Chương 79: Theo Dõi
Tầm Bát
07/07/2021
Lăng Tuyết Thu thẳng đến chạng vạng mới bỏ thời gian đi Hoa Quế Uyển của Mộc Vãn, nhưng còn chưa vào cửa đã thấy Thúy Quyên cùng Ánh Xuân đều là vẻ mặt ưu buồn đứng ở phòng khách.
“Chị dâu đâu?”
Thấy cô ấy tới, Ánh Xuân vội vàng tiến lên khóc ròng nói: “Cô ba đã tới, Thiếu phu nhân ăn ít quả nho đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cũng không biết là đau nơi nào, trên đầu toát đầy mồ hôi lạnh, hiện tại nhốt mình ở trong phòng.”
“Mời đại phu chưa?”
“Thiếu phu nhân không cho mời đại phu, cô ấy nói chính cô ấy là đại phu.”
“Có bệnh thì phải khám, chị dâu thật đúng là tùy hứng.” Lăng Tuyết Thu nói rồi đi về phía trong gian phòng ngủ, thấy cửa lớn đóng chặt nên gõ: “Chị dâu, em là Tuyết Thu, chị thế nào rồi?”
Không lâu, bên trong truyền đến tiếng đồ rơi xuống đất vỡ vụn, Thúy Quyên cùng Ánh Xuân đều sợ tới mức chân tay luống cuống, tưởng là Thiếu phu nhân bệnh lại tăng thêm, đã đau đến chết đi sống lại.
“Chị dâu, em phải đi vào.” Lăng Tuyết Thu nói, dùng sức đẩy cửa ra.
Ánh Xuân cùng Thúy Quyên bị Mộc Vãn khiển trách cũng không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chờ.
Một hồi lâu, Lăng Tuyết Thu mới đi ra, đồng thời che cánh cửa, trầm giọng nói: “Chị dâu bệnh thật sự nặng, còn không dừng ho ra máu, cả người đau nhức khó nhịn, cũng không biết là thứ bệnh độc gì.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ánh Xuân nôn nóng hỏi: “Cô ba nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Thiếu phu nhân.”
“Ôi, tôi cũng muốn chứ, nhưng chị dâu rất ngoan cố, không chịu khám đại phu, trả lại cho tôi một đơn thuốc, nói là dựa theo phương thuốc ở trên bốc thuốc, uống xong sẽ khỏe.” Lăng Tuyết Thu mở ra trang giấy trong tay nhìn về phía Thúy Quyên, “Thuốc của chị dâu đều là cô đi lấy, bây giờ cũng phiền toái cô đi một chuyến.”
Thúy Quyên vội vàng nói: “Cô ba trừng phạt Thúy Quyên, đây là phận sự Thúy Quyên, em đi làm ngay.”
Thúy Quyên chân trước mới vừa đi, Ánh Xuân đã vội la lên: “Nô tỳ đi nấu chút cháo nóng cho Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân còn chưa ăn bữa tối.”
“Không cần.” Lăng Tuyết Thu thấp giọng nói: “Cô với tôi đi theo Thúy Quyên.”
Ánh Xuân đầu tiên là sửng sốt, nhìn thấy trên mặt Lăng Tuyết Thu không còn lo lắng vữa rồi.
Cô ta theo Mộc Vãn một đoạn thời gian, người cũng thông minh lanh lợi, biết chủ tử làm việc đều có đạo lý bọn họ, cũng không có hỏi nhiều, đi theo Lăng Tuyết Thu ra phòng ngoài.
Trên đường, cô ta còn có chút lo lắng cho Mộc Vãn: “Không biết Thiếu phu nhân thế nào.”
“Cô đúng là nha hoàn trung thành.” Lăng Tuyết Thu cười với cô ta một cái, “Chị dâu tôi cũng coi như không tin tưởng nhầm cô.”
“Thiếu phu nhân có ân cứu mạng với em, cả đời này em muốn đi theo Thiếu phu nhân.”
“Cô có tấm lòng đó là được rồi.”
Hai người ngồi xe kéo thong thả đi trước, Lăng Tuyết Thu xốc lên một góc rèm vải thô, khi nhìn thấy Thúy Quyên tới phòng thuốc phố đối diện, Thúy Quyên nhanh chóng lấy thuốc đi ra, chẳng qua không về đường cũ, mà cầm gói thuốc dùng giấy dầu bao kín quẹo vào một bên ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ đó là khu đèn đỏ nổi danh Liên Thành, đủ hạng người đan xen hỗn tạp.
Lăng Tuyết Thu nói với phu kéo xe: “Sư phó, theo sau.”
“Cô ba, nơi đó chướng khí mù mịt, một mình em đi vào không ổn.” Ánh Xuân đã tới nơi này, phố phường nhỏ không ngăn nắp bằng bên ngoài, cô ta sợ cô ba một mỹ nhân như hoa như ngọc sẽ rước lấy thị phi không cần thiết, nếu uy hiếp đến an toàn của cô ấy, tội danh này ai cũng không gánh nổi.
“Không liên quan, tôi ở yên trong xe sẽ không có việc gì.” Cô ấy muốn nhìn Thúy Quyên lén lút rốt cuộc là đang làm gì.
“Chị dâu đâu?”
Thấy cô ấy tới, Ánh Xuân vội vàng tiến lên khóc ròng nói: “Cô ba đã tới, Thiếu phu nhân ăn ít quả nho đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cũng không biết là đau nơi nào, trên đầu toát đầy mồ hôi lạnh, hiện tại nhốt mình ở trong phòng.”
“Mời đại phu chưa?”
“Thiếu phu nhân không cho mời đại phu, cô ấy nói chính cô ấy là đại phu.”
“Có bệnh thì phải khám, chị dâu thật đúng là tùy hứng.” Lăng Tuyết Thu nói rồi đi về phía trong gian phòng ngủ, thấy cửa lớn đóng chặt nên gõ: “Chị dâu, em là Tuyết Thu, chị thế nào rồi?”
Không lâu, bên trong truyền đến tiếng đồ rơi xuống đất vỡ vụn, Thúy Quyên cùng Ánh Xuân đều sợ tới mức chân tay luống cuống, tưởng là Thiếu phu nhân bệnh lại tăng thêm, đã đau đến chết đi sống lại.
“Chị dâu, em phải đi vào.” Lăng Tuyết Thu nói, dùng sức đẩy cửa ra.
Ánh Xuân cùng Thúy Quyên bị Mộc Vãn khiển trách cũng không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chờ.
Một hồi lâu, Lăng Tuyết Thu mới đi ra, đồng thời che cánh cửa, trầm giọng nói: “Chị dâu bệnh thật sự nặng, còn không dừng ho ra máu, cả người đau nhức khó nhịn, cũng không biết là thứ bệnh độc gì.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ánh Xuân nôn nóng hỏi: “Cô ba nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Thiếu phu nhân.”
“Ôi, tôi cũng muốn chứ, nhưng chị dâu rất ngoan cố, không chịu khám đại phu, trả lại cho tôi một đơn thuốc, nói là dựa theo phương thuốc ở trên bốc thuốc, uống xong sẽ khỏe.” Lăng Tuyết Thu mở ra trang giấy trong tay nhìn về phía Thúy Quyên, “Thuốc của chị dâu đều là cô đi lấy, bây giờ cũng phiền toái cô đi một chuyến.”
Thúy Quyên vội vàng nói: “Cô ba trừng phạt Thúy Quyên, đây là phận sự Thúy Quyên, em đi làm ngay.”
Thúy Quyên chân trước mới vừa đi, Ánh Xuân đã vội la lên: “Nô tỳ đi nấu chút cháo nóng cho Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân còn chưa ăn bữa tối.”
“Không cần.” Lăng Tuyết Thu thấp giọng nói: “Cô với tôi đi theo Thúy Quyên.”
Ánh Xuân đầu tiên là sửng sốt, nhìn thấy trên mặt Lăng Tuyết Thu không còn lo lắng vữa rồi.
Cô ta theo Mộc Vãn một đoạn thời gian, người cũng thông minh lanh lợi, biết chủ tử làm việc đều có đạo lý bọn họ, cũng không có hỏi nhiều, đi theo Lăng Tuyết Thu ra phòng ngoài.
Trên đường, cô ta còn có chút lo lắng cho Mộc Vãn: “Không biết Thiếu phu nhân thế nào.”
“Cô đúng là nha hoàn trung thành.” Lăng Tuyết Thu cười với cô ta một cái, “Chị dâu tôi cũng coi như không tin tưởng nhầm cô.”
“Thiếu phu nhân có ân cứu mạng với em, cả đời này em muốn đi theo Thiếu phu nhân.”
“Cô có tấm lòng đó là được rồi.”
Hai người ngồi xe kéo thong thả đi trước, Lăng Tuyết Thu xốc lên một góc rèm vải thô, khi nhìn thấy Thúy Quyên tới phòng thuốc phố đối diện, Thúy Quyên nhanh chóng lấy thuốc đi ra, chẳng qua không về đường cũ, mà cầm gói thuốc dùng giấy dầu bao kín quẹo vào một bên ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ đó là khu đèn đỏ nổi danh Liên Thành, đủ hạng người đan xen hỗn tạp.
Lăng Tuyết Thu nói với phu kéo xe: “Sư phó, theo sau.”
“Cô ba, nơi đó chướng khí mù mịt, một mình em đi vào không ổn.” Ánh Xuân đã tới nơi này, phố phường nhỏ không ngăn nắp bằng bên ngoài, cô ta sợ cô ba một mỹ nhân như hoa như ngọc sẽ rước lấy thị phi không cần thiết, nếu uy hiếp đến an toàn của cô ấy, tội danh này ai cũng không gánh nổi.
“Không liên quan, tôi ở yên trong xe sẽ không có việc gì.” Cô ấy muốn nhìn Thúy Quyên lén lút rốt cuộc là đang làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.