Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu
Chương 38: Cảm ơn
Thủy Hạ
29/03/2023
“Phó Hạ, Nhâm Phó Hạ em không sao chứ?”
Gì chứ? Sao lại nghe có ai đang hét tên cô vậy! Cô đã mất đi ý thức chưa? Hình như Phó Hạ vẫn tỉnh táo, chỉ là mắt cô bị lu mờ bởi những giọt nước, Phó Hạ ngẩng mặt lên, phần cửa kính bị vỡ có cái đầu, là gương mặt của Chung Ngụy.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây chứ? Mặc kệ, cô đang muốn khóc, cô muốn được ôm.
Ngay giây phút Chung Ngụy mở cửa thành công chui vào anh liền bị Nhâm Phó Hạ ôm chặt lấy cổ, bàn tay cô siết chặt, khuôn mặt gửi gắm vào lồng ngực của anh, Nhâm Phó Hạ khóc oà lên.
Chung Ngụy đang run rẩy, mẫu chốt là anh đang sợ hãi. Một người như anh mà đang sợ hãi? Sợ bởi cô gái này sao? Anh nghiến răng, đưa tay ôm chặt lấy cô ra khỏi xe.
Nhâm Phó Hạ bắt đầu dùng chân ngoạc chặt eo của Chung Ngụy, cơ thể cô cứng ngác, Chung Ngụy thấy vậy liền ôm cô thật chặt để cho cô biết rằng: Cô thả lỏng thì cũng sẽ không bị rơi.
“Đừng sợ, anh bảo vệ em.”
Chung Ngụy vỗ về, mà dưới thần trí sợ hãi bủa vây. Nhâm Phó Hạ nghe được lời nói chắc nịnh tâm cô như nhẹ nhõm, bản thân thả lỏng, riêng cánh tay vẫn ôm chặt lấy cổ anh.
“Bạn gái có sao không chàng trai? Tay cô ấy có máu kìa, mau đưa đi bệnh viện đi.”
“Đúng đấy, chắc cô ấy đang sợ nhiều lắm!”
Nhận được mọi lời khuyên Chung Ngụy cũng vội vàng ôm Phó Hạ chạy đi về xe mình, bản thân anh cho cô ôm như vậy trong suốt dọc đường, còn cô thì vẫn chưa buông lỏng tay chút nào.
...
Bệnh viện...
“Bác sĩ, bà tôi sao rồi?”
Diệp Thư Cát Ly chạy tới, cô ta sốt sắng nhìn lấy vị bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng khám.
"Là cô gái đó à! Đất hẹp nhỉ?"
Thôi Lục tháo khẩu trang ra, anh còn cho rằng Cát Ly nhận ra, nhưng không. Cô chỉ đang lo lắng muốn nhận kết quả thôi.
“Sao rồi!”
“Phần sương lại bị lìa ra rồi! Nên chắc phải phẫu thuật lần nữa.”
“Vậy... bà tôi có đau lắm không?”
“Này, người già mà hai sương gãy tiếp thì cô nghĩ sao hả. Người nhà đâu không tới chăm để bà già một mình, biết bất tiện nguy hiểm lắm không?” Thôi Lục oán trách.
Nghe vậy Diệp Thư Cát Ly buồn rất nhiều, cô buồn bã cúi mặt xuống.
Thôi Lục cau mày bất lực, tiện tay lấy điện thoại.
"Cái gì mà hôm nay nhiều cuộc điện thoại thế không biết. Oh, Chung Ngụy này."
“Khi nào sẵn sàng cho bà phẫu thuật lại thì nhớ chuyển lời cho y tá, tôi đi trước đây.”
Nói xong Thôi Lục rời đi.
“Alo, gì đấy!”
“Cậu đang ở chỗ nào vậy, mau về phòng làm việc của cậu làm việc ngay.”
Thôi Lục nghe Chung Ngụy đang hấp hối kêu mình, cậu có cảm giác như có gì đó nghiêm trọng nên liền tắt điện thoại mà chạy nhanh về phòng làm việc của mình.
Về tới nơi hơi thở phả gấp gáp, Thôi Lục thấy Chung Ngụy bị bám dính bởi một vật thể, cậu ta cau mày nghiêng đầu?
Bước chân chậm tiến tới.
“Gì vậy Cống Dãnh, việc nghiêm trọng đâu?”
“Cậu mau kiểm tra xem cô ấy như thế nào đi.”
“Hả, bệnh nhân à.”
Chung Ngụy gỡ tay Phó Hạ ra, anh đem cô đặt vào sofa, giây phút đứng dậy liền bị Nhâm Phó Hạ ôm lần nữa.
Thôi Lục ngơ ngác.
Chung Ngụy ngơ ngác.
“Phó Hạ, bỏ tay ra đi để cậu ta khám. Em bị thương nhiều lắm đấy.”
Thôi Lục ngơ ngác lần nữa. Cậu đang thấy chuyện gì vậy?
Nhâm Phó Hạ lúc này mới thả tay ra, mắt cô đẫm đầy nước mắt giờ đã khô cạn chỉ còn thấy viền mắt đỏ ngàu.
Gương mặt cô dính đầy những vệt máu do những mảnh kính nhỏ xuyên qua, cổ bên phải còn nhiều máu hơn nữa, bên cạnh đó còn có mảnh thủy tinh nhỏ.
Thôi Lục nhăn mày, cậu ta chạy tới tủ đồ lấy ra vài vận dụng để bắt đầu làm việc.
5 phút sau...
“Xử lý xong rồi đấy. Giờ nói đi, gặp chuyện gì vậy?”
Thôi Lục quay lại kéo chiếc ghế của mình ra ngồi nhìn Chung Ngụy.
“Tao chỉ thấy em ấy bị một chiếc xe đuổi theo, mọi chuyện cũng không rõ nữa.”
“Chậc, tiểu kiều thê của cậu đắc tội với ai à. Mà khoan... sao cậu quan tâm cô ta vậy? Hai người chỉ là người dưng bị trói buộc, cậu... không phải thích cô ta, rồi bỏ luôn cô người yêu trên mạng đó chứ?”
Chung Ngụy nhìn Phó Hạ, anh lắc đầu.
“Em ấy là người yêu trên mạng của tao.”
Thôi Lục ngỡ ngàng chưa tin, đôi mắt tròn xoe ra nhìn Chung Ngụy một cái, sau đó ngay lập tức phải mừng rỡ lên.
“Phải nói sớm hơn chứ! Làm tao bị thằng kinh doanh kia sắp cướp xe. Mà công nhận trời có mắt, đất cũng hẹp. Chúc cậu và cô ta... sớm ngày có buổi thành hôn long trọng.”
...
"Đây là đâu vậy?"
Nhâm Phó Hạ mở mắt, cô nhìn trần nhà một nơi xa lạ. Đầu có hơi nhức nhối, choáng váng, cô cử động muốn đứng dậy.
Chợt một bàn tay ấm áp đưa vào gáy cô, Nhâm Phó Hạ quay sang thì thấy Chung Ngụy.
“Em đừng động mạnh.” Chung Ngụy nhẹ giọng nói.
Nhâm Phó Hạ tự nhiên không muốn phản kháng gì, cô im lặng cho anh ta đỡ mình dậy.
“Anh đưa tôi tới nơi nào vậy?”
Nhâm Phó Hạ nhìn quanh căn phòng rồi mới hỏi.
“Bệnh viện, do em bị nhiều viết thương quá.”
Chung Ngụy lo xa Nhâm Phó Hạ sẽ không thích, cô sẽ giận, thế nhưng cô lại cạn lời mà chỉ ồ một tiếng.
“Cảm ơn anh... đã cho tôi ôm lúc hoảng loạn nhất. Cảm ơn anh vì đã xuất hiện đúng lúc tôi cần.”
Thật là trùng hợp, không ngờ khi dừng xe Chung Ngụy lại ở đó. Lúc được ôm, Nhâm Phó Hạ cảm thấy rất thích, cô đã không muốn rời khỏi vòng tay đó. Giờ nghĩ lại... vẫn thầm muốn được ôm.
“Em không bị thương nặng là tốt rồi!”
...
“Tôi bị đám bám cóc đó rượt theo, anh giúp tôi quay trở về chỗ xe của tôi đi, còn phải giải thích nói với cảnh sát. Tôi không muốn mấy tên đó được tự do nữa đâu.”
“Được, để anh cõng em.”
“Khoan... không cần, tôi đi được.”
Gì chứ? Sao lại nghe có ai đang hét tên cô vậy! Cô đã mất đi ý thức chưa? Hình như Phó Hạ vẫn tỉnh táo, chỉ là mắt cô bị lu mờ bởi những giọt nước, Phó Hạ ngẩng mặt lên, phần cửa kính bị vỡ có cái đầu, là gương mặt của Chung Ngụy.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây chứ? Mặc kệ, cô đang muốn khóc, cô muốn được ôm.
Ngay giây phút Chung Ngụy mở cửa thành công chui vào anh liền bị Nhâm Phó Hạ ôm chặt lấy cổ, bàn tay cô siết chặt, khuôn mặt gửi gắm vào lồng ngực của anh, Nhâm Phó Hạ khóc oà lên.
Chung Ngụy đang run rẩy, mẫu chốt là anh đang sợ hãi. Một người như anh mà đang sợ hãi? Sợ bởi cô gái này sao? Anh nghiến răng, đưa tay ôm chặt lấy cô ra khỏi xe.
Nhâm Phó Hạ bắt đầu dùng chân ngoạc chặt eo của Chung Ngụy, cơ thể cô cứng ngác, Chung Ngụy thấy vậy liền ôm cô thật chặt để cho cô biết rằng: Cô thả lỏng thì cũng sẽ không bị rơi.
“Đừng sợ, anh bảo vệ em.”
Chung Ngụy vỗ về, mà dưới thần trí sợ hãi bủa vây. Nhâm Phó Hạ nghe được lời nói chắc nịnh tâm cô như nhẹ nhõm, bản thân thả lỏng, riêng cánh tay vẫn ôm chặt lấy cổ anh.
“Bạn gái có sao không chàng trai? Tay cô ấy có máu kìa, mau đưa đi bệnh viện đi.”
“Đúng đấy, chắc cô ấy đang sợ nhiều lắm!”
Nhận được mọi lời khuyên Chung Ngụy cũng vội vàng ôm Phó Hạ chạy đi về xe mình, bản thân anh cho cô ôm như vậy trong suốt dọc đường, còn cô thì vẫn chưa buông lỏng tay chút nào.
...
Bệnh viện...
“Bác sĩ, bà tôi sao rồi?”
Diệp Thư Cát Ly chạy tới, cô ta sốt sắng nhìn lấy vị bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng khám.
"Là cô gái đó à! Đất hẹp nhỉ?"
Thôi Lục tháo khẩu trang ra, anh còn cho rằng Cát Ly nhận ra, nhưng không. Cô chỉ đang lo lắng muốn nhận kết quả thôi.
“Sao rồi!”
“Phần sương lại bị lìa ra rồi! Nên chắc phải phẫu thuật lần nữa.”
“Vậy... bà tôi có đau lắm không?”
“Này, người già mà hai sương gãy tiếp thì cô nghĩ sao hả. Người nhà đâu không tới chăm để bà già một mình, biết bất tiện nguy hiểm lắm không?” Thôi Lục oán trách.
Nghe vậy Diệp Thư Cát Ly buồn rất nhiều, cô buồn bã cúi mặt xuống.
Thôi Lục cau mày bất lực, tiện tay lấy điện thoại.
"Cái gì mà hôm nay nhiều cuộc điện thoại thế không biết. Oh, Chung Ngụy này."
“Khi nào sẵn sàng cho bà phẫu thuật lại thì nhớ chuyển lời cho y tá, tôi đi trước đây.”
Nói xong Thôi Lục rời đi.
“Alo, gì đấy!”
“Cậu đang ở chỗ nào vậy, mau về phòng làm việc của cậu làm việc ngay.”
Thôi Lục nghe Chung Ngụy đang hấp hối kêu mình, cậu có cảm giác như có gì đó nghiêm trọng nên liền tắt điện thoại mà chạy nhanh về phòng làm việc của mình.
Về tới nơi hơi thở phả gấp gáp, Thôi Lục thấy Chung Ngụy bị bám dính bởi một vật thể, cậu ta cau mày nghiêng đầu?
Bước chân chậm tiến tới.
“Gì vậy Cống Dãnh, việc nghiêm trọng đâu?”
“Cậu mau kiểm tra xem cô ấy như thế nào đi.”
“Hả, bệnh nhân à.”
Chung Ngụy gỡ tay Phó Hạ ra, anh đem cô đặt vào sofa, giây phút đứng dậy liền bị Nhâm Phó Hạ ôm lần nữa.
Thôi Lục ngơ ngác.
Chung Ngụy ngơ ngác.
“Phó Hạ, bỏ tay ra đi để cậu ta khám. Em bị thương nhiều lắm đấy.”
Thôi Lục ngơ ngác lần nữa. Cậu đang thấy chuyện gì vậy?
Nhâm Phó Hạ lúc này mới thả tay ra, mắt cô đẫm đầy nước mắt giờ đã khô cạn chỉ còn thấy viền mắt đỏ ngàu.
Gương mặt cô dính đầy những vệt máu do những mảnh kính nhỏ xuyên qua, cổ bên phải còn nhiều máu hơn nữa, bên cạnh đó còn có mảnh thủy tinh nhỏ.
Thôi Lục nhăn mày, cậu ta chạy tới tủ đồ lấy ra vài vận dụng để bắt đầu làm việc.
5 phút sau...
“Xử lý xong rồi đấy. Giờ nói đi, gặp chuyện gì vậy?”
Thôi Lục quay lại kéo chiếc ghế của mình ra ngồi nhìn Chung Ngụy.
“Tao chỉ thấy em ấy bị một chiếc xe đuổi theo, mọi chuyện cũng không rõ nữa.”
“Chậc, tiểu kiều thê của cậu đắc tội với ai à. Mà khoan... sao cậu quan tâm cô ta vậy? Hai người chỉ là người dưng bị trói buộc, cậu... không phải thích cô ta, rồi bỏ luôn cô người yêu trên mạng đó chứ?”
Chung Ngụy nhìn Phó Hạ, anh lắc đầu.
“Em ấy là người yêu trên mạng của tao.”
Thôi Lục ngỡ ngàng chưa tin, đôi mắt tròn xoe ra nhìn Chung Ngụy một cái, sau đó ngay lập tức phải mừng rỡ lên.
“Phải nói sớm hơn chứ! Làm tao bị thằng kinh doanh kia sắp cướp xe. Mà công nhận trời có mắt, đất cũng hẹp. Chúc cậu và cô ta... sớm ngày có buổi thành hôn long trọng.”
...
"Đây là đâu vậy?"
Nhâm Phó Hạ mở mắt, cô nhìn trần nhà một nơi xa lạ. Đầu có hơi nhức nhối, choáng váng, cô cử động muốn đứng dậy.
Chợt một bàn tay ấm áp đưa vào gáy cô, Nhâm Phó Hạ quay sang thì thấy Chung Ngụy.
“Em đừng động mạnh.” Chung Ngụy nhẹ giọng nói.
Nhâm Phó Hạ tự nhiên không muốn phản kháng gì, cô im lặng cho anh ta đỡ mình dậy.
“Anh đưa tôi tới nơi nào vậy?”
Nhâm Phó Hạ nhìn quanh căn phòng rồi mới hỏi.
“Bệnh viện, do em bị nhiều viết thương quá.”
Chung Ngụy lo xa Nhâm Phó Hạ sẽ không thích, cô sẽ giận, thế nhưng cô lại cạn lời mà chỉ ồ một tiếng.
“Cảm ơn anh... đã cho tôi ôm lúc hoảng loạn nhất. Cảm ơn anh vì đã xuất hiện đúng lúc tôi cần.”
Thật là trùng hợp, không ngờ khi dừng xe Chung Ngụy lại ở đó. Lúc được ôm, Nhâm Phó Hạ cảm thấy rất thích, cô đã không muốn rời khỏi vòng tay đó. Giờ nghĩ lại... vẫn thầm muốn được ôm.
“Em không bị thương nặng là tốt rồi!”
...
“Tôi bị đám bám cóc đó rượt theo, anh giúp tôi quay trở về chỗ xe của tôi đi, còn phải giải thích nói với cảnh sát. Tôi không muốn mấy tên đó được tự do nữa đâu.”
“Được, để anh cõng em.”
“Khoan... không cần, tôi đi được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.