô. Chúng ta hãy xây dựng một nước Trung Hoa mới, trên nền một chế độ nửa phong kiến, nửa thuộc địa đã đổ nát. Một nước Trung Hoa có dân chủ, không tham nhũng, không cảnh khốn cùng, không bạo lực. Tự do, bình đẳng, bác ái là tuyên ngôn của chúng ta. Mỗi công dân sẽ làm việc theo nhu cầu. Dân là chủ, chính phủ là công bộc của dân. Đó sẽ là ngày mà hoà bình và hạnh phúc trở lại với chúng ta!

Mọi người vỗ tay. Sau khi chào những người hâm mộ, cô ta quay về phía Mẫn. Trong ánh mắt cô, sự khắc nghiệt nhường chỗ cho âu yếm. Anh mỉm cười với cô. Tôi đứng dậy và đến chỗ Kinh và Hương.

Bạn tôi đanghiện tài năng quyến rũ đối với Kinh. Nó nói về gia đình, về cuộc hôn nhân được dàn xếp sẵn. Nó nhìn người nói chuyện với nó bằng ánh mắt chăm chắm khó mà chịu đựng nổi.

Kinh như bị hớp hồn, cũng không rời mắt khỏi Hương. Mặt anh lúc thì tỏ ra tò mò, lúc lại thương cảm. Tôi đến làm anh lúng túng. Anh liếc về phía tôi, khi chạm mắt tôi, anh nhìn đi nơi khác, húng hắng giọng và lấy lại vẻ cao ngạo.

Tôi đi loanh quanh trong vườn mà lòng không cách nào xua đuổi được nỗi buồn đang làm tôi nghẹt thở. Lũ chuồn chuồn ớt đậu trên các nhành hoa rồi lại bay lên trong những tia nắng muộn cuối ngày. Qua cửa sổ căn phòng, tôi nhìn thấy chiếc giường nơi tôi nằm hôm trước, đắp trên người vẫn chiếc chăn lụa đỏ thêu hoa cúc đại đoá. Cảnh này làm tôi đau khổ.

Mẫn ra hiệu cho tôi. Có thế chứ! Trước mặt các bạn, anh đối xử với tôi như một cô em nhỏ và kể cho họ nghe anh đã cứu sống tôi ra sao. Tôi mặc anh huênh hoang. Rõ là anh ngượng vì tôi.



Kinh bắt đầu chia bánh mừng sinh nhật. Đến lượt tôi, anh không chìa đĩa bánh mà dừng lại và gỡ một chiếc lá dính trên tóc tôi.

Có ai vỗ vai anh:

- Giới thiệu cô bạn cho tớ đi..

Tôi nhận ra nhà nữ tiên tri lúc nãy.

Chẳng chờ Kinh nói, chị ta hỏi thẳng tôi:

- Tên tôi là Đường còn em tên gì?

Chị hỏi tôi vô số điều. Sự sốt sắng của chị làm tôi khép lại. Chị muốn biết nhiều thứ: trường tôi, nhà tôi, anh chị em tôi có đông không… Rồi chẳng e ngại gì, chị cho tôi biết là đã quen người yêu tôi từ khi mới đẻ. Mẹ chị là đầy tớ nhà Mẫn. Chị nguệch ngoạc địa chỉ lên một mẩu giấy và mời tôi đến chơi.

Tôi viện cớ phải về nhà, giao Hương cho Kinh và rời khỏi buổi tiệc. Kinh đuổi kịp tôi trên bực cổng. Anh dang tay chắn ngang lối ra và cám ơn tôi đã đến dự sinh nhật anh.

Tôi bảo:

- Hương rất dễ thương. Nó đang hơi lạ với mọi người. Anh giúp nó nhé.

Mặt Kinh chợt đỏ bừng lên. Tôi hiểu là anh thích Hương. Tôi đột nhiên cấm cảu:

- Quay vào đi, mọi người đang đợi anh đấy.

Tôi lôi từ trong túi ra chiếc khăn mùi xoa anh đã từng dùng để lau mặt hôm đưa tôi về bằng xe đạp. Tôi đã giặt nó và thêu tên anh lên đó.

- Này, có món quà nhỏ này tặng anh đây.

Kinh nhìn chiếc khăn và lẩm bẩm:

- Anh rất vui sướng đã được làm quen với em. Em là một cô gái đặc biệt, tính rất hay. Mẫn không xứng đáng với em…

Tôi hỏi anh tại sao.

Anh nhìn tôi chăm chăm, cắn vào môi dưới.

Tôi nhắc lại. Anh tức giận giậm chân và quay đi.

Ngoài phố nóng và oi. Cây cối lấp lánh và màu xanh như rơi xuống từ đầu ngọn lá. Ô kính của các cửa hàng ném ra đây đó những tia sáng mệt mỏi của mặt trời. Lũ trẻ, gần như trần trụi, chạy dọc theo vỉa hè và vẫy vẫy mớ báo. Để thu hút khách hàng, chúng đồng thanh gào lên: “Một bà giết nhân tình đơ…ơi! Nhà sư đã tìm ra xác chết đơ…ơi!”

Đến sát cửa nhà tôi thì Mẫn nhô ra và túm lấy cánh tay tôi.

- Kinh điên rồi! Anh ấy bảo gì em lúc nãy?

- Chẳng bảo gì.

- Nó nói gì về anh?

- Chẳng có gì.

Mẫn nom vẫn chưa an tâm. Anh xét nét nhìn mặt tôi.

- Nó yêu em, nó vừa nói với anh xong.

Câu này như đâm qua tim tôi.

- Để em đi.

- Em phải chọn giữa hai người bọn anh.

- Anh đừng có làm trò cười cho thiên hạ.

- Em không thể phản bội anh. Thể xác của em thuộc về anh rồi!

- Này anh, em là một người tự do. Em đem thân em cho ai em thích, cho quỉ dữ cũng xong!

- Sao em lại nói với anh như thế? Tại sao em làm anh đau khổ? Em không yêu anh!

- Để em yên. Chị Nguyệt Châu đang đợi. Em sẽ nói chuyện khi nào anh bình tĩnh lại. Ngày mai em phải chơi một ván cờ tại quảng trường Thiên Phong, anh hãy đến đón em lúc mười bảy giờ.

Chưa bao giờ tôi thấy Mẫn như vậy. Toàn thân anh run lên.

Tôi bỏ chạy.

48.

Sau bữa tối, chúng tôi được lệnh đi ngủ mặc nguyên đồ, vũ khí sẵn sàng để gần tầm tay. Nửa đêm, tiếng còi dựng chúng tôi dậy, tôi lao bổ ra ngoài.

Quân đoàn chúng tôi được chia thành nhiều nhóm, biến vào trong các xe quân sự. Chúng tôi được lệnh đi bắt bọn khủng bố nhóm họp tối nay trong thành phố. Người ta cho rằng sẽ bắt được tên đại tá Li lừng danh.

Trời om và ẩm ướt. Những con thiêu thân đùa giỡn trong ánh đèn đường. Tại khu phố tư sản, các ngọn đèn ga soi sáng những cánh cổng nặng nề và hoành tráng. Đột nhiên có tiếng súng nổ. Bọn khủng bố đánh hơi thấy bẫy và tìm cách bỏ trốn. Tốp lính trinh sát của chúng tôi đã khai hoả.

Một quả lựa đạn nổ trong phố bên cạnh, mùi thuốc súng làm tôi rùng mình. Đã nhiều tháng qua, tôi không tham gia một trận đánh nào. Tôi thấy nhớ cái chết.

Chúng tôi bao vây một dinh thự rộng lớn. Bọn nổi dậy nấp sau các khung cửa sổ kháng cự lại và ném lựu đạn. Cây cối chỗ lựu đạn rơi bốc cháy. Các cửa sổ bị vỡ kính trông đen ngòm như các hang ổ chuột núi.

Các cuộc tấn công của trung đội chúng tôi tạo cơ hội cho một đội lính com măng đô trèo lên được mái nhà và tìm ra một lối vào. Trận chiến đấu diễn ra chóng vánh. Chưa kịp nóng người thì tôi đã phải hạ súng xuống. Bọn khủng bố để lại năm xác chết và tám người bị thương. Tên đại tá nổi loạn đã khôn ngoan tự sát trước khi chúng tôi vào được trong nhà. Chiến lợi phẩm thật dồi dào: trong hầm rượu chất đầy súng ống, nhiều thùng đạn, nhiều bó tiền Trung Quốc mà bọn nổi loạn chưa kịp đổi sang tiền Mãn Châu. Chúng tôi can thiệp thật đúng lúc. Chúng đang chuẩn bị cho một cổi dậy nay mai.

Tôi đếm thiệt hại phía quân mình: bốn lính và một sĩ quan đã hy sinh vì Thiên hoàng. Phía ngoài cổng nhà bên cạnh, có hình người cựa quậy. một người lính bị dính lựu đạn bò trên vỉa hè và liên tục rên lên khàn khàn. Tôi chạy về phía anh ta và kiểm tra các vết thương: người anh ta chỉ còn là một mớ thịt rách nát chen lẫn với các mảnh áo quần. Ruột gan lòng thòng lòi ra khỏi bụng. Đột nhiên, anh ta bấu vào vai tôi:

- Giết tôi đi!

Tôi biết anh ta hỏng rồi, và tôi cũng biết người lính nào rồi cũng sẽ chết nhưng tôi không thể nào rút súng ra khỏi bao được.

- Giết tao đi, đồ khốn kiếp! Còn chần chừ gì nữa?

Tôi không có đủ can đàm. Tôi đặt tay lên súng nhưng đầu óc choáng váng. Lính cứu thương chạy tới và mang người lính bị thương trên cáng đi trong lúc anh ta không ngừng rú lên:

- Giết tôi đi! Xin các anh giết tôi đi! Giết tôi đi!

Về đến doanh trại tôi lăn xuống giường mà cũng chẳng buồn cởi quần áo ra nữa. Ống tay áo tôi vẫn còn ướt máu người kia, anh ta sẽ hấp hối nhiều ngày trong bệnh viện. Sự tuyệt vọng của anh ta ám ảnh tôi. Tôi không thể giúp đỡ anh, mang cái chết đến cho anh ta, tôi là kẻ hèn nhát. Đức Phật chắc có lẽ sẽ chịu làm cái tội ác mà là ân huệ ấy. Sự cảm thông chỉ thuộc về những tâm hồn mạnh mẽ.

Lời mẹ vang lên trong tai tôi:

- Giữa cái chết và sự hèn nhát, con hãy chọn cái chết, đừng do dự.

49.

Tôi ngắm trăng qua khung cửa sổ và cây cối.

Bóng Kinh lại lướt qua mắt tôi. Tay chống lên hai khung cửa, mắt sáng rực rỡ một thứ lửa kỳ quặc, anh cám ơn tôi đã đến dự sinh nhật anh.

Chàng trai này tỏ ra cao ngạo và tính nết khó gần trong một thời gian rất lâu. Mỗi lần nói, dù là nói ngọt với anh, tôi đều ngại ngần phản ứng của anh. Sau lời thú nhận Mẫn chuyển cho tôi, tôi không sợ ánh mắt kiêu kỳ của anh nữa. Từ nay anh sẽ là quyển sách mở sẵn cho tôi viết nên những quy tắc ngữ pháp.

Tại sao Kinh lại nói rằng Mẫn không xứng đáng với tôi? Hai chàng trai đó đã nói chuyện tay đôi như thế nào? Cái gì khiến Kinh đột nhiên lại thổ lộ tâm sự? Họ có cãi nhau không? Họ có đánh nhau không?

Mẫn nói rằng anh muốn cưới tôi. Nhưng tôi sợ rằng anh cũng giống ba, giống anh rể tôi. Sự si mê của đàn ông tàn lụi nhanh hơn nhan sắc đàn bà.

Anh yêu cầu tôi phải chọn. Làm sao mà tôi bỏ không gặp Kinh được, vì Kinh chính là nam châm hút tôi với Mẫn? Tôi sẽ không lừa dối Mẫn vì anh đã làm cho tôi trở thành đàn bà. Tôi trung thành vì biết ơn anh chứ không phải vì anh ghen mà giữ được tôi. Tình cảm của tôi với Kinh tinh tế hơn nhiều so với những bột phát của xác thịt. Sự chối bỏ lại là lạc thú của tâm hồn. Tôi biết Kinh quan sát chúng tôi, anh cũng trải qua cùng tôi sự khám phá xác thân đầy kinh ngạc. Cái nhìn của tôi bóp nghẹt sự thù hận của anh. Khi tôi quay về anh, gương mặt nhợt nhạt bừng lên mầu sự sống. Kinh như con tôi, như anh trai tôi, làm sao có thể có đụng chạm thể xác nào đây? Sự trong sạch này là bước khởi đầu cho một tình âu yếm tràn trề và không cản trở. Mẫn sẽ không có được điều đó.

Không có Kinh, những ân ái yêu đương của tôi với tình địch của anh sẽ trở nên tầm thường. Không có Mẫn, Kinh chẳng còn tồn tại nữa. Khác hẳn với sự lông bông của người yêu tôi, tính khắc khổ của Kinh mang màu nghiêm trang và bí ẩn. Chọn một người là tôi phải từ bỏ người kia và sẽ đánh mất cả hai.

Trong cờ vây, với tình huống như thế này, người ta sẽ có một giải pháp thứ ba: tấn công địch thủ ở chỗ anh ta không ngờ tới nhất. Ngày mai, khi Mẫn đến quảng trường Thiên Phong tìm tôi, tôi sẽ giả vờ như không nhìn thấy anh. Đánh xong ván, tôi sẽ đếm quân, sẽ chào đối thủ và đưa mắt nhìn theo anh ta đến khi khuất hẳn. Tôi sẽ mệt mỏi nhìn bàn cờ. Và tôi sẽ hỏi: “Mẫn, chị Đường là ai thế?”

Anh ta sẽ thề sống thề chết. Tôi sẽ giả đò giận dữ, sẽ giậm chân cáu kỉnh, sẽ than thở. Tôi biết quá rõ những cơn cáu giận của Nguyệt Châu nên chắc sẽ đóng kịch rất giỏi.

Để vỗ về tôi, anh sẽ lại lôi kéo tôi đến nhà Kinh. Tôi sẽ chấp nhận cho anh hôn tôi. anh sẽ lại lao lên người tôi. Thân thể trần truồng của chúng tôi sẽ lại quấn vào trong chăn như hai cây thông bị các dây leo trói chặt vào nhau. Giường là chiếc kiệu đưa chúng tôi tới bờ bến khác.

Có tiếng ầm ầm kéo tôi ra khỏi cơn mơ màng. Qua cửa sổ, tôi thấy ba mẹ mặc đồ trong nhà đang đứng giữa sân. Chị bếp nghe động ra khỏi phòng, tay cầm nến.

- Tắt đi, ba gằn giọng ra lệnh.

- Em mong rằng đó chỉ là một cuộc tập luyện quân sự - mẹ nói.

Ba thở dài.

Lại có tiếng nổ giống như tiếng pháo vào ngày hội Xuân. Đối lại với tiếng ầm ào đó là sự im lặng bướng bỉnh của thành phố: không một tiếng chân, không tiếng thì thầm, không tiếng khóc.

Rồi tất cả lại trở về trật tự trong đêm đầy sao. Ba mẹ quay về phòng, chị bếp đóng cửa lại.

Trăng bình yên bất động nhìn chúng tôi.

50.

Từ lúc bình minh, chúng tôi chạy không ngừng nghỉ trên quãng đường ba cây số bao quanh tường doanh trại. Các bước chân rầm rập của chúng tôi làm tung mù bụi, tiếng hát các bài ca yêu nước vang lên giữa đất trời. Niềm say mê tập thể sưởi ấm trái tim và làm tan biến các cơn ác m

Đêm qua, tôi lang thang trong các đống đổ nát sau cơn địa chấn. Trời đen đặc khói. Tai tôi đã quen với tiếng rên rỉ không phân biệt được nữa tiếng khóc với tiếng rì rầm của loài côn trùng. Tôi kiệt sức và muốn dừng lại. Nhưng máu chảy ô uế khắp nơi. Mỗi bước đi tôi đều vấp ngã và nguyền rủa các vị thần, tôi thét lên những lời chửi rủa và chúng còn vang mãi cả lúc tôi thức dậy.

Trong phòng tắm, đồng đội tôi bỏ ra hàng giờ trước gương để cạo ria cho vuông thành sắc cạnh. Tôi dội nước lạnh lên đầu và soi mình trong gương. Khi hình ảnh tôi hiện lên, tôi bất giác quay đi.

Phải chăng phía bên kia có còn một sự thật nào đó mà ta muốn tránh?

Tôi nín thở ngắm mình trong gương: tóc cắt cua, lông mày rậm. Giấc ngủ chập chờn khiến lòng trắng mắt tôi vằn những tia máu đỏ. Tôi ngắm bộ ngực trần của mình: da tôi đỏ au và bốc hơi sau cuộc chạy, những mạch máu xanh nổi hằn trên cổ, cơ bắp tôi nổi cuộn trên tay, một vết sẹo chạy dài trên vai trái, kỷ niệm của một buổi tập đâm lê và tôi bị thương. Hai mươi bốn năm của đời tôi đã trôi qua. Nhưng tôi là ai mới được chứ? Tôi không trả lời được. Nhưng ít ra tôi biết tôi sống vì lý do gì: thể xác tôi đã chín, óc tôi đã nghi ngờ, đã yêu, đã tin tưởng, đó sẽ là bó hoa lửa tôi dành dâng lên Tổ quốc tôi. Tôi sẽ bùng cháy trong đêm chiến thắng.

Mười giờ kém mười lăm, tôi gõ cửa tiệm ăn Chiđôri. Tay chủ giúp tôi bận đồ hoá trang. Tôi nom giống một viên quan và lách ra phố bằng một lối đi bí mật.

Nhìn từ xe kéo, thành phố vẫn bình yên một cách lạ thường. Trên các vỉa hè, sự uể oải của người Trung Quốc trái ngược hẳn với sự khẩn trương của binh lính Nhật đang di chuyển theo phân đội hình vuông. Các cửa hàng đã mở cửa, các nhà buôn đã bày hàng. Các người bán hàng rao không mệt mỏi. Tôi hỏi người phu xe xem trận đụng độ đêm qua có làm anh ta thức giấc. Anh ta giả bộ như không nghe thấy câu hỏi của tôi.

Trên quảng trường Thiên Phong, những kẻ chơi cờ đã bắt đầu ván cờ như thói quen hàng ngày của họ. Tôi để ý nghe các câu chuyện của họ, họ chỉ mở miệng để bình phẩm về các nước đi.

Cô gái hiện ra nơi bìa rừng và chạy về phía bàn chúng tôi như một con chim nhẹ cánh bay. Trán em đẫm mồ hôi.

- Xin lỗi anh, em vừa nói vừa ngồi xuống.

Em mở chiếc bọc bằng vải bông xanh và chìa cho tôi một hộp sơn mài có các quân đen:

- Đến lượt anh đi.

Sự dửng dưng của những người này đối với sự cố tối qua làm tôi sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Nữ Đánh Cờ Vây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook