Chương 51: La Hán Trường Mi (Hạ)
Canh Tân
17/09/2022
Cảm giác cũng không biết là đã ngủ bao lâu, chợt nghe có tiếng ồn ào vọng vào, Dương Thủ Văn bỗng tỉnh lại.
- Hủy Tử, mau đến đây!
Dương Thủ Văn vừa nghe thấy liền ngồi dậy, chợt nghe thấy tiếng la khóc của Tống thị.
Trong lòng hắn thấp thỏm, vội vàng bước từ trên giường xuống, nhanh chóng đi tới cửa.
Dưới cổng các, Dương Thanh Nô đang ngã dưới đất, Ấu Nương thì òa hóc, còn Dương thị và Tống thị thì chân tay luống cuống.
Trong tay Dương Mạt Lỵ cầm một con rắn độc màu xám.
Nhưng nhìn con rắn chắc là đã chết rồi… Dương Thủ Văn kinh sợ, vội chạy tới đi đến bên cạnh Dương Thanh Nô.
- Sao lại thế này?
- Buổi sáng, Thanh Nô tỷ tỷ nói phải đi giúp Dương Mạt Lỵ quét sân, kết quả không cẩn thận bị rắn cắn.
Ấu Nương vừa khóc nức nở vừa nói, rõ ràng là cũng đang rất sợ.
Dương Thủ Văn không dám do dự, hắn vội nhấc váy Thanh Nô lên thấy chỗ mắt cá chân của cô có một vết rắn cắn rất rõ ràng.
- Thím, mang lửa đến đây.
Dương thị vội vàng trả lời một tiếng rồi chạy vào bếp, mang một thanh củi cháy ra.
Dương Thủ Văn rút dao găm, đầu tiên là hơ trên ngọn lửa, sau đó đè lên miệng vết thương của Thanh Nô, con dao trượt ra sau đó là máu đen chảy ra. Hắn không ngừng ép vết thương cho máu đen chảy ra, sau đó ghé xuống mắt cá chân của Thanh Nô hút máu độc ra, nhổ xuống đất. Cũng may là kiếp trước hắn có học lỏm được cách xử lý vết thương khi bị rắn độc cắn, còn độc tính của con rắn kia cũng không phải quá mạnh, chỉ một lát sau đã thấy miệng vết thương có máu đỏ chảy ra.
Dương Thủ Văn súc miệng, quay về phòng lấy lọ thuốc mỡ trong túi da ra.
Đó là cao thuốc, là thuốc rắn do Điền Thôn Chính chế tạo ra.
Trong thôn có rất nhiều người sống dựa vào Hổ Cốc Sơn, ngọn núi đó thường có rắn độc sinh sống, khó tránh khỏi sẽ có người bị thương. Điền Thôn Chính vì sự an toàn của mọi người đã đặc chế ra một ít thuốc mỡ, chỉ cần vết thương không sâu, xử lý đúng cách thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương của Thanh Nô, nhìn chân có hơi sưng, Dương Thủ Văn thở phào nhẹ nhõm.
- A nương yên tâm, độc rắn đã được hút ra, lại bôi thêm thuốc mỡ của Điền Chính Thôn, Thanh Nô sẽ không sao đâu.
Lúc này Tống thị đã bình tĩnh lại.
Mặt bà đầy nước mặt, nghe thấy Dương Thủ Văn nói vậy… cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Dương Thủ Văn luôn miệng nói lời cảm ơn.
- A nương, đừng khách sáo, con ở đây cùng Thanh Nô là được rồi, mọi người mau về đi.
Thanh Nô mê man nằm trong ngực của Dương Thủ Văn, miệng luôn rên rỉ điều gì đó không nghe rõ.
Dương Thủ Văn ôm cô vào ngực, ngồi xuống cửa hiên.
- Dương Mạt Lỵ, đệ đi kiểm tra một chút, xem trong sân này con con rắn nào nữa không?
Theo lý mà nói, sau khi trời vào thu, rắn sẽ vào núi không sinh sôi nữa.
Thanh Nô xui xẻo mới bị rắn độc cắn.
Xảy ra chuyện này, khiến cho không khí của thiền viện trở nên căng thẳng. Dương thị và Tống thị đều không yên lòng, họ trở nên cẩn trọng hơn. Đường cùng, Dương Thủ Văn phải để Dương Mạt Lỵ kiểm tra lại một lần nữa tránh xảy ra điều ngoài ý muốn.
- Đại huynh, đừng giết muội!
Thanh Nô đột nhiên hô to trong lòng Dương Thủ Văn, đôi tay bé nhỏ của cô nắm chạt vạt áo của Dương Thủ Văn:
- Nô Nô biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ… bướng bỉnh nữa, đại huynh đừng giết muội.
Dương Thủ Văn co lại ôm chặt lấy Thanh Nô theo bản năng.
Hắn ý thức được, chuyện hôm trước đã khiến Thanh Nô chịu nhiều tổn thương.
Chớ thấy biểu hiện tối qua của cô rất bình thường nhưng thực ra trong lòng cô lại có một cảm giác vô cùng sợ Dương Thủ Văn.
Vẫn còn là đứa trẻ!
Dương Thủ Văn cảm thấy hơi áy náy, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má của Thanh Nô.
- Hủy Tử ca ca, Thanh Nô tỷ tỷ sẽ không sao chứ?
- Đương nhiên là không sao rồi.
- Ừ, muội đợi Thanh Nô tỷ tỷ tỉnh lại, bọn muội đã nói với nhau rồi còn phải đi lại phía sau ngắm cảnh nữa.
Ấu Nương ngồi xuống bên cạnh Dương Thủ Văn, Ngộ Không và Bát Giới chạt tới, vây quanh đám Dương Thủ Văn, sau đó chúng phủ phục bên cạnh họ.
Cũng may mà độc tính của con rắn này không mạnh, Dương Thanh Nô trúng độc không nặng.
Đến trưa, cô bé có tỉnh lại một lần, sau đó ăn chút cháo xong lại ngủ tiếp. Chỉ có điều, dù đang ngủ, Thanh Nô vẫn cứ nắm chặt áo của Dương Thủ Văn mà không chịu buông. Tống thị muốn bế Thanh Nô đi nhưng Dương Thủ Văn ngăn lại.
- Không sao, cứ để con ôm muội ấy, muội ấy sẽ ngủ ngon hơn.
Nghe thấy câu nói đó của Dương Thủ Văn, tâm trạng của Tống thị vui lên rất nhiều.
Bà có thể cảm giác được, sau khi trải qua chuyện này Dương Thủ Văn rõ ràng là có yêu thương Thanh Nô hơn.
Đến chiều, Dương thị lại xuống núi một chuyến.
Lúc quay về, bà còn mang theo mấy người khuân vác, còn mua thêm rất nhiều dưa, trái cây và rau xanh, cùng một ít rượu.
Cùng với đó, Thanh Bình điều của Dương Thủ Văn sản xuất cũng được đưa hết lên.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ không cần phải xuống núi nữa, chỉ cần ở trên núi chờ. Vì hai ngày sau chính là Trung thu.
Màn đêm lại buông xuống.
Dương Mạt Lỵ dẫn theo Bồ Đề đi tuần tra trong thiền viện một vòng, xác định không có nguy hiểm gì mới trở về phòng.
Còn Dương Thủ Văn thì ôm Thanh Nô và Ấu Nương ngồi trên cửa hiên thiện phòng. Khí sắc của Thanh Nô đã khá lên nhiều, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng cũng đã có hơi hồng hơn. Cô quấn lấy Dương Thủ Văn liên lục đòi hắn kể chuyện xưa.
Dương Thủ Văn lập tức kể lại một lần nữa về Cao lão trang, Lưu Sa Hà, kể thẳng đến Hoàng Phong Lĩnh.
- Đại huynh.
- Ừ?
- Huynh nhìn cái cây kia kìa.
Dương Thủ Văn kể mệt rồi cùng Ấu Nương, Thanh Nô nói chuyện.
Thanh Nô đột nhiên chỉ về phía trước nói:
- Huynh nhìn cái cây kia, hình như là một ông lão có lông mi rất dài.
Nhìn về phía ngón tay Thanh Nô chỉ, chỉ thấy ở góc thiền viện có một gốc cây cổ thụ. Mùa thu đã đến, lá cây đã rụng mất hơn nửa. Những càng trơ trụi, lắc lư trong cơn gió nhẹ, phát ra những âm thanh nhỏ.
Ông lão có lông mi dài?
Dương Thủ Văn sửng sốt, ánh mắt tập trung vào cây cổ thụ.
Cái cây kia, chính là đêm hôm đó thích khách ẩn thân ở cái cây kia dùng cung tên đánh lén Dương Thủ Văn. Mới trải qua không lâu, lá cây đã rụng sạch, Dương Thủ Văn nheo mắt lại, nhìn cây đó thật lâu không nói hắn như đang suy nghĩ điều gì đó.
La hán Trường Mi?
Hắn giật mình lạnh run, đỡ Thanh Nô cho cô ngồi xuống.
- Âu Nương muội hãy chăm sóc cho Thanh Nô.
- Đại huynh, huynh muốn làm gì?
Thanh Nô tỉnh lại sau khi bị thương, thì lại có biểu hiện rất dựa dẫm vào Dương Thủ Văn, tay cô cứ bám lất áo Dương Thủ Văn không chịu buông.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đó tỏ ra khổ sở, đáng thương.
Dương Thủ Văn cười cười, giơ tay xoa đầu cô.
- Huynh quay lại ngay, muội hãy ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, đợi lát nữa chúng ta sẽ kể xong về Hoàng Phong Lĩnh, rồi ngoan ngõan đi ngủ.
- Vâng!
Dương Thanh Nô gật gù, rồi buông tay ra.
- Hủy Tử ca ca, cần muội giúp không?
- Không cần, muội chăm sóc tốt cho Thanh Nô là được.
Dương Thủ Văn vỗ vỗ Ấu Nương, rồi nhảy từ cửa hiên xuống, nhanh chóng chạy về phía cây đại thụ phía trước.
Thân cây rất thô, to phải hai người ôm mới hết.
Có lẽ cây này đã sống sót qua bao nhiêu năm, sau khi háp thụ tinh hoa của đất trời nó mới có sức sống mãnh liệt đến vậy.
Dương Thủ Văn đi xung quanh cây này một vòng rồi đột nhiên hắn ngồi xổm xuống đất.
Hắn phát hiện, trên cây có một cái hốc nhỏ, không biết là nó hình thành thế nào. Nhưng do xung quanh có cỏ dại che lấp, cho nên phải tìm kỹ lắm mới thất, chứ bình thường không thể phát hiện ra. Cửa hốc không lớn, chỉ vừa nắm đấm của Dương Thủ Văn.
- Ấu Nương, mang lửa đến đây.
- Vâng!
Ấu Nương trả lời một tiếng, bảo Dương Thanh Nô dựa vào cây cột ở hành lang, rồi chạy xuống nhà bếp chỉ một lát sau, cô đã cầm cây đuốc đến. Dương Thủ Văn cầm cây đuốc trong tay, từ từ soi vào hốc cây kia. Bên trong loáng thóng có bày cái gì đó. Hắn lấy dao găm, chọc vào đó hai nhát xác định không có gì nguy hiểm mới thò tay vào.
Hốc câu không sâu, hơn ẩm ướt.
Dương Thủ Văn dường như cảm thấy bắt được cái gì đó, sau đó hắn rút tay ra.
- Ồ?
Ấu Nương nhìn vật trong tay Dương Thủ Văn, không khỏi kinh ngạc:
- Hủy Tử ca ca, trong đây sao có thể có thứ này, đây là cái gì?
Đó là một một cái túi giấy dầu không to lắm, hình như bọc bên trong có gì đó.
Dương Thủ Văn cầm trong tay suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu với Ấu Nương, cô lập tức hiểu chuyện che miệng lại rồi ra sức gật đầu.
Không được tiết lộ.
Sự hiểu ý giữa Dương Thủ Văn và Ấu Nương không cần phải nói thành lời.
Hắn lấy túi giấy dầu để vào cái túi da bên hông sau đó giơ cây đuốc rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ấu Nương quay về cửa hiên.
- Đại huynh, huynh đang tìm gì vậy?
Thanh Nô thấy rõ ràng là Dương Thủ Văn làm cái gì đó dưới gốc cây, vì từ chỗ cô nhìn lại thì vừa vặn Dương Thủ Văn bị cái cây ngăn cản.
Dương Thủ Văn cắm cây đuốc vào một cái lỗ ở hành lang rồi ôm Thanh Nô vào ngực.
- Không có gì, tiếp theo chúng ta lại kể chuyện xưa.
- Hủy Tử, mau đến đây!
Dương Thủ Văn vừa nghe thấy liền ngồi dậy, chợt nghe thấy tiếng la khóc của Tống thị.
Trong lòng hắn thấp thỏm, vội vàng bước từ trên giường xuống, nhanh chóng đi tới cửa.
Dưới cổng các, Dương Thanh Nô đang ngã dưới đất, Ấu Nương thì òa hóc, còn Dương thị và Tống thị thì chân tay luống cuống.
Trong tay Dương Mạt Lỵ cầm một con rắn độc màu xám.
Nhưng nhìn con rắn chắc là đã chết rồi… Dương Thủ Văn kinh sợ, vội chạy tới đi đến bên cạnh Dương Thanh Nô.
- Sao lại thế này?
- Buổi sáng, Thanh Nô tỷ tỷ nói phải đi giúp Dương Mạt Lỵ quét sân, kết quả không cẩn thận bị rắn cắn.
Ấu Nương vừa khóc nức nở vừa nói, rõ ràng là cũng đang rất sợ.
Dương Thủ Văn không dám do dự, hắn vội nhấc váy Thanh Nô lên thấy chỗ mắt cá chân của cô có một vết rắn cắn rất rõ ràng.
- Thím, mang lửa đến đây.
Dương thị vội vàng trả lời một tiếng rồi chạy vào bếp, mang một thanh củi cháy ra.
Dương Thủ Văn rút dao găm, đầu tiên là hơ trên ngọn lửa, sau đó đè lên miệng vết thương của Thanh Nô, con dao trượt ra sau đó là máu đen chảy ra. Hắn không ngừng ép vết thương cho máu đen chảy ra, sau đó ghé xuống mắt cá chân của Thanh Nô hút máu độc ra, nhổ xuống đất. Cũng may là kiếp trước hắn có học lỏm được cách xử lý vết thương khi bị rắn độc cắn, còn độc tính của con rắn kia cũng không phải quá mạnh, chỉ một lát sau đã thấy miệng vết thương có máu đỏ chảy ra.
Dương Thủ Văn súc miệng, quay về phòng lấy lọ thuốc mỡ trong túi da ra.
Đó là cao thuốc, là thuốc rắn do Điền Thôn Chính chế tạo ra.
Trong thôn có rất nhiều người sống dựa vào Hổ Cốc Sơn, ngọn núi đó thường có rắn độc sinh sống, khó tránh khỏi sẽ có người bị thương. Điền Thôn Chính vì sự an toàn của mọi người đã đặc chế ra một ít thuốc mỡ, chỉ cần vết thương không sâu, xử lý đúng cách thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương của Thanh Nô, nhìn chân có hơi sưng, Dương Thủ Văn thở phào nhẹ nhõm.
- A nương yên tâm, độc rắn đã được hút ra, lại bôi thêm thuốc mỡ của Điền Chính Thôn, Thanh Nô sẽ không sao đâu.
Lúc này Tống thị đã bình tĩnh lại.
Mặt bà đầy nước mặt, nghe thấy Dương Thủ Văn nói vậy… cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Dương Thủ Văn luôn miệng nói lời cảm ơn.
- A nương, đừng khách sáo, con ở đây cùng Thanh Nô là được rồi, mọi người mau về đi.
Thanh Nô mê man nằm trong ngực của Dương Thủ Văn, miệng luôn rên rỉ điều gì đó không nghe rõ.
Dương Thủ Văn ôm cô vào ngực, ngồi xuống cửa hiên.
- Dương Mạt Lỵ, đệ đi kiểm tra một chút, xem trong sân này con con rắn nào nữa không?
Theo lý mà nói, sau khi trời vào thu, rắn sẽ vào núi không sinh sôi nữa.
Thanh Nô xui xẻo mới bị rắn độc cắn.
Xảy ra chuyện này, khiến cho không khí của thiền viện trở nên căng thẳng. Dương thị và Tống thị đều không yên lòng, họ trở nên cẩn trọng hơn. Đường cùng, Dương Thủ Văn phải để Dương Mạt Lỵ kiểm tra lại một lần nữa tránh xảy ra điều ngoài ý muốn.
- Đại huynh, đừng giết muội!
Thanh Nô đột nhiên hô to trong lòng Dương Thủ Văn, đôi tay bé nhỏ của cô nắm chạt vạt áo của Dương Thủ Văn:
- Nô Nô biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ… bướng bỉnh nữa, đại huynh đừng giết muội.
Dương Thủ Văn co lại ôm chặt lấy Thanh Nô theo bản năng.
Hắn ý thức được, chuyện hôm trước đã khiến Thanh Nô chịu nhiều tổn thương.
Chớ thấy biểu hiện tối qua của cô rất bình thường nhưng thực ra trong lòng cô lại có một cảm giác vô cùng sợ Dương Thủ Văn.
Vẫn còn là đứa trẻ!
Dương Thủ Văn cảm thấy hơi áy náy, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má của Thanh Nô.
- Hủy Tử ca ca, Thanh Nô tỷ tỷ sẽ không sao chứ?
- Đương nhiên là không sao rồi.
- Ừ, muội đợi Thanh Nô tỷ tỷ tỉnh lại, bọn muội đã nói với nhau rồi còn phải đi lại phía sau ngắm cảnh nữa.
Ấu Nương ngồi xuống bên cạnh Dương Thủ Văn, Ngộ Không và Bát Giới chạt tới, vây quanh đám Dương Thủ Văn, sau đó chúng phủ phục bên cạnh họ.
Cũng may mà độc tính của con rắn này không mạnh, Dương Thanh Nô trúng độc không nặng.
Đến trưa, cô bé có tỉnh lại một lần, sau đó ăn chút cháo xong lại ngủ tiếp. Chỉ có điều, dù đang ngủ, Thanh Nô vẫn cứ nắm chặt áo của Dương Thủ Văn mà không chịu buông. Tống thị muốn bế Thanh Nô đi nhưng Dương Thủ Văn ngăn lại.
- Không sao, cứ để con ôm muội ấy, muội ấy sẽ ngủ ngon hơn.
Nghe thấy câu nói đó của Dương Thủ Văn, tâm trạng của Tống thị vui lên rất nhiều.
Bà có thể cảm giác được, sau khi trải qua chuyện này Dương Thủ Văn rõ ràng là có yêu thương Thanh Nô hơn.
Đến chiều, Dương thị lại xuống núi một chuyến.
Lúc quay về, bà còn mang theo mấy người khuân vác, còn mua thêm rất nhiều dưa, trái cây và rau xanh, cùng một ít rượu.
Cùng với đó, Thanh Bình điều của Dương Thủ Văn sản xuất cũng được đưa hết lên.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ không cần phải xuống núi nữa, chỉ cần ở trên núi chờ. Vì hai ngày sau chính là Trung thu.
Màn đêm lại buông xuống.
Dương Mạt Lỵ dẫn theo Bồ Đề đi tuần tra trong thiền viện một vòng, xác định không có nguy hiểm gì mới trở về phòng.
Còn Dương Thủ Văn thì ôm Thanh Nô và Ấu Nương ngồi trên cửa hiên thiện phòng. Khí sắc của Thanh Nô đã khá lên nhiều, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng cũng đã có hơi hồng hơn. Cô quấn lấy Dương Thủ Văn liên lục đòi hắn kể chuyện xưa.
Dương Thủ Văn lập tức kể lại một lần nữa về Cao lão trang, Lưu Sa Hà, kể thẳng đến Hoàng Phong Lĩnh.
- Đại huynh.
- Ừ?
- Huynh nhìn cái cây kia kìa.
Dương Thủ Văn kể mệt rồi cùng Ấu Nương, Thanh Nô nói chuyện.
Thanh Nô đột nhiên chỉ về phía trước nói:
- Huynh nhìn cái cây kia, hình như là một ông lão có lông mi rất dài.
Nhìn về phía ngón tay Thanh Nô chỉ, chỉ thấy ở góc thiền viện có một gốc cây cổ thụ. Mùa thu đã đến, lá cây đã rụng mất hơn nửa. Những càng trơ trụi, lắc lư trong cơn gió nhẹ, phát ra những âm thanh nhỏ.
Ông lão có lông mi dài?
Dương Thủ Văn sửng sốt, ánh mắt tập trung vào cây cổ thụ.
Cái cây kia, chính là đêm hôm đó thích khách ẩn thân ở cái cây kia dùng cung tên đánh lén Dương Thủ Văn. Mới trải qua không lâu, lá cây đã rụng sạch, Dương Thủ Văn nheo mắt lại, nhìn cây đó thật lâu không nói hắn như đang suy nghĩ điều gì đó.
La hán Trường Mi?
Hắn giật mình lạnh run, đỡ Thanh Nô cho cô ngồi xuống.
- Âu Nương muội hãy chăm sóc cho Thanh Nô.
- Đại huynh, huynh muốn làm gì?
Thanh Nô tỉnh lại sau khi bị thương, thì lại có biểu hiện rất dựa dẫm vào Dương Thủ Văn, tay cô cứ bám lất áo Dương Thủ Văn không chịu buông.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đó tỏ ra khổ sở, đáng thương.
Dương Thủ Văn cười cười, giơ tay xoa đầu cô.
- Huynh quay lại ngay, muội hãy ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, đợi lát nữa chúng ta sẽ kể xong về Hoàng Phong Lĩnh, rồi ngoan ngõan đi ngủ.
- Vâng!
Dương Thanh Nô gật gù, rồi buông tay ra.
- Hủy Tử ca ca, cần muội giúp không?
- Không cần, muội chăm sóc tốt cho Thanh Nô là được.
Dương Thủ Văn vỗ vỗ Ấu Nương, rồi nhảy từ cửa hiên xuống, nhanh chóng chạy về phía cây đại thụ phía trước.
Thân cây rất thô, to phải hai người ôm mới hết.
Có lẽ cây này đã sống sót qua bao nhiêu năm, sau khi háp thụ tinh hoa của đất trời nó mới có sức sống mãnh liệt đến vậy.
Dương Thủ Văn đi xung quanh cây này một vòng rồi đột nhiên hắn ngồi xổm xuống đất.
Hắn phát hiện, trên cây có một cái hốc nhỏ, không biết là nó hình thành thế nào. Nhưng do xung quanh có cỏ dại che lấp, cho nên phải tìm kỹ lắm mới thất, chứ bình thường không thể phát hiện ra. Cửa hốc không lớn, chỉ vừa nắm đấm của Dương Thủ Văn.
- Ấu Nương, mang lửa đến đây.
- Vâng!
Ấu Nương trả lời một tiếng, bảo Dương Thanh Nô dựa vào cây cột ở hành lang, rồi chạy xuống nhà bếp chỉ một lát sau, cô đã cầm cây đuốc đến. Dương Thủ Văn cầm cây đuốc trong tay, từ từ soi vào hốc cây kia. Bên trong loáng thóng có bày cái gì đó. Hắn lấy dao găm, chọc vào đó hai nhát xác định không có gì nguy hiểm mới thò tay vào.
Hốc câu không sâu, hơn ẩm ướt.
Dương Thủ Văn dường như cảm thấy bắt được cái gì đó, sau đó hắn rút tay ra.
- Ồ?
Ấu Nương nhìn vật trong tay Dương Thủ Văn, không khỏi kinh ngạc:
- Hủy Tử ca ca, trong đây sao có thể có thứ này, đây là cái gì?
Đó là một một cái túi giấy dầu không to lắm, hình như bọc bên trong có gì đó.
Dương Thủ Văn cầm trong tay suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu với Ấu Nương, cô lập tức hiểu chuyện che miệng lại rồi ra sức gật đầu.
Không được tiết lộ.
Sự hiểu ý giữa Dương Thủ Văn và Ấu Nương không cần phải nói thành lời.
Hắn lấy túi giấy dầu để vào cái túi da bên hông sau đó giơ cây đuốc rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ấu Nương quay về cửa hiên.
- Đại huynh, huynh đang tìm gì vậy?
Thanh Nô thấy rõ ràng là Dương Thủ Văn làm cái gì đó dưới gốc cây, vì từ chỗ cô nhìn lại thì vừa vặn Dương Thủ Văn bị cái cây ngăn cản.
Dương Thủ Văn cắm cây đuốc vào một cái lỗ ở hành lang rồi ôm Thanh Nô vào ngực.
- Không có gì, tiếp theo chúng ta lại kể chuyện xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.