Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 594: Lại nổi phong ba. (2)
Tầm Hương Sư
16/09/2014
Lý Đán cầm ly trà, uống hai ngụm, cười tủm tỉm cho Tần Tiêu đứng lên. Lý Tiên Huệ cũng cười hì hì nói:
- Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có một hảo tỷ muội làm bạn cùng Tiên Nhi.
Lý Trì Nguyệt bước từng bước lại, đứng chung với Lý Tiên Huệ , vẻ mặt thiên chân mỉm cười, vô cùng có vẻ tỷ muội tình thâm.
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi lại cảm thán: nữ nhân, đúng là trời sinh làm diễn viên.
Lý Đán cho ba người ngồi xuống, hàn huyên mấy việc trong nhà, sau đó cho Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt đi về hậu cung, do cung nữ dẫn đường, bái kiến Hoàng hậu cùng vài vị Quý phi.
Tần Tiêu biết, Lý Đán lại có chuyện để nói.
Quả nhiên…
Lý Đán cho thái giám giữ cửa, bất luận kẻ nào đều không thể tự tiện xông vào, sau đó mở miệng nói:
- Tần Tiêu à, hiện tại chúng ta đã là người một nhà, trẫm có mấy lời muốn nói cùng ngươi.
- Bệ hạ, xin người nói.
- Ừm.
Lý Đán khẽ thở dài, chậm rãi nói:
- Mắt thấy, trẫm đăng cơ đã nửa năm rồi, ngươi lĩnh thống Hoàng thành Cấm Vệ cũng sắp nửa năm. Qua nửa năm này, thật sự là nguơi vất vả.
Tần Tiêu không khỏi thầm nói: lão này muốn nói gì chứ?
- Mấy năm qua này, triều đình Đại Đường ta rung chuyển, biên quan không yên, kỳ thật cũng không còn hưng thịnh như năm xưa nữa.
Lý Đán có chút hậm hực nói:
- Những điều này, chắc ngươi đều biết.
- Thần cũng biết một chút.
Tần Tiêu nói:
- Biên quan bất ổn, quân phí tốn thật nhiều, trước mắt nếu kéo dài nữa thì tình hình không tốt, triều đình thu thuế cũng khó khăn, từ đó, tình hình quốc khố càng căng thẳng thêm.
- Ừm, đúng là như thế.
Lý Đán nói:
- Cho nên, đêm qua thái tử gới gặp ta, nói với ta một việc. Hắn nói, hắn cũng từng nói với ngươi, lúc ấy, ngươi lại thoái thác, thật không?
- Điều này… hồi bẩm bệ hạ, đương nhiên rồi.
Tần Tiêu không khỏi có chút ngạc nhiên, Lý Long Cơ này vẫn không nhịn được nói chuyện “chỉnh sức lại tri” nói với Lý Đán, hơn nữa, hắn có khi nào lại nói cả chuyện Tần Tiêu nhắc tới Thái Bình công chúa không? Nếu là như thế thì đúng là u mê rồi…
Lý Đán hơi cười cười:
- Nếu đã đều là người một nhà, cũng đều là người biết chuyện thì cũng không cần giấu giếm làm gì. Không sai, thế lực của Đương kim thượng triều Thái Bình công chúa đúng là có khả năng vượt qua thái tử. Thái tử còn muốn làm chuyện gì, đích xác là muốn lo lắng tới suy nghĩ cùng ích lợi của Thái Bình công chiúa. Vì thế, trẫm cũng luôn cố hết sức cân bằng hai phía bọn họ, đáng tiếc ta càng muốn cân bằng, kết quả là bọn họ lại càng đấu đá gay gắt hơn. Những chuyện này không phải là những gì ta mong muốn. Tần Tiêu, ngươi hiểu được ý trẫm sao?
Tần Tiêu trong lòng lộp bộp: lão muons gì chứ? Không phải là muốn trừ bỏ một phía chứ? Có nên không? Đây không phải là tính cách của Lý Đán/
Lúc này đây, Tần Tiêu có chút mờ mịt lắc đầu.
Lý Đán cười gượng:
- Ngươi đừng hiểu lầm, trẫm tuyệt đối không làm ra chuyện cốt nhục tương tàn, mà chỉ đang nghĩ dùng biện pháp nào đó để tiêu trừ tranh đấu giữa bọn họ, hoặc là nói, cân bằng bọn họ? Lại hoặc là, áp chế tranh đấu giữa hai phe cũng được?
Tần Tiêu chậm rãi lắc lắc đầu:
- Bệ Hạ xin thứ cho thần ngu muội, loại chuyện này, thần không nghĩ ra biện pháp nào.
Trong lòng lại âm thầm nói: lão cho rằng ta ngu à! Loại chủ ý như thế cũng có thể đưa ra sao? Đừng nói ta không có chủ ý gì, ngay cả có,cũng không dám nói ra! một người là thái tử, là huynh đệ kết nghĩa của ta. một người lại là muội muội của Hoàng đế, đương triều đệ nhất nhân. Ta có thể đắc tội được bên nào chứ? Cái gọi là “cân bằng”, “áp chế”, “tiêu trừ” đều là những biện pháp giải quyết không triệt để. Xung đột giữa bọn họ căn nguyên chính là tranh đoạt quyền lợi. Trừ phi một bên ngã xuống, nếu không mâu thuẫn vĩnh viễn không thể hòa giải.
Lý Đán, lão giả vờ thì cũng thôi, hay là thật sự ngu xuẩn thế?
- Ài…
Lý Đán có chút cô đơn thở dài một hơi, đột nhiên nói:
- Tần Tiêu, nếu như nói, ta là nói nếu, trẫm thoái vị nhượng hiền, truyền ngôi vị hoàng đế này cho thái tử, sẽ thế nào đây?
Tần Tiêu giật mình cả kinh:
- Điều này… không thỏa đáng!
Lý Đán nhíu mày:
- Có gì không thỏa đáng?
Tần Tiêu kiên trì nói:
- Thiên hạ đổi chủ, đại sự mới định, sẽ giống như trước khi chuẩn bị lâm trận đối dịch vậy. Thật sự không thể lâm trận đổi soái. Hiện tại thái tử còn trẻ, mặc dù bống đồng, có hào khí, nhưng dù sao vẫn là thiếu trầm ổn. Nếu như mang toàn bộ gánh nặng giang sơn này ép xuống vai hắn, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng bất lợi…
- À? Trẫm vẫn nghĩ rằng ngươi sẽ cho thế là chuyện tốt, ngươi không phỉa là quan hệ tốt nhất với tam lang sao?
Lý Đán có chút nghi hoặc:
- Hắn làm hoàng đế sớm hơn, ngươi lại không vui sao?
- À? Thần vạn vạn không dám!
Tần Tiêu vội vàng biện giải:
- Thần đúng là có tư giao thâm hậu với thái tử, nhưng tư giao là tư giao, công sự đương nhiên công luận. Bệ hạ mới là người đứng đầu thiên hạ, nắm toàn bộ số mệnh vạn dân, là Quốc Quân thích hợp nhất của Đại Đường! Tư lịch của thái tử không đủ, chưa nên đảm vương vị. Hơn nữa, bệ hạ đang tráng niên, sao phải thoái vị nhượng hiền?
- Ài!
Lý Đán lại thở dài một hơi, khoát tay áo nói:
- Tần Tiêu, ta sở dĩ nói một mình với ngươi, là vì tin được ngươi. Hơn nữa biết ngươi kiến giải luôn luôn độc đáo, rất khách quan, không cần cố kỵ mặt mũi thể diện, nói mấy câu dễ nghe. Bao nhiêu năm rồi, trẫm hùng tâm tráng chí cũng bị bào mòn rồi. Thật sự là không còn khí phách làm đại sự được nữa. Nay Đại Đường đang cần một Quân Vương hiền đức khí phách để chấn chỉnh. Tam lang thật ra chính là nhân tuyển tốt nhất. Kỳ thật trẫm cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để truyền ngôi. Nhưng mà trẫm càng lo nếu tam lang cùng đấu với Thái Bình công chúa xong, phen này…
Trong lòng Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ: hiểu rồi, lão hồ li, cuối cùng cũng lòi đuôi ra rồi. Phong quan lớn, ban thưởng hào trạch, cấp binh quyền, gả nữ nhi, không phải là vì lung lay ta để giúp đỡ Lý Long Cơ tranh đấu sao? Ý của lão đơn giản chính là muốn mình thiên hướng về Lý Long Cơ.
Lý Đán đúng là vẫn còn che chở nhi tử, bỏ qua muội tử.
Tần Tiêu không ngốc, biết lúc này nên nói đôi câu:
- Bệ hạ, có triều chính đương nhiên có tranh giành. Theo ý kiến ngu muội của thần, Thái Bình công chúa tranh đoạt với Thái tử không ảnh hưởng gì tới toàn cục. Hơn nữa hai người họ cho tới nay đều lấy quốc sự làm trọng, không phải loại tiểu nhân hèn hạ có thể đánh đồng. một điểm này, bệ hạ chắc chắn không nghi ngờ gì. Cho nên, bất luận bọn họ có đấu đá thế nào, cuối cùng lợi ích vẫn là thống nhất, chính là vì giang sơn xã tắc Đại Đường. Bệ hạ cũng có thể an tâm, trong thành Trường An này cũng sẽ không xuất hiện mấy việc cốt nhục tương tàn.
Lý Đán cuối cùng cũng thở phào một hơi dài, gật gật đầu, vỗ bả vai Tần Tiêu:
- Ta chỉ biết ta chắc chắn không nhìn lầm người. Nếu người khác nói gì, khả năng trẫm còn phải ngẫm nghĩ vài lần. Nhưng ngươi đã nói, trẫm khẳng định tin tưởng. Chỉ cần không có chuyện cốt nhục tương tàn, mọi chuyện đều dễ giải quyết. Tần Tiêu, phải trông cậy vào ngươi rồi
- Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có một hảo tỷ muội làm bạn cùng Tiên Nhi.
Lý Trì Nguyệt bước từng bước lại, đứng chung với Lý Tiên Huệ , vẻ mặt thiên chân mỉm cười, vô cùng có vẻ tỷ muội tình thâm.
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi lại cảm thán: nữ nhân, đúng là trời sinh làm diễn viên.
Lý Đán cho ba người ngồi xuống, hàn huyên mấy việc trong nhà, sau đó cho Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt đi về hậu cung, do cung nữ dẫn đường, bái kiến Hoàng hậu cùng vài vị Quý phi.
Tần Tiêu biết, Lý Đán lại có chuyện để nói.
Quả nhiên…
Lý Đán cho thái giám giữ cửa, bất luận kẻ nào đều không thể tự tiện xông vào, sau đó mở miệng nói:
- Tần Tiêu à, hiện tại chúng ta đã là người một nhà, trẫm có mấy lời muốn nói cùng ngươi.
- Bệ hạ, xin người nói.
- Ừm.
Lý Đán khẽ thở dài, chậm rãi nói:
- Mắt thấy, trẫm đăng cơ đã nửa năm rồi, ngươi lĩnh thống Hoàng thành Cấm Vệ cũng sắp nửa năm. Qua nửa năm này, thật sự là nguơi vất vả.
Tần Tiêu không khỏi thầm nói: lão này muốn nói gì chứ?
- Mấy năm qua này, triều đình Đại Đường ta rung chuyển, biên quan không yên, kỳ thật cũng không còn hưng thịnh như năm xưa nữa.
Lý Đán có chút hậm hực nói:
- Những điều này, chắc ngươi đều biết.
- Thần cũng biết một chút.
Tần Tiêu nói:
- Biên quan bất ổn, quân phí tốn thật nhiều, trước mắt nếu kéo dài nữa thì tình hình không tốt, triều đình thu thuế cũng khó khăn, từ đó, tình hình quốc khố càng căng thẳng thêm.
- Ừm, đúng là như thế.
Lý Đán nói:
- Cho nên, đêm qua thái tử gới gặp ta, nói với ta một việc. Hắn nói, hắn cũng từng nói với ngươi, lúc ấy, ngươi lại thoái thác, thật không?
- Điều này… hồi bẩm bệ hạ, đương nhiên rồi.
Tần Tiêu không khỏi có chút ngạc nhiên, Lý Long Cơ này vẫn không nhịn được nói chuyện “chỉnh sức lại tri” nói với Lý Đán, hơn nữa, hắn có khi nào lại nói cả chuyện Tần Tiêu nhắc tới Thái Bình công chúa không? Nếu là như thế thì đúng là u mê rồi…
Lý Đán hơi cười cười:
- Nếu đã đều là người một nhà, cũng đều là người biết chuyện thì cũng không cần giấu giếm làm gì. Không sai, thế lực của Đương kim thượng triều Thái Bình công chúa đúng là có khả năng vượt qua thái tử. Thái tử còn muốn làm chuyện gì, đích xác là muốn lo lắng tới suy nghĩ cùng ích lợi của Thái Bình công chiúa. Vì thế, trẫm cũng luôn cố hết sức cân bằng hai phía bọn họ, đáng tiếc ta càng muốn cân bằng, kết quả là bọn họ lại càng đấu đá gay gắt hơn. Những chuyện này không phải là những gì ta mong muốn. Tần Tiêu, ngươi hiểu được ý trẫm sao?
Tần Tiêu trong lòng lộp bộp: lão muons gì chứ? Không phải là muốn trừ bỏ một phía chứ? Có nên không? Đây không phải là tính cách của Lý Đán/
Lúc này đây, Tần Tiêu có chút mờ mịt lắc đầu.
Lý Đán cười gượng:
- Ngươi đừng hiểu lầm, trẫm tuyệt đối không làm ra chuyện cốt nhục tương tàn, mà chỉ đang nghĩ dùng biện pháp nào đó để tiêu trừ tranh đấu giữa bọn họ, hoặc là nói, cân bằng bọn họ? Lại hoặc là, áp chế tranh đấu giữa hai phe cũng được?
Tần Tiêu chậm rãi lắc lắc đầu:
- Bệ Hạ xin thứ cho thần ngu muội, loại chuyện này, thần không nghĩ ra biện pháp nào.
Trong lòng lại âm thầm nói: lão cho rằng ta ngu à! Loại chủ ý như thế cũng có thể đưa ra sao? Đừng nói ta không có chủ ý gì, ngay cả có,cũng không dám nói ra! một người là thái tử, là huynh đệ kết nghĩa của ta. một người lại là muội muội của Hoàng đế, đương triều đệ nhất nhân. Ta có thể đắc tội được bên nào chứ? Cái gọi là “cân bằng”, “áp chế”, “tiêu trừ” đều là những biện pháp giải quyết không triệt để. Xung đột giữa bọn họ căn nguyên chính là tranh đoạt quyền lợi. Trừ phi một bên ngã xuống, nếu không mâu thuẫn vĩnh viễn không thể hòa giải.
Lý Đán, lão giả vờ thì cũng thôi, hay là thật sự ngu xuẩn thế?
- Ài…
Lý Đán có chút cô đơn thở dài một hơi, đột nhiên nói:
- Tần Tiêu, nếu như nói, ta là nói nếu, trẫm thoái vị nhượng hiền, truyền ngôi vị hoàng đế này cho thái tử, sẽ thế nào đây?
Tần Tiêu giật mình cả kinh:
- Điều này… không thỏa đáng!
Lý Đán nhíu mày:
- Có gì không thỏa đáng?
Tần Tiêu kiên trì nói:
- Thiên hạ đổi chủ, đại sự mới định, sẽ giống như trước khi chuẩn bị lâm trận đối dịch vậy. Thật sự không thể lâm trận đổi soái. Hiện tại thái tử còn trẻ, mặc dù bống đồng, có hào khí, nhưng dù sao vẫn là thiếu trầm ổn. Nếu như mang toàn bộ gánh nặng giang sơn này ép xuống vai hắn, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng bất lợi…
- À? Trẫm vẫn nghĩ rằng ngươi sẽ cho thế là chuyện tốt, ngươi không phỉa là quan hệ tốt nhất với tam lang sao?
Lý Đán có chút nghi hoặc:
- Hắn làm hoàng đế sớm hơn, ngươi lại không vui sao?
- À? Thần vạn vạn không dám!
Tần Tiêu vội vàng biện giải:
- Thần đúng là có tư giao thâm hậu với thái tử, nhưng tư giao là tư giao, công sự đương nhiên công luận. Bệ hạ mới là người đứng đầu thiên hạ, nắm toàn bộ số mệnh vạn dân, là Quốc Quân thích hợp nhất của Đại Đường! Tư lịch của thái tử không đủ, chưa nên đảm vương vị. Hơn nữa, bệ hạ đang tráng niên, sao phải thoái vị nhượng hiền?
- Ài!
Lý Đán lại thở dài một hơi, khoát tay áo nói:
- Tần Tiêu, ta sở dĩ nói một mình với ngươi, là vì tin được ngươi. Hơn nữa biết ngươi kiến giải luôn luôn độc đáo, rất khách quan, không cần cố kỵ mặt mũi thể diện, nói mấy câu dễ nghe. Bao nhiêu năm rồi, trẫm hùng tâm tráng chí cũng bị bào mòn rồi. Thật sự là không còn khí phách làm đại sự được nữa. Nay Đại Đường đang cần một Quân Vương hiền đức khí phách để chấn chỉnh. Tam lang thật ra chính là nhân tuyển tốt nhất. Kỳ thật trẫm cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để truyền ngôi. Nhưng mà trẫm càng lo nếu tam lang cùng đấu với Thái Bình công chúa xong, phen này…
Trong lòng Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ: hiểu rồi, lão hồ li, cuối cùng cũng lòi đuôi ra rồi. Phong quan lớn, ban thưởng hào trạch, cấp binh quyền, gả nữ nhi, không phải là vì lung lay ta để giúp đỡ Lý Long Cơ tranh đấu sao? Ý của lão đơn giản chính là muốn mình thiên hướng về Lý Long Cơ.
Lý Đán đúng là vẫn còn che chở nhi tử, bỏ qua muội tử.
Tần Tiêu không ngốc, biết lúc này nên nói đôi câu:
- Bệ hạ, có triều chính đương nhiên có tranh giành. Theo ý kiến ngu muội của thần, Thái Bình công chúa tranh đoạt với Thái tử không ảnh hưởng gì tới toàn cục. Hơn nữa hai người họ cho tới nay đều lấy quốc sự làm trọng, không phải loại tiểu nhân hèn hạ có thể đánh đồng. một điểm này, bệ hạ chắc chắn không nghi ngờ gì. Cho nên, bất luận bọn họ có đấu đá thế nào, cuối cùng lợi ích vẫn là thống nhất, chính là vì giang sơn xã tắc Đại Đường. Bệ hạ cũng có thể an tâm, trong thành Trường An này cũng sẽ không xuất hiện mấy việc cốt nhục tương tàn.
Lý Đán cuối cùng cũng thở phào một hơi dài, gật gật đầu, vỗ bả vai Tần Tiêu:
- Ta chỉ biết ta chắc chắn không nhìn lầm người. Nếu người khác nói gì, khả năng trẫm còn phải ngẫm nghĩ vài lần. Nhưng ngươi đã nói, trẫm khẳng định tin tưởng. Chỉ cần không có chuyện cốt nhục tương tàn, mọi chuyện đều dễ giải quyết. Tần Tiêu, phải trông cậy vào ngươi rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.