Chương 7:
Trúc Thủy Lưu
20/07/2021
Hình như tổng giám đốc có ham mê với lỗ tai thì phải.
Kể từ lúc khen lỗ tai của Mạc Thủy Thủy nhìn trông đẹp, anh ta liền thường xuyên tặng cô đồ trang sức dành cho tai, lúc thì là đính tai, lúc thì là khuyên tai, lúc thì lại là khuyên tai búp bê, có lúc thì lại là khuyên tai dạng xích.
Mạc Thủy Thủy nhận tất cả.
Có lần tổng giám đốc đại nhân hỏi cô: “Tôi tặng cô nhiều quà như vậy, sao cô chẳng bao giờ từ chối thế? Lúc tặng những cô gái khác, tuy rằng họ rất muốn nhưng kiểu gì cũng sẽ khách sáo từ chối một hồi.”
Cô hỏi lại: “Nếu tôi từ chối thì tổng giám đốc sẽ không tặng quà nữa à??”
“Đương nhiên là không.”
“Đã biết trước là như vậy rồi thì còn giả dối đưa tới đẩy lui làm gì nữa? Lãng phí thời gian.”
Tổng giám đốc đại nhân liếc mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng kỳ dị, khóe miệng cũng nhếch thành một nụ cười thật tươi. Dáng vẻ này của anh ta trông vô cùng mê người, nhưng cố tình anh ta lại không nhận ra được điều này.
Trái tim nhỏ bé của Mạc Thủy Thủy bị anh ta làm cho đập loạn, vội vàng chuyển tầm mắt nhìn sang chỗ khác, suýt thì ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà.
“Ngày mai có hoạt động nào không?” Tổng giám đốc đại nhân hỏi.
Cô thuận miệng trả lời: “Đến vườn bách thú.” Nói xong liền hối hận, quả nhiên, tổng giám đốc đại nhân cười tủm tỉm, nói: “Đi cùng nhau.”
—
Thảm nhất chính là bộ dạng lúc này của Mạc Thủy Thủy, đi làm đã phải đối mặt với tổng giám đốc đại nhân, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, thế mà vẫn lại phải tiếp tục đối mặt với anh ta! Đi dạo vườn bách thú vốn là một việc thoải mái, nói chuyện với hà mã này, với hươu cao cổ này, nghe tiếng gầm thét của hổ với sư tử này, hỏi chim công lúc nào thì sẽ xòe đuôi này…
Nhưng bây giờ bên cạnh cô còn có tổng giám đốc đại nhân, mọi việc cũng không còn giống như trước được nữa. Đầu tiên, cô phải giữ gìn dung nhan, không thể lại để thất thố trước mặt ông chủ thêm nữa. Tiếp theo, cô lại biến thành người phiên dịch, tổng giám đốc đại nhân vô cùng có hứng thú với thế giới động vật, thấy chú khỉ đang ngáp liền hỏi “Nó đang nói cái gì thế”.
Miệng lưỡi cô khô hết cả ra. Tổng giám đốc đại nhân rốt cuộc cũng phát hiện ra chuyện này, đi ra một chỗ vắng vẻ yên tĩnh, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống rồi bảo: “Tôi đi mua nước.”
Thẩm Kiều mua nước xong, lúc về đến một chỗ cách vị trí ghế dài không xa thì trông thấy Mạc Thủy Thủy đang ngửa mặt, khóe miệng nhếch lên, ngón tay gõ gõ theo nhịp trên mặt ghế. Anh đến gần mới phát hiện ra có một con bướm màu sắc sặc sỡ đang đậu trên tai cô. Bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, tựa như đang biểu diễn một khúc nhạc. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên khắp mặt cô.
Anh rón rén bước qua, ngồi xuống cực kỳ khẽ khàng. Nhưng con bươm bướm quá nhạy bén, nó lập tức bay khỏi tai Mạc Thủy Thủy, chậm rãi bay về về phía xa xa.
Mạc Thủy Thủy mở mắt nhìn anh, “Tổng giám đốc, anh dọa bướm bay mất rồi.”
Anh đưa chai nước khoáng cho cô, hỏi: “Con bướm nói với cô cái gì mà trông cô say sưa thế?”
“Con bướm chả nói gì cả, nó chỉ hát thôi.”
“Hát?”
“Đúng vậy,” Cô phấn khởi nói, “Giai điệu, nhịp điệu rất hay, tôi ngâm nga cho anh nghe nhé.”
Cô nhẹ nhàng ngâm lên, là bài hát anh chưa từng được nghe thấy bao giờ. Giống như bài hát ru con, làm cho người khác có chút ngẩn ngơ. Anh trông thấy bốn phía xuất hiện hào quang rực rỡ, bờ môi của Mạc Thủy Thủy giống như biến thành cánh bướm, nhẹ nhàng vỗ, nhẹ nhàng trêu chọc trái tim anh.
Sau đó không tự chủ được, anh đã hôn lên cánh bướm.
Đã mấy ngày rồi tổng giám đốc đại nhân gọi không cho gọi Mạc Thủy Thủy lên tầng hai mươi ba.
Mạc Thủy Thủy vui vì điều đó, nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng.
Ngày hôm ấy ở vườn thú, đột nhiên anh ta hôn cô. Hai người đều có chút xấu hổ, nhất thời chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người, cuối cùng cô chạy trối chết.
Cô vô cùng phiền não, không biết sau này đi làm sẽ phải đối mặt với anh ta như thế nào, có vẻ như anh ta cũng đang phiền não về chuyện này, cho nên từ hôm đó trở đi không hề thấy anh ta gọi cô lên tầng hai mươi ba nữa.
Anh ta là tổng giám đốc đại nhân, còn cô chỉ là một trong số hàng trăm hàng nghìn nhân viên nhỏ bé của anh ta, nếu không phải là do tình huống đặc biệt kia thì chắc là sẽ chẳng bao giờ gặp gỡ nhau cả.
Các đồng nghiệp đều cho rằng cô bị thất sủng rồi.
Những ngày gần đây tính tình tổng giám đốc đại nhân vô cùng xấu, tâm tình phiền muộn, tính khí nóng nảy, các nhân viên cấp cao chỉ cần sai một lỗi nhỏ thôi là cũng đã bị anh ta mắng xối mắng xả rồi.
Bộ trường bộ tài vụ có một bản báo cáo cần mang lên cho tổng giám đốc xem qua, nhưng anh ta lại sợ sẽ đụng vào họng súng, cho nên liền phái Mạc Thủy Thủy mang lên. Dù sao bọn họ cũng từng có một đoạn tình cảm mà!
Mạc Thủy Thủy cầm báo cáo để lên bàn Linda, “Cô Linda, phiền cô mang báo cáo vào cho tổng giám đốc xem qua.”
Linda đã sớm không vừa mắt cô, cũng chẳng thèm ngẩng đầu, nói: “Tự mình mang vào đi, tôi bận nhiều việc lắm.”
Mạc Thủy Thủy đành phải cắn răng chịu đựng mà mang vào.
“Chào tổng giám đốc, đây là báo cáo của bộ tài vụ chúng tôi, mời anh xem qua.”
Quả nhiên tổng giám đốc không ngẩng đầu lên, chỉ ôn hòa nói một câu: “Ừ, để đó đi.”
Mạc Thủy Thủy nhẹ nhàng thở ra, đang định rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc thì bỗng nhiên Đô Bỉ cất giọng trách móc, “Ấy ấy!!! Này, người đẹp, cô với chủ nhân của tôi xảy ra chuyện gì vậy? Đừng đi mà, nói cho tôi nghe một chút, sao hai người trông cứ như người xa lạ thế? Người đẹp, người đẹp, đừng phớt lờ tôi mà!”
Bước chân Mạc Thủy Thủy chậm lại, cô không nhìn Đô Bỉ, cũng không nói gì. Tổng giám đốc ném một quyển sách qua, Đô Bỉ “Ai ôi!!! Ai ôi!!!” kêu đau, “Người đẹp cứu mạng, đầu của tôi bị chảy máu rồi, tốt xấu gì cũng qua đây giúp tôi băng bó một chút đi.”
Cuối cùng Mạc Thủy Thủy cũng không đành lòng, nhìn sang tổng giám đốc đại nhân. Thấy anh ta không có phản ứng gì thì liền dè dặt đi đến bên cạnh Đô Bỉ giúp nó kiểm tra vết thương.
Nhưng trên đầu Đô Bỉ không hề bị thương! Đúng là tên lừa đảo!
Đô Bỉ tỏ vẻ vô tội nhếch mép lên với cô. Cô đứng lên, bỗng phía sau lưng có cảm giác u ám. Cô cô gắng xem nhẹ cảm giác này, nhanh chóng bước ra cửa. Đi chưa được mấy bước, một cánh tay giữ chặt tay cô lại.
“Tổng giám đốc, còn có chuyện gì sao?” Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
“Cô đã diễn đủ chưa?” Tổng giám đốc lên tiếng, giọng nói như đang kìm nén cơn tức giận.
Cô khó hiểu ngẩng đầu, nhìn anh ta, “Tổng giám đốc, anh có ý gì?”
“Có ý gì chẳng lẽ cô không rõ sao?” Tổng giám đốc cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói, “Nghe hiểu được tiếng nói của động vậy? Ha ha, sao tôi lại có thể ngu xuẩn mà đi tin vào lời nói dối chỉ lừa được trẻ con của cô cơ chứ?!”
“Anh không tin tôi?” Mạc Thủy Thủy như bị đánh một gậy, “Tại sao? Sao tôi phải lừa anh chứ?”
“Bởi vì cô muốn thu hút sự chú ý của tôi!” Tổng giám đốc trừng mắt nhìn cô, tựa như muốn xé cô ra thành từng mảnh nhỏ, “Mạc Thủy Thủy, một chiêu dùng đi dùng lại nhiều lần, không thấy quê hả? Tốt xấu gì cũng nên sáng tạo một chút đi chứ, bây giờ đang là thời đại tân tiến cơ mà!” Anh ta cười thành tiếng, nhưng lại lạnh đến mức khiến cho người ta phải cảm thấy rùng mình.
“Anh có ý gì?” Mạc Thủy Thủy chau mày.
Tổng giám đốc nhặt quyển sách vừa ném Đô Bỉ lên, vứt vào ngực cô. Là một quyển nhật kí màu hồng nhạt, trông khá quen mắt. Cô lật xem vài tờ, nghĩ ra rồi! Đây là nhật kí hồi cấp hai của cô. Nhật kí của cô sao lại ở trong tay tổng giám đốc thế này?
“Sao sổ nhật kí của tôi lại ở trong tay anh?”
“Vu Khiết – người bạn thân nhất của cô, nghe nói cô có để một chiếc chìa khóa dự phòng ở chỗ cô ta?” Tổng giám đốc bâng quơ nói.
Kể từ lúc khen lỗ tai của Mạc Thủy Thủy nhìn trông đẹp, anh ta liền thường xuyên tặng cô đồ trang sức dành cho tai, lúc thì là đính tai, lúc thì là khuyên tai, lúc thì lại là khuyên tai búp bê, có lúc thì lại là khuyên tai dạng xích.
Mạc Thủy Thủy nhận tất cả.
Có lần tổng giám đốc đại nhân hỏi cô: “Tôi tặng cô nhiều quà như vậy, sao cô chẳng bao giờ từ chối thế? Lúc tặng những cô gái khác, tuy rằng họ rất muốn nhưng kiểu gì cũng sẽ khách sáo từ chối một hồi.”
Cô hỏi lại: “Nếu tôi từ chối thì tổng giám đốc sẽ không tặng quà nữa à??”
“Đương nhiên là không.”
“Đã biết trước là như vậy rồi thì còn giả dối đưa tới đẩy lui làm gì nữa? Lãng phí thời gian.”
Tổng giám đốc đại nhân liếc mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng kỳ dị, khóe miệng cũng nhếch thành một nụ cười thật tươi. Dáng vẻ này của anh ta trông vô cùng mê người, nhưng cố tình anh ta lại không nhận ra được điều này.
Trái tim nhỏ bé của Mạc Thủy Thủy bị anh ta làm cho đập loạn, vội vàng chuyển tầm mắt nhìn sang chỗ khác, suýt thì ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà.
“Ngày mai có hoạt động nào không?” Tổng giám đốc đại nhân hỏi.
Cô thuận miệng trả lời: “Đến vườn bách thú.” Nói xong liền hối hận, quả nhiên, tổng giám đốc đại nhân cười tủm tỉm, nói: “Đi cùng nhau.”
—
Thảm nhất chính là bộ dạng lúc này của Mạc Thủy Thủy, đi làm đã phải đối mặt với tổng giám đốc đại nhân, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, thế mà vẫn lại phải tiếp tục đối mặt với anh ta! Đi dạo vườn bách thú vốn là một việc thoải mái, nói chuyện với hà mã này, với hươu cao cổ này, nghe tiếng gầm thét của hổ với sư tử này, hỏi chim công lúc nào thì sẽ xòe đuôi này…
Nhưng bây giờ bên cạnh cô còn có tổng giám đốc đại nhân, mọi việc cũng không còn giống như trước được nữa. Đầu tiên, cô phải giữ gìn dung nhan, không thể lại để thất thố trước mặt ông chủ thêm nữa. Tiếp theo, cô lại biến thành người phiên dịch, tổng giám đốc đại nhân vô cùng có hứng thú với thế giới động vật, thấy chú khỉ đang ngáp liền hỏi “Nó đang nói cái gì thế”.
Miệng lưỡi cô khô hết cả ra. Tổng giám đốc đại nhân rốt cuộc cũng phát hiện ra chuyện này, đi ra một chỗ vắng vẻ yên tĩnh, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống rồi bảo: “Tôi đi mua nước.”
Thẩm Kiều mua nước xong, lúc về đến một chỗ cách vị trí ghế dài không xa thì trông thấy Mạc Thủy Thủy đang ngửa mặt, khóe miệng nhếch lên, ngón tay gõ gõ theo nhịp trên mặt ghế. Anh đến gần mới phát hiện ra có một con bướm màu sắc sặc sỡ đang đậu trên tai cô. Bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, tựa như đang biểu diễn một khúc nhạc. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên khắp mặt cô.
Anh rón rén bước qua, ngồi xuống cực kỳ khẽ khàng. Nhưng con bươm bướm quá nhạy bén, nó lập tức bay khỏi tai Mạc Thủy Thủy, chậm rãi bay về về phía xa xa.
Mạc Thủy Thủy mở mắt nhìn anh, “Tổng giám đốc, anh dọa bướm bay mất rồi.”
Anh đưa chai nước khoáng cho cô, hỏi: “Con bướm nói với cô cái gì mà trông cô say sưa thế?”
“Con bướm chả nói gì cả, nó chỉ hát thôi.”
“Hát?”
“Đúng vậy,” Cô phấn khởi nói, “Giai điệu, nhịp điệu rất hay, tôi ngâm nga cho anh nghe nhé.”
Cô nhẹ nhàng ngâm lên, là bài hát anh chưa từng được nghe thấy bao giờ. Giống như bài hát ru con, làm cho người khác có chút ngẩn ngơ. Anh trông thấy bốn phía xuất hiện hào quang rực rỡ, bờ môi của Mạc Thủy Thủy giống như biến thành cánh bướm, nhẹ nhàng vỗ, nhẹ nhàng trêu chọc trái tim anh.
Sau đó không tự chủ được, anh đã hôn lên cánh bướm.
Đã mấy ngày rồi tổng giám đốc đại nhân gọi không cho gọi Mạc Thủy Thủy lên tầng hai mươi ba.
Mạc Thủy Thủy vui vì điều đó, nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng.
Ngày hôm ấy ở vườn thú, đột nhiên anh ta hôn cô. Hai người đều có chút xấu hổ, nhất thời chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người, cuối cùng cô chạy trối chết.
Cô vô cùng phiền não, không biết sau này đi làm sẽ phải đối mặt với anh ta như thế nào, có vẻ như anh ta cũng đang phiền não về chuyện này, cho nên từ hôm đó trở đi không hề thấy anh ta gọi cô lên tầng hai mươi ba nữa.
Anh ta là tổng giám đốc đại nhân, còn cô chỉ là một trong số hàng trăm hàng nghìn nhân viên nhỏ bé của anh ta, nếu không phải là do tình huống đặc biệt kia thì chắc là sẽ chẳng bao giờ gặp gỡ nhau cả.
Các đồng nghiệp đều cho rằng cô bị thất sủng rồi.
Những ngày gần đây tính tình tổng giám đốc đại nhân vô cùng xấu, tâm tình phiền muộn, tính khí nóng nảy, các nhân viên cấp cao chỉ cần sai một lỗi nhỏ thôi là cũng đã bị anh ta mắng xối mắng xả rồi.
Bộ trường bộ tài vụ có một bản báo cáo cần mang lên cho tổng giám đốc xem qua, nhưng anh ta lại sợ sẽ đụng vào họng súng, cho nên liền phái Mạc Thủy Thủy mang lên. Dù sao bọn họ cũng từng có một đoạn tình cảm mà!
Mạc Thủy Thủy cầm báo cáo để lên bàn Linda, “Cô Linda, phiền cô mang báo cáo vào cho tổng giám đốc xem qua.”
Linda đã sớm không vừa mắt cô, cũng chẳng thèm ngẩng đầu, nói: “Tự mình mang vào đi, tôi bận nhiều việc lắm.”
Mạc Thủy Thủy đành phải cắn răng chịu đựng mà mang vào.
“Chào tổng giám đốc, đây là báo cáo của bộ tài vụ chúng tôi, mời anh xem qua.”
Quả nhiên tổng giám đốc không ngẩng đầu lên, chỉ ôn hòa nói một câu: “Ừ, để đó đi.”
Mạc Thủy Thủy nhẹ nhàng thở ra, đang định rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc thì bỗng nhiên Đô Bỉ cất giọng trách móc, “Ấy ấy!!! Này, người đẹp, cô với chủ nhân của tôi xảy ra chuyện gì vậy? Đừng đi mà, nói cho tôi nghe một chút, sao hai người trông cứ như người xa lạ thế? Người đẹp, người đẹp, đừng phớt lờ tôi mà!”
Bước chân Mạc Thủy Thủy chậm lại, cô không nhìn Đô Bỉ, cũng không nói gì. Tổng giám đốc ném một quyển sách qua, Đô Bỉ “Ai ôi!!! Ai ôi!!!” kêu đau, “Người đẹp cứu mạng, đầu của tôi bị chảy máu rồi, tốt xấu gì cũng qua đây giúp tôi băng bó một chút đi.”
Cuối cùng Mạc Thủy Thủy cũng không đành lòng, nhìn sang tổng giám đốc đại nhân. Thấy anh ta không có phản ứng gì thì liền dè dặt đi đến bên cạnh Đô Bỉ giúp nó kiểm tra vết thương.
Nhưng trên đầu Đô Bỉ không hề bị thương! Đúng là tên lừa đảo!
Đô Bỉ tỏ vẻ vô tội nhếch mép lên với cô. Cô đứng lên, bỗng phía sau lưng có cảm giác u ám. Cô cô gắng xem nhẹ cảm giác này, nhanh chóng bước ra cửa. Đi chưa được mấy bước, một cánh tay giữ chặt tay cô lại.
“Tổng giám đốc, còn có chuyện gì sao?” Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
“Cô đã diễn đủ chưa?” Tổng giám đốc lên tiếng, giọng nói như đang kìm nén cơn tức giận.
Cô khó hiểu ngẩng đầu, nhìn anh ta, “Tổng giám đốc, anh có ý gì?”
“Có ý gì chẳng lẽ cô không rõ sao?” Tổng giám đốc cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói, “Nghe hiểu được tiếng nói của động vậy? Ha ha, sao tôi lại có thể ngu xuẩn mà đi tin vào lời nói dối chỉ lừa được trẻ con của cô cơ chứ?!”
“Anh không tin tôi?” Mạc Thủy Thủy như bị đánh một gậy, “Tại sao? Sao tôi phải lừa anh chứ?”
“Bởi vì cô muốn thu hút sự chú ý của tôi!” Tổng giám đốc trừng mắt nhìn cô, tựa như muốn xé cô ra thành từng mảnh nhỏ, “Mạc Thủy Thủy, một chiêu dùng đi dùng lại nhiều lần, không thấy quê hả? Tốt xấu gì cũng nên sáng tạo một chút đi chứ, bây giờ đang là thời đại tân tiến cơ mà!” Anh ta cười thành tiếng, nhưng lại lạnh đến mức khiến cho người ta phải cảm thấy rùng mình.
“Anh có ý gì?” Mạc Thủy Thủy chau mày.
Tổng giám đốc nhặt quyển sách vừa ném Đô Bỉ lên, vứt vào ngực cô. Là một quyển nhật kí màu hồng nhạt, trông khá quen mắt. Cô lật xem vài tờ, nghĩ ra rồi! Đây là nhật kí hồi cấp hai của cô. Nhật kí của cô sao lại ở trong tay tổng giám đốc thế này?
“Sao sổ nhật kí của tôi lại ở trong tay anh?”
“Vu Khiết – người bạn thân nhất của cô, nghe nói cô có để một chiếc chìa khóa dự phòng ở chỗ cô ta?” Tổng giám đốc bâng quơ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.