Chương 44: Không cởi được!
Thiền Nhược Hề
22/02/2018
Sáng sớm hôm sau, Dung Trạch bị Cố Anh nhắc nhở đưa canh gà cho Dung
Lạc, gõ cửa phòng bệnh nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì, anh
liền đẩy cửa ra đi vào.
Dưới ánh nắng, hai người ôm nhau mà ngủ trông có vẻ ấm áp.
Tối hôm qua ngủ say, không biết từ khi nào mà Mộc Yên đã chiếm một nửa giường, cô rúc vào trong lòng Dung Lạc thở đều đều, thông thuận.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Dung Lạc lập tức mở hai mắt.
Nhìn thấy người vào, anh tự nhiên đón nhận ánh mắt trêu tức của đối phương.
"Anh, mẹ muốn em mang canh gà mẹ vừa nấu đến cho anh." Cẩn thận đặt ấm giữ nóng trên bàn, Dung Trạch cố ép giọng thật thấp.
Nhìn thấy anh cả của mình vẫn không có một chút phản ứng nhìn chằm chằm mình như trước, đột nhiên Dung Trạch cảm thấy xương cốt trong người rã rời. Cúi đầu nhìn thoáng qua cô nhóc đang ngủ say trong lòng anh ấy, Dung Trạch lập tức hiểu, thì ra người ta đang trách mình quấy rầy ôn hương nhuyễn ngọc của anh ấy, trách không được sắc mặt khó coi như vậy.
"Đến giữa trưa ba mẹ sẽ đến thăm anh." Dung Trạch đứng một bên quan sát vẻ mặt của Dung Lạc, rồi mới nói câu này.
Thấy Dung Lạc chậm rãi nhắm mắt lại, Dung Trạch hơi bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh nhìn người trên giường bệnh chậm rãi hỏi: "Anh, có phải anh còn chưa tha thứ cho ba mẹ chuyện trong quá khứ không? Nếu anh không muốn..."
"Dung Trạch." Dung Lạc nằm trên giường bệnh đang nhắm hai mắt ngắt lời Dung Trạch, rồi mở mắt ra, anh bình tĩnh nhìn Dung Trạch đang lo lắng, "Em trở về đi, anh sẽ chờ bọn họ đến đây."
“ Anh, thật xin lỗi."
"Chuyện này không liên quan đến em, anh mệt rồi."
"Anh nghỉ ngơi cho tốt, giữa trưa em sẽ cùng ba mẹ đến đây."
"Ừ." Nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt nhợt nhạt, khuôn mặt gầy gò làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Chờ phòng bệnh im lặng lại, Dung Lạc mới mở mắt ra, anh nhìn người trong lòng vẫn ngủ say, ngón tay thon dài như ngọc lạnh duỗi ra, liên tục vuốt ve mặt cô một cách vô cùng thân thiết.
"Em không giống họ, đúng không?" Anh tự lầm bầm lầu bầu bên tai cô gái đang ngủ say.
Đột nhiên, người trong lòng giật giật, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhìn cô nhóc ngủ, khuôn mặt tái nhợt của Dung Lạc hiện lên sự yêu chiều, mỉm cười.
Ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt đỏ bừng đang ngủ say của cô, lướt qua sống mũi cao thẳng, khẽ vuốt cái trán đẫy đà trơn bóng, cuối cùng dừng lại trên mí mắt của cô. Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng ấn xoa hốc mắt cô, thoải mái làm cho tiểu nha đầu nhíu mày lại.
Kéo thắt lưng của Mộc Yên vào sát người, Dung Lạc ôm cô dần dần ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi y tá tiến vào đo nhiệt độ cơ thể cho Dung Lạc, Mộc Yên mới dần dần tỉnh lại.
Mơ hồ cảm giác có cái gì đó ấm áp khô ráo dán vào người mình, Mộc Yên không tự chủ được liếm liếm. Cảm giác mềm mềm làm cho cô không nhịn được liếm đi liếm lại.
Mộc Yên dần dần tỉnh lại, đột nhiên, nhớ lại mình đang ở đâu! Giật nảy mình, vội vàng mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy một đôi môi và hai con mắt ngập ý cười.
Lúc này Mộc Yên mới tỉnh lại, nhìn thấy mình như vậy nên rất xấu hổ.
Cô áp trán vào mũi Dung Lạc, môi của anh cách cô rất gần.
"Tỉnh rồi sao?" Dung Lạc nhẹ mở miệng, bởi vì cách rất gần, nên lúc anh nói chuyện giống như đang hôn cô vậy.
Cả người Mộc Yên run lên, hai gò má đột nhiên nóng hổi.
Không phải cô tựa vào người anh ngủ sao? Tại sao bây giờ lại bị anh ôm vào trong ngực?
Vì xấu hổ nên Mộc Yên chỉ lo liên tục tự trách là từ khi nào tính mà cảnh giác của mình lại trở nên thấp như thế, nhưng cô không hiểu được mình đã sớm không còn cảnh giác với Dung Lạc nữa.
Con mắt xấu hổ liếc ngang liếc dọc, Mộc Yên nhìn khắp phòng bệnh lúc phát hiện ra y tá đã đứng ở đó không biết từ bao giờ, xấu hổ ngay lập tức, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào.
Nhưng thật ra y tá cũng rất bình tĩnh, nhìn hai người đều đã ngồi dậy, mới đưa nhiệt kế cho Dung Lạc.
Nhìn người nằm trên giường không có chút phản ứng, y tá đang đưa nhiệt kế hơi xấu hổ đơ người.
"Đưa cho tôi." Rốt cục Mộc Yên cầm lấy nhiệt kế để y tá khỏi xấu hổ, y tá cảm kích nhìn cô rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng lúc này lại đến phiên cô xấu hổ, cô nhìn Dung Lạc không có ý động đậy, lại liên tưởng đến việc anh bị thương ở cánh tay. Mộc Yên tới gần anh, cởi nút áo bệnh nhân ra, ngửi thấy mùi trà nhẹ nhàng trên người anh.
Cô cởi nút áo từ cổ trở xuống, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo của Dung Lạc.
Bởi vì cởi nút áo nên hai người cũng dựa vào nhau càng lúc càng gần, hơi thở nóng rực phà vào tai, Dung Lạc thở dốc hà hơi nóng lên vành tai trắng nõn của Mộc Yên, khiến nó dần dần biến thành màu hồng nhạt.
Cởi đến nút áo thứ ba, nhìn thấy bờ ngực trắng nõn như ngọc của Dung Lạc, tay vô ý chạm vào da của anh, tay cầm nhiệt kế của Mộc Yên có chút run run.
Bởi vì Dung Lạc đột nhiên động đậy, Mộc Yên mất đà dán người vào ngực anh. Vội vàng đứng thẳng dậy, cô cúi đầu lúng túng vì không thể cởi được nút áo thứ tư.
"Không cởi được sao?"
Dung Lạc mỉm cười nhẹ nhàng hỏi, lại cảm thấy tay Mộc Yên run lên.
Rốt cục cũng hết bối rối, Mộc Yên cởi được nút thứ tư, tốc chiến tốc thắng vội vàng đặt nhiệt kế dưới nách anh.
Ngẩng đầu, vừa vặn nhìn vào con mắt ngập ý cười của Dung Lạc, hai má Mộc Yên liền hồng lên.
"Đang nghĩ cái gì?" Anh mềm mại đặt một nụ hôn trên trán cô."Nghĩ gì mà lại nhập thần như vậy?"
Mộc Yên giật mình, nụ hôn nhẹ như lông chim làm cho lòng cô xao động bất an, từ lúc Dung Lạc nằm viện, bọn họ càng có nhiều hành động thân mật.
Đôi môi khô nứt giật giật, vừa muốn nói gì, đã bị tiếng đẩy cửa ngắt ngang.
"Anh, anh sao rồi?"
Dung Ngữ đạp cửa đi vào, nhìn thấy hai người trên giường đang dựa vào nhau, nhất là khi thấy hai gò má Mộc Yên đỏ bừng, cô cảm thấy hình như mình đến không đúng lúc
Dưới ánh nắng, hai người ôm nhau mà ngủ trông có vẻ ấm áp.
Tối hôm qua ngủ say, không biết từ khi nào mà Mộc Yên đã chiếm một nửa giường, cô rúc vào trong lòng Dung Lạc thở đều đều, thông thuận.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Dung Lạc lập tức mở hai mắt.
Nhìn thấy người vào, anh tự nhiên đón nhận ánh mắt trêu tức của đối phương.
"Anh, mẹ muốn em mang canh gà mẹ vừa nấu đến cho anh." Cẩn thận đặt ấm giữ nóng trên bàn, Dung Trạch cố ép giọng thật thấp.
Nhìn thấy anh cả của mình vẫn không có một chút phản ứng nhìn chằm chằm mình như trước, đột nhiên Dung Trạch cảm thấy xương cốt trong người rã rời. Cúi đầu nhìn thoáng qua cô nhóc đang ngủ say trong lòng anh ấy, Dung Trạch lập tức hiểu, thì ra người ta đang trách mình quấy rầy ôn hương nhuyễn ngọc của anh ấy, trách không được sắc mặt khó coi như vậy.
"Đến giữa trưa ba mẹ sẽ đến thăm anh." Dung Trạch đứng một bên quan sát vẻ mặt của Dung Lạc, rồi mới nói câu này.
Thấy Dung Lạc chậm rãi nhắm mắt lại, Dung Trạch hơi bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh nhìn người trên giường bệnh chậm rãi hỏi: "Anh, có phải anh còn chưa tha thứ cho ba mẹ chuyện trong quá khứ không? Nếu anh không muốn..."
"Dung Trạch." Dung Lạc nằm trên giường bệnh đang nhắm hai mắt ngắt lời Dung Trạch, rồi mở mắt ra, anh bình tĩnh nhìn Dung Trạch đang lo lắng, "Em trở về đi, anh sẽ chờ bọn họ đến đây."
“ Anh, thật xin lỗi."
"Chuyện này không liên quan đến em, anh mệt rồi."
"Anh nghỉ ngơi cho tốt, giữa trưa em sẽ cùng ba mẹ đến đây."
"Ừ." Nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt nhợt nhạt, khuôn mặt gầy gò làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Chờ phòng bệnh im lặng lại, Dung Lạc mới mở mắt ra, anh nhìn người trong lòng vẫn ngủ say, ngón tay thon dài như ngọc lạnh duỗi ra, liên tục vuốt ve mặt cô một cách vô cùng thân thiết.
"Em không giống họ, đúng không?" Anh tự lầm bầm lầu bầu bên tai cô gái đang ngủ say.
Đột nhiên, người trong lòng giật giật, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhìn cô nhóc ngủ, khuôn mặt tái nhợt của Dung Lạc hiện lên sự yêu chiều, mỉm cười.
Ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt đỏ bừng đang ngủ say của cô, lướt qua sống mũi cao thẳng, khẽ vuốt cái trán đẫy đà trơn bóng, cuối cùng dừng lại trên mí mắt của cô. Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng ấn xoa hốc mắt cô, thoải mái làm cho tiểu nha đầu nhíu mày lại.
Kéo thắt lưng của Mộc Yên vào sát người, Dung Lạc ôm cô dần dần ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi y tá tiến vào đo nhiệt độ cơ thể cho Dung Lạc, Mộc Yên mới dần dần tỉnh lại.
Mơ hồ cảm giác có cái gì đó ấm áp khô ráo dán vào người mình, Mộc Yên không tự chủ được liếm liếm. Cảm giác mềm mềm làm cho cô không nhịn được liếm đi liếm lại.
Mộc Yên dần dần tỉnh lại, đột nhiên, nhớ lại mình đang ở đâu! Giật nảy mình, vội vàng mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy một đôi môi và hai con mắt ngập ý cười.
Lúc này Mộc Yên mới tỉnh lại, nhìn thấy mình như vậy nên rất xấu hổ.
Cô áp trán vào mũi Dung Lạc, môi của anh cách cô rất gần.
"Tỉnh rồi sao?" Dung Lạc nhẹ mở miệng, bởi vì cách rất gần, nên lúc anh nói chuyện giống như đang hôn cô vậy.
Cả người Mộc Yên run lên, hai gò má đột nhiên nóng hổi.
Không phải cô tựa vào người anh ngủ sao? Tại sao bây giờ lại bị anh ôm vào trong ngực?
Vì xấu hổ nên Mộc Yên chỉ lo liên tục tự trách là từ khi nào tính mà cảnh giác của mình lại trở nên thấp như thế, nhưng cô không hiểu được mình đã sớm không còn cảnh giác với Dung Lạc nữa.
Con mắt xấu hổ liếc ngang liếc dọc, Mộc Yên nhìn khắp phòng bệnh lúc phát hiện ra y tá đã đứng ở đó không biết từ bao giờ, xấu hổ ngay lập tức, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào.
Nhưng thật ra y tá cũng rất bình tĩnh, nhìn hai người đều đã ngồi dậy, mới đưa nhiệt kế cho Dung Lạc.
Nhìn người nằm trên giường không có chút phản ứng, y tá đang đưa nhiệt kế hơi xấu hổ đơ người.
"Đưa cho tôi." Rốt cục Mộc Yên cầm lấy nhiệt kế để y tá khỏi xấu hổ, y tá cảm kích nhìn cô rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng lúc này lại đến phiên cô xấu hổ, cô nhìn Dung Lạc không có ý động đậy, lại liên tưởng đến việc anh bị thương ở cánh tay. Mộc Yên tới gần anh, cởi nút áo bệnh nhân ra, ngửi thấy mùi trà nhẹ nhàng trên người anh.
Cô cởi nút áo từ cổ trở xuống, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo của Dung Lạc.
Bởi vì cởi nút áo nên hai người cũng dựa vào nhau càng lúc càng gần, hơi thở nóng rực phà vào tai, Dung Lạc thở dốc hà hơi nóng lên vành tai trắng nõn của Mộc Yên, khiến nó dần dần biến thành màu hồng nhạt.
Cởi đến nút áo thứ ba, nhìn thấy bờ ngực trắng nõn như ngọc của Dung Lạc, tay vô ý chạm vào da của anh, tay cầm nhiệt kế của Mộc Yên có chút run run.
Bởi vì Dung Lạc đột nhiên động đậy, Mộc Yên mất đà dán người vào ngực anh. Vội vàng đứng thẳng dậy, cô cúi đầu lúng túng vì không thể cởi được nút áo thứ tư.
"Không cởi được sao?"
Dung Lạc mỉm cười nhẹ nhàng hỏi, lại cảm thấy tay Mộc Yên run lên.
Rốt cục cũng hết bối rối, Mộc Yên cởi được nút thứ tư, tốc chiến tốc thắng vội vàng đặt nhiệt kế dưới nách anh.
Ngẩng đầu, vừa vặn nhìn vào con mắt ngập ý cười của Dung Lạc, hai má Mộc Yên liền hồng lên.
"Đang nghĩ cái gì?" Anh mềm mại đặt một nụ hôn trên trán cô."Nghĩ gì mà lại nhập thần như vậy?"
Mộc Yên giật mình, nụ hôn nhẹ như lông chim làm cho lòng cô xao động bất an, từ lúc Dung Lạc nằm viện, bọn họ càng có nhiều hành động thân mật.
Đôi môi khô nứt giật giật, vừa muốn nói gì, đã bị tiếng đẩy cửa ngắt ngang.
"Anh, anh sao rồi?"
Dung Ngữ đạp cửa đi vào, nhìn thấy hai người trên giường đang dựa vào nhau, nhất là khi thấy hai gò má Mộc Yên đỏ bừng, cô cảm thấy hình như mình đến không đúng lúc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.