Chương 42: Nhị Công Tử (Thượng)
Canh Tân
17/09/2022
- Nhị công tử? Ta đâu phải là thủ hạ của công tử! Ha ha ha!
Thiếu niên cười ha hả, rời ghế đứng dậy, bước về phía trước mấy bước.
Phía sau, mấy đại hán vạm vỡ cũng cùng tiến lên.
Tháng tám, tuy thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, nhưng mấy đại hán này lại mở phanh áo, để lộ những mảng lông ngực đen thui. Bọn họ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Dương Thủ Văn cười gằn.
Dương Thủ Văn ra vẻ sợ hãi, lui về phía sau hai bước.
Nhưng hắn nhận ra, đầu ngõ đã bị mấy người dáng vẻ lưu manh chặn đường, mà người dẫn hắn đến đây đã chạy tới nhập bọn với đám người kia, đang nhìn hắn cười một cách nhạo báng và nham hiểm.
- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
- Làm gì à?
Thiếu niên lật tay một cái, trong tay xuất hiện một đoản đao.
Đoản đao sáng loáng, sắc lạnh dưới ánh mặt trời. Gã cười gằn:
- Muốn làm gì ư? Ngươi nói bọn ta muốn làm gì?
- Các ngươi…Ngươi không phải là Nhị công tử?
- Ha ha, đương nhiên ta không phải Dương nhị công tử! Tuy nhiên ngươi có thể coi ta là Dương nhị công tử!
- Rốt cuộc các ngươi là ai? Giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh mặt trời, cũng dám làm loại chuyện này sao?
- Ông đây đã ở chỗ này, có gì mà gọi là dám hay không dám?
Thiếu niên kia nói xong, đột nhiên vẫy tay, hai tên lưu manh ở gần đó bước tới bên cạnh Dương Thủ Văn, túm lấy vai hắn, lạnh lùng nói:
- Khôn hồn thì móc tiền ra đây!
Đột nhiên Dương Thủ Văn đứng thẳng người lên, vẻ sợ hãi trên mặt cũng biến mất.
Hắn nhìn thoáng qua hai tên lưu manh, sau đó lại nhìn gã thiếu niên kia, mặt lộ vẻ tươi cười.
- Dương nhị lang huênh hoang khoác lác, nói cái gì mà “bạn tâm đầu ý hợp” với ngươi. Thật ra là một thằng ngu, bị ngươi lừa gạt mà không biết.
- Ngươi nói cái gì?
Dương Thủ Văn thở dài, hạ giọng nói:
- Nếu ta là ngươi, lúc này sẽ ngoan ngoãn đợi ở nhà, chứ không đi ra ngoài sinh sự. Trước kia ngươi lừa Nhị lang, Nhị lang không tìm tới hỏi tội ngươi, là đã nể mặt ngươi lắm rồi. Không ngờ ngươi lại không cảm kích người ta, còn dám dùng tên tuổi của Nhị lang mà lừa lọc đảo điên, làm xằng làm bậy, không sợ chuốc phải tai họa hay sao?
Thiếu niên biến sắc, nhìn Dương Thủ Văn chằm chằm.
- Ngươi là ai?
- Ta là ai, ngươi không cần biết. Ngươi muốn đục nước béo cò, cũng không sao cả, nhưng ngươi không nên dùng tên tuổi của Nhị lang.
Nói xong, hắn tiến về phía trước.
Hai tên lưu manh không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy Dương Thủ Văn muốn động, liền giơ tay ngăn hắn lại
Nói thì chậm, hành động thì nhanh, đột nhiên Dương Thủ Văn vươn tay chụp lấy cổ tay hai tên lưu manh, Diêu Tử Thủ vận lực, chỉ nghe “rắc rắc” hai tiếng, hai gã lưu manh lập tức gào lên thảm thiết, cổ tay đã bị Diêu Tử Song Bão Trảo của Dương Thủ Văn vặn gãy, quỳ trên mặt đất gào thét không ngừng.
- Cái nhị lang, muốn phát tài thì cũng được, nhưng ngươi không nên dùng thanh danh của Dương gia làm bàn đạp!
- Ngươi…ngươi là gã Dương A Si kia? (A si: đần độn)
Trong đầu gã thiếu niên chợt hiện ra một cái tên, liền buột miệng.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Biết ta là ai rồi sao? Muộn rồi!
Còn chưa dứt lời, hắn đã chuyển thân bước về phía thiếu niên kia.
Sau khoảnh khắc ngắn ngủi hoảng sợ, gã thiếu niên liền bình tĩnh lại, quát lớn:
- Ngăn hắn lại!
Từ phía sau, hai đại hán vạm vỡ lao tới phía trước người gã thiếu niên, gã liền lui về, nấp phía sau hai người đó, lớn tiếng nói:
- Ngươi cứ đi đường Dương quan (chỉ con đường qua Dương Quan đi Tây Vực, về sau ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang) của ngươi, còn ta đi cầu khỉ của ta. Dương A Si, ta và người không thù không oán, bất quá hôm nay ngươi đã đưa tới cửa, vậy thì cũng đừng trách ta khiến ngươi trở thành Dương A Si như cũ. Tất cả đứng đó làm cái gì? Đánh hắn cho ta! Nếu không, chúng ta đều sẽ bị xui xẻo.
Đám lưu manh ngẩn ra, rồi đột nhiên hét lên nhào tới.
Dương Thủ Văn cười lạnh, ra chiêu Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn (Mãnh hổ mạnh mẽ leo núi)
Hắn không cao lớn như đối phương, nhưng tốc độ lại nhanh, khí lực cũng kinh người.
Trong nháy mắt hắn xuất thủ, tên đại hán đứng phía trước hắn có cảm giác như trước mặt mình không phải là một con người, mà là một con hổ dữ.
“Bịch” một tiếng, gã đại hán bị đánh bay ra ngoài, hộc máu té nằm trên mặt đất.
Đối phương người đông thế mạnh, Dương Thủ Văn cũng không muốn đánh giằng dai với bọn họ, cho nên vừa ra đòn là dùng ngay sát chiêu, không chút lưu tình.
Chỉ với một quyền, gã đại hán nặng gần hai trăm cân (gần trăm ký) đã bị hắn đánh bay ra ngoài.
Không để đối phương kịp phản ứng, Dương Thủ Văn rùn người xuống, miệng phát ra một tiếng hổ gầm.
Hắn không đếm xỉa quyền cước đối phương đánh tới, chân hơi co lại, người xoay nghiêng, cả thân hình như một mũi tên rời khỏi dây cung, mạnh mẽ nện vào người tên đại hán. Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, xương sườn của tên đại hắn đã bị chấn gãy. Sau khi đắc thủ, Dương Thủ Văn không dừng lại, trong khoảnh khắc hai chân vừa chạm đất, thân hình rùn thấp, liền thuận tay chộp lấy chiếc ghế mà lúc nãy gã thiếu niên ngồi, kế tiếp một cước tung ra theo thế Hoành Tảo Thiên Quân, chiếc ghế trong tay cũng bay về phía trước.
- Bốp!
Cái ghế đập mạnh vào cằm một đại hán, hàm răng gã văng ra, miệng đầy một họng máu.
Trong thoáng chốc, ba tên đại hán lực lưỡng đã bị loại khỏi vòng chiến đấu. Đám lưu manh đang ùa tới, trông thấy cảnh này, lập tức sợ ngây người, đồng lọat dừng lại.
- Cha ta là huyện úy Xương Bình, ai dám đụng vào ta? (Câu này kém quá!)
Dương Thủ Văn quát lớn, khóe mắt liếc qua, thấy tên dẫn đường lúc nãy đang men theo góc tường đi tới đầu ngõ, định chạy trốn. Hắn bước nhanh tới mấy bước, “vù” một tiếng, chiếc ghế trong tay đã bay đi, trúng ngay giữa lưng gã kia.
Cú ném như trời giáng, khiến gã nọ gục xuống đất, gào lên thảm thiết, không còn động đậy.
- Còn không cút đi cho ta!
Dương Thủ Văn nhìn lướt qua đám lưu manh, phát hiện gã thiếu niên và tên đại hán lực lưỡng còn lại đã không thấy đâu.
Hắn cười lạnh, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Đám lưu manh hoảng sợ, đồng loạt kêu to, lập tức bỏ chạy tứ tán.
Bọn chúng thường ngày ức hiếp dân lành thì được, chứ hiện giờ làm sao còn dám ở lại chỗ này?
Đây chẳng qua là một đám chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Dương Thủ Văn ra tay tàn độc, lại là con của Dương Thừa Liệt.
Đám lưu manh đó vẫn còn muốn kiếm ăn ở Xương Bình, cũng không dám liều lĩnh.
Có thể Dương Thừa Liệt không chào đón Dương Thủ Văn, nhưng dù sao Dương Thủ Văn cũng là con của ông ta, đụng vào Dương Thủ Văn, chính là đụng vào Dương Thừa Liệt.
Huống chi, trên mặt đất, ba tên đại hán vẫn còn nằm đó.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của ba người bọn họ, đủ biết thủ đoạn độc ác của Dương Thủ Văn.
Hắn có thực lực, có thân phận, hơn nữa còn dám liều mạng, ba yếu tố này cùng hội đủ, làm sao đám lưu manh còn dám tiếp tục cậy mạnh?
Dương Thủ Văn không ngăn cản bọn họ, chỉ lạnh lùng nhìn theo.
Về phần gã thiếu niên, hắn không sợ.
Dương Thủ Văn đã biết lai lịch của gã, chạy trời không khỏi nắng, sản nghiệp nhà ngươi đều ở Xương Bình, có thể chạy đi đâu được?
Nghĩ như vậy, Dương Thủ Văn cũng không thèm nhìn tới ba tên đại hán dưới đất lần nào, cất bước đi tới đầu ngõ.
- Ngươi, tên là Thạch Lựu?
- Công tử tha mạng, tha mạng…Ta tên là Mã Thập Lục, là là con số mười sáu, không phải Thạch Lựu.
Tên lúc nãy lừa Dương Thủ Văn tới đầu ngõ khóc lóc, ôm chân Dương Thủ Văn kêu lên:
- Công tử, là tiểu nhân bị ép buộc…Là Cái Gia Vận sai khiến tiểu nhân làm. Sau khi bá phụ tiểu nhân rời khỏi, tiểu nhân trở thành không người thân thích ở trong thành, chỉ có thể theo Cái Gia Vận kiếm ăn. Hắn sai tiểu nhân mượn danh Nhị công tử lừa người đến để cướp, xong việc sẽ thưởng cho tiểu nhân chút cơm ăn. Tiểu nhân thật sự không có cách nào…
- Bá phụ ngươi?
- Bá phụ ta là Mã Diêu Tử, trước kia từng theo huyện úy.
Dương Thủ Văn cũng có chút ít ấn tượng đối với cái tên Mã Diêu Tử này.
Hình như ông ta đã từng làm chấp y cho Dương Thừa Liệt, năm ngoái do lớn tuổi mà cáo lão hồi hương, vị trí mà Dương Thụy thay thế, chính là của ông ta.
Nghĩ tới đây, Dương Thủ Văn hừ một tiếng, đưa tay túm lấy cổ áo Mã Thập Lục, rồi cất bước đi ra ngoài.
Mã Thập Lục không dám phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Dương Thủ Văn rời khỏi ngõ nhỏ, đi dọc theo đường lớn, nhanh chóng đi tới trước cửa lớn của huyện nha.
- Ngươi là người phương nào?
Khi Dương Thủ Văn đến cửa huyện nha, vừa lúc một người trung niên từ bên trong đi ra.
Thoạt trông ông ta lớn tuổi hơn Dương Thừa Liệt một chút, thường ngày dáng vẻ nghiêm trang, khoanh tay đứng trên bậc thang ngăn Dương Thủ Văn lại.
- Ta tìm cha ta!
- Cha ngươi?
Người trung niên lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn thoáng qua khuôn mặt bầm dập của Mã Thập Lục, kinh ngạc nói:
- Ngươi là Mã Thập Lục, cháu của Mã Diêu Tử đây mà?
- Hả?
Mã Thập Lục sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Người trung niên nói:
- Ta tên là Lư Vĩnh Thành, là chủ bộ của Xương Bình. Ngươi bị làm sao vậy? Có cần ta phân xử cho ngươi không?
Lư Vĩnh Thành? Chủ bộ Xương Bình?
Chính là Lư Vĩnh Thành của Lư thị ở Phạm Dương - người không hợp lắm với Huyện lệnh Vương Hạ?
Dương Thủ Văn chưa từng gặp Lư Vĩnh Thành, mà Lư Vĩnh Thành cũng không có ấn tượng gì đối với Dương Thủ Văn. Điều này cũng khó trách, từ nhỏ đến lớn Dương Thủ Văn đều ở Hổ Cốc sơn, rất hiếm khi Dương Thừa Liệt để hắn xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên người biết hắn không nhiều.
Thiếu niên cười ha hả, rời ghế đứng dậy, bước về phía trước mấy bước.
Phía sau, mấy đại hán vạm vỡ cũng cùng tiến lên.
Tháng tám, tuy thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, nhưng mấy đại hán này lại mở phanh áo, để lộ những mảng lông ngực đen thui. Bọn họ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Dương Thủ Văn cười gằn.
Dương Thủ Văn ra vẻ sợ hãi, lui về phía sau hai bước.
Nhưng hắn nhận ra, đầu ngõ đã bị mấy người dáng vẻ lưu manh chặn đường, mà người dẫn hắn đến đây đã chạy tới nhập bọn với đám người kia, đang nhìn hắn cười một cách nhạo báng và nham hiểm.
- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
- Làm gì à?
Thiếu niên lật tay một cái, trong tay xuất hiện một đoản đao.
Đoản đao sáng loáng, sắc lạnh dưới ánh mặt trời. Gã cười gằn:
- Muốn làm gì ư? Ngươi nói bọn ta muốn làm gì?
- Các ngươi…Ngươi không phải là Nhị công tử?
- Ha ha, đương nhiên ta không phải Dương nhị công tử! Tuy nhiên ngươi có thể coi ta là Dương nhị công tử!
- Rốt cuộc các ngươi là ai? Giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh mặt trời, cũng dám làm loại chuyện này sao?
- Ông đây đã ở chỗ này, có gì mà gọi là dám hay không dám?
Thiếu niên kia nói xong, đột nhiên vẫy tay, hai tên lưu manh ở gần đó bước tới bên cạnh Dương Thủ Văn, túm lấy vai hắn, lạnh lùng nói:
- Khôn hồn thì móc tiền ra đây!
Đột nhiên Dương Thủ Văn đứng thẳng người lên, vẻ sợ hãi trên mặt cũng biến mất.
Hắn nhìn thoáng qua hai tên lưu manh, sau đó lại nhìn gã thiếu niên kia, mặt lộ vẻ tươi cười.
- Dương nhị lang huênh hoang khoác lác, nói cái gì mà “bạn tâm đầu ý hợp” với ngươi. Thật ra là một thằng ngu, bị ngươi lừa gạt mà không biết.
- Ngươi nói cái gì?
Dương Thủ Văn thở dài, hạ giọng nói:
- Nếu ta là ngươi, lúc này sẽ ngoan ngoãn đợi ở nhà, chứ không đi ra ngoài sinh sự. Trước kia ngươi lừa Nhị lang, Nhị lang không tìm tới hỏi tội ngươi, là đã nể mặt ngươi lắm rồi. Không ngờ ngươi lại không cảm kích người ta, còn dám dùng tên tuổi của Nhị lang mà lừa lọc đảo điên, làm xằng làm bậy, không sợ chuốc phải tai họa hay sao?
Thiếu niên biến sắc, nhìn Dương Thủ Văn chằm chằm.
- Ngươi là ai?
- Ta là ai, ngươi không cần biết. Ngươi muốn đục nước béo cò, cũng không sao cả, nhưng ngươi không nên dùng tên tuổi của Nhị lang.
Nói xong, hắn tiến về phía trước.
Hai tên lưu manh không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy Dương Thủ Văn muốn động, liền giơ tay ngăn hắn lại
Nói thì chậm, hành động thì nhanh, đột nhiên Dương Thủ Văn vươn tay chụp lấy cổ tay hai tên lưu manh, Diêu Tử Thủ vận lực, chỉ nghe “rắc rắc” hai tiếng, hai gã lưu manh lập tức gào lên thảm thiết, cổ tay đã bị Diêu Tử Song Bão Trảo của Dương Thủ Văn vặn gãy, quỳ trên mặt đất gào thét không ngừng.
- Cái nhị lang, muốn phát tài thì cũng được, nhưng ngươi không nên dùng thanh danh của Dương gia làm bàn đạp!
- Ngươi…ngươi là gã Dương A Si kia? (A si: đần độn)
Trong đầu gã thiếu niên chợt hiện ra một cái tên, liền buột miệng.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Biết ta là ai rồi sao? Muộn rồi!
Còn chưa dứt lời, hắn đã chuyển thân bước về phía thiếu niên kia.
Sau khoảnh khắc ngắn ngủi hoảng sợ, gã thiếu niên liền bình tĩnh lại, quát lớn:
- Ngăn hắn lại!
Từ phía sau, hai đại hán vạm vỡ lao tới phía trước người gã thiếu niên, gã liền lui về, nấp phía sau hai người đó, lớn tiếng nói:
- Ngươi cứ đi đường Dương quan (chỉ con đường qua Dương Quan đi Tây Vực, về sau ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang) của ngươi, còn ta đi cầu khỉ của ta. Dương A Si, ta và người không thù không oán, bất quá hôm nay ngươi đã đưa tới cửa, vậy thì cũng đừng trách ta khiến ngươi trở thành Dương A Si như cũ. Tất cả đứng đó làm cái gì? Đánh hắn cho ta! Nếu không, chúng ta đều sẽ bị xui xẻo.
Đám lưu manh ngẩn ra, rồi đột nhiên hét lên nhào tới.
Dương Thủ Văn cười lạnh, ra chiêu Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn (Mãnh hổ mạnh mẽ leo núi)
Hắn không cao lớn như đối phương, nhưng tốc độ lại nhanh, khí lực cũng kinh người.
Trong nháy mắt hắn xuất thủ, tên đại hán đứng phía trước hắn có cảm giác như trước mặt mình không phải là một con người, mà là một con hổ dữ.
“Bịch” một tiếng, gã đại hán bị đánh bay ra ngoài, hộc máu té nằm trên mặt đất.
Đối phương người đông thế mạnh, Dương Thủ Văn cũng không muốn đánh giằng dai với bọn họ, cho nên vừa ra đòn là dùng ngay sát chiêu, không chút lưu tình.
Chỉ với một quyền, gã đại hán nặng gần hai trăm cân (gần trăm ký) đã bị hắn đánh bay ra ngoài.
Không để đối phương kịp phản ứng, Dương Thủ Văn rùn người xuống, miệng phát ra một tiếng hổ gầm.
Hắn không đếm xỉa quyền cước đối phương đánh tới, chân hơi co lại, người xoay nghiêng, cả thân hình như một mũi tên rời khỏi dây cung, mạnh mẽ nện vào người tên đại hán. Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, xương sườn của tên đại hắn đã bị chấn gãy. Sau khi đắc thủ, Dương Thủ Văn không dừng lại, trong khoảnh khắc hai chân vừa chạm đất, thân hình rùn thấp, liền thuận tay chộp lấy chiếc ghế mà lúc nãy gã thiếu niên ngồi, kế tiếp một cước tung ra theo thế Hoành Tảo Thiên Quân, chiếc ghế trong tay cũng bay về phía trước.
- Bốp!
Cái ghế đập mạnh vào cằm một đại hán, hàm răng gã văng ra, miệng đầy một họng máu.
Trong thoáng chốc, ba tên đại hán lực lưỡng đã bị loại khỏi vòng chiến đấu. Đám lưu manh đang ùa tới, trông thấy cảnh này, lập tức sợ ngây người, đồng lọat dừng lại.
- Cha ta là huyện úy Xương Bình, ai dám đụng vào ta? (Câu này kém quá!)
Dương Thủ Văn quát lớn, khóe mắt liếc qua, thấy tên dẫn đường lúc nãy đang men theo góc tường đi tới đầu ngõ, định chạy trốn. Hắn bước nhanh tới mấy bước, “vù” một tiếng, chiếc ghế trong tay đã bay đi, trúng ngay giữa lưng gã kia.
Cú ném như trời giáng, khiến gã nọ gục xuống đất, gào lên thảm thiết, không còn động đậy.
- Còn không cút đi cho ta!
Dương Thủ Văn nhìn lướt qua đám lưu manh, phát hiện gã thiếu niên và tên đại hán lực lưỡng còn lại đã không thấy đâu.
Hắn cười lạnh, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Đám lưu manh hoảng sợ, đồng loạt kêu to, lập tức bỏ chạy tứ tán.
Bọn chúng thường ngày ức hiếp dân lành thì được, chứ hiện giờ làm sao còn dám ở lại chỗ này?
Đây chẳng qua là một đám chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Dương Thủ Văn ra tay tàn độc, lại là con của Dương Thừa Liệt.
Đám lưu manh đó vẫn còn muốn kiếm ăn ở Xương Bình, cũng không dám liều lĩnh.
Có thể Dương Thừa Liệt không chào đón Dương Thủ Văn, nhưng dù sao Dương Thủ Văn cũng là con của ông ta, đụng vào Dương Thủ Văn, chính là đụng vào Dương Thừa Liệt.
Huống chi, trên mặt đất, ba tên đại hán vẫn còn nằm đó.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của ba người bọn họ, đủ biết thủ đoạn độc ác của Dương Thủ Văn.
Hắn có thực lực, có thân phận, hơn nữa còn dám liều mạng, ba yếu tố này cùng hội đủ, làm sao đám lưu manh còn dám tiếp tục cậy mạnh?
Dương Thủ Văn không ngăn cản bọn họ, chỉ lạnh lùng nhìn theo.
Về phần gã thiếu niên, hắn không sợ.
Dương Thủ Văn đã biết lai lịch của gã, chạy trời không khỏi nắng, sản nghiệp nhà ngươi đều ở Xương Bình, có thể chạy đi đâu được?
Nghĩ như vậy, Dương Thủ Văn cũng không thèm nhìn tới ba tên đại hán dưới đất lần nào, cất bước đi tới đầu ngõ.
- Ngươi, tên là Thạch Lựu?
- Công tử tha mạng, tha mạng…Ta tên là Mã Thập Lục, là là con số mười sáu, không phải Thạch Lựu.
Tên lúc nãy lừa Dương Thủ Văn tới đầu ngõ khóc lóc, ôm chân Dương Thủ Văn kêu lên:
- Công tử, là tiểu nhân bị ép buộc…Là Cái Gia Vận sai khiến tiểu nhân làm. Sau khi bá phụ tiểu nhân rời khỏi, tiểu nhân trở thành không người thân thích ở trong thành, chỉ có thể theo Cái Gia Vận kiếm ăn. Hắn sai tiểu nhân mượn danh Nhị công tử lừa người đến để cướp, xong việc sẽ thưởng cho tiểu nhân chút cơm ăn. Tiểu nhân thật sự không có cách nào…
- Bá phụ ngươi?
- Bá phụ ta là Mã Diêu Tử, trước kia từng theo huyện úy.
Dương Thủ Văn cũng có chút ít ấn tượng đối với cái tên Mã Diêu Tử này.
Hình như ông ta đã từng làm chấp y cho Dương Thừa Liệt, năm ngoái do lớn tuổi mà cáo lão hồi hương, vị trí mà Dương Thụy thay thế, chính là của ông ta.
Nghĩ tới đây, Dương Thủ Văn hừ một tiếng, đưa tay túm lấy cổ áo Mã Thập Lục, rồi cất bước đi ra ngoài.
Mã Thập Lục không dám phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Dương Thủ Văn rời khỏi ngõ nhỏ, đi dọc theo đường lớn, nhanh chóng đi tới trước cửa lớn của huyện nha.
- Ngươi là người phương nào?
Khi Dương Thủ Văn đến cửa huyện nha, vừa lúc một người trung niên từ bên trong đi ra.
Thoạt trông ông ta lớn tuổi hơn Dương Thừa Liệt một chút, thường ngày dáng vẻ nghiêm trang, khoanh tay đứng trên bậc thang ngăn Dương Thủ Văn lại.
- Ta tìm cha ta!
- Cha ngươi?
Người trung niên lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn thoáng qua khuôn mặt bầm dập của Mã Thập Lục, kinh ngạc nói:
- Ngươi là Mã Thập Lục, cháu của Mã Diêu Tử đây mà?
- Hả?
Mã Thập Lục sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Người trung niên nói:
- Ta tên là Lư Vĩnh Thành, là chủ bộ của Xương Bình. Ngươi bị làm sao vậy? Có cần ta phân xử cho ngươi không?
Lư Vĩnh Thành? Chủ bộ Xương Bình?
Chính là Lư Vĩnh Thành của Lư thị ở Phạm Dương - người không hợp lắm với Huyện lệnh Vương Hạ?
Dương Thủ Văn chưa từng gặp Lư Vĩnh Thành, mà Lư Vĩnh Thành cũng không có ấn tượng gì đối với Dương Thủ Văn. Điều này cũng khó trách, từ nhỏ đến lớn Dương Thủ Văn đều ở Hổ Cốc sơn, rất hiếm khi Dương Thừa Liệt để hắn xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên người biết hắn không nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.