Thính Giác

Chương 4:

Trúc Thủy Lưu

20/07/2021

“Vậy ra, cô đá tôi là vì tôi đã trêu ghẹo cô?” Tổng giám đốc mặt không chút biểu cảm mà hỏi.

“Đúng thế.”

“Tôi trêu ghẹo cô cái gì chứ? Tôi chỉ đứng yên ở đó thôi mà!” Một tia lửa tóe ra từ trong mắt của tổng giám đốc.

Mạc Thủy Thủy nuốt nước bọt, nói: “Nói lời trêu ghẹo. Câu đầu tiên: Hello, người đẹp! Câu thứ hai: Người đẹp, dáng người đẹp đấy, ba vòng nhiêu đó? Tổng giám đốc, tuy anh là tổng giám đốc, nhưng cũng không thể chòng ghẹo nhân viên như vậy được.” Cô đang có ý định sẽ dùng sự chính trực và lương thiện của mình để làm cảm động tổng giám đốc bằng bất cứ giá nào, “Nhân viên cũng có nhân quyền đấy nhé. Không phải anh cứ thuê tôi là muốn làm gì thì làm đâu!”

Tổng giám đốc nở một nụ cười, một nụ cười trông cực kỳ…không phúc hậu. Ánh mắt chậm rãi di chuyển trên người cô, chỉ sau giây lát liền nói, “Cô thấy dáng người cô đẹp ở chỗ nào hả? Sao tôi nhìn thế nào cũng không ra vậy?” Rồi lại tỏ vẻ như đột nhiên bừng tỉnh, “À, tôi hiểu rồi, cô tự ti với dáng người không đẹp của mình, ngày đêm hi vọng được người khác trêu ghẹo, cho nên lúc tôi với cô đứng trong cùng thang máy, cô mới có ảo giác như vậy!”

Hừ! Mạc Thủy Thủy thừa nhận, dáng người cô không đẹp, nhưng cô chưa từng tự ti vì nó, càng không có khả năng xuất hiện ảo giác!

Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy giọng nói giống y như đúc với giọng nói trong thang máy: “Là tôi nói, là tôi đó, người đẹp, tôi là Đô Bỉ! Chúng ta làm bạn bè nhé!”

Mạc Thủy Thủy có cảm giác mình đã thật sự bị xuất hiện ảo giác mất rồi, rõ ràng tổng giám đốc đứng trước mặt cô, môi không hề chuyển động, thế mà cô lại nghe được giọng nói kia. Chẳng lẽ có ma? Cô nhìn bốn phía, sợ hãi hỏi: “Tổng giám đốc, anh có nghe thấy gì không?”

“Có, chó của tôi vừa mới sủa hai tiếng.”

“Không phải chó, là tiếng người, người đó vừa mới nói: Là tôi nói, là tôi đó, người đẹp, tôi là Đô Bỉ! Chúng ta làm bạn bè nhé!” Cô bắt chước lại giọng nói kia, càng nói lại càng sợ hãi, càng nói lại càng thấy lạnh.

Tổng giám đốc nhìn cô như đang nhìn một kẻ tâm thầm, “Cô nói gì thế, Đô Bỉ là chó của tôi, chó của tôi tên là Đô Bỉ.” Nói xong, anh ta ôm lấy Đô Bỉ, cầm móng vuốt của nó quơ quơ về phía Mạc Thủy Thủy, “Nào, chào hỏi với người đẹp có ‘dáng người không tồi’ này đi.”



Sau đó Đô Bỉ liền thật sự chào hỏi với cô, nó nói: “Hello, người đẹp!”

Mạc Thủy Thủy sắp phát điên rồi, cô ôm đầu hét lên. Nghe được âm thanh này, một thư ký khác đang ngồi bên ngoài văn phòng không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ có Linda là vẫn làm việc như bình thường, còn than thở nói: “Đúng là trần đời chưa từng thấy người nào như vậy cả, chẳng qua chỉ là được tổng giám đốc thổ lộ thôi mà, có cần phải kích động đến vậy không?”

“Cần chứ!” Các thư ký khác trăm miệng một lời mà đáp.

Mạc Thủy Thủy cực kỳ khẳng định Đô Bỉ có thể nói tiếng người, nhưng tại sao tổng giám đốc lại chỉ nghe được tiếng sủa bình thường của chó? Chẳng lẽ không phải là Đô Bỉ biết nói tiếng người mà là do cô hiểu được tiếng động vật? Trước kia cô không hề có dị năng này, gần đây cô không bị sét đánh, cũng không hề bị điện giật, cô chỉ đi bấm có mỗi hai lỗ tai mà thôi!

Cô vừa nghĩ vừa thuận tay sờ vào một lỗ tai, cơn đau ngay lập tức lại truyền tới, tựa như một tia chớp bổ óc của cô ra. Chẳng lẽ là vì bấm lỗ tai nên cô có thể nghe hiểu được tiếng động vật?

Cô nhìn về phía Đô Bỉ, “Này, ngươi và chủ nhân của ngươi nhất định là có bí mật đúng không? Nói điều gì đó mà người khác không biết cho ta nghe một chút, nếu không thì ta sẽ không làm bạn với ngươi đâu.”

“Cô không sao chứ? Công ty khiến cô chịu áp lực lớn quá à?” Thẩm Kiều lo lắng nhìn cô, phúc lợi của công ty luôn rất tốt, sao cô gái này lại không chịu được một chút bóc lột như vậy chứ?

Đô Bỉ “gâu gâu gâu” vài tiếng.

Tiếp đó Thẩm Kiều liền nhìn thấy hai má của Mạc Thủy Thủy đỏ ửng lên, cô ho khan một tiếng, nói: “Đô Bỉ bảo, hôm qua lúc anh đi ngủ, ti bên trái bị muỗi cắn, bị sưng lên…”

Không ai biết được chuyện này cả, sáng nay lúc Thẩm Kiều cho Đô Bỉ ăn, thuận tiện có lầm bầm than phiền một chút.

Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, anh ta nói: “Thì trong trong mắt chó, người như cô cũng có thể coi là người đẹp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thính Giác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook