Chương 52: Nhìn Lầm Rồi (Thượng)
Canh Tân
17/09/2022
Cả một đêm, cứ lặng lẽ trôi qua như vậy.
Ngày hôm sau, Dương Thủ Văn tỉnh lại, chỉ thấy cổ họng nghẹn ứ.
Tối hôm qua kể một mạch đến chỗ ba lần đánh Bạch Cốt Tinh thấy cả hai nha đầu càng lúc càng tỉnh táo, Dương Thủ Văn thì thực sự không thể chịu nổi nữa.
Vất vả lắm mới dỗ được hai nha đầu ngủ, hắn quay lại thiền phòng, cảm giác vừa ngả lưng xuống thì mặt trời đã mọc.
Chỉ là không ngờ, sau khi mặt trời mọc, Hổ Sơn Cốc lại bắt đầu mưa lâm thâm.
Cả Hổ Sơn Cốc bị bao phủ một màn hơi nước, mịt mù trong sương mờ, dãy núi xa xa ẩn hiện càng khiến cho người ta có một cảm giác mông lung,
Mới sáng sớm Dương thị đã đến thắp hương cho Di Lặc, sau đó mới bắt đầu một ngày làm việc.
Còn Tống thị thì đi vào thiền phòng chăm sóc cho Dương Thanh Nô. Thấy Dương Thanh Nô tuy còn hơi mệt mỏi, nhưng rõ ràng là có chuyển biến tốt hơn hôm qua, cuối cùng bà cũng thở phào một cái, nhìn có vẻ như bình phục nhanh hơn hôm qua.
Dương Thủ Văn ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn túi giấy dầu.
Hắn đưa tay ra, định mở túi giấy dầu nhưng tay vừa đụng phải cái túi hắn đã rụt tay về.
Trong đầu có một tiếng nói: “Mở nó ra, mở nó ra”
Nhưng Dương Thủ Văn có một trực giác, nếu mở cái túi giấy dầu này ra, chắc chắn sẽ có một trận mưa gió máu tanh.
Cho tới giờ, vì cái túi giấy dầu này đã có bao nhiêu người bị chết, bao gồm cả Giả lão tử ở đây, còn các tên thích khách Liêu Tử chết trong tay Dương Thủ Văn, tăng nhân Giác Minh của Tiểu Di Lặc Tự, còn cả thích khách đánh lén huyện nha bị chết, tổng cộng có 78 mạng người. Một cái túi giấy đầu bé nhỏ, lại dính nhiều máu tanh như vậy. Dương Thủ Văn cũng sẽ không thơ ngây cho rằng, thứ trong túi giấy dầu kia chỉ là một thứ vớ vẩn.
Nhưng càng như thế thì Dương Thủ Văn lại càng tò mò.
Hắn hao tâm tổn trí tìm thứ kia, rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì?
Tại sao có nhiều người như vậy liên tiếp chết vì nó như vậy… Thứ này, chắc chắn rất quan trọng.
Lòng hiếu kỳ khiến Dương Thủ Văn có một cảm giác thích thú, hắn giơ tay ra rồi lại rụt tay về.
Nhiều lần liên tiếp, cuối cùng Dương Thủ Văn quyết định, hắn nắm lấy đầu túi giấy dầu. Hắn hít một hơi thật sâu, đang định mở ra, thì chợt nghe có tiếng gõ cửa cốc cốc.
- Ai?
- Hủy Tử ca ca, là Ấu Nương!
Ngoài cửa có tiếng của Ấu Nương:
- A Nương, đã làm xong bữa sáng rồi, hỏi huynh có muốn ăn không?
- Ồ, ăn!
Dương Thủ Văn vội vàng trả lời, rồi sau đó dừng sức phun ra một ngụm trọc khí.
Hắn gói kỹ cái túi vào tấm vải, rồi bỏ vào trong túi da.
Thứ này chỉ e là chiếc hộp kỳ bí của Pandora, nếu mở ra có trời mới biết là sẽ có hiểm họa gì.
Tốt nhất là đợi cha đến đây rồi cùng mở.
Dương Thủ Văn rất lo lắng, bí mật trong này sẽ gây cho hắn họa sát thân.
Cất thứ đó đi, đeo ở bên hông. Dương Thủ Văn lấy chiếc áo bào màu trắng rồi mới ra khỏi thiền phòng.
Mưa, vẫn tí tách rơi không ngừng.
Phía ngoài quảng trường Đại Hùng Bảo Điện bị mưa ướt nhẹp.
Dương Thủ Văn ăn sáng xong, ngồi trước ngưỡng cửa Đại Hùng Bảo Điện.
Trên sân, Dương Mạt Lỵ cầm một đôi chùy giặt quần áo trong tay đang chơi đùa.
Tuy mưa hơi to, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của gã. Đôi chùy giặt quần áo múa may trong tay theo tiếng hô của Dương Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn nhìn trong chốc lát, đột nhiên thấy vui mừng.
- Mạt Lỵ!
- Dương Mạt Lỵ!
- A Lang, làm gì vậy?
Dương Mạt Lỵ thu đôi chùy lại, cả người ướt nhẹp, nhìn có vẻ hơi khổ sở. Nhưng rõ ràng là anh ta rất vui, cười ngây ngô đi đến trước mặt của Dương Thủ Văn.
- Đấu một chút?
- Được.
Dương Mạt Lỵ trả lời rất rõ ràng, nhưng sau khi vừa trả lời, anh ta lại nhăn nhó nói:
- A Lnag, sức của Dương Mạt Lỵ hơi lớn liệu có làm huynh bị thương không?
Ôi! Ta tức chết đấy.
Dương Thủ Văn vốn chỉ muốn đùa một chút, nhưng Dương Mạt Lỵ vừa nói câu kia thì tinh thần lập tức tỉnh táo.
- Dương Mạt Lỵ, ta cho đệ biết, cả đời A Lang đánh nhau chưa từng thua ai.
Ta muốn xem xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu sức lực… Nói trước, nếu đánh thua thì đừng có khóc nhè đấy.
Dương Mạt Lỵ vừa nghe thấy liền mở to mắt nhìn.
- Ai khóc nhè người đó là Bồ Đề.
- Gâu, gâu, gâu…
Dương Thủ Văn phấn chấn tinh thần chạy về phòng cầm đại thương Hổ Thôn đến.
- Hủy Tử, con làm gì vậy?
Lúc Tống thị mở cửa, liền nhìn thấy Dương Thủ Văn cầm thương ra khỏi phòng, trong lòng chợt lo lắng hỏi.
- A nương, con đấu võ cùng Dương Mạt Lỵ.
Còn chưa dứt lời, thì một cái đầu nhỏ thò ra từ trong phòng Tống thị.
- Hủy Tử ca ca đánh nhau với Mạt Lỵ ca ca!
- Đánh nhau? Con muốn xem đại huynh và Mạt Lỵ đánh nhau.
Trong thiền lòng lập tức náo nhiệt hẳn lên, Dương Thanh Nô vừa tỉnh một chút đã nóng lòng muốn xem, Ấu Nương thì hoan hô. Đến Dương Thị đang bận rộn trong bếp cũng nghe thấy tiếng rồi nghi hoặc từ bếp chạy lên.
Dương Thủ Văn xách thương đi ra sân, còn Tống thị đỡ Thanh Nô cùng Ấu Nương ngồi trước cửa Đại Hùng Bảo Điện. Bồ Đề dẫn theo 4 con chó nhỏ, chúng vui vẻ sủa inh ỏi.
- A Lang, thực sự muốn đánh sao?
- Đương nhiên.
Sau khi Dương Thủ Văn đứng lại cây thương còn cao hơn người hắn.
Chỉ có điều, hắn chưa dứt lời đã thấy Dương Mạt Lỵ lẻn đến trước mặt hắn.
Dương Mạt Lỵ cao lớn to béo, nhưng cơ thể rất linh hoạt. Giơ cao đôi chùy, hô một tiếng rồi lao về phía Dương Thủ Văn. Đôi chùy kia vừa động, Dương Thủ Văn cảm giác rõ ràng thấy hạt mưa đập vào mắt, hơi thở dồn dập.
Hắn nhăn mày vội cầm cầm thương đến tiếp chiêu.
- Keng!
Thương chùy giao kích, Dương Thủ Văn chỉ cảm thấy có một lực lao tới.
Nếu không có Hổ thôn trong tay là báu vật của danh gia, cán thương có tính dai rất mạnh thì một phát này của Dương Mạt Lỵ cũng đủ để bẻ gãy Hổ thôn rồi.
- Chùy tốt!
Cơ thể Dương Thủ Văn hơi chùng xuống, sau đó giơ thương lên đẩy ra ngoài, đập mở chùy giặt quần áo của Dương Mạt Lỵ.
Nhưng không chờ hắn ổn định thân hình, tay phải của Dương Mạt Lỵ giơ chùy múa may khuynh đảo.
Dương Thủ Văn vội vàng né tránh, cây thương dựng thẳng chặn cây thiết chùy lại.
- Đập đầu.
Dương Mạt Lỵ hét lớn một tiếng, cây chùy tung bay như bánh xe, liên tiếp đánh xuống. Cho dù thương pháp của Dương Thủ Văn cao cường thì đối mặt với cách đánh không có kết cấu của Dương Mạt Lỵ căn bản cũng không thể tránh được, chỉ chống đỡ được một cách vất vả.
- Hủy Tử, cẩn thận.
- Hủy Tử ca ca cố lên, xử lý Dương Mạt Lỵ.
- Đại huynh cố lên, đừng để Dương Mạt Lỵ đánh bại.
Dương thị ở bên dù không hô to, nhưng vẻ mặt cũng tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Dương Thủ Văn liều mạng ngăn cản, dần cảm thấy tốc độ và sức của Dương Mạt Lỵ dần yếu đi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi đánh một vòng Dương Mạt Lỵ quả thực là không có nhiều chiêu số gì.
Nhưng sức lực tương xứng với tốc độ, hơn 10 chùy đánh xuống, có lẽ sẽ không có bao nhiêu người chống đỡ nổi. Dương Thủ Văn thấy Dương Mạt Lỵ đã bắt đầu kiệt sức, trong lòng vui vẻ đột nhiên lùi về sau, vung múa thương biến hóa thành vô số thương ảnh, phát khởi tấn công. Ngay lúc này, Dương Mạt Lỵ lại đột nhiên lui lại mấy chục bước.
Y để chùy xuống đất thở hổn hển.
- Dương Mạt Lỵ, cậu làm gì vậy?
- A Lang, đệ mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.
Dương Thủ Văn lập tức có cảm giác một ngày tối tăm, chân lảo đảo trừng mắt nhìn Dương Mạt Lỵ một lúc lâu không nói gì.
Còn Ấu Nương và Dương Thanh Nô ở bên đang xem cuộc đấu, sau khi nghe câu trả lời của Dương Mạt Lỵ đầu tiên là sửng sốt, rồi không kìm nổi mà cười ha ha. Ấu Nương trượt từ ngưỡng cửa xuống đất, ôm bụng cười không ngừng. Còn Thanh Nô lại khoa trương, cười lảo đảo trên ngưỡng cửa. Tống thị và Dương thị thì cười ha ha trong Đại Hùng Bảo Điện.
- Ngươi mệt, cần nghỉ ngơi?
Dương Mạt Lỵ gật đầu rất trịnh trọng:
- Đúng vậy, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đánh tiếp.
- Vậy tính kế đi, vừa rồi ra bị cậu đánh rồi.
Dương Mạt Lỵ gãi cái đầu trọc ra vẻ oan uổng nói:
- A Lang đã rất lợi hại. Ở Cô Trúc, rất ít người có thể ngăn cản thế tấn công vừa rồi của ta. Ừ, cơ bản ta mới đánh một vòng, là đã không ai đứng lên được. A Lang đến giờ vẫn đứng được, chứng tỏ A Lang rất lợi hại. Cho nên, Dương Mạt Lỵ cần nghỉ ngơi, sau khi dưỡng đủ sức lực sẽ lại đánh tiếp với A Lang.
Vốn dĩ, Dương Mạt Lỵ là người có kiểu tóc Đột Quyết điển hình, đuôi tóc kết sam.
Nhưng sau khi Dương Thừa Liệt đến Xương Bình, Dương Thừa Liệt thấy kiểu tóc của anh ta không vừa mắt, vì thế đã bắt anh ta cạo trọc.
Dương Thủ Văn không biết nên nói gì!
Hắn cắn răng, nghe tiếng cười vui sướng của Ấu Nương, tức giận quát:
- Cậu nói không đánh thì không đánh à, lên chiến trường, ai lo chuyện cậu có mệt hay không?
Đừng nói nhảm nữa, xem thương!
ái lỗ ở hành lang rồi ôm Thanh Nô vào ngực.
- Không có gì, tiếp theo chúng ta lại kể chuyện xưa.
Ngày hôm sau, Dương Thủ Văn tỉnh lại, chỉ thấy cổ họng nghẹn ứ.
Tối hôm qua kể một mạch đến chỗ ba lần đánh Bạch Cốt Tinh thấy cả hai nha đầu càng lúc càng tỉnh táo, Dương Thủ Văn thì thực sự không thể chịu nổi nữa.
Vất vả lắm mới dỗ được hai nha đầu ngủ, hắn quay lại thiền phòng, cảm giác vừa ngả lưng xuống thì mặt trời đã mọc.
Chỉ là không ngờ, sau khi mặt trời mọc, Hổ Sơn Cốc lại bắt đầu mưa lâm thâm.
Cả Hổ Sơn Cốc bị bao phủ một màn hơi nước, mịt mù trong sương mờ, dãy núi xa xa ẩn hiện càng khiến cho người ta có một cảm giác mông lung,
Mới sáng sớm Dương thị đã đến thắp hương cho Di Lặc, sau đó mới bắt đầu một ngày làm việc.
Còn Tống thị thì đi vào thiền phòng chăm sóc cho Dương Thanh Nô. Thấy Dương Thanh Nô tuy còn hơi mệt mỏi, nhưng rõ ràng là có chuyển biến tốt hơn hôm qua, cuối cùng bà cũng thở phào một cái, nhìn có vẻ như bình phục nhanh hơn hôm qua.
Dương Thủ Văn ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn túi giấy dầu.
Hắn đưa tay ra, định mở túi giấy dầu nhưng tay vừa đụng phải cái túi hắn đã rụt tay về.
Trong đầu có một tiếng nói: “Mở nó ra, mở nó ra”
Nhưng Dương Thủ Văn có một trực giác, nếu mở cái túi giấy dầu này ra, chắc chắn sẽ có một trận mưa gió máu tanh.
Cho tới giờ, vì cái túi giấy dầu này đã có bao nhiêu người bị chết, bao gồm cả Giả lão tử ở đây, còn các tên thích khách Liêu Tử chết trong tay Dương Thủ Văn, tăng nhân Giác Minh của Tiểu Di Lặc Tự, còn cả thích khách đánh lén huyện nha bị chết, tổng cộng có 78 mạng người. Một cái túi giấy đầu bé nhỏ, lại dính nhiều máu tanh như vậy. Dương Thủ Văn cũng sẽ không thơ ngây cho rằng, thứ trong túi giấy dầu kia chỉ là một thứ vớ vẩn.
Nhưng càng như thế thì Dương Thủ Văn lại càng tò mò.
Hắn hao tâm tổn trí tìm thứ kia, rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì?
Tại sao có nhiều người như vậy liên tiếp chết vì nó như vậy… Thứ này, chắc chắn rất quan trọng.
Lòng hiếu kỳ khiến Dương Thủ Văn có một cảm giác thích thú, hắn giơ tay ra rồi lại rụt tay về.
Nhiều lần liên tiếp, cuối cùng Dương Thủ Văn quyết định, hắn nắm lấy đầu túi giấy dầu. Hắn hít một hơi thật sâu, đang định mở ra, thì chợt nghe có tiếng gõ cửa cốc cốc.
- Ai?
- Hủy Tử ca ca, là Ấu Nương!
Ngoài cửa có tiếng của Ấu Nương:
- A Nương, đã làm xong bữa sáng rồi, hỏi huynh có muốn ăn không?
- Ồ, ăn!
Dương Thủ Văn vội vàng trả lời, rồi sau đó dừng sức phun ra một ngụm trọc khí.
Hắn gói kỹ cái túi vào tấm vải, rồi bỏ vào trong túi da.
Thứ này chỉ e là chiếc hộp kỳ bí của Pandora, nếu mở ra có trời mới biết là sẽ có hiểm họa gì.
Tốt nhất là đợi cha đến đây rồi cùng mở.
Dương Thủ Văn rất lo lắng, bí mật trong này sẽ gây cho hắn họa sát thân.
Cất thứ đó đi, đeo ở bên hông. Dương Thủ Văn lấy chiếc áo bào màu trắng rồi mới ra khỏi thiền phòng.
Mưa, vẫn tí tách rơi không ngừng.
Phía ngoài quảng trường Đại Hùng Bảo Điện bị mưa ướt nhẹp.
Dương Thủ Văn ăn sáng xong, ngồi trước ngưỡng cửa Đại Hùng Bảo Điện.
Trên sân, Dương Mạt Lỵ cầm một đôi chùy giặt quần áo trong tay đang chơi đùa.
Tuy mưa hơi to, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của gã. Đôi chùy giặt quần áo múa may trong tay theo tiếng hô của Dương Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn nhìn trong chốc lát, đột nhiên thấy vui mừng.
- Mạt Lỵ!
- Dương Mạt Lỵ!
- A Lang, làm gì vậy?
Dương Mạt Lỵ thu đôi chùy lại, cả người ướt nhẹp, nhìn có vẻ hơi khổ sở. Nhưng rõ ràng là anh ta rất vui, cười ngây ngô đi đến trước mặt của Dương Thủ Văn.
- Đấu một chút?
- Được.
Dương Mạt Lỵ trả lời rất rõ ràng, nhưng sau khi vừa trả lời, anh ta lại nhăn nhó nói:
- A Lnag, sức của Dương Mạt Lỵ hơi lớn liệu có làm huynh bị thương không?
Ôi! Ta tức chết đấy.
Dương Thủ Văn vốn chỉ muốn đùa một chút, nhưng Dương Mạt Lỵ vừa nói câu kia thì tinh thần lập tức tỉnh táo.
- Dương Mạt Lỵ, ta cho đệ biết, cả đời A Lang đánh nhau chưa từng thua ai.
Ta muốn xem xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu sức lực… Nói trước, nếu đánh thua thì đừng có khóc nhè đấy.
Dương Mạt Lỵ vừa nghe thấy liền mở to mắt nhìn.
- Ai khóc nhè người đó là Bồ Đề.
- Gâu, gâu, gâu…
Dương Thủ Văn phấn chấn tinh thần chạy về phòng cầm đại thương Hổ Thôn đến.
- Hủy Tử, con làm gì vậy?
Lúc Tống thị mở cửa, liền nhìn thấy Dương Thủ Văn cầm thương ra khỏi phòng, trong lòng chợt lo lắng hỏi.
- A nương, con đấu võ cùng Dương Mạt Lỵ.
Còn chưa dứt lời, thì một cái đầu nhỏ thò ra từ trong phòng Tống thị.
- Hủy Tử ca ca đánh nhau với Mạt Lỵ ca ca!
- Đánh nhau? Con muốn xem đại huynh và Mạt Lỵ đánh nhau.
Trong thiền lòng lập tức náo nhiệt hẳn lên, Dương Thanh Nô vừa tỉnh một chút đã nóng lòng muốn xem, Ấu Nương thì hoan hô. Đến Dương Thị đang bận rộn trong bếp cũng nghe thấy tiếng rồi nghi hoặc từ bếp chạy lên.
Dương Thủ Văn xách thương đi ra sân, còn Tống thị đỡ Thanh Nô cùng Ấu Nương ngồi trước cửa Đại Hùng Bảo Điện. Bồ Đề dẫn theo 4 con chó nhỏ, chúng vui vẻ sủa inh ỏi.
- A Lang, thực sự muốn đánh sao?
- Đương nhiên.
Sau khi Dương Thủ Văn đứng lại cây thương còn cao hơn người hắn.
Chỉ có điều, hắn chưa dứt lời đã thấy Dương Mạt Lỵ lẻn đến trước mặt hắn.
Dương Mạt Lỵ cao lớn to béo, nhưng cơ thể rất linh hoạt. Giơ cao đôi chùy, hô một tiếng rồi lao về phía Dương Thủ Văn. Đôi chùy kia vừa động, Dương Thủ Văn cảm giác rõ ràng thấy hạt mưa đập vào mắt, hơi thở dồn dập.
Hắn nhăn mày vội cầm cầm thương đến tiếp chiêu.
- Keng!
Thương chùy giao kích, Dương Thủ Văn chỉ cảm thấy có một lực lao tới.
Nếu không có Hổ thôn trong tay là báu vật của danh gia, cán thương có tính dai rất mạnh thì một phát này của Dương Mạt Lỵ cũng đủ để bẻ gãy Hổ thôn rồi.
- Chùy tốt!
Cơ thể Dương Thủ Văn hơi chùng xuống, sau đó giơ thương lên đẩy ra ngoài, đập mở chùy giặt quần áo của Dương Mạt Lỵ.
Nhưng không chờ hắn ổn định thân hình, tay phải của Dương Mạt Lỵ giơ chùy múa may khuynh đảo.
Dương Thủ Văn vội vàng né tránh, cây thương dựng thẳng chặn cây thiết chùy lại.
- Đập đầu.
Dương Mạt Lỵ hét lớn một tiếng, cây chùy tung bay như bánh xe, liên tiếp đánh xuống. Cho dù thương pháp của Dương Thủ Văn cao cường thì đối mặt với cách đánh không có kết cấu của Dương Mạt Lỵ căn bản cũng không thể tránh được, chỉ chống đỡ được một cách vất vả.
- Hủy Tử, cẩn thận.
- Hủy Tử ca ca cố lên, xử lý Dương Mạt Lỵ.
- Đại huynh cố lên, đừng để Dương Mạt Lỵ đánh bại.
Dương thị ở bên dù không hô to, nhưng vẻ mặt cũng tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Dương Thủ Văn liều mạng ngăn cản, dần cảm thấy tốc độ và sức của Dương Mạt Lỵ dần yếu đi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi đánh một vòng Dương Mạt Lỵ quả thực là không có nhiều chiêu số gì.
Nhưng sức lực tương xứng với tốc độ, hơn 10 chùy đánh xuống, có lẽ sẽ không có bao nhiêu người chống đỡ nổi. Dương Thủ Văn thấy Dương Mạt Lỵ đã bắt đầu kiệt sức, trong lòng vui vẻ đột nhiên lùi về sau, vung múa thương biến hóa thành vô số thương ảnh, phát khởi tấn công. Ngay lúc này, Dương Mạt Lỵ lại đột nhiên lui lại mấy chục bước.
Y để chùy xuống đất thở hổn hển.
- Dương Mạt Lỵ, cậu làm gì vậy?
- A Lang, đệ mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.
Dương Thủ Văn lập tức có cảm giác một ngày tối tăm, chân lảo đảo trừng mắt nhìn Dương Mạt Lỵ một lúc lâu không nói gì.
Còn Ấu Nương và Dương Thanh Nô ở bên đang xem cuộc đấu, sau khi nghe câu trả lời của Dương Mạt Lỵ đầu tiên là sửng sốt, rồi không kìm nổi mà cười ha ha. Ấu Nương trượt từ ngưỡng cửa xuống đất, ôm bụng cười không ngừng. Còn Thanh Nô lại khoa trương, cười lảo đảo trên ngưỡng cửa. Tống thị và Dương thị thì cười ha ha trong Đại Hùng Bảo Điện.
- Ngươi mệt, cần nghỉ ngơi?
Dương Mạt Lỵ gật đầu rất trịnh trọng:
- Đúng vậy, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đánh tiếp.
- Vậy tính kế đi, vừa rồi ra bị cậu đánh rồi.
Dương Mạt Lỵ gãi cái đầu trọc ra vẻ oan uổng nói:
- A Lang đã rất lợi hại. Ở Cô Trúc, rất ít người có thể ngăn cản thế tấn công vừa rồi của ta. Ừ, cơ bản ta mới đánh một vòng, là đã không ai đứng lên được. A Lang đến giờ vẫn đứng được, chứng tỏ A Lang rất lợi hại. Cho nên, Dương Mạt Lỵ cần nghỉ ngơi, sau khi dưỡng đủ sức lực sẽ lại đánh tiếp với A Lang.
Vốn dĩ, Dương Mạt Lỵ là người có kiểu tóc Đột Quyết điển hình, đuôi tóc kết sam.
Nhưng sau khi Dương Thừa Liệt đến Xương Bình, Dương Thừa Liệt thấy kiểu tóc của anh ta không vừa mắt, vì thế đã bắt anh ta cạo trọc.
Dương Thủ Văn không biết nên nói gì!
Hắn cắn răng, nghe tiếng cười vui sướng của Ấu Nương, tức giận quát:
- Cậu nói không đánh thì không đánh à, lên chiến trường, ai lo chuyện cậu có mệt hay không?
Đừng nói nhảm nữa, xem thương!
ái lỗ ở hành lang rồi ôm Thanh Nô vào ngực.
- Không có gì, tiếp theo chúng ta lại kể chuyện xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.