Thiếu Phu Nhân Đã Nghèo Còn Bủn Xỉn

Chương 3: Há Há Há Há Há

Yến Tử Hồi Thời

26/10/2021

Đây là lần đầu tiên Chu Trầm Uyên xuất hiện sau khi chuyển trường.

Nhóm chân dài có vẻ ngoài xuất chúng lấy anh cầm đầu vừa xuất hiện,đã ngay lập tức gây náo loạn.

Các cô gái nhỏ fangirl còn lấy điện thoại ra lén chụp ảnh.

Tóm lại thì trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng ngạc nhiên thán phục liên tục phát ra không dứt ở bên tai.

Hà Tiểu Nhiên liếc nhìn họ một cái rồi thu ánh mắt lại, cái gì cơ?

Cái tính tình chó má kia của Chu Trầm Uyên, cho dù có là một cậu ấm thì cũng là “tôi rất đẹp trai, tôi có rất nhiều tiền, nhưng mà tôi mắc bệnh thần kinh.”

“Đừng có nhìn nữa, mấy người đó không phải là người mà cậu có thể nghĩ tới đâu.” Tần Khai liếc mắt: “Nhìn quần áo họ mặc đi, mỗi cái đều là kiểu dáng được đặt làm riêng.”

“Cậu hiểu quá nhỉ.” Hà Tiểu Nhiên nhìn cậu ta: “Hiểu đến như vậy, cùng một loại người à?”

Tần Khai đắc ý: “Có mắt nhìn như vậy, bữa trưa sẽ mời cậu ăn thêm một phần mì xào thịt bò nữa!”

“Chép! Cứ việc chép đi!”

Khi sắp tới giờ vào học, trước sau trái phải Hà Tiểu Nhiên đều có người ngồi, từng người đều lén chọc cô: “Tiểu Nhiên, luận văn lần trước tớ không biết viết, chỉ viết được có tám chữ, cậu cho tớ mượn nhìn liếc qua một chút đi.”

Hà Tiểu Nhiên chỉ về phía sau: “Tần Khai đang chép rồi!”

Hà Tiểu Nhiên học hành cũng coi như là chăm chỉ, dù sao thì cô cũng là người một lòng một dạ săn học bổng.

Lão chó già Lâm Đại Tài kia, cứ mỗi khi ba chị em họ xin tiền ông ta thì nhất định phải có điều kiện, nếu không thì một đồng tiền cũng không lấy được.

Mục tiêu của Hà Tiểu Nhiên chính là giành được tất cả học bổng trong bốn năm đại học, bổ sung dinh dưỡng cho hai đứa nhỏ, còn phải phòng ngừa Hà Miêu bị bệnh nữa.

Trước khi vào tiết, lớp hò hét loạn lên, trước khi giáo viên chưa đến, mọi người nói chuyện bàn tán xôn xao.

Từ vị trí cửa sau thỉnh thoảng lại phát ra một tràng cười nói, bầu không khí vô cùng tươi vui.

Một góc trong đó lấy Hà Tiểu Nhiên cầm đầu, một nhóm người chuyện trò vui vẻ, Hà Tiểu Nhiên cười như một con ngỗng lớn: “Há há há há há…”

Chu Trầm Uyên đột nhiên đứng dậy, đi vòng qua hơn một nửa lớp học, đi từng bước từng bước đến trước mặt Hà Tiểu Nhiên, hai tay đập xuống bàn một tiếng “bộp” ở trước mặt Hà Tiểu Nhiên, vẻ mặt chán ghét, nhìn cô nói:

“Cô mà dám há một tiếng nữa thì ông đây sẽ hầm cô đấy!”

Toàn bộ giảng đường đều nghe được tiếng ngỗng kêu của cô, nghe thấy vậy, trong lòng anh phiền chán nóng nảy, chỉ hận không thể lấy tất thối bịt kín miệng cô.

Từng bước di chuyển của Chu Trầm Uyên quá bắt mắt khiến cho người khác chú ý, anh vừa chuyển động thì ánh mắt của tất cả mọi người đều không tự chủ được mà dõi theo anh.

Vốn là cho rằng anh sẽ đi vệ sinh, chẳng ngờ được anh vậy mà lại đặc biệt đi cảnh cáo Hà Tiểu Nhiên.

Hà Tiểu Nhiên ngay lập tức ngậm miệng lại, tự động dùng hai ngón trỏ kéo khóa miệng mình lại.

Hành động quỷ quái của hai bên khiến cho lớp học trở nên yên tĩnh.

Chu Trầm Uyên lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi quay trở về chỗ ngồi của mình.



Sau một vài giây im lặng thì lớp học dần dần khôi phục lại sự ồn ào náo nhiệt.

Tần Khai nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm cái gì thế? Tại sao cậu ta lại nhằm vào cậu vậy?”

“Ây… là có một chút hiểu lầm nho nhỏ.” Hà Tiểu Nhiên gượng cười: “Không cần để ý đâu, thật sự là hiểu lầm nhỏ thôi!”

“Đây là ngày đầu tiên người ta chuyển trường, cậu có thể có hiểu lầm gì với cậu ta chứ?” Tần Khai lầm bẩm nói.

Hà Tiểu Nhiên không nói nhiều lời, hiểu lầm giữa hai người họ rất lớn, dù cả người cô đều là miệng thì cũng không thể giải thích rõ được.

Mười phút giữa tiết học, Hà Tiểu Nhiên đắc ý vênh váo[1] nói chuyện với các bạn đến quên cả hình tượng, tiếng ngỗng kêu lại xuất hiện.

[1] vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình

Tần Khai nhanh chóng lấy bút chọc cô: “Cậu còn cười nữa à? Mau nhìn đi!”

Hà Tiểu Nhiên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chu Trầm Uyên đang quay người lại hung dữ trừng cô.

Hà Tiểu Nhiên: “…”

Làm người thì không thể quá trẻ con!

Thế nhưng nghĩ lại thì Chu Trầm Uyên nhỏ hơn cô vài tháng, trẻ con chính là trẻ con.

Hiện giờ phổ biến chó sữa nhỏ, chó săn nhỏ gì đó, nhưng vận may của cô rất không tốt, bị thước kẹp vào là chú chó hoang nhỏ.

Ánh mắt Chu Trầm Uyên nhìn Hà Tiểu Nhiên chính là ánh mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung với mình, điều này khiến cho những người bạn ở xung quanh Hà Tiểu Nhiên cảm thấy hiểu lầm giữa Hà Tiểu Nhiên và Chu Trầm Uyên không hề nhỏ.

Cuối buổi học, giáo viên kinh tế học bảo lớp trưởng phát giấy cho mọi người, nói đó là bài tập sau tiết học.

Lớp học vang lên tiếng chuông, Hà Tiểu Nhiên vừa thu dọn đồ đạc vừa đùa giỡn với mọi người, thì Chu Trầm Uyên ở bên đó bước tới, lại “bốp” một tiếng, ở trước mặt Hà Tiểu Nhiên có thêm một tờ bài tập.

Hà Tiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Chu Trầm Uyên từ trên cao nhìn xuống cô rồi lạnh lùng nói: “Cô dám không làm thử xem?”

Bầu không khí có chút nghẹt thở.

Nửa ngày sau, mọi người nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên nhếch miệng, vươn tay gấp đôi tờ giấy bài tập rồi cho vào trong cặp sách.

Chu Trầm Uyên quay người bước đi.

Anh vừa bước đi, lớp học bèn ngay lập tức sôi sùng sục: “Tiểu Nhiên, cậu ta đang bắt nạt học đường đấy, cậu đi nói với giáo viên đi!”

“Đúng vậy, dựa vào cái gì mà bắt cậu phải làm bài tập cho cậu ta chứ? Cậu ta cho rằng đây là khuôn viên trường tiểu học ư?”

“Có khi nào nạn bắt nạt học đường ở nước ngoài khá nghiêm trọng? Cậu ta cho rằng trường học ở trong nước cũng như vậy?”

Hà Tiểu Nhiên rất kinh hãi: “Không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao? Tớ làm.”

“Sao cậu lại sợ hãi như vậy? Vậy mà lại bị học sinh chuyển trường bắt nạt, có đúng không vậy?” Mọi người ở chỗ khác trong lớp học đều chạy tới xúi giục: “Cứng rắn đối mặt đi! Cậu sợ cậu ta sao?”



“Đúng vậy đúng vậy, bọn tớ chắc chắn đều ủng hộ cậu!”

Một nhóm người đứng dậy nói chuyện một cách phiến diện, từng người đều hô hào muốn cô trực tiếp đánh trả lại, Hà Tiểu Nhiên nhét sách giáo khoa vào trong cặp sách, đây là chuyện cần phải cứng rắn đối mặt hay sao?

Ngày sau còn trông đợi vào dòng người miễn phí, cứng rắn đối với cô có lợi gì?

Sáng thứ bảy, sáng sớm Hà Tiểu Nhiên đã bò dậy, nghĩ đến thứ bảy sẽ cho người đến đón cô, cô bèn đợi ở trong phòng.

Gần đến chín giờ rưỡi, Hà Tiểu Nhiên nhận được cuộc điện thoại từ Hà Miêu.

Giọng nói của Hà Miêu mang theo tiếng khóc nức nở: “Chị ơi, chị mau quay về một chuyến đi, Hà Thời sắp bị bố đánh chết rồi!”

Hà Tiểu Nhiên nắm điện thoại: “Bây giờ chị về ngay đây!”

Cô kéo lấy áo khoác và lao nhanh ra khỏi cửa.

Lâm Đại Tài là một thương nhân bất động sản nhỏ ở Lan Thành, mấy năm trước kiếm được chút tiền, vào lúc tự mãn nhất thì nghe theo gợi ý từ những người có tiền ở bên cạnh, ông ta chạy đến một cô nhi viện đen của nước T lựa chọn nhận nuôi ba cô bé xinh đẹp.

Rõ ràng là làm từ thiện, nhưng thực tế là mong muốn sau khi ba cô bé xinh đẹp này lớn lên sẽ kiếm được món hời.

Ông ta một lòng muốn trèo lên trên, biết được tâm tư xấu xa của một số kẻ có tiền.

Ba cô gái được nuôi nấng với mục đích là vì kiếm tiền.

Trước khi chưa gả đi, ông ta có thể lần lượt tặng cho những kẻ có tiền thích những chú chim non, là chơi đùa hay là bao nuôi thì tùy theo hứng thú của họ.

Đợi khi không có ai muốn những con nhóc này nữa thì có thể gả cho những người có tiền lớn tuổi, sính lễ lại là một khoản lớn nữa.

Bàn tính của Lâm Đại Tài đang kêu răng rắc, nhưng giữa chừng vẫn xảy ra việc ngoài ý muốn.

Năm đó khi chọn người, ông ta chọn ra ba cô bé xinh đẹp nhất

Trong đó có một cô bé vô cùng nổi bật.

Khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều trắng như tuyết, ngay cả tóc và lông mày cũng có màu trắng, đôi mắt có màu hồng nhạt cực kỳ hiếm thấy, đôi mắt to tròn, giống như một cô bé búp bê vậy.

Lúc đó ông ta đặt cho cô bé là Hà Miêu.

Sau ba năm nhận về, Lâm Đại Tài mới biết được, búp bê gì cơ chứ?

Đó là bệnh bạch tạng!

Ông ta đã bị người môi giới đen lừa rồi!

Lâm Đại Tài đã nhiều lần muốn ném Hà Miêu đi rồi, nhưng đều bị Hà Tiêu Nhiên tìm được dẫn về.

Hà Tiểu Nhiên giống như một con chó sói, cả ngày lẫn đêm đều không ngủ chỉ nhìn chằm chằm, có một chút gió lay cỏ động nào cô liền dám đi tìm cảnh sát tới, khiến cho Lâm Đại Tài đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ.

Thế nhưng kể từ đó, Lâm Đại Tài không quan tâm gì đến sống chết của Hà Miêu nữa, ngay cả đồ ăn cũng là lúc vui thì cho một miếng, không vui bèn bỏ đói cô bé.

Hà Miêu có thể sống đến lúc lớn như thế này hoàn toàn là nhờ vào Hà Tiểu Nhiên và Hà Thời liều mạng che chở!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Phu Nhân Đã Nghèo Còn Bủn Xỉn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook