Chương 138: Thẩm Diệp lo lắng, đậu đỏ ấm tình
Thiền Nhược Hề
26/01/2019
Không khí Seattle rất ẩm thấp, hơi nước đầy trời.
Sáng sớm Mộc Yên mở cửa sổ ra, thấy một lá cây rơi xuống thì hơi nhíu mi.
Dung Lạc đã ra ngoài từ rất sớm rồi, cô không biết anh đang làm cái gì, đi sớm về trễ, có vẻ như những cuộc xã giao của anh càng ngày càng nhiều, người phải gặp cũng càng ngày càng nhiều. Mộc Yên chưa từng thấy anh bận rộn nhiều việc như vậy, rốt cuộc là chuyện gì mà anh phải tự mình giải quyết chứ? Cô thật sự không hiểu chuyện làm ăn hợp tác của công ty. Xem tin tức trong nước thì tình trạng của Dung thị vẫn luôn tốt như lúc trước, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì anh cũng không cần phải tốn sức đi bàn chuyện hợp tác như thế. Chẳng lẽ là muốn mở rộng thị trường sang nước Mỹ?
Mộc Yên lắc đầu, cô thật sự không rõ, nhưng nhìn bữa sáng đã chuẩn bị tốt trên bàn ăn thì khóe môi của cô nhẹ nhếch lên. Dù anh bận rộn nhiều việc thì vẫn nhớ đến cô. Tuy rằng cô đã làm cơm một lần, hương vị cũng tạm được, nhưng nếu so với tay nghề của Dung Lạc thì quả thật kém hơn rất nhiều lắm. Có đôi khi cô còn nghĩ có phải không có gì anh không biết hay không? Như vậy thì sẽ khiến cô rất áp lực.
Mộc Yên cắn từng miếng sandwich trong tay, cô thầm cân nhắc xem rốt cuộc mình có điểm nào có thể so được với Dung Lạc hay không.
Trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, cô nghĩ tới thân thủ của mình là điều mà cô tự hào nhất, nhưng càng nghĩ lại càng rối rắm, thân thủ tốt có phải là ưu điểm không? Mộc Yên bĩu môi. Nhưng cô lại lập tức nghĩ tới một chuyện quan trọng, rốt cuộc người như Dung Lạc có thân thủ như thế nào? Nhớ tới trò chơi áp chế lẫn nhau của bọn họ, cô dường như có thể chiếm thế thượng phong, nhưng chắc đều do Dung Lạc cố ý đi.
Ăn xong bữa sáng, cô đi ra ngoài.
Lại là một đêm mưa, vừa mới mở cửa ra ngoài sân cô liền nhớ tới nồi cháo đang đun nên vội vàng xoay người lại, nhưng vì mưa nên sân rất trơn, lúc xoay người cô lảo đảo một chút rồi ngã thẳng tắp về phía cửa.
Lúc cô muốn ổn định thân mình thì đột nhiên một bàn tay to lộ rõ khớp xương đỡ lấy cô.
Mộc Yên ngẩng đầu, trong đôi mắt đen nhánh có chút kinh ngạc, "Là anh!"
"Thật ngại quá, lại tới cửa quấy rầy rồi." Thẩm Diệp mỉm cười nhìn cô đứng vững vàng, rút bàn tay nắm cánh tay cô lại, "Ngày mưa đường trơn, phải cẩn thận."
Mộc Yên nhìn tay anh chậm rãi rời khỏi cánh tay mình thì có hơi ngạc nhiên, không phải cô ghét nhất là bị người xa lạ chạm vào người sao, nhưng sao người này đụng vào người lại không hề có chút chán ghét.
Mộc Yên có chút không được tự nhiên khẽ vuốt lên cánh tay trái, bị người đàn ông này chạm vào cánh tay trái, có chút khó tin. Chỉ mới gặp có một lần mà lại có thể khiến cho cô mất đi bản năng cảnh giác, người này quá nguy hiểm, Mộc Yên lui về phía sau mấy bước, duy trì một khoảng cách với Thẩm Diệp.
Nhìn động tác phòng bị của cô, Thẩm Diệp cười khẽ giải thích, "Ngày mai tôi sẽ về Anh quốc, chỉ muốn đến thăm lại căn nhà lúc trước ở nên mới đến đây để nhìn một lần thôi." Ánh mắt của cô lạnh đến mức thấu xương làm cho anh có chút đau lòng khó hiểu. Nhất định là bởi vì cô có đôi mắt quá giống mẹ mình nên mới vậy. Trong tích tắc anh cảm thấy vì để đôi mắt này mãi mãi có sự hạnh phúc thì anh có thể trả giá mọi thứ mà không tiếc gì cả.
"Anh là người Anh quốc?" Mộc Yên nhìn anh, vì câu nói này mà cô nghĩ đến nhiều chuyện.
"Đương nhiên không phải." Thẩm Diệp đột nhiên nở nụ cười, đứa nhỏ này đáng yêu hơn vẻ bề ngoài nhiều, "Tôi chỉ ở tại Anh quốc mà thôi."
"À."
Nói chuyện phiếm hai câu, Mộc Yên đột nhiên nhớ tới nồi cháo của mình còn đang được nấu nên vội vàng chạy tới phòng bếp.
Thẩm Diệp nhịn không được mà phì cười, gần đây anh chưa bao giờ cười như vậy. Từ khi nhìn thấy đứa nhỏ này, anh như tìm được niềm vui trong cuộc sống trống rỗng chán nản của mình. Cô cũng không phải... Quá giống, nhưng lại rất giống. Trước khi chưa có đầy đủ chứng cứ chính xác thì anh không nên liều lĩnh tiếp cận cô như vậy, nhưng anh vẫn không nhịn được, mẹ qua đời đã làm cho anh gần như điên lên, nếu lại còn không tìm thấy...
"Ai." Thẩm Diệp thở dài một hơi, anh vươn tay lấy một điếu thuốc trong túi ra đốt cháy, khói thuốc cay, làm người khác bị sặc lượn lờ đầy trong không khí. Anh không phải người thích hút thuốc nhưng sau khi ba mẹ lần lượt xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì giống như là có gì đó kích thích anh vậy, cũng may anh còn sống, chỉ cần còn sống thì anh nhất định phải tìm được người anh muốn tìm. Xoa mi tâm đau nhói, anh càng ngày càng không giống chính mình, dời lại tất cả lịch trình gần đây xuống, rồi đứng trong sân ngẩn ngơ suốt một buổi chiều.
Trong lúc anh giật mình thì đột nhiên bị người khác cướp thuốc lá trong tay.
Không chút khách sáo vứt xuống đất rồi đạp dập tắt điếu thuốc. Mộc Yên nhìn anh nhíu mi, "Tôi thật sự chán ghét mùi vị này." Cô gằn từng tiếng, nói rất nghiêm túc.
Thẩm Diệp không hề tức giận vì cô tiếp đãi khách không lễ phép, anh nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, liên tục lên tiếng trả lời, "Được, sau này tôi sẽ không hút thuốc nữa."
Mộc Yên hơi giật mình, cô không có ý này.
"Giúp tôi vứt nó đi." Đưa tất cả thuốc lá mình có cho cô, giống như muốn nói cho cô biết anh không nói đùa.
Mộc Yên ném gói thuốc lá vào thùng rác không chút lưu tình, cô cảm thấy ánh mắt của anh khi nhìn mình có chút quái dị.
Thẩm Diệp ngồi dưới tàng cây, cũng không nói gì. Nếu cô chán ghét khói thuốc lá thì anh sẽ không hút thuốc nữa. Đối mặt với đôi mắt đó anh không thể từ chối được, chỉ mới gặp mặt hai lần mà đã bắt đầu dung túng cho cô, thật sự có được không?
Lại là như vậy, giống như lần trước, một buổi chiều trôi qua rất nhanh. Hai người bọn họ, một người ngồi ở bên trong, một người ngồi ở trong sân, nói chuyện tổng cộng chưa tới năm câu. Nhưng mà lại cực kỳ an tâm, Thẩm Diệp không biết vì sao mình lại cảm thấy ấm áp, đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được. Lòng tham biến mất, không có tính kế, không có chèn ép, cũng không có sự lục đục giữa chốn thương trường, thật thích ý.
Cô lạnh đến thấu xương, thậm chí trên người lâu lâu còn tỏa ra khí lạnh, nhưng trong nội tâm cô vẫn chỉ là một đứa bé cực kỳ cô đơn, dù cho là ai thì ở bên cạnh cô đều rất an tâm.
Càng nghĩ như vậy, Thẩm Diệp liền càng vội vàng hy vọng nhanh đến ngày về nước. Anh nhất định phải làm rõ thân phận của cô.
Nói tạm biệt qua loa với cô, Mộc Yên nhìn bóng dáng Thẩm Diệp, trong lòng có một cảm giác kỳ dị, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Seattle vẫn bắt đầu mưa tí tách sau khi hoàng hôn xuống như trước.
Trên chiếc Rolls-Royce xe màu đen, từ sau khi Thẩm Diệp rời khỏi nơi đó vẫn không thật sự rời đi, xe anh vẫn dừng gần căn biệt thự. Anh lục lọi thuốc lá trong túi quần theo thói quen, lúc này mới nhớ tới mình đã đưa hết thuốc lá cho cô vứt đi rồi.
Hạt mưa đập vào cửa kính xe rào rào, anh đột nhiên có chút lo lắng, nếu cô thật sự không phải người anh muốn tìm thì đến lúc đó anh sẽ ra sao? Rõ ràng không nên ôm kỳ vọng quá lớn, lúc nhìn thấy Mộc Yên thì đã cảm thấy nhất định chính là cô, chấp niệm rất mạnh mẽ, cho dù tư liệu Vệ Giản đưa không hề giống với anh tưởng tượng nhưng anh vẫn cố chấp chạy tới đây.
Mưa càng lúc càng lớn, giữa bầu trời tối đen, đèn xe sáng tỏ ở đối diện có chút chói mắt, anh thấy mình đã từng gặp chiếc xe Bentley màu đen đó ở đâu rồi.
Thẩm Diệp nhìn một chút, cảm thấy đây là lúc cần phải đi, nhưng tay vừa mới cầm tay lái thì liền dừng động tác tiếp theo, bởi vì anh nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen cũng dừng ở ngoài cửa căn biệt thự mà anh vẫn luôn quan sát kia.
Có một người đàn ông xuống xe, bóng dáng thon dài, bởi vì vừa vặn quay lưng về phía Thẩm Diệp nên anh không nhìn thấy mặt đối phương. Chỉ chốc lát sau, cửa sân mở ra, có người che dù đi ra, cho dù là trời có tối hơn nữa thì Thẩm Diệp cũng biết cô là ai. Một giây trước anh còn đang suy nghĩ rốt cuộc giữa cô và người đàn ông đến thăm vào đêm khuya này có quan hệ gì, giây tiếp theo anh liền khiếp sợ giật mình, bởi vì anh nhìn thấy trong đêm mưa giữa trời khuya, cô nhóc đó kiễng mũi chân lên hôn người đàn ông đang ôm lấy mình.
Theo tài liệu điều tra thì cô đã tròn mười chín tuổi, nhưng nhìn qua thì lại cảm thấy Mộc Yên nhỏ hơn độ tuổi thực tế của cô rất nhiều.
Một cô nhóc nhỏ tuổi như vậy sao lại làm như vậy với một người đàn ông, điều này khiến cho anh rất không vui.
Không biết vì sao từ sau khi gặp Mộc Yên thì anh liền quan sát cô dưới góc độ một trưởng bối, muốn tới gần, bảo vệ cô. Muốn nhìn cô hạnh phúc vui vẻ.
Bàn tay đang nắm tay lái chậm rãi thu lại, Thẩm Diệp lấy điện thoại di động ra nhấn một dãy số vào.
"Diệp thiếu!" Đối phương nhận được điện thoại của Thẩm Diệp, người đã biến mất cả một ngày thì không đè nén được sự kích động.
"Vệ Giản, lần trước kêu cậu đi điều tra căn biệt thự đó, cuối cùng là ai đã mua nó? Hiện tại chủ nhân của nó là ai, còn nữa, liệt kê hết tài liệu về đối phương ra đây."
"Dạ.”
"Diệp thiếu, ngài vẫn không trở về sao?" Vệ Giản hỏi thử thiếu gia nhà mình.
"Bên phía công ty..."
Thẩm Diệp nhíu mi ngắt lời "Tôi đã biết, lập tức trở về."
"Được, được, tôi đi thông báo cho bọn họ đến phòng họp chờ ngài."
Ngắt điện thoại, Thẩm Diệp nhìn hai người cách đó không xa đã đi vào trong, cửa lớn đang mở toang cũng đã đóng chặt lại. Thẩm Diệp có chút lo lắng, rốt cuộc người đàn ông kia là ai?
Bên trong biệt thự, ánh đèn rất ấm áp.
"Thật lạnh!" Dung Lạc than thở một tiếng, nắm chặt tay Mộc Yên làm ấm giúp cô "Không phải đã nói bên ngoài rất lạnh, đừng đi ra ngoài sao?"
"Lạc Lạc, em không có yếu ớt như vậy."
Dung Lạc cởi áo gió, ôm lấy cô, thân thể của cô có chút lạnh lẽo, yên bình dựa vào ngực anh, nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh làm cho thân thể cô bắt đầu ấm lại. Cô rất thích Dung Lạc ôm.
Cứ giằng co như vậy trong chốc lát, bóng dáng hai người lại chồng lên nhau, không gì có thể tách rời bọn họ.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Anh cúi đầu nhìn cô đang nằm trong lòng mình, hỏi.
Mộc Yên rời khỏi cái ôm ấm áp của anh, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, chớp mắt mấy cái, "Hôm nay em làm một chút đồ ăn ngon."
"Đồ ăn ngon?" Dung Lạc hoài nghi miệng, nghĩ đến tay nghề nấu ăn của Mộc Yên thì anh lại bật cười.
"Lần này chắc chắn sẽ ngon." Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, Dung Lạc yêu chiều xoa trán cô, "Có lòng tin như vậy sao."
"Đương nhiên." Cắn một ngụm vào cổ anh, xem như trả thù vì anh hoài nghi mình.
Càng tới gần phòng bếp, mùi hương đồ ăn càng nồng đậm. Nhìn bánh ngọt màu xanh trên chiếc đĩa màu trắng, rốt cục Dung Lạc cũng đã hiểu vì sao cô nhóc này lại tự tin như vậy.
Tuy rằng Mộc Yên không am hiểu nấu ăn nhưng tay nghề làm bánh ngọt cũng thuộc hàng nhất đẳng.
Bánh ngọt không quá lớn, bơ ở phía trên cũng không quá nhiều, vẻ bề ngoài lộng lẫy làm người ta phát thèm, dùng dao ăn cắt ra, ở giữa chiếc bánh có một mùi hương ngọt ngào tỏa ra, là mùi của đậu đỏ.
Bánh ngọt vị đậu đỏ, đậu đỏ mềm như sữa.
"Nếm thử đi." Đây là hương vị Mộc Yên làm ngon nhất, bởi vì thích bánh kem nên thường xuyên mua nguyên liệu về làm thử một chút, tay nghề cũng dần dần được nâng cao.
Bánh ngọt cực kỳ xốp, nhân đậu đỏ xen lẫn bên trong, ngọt mà không ngấy, hương vị rất tuyệt.
"Ăn ngon không?"
Lúc hỏi anh Mộc Yên cũng tự mình cầm nĩa lên thử."Không tệ." Cô đắc ý cười cười, đôi mắt lóe sáng.
"Ừ, hương vị ngon lắm." Đậu đỏ ấm áp, một hạt to đầy mềm mại, anh có thể tưởng tượng cô đặt rất nhiều tấm lòng vào chiếc bánh này.
Ăn thử một hạt đậu đỏ sữa cô làm, Dung Lạc nhìn Mộc Yên, đột nhiên đáy mắt u ám, "Không đủ ngọt." Bánh ngọt mà lại không đủ ngọt, lời đánh giá như vậy làm cho Mộc Yên nhíu mi.
Cô lại bỏ thêm cho anh một muỗng đường, nghi hoặc hỏi, "Lạc Lạc, không phải anh không thích đồ ngọt sao?"
"Thật không?" Anh cười như không cười, đôi mắt sâu thẳm đầy sương mù, rất rõ ràng.
Lại ăn thử một miếng nữa, Dung Lạc tiếp tục nói, "Vẫn không đủ ngọt."
Mộc Yên bĩu môi, "Đã bỏ thêm ba muỗng đường lớn rồi, sao lại như vậy được?"
Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Dung Lạc, cô tự mình nếm thử, đậu đỏ sữa mềm mại mới vừa vào miệng đã bị đối phương ôm vào trong lòng, đỡ lấy gáy của cô rồi sau đó hôn thật sâu, hương vị ngọt ngọt mềm mại của đậu đỏ hòa tan ở đầu lưỡi của hai người.
Ngoài cửa sổ trời vẫn còn mưa, hạt mưa đánh vào trên cửa thủy tinh, phát ra âm thanh thanh thúy.
"Như vậy mới ngọt." Thoả lòng ước nguyện liếm đôi môi đỏ ửng lên vì hôn sâu của cô một chút, hơi thở của Dung Lạc có chút nóng rực.
Mộc Yên không dám nhìn vào ánh mắt quá thâm tình của anh, hai má đỏ như cây anh đào.
Sáng sớm Mộc Yên mở cửa sổ ra, thấy một lá cây rơi xuống thì hơi nhíu mi.
Dung Lạc đã ra ngoài từ rất sớm rồi, cô không biết anh đang làm cái gì, đi sớm về trễ, có vẻ như những cuộc xã giao của anh càng ngày càng nhiều, người phải gặp cũng càng ngày càng nhiều. Mộc Yên chưa từng thấy anh bận rộn nhiều việc như vậy, rốt cuộc là chuyện gì mà anh phải tự mình giải quyết chứ? Cô thật sự không hiểu chuyện làm ăn hợp tác của công ty. Xem tin tức trong nước thì tình trạng của Dung thị vẫn luôn tốt như lúc trước, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì anh cũng không cần phải tốn sức đi bàn chuyện hợp tác như thế. Chẳng lẽ là muốn mở rộng thị trường sang nước Mỹ?
Mộc Yên lắc đầu, cô thật sự không rõ, nhưng nhìn bữa sáng đã chuẩn bị tốt trên bàn ăn thì khóe môi của cô nhẹ nhếch lên. Dù anh bận rộn nhiều việc thì vẫn nhớ đến cô. Tuy rằng cô đã làm cơm một lần, hương vị cũng tạm được, nhưng nếu so với tay nghề của Dung Lạc thì quả thật kém hơn rất nhiều lắm. Có đôi khi cô còn nghĩ có phải không có gì anh không biết hay không? Như vậy thì sẽ khiến cô rất áp lực.
Mộc Yên cắn từng miếng sandwich trong tay, cô thầm cân nhắc xem rốt cuộc mình có điểm nào có thể so được với Dung Lạc hay không.
Trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, cô nghĩ tới thân thủ của mình là điều mà cô tự hào nhất, nhưng càng nghĩ lại càng rối rắm, thân thủ tốt có phải là ưu điểm không? Mộc Yên bĩu môi. Nhưng cô lại lập tức nghĩ tới một chuyện quan trọng, rốt cuộc người như Dung Lạc có thân thủ như thế nào? Nhớ tới trò chơi áp chế lẫn nhau của bọn họ, cô dường như có thể chiếm thế thượng phong, nhưng chắc đều do Dung Lạc cố ý đi.
Ăn xong bữa sáng, cô đi ra ngoài.
Lại là một đêm mưa, vừa mới mở cửa ra ngoài sân cô liền nhớ tới nồi cháo đang đun nên vội vàng xoay người lại, nhưng vì mưa nên sân rất trơn, lúc xoay người cô lảo đảo một chút rồi ngã thẳng tắp về phía cửa.
Lúc cô muốn ổn định thân mình thì đột nhiên một bàn tay to lộ rõ khớp xương đỡ lấy cô.
Mộc Yên ngẩng đầu, trong đôi mắt đen nhánh có chút kinh ngạc, "Là anh!"
"Thật ngại quá, lại tới cửa quấy rầy rồi." Thẩm Diệp mỉm cười nhìn cô đứng vững vàng, rút bàn tay nắm cánh tay cô lại, "Ngày mưa đường trơn, phải cẩn thận."
Mộc Yên nhìn tay anh chậm rãi rời khỏi cánh tay mình thì có hơi ngạc nhiên, không phải cô ghét nhất là bị người xa lạ chạm vào người sao, nhưng sao người này đụng vào người lại không hề có chút chán ghét.
Mộc Yên có chút không được tự nhiên khẽ vuốt lên cánh tay trái, bị người đàn ông này chạm vào cánh tay trái, có chút khó tin. Chỉ mới gặp có một lần mà lại có thể khiến cho cô mất đi bản năng cảnh giác, người này quá nguy hiểm, Mộc Yên lui về phía sau mấy bước, duy trì một khoảng cách với Thẩm Diệp.
Nhìn động tác phòng bị của cô, Thẩm Diệp cười khẽ giải thích, "Ngày mai tôi sẽ về Anh quốc, chỉ muốn đến thăm lại căn nhà lúc trước ở nên mới đến đây để nhìn một lần thôi." Ánh mắt của cô lạnh đến mức thấu xương làm cho anh có chút đau lòng khó hiểu. Nhất định là bởi vì cô có đôi mắt quá giống mẹ mình nên mới vậy. Trong tích tắc anh cảm thấy vì để đôi mắt này mãi mãi có sự hạnh phúc thì anh có thể trả giá mọi thứ mà không tiếc gì cả.
"Anh là người Anh quốc?" Mộc Yên nhìn anh, vì câu nói này mà cô nghĩ đến nhiều chuyện.
"Đương nhiên không phải." Thẩm Diệp đột nhiên nở nụ cười, đứa nhỏ này đáng yêu hơn vẻ bề ngoài nhiều, "Tôi chỉ ở tại Anh quốc mà thôi."
"À."
Nói chuyện phiếm hai câu, Mộc Yên đột nhiên nhớ tới nồi cháo của mình còn đang được nấu nên vội vàng chạy tới phòng bếp.
Thẩm Diệp nhịn không được mà phì cười, gần đây anh chưa bao giờ cười như vậy. Từ khi nhìn thấy đứa nhỏ này, anh như tìm được niềm vui trong cuộc sống trống rỗng chán nản của mình. Cô cũng không phải... Quá giống, nhưng lại rất giống. Trước khi chưa có đầy đủ chứng cứ chính xác thì anh không nên liều lĩnh tiếp cận cô như vậy, nhưng anh vẫn không nhịn được, mẹ qua đời đã làm cho anh gần như điên lên, nếu lại còn không tìm thấy...
"Ai." Thẩm Diệp thở dài một hơi, anh vươn tay lấy một điếu thuốc trong túi ra đốt cháy, khói thuốc cay, làm người khác bị sặc lượn lờ đầy trong không khí. Anh không phải người thích hút thuốc nhưng sau khi ba mẹ lần lượt xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì giống như là có gì đó kích thích anh vậy, cũng may anh còn sống, chỉ cần còn sống thì anh nhất định phải tìm được người anh muốn tìm. Xoa mi tâm đau nhói, anh càng ngày càng không giống chính mình, dời lại tất cả lịch trình gần đây xuống, rồi đứng trong sân ngẩn ngơ suốt một buổi chiều.
Trong lúc anh giật mình thì đột nhiên bị người khác cướp thuốc lá trong tay.
Không chút khách sáo vứt xuống đất rồi đạp dập tắt điếu thuốc. Mộc Yên nhìn anh nhíu mi, "Tôi thật sự chán ghét mùi vị này." Cô gằn từng tiếng, nói rất nghiêm túc.
Thẩm Diệp không hề tức giận vì cô tiếp đãi khách không lễ phép, anh nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, liên tục lên tiếng trả lời, "Được, sau này tôi sẽ không hút thuốc nữa."
Mộc Yên hơi giật mình, cô không có ý này.
"Giúp tôi vứt nó đi." Đưa tất cả thuốc lá mình có cho cô, giống như muốn nói cho cô biết anh không nói đùa.
Mộc Yên ném gói thuốc lá vào thùng rác không chút lưu tình, cô cảm thấy ánh mắt của anh khi nhìn mình có chút quái dị.
Thẩm Diệp ngồi dưới tàng cây, cũng không nói gì. Nếu cô chán ghét khói thuốc lá thì anh sẽ không hút thuốc nữa. Đối mặt với đôi mắt đó anh không thể từ chối được, chỉ mới gặp mặt hai lần mà đã bắt đầu dung túng cho cô, thật sự có được không?
Lại là như vậy, giống như lần trước, một buổi chiều trôi qua rất nhanh. Hai người bọn họ, một người ngồi ở bên trong, một người ngồi ở trong sân, nói chuyện tổng cộng chưa tới năm câu. Nhưng mà lại cực kỳ an tâm, Thẩm Diệp không biết vì sao mình lại cảm thấy ấm áp, đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được. Lòng tham biến mất, không có tính kế, không có chèn ép, cũng không có sự lục đục giữa chốn thương trường, thật thích ý.
Cô lạnh đến thấu xương, thậm chí trên người lâu lâu còn tỏa ra khí lạnh, nhưng trong nội tâm cô vẫn chỉ là một đứa bé cực kỳ cô đơn, dù cho là ai thì ở bên cạnh cô đều rất an tâm.
Càng nghĩ như vậy, Thẩm Diệp liền càng vội vàng hy vọng nhanh đến ngày về nước. Anh nhất định phải làm rõ thân phận của cô.
Nói tạm biệt qua loa với cô, Mộc Yên nhìn bóng dáng Thẩm Diệp, trong lòng có một cảm giác kỳ dị, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Seattle vẫn bắt đầu mưa tí tách sau khi hoàng hôn xuống như trước.
Trên chiếc Rolls-Royce xe màu đen, từ sau khi Thẩm Diệp rời khỏi nơi đó vẫn không thật sự rời đi, xe anh vẫn dừng gần căn biệt thự. Anh lục lọi thuốc lá trong túi quần theo thói quen, lúc này mới nhớ tới mình đã đưa hết thuốc lá cho cô vứt đi rồi.
Hạt mưa đập vào cửa kính xe rào rào, anh đột nhiên có chút lo lắng, nếu cô thật sự không phải người anh muốn tìm thì đến lúc đó anh sẽ ra sao? Rõ ràng không nên ôm kỳ vọng quá lớn, lúc nhìn thấy Mộc Yên thì đã cảm thấy nhất định chính là cô, chấp niệm rất mạnh mẽ, cho dù tư liệu Vệ Giản đưa không hề giống với anh tưởng tượng nhưng anh vẫn cố chấp chạy tới đây.
Mưa càng lúc càng lớn, giữa bầu trời tối đen, đèn xe sáng tỏ ở đối diện có chút chói mắt, anh thấy mình đã từng gặp chiếc xe Bentley màu đen đó ở đâu rồi.
Thẩm Diệp nhìn một chút, cảm thấy đây là lúc cần phải đi, nhưng tay vừa mới cầm tay lái thì liền dừng động tác tiếp theo, bởi vì anh nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen cũng dừng ở ngoài cửa căn biệt thự mà anh vẫn luôn quan sát kia.
Có một người đàn ông xuống xe, bóng dáng thon dài, bởi vì vừa vặn quay lưng về phía Thẩm Diệp nên anh không nhìn thấy mặt đối phương. Chỉ chốc lát sau, cửa sân mở ra, có người che dù đi ra, cho dù là trời có tối hơn nữa thì Thẩm Diệp cũng biết cô là ai. Một giây trước anh còn đang suy nghĩ rốt cuộc giữa cô và người đàn ông đến thăm vào đêm khuya này có quan hệ gì, giây tiếp theo anh liền khiếp sợ giật mình, bởi vì anh nhìn thấy trong đêm mưa giữa trời khuya, cô nhóc đó kiễng mũi chân lên hôn người đàn ông đang ôm lấy mình.
Theo tài liệu điều tra thì cô đã tròn mười chín tuổi, nhưng nhìn qua thì lại cảm thấy Mộc Yên nhỏ hơn độ tuổi thực tế của cô rất nhiều.
Một cô nhóc nhỏ tuổi như vậy sao lại làm như vậy với một người đàn ông, điều này khiến cho anh rất không vui.
Không biết vì sao từ sau khi gặp Mộc Yên thì anh liền quan sát cô dưới góc độ một trưởng bối, muốn tới gần, bảo vệ cô. Muốn nhìn cô hạnh phúc vui vẻ.
Bàn tay đang nắm tay lái chậm rãi thu lại, Thẩm Diệp lấy điện thoại di động ra nhấn một dãy số vào.
"Diệp thiếu!" Đối phương nhận được điện thoại của Thẩm Diệp, người đã biến mất cả một ngày thì không đè nén được sự kích động.
"Vệ Giản, lần trước kêu cậu đi điều tra căn biệt thự đó, cuối cùng là ai đã mua nó? Hiện tại chủ nhân của nó là ai, còn nữa, liệt kê hết tài liệu về đối phương ra đây."
"Dạ.”
"Diệp thiếu, ngài vẫn không trở về sao?" Vệ Giản hỏi thử thiếu gia nhà mình.
"Bên phía công ty..."
Thẩm Diệp nhíu mi ngắt lời "Tôi đã biết, lập tức trở về."
"Được, được, tôi đi thông báo cho bọn họ đến phòng họp chờ ngài."
Ngắt điện thoại, Thẩm Diệp nhìn hai người cách đó không xa đã đi vào trong, cửa lớn đang mở toang cũng đã đóng chặt lại. Thẩm Diệp có chút lo lắng, rốt cuộc người đàn ông kia là ai?
Bên trong biệt thự, ánh đèn rất ấm áp.
"Thật lạnh!" Dung Lạc than thở một tiếng, nắm chặt tay Mộc Yên làm ấm giúp cô "Không phải đã nói bên ngoài rất lạnh, đừng đi ra ngoài sao?"
"Lạc Lạc, em không có yếu ớt như vậy."
Dung Lạc cởi áo gió, ôm lấy cô, thân thể của cô có chút lạnh lẽo, yên bình dựa vào ngực anh, nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh làm cho thân thể cô bắt đầu ấm lại. Cô rất thích Dung Lạc ôm.
Cứ giằng co như vậy trong chốc lát, bóng dáng hai người lại chồng lên nhau, không gì có thể tách rời bọn họ.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Anh cúi đầu nhìn cô đang nằm trong lòng mình, hỏi.
Mộc Yên rời khỏi cái ôm ấm áp của anh, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, chớp mắt mấy cái, "Hôm nay em làm một chút đồ ăn ngon."
"Đồ ăn ngon?" Dung Lạc hoài nghi miệng, nghĩ đến tay nghề nấu ăn của Mộc Yên thì anh lại bật cười.
"Lần này chắc chắn sẽ ngon." Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, Dung Lạc yêu chiều xoa trán cô, "Có lòng tin như vậy sao."
"Đương nhiên." Cắn một ngụm vào cổ anh, xem như trả thù vì anh hoài nghi mình.
Càng tới gần phòng bếp, mùi hương đồ ăn càng nồng đậm. Nhìn bánh ngọt màu xanh trên chiếc đĩa màu trắng, rốt cục Dung Lạc cũng đã hiểu vì sao cô nhóc này lại tự tin như vậy.
Tuy rằng Mộc Yên không am hiểu nấu ăn nhưng tay nghề làm bánh ngọt cũng thuộc hàng nhất đẳng.
Bánh ngọt không quá lớn, bơ ở phía trên cũng không quá nhiều, vẻ bề ngoài lộng lẫy làm người ta phát thèm, dùng dao ăn cắt ra, ở giữa chiếc bánh có một mùi hương ngọt ngào tỏa ra, là mùi của đậu đỏ.
Bánh ngọt vị đậu đỏ, đậu đỏ mềm như sữa.
"Nếm thử đi." Đây là hương vị Mộc Yên làm ngon nhất, bởi vì thích bánh kem nên thường xuyên mua nguyên liệu về làm thử một chút, tay nghề cũng dần dần được nâng cao.
Bánh ngọt cực kỳ xốp, nhân đậu đỏ xen lẫn bên trong, ngọt mà không ngấy, hương vị rất tuyệt.
"Ăn ngon không?"
Lúc hỏi anh Mộc Yên cũng tự mình cầm nĩa lên thử."Không tệ." Cô đắc ý cười cười, đôi mắt lóe sáng.
"Ừ, hương vị ngon lắm." Đậu đỏ ấm áp, một hạt to đầy mềm mại, anh có thể tưởng tượng cô đặt rất nhiều tấm lòng vào chiếc bánh này.
Ăn thử một hạt đậu đỏ sữa cô làm, Dung Lạc nhìn Mộc Yên, đột nhiên đáy mắt u ám, "Không đủ ngọt." Bánh ngọt mà lại không đủ ngọt, lời đánh giá như vậy làm cho Mộc Yên nhíu mi.
Cô lại bỏ thêm cho anh một muỗng đường, nghi hoặc hỏi, "Lạc Lạc, không phải anh không thích đồ ngọt sao?"
"Thật không?" Anh cười như không cười, đôi mắt sâu thẳm đầy sương mù, rất rõ ràng.
Lại ăn thử một miếng nữa, Dung Lạc tiếp tục nói, "Vẫn không đủ ngọt."
Mộc Yên bĩu môi, "Đã bỏ thêm ba muỗng đường lớn rồi, sao lại như vậy được?"
Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Dung Lạc, cô tự mình nếm thử, đậu đỏ sữa mềm mại mới vừa vào miệng đã bị đối phương ôm vào trong lòng, đỡ lấy gáy của cô rồi sau đó hôn thật sâu, hương vị ngọt ngọt mềm mại của đậu đỏ hòa tan ở đầu lưỡi của hai người.
Ngoài cửa sổ trời vẫn còn mưa, hạt mưa đánh vào trên cửa thủy tinh, phát ra âm thanh thanh thúy.
"Như vậy mới ngọt." Thoả lòng ước nguyện liếm đôi môi đỏ ửng lên vì hôn sâu của cô một chút, hơi thở của Dung Lạc có chút nóng rực.
Mộc Yên không dám nhìn vào ánh mắt quá thâm tình của anh, hai má đỏ như cây anh đào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.