Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu
Chương 37: Vận xui gì vậy?
Thủy Hạ
29/03/2023
“Bar này sửa mới xấu quá bạn tôi.” Thôi Lục bĩu môi nói.
“Vậy thế nào mới đẹp?” Uông Thần Diêu lắc nhẹ ly rượu trong tay nói.
“Như cũ đẹp hơn. Đúng không Cống Dãnh, Thiên Vịt.” Thôi Lục nhìn qua.
Chung Ngụy và Lục Hoàng Thiệu không phản ứng, chỉ nhìn cậu ta mà không nói gì.
“Tao lớn rồi mày còn moi cái biệt danh đó ra để trêu tao nữa! Có tin tao gây lộn với mày không?” Lục Hoàng Thiệu cười nhẹ.
Thôi Lục định tiếp lời, thế nhưng vừa há miệng chưa kịp thốt lời tiếng vang của điện thoại đã cắt ngang.
Trong bar cũng chẳng ồn mấy, Thôi Lục sau khi nghe điện thoại xong thì liền bái bai đám bạn rời khỏi đây.
“Haizz... có ngày tao rảnh mà nó bận. Đời lạ lẫm không muốn nói, uống đi hai bạn của tôi.”
Ba người nhấc lên một ly.
“Này, mấy câu thính tao cho mày xem đã áp dụng được hết chưa?”
Lục Hoàng Thiệu thích thú vươn người tới hỏi.
“Dùng rồi! Nhưng cô ấy có vẻ không thích.”
“Ha, không ngờ cậu lại yêu con nhỏ đó đấy. Nhỏ đó cũng rất phiền phức đấy.” Uông Thần Diêu cười hơi mỉa mai nói.
“Có đâu, tao thấy cô ta... cũng khá lạnh lùng ấy chứ! Còn ít nói.”
“Vậy à! Nhưng cái tao nói... là bộ mặt bên trong của cô ta cơ.”
“Tao đi trước đây, có việc rồi.”
Chung Ngụy lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, sau đó đứng dậy thong thả ra về.
...
"Tự dưng lại bảo mình bao đồ uống, mình chỉ đi phụ người nổi tiếng mặc đồ thôi, đâu phải thăng chức đâu chứ. Làm lỡ công việc quá."
Nhâm Phó Hạ lủi thủi xách vài túi lớn trên tay từ cửa tiệm bước ra, thân thể hơi lười nhác mà chầm chậm di chuyển, khu này cách xa công ty là bao, nếu mà về tới chắc cũng mất hơn nửa phút.
Chiếc xe cô di chuyển xuống đường, chầm chậm rời khỏi những căn nhà nơi đó, vài đoạn còn có mấy bà cô tám chuyện chiếm gần nửa đường, thật phiền phức.
Tâm trí hơi lười biếng, Nhâm Phó Hạ ngáp lấy một hơi.
Một âm thanh lớn vang lên, Nhâm Phó Hạ mở mắt ra xong cô liền nhắm mắt lại, những mảnh vỡ từ cửa kính đang bay ra trước mặt cô, vài mảnh cứa qua da mặt. Những mảnh vỡ còn lại rơi xuống ghế.
Nhâm Phó Hạ bị giật mình, trong tâm trí bắt đầu hoảng loanj lên, cô phanh gấp xe lại, mở mắt ra, qua gương chiếu hậu cô thấy có ba tên đàn ông và đã bịt mặt, trên tay còn có mấy quả bóng sắt, đặc biệt là dao rất nhọn.
Chuyện gì chứ? Họ đang tiến tới, dần dần bước chân chuyển động nhanh hơn.
Nhâm Phó Hạ cảm nhận điềm xấu, cô hồi hộp lái xe. Rời khỏi những căn nhà đó, tưởng chừng mấy tên đó chạy bộ sẽ không đuổi được, nhưng lần nhìn lại gương một lần nữa cô thấy một con xe đen đang dí mình ở đằng sau. Tốc độ của họ càng gần, Nhâm Phó Hạ thấy rõ những gương mặt được bịt kín đáo. cô
"Chuyện gì vậy? Sao lại có người bám theo mình? Định giết mình sao? Nhưng tại sao?"
Hàng ngàn dấu hỏi chấm hiện trên đầu, thế nhưng Nhâm Phó Hạ vẫn không nghĩ được lý do nào và mình đã đắc tội với ai.
Nghĩ lại...
Nghĩ lại... cuối cùng cô cũng hình dung ra được vì sao.
Là mấy tên bắt cóc trẻ con, nhớ lần trước sau khi nòng súng đó bắn ra Nhâm Phó Hạ có quay mặt lại nhìn, lúc đó cô thấy có một đôi mắt đã nhìn trúng mình. Lần vào tối hôm qua, cô cứu đứa trẻ đó, đám bắt cóc chực chờ sẵn chắc cũng đã nhìn rõ được mặt cô. Chắc chắn là họ muốn trả thì cô vì đã phá hoại việc làm ăn của chúng.
Chết tiệt, cô mang vận xui à?
Nhâm Phó Hạ cắn răng, cô đạp ga tăng tốc nhanh hơn.
Chỗ này vắng nhà quá, Nhâm Phó Hạ không tìm chỗ để nhờ cứu được. Con đường thẳng dài, cuối cùng cũng tới ngõ cua, Nhâm Phó Hạ nheo mắt lại, bàn tay cô siết chặt cô lăng xoay một lượt. Chiếc xe chuyển hướng đi tiếp con đường.
Nhìn lại sau, chiếc xe cách khá xa nhưng vẫn đang cố đuổi theo cô. Chẳng bao lâu nó đã đuổi gần kịp.
"Chậc, xe đó có tốc độ bao nhiêu vậy. Mình đã tăng tốc hết nhưng nó vẫn đuổi gần kịp."
Không đi nhanh hơn được nữa rồi, chiếc xe BMW dòng cũ của cô chỉ đạt tới vận tốc này. Mà đằng sau cũng là chiếc BMW, nhưng nó lại dần bám được đuôi cô, nó sắp đi lên rồi.
Nhâm Phó Hạ cau mày né đi, cô không phải cây gỗ chỉ biết đi đường thẳng đâu. Cô cũng biết né.
Chiếc xe vẫn cứ bãm mãi, Nhâm Phó Hạ cũng căng thẳng, cô đã né không biết bao nhiêu lần với chiếc xe đó và mấy chiếc đi ngược chiều với chiếc của cô. Con đường lớn cũng ở trước mặt, phải làm sao đây? Nếu có xe thì sẽ nguy hiểm lắm, nhưng cô cũng không thể dừng lại được.
Phải liều thôi, chiếc xe phanh cua, cũng may không có xe đi. Mà nguyên do là do đằng sau đang có vụ tai nạn tắt đường, còn có cảnh sát. Ngay khi thấy hai chiếc xe chạy quá tốc độ đang gần bám dính bám dính, phía cảnh sát đã lái theo sau.
Đám người đằng sau số đen rồi.
Thấy cảnh sát đang đuổi theo, chiếc xe đằng sau bỗng lái qua một bên đường, không còn đi theo sau xe Nhâm Phó Hạ nữa, tâm trí cô hơi căng thẳng, có nên giảm tốc độ không? Dù sao cũng có cảnh sát đằng sau, mà họ chắc chỉ đang lo chạy trốn nên sẽ không còn thời gian gây gổ với cô đâu.
Nghĩ rồi Nhâm Phó Hạ mới thả.
Đùng...
Suy đoán sai rồi, chiếc xe đó vẫn lao lên tới gần xe của cô rồi va vào phần gương chiếu hậu, Nhâm Phó Hạ gần như mất lái, nhưng vì lực không mạnh lắm cô vẫn làm chủ được mà phanh lại.
Hơi thở cô nặng nề, đôi mắt tròn vo nhìn xuống bàn tay, thoát rồi! Cô vừa thoát khỏi tay tử thần, cô không sao rồi.
Nhâm Phó Hạ mừng rỡ, hai tay chụp lại ôm mặt mà khóc lóc.
Thật đáng sợ.
“Mình không sao rồi, hức...”
“Vậy thế nào mới đẹp?” Uông Thần Diêu lắc nhẹ ly rượu trong tay nói.
“Như cũ đẹp hơn. Đúng không Cống Dãnh, Thiên Vịt.” Thôi Lục nhìn qua.
Chung Ngụy và Lục Hoàng Thiệu không phản ứng, chỉ nhìn cậu ta mà không nói gì.
“Tao lớn rồi mày còn moi cái biệt danh đó ra để trêu tao nữa! Có tin tao gây lộn với mày không?” Lục Hoàng Thiệu cười nhẹ.
Thôi Lục định tiếp lời, thế nhưng vừa há miệng chưa kịp thốt lời tiếng vang của điện thoại đã cắt ngang.
Trong bar cũng chẳng ồn mấy, Thôi Lục sau khi nghe điện thoại xong thì liền bái bai đám bạn rời khỏi đây.
“Haizz... có ngày tao rảnh mà nó bận. Đời lạ lẫm không muốn nói, uống đi hai bạn của tôi.”
Ba người nhấc lên một ly.
“Này, mấy câu thính tao cho mày xem đã áp dụng được hết chưa?”
Lục Hoàng Thiệu thích thú vươn người tới hỏi.
“Dùng rồi! Nhưng cô ấy có vẻ không thích.”
“Ha, không ngờ cậu lại yêu con nhỏ đó đấy. Nhỏ đó cũng rất phiền phức đấy.” Uông Thần Diêu cười hơi mỉa mai nói.
“Có đâu, tao thấy cô ta... cũng khá lạnh lùng ấy chứ! Còn ít nói.”
“Vậy à! Nhưng cái tao nói... là bộ mặt bên trong của cô ta cơ.”
“Tao đi trước đây, có việc rồi.”
Chung Ngụy lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, sau đó đứng dậy thong thả ra về.
...
"Tự dưng lại bảo mình bao đồ uống, mình chỉ đi phụ người nổi tiếng mặc đồ thôi, đâu phải thăng chức đâu chứ. Làm lỡ công việc quá."
Nhâm Phó Hạ lủi thủi xách vài túi lớn trên tay từ cửa tiệm bước ra, thân thể hơi lười nhác mà chầm chậm di chuyển, khu này cách xa công ty là bao, nếu mà về tới chắc cũng mất hơn nửa phút.
Chiếc xe cô di chuyển xuống đường, chầm chậm rời khỏi những căn nhà nơi đó, vài đoạn còn có mấy bà cô tám chuyện chiếm gần nửa đường, thật phiền phức.
Tâm trí hơi lười biếng, Nhâm Phó Hạ ngáp lấy một hơi.
Một âm thanh lớn vang lên, Nhâm Phó Hạ mở mắt ra xong cô liền nhắm mắt lại, những mảnh vỡ từ cửa kính đang bay ra trước mặt cô, vài mảnh cứa qua da mặt. Những mảnh vỡ còn lại rơi xuống ghế.
Nhâm Phó Hạ bị giật mình, trong tâm trí bắt đầu hoảng loanj lên, cô phanh gấp xe lại, mở mắt ra, qua gương chiếu hậu cô thấy có ba tên đàn ông và đã bịt mặt, trên tay còn có mấy quả bóng sắt, đặc biệt là dao rất nhọn.
Chuyện gì chứ? Họ đang tiến tới, dần dần bước chân chuyển động nhanh hơn.
Nhâm Phó Hạ cảm nhận điềm xấu, cô hồi hộp lái xe. Rời khỏi những căn nhà đó, tưởng chừng mấy tên đó chạy bộ sẽ không đuổi được, nhưng lần nhìn lại gương một lần nữa cô thấy một con xe đen đang dí mình ở đằng sau. Tốc độ của họ càng gần, Nhâm Phó Hạ thấy rõ những gương mặt được bịt kín đáo. cô
"Chuyện gì vậy? Sao lại có người bám theo mình? Định giết mình sao? Nhưng tại sao?"
Hàng ngàn dấu hỏi chấm hiện trên đầu, thế nhưng Nhâm Phó Hạ vẫn không nghĩ được lý do nào và mình đã đắc tội với ai.
Nghĩ lại...
Nghĩ lại... cuối cùng cô cũng hình dung ra được vì sao.
Là mấy tên bắt cóc trẻ con, nhớ lần trước sau khi nòng súng đó bắn ra Nhâm Phó Hạ có quay mặt lại nhìn, lúc đó cô thấy có một đôi mắt đã nhìn trúng mình. Lần vào tối hôm qua, cô cứu đứa trẻ đó, đám bắt cóc chực chờ sẵn chắc cũng đã nhìn rõ được mặt cô. Chắc chắn là họ muốn trả thì cô vì đã phá hoại việc làm ăn của chúng.
Chết tiệt, cô mang vận xui à?
Nhâm Phó Hạ cắn răng, cô đạp ga tăng tốc nhanh hơn.
Chỗ này vắng nhà quá, Nhâm Phó Hạ không tìm chỗ để nhờ cứu được. Con đường thẳng dài, cuối cùng cũng tới ngõ cua, Nhâm Phó Hạ nheo mắt lại, bàn tay cô siết chặt cô lăng xoay một lượt. Chiếc xe chuyển hướng đi tiếp con đường.
Nhìn lại sau, chiếc xe cách khá xa nhưng vẫn đang cố đuổi theo cô. Chẳng bao lâu nó đã đuổi gần kịp.
"Chậc, xe đó có tốc độ bao nhiêu vậy. Mình đã tăng tốc hết nhưng nó vẫn đuổi gần kịp."
Không đi nhanh hơn được nữa rồi, chiếc xe BMW dòng cũ của cô chỉ đạt tới vận tốc này. Mà đằng sau cũng là chiếc BMW, nhưng nó lại dần bám được đuôi cô, nó sắp đi lên rồi.
Nhâm Phó Hạ cau mày né đi, cô không phải cây gỗ chỉ biết đi đường thẳng đâu. Cô cũng biết né.
Chiếc xe vẫn cứ bãm mãi, Nhâm Phó Hạ cũng căng thẳng, cô đã né không biết bao nhiêu lần với chiếc xe đó và mấy chiếc đi ngược chiều với chiếc của cô. Con đường lớn cũng ở trước mặt, phải làm sao đây? Nếu có xe thì sẽ nguy hiểm lắm, nhưng cô cũng không thể dừng lại được.
Phải liều thôi, chiếc xe phanh cua, cũng may không có xe đi. Mà nguyên do là do đằng sau đang có vụ tai nạn tắt đường, còn có cảnh sát. Ngay khi thấy hai chiếc xe chạy quá tốc độ đang gần bám dính bám dính, phía cảnh sát đã lái theo sau.
Đám người đằng sau số đen rồi.
Thấy cảnh sát đang đuổi theo, chiếc xe đằng sau bỗng lái qua một bên đường, không còn đi theo sau xe Nhâm Phó Hạ nữa, tâm trí cô hơi căng thẳng, có nên giảm tốc độ không? Dù sao cũng có cảnh sát đằng sau, mà họ chắc chỉ đang lo chạy trốn nên sẽ không còn thời gian gây gổ với cô đâu.
Nghĩ rồi Nhâm Phó Hạ mới thả.
Đùng...
Suy đoán sai rồi, chiếc xe đó vẫn lao lên tới gần xe của cô rồi va vào phần gương chiếu hậu, Nhâm Phó Hạ gần như mất lái, nhưng vì lực không mạnh lắm cô vẫn làm chủ được mà phanh lại.
Hơi thở cô nặng nề, đôi mắt tròn vo nhìn xuống bàn tay, thoát rồi! Cô vừa thoát khỏi tay tử thần, cô không sao rồi.
Nhâm Phó Hạ mừng rỡ, hai tay chụp lại ôm mặt mà khóc lóc.
Thật đáng sợ.
“Mình không sao rồi, hức...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.