Chương 80: Sòng Bạc
Tầm Bát
07/07/2021
Xe kéo tiến hẻm nhỏ quanh co, một đường đều là tiếng rao hàng thét to, ven đường ngồi xổm tốp năm tốp ba khất cái hoặc là dân thất nghiệp lang thang, đôi mắt từng cái bụng đói kêu vang nhìn chằm chằm người đi đường trên đường phố.
Ánh Xuân sợ Lăng Tuyết Thu có việc, không dám để cô ấy xuống xe, mà chính cô ta đi bộ tiến đến nhìn chằm chằm Thúy Quyên.
Cô ấy đi theo Thúy Quyên mãi, đi vào một tòa sòng bạc trước, Thúy Quyên vòng đi cửa hông.
Cô ta hình như bảo người khác giúp đỡ báo một tiếng, không lâu sau có một người đàn ông mặc áo dài màu xanh lá từ cửa hông đi ra.
Người đàn ông kia thấy Thúy Quyên, cũng mặc kệ có phải đại sảnh đông đúc không, ôm cô ta hôn lấy.
Ánh Xuân vẫn là cô gái không rành việc nam nữ, nhìn cảnh tượng như vậy không khỏi mặt đỏ tim đập, mau chóng che mặt lại.
Người đàn ông kia hôn Thúy Quyên trong chốc lát, lại giở trò sờ soạng, Thúy Quyên ôm ở trong lòng ngực gã ta thở hổn hển một trận, gương mặt đỏ ửng.
Người đàn ông lại thì thầm điều gì với cô ta, tức khắc dỗ Thúy Quyên cười duyên liên tục.
Ánh Xuân cho rằng bọn họ chỉ là nam nữ gian ve vãn đánh yêu, không ngờ sau khi thủ thỉ, Thúy Quyên từ trong túi đào trên người lấy ra một chiếc vòng ngọc tím, vòng tay kia vừa nhìn đúng là tính chất tốt nhất, tuyệt đối không phải thứ đồ nhóm nha hoàn bọn họ có thể đeo bên người.
Ánh Xuân lại nhìn kỹ, vòng tay kia có vài phần quen mắt, không biết là từng nhìn thấy trên tay bà hay cô nào ở trong phủ.
Cô ta còn chưa kịp cân nhắc, người đàn ông kia đã nhanh chóng thu vòng tay vào túi tiền, đương nhiên cảm ơn rối rít Thúy Quyên, hai người triền miên một hồi lâu, người đàn ông lúc này mới thả Thúy Quyên rời đi, còn gã ta xoay người đi vào phía sau đổ phường.
Thúy Quyên không tiếp tục đi đường vòng, mà cầm thuốc về Lăng phủ.
Ánh Xuân nói chuyện cô ta nhìn thấy với Lăng Tuyết Thu, Lăng Tuyết Thu trầm tư nói: “Vòng tay cô ta lấy ra từ đâu, chính là của Thiếu phu nhân mấy người?”
Ánh Xuân lắc đầu: “Không phải, Thiếu phu nhân không có vòng tay như vậy.”
“Được rồi, đi trước đã.”
“Cô ba, chúng ta còn tiếp tục đi theo sao, cô ta đã đi về rồi.”
“Đi theo, cô ta sẽ không về thẳng Hoa Quế Uyển.”
Thúy Quyên cầm thuốc, quả nhiên không về Hoa Quế Uyển, mà ở trong phủ vòng tới vòng lui, cuối cùng đến biệt uyển bà hai, cô ta không đi vào, mà bảo người truyền lời, sau đó chờ ở hậu viện bên núi giả.
Nơi này có cây xanh thấp thoáng, thân cây to khỏe, lại có núi giả che đậy, giấu sau thân cây rất khó bị người phát hiện, Thúy Quyên như thể ngựa quen đường cũ, nhìn đã biết thường xuyên lại đây.
Lăng Tuyết Thu cùng Ánh Xuân đứng ở một sườn núi giả khác, tránh ở sau một cây tùng.
“Cô ba, cô nói Thúy Quyên không đưa thuốc đến sau bếp, sao lại chạy tới biệt uyển bà hai, tới còn không vào cửa, lén lút nhìn đông nhìn tây?” Ánh Xuân tuy rằng thông minh, nhưng lúc này cũng có chút không hiểu nổi.
Cô ta vốn dĩ chỉ là nha đầu quét rác, được Mộc Vãn đề bạt đến bên cạnh hầu hạ đã vô cùng cảm kích, cô ta còn thường xuyên hâm mộ Thúy Quyên, cảm thấy cô ả ở bên cạnh Thiếu phu nhân lâu như vậy, hẳn là được Thiếu phu nhân tín tưởng coi trọng, nếu cô ta là Thúy Quyên, nhất định sẽ cúc cung tận tụy Thiếu phu nhân.
“Nhìn cô ta như vậy cũng không giống đang làm gì chuyện tốt.”
Lăng Tuyết Thu tâm tư đơn thuần, lần đầu tiên đụng tới chuyện như vậy, không khỏi có chút khẩn trương, lại nhìn Ánh Xuân bên cạnh, cũng là dáng vẻ nín thở nghiêm túc, tức lắm cũng không dám thở hổn hển.
Hai người đợi trong chốc lát thì nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, Lăng Tuyết Thu hít một hơi thật sâu, thân mình nửa ghé vào cây tùng, xuyên qua khe hở chạc cây hướng núi giả nhìn sang sườn bên kia.
Ánh Xuân sợ Lăng Tuyết Thu có việc, không dám để cô ấy xuống xe, mà chính cô ta đi bộ tiến đến nhìn chằm chằm Thúy Quyên.
Cô ấy đi theo Thúy Quyên mãi, đi vào một tòa sòng bạc trước, Thúy Quyên vòng đi cửa hông.
Cô ta hình như bảo người khác giúp đỡ báo một tiếng, không lâu sau có một người đàn ông mặc áo dài màu xanh lá từ cửa hông đi ra.
Người đàn ông kia thấy Thúy Quyên, cũng mặc kệ có phải đại sảnh đông đúc không, ôm cô ta hôn lấy.
Ánh Xuân vẫn là cô gái không rành việc nam nữ, nhìn cảnh tượng như vậy không khỏi mặt đỏ tim đập, mau chóng che mặt lại.
Người đàn ông kia hôn Thúy Quyên trong chốc lát, lại giở trò sờ soạng, Thúy Quyên ôm ở trong lòng ngực gã ta thở hổn hển một trận, gương mặt đỏ ửng.
Người đàn ông lại thì thầm điều gì với cô ta, tức khắc dỗ Thúy Quyên cười duyên liên tục.
Ánh Xuân cho rằng bọn họ chỉ là nam nữ gian ve vãn đánh yêu, không ngờ sau khi thủ thỉ, Thúy Quyên từ trong túi đào trên người lấy ra một chiếc vòng ngọc tím, vòng tay kia vừa nhìn đúng là tính chất tốt nhất, tuyệt đối không phải thứ đồ nhóm nha hoàn bọn họ có thể đeo bên người.
Ánh Xuân lại nhìn kỹ, vòng tay kia có vài phần quen mắt, không biết là từng nhìn thấy trên tay bà hay cô nào ở trong phủ.
Cô ta còn chưa kịp cân nhắc, người đàn ông kia đã nhanh chóng thu vòng tay vào túi tiền, đương nhiên cảm ơn rối rít Thúy Quyên, hai người triền miên một hồi lâu, người đàn ông lúc này mới thả Thúy Quyên rời đi, còn gã ta xoay người đi vào phía sau đổ phường.
Thúy Quyên không tiếp tục đi đường vòng, mà cầm thuốc về Lăng phủ.
Ánh Xuân nói chuyện cô ta nhìn thấy với Lăng Tuyết Thu, Lăng Tuyết Thu trầm tư nói: “Vòng tay cô ta lấy ra từ đâu, chính là của Thiếu phu nhân mấy người?”
Ánh Xuân lắc đầu: “Không phải, Thiếu phu nhân không có vòng tay như vậy.”
“Được rồi, đi trước đã.”
“Cô ba, chúng ta còn tiếp tục đi theo sao, cô ta đã đi về rồi.”
“Đi theo, cô ta sẽ không về thẳng Hoa Quế Uyển.”
Thúy Quyên cầm thuốc, quả nhiên không về Hoa Quế Uyển, mà ở trong phủ vòng tới vòng lui, cuối cùng đến biệt uyển bà hai, cô ta không đi vào, mà bảo người truyền lời, sau đó chờ ở hậu viện bên núi giả.
Nơi này có cây xanh thấp thoáng, thân cây to khỏe, lại có núi giả che đậy, giấu sau thân cây rất khó bị người phát hiện, Thúy Quyên như thể ngựa quen đường cũ, nhìn đã biết thường xuyên lại đây.
Lăng Tuyết Thu cùng Ánh Xuân đứng ở một sườn núi giả khác, tránh ở sau một cây tùng.
“Cô ba, cô nói Thúy Quyên không đưa thuốc đến sau bếp, sao lại chạy tới biệt uyển bà hai, tới còn không vào cửa, lén lút nhìn đông nhìn tây?” Ánh Xuân tuy rằng thông minh, nhưng lúc này cũng có chút không hiểu nổi.
Cô ta vốn dĩ chỉ là nha đầu quét rác, được Mộc Vãn đề bạt đến bên cạnh hầu hạ đã vô cùng cảm kích, cô ta còn thường xuyên hâm mộ Thúy Quyên, cảm thấy cô ả ở bên cạnh Thiếu phu nhân lâu như vậy, hẳn là được Thiếu phu nhân tín tưởng coi trọng, nếu cô ta là Thúy Quyên, nhất định sẽ cúc cung tận tụy Thiếu phu nhân.
“Nhìn cô ta như vậy cũng không giống đang làm gì chuyện tốt.”
Lăng Tuyết Thu tâm tư đơn thuần, lần đầu tiên đụng tới chuyện như vậy, không khỏi có chút khẩn trương, lại nhìn Ánh Xuân bên cạnh, cũng là dáng vẻ nín thở nghiêm túc, tức lắm cũng không dám thở hổn hển.
Hai người đợi trong chốc lát thì nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, Lăng Tuyết Thu hít một hơi thật sâu, thân mình nửa ghé vào cây tùng, xuyên qua khe hở chạc cây hướng núi giả nhìn sang sườn bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.