Thính Giác

Chương 8:

Trúc Thủy Lưu

20/07/2021

Là Vu Khiết đưa nhật kí cho tổng giám đốc sao?

Mạc Thủy Thủy cảm thấy choáng váng, có vô số câu hỏi vì sao đang xoay vòng trong đầu cô.

“Không nhớ trong nhật kí mình đã viết gì sao? Có muốn tôi đọc lên cho cô nghe không?”

Mạc Thủy Thủy nhớ rõ.

Hồi đó cô mới lên lớp sơ nhị (*), thầm mến học trưởng ở trường cấp ba. Học trưởng có một con chó rất lớn, không rõ là chủng loại chó gì nữa. Để có được sự chú ý của học trưởng, cô thường giả vờ nói chuyện với con chó của anh ấy. Phương pháp này rất có hiệu quả, học trưởng liền bị cô hấp dẫn. Về sau học trưởng đỗ đại học ở nơi khác, cô cũng bận rộn với bài vở, tình cảm của hai người ngày càng nhạt dần, cuối cùng cũng chia tay trong hòa bình.

(*)初二 (Sơ nhị) tương đương với lớp 8 của cấp 2 ở Việt Nam mình.

Đúng vậy, lúc đó cô đã giả vờ có thể nghe hiểu được tiếng động vật, nhưng bây giờ là sự thật. Vì sao lúc giả vờ thì có người tin, mà đến lúc thật thì lại bị người ta hoài nghi như vậy hả trời?

Cô nhìn qua tổng giám đốc, “Tôi không lừa anh, nếu như là lừa gạt thì sao tôi có thể biết được bí mật nhỏ kia của anh chứ?”

Tổng giám đốc lạnh lùng nói: “Ở đại học, cô từng học qua môn Tâm lý học và Hành vi học? Suy đoán được từ dấu vết còn lưu lại, chẳng có gì kỳ lạ cả. Sherlock Holmes không phải cũng như thế đấy sao?”

Mạc Thủy Thủy không biết phải giải thích như thế nào nữa, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Vì vậy, cô đã làm ra một hành động, giống hệt như lần đầu tiên gặp tổng giám đốc.

Cô giơ chân đá vào hạ bộ của tổng giám đốc.

“Mạc Thủy Thủy, cô…” Tổng giám đốc ôm lấy phía dưới, sắc mặt tái nhợt.

“Tổng giám đốc đại nhân không nhìn ra sao? Là tôi đây đang muốn thu hút sự chú ý của lão nhân gia ngài đó!” Cô nghênh ngang bỏ đi.

Mạc Thủy Thủy đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị đuổi việc, cô trốn việc cả buổi chiều, trốn về nhà xem hoạt hình. Vu Khiết gọi n cuộc điện thoại nhưng cô đều không nghe.

Người bạn thân nhất của cô, từ tiểu học cho đến đại học, thậm chí đến cả lúc đi làm cũng đều dính chặt lấy nhau như những người bạn thân. sẵn sàng vì giúp cô mà “không tiếc cả mạng sống”. Ngẫm lại mới thấy thật châm chọc, tình bạn nhiều năm như vậy rốt cuộc là được coi là cái gì chứ, chỉ như một trò cười chắc?

Lúc chập tối có người ấn chuông cửa, cô chẳng muốn mở. Chuông cửa reo lên một hồi lâu, sau đó là tiếng dùng khóa mở cửa. Cô lạnh lùng nhìn về phía cửa ra vào.

Vu Khiết mở cửa, vừa trông thấy cô liền sợ hãi kêu lên!

“Thủy Thủy, sao cậu không đi làm? Gọi điện thoại cũng không nghe, bộ trưởng tức giận lắm đấy!” Cô ta thân mật kéo tay cô nói.

Mạc Thủy Thủy đứng lên, né tránh sự đụng chạm của cô ta. Vu Khiết hơi sửng sốt, nhưng sau khi nhìn thấy cuốn nhật kí màu hồng nhạt đặt trên bàn ở chỗ cô đang đứng, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, thoắt xanh thoắt đỏ.



“Vì sao?” Mạc Thủy Thủy hỏi.

Vu Khiết ngẩng đầu, cô ta đã khôi phục lại bình tĩnh.

“Bởi vì tôi đố kị với cô, Mạc Thủy Thủy, vận khí của cô quá tốt, trước kia là học trưởng, bây giờ là tổng giám đốc. Rốt cuộc tại sao họ lạ thích cô cơ chứ? Tôi xinh đẹp hơn cô, trong học tập hay trong công việc, tôi đều có cố gắng hơn cô, tại sao vẫn không được người nào nhìn đến? Chỉ bởi vì cái trò đùa giỡn của cô sao? Nghe hiểu được tiếng động vật? Ha ha ha ha… “ Cô ta cười ha hả, mặt mày dữ tợn, “Lời nói dối ngu ngốc như vậy cũng chỉ có kẻ đầu óc ngớ ngẩn như cô mới nghĩ ra được mà thôi!”

“Ba” một tiếng, Vu Khiết ăn trọn một cái tát.

Mạc Thủy Thủy chỉ vào cửa ra vào, “Cô cút đi cho tôi!”

Vu Khiết bỏ chìa khóa lại, rời đi, tình bạn này cũng được vẽ lên một dấu chấm tròn kết thúc.

Vài ngày sau, Vu Khiết từ chức. Mạc Thủy Thủy cũng không bị đuổi việc, cô đá đệ đệ tôn quý của tổng giám đốc, thế nhưng tổng giám đốc lại không hề có hành động trả thù, thật kỳ quái! Cô đi dò hỏi một chút, hóa ra là tổng giám đốc đã tới Nhật để bàn chuyện làm ăn, chắc là do bận quá nên vẫn chưa có thời gian xử lý con tôm nhỏ như cô đây mà.

Nghe nói tổng giám đốc sắp trở về, Mạc Thủy Thủy vô cùng chột dạ. Với tính cách của tổng giám đốc đại nhân, rất có thể sẽ không khai trừ cô mà sẽ giữ cô ở lại trong công ty để chậm rãi tra tấn, chà đạp. Cô cảm thấy vẫn nên thức thời một chút, chủ động từ chức sẽ tốt hơn.

Đang gõ đơn từ chức, bỗng nhiên điện thoại vang lên, cầm lên nhìn, là tổng giám đốc đại nhân gọi. Cô lại càng hoảng sợ, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất. Run rẩy ấn nút nghe, cũng không biết phải nói cái gì.

“Người đẹp, người đẹp, là tôi đây.”

“Đô Bỉ?” Mạc Thủy Thủy trợn mắt há mồm, “Trời ạ, ngươi là yêu tinh chó đấy à? Ngay cả điện thoại cũng biết dùng!”

“Đợi lát nữa hẵng cảm khái, giờ nói cho cô một chuyện quan trọng, chủ nhân bị bắt cóc rồi!”

“Cái gì?” Mạc Thủy Thủy kinh ngạc đứng lên.

“Cho nên bây giờ cô mau đến Tokyo đi, chó tôi chỉ có một thân một mình ở chỗ này, mà cảnh sát bên này chả có ai hiểu được tôi nói cái gì cả.”

“Được rồi, tôi đến ngay đây.” Mạc Thủy Thủy nói.

“Mang một ít thức ăn cho chó tới nữa nhé, tôi sắp chết đói rồi.”

Sinh mệnh quan trọng, Mạc Thủy Thủy thậm chí còn chẳng đi xin nghỉ phép, lập tức mua vé máy bay bay đến Nhật Bản. Đô Bỉ đang ngồi chồm hỗm trước cửa cục cảnh sát Tokyo. Vừa nhìn thấy Mạc Thủy Thủy, nó liền bổ nhào vào trong ngực cô khóc rống lên, chảy nước mắt xuống.

Mạc Thủy Thủy mang nó vào báo án, giả vờ nói mình là bạn gái của Thẩm Kiều. Dưới sự dẫn dắt của Đô Bỉ, rất nhanh cảnh sát đã tìm ra được địa điểm nơi bọn cướp ẩn thân, thành công cứu được Thẩm Kiều ra. Kẻ bắt cóc Thẩm Kiều chính là người của tập đoàn Yamamoto Nhật Bản, do Thẩm Kiều quyết định rút vốn cho nên bọn họ thẹn quá hóa giận. May mắn là Mạc Thủy Thủy báo cảnh sát sớm, nếu muộn thêm một chút nữa, có khi Thẩm Kiều đã bị giết rồi.



Lúc về, trên máy bay tư nhân của Thẩm Kiều.

Đô Bỉ ghé đầu chó vào trong chậu ăn quên trời quên đất, Mạc Thủy Thủy lấy một quyển tạp chí che lên mặt, bắt đầu chợp mắt. Đột nhiên, tạp chí bị lấy ra, cô nghe thấy giọng nói không tự nhiên của tổng giám đốc đại nhân: “Chuyện đó… Cảm ơn cô nhé!”

Cô không lên tiếng, một lúc sau, tổng giám đốc đại nhân lại hỏi: “Nhưng mà sao cô biết là tôi bị bắt cóc?”

“Đô Bỉ gọi điện thoại nói cho tôi biết.”

Tổng giám đốc lộ ra bộ dáng giật mình, cô hừ một tiếng, nói: “Anh cũng có thể lí giải rằng tôi cấu kết với bọn cướp, hoặc là tâm lí học và hành vi học của tôi vô cùng lợi hại, ở cách xa như vậy mà cũng có thể sát ngôn quan sắc (*), suy đoán anh bị bắt cóc.

(*)察言观色 (sát ngôn quan sắc): đoán ý qua lời nói và sắc mặt

Đô Bỉ cười ha ha ha như điên, Mạc Thủy Thủy lấy tạp chí đập vào đầu nó.

Tổng giám đốc đại nhân trầm mặc, một lúc sau lại dùng giọng nói càng không được tự nhiên: “Thật xin lỗi.”

Lúc này lại đến phiên Mạc Thủy Thủy không được tự nhiên, không ngờ tổng giám đốc lại nói lời xin lỗi với cô? Cô nên nói gì mới được đây? “Không có gì đâu” chắc? Nếu như lời xin lỗi hữu dụng như vậy thì còn cần đến cảnh sát làm gì?

Trong lúc cô còn đang đấu tranh, tổng giám đốc đại nhân lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung nhỏ để vào trong tay cô, nói: “Mua khuyên tai ở Nhật Bản, định bao giờ về nước sẽ tặng cho cô.”

Cô mở to hai mắt nhìn, nếu không có vụ bắt cóc kia, chẳng phải trong mắt tổng giám đốc cô vẫn chính là một tên lừa gạt đấy sao? Tổng giám đốc muốn tặng khuyên tai cho một tên lừa gạt?

“Tôi đeo lên cho cô.” Tổng giám đốc đại nhân lấy từ trong hộp ra một chiếc khuyên tai, không hiểu nguyên nhân là gì, đeo mấy lần đều không được. Lúc này Đô Bỉ đột nhiên như bay nhảy ra, khẽ đụng vào ót tổng giám đốc, bờ môi của tổng giám đốc lập tức dán lên mặt Mạc Thủy Thủy.

Ngay lập tức mặt Mạc Thủy Thủy đỏ bừng, tổng giám đốc không vội rời đi, bờ môi di chuyển đến bên tai cô, nói: “Từ nay về sau ngày nào cũng đeo trang sức anh mua, biết không?”

Vĩ thanh

Trong hôn lễ của Mạc Thủy Thủy và tổng giám đốc đại nhân.

Học trưởng cũng tới, Mạc Thủy Thủy nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.

“Anh là mối tình đầu của Thủy Thủy nhà chúng tôi đấy à? Aiz, không phải tôi muốn nói anh đâu, nhưng lời nói dối sứt sẹo đấy mà anh cũng tin được à? Nói thật đi, rốt cuộc chỉ số thông minh của anh là bao nhiêu vậy?”

“Biết là cô ấy gạt tôi mà,” Học trưởng cười nhạt một tiếng, “Chẳng qua là do đã chú ý đến cô ấy từ lâu rồi, cho nên mới tương kế tựu kế thôi.”

Tổng giám đốc đại nhân trầm mặc thật lâu, gầm lên: “Sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy trước mặt chồng của người ta hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thính Giác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook