Chương 43: Nhị Công Tử (Hạ)
Canh Tân
17/09/2022
Mắt Mã Thập Lục xoay chuyển, há miệng ngập ngừng, tuy nhiên lời thốt ra khỏi miệng lại là:
- Đa tạ Lư chủ bộ quan tâm. Đây là do tiểu nhân không cẩn thận bị ngã. Vị này là Đại công tử của Dương huyện úy, tiểu nhân dẫn hắn tới tìm Dương huyện úy.
- Công tử của Dương huyện úy?
Lư Vĩnh Thành ngạc nhiên liếc nhìn Dương Thủ Văn, khuôn mặt vốn nghiêm nghị đột nhiên lộ ra một nụ cười ấm áp.
- Ngươi là Dương Đại lang?
- Vâng, đúng vậy.
Dương Thủ Văn thật tình trả lời, vẻ tươi cười của Lư Vĩnh Thành càng đậm.
- Nghe nói ngươi đã bình phục rồi?
- Vâng, tốt hơn một chút.
- Ha ha, cha ngươi ra khỏi thành làm việc, ngươi muốn tìm ông ấy, có thể tới phòng trực chờ đợi. Người đâu, dẫn Dương đại lang tới phòng trực, phục dịch cho tốt đấy!
Nói xong, Lư Vĩnh Thành lại bảo:
- Đại lang đi nghỉ ngơi trước đi, ta còn có chút việc, không dẫn ngươi đi được.
- Cám ơn.
Dương Thủ Văn khom người hành lễ rất đúng khuôn phép, Lư Vĩnh Thành tươi cười, gật đầu với hắn, rồi bước xuống bậc thềm.
Lư Vĩnh Thành này dường như cũng không cứng nhắc như lời đồn!
Tuy nhiên thoáng chốc Dương Thủ Văn đã hiểu rõ điều mấu chốt trong việc này: Nghe nói Lư Vĩnh Thành và Vương Hạ đấu đá với nhau khá ngang sức ngang tài, thậm chí Lư Vĩnh Thành hơi bị Vương Hạ chèn ép, trong số bốn người đứng đầu Xương Bình, huyện thừa suốt ngày ở nhà, chuyện gì cũng không quan tâm tới, nói chung là kẻ thùng rỗng kêu to. Người duy nhất có thể phân chia thế lực với Vương Hạ và Lư Vĩnh Thành là Dương Thừa Liệt, người đã nhậm chức ở Xương Bình mười năm.
Dương Thừa Liệt đứng độc lập, cho dù là Vương Hạ hoặc Lư Vĩnh Thành đều không làm gì được.
Dương Thừa Liệt một mực không tham gia đấu đá, chỉ bảo vệ địa bàn của mình, ngoài ra không tham dự vào bất cứ chuyện gì khác.
Ai có được sự ủng hộ của Dương Thừa Liệt, là có thể hoàn toàn nắm Xương Bình trong tay. Cũng vì lý do này, Vương Hạ rất khách khí với Dương Thừa Liệt. Tương tự như vậy, Lư Vĩnh Thành cũng có phần nhún nhường đối với Dương Thừa Liệt. Không mong ông ta ủng hộ, chỉ mong ông ta không quay sang phía bên kia. Đó là lý do khiến Lư Vĩnh Thành tỏ ra ôn hòa với Dương Thủ Văn như vậy.
Nhưng không rõ tại sao, Dương Thủ Văn lại có cảm giác chống đối một cách tự nhiên đối với Lư Vĩnh Thành.
Có lẽ vì hắn không thích sự cứng rắn của đám quan lại địa phương, ngoài ra còn có nguyên nhân khác, so ra thì Dương Thủ Văn thích Vương Hạ hơn.
Cho nên, khi tiếp xúc với Lư Vĩnh Thành, bỗng dưng khuôn mặt hắn lộ ra vẻ ngu si.
Trên thực tế, toàn bộ Xương Bình, nào có mấy người thật sự biết rõ Dương Thủ Văn?
- Vừa rồi vì sao ngươi không tố cáo với chủ bộ?
Sai dịch trong nha môn dẫn Dương Thủ Văn và Mã Thập Lục tới phòng trực, cũng là nơi thường ngày Dương Thừa Liệt làm việc và nghỉ ngơi.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, một cái bàn thấp, một chiếc giường nhỏ và mấy cái đôn nhỏ.
Dương Thủ Văn ngồi trên giường, đong đưa hai chân, hứng thú nhìn Mã Thập Lục:
- Vừa rồi nếu như ngươi tố cáo, không chừng Lư chủ bộ sẽ phân xử cho ngươi.
- Đại công tử nói đùa! Bá phụ của tiểu nhân từng dốc sức phục vụ Dương huyện úy, đương nhiên tiểu nhân cũng là người của huyện úy.
- Đại công tử đại biểu cho huyện úy, đánh cũng được, mắng cũng được, đều là chiếu cố cho tiểu nhân. Huống chi, tiểu nhân có mắt không tròng, đắc tội với đại công tử trước. Trước kia Dương huyện úy có một quy định, người một nhà khi đóng cửa lại thì tranh cãi thế nào cũng được, nhưng ra ngoài thì đều là người của huyện úy. Trước kia bá phụ của tiểu nhân thường xuyên lặp đi lặp lại những lời này. Tuy tiểu nhân bất tài, cũng không dám quên lời dạy bảo của Dương huyện úy.
Dương Thủ Văn đột nhiên cười ha hả, chỉ vào Mã Thập Lục mà nói:
- Ngươi tuy là lưu manh, nhưng cũng coi như là thông minh.
Nói xong, hắn bưng chén nước lên, hớp một ngụm.
- Nói đi, tên đó có phải là Cái Gia Vận, con thứ hai của Cái Lão Quân?
- Dạ đúng vậy.
- Tên đó thế nào?
Mã Thập Lục nghe vậy ngẩn ra, do dự một chút rồi nói:
- Con người Nhị lang cũng không tệ lắm, chỉ có điều lá gan quá lớn, không biết sợ là gì. Tính tình hắn hào sảng, thường ngày tiêu tiền như nước, cho nên thường thu không đủ bù chi. Không còn cách nào, buộc lòng phải tống tiền ở ngoài, nếu không hắn không thể sai khiến được người xung quanh. Tiểu nhân theo hắn chưa lâu lắm, nhưng cảm thấy con người hắn cũng tốt.
- Tại sao phải dùng danh nghĩa của huynh đệ của ta?
- Cái này…
Mã Thập Lục cười khổ:
- Huyện lệnh không con cháu; huyện thừa không đảm đương nổi việc gì, hơn nữa không ra ngoài một bước, như người nằm trên giường chờ chết, có ai sợ hắn? Lư chủ bộ…là con cháu họ Lư ở Phạm Dương. Ở U Châu, họ Lư Phạm Dương rất có ảnh hưởng, nếu mạo nhận tên tuổi con cháu họ Lư, thì quá liều lĩnh.
- Tính đi tính lại, ở Xương Bình này, người có thể lợi dụng tên tuổi được, chỉ có Nhị công tử.
- Hơn nữa, Nhị công tử và Cái nhị lang có quen biết. Mặc dù Cái nhị lang mượn tên tuổi của hắn để tống tiền, nhưng chỉ nhằm vào một số người xa lạ. Người xứ khác không dám gây rối ở đây, sau khi chịu thiệt chỉ có thể cắn răng mà chịu, để tránh rước thêm phiền phức. Cái nhị lang nghĩ rằng, Nhị công tử lại không trà trộn trong phố xá, đương nhiên cũng không biết tình hình.
- Thì coi như là Dương lão nhị ngu đi!
Dương Thủ Văn cười lạnh, tựa vào giường.
- Nói như vậy, coi như Cái lão nhị có một chút e dè đối với Dương lão nhị, nhưng nếu như vậy, sao hắn dám tung tin bậy bạ?
- Hả?
- Chuyện ở nhà trọ hồng Phúc là thế nào?
Mã Thập Lục hơi ngẩn người, lắc lắc đầu:
- Cái gì ở nhà trọ Hồng Phúc? Tiểu nhân không hiểu?
Dương Thủ Văn ngồi xuống, Mã Thập Lục sợ đến mức liền quỳ phịch xuống đất.
Dương Thủ Văn mắng:
- Lá gan ngươi nhỏ bé như vậy, cũng dám ra đây lăn lộn? Tốt xấu gì thì bá phụ của ngươi cũng là người có bản lĩnh, sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy? Truyền ra ngoài, quả thật mất mặt!
Thấy Dương Thủ Văn không đến mức nổi cáu, Mã Thập Lục thở phào nhẹ nhõm.
- Cho dù tiểu nhân không có tiền đồ, cũng chỉ là không có tiền đồ trước mặt công tử.
Dương Thủ Văn nhìn Mã Thập Lục, mặt gã sợ tới mức tái nhợt.
Hồi lâu, Dương Thủ Văn đột nhiên mỉm cười, chỉ vào gã, mắng:
- Thoạt nhìn, ngươi chẳng học được chút bản lĩnh nào của cha ngươi, nhưng bản lĩnh mồm mép thì đúng là con hơn cha rồi. Bỏ đi bỏ đi, ta không thèm tính toán với ngươi. Ra ngoài nha môn chờ, ta có chuyện bảo ngươi. Đừng nghĩ tới việc chạy trốn! Bằng không, ta nhất định sẽ giết ngươi!
- Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết.
Nơm nớp lo sợ, Mã Thập Lục rời khỏi. Dương Thủ Văn nằm trên giường, thuận tay cầm lấy một cuốn sách trên bàn.
Sách được viết bằng lối chữ phồn thể, hơn nữa toàn là chi, hồ, dã, giả.
Dương Thủ Văn kiên nhẫn xem trong chốc lát, mí mắt liền dính lại, bắt đầu mệt rã rời.
Hắn nằm trên giường, mơ mơ màng màng không biết bao lâu, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, rồi cửa phòng mở ra.
- Hủy Tử, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Mặt lộ vẻ tức giận, Dương Thừa Liệt bước vào phòng.
Quản Hổ theo sau ông ta, nghe Dương Thừa Liệt nói vậy, liền dừng bước, lùi về phía sau một chút, không cùng tiến vào.
- Cha, cha đã trở lại?
- Ừ, sao ngươi trở về thành rồi? Không phải ta đã nói, ngươi ở Hổ Cốc sơn chờ ta sao?
- Con tới, là có việc cần thưa.
Dương Thủ Văn ngáp một cái, rời giường. Hắn liếc nhìn Dương Thừa Liệt, thấy bề ngoài ông ta rất bình tĩnh, nhưng có thể nhận ra được, ông ta đang rất nóng lòng.
- Cha, cha làm sao vậy?
Dương Thủ Văn rót một chén nước, đưa cho Dương Thừa Liệt.
- Con nghe người ta nói, cha rời khỏi thành rồi…Tình hình thế nào? Có kết quả gì không?
Dương Thừa Liệt uống một hớp, rồi đặt cái chén trên bàn, thở hổn hển nói:
- Kết quả? Hừm, kết quả là có ba người chết!
- Lại có án mạng?
Dương Thừa Liệt lắc đầu, lại gật đầu.
- Hôm nay ta nhận được tin, nói là phát hiện bọn côn đồ ngày ấy tập kích huyện nha.
- Nhưng khi ta và Quản thúc phụ của ngươi chạy tới nơi, thì đã là người đi nhà trống, chỉ còn ba thi thể nằm đó. Nhưng đáng giận là, khi ta trình vụ án lên huyện tôn (tức tri huyện, gọi một cách tôn kính), huyện tôn lại nói tên côn đồ đã chạy trốn.
- Nếu đã bỏ chạy, sẽ không cần tiếp tục điều tra, bảo ta không cần phiền não vì chuyện này nữa.
- Hủy Tử, ngươi nghe xem, lời huyện tôn nói thật là…Chỉ là ba thi thể, làm sao có thể xác định đối phương đã bỏ chạy? Cho dù là đối phương bỏ chạy, nhưng đồng đảng của chúng ở thị trấn, cũng không thể buông tha. Nhưng hiện giờ huyện tôn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vụ án này. Ta tranh cãi với ông ta vài câu, ông ta liền đuổi ta ra ngoài, thật là bực mình!
Dương Thừa Liệt nói xong, vỗ bàn một cái thật mạnh.
Vương Hạ muốn kết thúc vụ án?
Sau khi nghe xong, Dương Thủ Văn sững sờ, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, vụ án này rất phức tạp, trong đó nhất định có bí mật gì đó. Nếu phá được vụ án này, đối với Vương Hạ chỉ có lợi chứ không hại, vì sao ông ta lại vội vã kết thúc vụ án? Không biết tại sao, trong đầu Dương Thủ Văn lóe lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Vương Hạ. Khi đó, Vương Hạ không cho Dương Thừa Liệt thượng tấu lên Đô đốc phủ U Châu.
Lúc ấy Dương Thủ Văn còn cảm thấy, hắn có thể hiểu được chủ ý của Vương Hạ.
Dù sao, nếu bị Đô đốc phủ biết được, rồi phái người tới đây, khó tránh khỏi tình thế “khách lấn chủ”, sẽ ảnh hưởng tới việc phá án.
Nhưng hiện giờ…
Nghĩ tới, đột nhiên Dương Thủ Văn có cảm giác, ngay từ đầu, Vương Hạo đã không nghĩ tới việc phá án.
Nhưng, nguyên do vì sao?
Nếu phá được vụ án, Vương Hạ là huyện lệnh, chẳng những không có lỗi, mà còn có công.
Nếu là như vậy, vì sao ông ta không muốn phá án?
Trong lúc nhất thời, Dương Thủ Văn nghĩ mãi mà không hiểu lý do, chẳng lẽ vị huyện tôn đại nhân này có đi đêm trong vụ án này sao?
- Đa tạ Lư chủ bộ quan tâm. Đây là do tiểu nhân không cẩn thận bị ngã. Vị này là Đại công tử của Dương huyện úy, tiểu nhân dẫn hắn tới tìm Dương huyện úy.
- Công tử của Dương huyện úy?
Lư Vĩnh Thành ngạc nhiên liếc nhìn Dương Thủ Văn, khuôn mặt vốn nghiêm nghị đột nhiên lộ ra một nụ cười ấm áp.
- Ngươi là Dương Đại lang?
- Vâng, đúng vậy.
Dương Thủ Văn thật tình trả lời, vẻ tươi cười của Lư Vĩnh Thành càng đậm.
- Nghe nói ngươi đã bình phục rồi?
- Vâng, tốt hơn một chút.
- Ha ha, cha ngươi ra khỏi thành làm việc, ngươi muốn tìm ông ấy, có thể tới phòng trực chờ đợi. Người đâu, dẫn Dương đại lang tới phòng trực, phục dịch cho tốt đấy!
Nói xong, Lư Vĩnh Thành lại bảo:
- Đại lang đi nghỉ ngơi trước đi, ta còn có chút việc, không dẫn ngươi đi được.
- Cám ơn.
Dương Thủ Văn khom người hành lễ rất đúng khuôn phép, Lư Vĩnh Thành tươi cười, gật đầu với hắn, rồi bước xuống bậc thềm.
Lư Vĩnh Thành này dường như cũng không cứng nhắc như lời đồn!
Tuy nhiên thoáng chốc Dương Thủ Văn đã hiểu rõ điều mấu chốt trong việc này: Nghe nói Lư Vĩnh Thành và Vương Hạ đấu đá với nhau khá ngang sức ngang tài, thậm chí Lư Vĩnh Thành hơi bị Vương Hạ chèn ép, trong số bốn người đứng đầu Xương Bình, huyện thừa suốt ngày ở nhà, chuyện gì cũng không quan tâm tới, nói chung là kẻ thùng rỗng kêu to. Người duy nhất có thể phân chia thế lực với Vương Hạ và Lư Vĩnh Thành là Dương Thừa Liệt, người đã nhậm chức ở Xương Bình mười năm.
Dương Thừa Liệt đứng độc lập, cho dù là Vương Hạ hoặc Lư Vĩnh Thành đều không làm gì được.
Dương Thừa Liệt một mực không tham gia đấu đá, chỉ bảo vệ địa bàn của mình, ngoài ra không tham dự vào bất cứ chuyện gì khác.
Ai có được sự ủng hộ của Dương Thừa Liệt, là có thể hoàn toàn nắm Xương Bình trong tay. Cũng vì lý do này, Vương Hạ rất khách khí với Dương Thừa Liệt. Tương tự như vậy, Lư Vĩnh Thành cũng có phần nhún nhường đối với Dương Thừa Liệt. Không mong ông ta ủng hộ, chỉ mong ông ta không quay sang phía bên kia. Đó là lý do khiến Lư Vĩnh Thành tỏ ra ôn hòa với Dương Thủ Văn như vậy.
Nhưng không rõ tại sao, Dương Thủ Văn lại có cảm giác chống đối một cách tự nhiên đối với Lư Vĩnh Thành.
Có lẽ vì hắn không thích sự cứng rắn của đám quan lại địa phương, ngoài ra còn có nguyên nhân khác, so ra thì Dương Thủ Văn thích Vương Hạ hơn.
Cho nên, khi tiếp xúc với Lư Vĩnh Thành, bỗng dưng khuôn mặt hắn lộ ra vẻ ngu si.
Trên thực tế, toàn bộ Xương Bình, nào có mấy người thật sự biết rõ Dương Thủ Văn?
- Vừa rồi vì sao ngươi không tố cáo với chủ bộ?
Sai dịch trong nha môn dẫn Dương Thủ Văn và Mã Thập Lục tới phòng trực, cũng là nơi thường ngày Dương Thừa Liệt làm việc và nghỉ ngơi.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, một cái bàn thấp, một chiếc giường nhỏ và mấy cái đôn nhỏ.
Dương Thủ Văn ngồi trên giường, đong đưa hai chân, hứng thú nhìn Mã Thập Lục:
- Vừa rồi nếu như ngươi tố cáo, không chừng Lư chủ bộ sẽ phân xử cho ngươi.
- Đại công tử nói đùa! Bá phụ của tiểu nhân từng dốc sức phục vụ Dương huyện úy, đương nhiên tiểu nhân cũng là người của huyện úy.
- Đại công tử đại biểu cho huyện úy, đánh cũng được, mắng cũng được, đều là chiếu cố cho tiểu nhân. Huống chi, tiểu nhân có mắt không tròng, đắc tội với đại công tử trước. Trước kia Dương huyện úy có một quy định, người một nhà khi đóng cửa lại thì tranh cãi thế nào cũng được, nhưng ra ngoài thì đều là người của huyện úy. Trước kia bá phụ của tiểu nhân thường xuyên lặp đi lặp lại những lời này. Tuy tiểu nhân bất tài, cũng không dám quên lời dạy bảo của Dương huyện úy.
Dương Thủ Văn đột nhiên cười ha hả, chỉ vào Mã Thập Lục mà nói:
- Ngươi tuy là lưu manh, nhưng cũng coi như là thông minh.
Nói xong, hắn bưng chén nước lên, hớp một ngụm.
- Nói đi, tên đó có phải là Cái Gia Vận, con thứ hai của Cái Lão Quân?
- Dạ đúng vậy.
- Tên đó thế nào?
Mã Thập Lục nghe vậy ngẩn ra, do dự một chút rồi nói:
- Con người Nhị lang cũng không tệ lắm, chỉ có điều lá gan quá lớn, không biết sợ là gì. Tính tình hắn hào sảng, thường ngày tiêu tiền như nước, cho nên thường thu không đủ bù chi. Không còn cách nào, buộc lòng phải tống tiền ở ngoài, nếu không hắn không thể sai khiến được người xung quanh. Tiểu nhân theo hắn chưa lâu lắm, nhưng cảm thấy con người hắn cũng tốt.
- Tại sao phải dùng danh nghĩa của huynh đệ của ta?
- Cái này…
Mã Thập Lục cười khổ:
- Huyện lệnh không con cháu; huyện thừa không đảm đương nổi việc gì, hơn nữa không ra ngoài một bước, như người nằm trên giường chờ chết, có ai sợ hắn? Lư chủ bộ…là con cháu họ Lư ở Phạm Dương. Ở U Châu, họ Lư Phạm Dương rất có ảnh hưởng, nếu mạo nhận tên tuổi con cháu họ Lư, thì quá liều lĩnh.
- Tính đi tính lại, ở Xương Bình này, người có thể lợi dụng tên tuổi được, chỉ có Nhị công tử.
- Hơn nữa, Nhị công tử và Cái nhị lang có quen biết. Mặc dù Cái nhị lang mượn tên tuổi của hắn để tống tiền, nhưng chỉ nhằm vào một số người xa lạ. Người xứ khác không dám gây rối ở đây, sau khi chịu thiệt chỉ có thể cắn răng mà chịu, để tránh rước thêm phiền phức. Cái nhị lang nghĩ rằng, Nhị công tử lại không trà trộn trong phố xá, đương nhiên cũng không biết tình hình.
- Thì coi như là Dương lão nhị ngu đi!
Dương Thủ Văn cười lạnh, tựa vào giường.
- Nói như vậy, coi như Cái lão nhị có một chút e dè đối với Dương lão nhị, nhưng nếu như vậy, sao hắn dám tung tin bậy bạ?
- Hả?
- Chuyện ở nhà trọ hồng Phúc là thế nào?
Mã Thập Lục hơi ngẩn người, lắc lắc đầu:
- Cái gì ở nhà trọ Hồng Phúc? Tiểu nhân không hiểu?
Dương Thủ Văn ngồi xuống, Mã Thập Lục sợ đến mức liền quỳ phịch xuống đất.
Dương Thủ Văn mắng:
- Lá gan ngươi nhỏ bé như vậy, cũng dám ra đây lăn lộn? Tốt xấu gì thì bá phụ của ngươi cũng là người có bản lĩnh, sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy? Truyền ra ngoài, quả thật mất mặt!
Thấy Dương Thủ Văn không đến mức nổi cáu, Mã Thập Lục thở phào nhẹ nhõm.
- Cho dù tiểu nhân không có tiền đồ, cũng chỉ là không có tiền đồ trước mặt công tử.
Dương Thủ Văn nhìn Mã Thập Lục, mặt gã sợ tới mức tái nhợt.
Hồi lâu, Dương Thủ Văn đột nhiên mỉm cười, chỉ vào gã, mắng:
- Thoạt nhìn, ngươi chẳng học được chút bản lĩnh nào của cha ngươi, nhưng bản lĩnh mồm mép thì đúng là con hơn cha rồi. Bỏ đi bỏ đi, ta không thèm tính toán với ngươi. Ra ngoài nha môn chờ, ta có chuyện bảo ngươi. Đừng nghĩ tới việc chạy trốn! Bằng không, ta nhất định sẽ giết ngươi!
- Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết.
Nơm nớp lo sợ, Mã Thập Lục rời khỏi. Dương Thủ Văn nằm trên giường, thuận tay cầm lấy một cuốn sách trên bàn.
Sách được viết bằng lối chữ phồn thể, hơn nữa toàn là chi, hồ, dã, giả.
Dương Thủ Văn kiên nhẫn xem trong chốc lát, mí mắt liền dính lại, bắt đầu mệt rã rời.
Hắn nằm trên giường, mơ mơ màng màng không biết bao lâu, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, rồi cửa phòng mở ra.
- Hủy Tử, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Mặt lộ vẻ tức giận, Dương Thừa Liệt bước vào phòng.
Quản Hổ theo sau ông ta, nghe Dương Thừa Liệt nói vậy, liền dừng bước, lùi về phía sau một chút, không cùng tiến vào.
- Cha, cha đã trở lại?
- Ừ, sao ngươi trở về thành rồi? Không phải ta đã nói, ngươi ở Hổ Cốc sơn chờ ta sao?
- Con tới, là có việc cần thưa.
Dương Thủ Văn ngáp một cái, rời giường. Hắn liếc nhìn Dương Thừa Liệt, thấy bề ngoài ông ta rất bình tĩnh, nhưng có thể nhận ra được, ông ta đang rất nóng lòng.
- Cha, cha làm sao vậy?
Dương Thủ Văn rót một chén nước, đưa cho Dương Thừa Liệt.
- Con nghe người ta nói, cha rời khỏi thành rồi…Tình hình thế nào? Có kết quả gì không?
Dương Thừa Liệt uống một hớp, rồi đặt cái chén trên bàn, thở hổn hển nói:
- Kết quả? Hừm, kết quả là có ba người chết!
- Lại có án mạng?
Dương Thừa Liệt lắc đầu, lại gật đầu.
- Hôm nay ta nhận được tin, nói là phát hiện bọn côn đồ ngày ấy tập kích huyện nha.
- Nhưng khi ta và Quản thúc phụ của ngươi chạy tới nơi, thì đã là người đi nhà trống, chỉ còn ba thi thể nằm đó. Nhưng đáng giận là, khi ta trình vụ án lên huyện tôn (tức tri huyện, gọi một cách tôn kính), huyện tôn lại nói tên côn đồ đã chạy trốn.
- Nếu đã bỏ chạy, sẽ không cần tiếp tục điều tra, bảo ta không cần phiền não vì chuyện này nữa.
- Hủy Tử, ngươi nghe xem, lời huyện tôn nói thật là…Chỉ là ba thi thể, làm sao có thể xác định đối phương đã bỏ chạy? Cho dù là đối phương bỏ chạy, nhưng đồng đảng của chúng ở thị trấn, cũng không thể buông tha. Nhưng hiện giờ huyện tôn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vụ án này. Ta tranh cãi với ông ta vài câu, ông ta liền đuổi ta ra ngoài, thật là bực mình!
Dương Thừa Liệt nói xong, vỗ bàn một cái thật mạnh.
Vương Hạ muốn kết thúc vụ án?
Sau khi nghe xong, Dương Thủ Văn sững sờ, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, vụ án này rất phức tạp, trong đó nhất định có bí mật gì đó. Nếu phá được vụ án này, đối với Vương Hạ chỉ có lợi chứ không hại, vì sao ông ta lại vội vã kết thúc vụ án? Không biết tại sao, trong đầu Dương Thủ Văn lóe lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Vương Hạ. Khi đó, Vương Hạ không cho Dương Thừa Liệt thượng tấu lên Đô đốc phủ U Châu.
Lúc ấy Dương Thủ Văn còn cảm thấy, hắn có thể hiểu được chủ ý của Vương Hạ.
Dù sao, nếu bị Đô đốc phủ biết được, rồi phái người tới đây, khó tránh khỏi tình thế “khách lấn chủ”, sẽ ảnh hưởng tới việc phá án.
Nhưng hiện giờ…
Nghĩ tới, đột nhiên Dương Thủ Văn có cảm giác, ngay từ đầu, Vương Hạo đã không nghĩ tới việc phá án.
Nhưng, nguyên do vì sao?
Nếu phá được vụ án, Vương Hạ là huyện lệnh, chẳng những không có lỗi, mà còn có công.
Nếu là như vậy, vì sao ông ta không muốn phá án?
Trong lúc nhất thời, Dương Thủ Văn nghĩ mãi mà không hiểu lý do, chẳng lẽ vị huyện tôn đại nhân này có đi đêm trong vụ án này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.