Chương 46: Lại sỗ sàng
Thiền Nhược Hề
23/02/2018
Edit: susublue
"Phinh Đình, đến đây." Vị phu nhân ngồi ở ghế dài mỉm cười ngoắc tay với Chu Phinh Đình đang thất thần, nhìn qua cũng gần năm mươi tuổi, Dung Li bảo dưỡng vô cùng tốt, váy dài màu đen trang trọng lại không mất vẻ tế nhị.
"Con có gặp được Dung Lạc không?"
"Dạ có." Chu Phinh Đình gật đầu, bĩu môi tiếp tục nói: " Bác Dung Li..."
Nhìn vẻ mặt cô muốn nói nhưng lại thôi, Dung Li vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống nói chuyện.
" Đứa nhỏ Dung Lạc này tính tình cổ quái, ngay cả bác là bác ruột của nó cũng không muốn gặp mặt." Thở dài một tiếng, Dung Li cười khẽ, khóe miệng gợi lên một nụ cười chế giễu.
Thấy vậy, Chu Phinh Đình vội vàng giải thích: "Không, không phải. Tính tình Dung Lạc lạnh lùng xa cách không phải bác không biết?"
Dung Li híp mắt lại, "Con lại bảo vệ nó!"
"Con, con..." Quanh co nửa ngày Chu Phinh Đình không thể nói được gì, nhưng thật ra cả mặt đã đỏ bừng.
"Được rồi, đừng giải thích nữa, tình cảm của con đối với Dung Lạc nhà bác người thông minh đều nhìn ra được."
"Bác Dung Li đừng nói nữa, nếu để người khác nghe được sẽ không tốt. Dù sao..." Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một tia thất vọng, Chu Phinh Đình cười khổ: "Dung Lạc đã sớm có vị hôn thê, con không nên..."
"Vị hôn thê?" Dung Li nhíu mày sau đó cười: "Là con nhóc vẫn còn chưa lớn kia sao." Giọng nói của bà có sự khinh thường, "Người Nhà họ Mộc quả nhiên đều có thủ đoạn, không biết bọn họ nghĩ gì mà lại để con gái đính hôn với Dung Lạc."
"Dù sao, hôn sự của Dung Lạc đã quyết định rồi, con nên từ bỏ thôi." Chu Phinh Đình hái một bông hoa trong bồn hoa bên cạnh, diien./dànnlleqysdnn đóa hoa thưa thớt, cuối cùng rơi vào bùn đất.
" Phinh Đình."
“ Bác, bác Dung Li."
Nhìn Dung Li lập nghiêm túc, Chu Phinh Đình nhịn không được run rẩy một chút.
"Con rất làm bác thất vọng rồi."
"Bác Dung Li, con không hiểu ý của bác." Tôiy vừa ngắt hết cánh hoa ném xuống đất, Chu Phinh Đình hơi luống cuống.
"Con luôn miệng nói thích Dung Lạc, cố gắng lâu như vậy mà lại dễ từ bỏ vậy ư?"
"Con, con chỉ..." Móng tay đâm vào lòng bàn tay, Chu Phinh Đình cúi đầu không biết nên nói gì mới tốt.
"Bác mặc kệ sau này con làm như thế nào, bác chỉ muốn con hiểu rằng chỉ cần ngày nào mà Dung Lạc và con nhóc Nhà họ Mộc chưa kết hôn thì con còn có cơ hội." Dung Li cố ý đè thấp thanh âm nhưng lại như tiếng vọng ghi dấu bên tai Chu Phinh Đình.
Cô giật mình ngồi thẫn thờ trên dài ghế, ngay cả lúc Dung Li đứng dậy rời đi cũng không có hề cử động.
"Đúng rồi." Đi được hai bước bà tôi đột nhiên ngừng lại, "Đừng quên chuyện con đã đồng ý với bác!"
Trước khi đi Dung Li còn để lại một câu cuối cùng làm Chu Phinh Đình toát mồ hôi lạnh, ngón tay nhanh chóng bị cô nắm đến trắng bệch.
---Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Ban đêm, trong phòng bệnh.
Mộc Yên vừa mới từ phòng trực ban của y tá trở về, nhìn ấm giữu nóng ở trên bàn cô nhíu mày lại. Từ hôm cô đút đồ ăn cho anh, mỗi lần đến bữa tối, diiend@nlleqysdnn Dung Lạc đều cô tới đút anh thì anh mới chịu ăn. Trước kia, cô cũng nghe Cố Minh nói qua, khẩu vị Dung Lạc không tốt, cơm tối nay một chút cũng không ăn.
Nhưng anh đang bị bệnh, vết thương trên người còn chưa khỏi sao có thể không ăn cơm chiều được?
Mở ấm giữ nóng ra, Mộc Yên nhìn vào, thì ra bữa ăn hôm nay là bánh trôi.
Gạo nếp mềm dẻo, mùi hương từ trong ấm giữ ấm bay ra ngoài lan tỏa khắp phòng, làm cho người tôi thèm nhỏ dãi.
"Dung Lạc, Dung Lạc?" Khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của anh, Mộc Yên nhẹ giọng ghé vào lỗ tôii anh gọi: "Tỉnh lại, ăn chút gì đi."
"Sao?" Nhẹ ngâm một tiếng, người trên giường run rẩy lông mi, mới mở mắt ra.
"Em đã trở lại?" Vừa tỉnh ngủ Dung Lạc ôn nhu lo lắng, không hề khúc mắc mà cười làm cho Mộc Yên hoảng hốt.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường đã sắp tám giờ, anh bĩu môi, "Sao hôm nay về trễ vậy, trễ hơn bình thường tới một tiếng lận."
Mộc Yên cả kinh, cô cảm thấy ngạc nhiên: Thì ra anh vẫn luôn tính giờ cô về, chẳng lẽ đang đợi mình? Bác bỏ hết suy nghĩ lung tung, cô hít sâu bưng chén nhỏ trên bàn lên tính đút cho anh.
"Vốn muốn chờ em về." Dung Lạc nhìn cô mỉm cười: "Nhưng buổi chiều bất tri bất giác ngủ quên mất."
Nhìn khuôn mặt tái nhợt gầy gò của anh ủ rũ, Mộc Yên đau lòng, sao cô lại không biết, vừa rồi trên đường về nghe Cố Minh nói chiều nay miệng vết thương của Dung Lạc đau nhói đến suýt ngất, rơi vào đường cùng bác sĩ mới vội tới cho anh uống thuốc mê, sợ là tác dụng của thuốc vẫn chưa hết nên anh mới buồn ngủ như thế.
Đưa thìa đến miệng của Dung Lạc, nhìn thấy anh đột nhiên nhíu mày. Mộc Yên nghi hoặc, "Không thích bánh trôi sao?"
"Tạm được."
"Vậy sao lại không muốn ăn, không có khẩu vị sao?" Đang muốn khuyên anh, chỉ thấy anh cầm cái tay cô đang cầm thìa. Khẽ vuốt một cái sau đó đẩy ra.
"Nóng." Bạc môi nhẹ mở, phát ra một chữ.
Mộc Yên nghi hoặc, rõ ràng vừa rồi đã thổi nguội rồi mà?
"Không tin, em nếm thử đi." Anh kiên định nhìn cô.
Mộc Yên cụp mắt Dung Lạc khẽ cắn một miếng bánh trôi, bánh trôi bị cắn nát nước đậu đỏ chảy ra, mềm dẻo rất ngon miệng, nhưng rõ ràng là không hề nóng.
"Không nóng, có thể ăn." Cô nhìn ánh mắt hoài nghi của anh. Nhìn bánh trôi trong bát đã bị mình cắn mất một miếng, Mộc Yên để lại trong bát rồi lại múc viên khác lên đút cho anh, diiexndafflleqysdnn lại bị Dung Lạc giữ cổ tay lần nữa, anh lấy tay bốc viên bánh trôi cô vừa cắn dở lên bỏ vào miệng ăn.
"Sao vậy?" Vỗ nhẹ mặt Mộc Yên, anh mỉm cười tùy ý, thích ý dựa vào gối đầu, Dung Lạc cảm nhận được độ ấm trên mặt cô qua đầu ngón tay.
Bị anh vỗ nhẹ, Mộc Yên tỉnh táo lại tiếp tục đút anh ăn bánh trôi. Nghĩ đến hai người xài chung một cái thìa cô liền cảm thấy cán thìa nóng lên khiến cô muốn buông xuống.
Vì muốn giảm bớt sự ái muội xấu hổ, cô lập tức nói sang chuyện khác: "Dung Lạc, ngày mai anh muốn ăn gì?"
"Em làm cho tôi." Anh nói một cách chắc chắn.
"Ừ, được rồi." Biết khẩu vị anh không tốt, Mộc Yên liền đồng ý, "Muốn ăn cái gì?"
Dung Lạc nhìn cô, nửa ngày sau mới từ từ nói: "Đậu hủ."
Đậu hủ? Mộc Yên kinh ngạc.
"Phinh Đình, đến đây." Vị phu nhân ngồi ở ghế dài mỉm cười ngoắc tay với Chu Phinh Đình đang thất thần, nhìn qua cũng gần năm mươi tuổi, Dung Li bảo dưỡng vô cùng tốt, váy dài màu đen trang trọng lại không mất vẻ tế nhị.
"Con có gặp được Dung Lạc không?"
"Dạ có." Chu Phinh Đình gật đầu, bĩu môi tiếp tục nói: " Bác Dung Li..."
Nhìn vẻ mặt cô muốn nói nhưng lại thôi, Dung Li vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống nói chuyện.
" Đứa nhỏ Dung Lạc này tính tình cổ quái, ngay cả bác là bác ruột của nó cũng không muốn gặp mặt." Thở dài một tiếng, Dung Li cười khẽ, khóe miệng gợi lên một nụ cười chế giễu.
Thấy vậy, Chu Phinh Đình vội vàng giải thích: "Không, không phải. Tính tình Dung Lạc lạnh lùng xa cách không phải bác không biết?"
Dung Li híp mắt lại, "Con lại bảo vệ nó!"
"Con, con..." Quanh co nửa ngày Chu Phinh Đình không thể nói được gì, nhưng thật ra cả mặt đã đỏ bừng.
"Được rồi, đừng giải thích nữa, tình cảm của con đối với Dung Lạc nhà bác người thông minh đều nhìn ra được."
"Bác Dung Li đừng nói nữa, nếu để người khác nghe được sẽ không tốt. Dù sao..." Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một tia thất vọng, Chu Phinh Đình cười khổ: "Dung Lạc đã sớm có vị hôn thê, con không nên..."
"Vị hôn thê?" Dung Li nhíu mày sau đó cười: "Là con nhóc vẫn còn chưa lớn kia sao." Giọng nói của bà có sự khinh thường, "Người Nhà họ Mộc quả nhiên đều có thủ đoạn, không biết bọn họ nghĩ gì mà lại để con gái đính hôn với Dung Lạc."
"Dù sao, hôn sự của Dung Lạc đã quyết định rồi, con nên từ bỏ thôi." Chu Phinh Đình hái một bông hoa trong bồn hoa bên cạnh, diien./dànnlleqysdnn đóa hoa thưa thớt, cuối cùng rơi vào bùn đất.
" Phinh Đình."
“ Bác, bác Dung Li."
Nhìn Dung Li lập nghiêm túc, Chu Phinh Đình nhịn không được run rẩy một chút.
"Con rất làm bác thất vọng rồi."
"Bác Dung Li, con không hiểu ý của bác." Tôiy vừa ngắt hết cánh hoa ném xuống đất, Chu Phinh Đình hơi luống cuống.
"Con luôn miệng nói thích Dung Lạc, cố gắng lâu như vậy mà lại dễ từ bỏ vậy ư?"
"Con, con chỉ..." Móng tay đâm vào lòng bàn tay, Chu Phinh Đình cúi đầu không biết nên nói gì mới tốt.
"Bác mặc kệ sau này con làm như thế nào, bác chỉ muốn con hiểu rằng chỉ cần ngày nào mà Dung Lạc và con nhóc Nhà họ Mộc chưa kết hôn thì con còn có cơ hội." Dung Li cố ý đè thấp thanh âm nhưng lại như tiếng vọng ghi dấu bên tai Chu Phinh Đình.
Cô giật mình ngồi thẫn thờ trên dài ghế, ngay cả lúc Dung Li đứng dậy rời đi cũng không có hề cử động.
"Đúng rồi." Đi được hai bước bà tôi đột nhiên ngừng lại, "Đừng quên chuyện con đã đồng ý với bác!"
Trước khi đi Dung Li còn để lại một câu cuối cùng làm Chu Phinh Đình toát mồ hôi lạnh, ngón tay nhanh chóng bị cô nắm đến trắng bệch.
---Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Ban đêm, trong phòng bệnh.
Mộc Yên vừa mới từ phòng trực ban của y tá trở về, nhìn ấm giữu nóng ở trên bàn cô nhíu mày lại. Từ hôm cô đút đồ ăn cho anh, mỗi lần đến bữa tối, diiend@nlleqysdnn Dung Lạc đều cô tới đút anh thì anh mới chịu ăn. Trước kia, cô cũng nghe Cố Minh nói qua, khẩu vị Dung Lạc không tốt, cơm tối nay một chút cũng không ăn.
Nhưng anh đang bị bệnh, vết thương trên người còn chưa khỏi sao có thể không ăn cơm chiều được?
Mở ấm giữ nóng ra, Mộc Yên nhìn vào, thì ra bữa ăn hôm nay là bánh trôi.
Gạo nếp mềm dẻo, mùi hương từ trong ấm giữ ấm bay ra ngoài lan tỏa khắp phòng, làm cho người tôi thèm nhỏ dãi.
"Dung Lạc, Dung Lạc?" Khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của anh, Mộc Yên nhẹ giọng ghé vào lỗ tôii anh gọi: "Tỉnh lại, ăn chút gì đi."
"Sao?" Nhẹ ngâm một tiếng, người trên giường run rẩy lông mi, mới mở mắt ra.
"Em đã trở lại?" Vừa tỉnh ngủ Dung Lạc ôn nhu lo lắng, không hề khúc mắc mà cười làm cho Mộc Yên hoảng hốt.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường đã sắp tám giờ, anh bĩu môi, "Sao hôm nay về trễ vậy, trễ hơn bình thường tới một tiếng lận."
Mộc Yên cả kinh, cô cảm thấy ngạc nhiên: Thì ra anh vẫn luôn tính giờ cô về, chẳng lẽ đang đợi mình? Bác bỏ hết suy nghĩ lung tung, cô hít sâu bưng chén nhỏ trên bàn lên tính đút cho anh.
"Vốn muốn chờ em về." Dung Lạc nhìn cô mỉm cười: "Nhưng buổi chiều bất tri bất giác ngủ quên mất."
Nhìn khuôn mặt tái nhợt gầy gò của anh ủ rũ, Mộc Yên đau lòng, sao cô lại không biết, vừa rồi trên đường về nghe Cố Minh nói chiều nay miệng vết thương của Dung Lạc đau nhói đến suýt ngất, rơi vào đường cùng bác sĩ mới vội tới cho anh uống thuốc mê, sợ là tác dụng của thuốc vẫn chưa hết nên anh mới buồn ngủ như thế.
Đưa thìa đến miệng của Dung Lạc, nhìn thấy anh đột nhiên nhíu mày. Mộc Yên nghi hoặc, "Không thích bánh trôi sao?"
"Tạm được."
"Vậy sao lại không muốn ăn, không có khẩu vị sao?" Đang muốn khuyên anh, chỉ thấy anh cầm cái tay cô đang cầm thìa. Khẽ vuốt một cái sau đó đẩy ra.
"Nóng." Bạc môi nhẹ mở, phát ra một chữ.
Mộc Yên nghi hoặc, rõ ràng vừa rồi đã thổi nguội rồi mà?
"Không tin, em nếm thử đi." Anh kiên định nhìn cô.
Mộc Yên cụp mắt Dung Lạc khẽ cắn một miếng bánh trôi, bánh trôi bị cắn nát nước đậu đỏ chảy ra, mềm dẻo rất ngon miệng, nhưng rõ ràng là không hề nóng.
"Không nóng, có thể ăn." Cô nhìn ánh mắt hoài nghi của anh. Nhìn bánh trôi trong bát đã bị mình cắn mất một miếng, Mộc Yên để lại trong bát rồi lại múc viên khác lên đút cho anh, diiexndafflleqysdnn lại bị Dung Lạc giữ cổ tay lần nữa, anh lấy tay bốc viên bánh trôi cô vừa cắn dở lên bỏ vào miệng ăn.
"Sao vậy?" Vỗ nhẹ mặt Mộc Yên, anh mỉm cười tùy ý, thích ý dựa vào gối đầu, Dung Lạc cảm nhận được độ ấm trên mặt cô qua đầu ngón tay.
Bị anh vỗ nhẹ, Mộc Yên tỉnh táo lại tiếp tục đút anh ăn bánh trôi. Nghĩ đến hai người xài chung một cái thìa cô liền cảm thấy cán thìa nóng lên khiến cô muốn buông xuống.
Vì muốn giảm bớt sự ái muội xấu hổ, cô lập tức nói sang chuyện khác: "Dung Lạc, ngày mai anh muốn ăn gì?"
"Em làm cho tôi." Anh nói một cách chắc chắn.
"Ừ, được rồi." Biết khẩu vị anh không tốt, Mộc Yên liền đồng ý, "Muốn ăn cái gì?"
Dung Lạc nhìn cô, nửa ngày sau mới từ từ nói: "Đậu hủ."
Đậu hủ? Mộc Yên kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.