Chương 5:
Trúc Thủy Lưu
20/07/2021
Mạc Thủy Thủy mang theo hai bọng mắt lớn đi làm.
Vu Khiết hỏi: “Ủa, tối hôm qua cậu làm gì mà trông tiều tụy thế?”
Mạc Thủy Thủy gục xuống bàn uể oải nói: “Còn không phải là do tổng giám đốc…” Cô ngay lập tức cắn đầu lưỡi, nhưng đã quá muộn, tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều quay ra nhìn cô.
Sau khi sửng sốt một lúc lâu, Vu Khiết hỏi cô với mặt phức tạp: “Hai người…ở chung rồi à?”
Đương nhiên không phải.
Từ sau khi Thẩm Kiều tin Mạc Thủy Thủy có thể nghe hiểu được tiếng động vật, toàn bộ sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của cô đều bị đảo lộn. Hôm nay lúc hai giờ sáng, cô nhận được điện thoại của Thẩm Kiều, cứ tưởng tài chính của công ty xảy ra vấn đề gì, cô căng thẳng đến nỗi một chút cảm giác buồn ngủ cũng biến mất tiêu. Kết quả tổng giám đốc đại nhân rất phấn khởi bảo cô rằng, Đô Bỉ đang nói mớ, muốn cô nghe xem nó đang nói cái gì.
Cô khóc không ra nước mắt. Nếu như Đô Bỉ nói được cái gì đó có giá trị thì kể cả cô có bị đánh thức cũng vẫn coi như cam lòng. Đằng này nó chỉ là nói mơ mà thôi, giống như khi ngủ con người sẽ nói “ừ, à” vậy.
Tổng giám đốc đại nhân rất thất vọng, cô lại càng thất vọng hơn.
Sau đó, dù cô có lăn qua lộn lại đến thế nào cũng không thể ngủ được, gần sáu rưỡi rốt cuộc cũng ngủ được, nhưng còn chưa được một tiếng thì lại bị đồng hồ báo thức đánh thức. Lúc đó cô đột nhiên có một loại xúc động muốn giết người.
Cái này cũng chưa được tính là chuyện vớ vẩn nhất.
Cuối tháng trước, lúc cô đang bận đến sứt đầu mẻ trán, tổng giám đốc đại nhận gọi một cú điện thoại bảo cô lên tầng hai mươi ba. Đương nhiên là cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cả, chỉ đơn giản là anh ta làm việc mệt mỏi nên mới tìm cô để làm trò tiêu khiển.
Cũng không biết là anh ta tìm được con kiến từ chỗ nào, hỏi cô có thể nói chuyện với con kiến được không.
Cô nhịn mãi nhịn mãi mới không nhét con kiến kia vào miệng anh ta. Không còn cách nào khác, ai bảo anh ta là cha là mẹ cung cấp áo cơm cho cô cơ chứ. “Cha mẹ” bảo cô đi hướng tây, cô tuyệt đối không thể đi hướng đông.
Cô nắm con kiến trong lòng bàn tay, hỏi rằng: “Kiến à, sao ngươi lại bị tổng giám đốc của ta bắt được thế?”
Con kiến còn chưa kịp nói lời nào, cô đã hắt xì một cái, thế là con kiến liền biến mất. Tổng giám đốc đại nhân cho rằng cô cố ý, quyết định trừ một tháng tiền thưởng của cô.
Còn có một lần, vào cuối tuần trước, cô với Vu Khiết hẹn nhau đi dạo phố, tổng giám đốc lại dùng điện thoại gọi cô đến nhà. Quản gia dẫn cô đến bên cạnh hồ bơi, tổng giám đốc “rào” một tiếng trồi lên từ dưới nước, gương mặt anh tuấn còn dính bọt nước, nửa thân trên lộ ra toàn bộ, tám múi cơ bụng cực kỳ đồng đều, cô nhìn qua mặt nước xanh thẳm mà mặt đỏ tới tận mang tai.
“Chào tổng giám đốc.” Cô nhìn vào cổ anh ta mà chào hỏi.
Tổng giám đốc đại nhân gật đầu, trịnh trọng nói: “Cô nghe thử giúp tôi xem trong hồ bơi có vi sinh vật nào đang nói chuyện không?”
Cô trầm mặc nửa ngày, kéo khóe miệng lên, hỏi: “Tổng giám đốc, anh nghiêm túc đấy à?”
“Trông tôi giống như đang nói đùa lắm à?” Tổng giám đốc đại nhân nhíu mày lại, không vui nhìn cô.
Quyền uy của tổng giám đốc đại nhân đã bị khiêu chiến, bị mất hứng rồi. Cô sợ bị trừ tiền thưởng, không nói hai lời liền nhảy vào bể bơi, chìm mình trong nước, hai-ba phút sau liền trồi lên báo cáo với tổng giám đốc đại nhân: “Không có tiếng gì cả. Khả năng thứ nhất là do bể bơi nhà anh quá sạch sẽ, ngay đến vi sinh vật cũng không có cách nào sống nổi trong đây; khả năng thứ hai là do trình độ của tôi không đủ cao, không nghe được tiếng vi sinh vật. Tôi cảm thấy khả năng thứ hai có vẻ hợp lý hơn đó.”
Tổng giám đốc đại nhân không nói lời nào, im lặng nhìn cô, ánh mắt trông là lạ. Cô cúi đầu nhìn mình thì thấy áo sơ mi bị ướt đẫm, chỗ cần che trước ngực đều lộ ra. Cô xấu hổ muốn phát khóc, xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng bơi lên bờ.
Tổng giám đốc đại nhân trêu đùa bảo: “Nếu như Đô Bỉ thấy được bộ dạng của cô lúc này, không biết có còn cho rằng dáng người cô rất được nữa hay không nhỉ?”
Cô chẳng còn lòng dạ nào để đi cười đùa với anh ta nữa, chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng, lúc lên bờ, toàn thân ướt đẫm, ánh mặt trời không kiêng nể gì chiếu lên người cô. Cô có cảm giác mình như một tên hề vậy, trong lòng vô cùng bi thương.
Ngay lúc đó nước mắt liền chảy xuống.
Tổng giám đốc đại nhân ở đằng sau choàng cho cô chiếc khăn tắm lên người, thấp giọng bảo: “Có bảo cô phải nhảy xuống đâu, là cô đã quá nóng vội.”
—
Thật sự không muốn nghĩ lại đến chuyện đó nữa, Mạc Thủy Thủy lắc đầu, vừa ngáp vừa bắt đầu một ngày làm việc mới.
Vu Khiết hỏi: “Ủa, tối hôm qua cậu làm gì mà trông tiều tụy thế?”
Mạc Thủy Thủy gục xuống bàn uể oải nói: “Còn không phải là do tổng giám đốc…” Cô ngay lập tức cắn đầu lưỡi, nhưng đã quá muộn, tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều quay ra nhìn cô.
Sau khi sửng sốt một lúc lâu, Vu Khiết hỏi cô với mặt phức tạp: “Hai người…ở chung rồi à?”
Đương nhiên không phải.
Từ sau khi Thẩm Kiều tin Mạc Thủy Thủy có thể nghe hiểu được tiếng động vật, toàn bộ sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của cô đều bị đảo lộn. Hôm nay lúc hai giờ sáng, cô nhận được điện thoại của Thẩm Kiều, cứ tưởng tài chính của công ty xảy ra vấn đề gì, cô căng thẳng đến nỗi một chút cảm giác buồn ngủ cũng biến mất tiêu. Kết quả tổng giám đốc đại nhân rất phấn khởi bảo cô rằng, Đô Bỉ đang nói mớ, muốn cô nghe xem nó đang nói cái gì.
Cô khóc không ra nước mắt. Nếu như Đô Bỉ nói được cái gì đó có giá trị thì kể cả cô có bị đánh thức cũng vẫn coi như cam lòng. Đằng này nó chỉ là nói mơ mà thôi, giống như khi ngủ con người sẽ nói “ừ, à” vậy.
Tổng giám đốc đại nhân rất thất vọng, cô lại càng thất vọng hơn.
Sau đó, dù cô có lăn qua lộn lại đến thế nào cũng không thể ngủ được, gần sáu rưỡi rốt cuộc cũng ngủ được, nhưng còn chưa được một tiếng thì lại bị đồng hồ báo thức đánh thức. Lúc đó cô đột nhiên có một loại xúc động muốn giết người.
Cái này cũng chưa được tính là chuyện vớ vẩn nhất.
Cuối tháng trước, lúc cô đang bận đến sứt đầu mẻ trán, tổng giám đốc đại nhận gọi một cú điện thoại bảo cô lên tầng hai mươi ba. Đương nhiên là cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cả, chỉ đơn giản là anh ta làm việc mệt mỏi nên mới tìm cô để làm trò tiêu khiển.
Cũng không biết là anh ta tìm được con kiến từ chỗ nào, hỏi cô có thể nói chuyện với con kiến được không.
Cô nhịn mãi nhịn mãi mới không nhét con kiến kia vào miệng anh ta. Không còn cách nào khác, ai bảo anh ta là cha là mẹ cung cấp áo cơm cho cô cơ chứ. “Cha mẹ” bảo cô đi hướng tây, cô tuyệt đối không thể đi hướng đông.
Cô nắm con kiến trong lòng bàn tay, hỏi rằng: “Kiến à, sao ngươi lại bị tổng giám đốc của ta bắt được thế?”
Con kiến còn chưa kịp nói lời nào, cô đã hắt xì một cái, thế là con kiến liền biến mất. Tổng giám đốc đại nhân cho rằng cô cố ý, quyết định trừ một tháng tiền thưởng của cô.
Còn có một lần, vào cuối tuần trước, cô với Vu Khiết hẹn nhau đi dạo phố, tổng giám đốc lại dùng điện thoại gọi cô đến nhà. Quản gia dẫn cô đến bên cạnh hồ bơi, tổng giám đốc “rào” một tiếng trồi lên từ dưới nước, gương mặt anh tuấn còn dính bọt nước, nửa thân trên lộ ra toàn bộ, tám múi cơ bụng cực kỳ đồng đều, cô nhìn qua mặt nước xanh thẳm mà mặt đỏ tới tận mang tai.
“Chào tổng giám đốc.” Cô nhìn vào cổ anh ta mà chào hỏi.
Tổng giám đốc đại nhân gật đầu, trịnh trọng nói: “Cô nghe thử giúp tôi xem trong hồ bơi có vi sinh vật nào đang nói chuyện không?”
Cô trầm mặc nửa ngày, kéo khóe miệng lên, hỏi: “Tổng giám đốc, anh nghiêm túc đấy à?”
“Trông tôi giống như đang nói đùa lắm à?” Tổng giám đốc đại nhân nhíu mày lại, không vui nhìn cô.
Quyền uy của tổng giám đốc đại nhân đã bị khiêu chiến, bị mất hứng rồi. Cô sợ bị trừ tiền thưởng, không nói hai lời liền nhảy vào bể bơi, chìm mình trong nước, hai-ba phút sau liền trồi lên báo cáo với tổng giám đốc đại nhân: “Không có tiếng gì cả. Khả năng thứ nhất là do bể bơi nhà anh quá sạch sẽ, ngay đến vi sinh vật cũng không có cách nào sống nổi trong đây; khả năng thứ hai là do trình độ của tôi không đủ cao, không nghe được tiếng vi sinh vật. Tôi cảm thấy khả năng thứ hai có vẻ hợp lý hơn đó.”
Tổng giám đốc đại nhân không nói lời nào, im lặng nhìn cô, ánh mắt trông là lạ. Cô cúi đầu nhìn mình thì thấy áo sơ mi bị ướt đẫm, chỗ cần che trước ngực đều lộ ra. Cô xấu hổ muốn phát khóc, xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng bơi lên bờ.
Tổng giám đốc đại nhân trêu đùa bảo: “Nếu như Đô Bỉ thấy được bộ dạng của cô lúc này, không biết có còn cho rằng dáng người cô rất được nữa hay không nhỉ?”
Cô chẳng còn lòng dạ nào để đi cười đùa với anh ta nữa, chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng, lúc lên bờ, toàn thân ướt đẫm, ánh mặt trời không kiêng nể gì chiếu lên người cô. Cô có cảm giác mình như một tên hề vậy, trong lòng vô cùng bi thương.
Ngay lúc đó nước mắt liền chảy xuống.
Tổng giám đốc đại nhân ở đằng sau choàng cho cô chiếc khăn tắm lên người, thấp giọng bảo: “Có bảo cô phải nhảy xuống đâu, là cô đã quá nóng vội.”
—
Thật sự không muốn nghĩ lại đến chuyện đó nữa, Mạc Thủy Thủy lắc đầu, vừa ngáp vừa bắt đầu một ngày làm việc mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.