Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 595: Nhất nộ vì hồng nhan. (1)
Tầm Hương Sư
16/09/2014
Tần Tiêu ôm quyền hạ thắt lưng:
- Bệ hạ yên tâm, trong thành Trường An, chỉ cần có Tần Tiêu này, quả quyết không để chuyện thế xảy ra.
- Tốt, tốt lắm.
Giữa trưa, Lý Đán giữ đám người Tần Tiêu lại Túc Vũ Đình cùng Hoàng Hậu, Phi Tử hậu cung dùng bữa, sau đó mới cho bọn họ về nhà, xem như lễ tiết xong xuôi.
Đám người Hình Trường Phong chờ ở ngoài Đan Phương Môn Đại Minh cung, cùng nhau quay về Tần phủ.
Vừa về đến nhà, lại nhìn thấy Tử Địch đang vác một thanh kiếm, nổi giận đùng đùng chạy ra bên ngoài:
- Lão tử liều mạng với nhà ngươi!
Mặc Y cùng Thượng Quan Uyển Nhi ở đằng sau, đang liều mạng kéo lại.
Tần Tiêu thấy tình hình này, lập tức nhở lại chuyển buồn bực lúc sáng, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, lạnh lùng nói:
- Tiểu sát tinh, nàng lại muốn làm gì?
Tử Địch đang muốn lao ra chính sảnh, đột nhiên bị Tần Tiêu quát như thế, nhất thời nhảy dựng lên, nhưng lập tức lại trtấn tĩnh, vẫn dũng khí già mồm nói:
- Làm sao thế! Có người khi dễ hảo tỷ tỷ của ta, ta không nên bênh vực kẻ yếu sao?
- A!
Thượng Quan Uyển Nhi hốt hoảng kêu lên, vội vàng che lấy miệng Tử Địch:
- Tiểu tổ tông, ngươi đừng có nói nữa!
Tần Tiêu cảm giác có gì không đúng, sắc mặt trầm xuống, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi;
- Uyển Nhi, nàng buông tay. Tử Địch, nói, là chuyện gì?
- Ta…
Tử Địch thấy Tần Tiêu thay đổi sắc mặt, cảm thấy có chút khiếp đảm, ôm lấy kiếm:
- Nói thì nói! Có người đùa giỡn tỷ tỷ trong Kim Tiên Quan!
- Cái gì?
Tần Tiêu nghe thế, lập tức phế phủ điên loạn, đảo mắt nhìn về phía Mặc Y:
- Có loại chuyện này sao?
- Không có, lão công, chàng đừng nghe muội muội nói bậy!
Mặc Y vội vàng biện giải:
- Làm sao lại có chuyện như thế được?
- Mặc Y, ngay cả nàng cũng muốn gạt ta sao?
Tần Tiêu nhanh chóng bước vào trong đại sảnh, ngồi xuống ghế trên, tiếng nói nặng nề, tận lực áp chế cơn tức trong lồng ngực.
Tần Tiêu nhìn thấy tay Mặc Y hung hăng kháp tay Tử Địch, sau đó đi tới bên người Tần Tiêu, ôn nhu nói:
- Chính là mấy tên ăn chơi trác táng không nhận ra ta, tiến lên nói mấy câu điên khùng, ta giương kiếm, bọn họ liền lui thôi.
Tần Tiêu ngẩng đầu
- Chỉ đơn giản thế thôi?
Mặc Y nhẹ cắn môi, chột dạ gật đầu.
Tử Địch bị Thượng Quan Uyển Nhi ngăn ở đằng sau, nghe thấy thế không nhịn nổi muốn xôn lên, Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng níu lấy nàng, còn bị nàng đụng ngã.
Tần Tiêu trong lòng cuối cùng cũng hiểu được, Mặc Y là sợ mình giận, mới nhẹ nhàng bâng quơ nói cho xong việc. Nhưng mà nữ nhân của mình lại bị người khác khinh bạc, trong lòng cũng không kiềm nén nổi nữa rồi!
Kết quả là, Tần Tiêu lần đầu tiên phát hỏa trước mặt nữ nhân của mình, đột nhiên dùng một quyền nện vào ghế dựa bên bàn trà, nhất thời đánh cho chén trà rơi xuống đất, vỡ tung tóe. Chiếc bàn trà gỗ kia cũng bị gãy chân vỡ ra, nghiêng sang một bên.
- Các ngươi còn muốn gạt ta sao? Coi ta là đầu heo à? Nữ nhân của mình bị khác phu sỉ nhục, còn muốn bảo ta coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh?
Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y, Tử Địch đều bị sợ hãi, các nàng chưa từng thấy Tần Tiêu giận dữ tới thế.
Lý Trì Nguyệt cùng Lý Tiên Huệ vừa xuống xe vào tới trong phòng cũng bị cảnh này làm sợ hãi.
Tần Tiêu vốn đã nín giận nửa ngày, toàn bộ đều là vì cái Kim Tiên Quan kia. Hiện tại cư nhiên lại biết Mặc Y bị người ta khi dễ ở Kim Tiên Quan, không khỏi giận dữ, quát lớn:
- Tử Địch nàng lại đây, nàng nói, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Tử Địch bị dọa giật bắn người lên, sắp khóc, chậm rãi đi tới bên người Tần Tiêu, run run nói:
- Ta cũng là nghe tỷ tỷ nói lại, nàng nói không bao giờ muốn đến Kim Tiên Quan kia nữa… Nơi đó có một đám chuyên ăn chơi trác táng, chuyên đùa giỡn nữ tử đàng hoàng. Tỷ tỷ từ trong quan đi ra, cư nhiên bị bốn năm người vây quanh, muốn tỷ tỷ… bồi… bồi bọn họ uống rượu phẩm thơ…
Mặc Y sợ hãi, liên tục kéo muội muội sang cạnh:
- Đừng có nói nữa… lão công, không khoa trương tới mức đó, ta… ta lúc đó cũng là nhất thời bực tức mới khoa trương thế nói với muội muội!
- Mặc Y ngươi câm miệng!
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Tử Địch, nàng nói tiếp cho ta, một chữ cũng không được giấu!
Trong lòng Tử Địch cũng bực tức, giờ hết sợ, sải bước lên nói:
- Mấy tên thiếu gia kia còn nói cha hắn là thế nào, quan lớn ra sao. Chỉ cần tỷ tỷ gật đầu, bồi bọn họ chung chăn gối một đêm, có thể để cho nàng cả đời đều ăn hương uống lạt!
Tần Tiêu giân tới mức muốn vỡ tung lồng ngực, hai mắt hiện ra cỗ sát khí trên chiến trường đối mặt với địch nhân, ở đây chỉ có Mặc Y mới biết! Hơn nữa giọng nói lại nặng nề giống như tảng đá lớn ngàn cân, gầm nhẹ nói:
- Còn nói gì nữa? Làm gì nữa?
Tử Địch cố gắng nuốt nc miếng, khẩn trương nhìn Tần Tiêu, không thể không nói tiếp:
- Hắn, bọn hắn muốn kéo tỷ tỷ cùng vào Trúc viên kia uống rượu, Tần Tiêu giận, liền rút kiếm hù dọa, không nghĩ tới bọn họ lại gọi một đám người tới, nói tỷ tỷ trong đạo quan chấp giới nháo sự, muốn bắt. May là sau đó có mấy đạo cô đi ra, nhận ra tỷ tỷ đi cùng Kim Tiên công chúa, mới không nháo loạn nữa, thả tỷ tỷ về.
Tần Tiêu mặt ám trầm, quay đầu nhìn về phía Mặc Y:
- Là thế sao?
Mặc Y sắc mặt trắng bệch, khẩn trương gật đầu, lập tức nói:
- một hồi sợ bóng sợ gió thôi, không có chuyện gì, lão công, việc này không nhất định phải so đo. Mấy người kia… đám công tử đó đều là con cháu quyền quý quan to…
Không đợi Mặc Y nói cho hết lời, Tần Tiêu bước ra đại sảnh, một quyền đánh vào cửa lớn, “bành” một tiếng.
Tiếng vang này thật lớn, Lý Tiên Huệ đứng bên mơ hồ sợ hãi, Lý Trì Nguyệt lại càng kinh hãi kêu lên một tiếng, nhảy vào trong phòng.
- Người đâu! Người đâu! Hình Trường Phong!
Hình Trường Phong mang mấy thủ hạ cùng mấy huynh đệ xếp ngựa, lúc này chạy đến quỳ gối trước mặt hắn:
- Đại Đô Đốc có gì phân phó?
Tần Tiêu không kiếm chế được lửa giận, lớn tiếng nói:
- Ngươi quay về Hoàng thành nối trống điểm binh, mang ba ngàn Thiết Giáp đến Kim Tiên Quan chờ lệnh!
Hình Phong giật mình, trầm giọng nói:
- Dạ!
Dứt lời liền nhanh chóng rời đi, phi thân lên lưng ngựa, nháy mắt biến mất ở đại môn.
Lý Tiên Huệ bước lên ôm lấy Tần Tiêu từ sau lưng:
- Lão công, đừng mà! Đừng!
Tần Tiêu dùng tay cạy hai tay Lý Tiên Huệ ra, xoay người lại nhìn nàng, vô cùng ác liệt nói:
- Tiên Nhi, ta biết ta đang làm gì. Đầu tiên, Kim Tiên Quan này không phải là Kim Tiên Quan mà lúc trước Hoàng Đế hạ lệnh xây dựng. Nơi đó đã biến thành một nơi yêu khí dày đặc! Hơn nữa, lại có người dám can đảm bên trong đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, lại còn là nữ nhân của Tần Tiêu ta! Tiên Nhi, ta đã là tướng quân nhiệt huyết của Đại ĐƯờng, sao lại để chuyện như thế xuất hiện ở thành Trường An? Ta biết ngươi muốn nói cái gì, yên tâm, ta tự có phân tấc!
Lý Trì Nguyệt sợ tới mức phát run, vạn phần e ngại nhìn Tần Tiêu giống tòa núi lớn, đang đi về phía nàng, đang chuẩn bị lên tiếng khác
- Bệ hạ yên tâm, trong thành Trường An, chỉ cần có Tần Tiêu này, quả quyết không để chuyện thế xảy ra.
- Tốt, tốt lắm.
Giữa trưa, Lý Đán giữ đám người Tần Tiêu lại Túc Vũ Đình cùng Hoàng Hậu, Phi Tử hậu cung dùng bữa, sau đó mới cho bọn họ về nhà, xem như lễ tiết xong xuôi.
Đám người Hình Trường Phong chờ ở ngoài Đan Phương Môn Đại Minh cung, cùng nhau quay về Tần phủ.
Vừa về đến nhà, lại nhìn thấy Tử Địch đang vác một thanh kiếm, nổi giận đùng đùng chạy ra bên ngoài:
- Lão tử liều mạng với nhà ngươi!
Mặc Y cùng Thượng Quan Uyển Nhi ở đằng sau, đang liều mạng kéo lại.
Tần Tiêu thấy tình hình này, lập tức nhở lại chuyển buồn bực lúc sáng, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, lạnh lùng nói:
- Tiểu sát tinh, nàng lại muốn làm gì?
Tử Địch đang muốn lao ra chính sảnh, đột nhiên bị Tần Tiêu quát như thế, nhất thời nhảy dựng lên, nhưng lập tức lại trtấn tĩnh, vẫn dũng khí già mồm nói:
- Làm sao thế! Có người khi dễ hảo tỷ tỷ của ta, ta không nên bênh vực kẻ yếu sao?
- A!
Thượng Quan Uyển Nhi hốt hoảng kêu lên, vội vàng che lấy miệng Tử Địch:
- Tiểu tổ tông, ngươi đừng có nói nữa!
Tần Tiêu cảm giác có gì không đúng, sắc mặt trầm xuống, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi;
- Uyển Nhi, nàng buông tay. Tử Địch, nói, là chuyện gì?
- Ta…
Tử Địch thấy Tần Tiêu thay đổi sắc mặt, cảm thấy có chút khiếp đảm, ôm lấy kiếm:
- Nói thì nói! Có người đùa giỡn tỷ tỷ trong Kim Tiên Quan!
- Cái gì?
Tần Tiêu nghe thế, lập tức phế phủ điên loạn, đảo mắt nhìn về phía Mặc Y:
- Có loại chuyện này sao?
- Không có, lão công, chàng đừng nghe muội muội nói bậy!
Mặc Y vội vàng biện giải:
- Làm sao lại có chuyện như thế được?
- Mặc Y, ngay cả nàng cũng muốn gạt ta sao?
Tần Tiêu nhanh chóng bước vào trong đại sảnh, ngồi xuống ghế trên, tiếng nói nặng nề, tận lực áp chế cơn tức trong lồng ngực.
Tần Tiêu nhìn thấy tay Mặc Y hung hăng kháp tay Tử Địch, sau đó đi tới bên người Tần Tiêu, ôn nhu nói:
- Chính là mấy tên ăn chơi trác táng không nhận ra ta, tiến lên nói mấy câu điên khùng, ta giương kiếm, bọn họ liền lui thôi.
Tần Tiêu ngẩng đầu
- Chỉ đơn giản thế thôi?
Mặc Y nhẹ cắn môi, chột dạ gật đầu.
Tử Địch bị Thượng Quan Uyển Nhi ngăn ở đằng sau, nghe thấy thế không nhịn nổi muốn xôn lên, Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng níu lấy nàng, còn bị nàng đụng ngã.
Tần Tiêu trong lòng cuối cùng cũng hiểu được, Mặc Y là sợ mình giận, mới nhẹ nhàng bâng quơ nói cho xong việc. Nhưng mà nữ nhân của mình lại bị người khác khinh bạc, trong lòng cũng không kiềm nén nổi nữa rồi!
Kết quả là, Tần Tiêu lần đầu tiên phát hỏa trước mặt nữ nhân của mình, đột nhiên dùng một quyền nện vào ghế dựa bên bàn trà, nhất thời đánh cho chén trà rơi xuống đất, vỡ tung tóe. Chiếc bàn trà gỗ kia cũng bị gãy chân vỡ ra, nghiêng sang một bên.
- Các ngươi còn muốn gạt ta sao? Coi ta là đầu heo à? Nữ nhân của mình bị khác phu sỉ nhục, còn muốn bảo ta coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh?
Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y, Tử Địch đều bị sợ hãi, các nàng chưa từng thấy Tần Tiêu giận dữ tới thế.
Lý Trì Nguyệt cùng Lý Tiên Huệ vừa xuống xe vào tới trong phòng cũng bị cảnh này làm sợ hãi.
Tần Tiêu vốn đã nín giận nửa ngày, toàn bộ đều là vì cái Kim Tiên Quan kia. Hiện tại cư nhiên lại biết Mặc Y bị người ta khi dễ ở Kim Tiên Quan, không khỏi giận dữ, quát lớn:
- Tử Địch nàng lại đây, nàng nói, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Tử Địch bị dọa giật bắn người lên, sắp khóc, chậm rãi đi tới bên người Tần Tiêu, run run nói:
- Ta cũng là nghe tỷ tỷ nói lại, nàng nói không bao giờ muốn đến Kim Tiên Quan kia nữa… Nơi đó có một đám chuyên ăn chơi trác táng, chuyên đùa giỡn nữ tử đàng hoàng. Tỷ tỷ từ trong quan đi ra, cư nhiên bị bốn năm người vây quanh, muốn tỷ tỷ… bồi… bồi bọn họ uống rượu phẩm thơ…
Mặc Y sợ hãi, liên tục kéo muội muội sang cạnh:
- Đừng có nói nữa… lão công, không khoa trương tới mức đó, ta… ta lúc đó cũng là nhất thời bực tức mới khoa trương thế nói với muội muội!
- Mặc Y ngươi câm miệng!
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Tử Địch, nàng nói tiếp cho ta, một chữ cũng không được giấu!
Trong lòng Tử Địch cũng bực tức, giờ hết sợ, sải bước lên nói:
- Mấy tên thiếu gia kia còn nói cha hắn là thế nào, quan lớn ra sao. Chỉ cần tỷ tỷ gật đầu, bồi bọn họ chung chăn gối một đêm, có thể để cho nàng cả đời đều ăn hương uống lạt!
Tần Tiêu giân tới mức muốn vỡ tung lồng ngực, hai mắt hiện ra cỗ sát khí trên chiến trường đối mặt với địch nhân, ở đây chỉ có Mặc Y mới biết! Hơn nữa giọng nói lại nặng nề giống như tảng đá lớn ngàn cân, gầm nhẹ nói:
- Còn nói gì nữa? Làm gì nữa?
Tử Địch cố gắng nuốt nc miếng, khẩn trương nhìn Tần Tiêu, không thể không nói tiếp:
- Hắn, bọn hắn muốn kéo tỷ tỷ cùng vào Trúc viên kia uống rượu, Tần Tiêu giận, liền rút kiếm hù dọa, không nghĩ tới bọn họ lại gọi một đám người tới, nói tỷ tỷ trong đạo quan chấp giới nháo sự, muốn bắt. May là sau đó có mấy đạo cô đi ra, nhận ra tỷ tỷ đi cùng Kim Tiên công chúa, mới không nháo loạn nữa, thả tỷ tỷ về.
Tần Tiêu mặt ám trầm, quay đầu nhìn về phía Mặc Y:
- Là thế sao?
Mặc Y sắc mặt trắng bệch, khẩn trương gật đầu, lập tức nói:
- một hồi sợ bóng sợ gió thôi, không có chuyện gì, lão công, việc này không nhất định phải so đo. Mấy người kia… đám công tử đó đều là con cháu quyền quý quan to…
Không đợi Mặc Y nói cho hết lời, Tần Tiêu bước ra đại sảnh, một quyền đánh vào cửa lớn, “bành” một tiếng.
Tiếng vang này thật lớn, Lý Tiên Huệ đứng bên mơ hồ sợ hãi, Lý Trì Nguyệt lại càng kinh hãi kêu lên một tiếng, nhảy vào trong phòng.
- Người đâu! Người đâu! Hình Trường Phong!
Hình Trường Phong mang mấy thủ hạ cùng mấy huynh đệ xếp ngựa, lúc này chạy đến quỳ gối trước mặt hắn:
- Đại Đô Đốc có gì phân phó?
Tần Tiêu không kiếm chế được lửa giận, lớn tiếng nói:
- Ngươi quay về Hoàng thành nối trống điểm binh, mang ba ngàn Thiết Giáp đến Kim Tiên Quan chờ lệnh!
Hình Phong giật mình, trầm giọng nói:
- Dạ!
Dứt lời liền nhanh chóng rời đi, phi thân lên lưng ngựa, nháy mắt biến mất ở đại môn.
Lý Tiên Huệ bước lên ôm lấy Tần Tiêu từ sau lưng:
- Lão công, đừng mà! Đừng!
Tần Tiêu dùng tay cạy hai tay Lý Tiên Huệ ra, xoay người lại nhìn nàng, vô cùng ác liệt nói:
- Tiên Nhi, ta biết ta đang làm gì. Đầu tiên, Kim Tiên Quan này không phải là Kim Tiên Quan mà lúc trước Hoàng Đế hạ lệnh xây dựng. Nơi đó đã biến thành một nơi yêu khí dày đặc! Hơn nữa, lại có người dám can đảm bên trong đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, lại còn là nữ nhân của Tần Tiêu ta! Tiên Nhi, ta đã là tướng quân nhiệt huyết của Đại ĐƯờng, sao lại để chuyện như thế xuất hiện ở thành Trường An? Ta biết ngươi muốn nói cái gì, yên tâm, ta tự có phân tấc!
Lý Trì Nguyệt sợ tới mức phát run, vạn phần e ngại nhìn Tần Tiêu giống tòa núi lớn, đang đi về phía nàng, đang chuẩn bị lên tiếng khác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.