Chương 45: Có độc?
Thiền Nhược Hề
22/02/2018
"Anh?" Thử gọi một tiếng, hai người trên giường mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường."Anh hai và ba mẹ sắp tới rồi, anh có nên sửa lại quần áo
của mình một chút không." Mờ ám nhìn thoáng qua vạt áo mở rộng trước
ngực của Dung Lạc, Dung Ngữ trêu chọc nhìn về phía Mộc Yên. Cô không dám trêu chọc anh cả, vậy nhìn chị dâu nhỏ đỏ mặt cũng không tệ.
Nhưng sợ là tiểu nha đầu đã làm cô thất vọng rồi, Mộc Yên bình tĩnh giúp Dung Lạc sửa sang lại quần áo, còn đóng nút áo lại đàng hoàng. Còn Dung Lạc, anh thích ý tựa vào người Mộc Yên, vẻ mặt giống như muốn làm gì thì làm, mắt chỉ đầy tình nùng ý mật với cô, làm Dung Ngữ xấu hổ.
"Cơ thể tốt hơn chưa?"
Dung Diệu Huy ngồi ở bên cạnh giường bệnh hỏi.
"Dạ."
"Mẹ con đã muốn chúng ta đến đây lâu rồi, nghe tiểu Trạch nói con không muốn gặp ai hết, nên bây giờ chúng ta mới đến."
...
Mộc Yên đứng trong một góc phòng bệnh, nghe bọn họ nói chuyện. Bỗng nhiên hoảng hốt khi thấy mặt Dung Lạc rất lạnh lùng, cô có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đây là phương thức anh sống chung với cha mẹ mình, sao lại có thể lạnh nhạt đến mức này. Lại nhìn qua Cố Anh, từ lúc bà vô đến giờ không hề nói một câu. Nếu không phải ánh mắt nhu hòa của bà đều đặt trên người Dung Lạc, thiếu chút nữa Mộc Yên đã hoài nghi có phải hai mẹ con họ đang cãi nhau không.
Dung Ngữ và Dung Trạch cũng không hề ngạc nhiên, giống như bọn họ đã quen với việc Dung Lạc lạnh lùng xa cách rồi, cho nên không hề thấy kỳ lạ.
Động tác châm trà dừng lại, Mộc Yên cảm thấy thái độ mà Dung Lạc đối xử với người nhà giống như đối với người dưng vậy.
Tuy rằng một tiếng không dài, nhưng lại có rất nhiều người đến thăm. Tính tình Dung Lạc lạnh nhạt, người nào đến cũng biết điều chỉ nói hai câu là đi. Trong đó có một người hấp dẫn lực chú ý của Mộc Yên, là Chu Phinh Đình hai ngày trước đã tới.
Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của cô gái này đều lộ ra khí chất dịu dàng, làm cho người ta không thể không yêu mến.
Mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, rất nữ tính, trên cổ đeo một vòng trân châu sáng chói làm nổi bật làn da trắng nõn.
Vì sau giờ nghỉ trưa Mộc Yên còn muốn theo tổ y tá học châm cứu và mát xa cho nên chỉ thấy Chu Phinh Đình đi vào phòng bệnh, thất thần nhìn vào phòng bệnh một lát, nhớ tới sắc mặt Dung Lạc vẫn tái nhợt gầy yếu, cô cảm thấy hôm nay Dung Lạc gặp nhiều người như vậy nhất định sẽ rất mệt. Trong lúc vô tình nhìn vào đồng hồ trên tay, Mộc Yên tính toán đã đến giờ tổ y tá đến châm cứu cho bệnh nhân rồi.
Cửa phòng bệnh chậm rãi mở ra, Cố Minh đưa một ly trà cho Chu Phinh Đình.
Nhìn Dung Lạc không mở mắt, Chu Phinh Đình hỏi: "Hôm nay cảm thấy thế nào?" Hình như cô không hề ngại anh không để ý tới mình, cầm dao gọt trái cây cẩn thận giúp anh gọt lê, "Nghe tiểu Ngữ nói anh luôn ho khan không ngừng, ăn một ít lê đường phèn đi. Mấy ngày trước bác Dung Li và Lâm Uyển giúp anh nấu một ít lê ngâm đường phèn, nhưng nghe nói anh không muốn gặp ai hết, nên hôm nay để em đưa mẻ lê mới qua đây."
Nhìn anh vẫn không muốn mở mắt như trước, Chu Phinh Đình đặt lê đã gọt xong lên mâm đựng trái cây trên bàn nhẹ nhàng nói: "Nếu anh đã không muốn gặp em như vậy, vậy em đi trước đây." Nói câu này giọng nói của Chu Phinh Đình cũng càng ngày càng thấp.
"Cố Minh."
"Chu tiểu thư muốn đi rồi?"
Liếc mắt nhìn người trên giường bệnh vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, khóe môi Chu Phinh Đình lướt qua một ý cười chua sót, "Em lập tức đi ngay, nhớ cho thiếu gia của cậu ăn lê hầm đường cho đỡ ho."
"Tôi nhớ kỹ rồi, cám ơn Chu tiểu thư, cô đi thong thả."
Nhìn vẻ mặt Cố Minh cung kính, Chu Phinh Đình châm chọc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, xoay người không hề do dự bước ra khỏi phòng bệnh.
"Cố Minh."
Nhìn người trên giường bệnh vẫn nhắm chặt hai mắt, Cố Minh cả kinh, "Thiếu gia, sao vậy?"
" Lê Chu tiểu thư đưa tới tặng cho cậu."
"Thiếu gia, cái này..."
Nhìn Cố Minh luôn có thái độ cung kính, trấn định tự nhiên vẻ mặt lại co rút, Dung Lạc hơi nhíu mày, “Thế nào? Chẳng lẽ cậu sợ trong đám lê này có độc, sẽ làm cậu chết?"
"Không, không... Tôi không có ý..."
"Tôi biết cậu không có ý này."
Lúc này sức mặt kinh hãi của Cố Minh mới dịu lại, người duy nhất của Nhà họ Dung có thể đạt được thành tích huấn luyện vĩ đại nhất, cũng chỉ có cái người thoạt nhìn cực kỳ suy yếu trên giường bệnh đang làm cho anh bối rối luống cuống sợ hãi kia thôi.
Anh thật sự đoán không ra tính tình thiếu gia nhà mình, chỉ sợ mình nói sai cái gì sẽ bị thiếu gia đuổi về Nhà họ Dung huấn luyện lại lần nữa.
" Cho dù Chu Phinh Đình muốn hại tôi, thì đám lê hầm này cũng không có vấn đề gì." Nhích người, Dung Lạc thích ý tựa vào gối đầu."Cố Minh, việc tôi kêu cậu giúp tôi điều tra thế nào rồi?"
"Thiếu gia, tôi đã phái người bắt tay vào làm, sẽ có kết quả nhanh thôi."
"Tốt lắm, cậu ra ngoài đi."
"Dạ."
Dung Lạc đang nhắm mắt tựa vào gối đầu trắng lại bỗng nhiên mở mắt ra, "Nhớ rõ, từ giờ trở đi tôi không muốn gặp bất kỳ ai ngoại trừ thiếu phu nhân."
Ba chữ "Bất kỳ ai" vì được Dung Lạc cường điệu hóa lên làm cho Cố Minh dừng chân một chút, sau một lúc lâu mới đáp lại một tiếng: "Dạ!"
Giữa trưa nắng rất gắt, không có gió.
Ở một góc khuất trong vườn hoa bệnh viện.
Trên một cái ghế dài, một phu nhân ăn mặc cao quý đã ngồi ở đó rất lâu rồi, làn da trắng như tuyết được bảo dưỡng vô cùng tốt dưới làn váy màu đen toát ra vẻ ôn nhu như ngọc.
Đột nhiên, ánh mắt của bà nhìn về phía bóng người đang đi từ đằng xa tới, từ từ người đó rốt cục đã đến nơi.
Nhưng sợ là tiểu nha đầu đã làm cô thất vọng rồi, Mộc Yên bình tĩnh giúp Dung Lạc sửa sang lại quần áo, còn đóng nút áo lại đàng hoàng. Còn Dung Lạc, anh thích ý tựa vào người Mộc Yên, vẻ mặt giống như muốn làm gì thì làm, mắt chỉ đầy tình nùng ý mật với cô, làm Dung Ngữ xấu hổ.
"Cơ thể tốt hơn chưa?"
Dung Diệu Huy ngồi ở bên cạnh giường bệnh hỏi.
"Dạ."
"Mẹ con đã muốn chúng ta đến đây lâu rồi, nghe tiểu Trạch nói con không muốn gặp ai hết, nên bây giờ chúng ta mới đến."
...
Mộc Yên đứng trong một góc phòng bệnh, nghe bọn họ nói chuyện. Bỗng nhiên hoảng hốt khi thấy mặt Dung Lạc rất lạnh lùng, cô có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đây là phương thức anh sống chung với cha mẹ mình, sao lại có thể lạnh nhạt đến mức này. Lại nhìn qua Cố Anh, từ lúc bà vô đến giờ không hề nói một câu. Nếu không phải ánh mắt nhu hòa của bà đều đặt trên người Dung Lạc, thiếu chút nữa Mộc Yên đã hoài nghi có phải hai mẹ con họ đang cãi nhau không.
Dung Ngữ và Dung Trạch cũng không hề ngạc nhiên, giống như bọn họ đã quen với việc Dung Lạc lạnh lùng xa cách rồi, cho nên không hề thấy kỳ lạ.
Động tác châm trà dừng lại, Mộc Yên cảm thấy thái độ mà Dung Lạc đối xử với người nhà giống như đối với người dưng vậy.
Tuy rằng một tiếng không dài, nhưng lại có rất nhiều người đến thăm. Tính tình Dung Lạc lạnh nhạt, người nào đến cũng biết điều chỉ nói hai câu là đi. Trong đó có một người hấp dẫn lực chú ý của Mộc Yên, là Chu Phinh Đình hai ngày trước đã tới.
Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của cô gái này đều lộ ra khí chất dịu dàng, làm cho người ta không thể không yêu mến.
Mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, rất nữ tính, trên cổ đeo một vòng trân châu sáng chói làm nổi bật làn da trắng nõn.
Vì sau giờ nghỉ trưa Mộc Yên còn muốn theo tổ y tá học châm cứu và mát xa cho nên chỉ thấy Chu Phinh Đình đi vào phòng bệnh, thất thần nhìn vào phòng bệnh một lát, nhớ tới sắc mặt Dung Lạc vẫn tái nhợt gầy yếu, cô cảm thấy hôm nay Dung Lạc gặp nhiều người như vậy nhất định sẽ rất mệt. Trong lúc vô tình nhìn vào đồng hồ trên tay, Mộc Yên tính toán đã đến giờ tổ y tá đến châm cứu cho bệnh nhân rồi.
Cửa phòng bệnh chậm rãi mở ra, Cố Minh đưa một ly trà cho Chu Phinh Đình.
Nhìn Dung Lạc không mở mắt, Chu Phinh Đình hỏi: "Hôm nay cảm thấy thế nào?" Hình như cô không hề ngại anh không để ý tới mình, cầm dao gọt trái cây cẩn thận giúp anh gọt lê, "Nghe tiểu Ngữ nói anh luôn ho khan không ngừng, ăn một ít lê đường phèn đi. Mấy ngày trước bác Dung Li và Lâm Uyển giúp anh nấu một ít lê ngâm đường phèn, nhưng nghe nói anh không muốn gặp ai hết, nên hôm nay để em đưa mẻ lê mới qua đây."
Nhìn anh vẫn không muốn mở mắt như trước, Chu Phinh Đình đặt lê đã gọt xong lên mâm đựng trái cây trên bàn nhẹ nhàng nói: "Nếu anh đã không muốn gặp em như vậy, vậy em đi trước đây." Nói câu này giọng nói của Chu Phinh Đình cũng càng ngày càng thấp.
"Cố Minh."
"Chu tiểu thư muốn đi rồi?"
Liếc mắt nhìn người trên giường bệnh vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, khóe môi Chu Phinh Đình lướt qua một ý cười chua sót, "Em lập tức đi ngay, nhớ cho thiếu gia của cậu ăn lê hầm đường cho đỡ ho."
"Tôi nhớ kỹ rồi, cám ơn Chu tiểu thư, cô đi thong thả."
Nhìn vẻ mặt Cố Minh cung kính, Chu Phinh Đình châm chọc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, xoay người không hề do dự bước ra khỏi phòng bệnh.
"Cố Minh."
Nhìn người trên giường bệnh vẫn nhắm chặt hai mắt, Cố Minh cả kinh, "Thiếu gia, sao vậy?"
" Lê Chu tiểu thư đưa tới tặng cho cậu."
"Thiếu gia, cái này..."
Nhìn Cố Minh luôn có thái độ cung kính, trấn định tự nhiên vẻ mặt lại co rút, Dung Lạc hơi nhíu mày, “Thế nào? Chẳng lẽ cậu sợ trong đám lê này có độc, sẽ làm cậu chết?"
"Không, không... Tôi không có ý..."
"Tôi biết cậu không có ý này."
Lúc này sức mặt kinh hãi của Cố Minh mới dịu lại, người duy nhất của Nhà họ Dung có thể đạt được thành tích huấn luyện vĩ đại nhất, cũng chỉ có cái người thoạt nhìn cực kỳ suy yếu trên giường bệnh đang làm cho anh bối rối luống cuống sợ hãi kia thôi.
Anh thật sự đoán không ra tính tình thiếu gia nhà mình, chỉ sợ mình nói sai cái gì sẽ bị thiếu gia đuổi về Nhà họ Dung huấn luyện lại lần nữa.
" Cho dù Chu Phinh Đình muốn hại tôi, thì đám lê hầm này cũng không có vấn đề gì." Nhích người, Dung Lạc thích ý tựa vào gối đầu."Cố Minh, việc tôi kêu cậu giúp tôi điều tra thế nào rồi?"
"Thiếu gia, tôi đã phái người bắt tay vào làm, sẽ có kết quả nhanh thôi."
"Tốt lắm, cậu ra ngoài đi."
"Dạ."
Dung Lạc đang nhắm mắt tựa vào gối đầu trắng lại bỗng nhiên mở mắt ra, "Nhớ rõ, từ giờ trở đi tôi không muốn gặp bất kỳ ai ngoại trừ thiếu phu nhân."
Ba chữ "Bất kỳ ai" vì được Dung Lạc cường điệu hóa lên làm cho Cố Minh dừng chân một chút, sau một lúc lâu mới đáp lại một tiếng: "Dạ!"
Giữa trưa nắng rất gắt, không có gió.
Ở một góc khuất trong vườn hoa bệnh viện.
Trên một cái ghế dài, một phu nhân ăn mặc cao quý đã ngồi ở đó rất lâu rồi, làn da trắng như tuyết được bảo dưỡng vô cùng tốt dưới làn váy màu đen toát ra vẻ ôn nhu như ngọc.
Đột nhiên, ánh mắt của bà nhìn về phía bóng người đang đi từ đằng xa tới, từ từ người đó rốt cục đã đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.