Chương 141: Cái chết ly kỳ, tầng tầng bí ẩn
Thiền Nhược Hề
07/02/2019
"Tôi thật sự không
ngờ tòa soạn báo Triêu Dương lại cử một phóng viên trẻ tuổi như Mộc Yên
tiểu thư đến phỏng vấn tôi." Tạ Lam đánh giá cô nhóc trước mặt, tôi cũng cảm thấy cô có chút quen thuộc.
"Phó cục trưởng tạ, xin yên tâm, tòa soạn báo chúng tôi sẽ tận tình phỏng vấn cô." Mộc Yên bình tĩnh giải thích.
Tạ Lam nghe ra ý trong lời nói của Mộc Yên nên vội vàng phủ nhận, "Mộc Yên tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý hoài nghi năng lực của cô."
"Ừ." Mộc Yên gật đầu, cô vốn cũng không phải phóng viên, Tạ Lam không tin thực lực của cô cũng đúng. Mộc yên cũng không muốn suy nghĩ phức tạp, đến khi có phỏng vấn xong, kết quả cuối cùng chính là lời giải thích tốt nhất.
Càng trả lời phỏng vấn Tạ Lam càng cảm thấy cô nhóc ngồi đối diện mình rất tài hoa. Những câu cô hỏi luôn sắc bén, chọc trúng tim đen nhưng lại không làm cho đối phương cảm thấy xấu hổ, uyển chuyển vừa phải lại làm cho người ta sợ hãi than thầm.
"Nếu Tạ Lam tiểu thư đạt được thành tích tốt như thế ở vị trí cảnh sát quốc tế thì vì sao lại quyết định từ bỏ nó để đến A thị làm phó cục trưởng vậy?"
"Thật ra tôi cũng không rõ lắm." Tạ Lam nhíu mi, tóc quăn mới từ màu nâu vừa rơi xuống đã bị cô cột lên sau đầu.
Câu trả lời mông lung như vậy làm cho Mộc Yên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô cũng hời hợt.
Tạ Lam đột nhiên nhếch khóe môi lên, cười cực kỳ dịu dàng, "Không biết Mộc tiểu thư có hiểu hay không, đây gọi là lòng trung thành, chỉ có quốc gia của mình mới có thể cho cô cảm giác này." Ánh mắt của cô cực kỳ kiên định."Huống chi nhà của tôi cũng ở đây, tất cả người thân của tôi cũng ở đây."
"Thì ra là thế."
Trong quá trình phỏng vấn cũng sẽ dừng lại để nghỉ ngơi một lát, Mộc Yên đi ra ngoài gọi điện thoại cho chủ biên Cao Nghị, giọng điệu của Cao Nghị vẫn tùy tiện không quan tâm như trước, nhưng cô nghe ra được mỗi một câu đều là lời dặn dò nghiêm túc.
Mộc Yên thở dài một hơi rồi trở lại văn phòng Tạ Lam.
Lúc đẩy cửa ra cô cũng không đi vào ngay.
Bởi vì cô thấy cô gái xinh đẹp kia đang đứng sát cửa sổ văn phòng hút thuốc, ngón tay giữa và ngón áp út kẹp điếu thuốc lá, mùi Nicotin[1] từ thuốc lá bay ra rất nồng, xen lẫn trong đó còn có hương Lavender nhàn nhạt, đúng là một loại thuốc lá kỳ lạ. Mộc Yên ghét nhất là mùi thuốc lá nhưng mùi hương Lavender nhàn nhạt hòa lẫn với mùi Nicotin thì cũng đến nỗi không thể chấp nhận được.
[1] Nicotin là một chất gây nghiện có trong thuốc lá
Mộc Yên từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ hút thuốc, Lý Hân phóng khoáng, thậm chí là Hoắc Thất cũng hút thuốc sau khi thất bại trong tình cảm. Nhưng Tạ Lam hút thuốc lại không mất đi vẻ tao nhã và dịu dàng, ngược lại còn có thêm một loại cảm giác quyến rũ khác.
Còn có chút giống những người phụ nữ mặc sườn xám trong phim điện ảnh ở với bối cảnh Thượng Hải xưa, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều cực kỳ quyến rũ.
Vẻ đẹp của Tạ Lam là lắng đọng theo thời gian, sự dịu dàng tích lũy theo năm tháng, lại có chút hương vị lạnh lùng hờ hững với thế gian.
Mộc Yên bất giác nghĩ đến bức họa trong trí nhớ, người phụ nữ này cởi bỏ lớp áo cảnh sát thay bằng bộ sườn xám thì sẽ có sức quyến rũ thế nào.
Lúc cô đẩy cửa đi vào cũng vừa đúng lúc nhìn vào ánh mắt Tạ Lam.
Cô chú ý thấy Mộc Yên đang nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay mình thì lập tức hiểu ra, có chút ngượng ngùng nói."Thật xin lỗi, tôi hơi nghiện, nhịn không được nên..."
"Không sao." Tuy rằng Mộc Yên không thích mùi Nicotin nhưng dù sao cô cũng đến phỏng vấn Tạ Lam, không có gì quyền yêu cầu đối phương làm theo ý mình.
Phỏng vấn tiếp tục mãi cho đến khi hoàn thành toàn bộ câu hỏi, Tạ Lam lười biếng chống tay lên thành ghế sô pha, "Mộc Yên tiểu thư khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc."
"Thật không?" Tạ Lam không chút để ý đáp lại.
"Dù thế nào thì cũng hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Lại vươn tay về phía Mộc Yên thêm lần nữa, nhưng Mộc Yên cũng không cầm tay Tạ Lam. Cô chỉ lễ phép nói, "Cám ơn phó cục trưởng Tạ đã tin tưởng tòa soạn chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt bản tin lần này."
Tạ Lam mỉm cười, "Đương nhiên, tôi tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của mọi người." Nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phía sau, Tạ Lam lại hỏi, "Thời gian không còn sớm nữa, Mộc Yên tiểu thư có muốn ở lại dùng cơm trưa với tôi không."
"Cám ơn ý tốt của cô nhưng không cần."
Tạ Lam nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Mộc Yên, môi mỏng nhếch lên, "Mộc Yên tiểu thư có nghe ai nói rằng những cô nhóc như cô vẫn nên cười nhiều thì sẽ tốt hơn không?" Cô cười như không cười nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.
Mộc Yên vẫn bình tĩnh như trước "Lần sau tới hỏi thăm sẽ có người thông báo cho cô."
"Chúng tôi đi đây." Mộc Yên nhìn nhân viên bên cạnh rồi liền dẫn theo người ra ngoài.
Tạ Lam dựa vào khung cửa, nhìn bóng người mảnh khảnh dần dần đi xa, trên mặt có chút tiếc nuối, "Thật đúng là một cô nhóc không đáng yêu." Thở dài một hơi, bỗng nhiên nhớ lại giữa trưa phải tới nhà họ Tạ nên lại bất đắc dĩ lắc đầu đi thu dọn vài thứ.
Ngồi trên xe phỏng vấn chuyên dụng của tòa soạn báo, trong đầu Mộc Yên không ngừng xuất hiện hình ảnh của Tạ Lam, cô thật sự không nghĩ đến một người phụ nữ dịu dàng như vậy từng là cảnh sát quốc tế.
Di động lại vang lên lần nữa, Mộc Yên nhìn dãy số xa lạ, suy nghĩ một lát vẫn ấn nút nghe "A lô." Vừa nghe thấy giọng của đối phương Mộc Yên đã lập tức hấn động.
"Tiểu Yên." Giọng của người nọ rất dịu dàng.
"Chuyện gì?" Cô thật không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Sở Hoán, anh ta đã sớm không còn quan hệ anh em với cô nữa rồi.
Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng, Mộc Yên lạnh nhạt cầm di động, cô nghe trong điện thoại có tiếng gió thổi hiu quạnh, có thể đoán được đại khái là Sở Hoán đang ở một nơi rất trống trải.
Thời gian yên tĩnh kéo dài làm cho Mộc Yên nhíu mi.
Cô vừa định ngắt điện thoại thì lại nghe đối phương đè nén giọng, "Mộc Quốc Hồng đã chết."
Đầu tiên thì Mộc Yên kinh sợ rồi sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh, "Tôi đã biết."
"Em không cần quá đau khổ?"
"Không, tôi vốn không đau khổ." Mộc Yên châm chọc, "Tôi và ông ta đã sớm không còn quan hệ gì cả." Ông ta chết có gì đáng để cô khổ sở.
"Không chỉ không đau khổ mà có lẽ tôi sẽ mở tiệc ăn mừng."
Sở Hoán bất đắc dĩ thở dài, "Em đó, luôn ngang bướng như vậy, ngoài miệng thì luôn nói lời tuyệt tình nhưng thật ra trong lòng vẫn rất để ý."
"Anh cho rằng anh là ai?" Mộc Yên nhíu mi, "Đừng tưởng rằng anh rất hiểu tôi, cũng đừng mơ tưởng đoán suy nghĩ của tôi."
"Được rồi." Sở Hoán suy sụp, không muốn chọc giận cô, tiếp tục nói, "Em vẫn nên đến ễ tang của ông ta đi."
Cuối cùng Mộc Yên vẫn đồng ý, đơn giản là vì câu nói cuối cùng của Sở Hoán, "Mộc Yên, em nhất định không thể tưởng tượng được người như Mộc Quốc Hồng mà lại viết một mình tên của em lên bản di chúc kế thừa cuối cùng."
Tất cả mọi người đều biết cho dù không có công ty Mộc thị thì tài sản trên danh nghĩa của Mộc Quốc Hồng vẫn còn như trước.
Mộc Yên nhìn ngoài cảnh sắc ngoài cửa sổ, cười lạnh, Mộc Quốc Hồng, ông cho rằng ông giao toàn bộ tài sản cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho ông sao? Vĩnh viễn sẽ không, là ông nói với tôi rằng tôi không phải là con gái của ông, vì sao đã chết rồi mà vẫn còn muốn kéo tôi vào.
Xe dừng lại trước cửa tòa soạn báo Triêu Dương, lúc Mộc Yên đẩy cửa xuống xe lại không ngờ sẽ gặp phải Sở Hoán.
Đã bao lâu rồi bọn họ không gặp nhau? Người đàn ông như vậy có lẽ đã sớm lu mờ trong trí nhớ của Mộc Yên rồi.
Cả người mặc tây trang màu đen, có chút suy sụp, lúc anh nhìn về phía cô thì vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, sắc mặt tái nhợt, môi nhạt đến mức không có chút máu.
Trong một quán cà phê gần tòa soạn báo, hương vị chua sót ngập tràn trong không khí.
"Tiểu Yên, anh biết em nhất định không muốn gặp anh." Sở Hoán cười chua sót, anh rất hiểu cô, cũng không muốn làm phiền cuộc sống của cô.
Mộc Yên lẳng lặng ngồi đó, đối với chuyện Mộc Quốc Hồng chết cô thật sự không biết nên tỏ thái độ thế nào. Không có hận ý, cũng không phải là không tha thứ, càng không có đau lòng và khổ sở, nhưng lại có cảm giác như người xa lạ chết vậy, không có chút quan hệ gì với cô.
"Tiểu Yên, thật ra Mộc Quốc Hồng vẫn quan tâm em."
Mộc Yên ngẩn ra, tùy tiện nở nụ cười trên mặt đầy vẻ châm chọc.
Sở Hoán không biết nguyên nhân vì sao cô lại có biểu cảm như vậy mà chỉ tiếp tục nói, "Em có biết Mộc Quốc Hồng chết thế nào không?"
Mộc Yên im lặng uống cà phê, hiển nhiên cô không có chút hứng thú nghe tiếp.
"Thi thể được phát hiện ở ngoại thành, qua khám nghiệm tử thi thì mới biết trên khớp xương ở chân tay đều có vết đâm thủng, cho thấy ông ta bị người ta dùng đinh đâm qua , trên người cũng có rất nhiều vết súng, nhưng mỗi một phát đều không thể lấy mạng, nói cách khác ông ta bị tra tấn đến chết."
"Thật không?" Vẫn ra giọng điệu không chút để ý như trước, đối với loại người đạp lên thi thể mà lớn lên như cô, đã từng ăn qua bò cạp rắn rết thì chuyện này vẫn không đủ để cô thông cảm với người đàn ông ngay cả máu mủ của mình cũng vứt bỏ.
"Anh biết em đang vướng mắc điều gì?" Giọng điệu của Sở Hoán trở nên nghiêm túc, "Mộc Quốc Hồng không thể không cắt đứt quan hệ máu mủ với em. Bởi vì ông ta bị người ta uy hiếp, tuy rằng anh cũng không biết rõ người đó lợi hại thế nào nhưng vì không muốn em bị liên lụy nên ông ta đành phải chọc giận em rồi cuối cùng đoạn tuyệt với em."
Mộc Yên sửng sốt, cô có chút khó tin.
"Chắc là em cũng không biết lần bán đấu giá 'Ánh sáng ngọc tinh' đó vốn chỉ là một viên ngọc giả được mô phỏng lại." Sở Hoán thở dài, “Ông ta không hề muốn bán đấu giá di vật của mẹ em, ông ta làm như vậy chỉ vì muốn chọc giận em sau đó buộc em rời xa ông ta, thuận tiện tuyên bố với mọi người em và ông ta không có chút quan hệ gì, như vậy sẽ không có ai đuổi giết em. Còn về “Ánh sáng ngọc tinh” đang ở đâu thì chỉ có em mới có đáp án, bởi vì ngoại trừ di thư thì Mộc Quốc Hồng còn để lại cho em một bao thư, chỉ cần em mở ra thì bên trong có địa chỉ chỗ gửi ‘Ánh sáng ngọc tinh’." Ngoại trừ Mộc Yên thì Hứa Nhã Như và Mộc Cẩm đều từng lọt vào tầm ngắm của cuộc đuổi giết đó, trước mắt bọn họ đã được cảnh sát cho người bảo vệ.
Cà phê lạnh rất chua sót, Mộc Yên cảm thấy chuyện này như một giấc mơ.
"Trên thực tế bọn anh cũng không biết từ lúc em về nước đến giờ âm mưu mà nhà họ Mộc che dấu cũng bắt đầu phơi bày ra ánh sáng." Sở Hoán nhếch môi mỏng, cằm lại cứng ngắc, "Có thể thấy Mộc Quốc Hồng rất không hi vọng em trở về để bị người ta làm tổn thương nên cứ liên tục chủ động gây tổn thương cho em, đoạn tuyệt quan hệ với em. Bao gồm cả đám hỏi của em."
Sở Hoán tạm dừng một chút, nhìn Mộc Yên đã hơi đổi sắc mặt rồi tiếp tục nói, " Rốt cuộc Mộc Quốc Hồng đã trêu chọc ai? Sao kết cục lại thảm đến như vậy!"
Đón nhận tầm mắt của Mộc Yên, Sở Hoán đoán, "Tiểu Yên, có lẽ có liên quan đến mẹ ruột của em."
Trời cuối mùa thu gió rất lạnh, vì Mộc Yên đã để áo khoác trên xe của tòa soạn báo nên trên người cô chỉ có một lớp quần áo mỏng manh.
Gió Thu thổi qua làm rối loạn mái tóc dài của cô, cô đứng trong gió Thu lạnh, nhìn người đến người đi ở ngã tư đường, cô cảm thấy mình như rơi vào một cơn ác mộng không hồi kết vậy.
Cô nghĩ rằng người đàn ông ham mê quyền lực như Mộc Quốc Hồng sẽ chỉ biết đến lợi ích của mình, nhưng vì sao lúc cô đã hạ quyết tâm thì lại có chuyện vớ vẩn như vậy xảy ra để phủ nhận suy nghĩ của cô.
Đúng là cực kỳ vớ vẩn và buồn cười, vì sao cuộc đời lại có thể trở thành trò chơi như vậy?
Lúc còn ở Blackflame, cô nghĩ rằng mình chỉ cần đắm chìm trong sự giết chóc vô chừng mực như vậy, không ngừng không nghỉ, không có ban ngày và ban đêm, chỉ có máu tươi tanh hôi và những cây súng ống lạnh như băng. Có lẽ vào một tình huống bất ngờ nào đó cô sẽ đi thẳng xuống suối vàng, không vướng bận gì cả. Nhưng khi cô về nước, cô nghĩ rằng mình có ba, nhưng ba của cô lại không lưu tình vứt bỏ cô. Nhưng vì sao hôm nay khi biết được tất cả những gì Mộc Quốc Hồng làm thì cô thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Cũng không thể xác nhận lại chuyện này bởi vì Mộc Quốc Hồng đã chết! Người duy nhất có chung dòng máu với cô đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
"Đi thôi." Ra khỏi tòa soạn báo Triêu Dương, giúp Mộc Yên xin phép Cao Nghị nghỉ rồi Sở Hoán đưa thức uống nóng vừa mới mua về cho Mộc Yên.
"Dù có như thế nào thì cũng nên đến gặp ông ấy một lần đo." Sở Hoán mở cửa xe, trên mặt có chút bi thương, "Đêm nay thi thể của ông ta sẽ được hoả táng."
Bên trong xe rất ấm, tuy rằng Sở Hoán cố ý điều chỉnh độ ấm lên cao nhưng Mộc Yên vẫn cảm thấy cả người lạnh như băng.
"Em không cần lo lắng quá mức, mọi chuyện đều sẽ được điều tra rõ ràng." Sở Hoán khỏi động động cơ, "Ít nhất là em sẽ bị gạt bỏ ra khỏi tầm ngắm giết hại của đám người đó cho nên không có gì nguy hiểm đến tính mạng."
Chiếc BMW màu đen chậm rãi chạy giữa làn gió lạnh cuối Thu.
Chạy thẳng tắp trên đường nhựa, xe đến xe đi, đến tầm giữa trưa, lần này bởi vì Dung Lạc nhớ bà xã cho nên anh lái xe đến đón Mộc Yên.
Trên đường đi, chiếc Lamborghini màu trắng và BMW màu đen gặp thoáng qua nhau.
Trong cơn hoảng hốt trung, dây buộc tóc màu lam trên mái tóc đen nhánh của cô bị gió thổi bay lên, xẹt qua tầm mắt của Dung Lạc.
Dung Lạc kinh sợ, cách lớp cửa kính xe, anh thấy trên chiếc BMW có bóng dáng của một nam một nữ.
Là anh nhìn nhầm sao? Dung Lạc lắc đầu, anh tiếp tục đi về phía tòa soạn báo Triêu Dương.
"Phó cục trưởng tạ, xin yên tâm, tòa soạn báo chúng tôi sẽ tận tình phỏng vấn cô." Mộc Yên bình tĩnh giải thích.
Tạ Lam nghe ra ý trong lời nói của Mộc Yên nên vội vàng phủ nhận, "Mộc Yên tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý hoài nghi năng lực của cô."
"Ừ." Mộc Yên gật đầu, cô vốn cũng không phải phóng viên, Tạ Lam không tin thực lực của cô cũng đúng. Mộc yên cũng không muốn suy nghĩ phức tạp, đến khi có phỏng vấn xong, kết quả cuối cùng chính là lời giải thích tốt nhất.
Càng trả lời phỏng vấn Tạ Lam càng cảm thấy cô nhóc ngồi đối diện mình rất tài hoa. Những câu cô hỏi luôn sắc bén, chọc trúng tim đen nhưng lại không làm cho đối phương cảm thấy xấu hổ, uyển chuyển vừa phải lại làm cho người ta sợ hãi than thầm.
"Nếu Tạ Lam tiểu thư đạt được thành tích tốt như thế ở vị trí cảnh sát quốc tế thì vì sao lại quyết định từ bỏ nó để đến A thị làm phó cục trưởng vậy?"
"Thật ra tôi cũng không rõ lắm." Tạ Lam nhíu mi, tóc quăn mới từ màu nâu vừa rơi xuống đã bị cô cột lên sau đầu.
Câu trả lời mông lung như vậy làm cho Mộc Yên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô cũng hời hợt.
Tạ Lam đột nhiên nhếch khóe môi lên, cười cực kỳ dịu dàng, "Không biết Mộc tiểu thư có hiểu hay không, đây gọi là lòng trung thành, chỉ có quốc gia của mình mới có thể cho cô cảm giác này." Ánh mắt của cô cực kỳ kiên định."Huống chi nhà của tôi cũng ở đây, tất cả người thân của tôi cũng ở đây."
"Thì ra là thế."
Trong quá trình phỏng vấn cũng sẽ dừng lại để nghỉ ngơi một lát, Mộc Yên đi ra ngoài gọi điện thoại cho chủ biên Cao Nghị, giọng điệu của Cao Nghị vẫn tùy tiện không quan tâm như trước, nhưng cô nghe ra được mỗi một câu đều là lời dặn dò nghiêm túc.
Mộc Yên thở dài một hơi rồi trở lại văn phòng Tạ Lam.
Lúc đẩy cửa ra cô cũng không đi vào ngay.
Bởi vì cô thấy cô gái xinh đẹp kia đang đứng sát cửa sổ văn phòng hút thuốc, ngón tay giữa và ngón áp út kẹp điếu thuốc lá, mùi Nicotin[1] từ thuốc lá bay ra rất nồng, xen lẫn trong đó còn có hương Lavender nhàn nhạt, đúng là một loại thuốc lá kỳ lạ. Mộc Yên ghét nhất là mùi thuốc lá nhưng mùi hương Lavender nhàn nhạt hòa lẫn với mùi Nicotin thì cũng đến nỗi không thể chấp nhận được.
[1] Nicotin là một chất gây nghiện có trong thuốc lá
Mộc Yên từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ hút thuốc, Lý Hân phóng khoáng, thậm chí là Hoắc Thất cũng hút thuốc sau khi thất bại trong tình cảm. Nhưng Tạ Lam hút thuốc lại không mất đi vẻ tao nhã và dịu dàng, ngược lại còn có thêm một loại cảm giác quyến rũ khác.
Còn có chút giống những người phụ nữ mặc sườn xám trong phim điện ảnh ở với bối cảnh Thượng Hải xưa, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều cực kỳ quyến rũ.
Vẻ đẹp của Tạ Lam là lắng đọng theo thời gian, sự dịu dàng tích lũy theo năm tháng, lại có chút hương vị lạnh lùng hờ hững với thế gian.
Mộc Yên bất giác nghĩ đến bức họa trong trí nhớ, người phụ nữ này cởi bỏ lớp áo cảnh sát thay bằng bộ sườn xám thì sẽ có sức quyến rũ thế nào.
Lúc cô đẩy cửa đi vào cũng vừa đúng lúc nhìn vào ánh mắt Tạ Lam.
Cô chú ý thấy Mộc Yên đang nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay mình thì lập tức hiểu ra, có chút ngượng ngùng nói."Thật xin lỗi, tôi hơi nghiện, nhịn không được nên..."
"Không sao." Tuy rằng Mộc Yên không thích mùi Nicotin nhưng dù sao cô cũng đến phỏng vấn Tạ Lam, không có gì quyền yêu cầu đối phương làm theo ý mình.
Phỏng vấn tiếp tục mãi cho đến khi hoàn thành toàn bộ câu hỏi, Tạ Lam lười biếng chống tay lên thành ghế sô pha, "Mộc Yên tiểu thư khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc."
"Thật không?" Tạ Lam không chút để ý đáp lại.
"Dù thế nào thì cũng hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Lại vươn tay về phía Mộc Yên thêm lần nữa, nhưng Mộc Yên cũng không cầm tay Tạ Lam. Cô chỉ lễ phép nói, "Cám ơn phó cục trưởng Tạ đã tin tưởng tòa soạn chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt bản tin lần này."
Tạ Lam mỉm cười, "Đương nhiên, tôi tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của mọi người." Nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phía sau, Tạ Lam lại hỏi, "Thời gian không còn sớm nữa, Mộc Yên tiểu thư có muốn ở lại dùng cơm trưa với tôi không."
"Cám ơn ý tốt của cô nhưng không cần."
Tạ Lam nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Mộc Yên, môi mỏng nhếch lên, "Mộc Yên tiểu thư có nghe ai nói rằng những cô nhóc như cô vẫn nên cười nhiều thì sẽ tốt hơn không?" Cô cười như không cười nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.
Mộc Yên vẫn bình tĩnh như trước "Lần sau tới hỏi thăm sẽ có người thông báo cho cô."
"Chúng tôi đi đây." Mộc Yên nhìn nhân viên bên cạnh rồi liền dẫn theo người ra ngoài.
Tạ Lam dựa vào khung cửa, nhìn bóng người mảnh khảnh dần dần đi xa, trên mặt có chút tiếc nuối, "Thật đúng là một cô nhóc không đáng yêu." Thở dài một hơi, bỗng nhiên nhớ lại giữa trưa phải tới nhà họ Tạ nên lại bất đắc dĩ lắc đầu đi thu dọn vài thứ.
Ngồi trên xe phỏng vấn chuyên dụng của tòa soạn báo, trong đầu Mộc Yên không ngừng xuất hiện hình ảnh của Tạ Lam, cô thật sự không nghĩ đến một người phụ nữ dịu dàng như vậy từng là cảnh sát quốc tế.
Di động lại vang lên lần nữa, Mộc Yên nhìn dãy số xa lạ, suy nghĩ một lát vẫn ấn nút nghe "A lô." Vừa nghe thấy giọng của đối phương Mộc Yên đã lập tức hấn động.
"Tiểu Yên." Giọng của người nọ rất dịu dàng.
"Chuyện gì?" Cô thật không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Sở Hoán, anh ta đã sớm không còn quan hệ anh em với cô nữa rồi.
Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng, Mộc Yên lạnh nhạt cầm di động, cô nghe trong điện thoại có tiếng gió thổi hiu quạnh, có thể đoán được đại khái là Sở Hoán đang ở một nơi rất trống trải.
Thời gian yên tĩnh kéo dài làm cho Mộc Yên nhíu mi.
Cô vừa định ngắt điện thoại thì lại nghe đối phương đè nén giọng, "Mộc Quốc Hồng đã chết."
Đầu tiên thì Mộc Yên kinh sợ rồi sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh, "Tôi đã biết."
"Em không cần quá đau khổ?"
"Không, tôi vốn không đau khổ." Mộc Yên châm chọc, "Tôi và ông ta đã sớm không còn quan hệ gì cả." Ông ta chết có gì đáng để cô khổ sở.
"Không chỉ không đau khổ mà có lẽ tôi sẽ mở tiệc ăn mừng."
Sở Hoán bất đắc dĩ thở dài, "Em đó, luôn ngang bướng như vậy, ngoài miệng thì luôn nói lời tuyệt tình nhưng thật ra trong lòng vẫn rất để ý."
"Anh cho rằng anh là ai?" Mộc Yên nhíu mi, "Đừng tưởng rằng anh rất hiểu tôi, cũng đừng mơ tưởng đoán suy nghĩ của tôi."
"Được rồi." Sở Hoán suy sụp, không muốn chọc giận cô, tiếp tục nói, "Em vẫn nên đến ễ tang của ông ta đi."
Cuối cùng Mộc Yên vẫn đồng ý, đơn giản là vì câu nói cuối cùng của Sở Hoán, "Mộc Yên, em nhất định không thể tưởng tượng được người như Mộc Quốc Hồng mà lại viết một mình tên của em lên bản di chúc kế thừa cuối cùng."
Tất cả mọi người đều biết cho dù không có công ty Mộc thị thì tài sản trên danh nghĩa của Mộc Quốc Hồng vẫn còn như trước.
Mộc Yên nhìn ngoài cảnh sắc ngoài cửa sổ, cười lạnh, Mộc Quốc Hồng, ông cho rằng ông giao toàn bộ tài sản cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho ông sao? Vĩnh viễn sẽ không, là ông nói với tôi rằng tôi không phải là con gái của ông, vì sao đã chết rồi mà vẫn còn muốn kéo tôi vào.
Xe dừng lại trước cửa tòa soạn báo Triêu Dương, lúc Mộc Yên đẩy cửa xuống xe lại không ngờ sẽ gặp phải Sở Hoán.
Đã bao lâu rồi bọn họ không gặp nhau? Người đàn ông như vậy có lẽ đã sớm lu mờ trong trí nhớ của Mộc Yên rồi.
Cả người mặc tây trang màu đen, có chút suy sụp, lúc anh nhìn về phía cô thì vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, sắc mặt tái nhợt, môi nhạt đến mức không có chút máu.
Trong một quán cà phê gần tòa soạn báo, hương vị chua sót ngập tràn trong không khí.
"Tiểu Yên, anh biết em nhất định không muốn gặp anh." Sở Hoán cười chua sót, anh rất hiểu cô, cũng không muốn làm phiền cuộc sống của cô.
Mộc Yên lẳng lặng ngồi đó, đối với chuyện Mộc Quốc Hồng chết cô thật sự không biết nên tỏ thái độ thế nào. Không có hận ý, cũng không phải là không tha thứ, càng không có đau lòng và khổ sở, nhưng lại có cảm giác như người xa lạ chết vậy, không có chút quan hệ gì với cô.
"Tiểu Yên, thật ra Mộc Quốc Hồng vẫn quan tâm em."
Mộc Yên ngẩn ra, tùy tiện nở nụ cười trên mặt đầy vẻ châm chọc.
Sở Hoán không biết nguyên nhân vì sao cô lại có biểu cảm như vậy mà chỉ tiếp tục nói, "Em có biết Mộc Quốc Hồng chết thế nào không?"
Mộc Yên im lặng uống cà phê, hiển nhiên cô không có chút hứng thú nghe tiếp.
"Thi thể được phát hiện ở ngoại thành, qua khám nghiệm tử thi thì mới biết trên khớp xương ở chân tay đều có vết đâm thủng, cho thấy ông ta bị người ta dùng đinh đâm qua , trên người cũng có rất nhiều vết súng, nhưng mỗi một phát đều không thể lấy mạng, nói cách khác ông ta bị tra tấn đến chết."
"Thật không?" Vẫn ra giọng điệu không chút để ý như trước, đối với loại người đạp lên thi thể mà lớn lên như cô, đã từng ăn qua bò cạp rắn rết thì chuyện này vẫn không đủ để cô thông cảm với người đàn ông ngay cả máu mủ của mình cũng vứt bỏ.
"Anh biết em đang vướng mắc điều gì?" Giọng điệu của Sở Hoán trở nên nghiêm túc, "Mộc Quốc Hồng không thể không cắt đứt quan hệ máu mủ với em. Bởi vì ông ta bị người ta uy hiếp, tuy rằng anh cũng không biết rõ người đó lợi hại thế nào nhưng vì không muốn em bị liên lụy nên ông ta đành phải chọc giận em rồi cuối cùng đoạn tuyệt với em."
Mộc Yên sửng sốt, cô có chút khó tin.
"Chắc là em cũng không biết lần bán đấu giá 'Ánh sáng ngọc tinh' đó vốn chỉ là một viên ngọc giả được mô phỏng lại." Sở Hoán thở dài, “Ông ta không hề muốn bán đấu giá di vật của mẹ em, ông ta làm như vậy chỉ vì muốn chọc giận em sau đó buộc em rời xa ông ta, thuận tiện tuyên bố với mọi người em và ông ta không có chút quan hệ gì, như vậy sẽ không có ai đuổi giết em. Còn về “Ánh sáng ngọc tinh” đang ở đâu thì chỉ có em mới có đáp án, bởi vì ngoại trừ di thư thì Mộc Quốc Hồng còn để lại cho em một bao thư, chỉ cần em mở ra thì bên trong có địa chỉ chỗ gửi ‘Ánh sáng ngọc tinh’." Ngoại trừ Mộc Yên thì Hứa Nhã Như và Mộc Cẩm đều từng lọt vào tầm ngắm của cuộc đuổi giết đó, trước mắt bọn họ đã được cảnh sát cho người bảo vệ.
Cà phê lạnh rất chua sót, Mộc Yên cảm thấy chuyện này như một giấc mơ.
"Trên thực tế bọn anh cũng không biết từ lúc em về nước đến giờ âm mưu mà nhà họ Mộc che dấu cũng bắt đầu phơi bày ra ánh sáng." Sở Hoán nhếch môi mỏng, cằm lại cứng ngắc, "Có thể thấy Mộc Quốc Hồng rất không hi vọng em trở về để bị người ta làm tổn thương nên cứ liên tục chủ động gây tổn thương cho em, đoạn tuyệt quan hệ với em. Bao gồm cả đám hỏi của em."
Sở Hoán tạm dừng một chút, nhìn Mộc Yên đã hơi đổi sắc mặt rồi tiếp tục nói, " Rốt cuộc Mộc Quốc Hồng đã trêu chọc ai? Sao kết cục lại thảm đến như vậy!"
Đón nhận tầm mắt của Mộc Yên, Sở Hoán đoán, "Tiểu Yên, có lẽ có liên quan đến mẹ ruột của em."
Trời cuối mùa thu gió rất lạnh, vì Mộc Yên đã để áo khoác trên xe của tòa soạn báo nên trên người cô chỉ có một lớp quần áo mỏng manh.
Gió Thu thổi qua làm rối loạn mái tóc dài của cô, cô đứng trong gió Thu lạnh, nhìn người đến người đi ở ngã tư đường, cô cảm thấy mình như rơi vào một cơn ác mộng không hồi kết vậy.
Cô nghĩ rằng người đàn ông ham mê quyền lực như Mộc Quốc Hồng sẽ chỉ biết đến lợi ích của mình, nhưng vì sao lúc cô đã hạ quyết tâm thì lại có chuyện vớ vẩn như vậy xảy ra để phủ nhận suy nghĩ của cô.
Đúng là cực kỳ vớ vẩn và buồn cười, vì sao cuộc đời lại có thể trở thành trò chơi như vậy?
Lúc còn ở Blackflame, cô nghĩ rằng mình chỉ cần đắm chìm trong sự giết chóc vô chừng mực như vậy, không ngừng không nghỉ, không có ban ngày và ban đêm, chỉ có máu tươi tanh hôi và những cây súng ống lạnh như băng. Có lẽ vào một tình huống bất ngờ nào đó cô sẽ đi thẳng xuống suối vàng, không vướng bận gì cả. Nhưng khi cô về nước, cô nghĩ rằng mình có ba, nhưng ba của cô lại không lưu tình vứt bỏ cô. Nhưng vì sao hôm nay khi biết được tất cả những gì Mộc Quốc Hồng làm thì cô thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Cũng không thể xác nhận lại chuyện này bởi vì Mộc Quốc Hồng đã chết! Người duy nhất có chung dòng máu với cô đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
"Đi thôi." Ra khỏi tòa soạn báo Triêu Dương, giúp Mộc Yên xin phép Cao Nghị nghỉ rồi Sở Hoán đưa thức uống nóng vừa mới mua về cho Mộc Yên.
"Dù có như thế nào thì cũng nên đến gặp ông ấy một lần đo." Sở Hoán mở cửa xe, trên mặt có chút bi thương, "Đêm nay thi thể của ông ta sẽ được hoả táng."
Bên trong xe rất ấm, tuy rằng Sở Hoán cố ý điều chỉnh độ ấm lên cao nhưng Mộc Yên vẫn cảm thấy cả người lạnh như băng.
"Em không cần lo lắng quá mức, mọi chuyện đều sẽ được điều tra rõ ràng." Sở Hoán khỏi động động cơ, "Ít nhất là em sẽ bị gạt bỏ ra khỏi tầm ngắm giết hại của đám người đó cho nên không có gì nguy hiểm đến tính mạng."
Chiếc BMW màu đen chậm rãi chạy giữa làn gió lạnh cuối Thu.
Chạy thẳng tắp trên đường nhựa, xe đến xe đi, đến tầm giữa trưa, lần này bởi vì Dung Lạc nhớ bà xã cho nên anh lái xe đến đón Mộc Yên.
Trên đường đi, chiếc Lamborghini màu trắng và BMW màu đen gặp thoáng qua nhau.
Trong cơn hoảng hốt trung, dây buộc tóc màu lam trên mái tóc đen nhánh của cô bị gió thổi bay lên, xẹt qua tầm mắt của Dung Lạc.
Dung Lạc kinh sợ, cách lớp cửa kính xe, anh thấy trên chiếc BMW có bóng dáng của một nam một nữ.
Là anh nhìn nhầm sao? Dung Lạc lắc đầu, anh tiếp tục đi về phía tòa soạn báo Triêu Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.