Chương 142: Áp lực của anh, lạnh lẽo như ngày mưa
Thiền Nhược Hề
14/02/2019
“Làm sao anh biết được những chuyện này?" Mộc Yên đang trầm tĩnh thì đột nhiên lạnh lùng nhìn sườn mặt Sở Hoán.
"Trước khi Mộc Quốc Hồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã đến tìm anh." Sở Hoán ngồi ngay ngắn để lái xe, dù thế nào thì sự hoài nghi của cô cũng làm cho nụ cười ở khóe miệng anh chua sót."Giống như em, ông ta cũng để lại một bức thư cho anh, đi xem thi thể Mộc Quốc Hồng xong thì anh sẽ cho em xem bức thư đó.”
"Không cần." Mộc Yên đè huyệt thái dương đau nhức, cô tựa vào ghế.
Mãi cho đến khi đến cục cảnh sát xe mới chậm rãi dừng lại.
Mộc Yên nhìn nơi mình vừa mới phỏng vấn Tạ Lam xong, thật bất đắc dĩ, cô và nơi này đúng là có duyên.
"Đi thôi." Sở Hoán nhìn Mộc Yên đứng ngây người ở cửa, nhẹ giọng nói một tiếng.
Tầng hầm đông lạnh dưới lòng đất, pháp y mặc áo blouse trắng kéo khẩu trang trắng xuống “Cô là người nhà của người chết sao?" Thường xuyên tiếp xúc với thi thể nên trên người anh có khí chất âm u lạnh lẽo, Mộc Yên nhìn anh rồi nói với giọng điệu còn lạnh hơn cả anh, "Tôi không phải."
"Vậy cô là ai?" Mặc dù anh đang nói chuyện với Sở Hoán nhưng ánh mắt lại nhìn Mộc Yên.
"Phải, tôi là con nuôi của Mộc Quốc Hồng."
Anh im lặng một lúc lâu rồi nhíu mi, "Vậy cô vào đi."
Ánh đèn lạnh lùng chiếu vào trên tấm vải trắng trùm thi thể.
Vải trắng được xốc lên, bởi vì đã được xử lý nên biểu cảm trên gương mặt Mộc Quốc Hồng lúc này không còn đáng sợ như lúc ở hiện trường hiện trường vụ giết người nữa. Nhưng dù vậy thì vẻ đau đớn trên mặt vẫn cho thấy được trước khi chết ông ta đã chịu đựng rất nhiều sự tra tấn.
Mộc Yên lạnh lùng nhìn khuôn mặt Mộc Quốc Hồng, thái độ của cô vẫn nghiêm túc trầm trọng, nhăn nhó như trước. Thật ra trong lòng cô rất loạn, cô hận Mộc Quốc Hồng, nhưng hôm nay nhìn thấy ông ta lẳng lặng nằm ở trong này, cô lại không biết rốt cuộc mình nên có phản ứng gì mới đúng.
Sở Hoán nhìn Mộc Yên cắn chặt môi dưới, anh biết nhất định cô rất khó chịu. Anh biết rõ thói quen của Mộc Yên, lúc khổ sở thì luôn cắn chặt môi dưới, có lẽ chính cô cũng không chủ ý đến điều này.
Chần chờ một chút rồi anh vẫn vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô để trấn an giống như vô số lần trước đây.
Cùng lúc đó, di động màu đen trong tay Mộc Yên không ngừng lóe sáng.
Trước cửa tòa soạn báo Triêu Dương, một người đàn ông mặc áo gió màu xám đang đứng gọi điện thoại trong gió Thu lạnh.
"Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Dung Lạc ngắt cuộc gọi, nhíu mi, rốt cuộc cô đã đi đâu? Anh vừa mới hỏi chủ biên Cao Nghị của bọn họ, anh ta nói là giữa trưa Mộc Yên đã rời khỏi đây cùng một người đàn ông.
Ngón tay thon dài lại bấm một dãy số khác, đối phương nhanh chóng nghe mắt.
"Thiếu gia."
"Thiếu phu nhân đang ở đâu?" Giọng nói lạnh như băng làm cho Cố Sùng giật mình.
"Thiếu gia." Cố Sùng cố gắng đè thấp giọng, "Thiếu phu nhân ở cục cảnh sát."
" Cục cảnh sát?" Dung Lạc nhíu chặt mày.
"Dạ, đã đi vào lâu rồi."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết." Cố Minh cũng rất nghi hoặc.
"Cứ ở đó đi."Dung Lạc mở cửa xe ngồi vào bên trong, "Tôi lập tức qua đó."
"Thiếu, thiếu gia." Giọng điệu Cố Sùng chần chờ.
"Nói."
"Thiếu phu nhân đi cùng một người đàn ông khác."
Dung Lạc im lặng một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nói, "Tôi biết." Tay vừa mới đặt lên tay lái liền từ từ hạ xuống, "Vậy là người kia đến tìm cô ấy, sau đó cả buổi chiều hôm nay bọn họ đều ở cùng một chỗ."
"Cái này…?"
"Nói."
"Dạ, đúng là như vậy." Cố Sùng bất đắc dĩ, tiếp tục nói, "Người đàn ông kia là anh trai lúc trước của thiếu phu nhân."
"Thật không?" Đôi mắt sâu thẳm híp lại đầy nguy hiểm, gió bão kéo tới.
Cục cảnh sát A thị.
Thang máy chạy từ dưới tầng hầm lên đến đại sảnh tầng một, Mộc Yên vẫn im lặng, Sở Hoán nhìn sườn mặt cô quá bình tĩnh nên hơi lo lắng. Đi cùng bọn họ từ dưới hầm lên đại sảnh còn có hai cảnh sát phụ trách vị án giết người này, và một vị pháp y.
Mộc Yên ngồi ở trên ghế, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một cảnh sát đang nói chuyện với Sở Hoán.
"Sở tiên sinh, hy vọng hai người có thể phối hợp giúp chúng tôi điều tra, chúng tôi nhất định sẽ cho hai người một câu trả lời thuyết phục."
Sở Hoán cười có chút nặng nề, "Được, làm phiền anh."
Vị pháp y nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên đi về phía Mộc Yên.
Bởi vì tiếp xúc với thi thể thường xuyên nên mặt anh cứng ngắc không có chút cảm xúc.
Anh chậm rãi đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh Mộc Yên, Mộc Yên nghiêng đầu lạnh lùng nhìn sườn mặt người đàn ông này.
Pháp y cũng không nói gì, im lặng một lúc lâu rồi mới lục lọi túi áo khoác blouse của mình, rốt cục cũng lấy ra được một tấm ảnh chụp bị nhàu nát đưa cho Mộc Yên.
Cô không cầm mà chỉ nghi hoặc nhìn anh.
"Đây là thứ duy nhất người chết mang theo trên người."
Mộc Yên nhìn tấm ảnh chụp dính đầy vết máu gần như đã không thấy rõ bóng người, đó là mình lúc 11 tuổi.
Cô và Mộc Quốc Hồng đứng dưới gốc cây Sơn Chi trong sân vườn nhà họ Mộc, Mộc Quốc Hồng cười rất hiền lành, cô lại bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Rất nhiều năm trước đây, ngày đó ánh nắng rất tốt, cô từ Seattle về nước ở hai ngày, vừa đúng lúc Sơn Chi ở trong sân nở, nhưng không ngờ Mộc Quốc Hồng và Sở Hoán cũng ở đó. Cô hơi lơ là một chút đã bị Sở Hoán chụp hình lúc cô và Mộc Quốc Hồng đang đứng chung một chỗ. Lúc ấy cô rất không vui, đến khi Sở Hoán hứa sẽ xóa tấm ảnh thì cô mới bỏ qua.
Bây giờ ngẫm lại đây là tấm ảnh duy nhất mà cô và Mộc Quốc Hồng chụp chung với nhau.
"Ông ấy vẫn luôn nắm chặt trong tay, mãi cho đến khi chết cũng không buông ra." Lúc pháp y nói cũng không chút để ý, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn giống như người máy, "Lúc lấy cái này từ trong tay người chết tôi đã phải dùng rất nhiều sức. Khi thi thể được mang về, tôi thấy tay ông ấy nắm chặt, nghĩ là đang nắm bằng chứng gì đó? Nhưng thật không ngờ lại là ảnh chụp."
Mộc Yên nhìn tấm ảnh đầy nếp nhăn đã không còn rõ nét, trong lòng hơi nhói đau.
"Nếu chỉ là giấy vụn không có tác dụng thì giúp tôi vứt bỏ là được rồi." Anh đứng dậy đi về phía thang máy.
Hai vị cảnh sát cũng bước nhanh theo.
"Pháp y Trình, sao cậu có thể tùy tiện đưa đồ quan trọng như vậy cho người khác, đó là manh mối quan trọng giúp điều tra đó." Cảnh sát Trương nhìn người đàn ông mặt lạnh, tỏ vẻ cực kỳ không vui.
"Tôi chỉ trả đồ lại cho chủ nhân của nó thôi." Nghĩ đến cô nhóc lạnh nhạt vừa rồi, pháp y Trình than thở, "Một đứa nhỏ ở trong phúc mà không biết hưởng." Vì sao trên thế gian này luôn có những người không chịu tự giác như vậy, được người ta âm thầm bảo vệ không phải là một chuyện rất tốt đẹp sao? Vì sao không biết quý trọng vậy?
Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tốt quá rồi, chúng ta thường mơ tưởng ngu xuẩn như vậy khi gặp phải những chuyện khó xử. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, sẽ không thay đổi vì cảm xúc của bất cứ ai.
Mộc Yên cầm tấm ảnh chụp kia trong tay, trên tấm ảnh tỏa mùi máu nhàn nhạt, cô như có thể cảm nhận được độ ấm máu của Mộc Quốc Hồng.
Đây là giả phải không? Không buồn cười chút nào, người đàn ông mấy ngày trước còn ác độc đòi cắt đứt mọi quan hệ với mình, vì sao đảo mắt một cái lại biến thành một người cha hiền? Ông ta nghĩ ông ta giả vờ giả vịt trước lúc chết thì cô có thể tha thứ tất cả mọi chuyện lúc trước ông ta làm sao, tuyệt đối không có khả năng! Dù ông ta lấy lý do gì thì cũng đã xúc phạm tới cô.
Cho nên đừng hy vọng cô sẽ tha thứ cho ông ta! Mãi mãi sẽ không!
Nghĩ đến đây Mộc Yên đứng bật dậy, bởi vì siết tay quá chặt nên tấm ảnh cũng bị tàn phá không chịu nổi, các đốt ngón tay cũng đều nổi gân xanh.
Sở Hoán đứng bên cạnh nói chuyện với cảnh sát nhìn thấy Mộc Yên ăn mặc mỏng manh đi ra ngoài thì vội vàng xin lỗi đám cảnh sát rồi đuổi theo.
Trời cuối thu âm u, mây đen lại bắt đầu kéo đến. Gió mạnh thổi qua, những hạt mưa nặng hạt không ngừng rơi xuống.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được quyết tâm nhanh chóng rời khỏi nơi này của Mộc Yên, cô lao đầu vào làn mưa to. Sấm chớp đánh ầm âm, quần áo trên người cô gần như ướt đẫm, cô chấp nhất bước thẳng về phía trước, phía sau như có ai đó đang gọi cô nhưng cô vẫn không dừng lại. Đến khi có ngườiđuổi theo, che dù cho cô cô cũng chẳng thèm để ý tới.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, xe chạt trên đường càng lúc càng ít. Mưa không ngừng chảy xuống trên mặt Sở Hoán, bởi vì anh chỉ che dù cho Mộc Yên nên lúc này trông anh còn chật vật hơn cả Mộc Yên.
Hai người đều im lặng, không nói gì, cô càng không ngừng đi về phía trước, anh lẳng lặng đi theo sau lưng che dù cho cô. Có chút giống với lúc cãi nhau trước đây, cảnh tượng bây giờ giống lúc ấy như đúc.
Ở ngoài cục cảnh sát, chiếc Lamborghini màu trắng đã đậu ở đó thật lâu. Cửa kính xe được kéo xuống một nửa, từng giọt mưa lạnh điên cuồng hắt vào mặt người đàn ông ngồi bên trong xe, anh cũng không tốt hơn hai người đang đi dưới mưa bao nhiêu, Dung Lạc bị mưa to hắt gần ướt hết người, mưa to trút xuống, anh nhìn hai người bước từng bước một như một cảnh quay chậm, nhưng lại có thể kéo dài đến trọn đời thì trên mặt lại phủ đầy lạnh lẽo.
Trong cơn mưa to, cô và Sở Hoán một người trước một người sau, áo khoác trên vai cô hình như là của đàn ông, Sở Hoán giúp cô che dù, mặt Mộc Yên không chút thay đổi. Cho dù cách đó rất xa, Dung Lạc nhìn xuyên qua cửa kính xe cũng có thể cảm nhận được thâm tình mà người kia dành cho cô.
Anh vẫn luôn biết là có một người như vậy tồn tại, hơn nữa người đó lại là người mà Mộc Yên từng ỷ lại.
Kinh ngạc nhìn ra xa, anh không biết rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với Mộc Yên? Sắc mặt cô tái nhợt như vậy, cả người gần như ướt đẫm làm cho anh cực kỳ đau lòng, anh thật sự rất lo lắng cho cô, hận không thể lập tức chạy tới ôm cô vào trong ngực.
Nhưng mưa lớn như vậy, đã xảy ra chuyện gì làm cho cô khổ sở, cô không biết tới tìm anh sao, điện thoại của cô gọi thế nào cũng không được. Cô không tin tưởng anh sao? Ở trong lòng cô rốt cục anh có địa vị thế nào? Vì sao ngay cả điều cơ bản là ỷ lại cũng làm không được.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Dung Lạc suy sụp, có vẻ như cục cưng của anh không bao giờ biết chủ động tìm anh lúc gặp khổ sở hoặc khó khăn. Vụ nổ rượu ở tiệc trà nhà họ Tạ, bị chèn ép ở buổi đấu giá, còn cả lần này. Dù có gặp phải chuyện gì thì cô đều sẽ không chủ động tìm anh giúp đỡ. Vẫn luôn là như thế. Rốt cuộc cô có biết anh lo lắng thế nào hay không?
Có đôi khi Dung Lạc cố ý xem nhẹ những điều này, nghĩ rằng chỉ cần cô ở bên cạnh anh là tốt rồi. Nhưng bây giờ nhìn hai người dần dần đi xa trong màn mưa thì tim lại đau nhói. Cho tới nay đều là anh mạnh bạo ép cô ở lại bên cạnh mình cho nên cô không biết tự giác, không biết tự giác tìm anh khi gặp chuyện.
Ở cùng với Mộc Yên Dung Lạc phải đối mặt với áp lực rất lớn. Bọn họ không thể công khai ở chung, còn có tổ chức của Mộc Yên, áp lực đến từ Dung Uy, có đôi khi tất cả làm cho anh không thở nổi.
Dung Lạc nắm chặt tay lái, mái tóc đen nhánh phủ xuống trán, sắc mặt anh tái nhợt như tuyết. Anh cứng người nhìn hai người cách đó không xa, mưa có vẻ càng lúc càng to, đến khi cơ thể mảnh khảnh kia lảo đảo thì Dung Lạc nhịn không được nữa, xuống xe chạy vọt vào trong mưa.
Dù tình cảm cô đối với anh thế nào thì cô vẫn chỉ có thể là của anh, không ai cướp đi được.
Cảm nhận được thân thể Mộc Yên lảo đảo không đứng vững nhưng Sở Hoán lại không dám đụng vào cô. Chỉ có thể không ngừng khuyên bảo an ủi cô trở về. Giọng anh gần như cầu xin.
Thật Mộc Yên cũng không biết mình đang làm cái gì, Mộc Quốc Hồng đã chết, cô không hề đau lòng chút nào, nhưng lại cảm thấy mệt chết đi được. Vì sao những ai có chung dòng máu với cô đều phức tạp như thế, cô có có một mong muốn vô cùng đơn giản đó là sống một cuộc sống bình yên với người thân của mình. Nhưng đây mãi mãi là hy vọng xa vời, rốt cuộc cô bị nguyền rủa thế nào? Sao cứ mãi phải gánh chịu áp lực nặng nề như thế!
Ánh mắt bắt đầu mê mang, cô thật sự mệt chết đi được.
Đến khi bị trượt chân vì cơn mưa, thân thể cô không đứng vững lảo đảo về phía trước. Sở Hoán kinh sợ, đau lòng như bị dao cắt, anh vội vàng vươn tay đỡ lấy cô nhưng lại có người sớm ôm cô vào lòng trước.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc của người nọ, Mộc Yên hoàn toàn nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
"Cục cưng!" Dung Lạc đè nén giọng, ôm lấy cơ thể lạnh như băng của cô.
"Trước khi Mộc Quốc Hồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã đến tìm anh." Sở Hoán ngồi ngay ngắn để lái xe, dù thế nào thì sự hoài nghi của cô cũng làm cho nụ cười ở khóe miệng anh chua sót."Giống như em, ông ta cũng để lại một bức thư cho anh, đi xem thi thể Mộc Quốc Hồng xong thì anh sẽ cho em xem bức thư đó.”
"Không cần." Mộc Yên đè huyệt thái dương đau nhức, cô tựa vào ghế.
Mãi cho đến khi đến cục cảnh sát xe mới chậm rãi dừng lại.
Mộc Yên nhìn nơi mình vừa mới phỏng vấn Tạ Lam xong, thật bất đắc dĩ, cô và nơi này đúng là có duyên.
"Đi thôi." Sở Hoán nhìn Mộc Yên đứng ngây người ở cửa, nhẹ giọng nói một tiếng.
Tầng hầm đông lạnh dưới lòng đất, pháp y mặc áo blouse trắng kéo khẩu trang trắng xuống “Cô là người nhà của người chết sao?" Thường xuyên tiếp xúc với thi thể nên trên người anh có khí chất âm u lạnh lẽo, Mộc Yên nhìn anh rồi nói với giọng điệu còn lạnh hơn cả anh, "Tôi không phải."
"Vậy cô là ai?" Mặc dù anh đang nói chuyện với Sở Hoán nhưng ánh mắt lại nhìn Mộc Yên.
"Phải, tôi là con nuôi của Mộc Quốc Hồng."
Anh im lặng một lúc lâu rồi nhíu mi, "Vậy cô vào đi."
Ánh đèn lạnh lùng chiếu vào trên tấm vải trắng trùm thi thể.
Vải trắng được xốc lên, bởi vì đã được xử lý nên biểu cảm trên gương mặt Mộc Quốc Hồng lúc này không còn đáng sợ như lúc ở hiện trường hiện trường vụ giết người nữa. Nhưng dù vậy thì vẻ đau đớn trên mặt vẫn cho thấy được trước khi chết ông ta đã chịu đựng rất nhiều sự tra tấn.
Mộc Yên lạnh lùng nhìn khuôn mặt Mộc Quốc Hồng, thái độ của cô vẫn nghiêm túc trầm trọng, nhăn nhó như trước. Thật ra trong lòng cô rất loạn, cô hận Mộc Quốc Hồng, nhưng hôm nay nhìn thấy ông ta lẳng lặng nằm ở trong này, cô lại không biết rốt cuộc mình nên có phản ứng gì mới đúng.
Sở Hoán nhìn Mộc Yên cắn chặt môi dưới, anh biết nhất định cô rất khó chịu. Anh biết rõ thói quen của Mộc Yên, lúc khổ sở thì luôn cắn chặt môi dưới, có lẽ chính cô cũng không chủ ý đến điều này.
Chần chờ một chút rồi anh vẫn vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô để trấn an giống như vô số lần trước đây.
Cùng lúc đó, di động màu đen trong tay Mộc Yên không ngừng lóe sáng.
Trước cửa tòa soạn báo Triêu Dương, một người đàn ông mặc áo gió màu xám đang đứng gọi điện thoại trong gió Thu lạnh.
"Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Dung Lạc ngắt cuộc gọi, nhíu mi, rốt cuộc cô đã đi đâu? Anh vừa mới hỏi chủ biên Cao Nghị của bọn họ, anh ta nói là giữa trưa Mộc Yên đã rời khỏi đây cùng một người đàn ông.
Ngón tay thon dài lại bấm một dãy số khác, đối phương nhanh chóng nghe mắt.
"Thiếu gia."
"Thiếu phu nhân đang ở đâu?" Giọng nói lạnh như băng làm cho Cố Sùng giật mình.
"Thiếu gia." Cố Sùng cố gắng đè thấp giọng, "Thiếu phu nhân ở cục cảnh sát."
" Cục cảnh sát?" Dung Lạc nhíu chặt mày.
"Dạ, đã đi vào lâu rồi."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết." Cố Minh cũng rất nghi hoặc.
"Cứ ở đó đi."Dung Lạc mở cửa xe ngồi vào bên trong, "Tôi lập tức qua đó."
"Thiếu, thiếu gia." Giọng điệu Cố Sùng chần chờ.
"Nói."
"Thiếu phu nhân đi cùng một người đàn ông khác."
Dung Lạc im lặng một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nói, "Tôi biết." Tay vừa mới đặt lên tay lái liền từ từ hạ xuống, "Vậy là người kia đến tìm cô ấy, sau đó cả buổi chiều hôm nay bọn họ đều ở cùng một chỗ."
"Cái này…?"
"Nói."
"Dạ, đúng là như vậy." Cố Sùng bất đắc dĩ, tiếp tục nói, "Người đàn ông kia là anh trai lúc trước của thiếu phu nhân."
"Thật không?" Đôi mắt sâu thẳm híp lại đầy nguy hiểm, gió bão kéo tới.
Cục cảnh sát A thị.
Thang máy chạy từ dưới tầng hầm lên đến đại sảnh tầng một, Mộc Yên vẫn im lặng, Sở Hoán nhìn sườn mặt cô quá bình tĩnh nên hơi lo lắng. Đi cùng bọn họ từ dưới hầm lên đại sảnh còn có hai cảnh sát phụ trách vị án giết người này, và một vị pháp y.
Mộc Yên ngồi ở trên ghế, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một cảnh sát đang nói chuyện với Sở Hoán.
"Sở tiên sinh, hy vọng hai người có thể phối hợp giúp chúng tôi điều tra, chúng tôi nhất định sẽ cho hai người một câu trả lời thuyết phục."
Sở Hoán cười có chút nặng nề, "Được, làm phiền anh."
Vị pháp y nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên đi về phía Mộc Yên.
Bởi vì tiếp xúc với thi thể thường xuyên nên mặt anh cứng ngắc không có chút cảm xúc.
Anh chậm rãi đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh Mộc Yên, Mộc Yên nghiêng đầu lạnh lùng nhìn sườn mặt người đàn ông này.
Pháp y cũng không nói gì, im lặng một lúc lâu rồi mới lục lọi túi áo khoác blouse của mình, rốt cục cũng lấy ra được một tấm ảnh chụp bị nhàu nát đưa cho Mộc Yên.
Cô không cầm mà chỉ nghi hoặc nhìn anh.
"Đây là thứ duy nhất người chết mang theo trên người."
Mộc Yên nhìn tấm ảnh chụp dính đầy vết máu gần như đã không thấy rõ bóng người, đó là mình lúc 11 tuổi.
Cô và Mộc Quốc Hồng đứng dưới gốc cây Sơn Chi trong sân vườn nhà họ Mộc, Mộc Quốc Hồng cười rất hiền lành, cô lại bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Rất nhiều năm trước đây, ngày đó ánh nắng rất tốt, cô từ Seattle về nước ở hai ngày, vừa đúng lúc Sơn Chi ở trong sân nở, nhưng không ngờ Mộc Quốc Hồng và Sở Hoán cũng ở đó. Cô hơi lơ là một chút đã bị Sở Hoán chụp hình lúc cô và Mộc Quốc Hồng đang đứng chung một chỗ. Lúc ấy cô rất không vui, đến khi Sở Hoán hứa sẽ xóa tấm ảnh thì cô mới bỏ qua.
Bây giờ ngẫm lại đây là tấm ảnh duy nhất mà cô và Mộc Quốc Hồng chụp chung với nhau.
"Ông ấy vẫn luôn nắm chặt trong tay, mãi cho đến khi chết cũng không buông ra." Lúc pháp y nói cũng không chút để ý, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn giống như người máy, "Lúc lấy cái này từ trong tay người chết tôi đã phải dùng rất nhiều sức. Khi thi thể được mang về, tôi thấy tay ông ấy nắm chặt, nghĩ là đang nắm bằng chứng gì đó? Nhưng thật không ngờ lại là ảnh chụp."
Mộc Yên nhìn tấm ảnh đầy nếp nhăn đã không còn rõ nét, trong lòng hơi nhói đau.
"Nếu chỉ là giấy vụn không có tác dụng thì giúp tôi vứt bỏ là được rồi." Anh đứng dậy đi về phía thang máy.
Hai vị cảnh sát cũng bước nhanh theo.
"Pháp y Trình, sao cậu có thể tùy tiện đưa đồ quan trọng như vậy cho người khác, đó là manh mối quan trọng giúp điều tra đó." Cảnh sát Trương nhìn người đàn ông mặt lạnh, tỏ vẻ cực kỳ không vui.
"Tôi chỉ trả đồ lại cho chủ nhân của nó thôi." Nghĩ đến cô nhóc lạnh nhạt vừa rồi, pháp y Trình than thở, "Một đứa nhỏ ở trong phúc mà không biết hưởng." Vì sao trên thế gian này luôn có những người không chịu tự giác như vậy, được người ta âm thầm bảo vệ không phải là một chuyện rất tốt đẹp sao? Vì sao không biết quý trọng vậy?
Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tốt quá rồi, chúng ta thường mơ tưởng ngu xuẩn như vậy khi gặp phải những chuyện khó xử. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, sẽ không thay đổi vì cảm xúc của bất cứ ai.
Mộc Yên cầm tấm ảnh chụp kia trong tay, trên tấm ảnh tỏa mùi máu nhàn nhạt, cô như có thể cảm nhận được độ ấm máu của Mộc Quốc Hồng.
Đây là giả phải không? Không buồn cười chút nào, người đàn ông mấy ngày trước còn ác độc đòi cắt đứt mọi quan hệ với mình, vì sao đảo mắt một cái lại biến thành một người cha hiền? Ông ta nghĩ ông ta giả vờ giả vịt trước lúc chết thì cô có thể tha thứ tất cả mọi chuyện lúc trước ông ta làm sao, tuyệt đối không có khả năng! Dù ông ta lấy lý do gì thì cũng đã xúc phạm tới cô.
Cho nên đừng hy vọng cô sẽ tha thứ cho ông ta! Mãi mãi sẽ không!
Nghĩ đến đây Mộc Yên đứng bật dậy, bởi vì siết tay quá chặt nên tấm ảnh cũng bị tàn phá không chịu nổi, các đốt ngón tay cũng đều nổi gân xanh.
Sở Hoán đứng bên cạnh nói chuyện với cảnh sát nhìn thấy Mộc Yên ăn mặc mỏng manh đi ra ngoài thì vội vàng xin lỗi đám cảnh sát rồi đuổi theo.
Trời cuối thu âm u, mây đen lại bắt đầu kéo đến. Gió mạnh thổi qua, những hạt mưa nặng hạt không ngừng rơi xuống.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được quyết tâm nhanh chóng rời khỏi nơi này của Mộc Yên, cô lao đầu vào làn mưa to. Sấm chớp đánh ầm âm, quần áo trên người cô gần như ướt đẫm, cô chấp nhất bước thẳng về phía trước, phía sau như có ai đó đang gọi cô nhưng cô vẫn không dừng lại. Đến khi có ngườiđuổi theo, che dù cho cô cô cũng chẳng thèm để ý tới.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, xe chạt trên đường càng lúc càng ít. Mưa không ngừng chảy xuống trên mặt Sở Hoán, bởi vì anh chỉ che dù cho Mộc Yên nên lúc này trông anh còn chật vật hơn cả Mộc Yên.
Hai người đều im lặng, không nói gì, cô càng không ngừng đi về phía trước, anh lẳng lặng đi theo sau lưng che dù cho cô. Có chút giống với lúc cãi nhau trước đây, cảnh tượng bây giờ giống lúc ấy như đúc.
Ở ngoài cục cảnh sát, chiếc Lamborghini màu trắng đã đậu ở đó thật lâu. Cửa kính xe được kéo xuống một nửa, từng giọt mưa lạnh điên cuồng hắt vào mặt người đàn ông ngồi bên trong xe, anh cũng không tốt hơn hai người đang đi dưới mưa bao nhiêu, Dung Lạc bị mưa to hắt gần ướt hết người, mưa to trút xuống, anh nhìn hai người bước từng bước một như một cảnh quay chậm, nhưng lại có thể kéo dài đến trọn đời thì trên mặt lại phủ đầy lạnh lẽo.
Trong cơn mưa to, cô và Sở Hoán một người trước một người sau, áo khoác trên vai cô hình như là của đàn ông, Sở Hoán giúp cô che dù, mặt Mộc Yên không chút thay đổi. Cho dù cách đó rất xa, Dung Lạc nhìn xuyên qua cửa kính xe cũng có thể cảm nhận được thâm tình mà người kia dành cho cô.
Anh vẫn luôn biết là có một người như vậy tồn tại, hơn nữa người đó lại là người mà Mộc Yên từng ỷ lại.
Kinh ngạc nhìn ra xa, anh không biết rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với Mộc Yên? Sắc mặt cô tái nhợt như vậy, cả người gần như ướt đẫm làm cho anh cực kỳ đau lòng, anh thật sự rất lo lắng cho cô, hận không thể lập tức chạy tới ôm cô vào trong ngực.
Nhưng mưa lớn như vậy, đã xảy ra chuyện gì làm cho cô khổ sở, cô không biết tới tìm anh sao, điện thoại của cô gọi thế nào cũng không được. Cô không tin tưởng anh sao? Ở trong lòng cô rốt cục anh có địa vị thế nào? Vì sao ngay cả điều cơ bản là ỷ lại cũng làm không được.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Dung Lạc suy sụp, có vẻ như cục cưng của anh không bao giờ biết chủ động tìm anh lúc gặp khổ sở hoặc khó khăn. Vụ nổ rượu ở tiệc trà nhà họ Tạ, bị chèn ép ở buổi đấu giá, còn cả lần này. Dù có gặp phải chuyện gì thì cô đều sẽ không chủ động tìm anh giúp đỡ. Vẫn luôn là như thế. Rốt cuộc cô có biết anh lo lắng thế nào hay không?
Có đôi khi Dung Lạc cố ý xem nhẹ những điều này, nghĩ rằng chỉ cần cô ở bên cạnh anh là tốt rồi. Nhưng bây giờ nhìn hai người dần dần đi xa trong màn mưa thì tim lại đau nhói. Cho tới nay đều là anh mạnh bạo ép cô ở lại bên cạnh mình cho nên cô không biết tự giác, không biết tự giác tìm anh khi gặp chuyện.
Ở cùng với Mộc Yên Dung Lạc phải đối mặt với áp lực rất lớn. Bọn họ không thể công khai ở chung, còn có tổ chức của Mộc Yên, áp lực đến từ Dung Uy, có đôi khi tất cả làm cho anh không thở nổi.
Dung Lạc nắm chặt tay lái, mái tóc đen nhánh phủ xuống trán, sắc mặt anh tái nhợt như tuyết. Anh cứng người nhìn hai người cách đó không xa, mưa có vẻ càng lúc càng to, đến khi cơ thể mảnh khảnh kia lảo đảo thì Dung Lạc nhịn không được nữa, xuống xe chạy vọt vào trong mưa.
Dù tình cảm cô đối với anh thế nào thì cô vẫn chỉ có thể là của anh, không ai cướp đi được.
Cảm nhận được thân thể Mộc Yên lảo đảo không đứng vững nhưng Sở Hoán lại không dám đụng vào cô. Chỉ có thể không ngừng khuyên bảo an ủi cô trở về. Giọng anh gần như cầu xin.
Thật Mộc Yên cũng không biết mình đang làm cái gì, Mộc Quốc Hồng đã chết, cô không hề đau lòng chút nào, nhưng lại cảm thấy mệt chết đi được. Vì sao những ai có chung dòng máu với cô đều phức tạp như thế, cô có có một mong muốn vô cùng đơn giản đó là sống một cuộc sống bình yên với người thân của mình. Nhưng đây mãi mãi là hy vọng xa vời, rốt cuộc cô bị nguyền rủa thế nào? Sao cứ mãi phải gánh chịu áp lực nặng nề như thế!
Ánh mắt bắt đầu mê mang, cô thật sự mệt chết đi được.
Đến khi bị trượt chân vì cơn mưa, thân thể cô không đứng vững lảo đảo về phía trước. Sở Hoán kinh sợ, đau lòng như bị dao cắt, anh vội vàng vươn tay đỡ lấy cô nhưng lại có người sớm ôm cô vào lòng trước.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc của người nọ, Mộc Yên hoàn toàn nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
"Cục cưng!" Dung Lạc đè nén giọng, ôm lấy cơ thể lạnh như băng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.