Chương 139: Trừng phạt ngọt ngào, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ
Thiền Nhược Hề
31/01/2019
"Vẫn còn thích chơi mấy trò của trẻ con như vậy ư?" Dung Lạc nhìn đống đậu
đỏ dùng để làm bánh còn dư lại đều được cô dùng dây xâu thành một chuỗi.
Anh vươn ngón tay thon dài cầm lấy dây đậu đỏ đó, ai ngờ dây đậu đỏ này chưa được làm xong, lúc anh cầm lấy lên thì đậu đỏ lập tức rớt ra, rơi đầy khắp nơi. Cũng có mấy hạt đậu to trực tiếp chui vào trong áo sơmi của Dung Lạc, lành lạnh ngứa ngáy làm anh hơi ngẩn ra, Mộc Yên lại đột nhiên nở nụ cười. Cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt bối rối của Dung Lạc như vậy.
"Để em giúp anh." Đôi mắt sáng ngời của Mộc Yên đầy ý cười, ý trêu tức cũng nhiều.
Lúc Dung Lạc còn chưa hiểu được ý của cô thì bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo non mềm đã mò vào trong áo của anh, chậm rãi sờ soạng trên da thịt ấm áp của anh, dần dần di chuyển xuống phía dưới, lòng bàn tay của cô hơi lạnh, da anh lại rất ấm, rồi từ từ trở nên nóng rực. Nơi bị tay cô chạm qua đều bắt đầu bốc cháy, như làm phỏng ngón tay của cô vậy, nhận ra được điều này, Mộc Yên đột nhiên kinh sợ.
Trái tim bắt đầu kinh hoàng, tay cô còn đang đặt trong áo anh, ngẩng đầu lên thì liền thấy được đôi mắt sâu thẳm của Dung Lạc, cả người cô run rẩy, rồi đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải. Cứ như vậy giằng co mãi, đến lúc anh đột nhiên ôm lấy cô thì cô mới phản ứng lại, xấu hổ bối rối muốn rút tay ra khỏi áo anh nhưng lại bị anh cầm lại, mười ngón đan vào nhau, cảm nhận được anh từ từ nghiêng về phía cô. Cô nghĩ rằng anh muốn hôn cô nên vội vàng nghiêng đầu đi, nụ hôn của Dung Lạc liền rơi xuống vành tai trắng nõn của Mộc Yên, đôi môi hơi lạnh nhẹ chạm vào làm cho cả người người cô bắt đầu nhịn không được mà run run.
"Cố Sùng nói hai ngày nay đều có người đến nhà." Môi anh vẫn dán vào vành tai cô như trước, anh ngập ngừng hỏi cô, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm.
"Đúng vậy." Mộc Yên lên tiếng trả lời, cảm thấy không có gì phải giấu diếm.
"Cố Sùng nói là một người đàn ông." Nụ hôn triền miên trượt từ lỗ tai đến cần cổ trắng như tuyết của cô.
"Ừ." Mộc Yên không quan tâm lên tiếng trả lời.
Cô lập tức cảm thấy ở cằm co rút đau đớn, ngón tay thon dài của anh đang nắm cằm của cô, buộc cô phải nhìn thẳng mình.
"Cho nên có phải cục cưng nên nói cho anh biết đó là ai không?" Dám nhân lúc anh không có ở nhà mà gặp mặt tên đàn ông khác, địa điểm lại còn ở ngay trong nhà bọn họ.
"Em không biết."
"Không biết?" Giọng điệu nguy hiểm, "Không biết mà còn để cho tên đó vào nhà chúng ta sao?"
"Lạc Lạc, anh ta thật sự là một người xa lạ, em thật sự không biết anh ta." Mộc Yên đột nhiên hiểu được Dung Lạc có ý gì, cô không muốn anh hiểu lầm.
"Người xa lạ?"
"Đúng vậy, thật sự chỉ là người xa lạ mà thôi."
"Vậy em không biết là không được nói chuyện với người lạ sao? Nếu tên đó là kẻ xấu thì sao?"
Mộc Yên không nói gì, anh nghĩ cô là đứa bé vài tuổi đầu sao? Giọng điệu ‘không được nói chuyện với người lạ' đó sao lại giống như người lớn đang dạy dỗ trẻ con vậy.
Nhìn thấy Mộc Yên im lặng, Dung Lạc tiếp tục dặn dò, "Nhớ rõ là không được nói chuyện với người lạ." Bây giờ hoàn cảnh rất loạn, anh không muốn cô bị liên lụy. Xong rồi lại tức giận nói thêm một câu, "Nhất là đàn ông lạ! Con người!" Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ đàn ông.
Tuy rằng đã cho người bắt tay vào điều tra, nhưng tên đàn ông kia có thể chủ động tiếp cận được Mộc Yên nên Dung Lạc vẫn nhịn không được liên tục nhíu mi. Lúc Thẩm Diệp quyết định điều tra anh thì trong lòng Dung Lạc cũng đã hoài nghi mục đích nhiều lần chủ động tiếp cận Mộc Yên của tên này là gì. Nhưng rồi anh cũng nhanh chóng mặc kệ, vì anh vốn không có tâm trạng để suy nghĩ mấy thứ này. Bởi vì Mộc Yên đã kiễng chân, chủ động hôn anh rồi.
Một nụ hôn cực kỳ mát lạnh, Dung Lạc cười khẽ, nhất định là cô nhóc này đang nghĩ mình thật sự tức giận, nếu không sao cô có thể chủ động. Môi của cô nhẹ nhàng chạm vào môi anh, vốn tưởng rằng giây tiếp theo sẽ rời đi nhưng môi cô vẫn không động đậy mà luôn vô cùng thân thiết dán chặt vào môi anh, không có bước tiếp theo, nụ hôn trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo hương vị tươi mát của hoa Sơn Chi, hai đôi môi dính sát vào nhau, hơi thở dần dần gấp gáp, môi của cả hai người bọn họ cũng lúc càng nóng bỏng.
Mộc Yên ngẩng mặt nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt anh đã dần giảm bớt thì đột nhiên lông mi lại run rẩy.
Đôi mắt lạnh lùng trong suốt cũng không có cách nào bình tĩnh được, vì Dung Lạc đã nghiêng người hung hăng hôn lên môi cô. Mộc Yên nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, ánh mắt có chút mê loạn, hai má của cô ửng đỏ, cuối cùng dưới sự áp bách chiếm đoạt của Dung Lạc, cô thử vươn lưỡi ra.
Hương vị trong veo dịu dàng làm cho Dung Lạc lún chìm trong đó. Hơi thở càng lúc càng dồn dập, máu trong cơ thể cũng chảy cuồn cuộn, giống như sắp bốc cháy vậy. Hai thân thể dán chặt vào nhau, vành tai và tóc mai cũng chạm vào nhau, tất cả giống như bị mất khống chế vậy, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, càng hôn càng run rẩy mạnh hơn, cô bị anh hôn, cũng chủ động hôn anh, giống như một dòng sông sâu thăm thẳm làm cho cô càng lúc càng nóng lên, anh cũng không thể khống chế được hơi thở của mình, trong cơ thể giống như có cái gì đó không ngừng chảy cuồn cuộn!
Hơi thở dồn dập càng lúc càng nặng, anh luôn cố gắng kiềm chế, nhưng hương vị trên người cô giống như cây hoa anh túc vậy, anh không kiềm chế được, cũng không có cách nào kiềm chế. Vật chuyển sao dời, tất cả đều không khống chế được, anh cắn đứt mấy nút áo của cô ra, thở hổn hển hôn lên xương quai xanh của cô, cánh tay ôm cô không ngừng siết lại, nhìn da thịt trắng như tuyết, hồng nhạt, rốt cục anh không nhịn được nữa nên nhắm mắt lại cắn lên đó.
Xúc cảm ở cổ rất rõ nét, một đường chạy dọc đến bờ ngực mềm mại của cô.
Cô ôm lấy đầu anh, cảm nhận được hơi thở bất thường và nhiệt độ cơ thể của anh, cô bỗng nhiên có chút hoảng hốt, chỉ có thể ôm chặt anh. Cả người vô lực bị anh ôm về phòng ngủ, cùng lúc đó nụ hôn sâu chưa bao giờ dừng lại một phút nào.
Trong phòng ngủ, bên trong lớp chăn mỏng ấm áp, hai người ôm hôn nhau hết sức triền miên, người và tâm hoàn toàn kết hợp, yêu thương xâm nhập tận xương tủy, tình yêu vô bờ bến, từng giọt mồ hôi rơi xuống, đêm vẫn còn rất dài.
Nhà họ Thẩm ở nước Anh.
Khoảng năm giờ chiều.
Bầu trời đầy ánh nắng chiều, một người đàn ông với dáng người thon dài đang đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.
Cho dù đã gần năm mươi tuổi nhưng năm tháng vẫn không hề để lại dấu vết gì trên mặt ông. Phong thái nho nhã, ôn hòa như ngọc.
"Tiểu Diệp, sao lần này con đến Mỹ lâu như vậy?" Tuy rằng diện mạo Thẩm Tu vô cùng nho nhã nhưng giọng nói lại đầy lực uy hiếp.
Con ông không lo cho công việc làm ăn mà lại chạy đến Mỹ ngơ ngẩn suốt một tháng, Thẩm Tu cực kỳ không vui.
"Khi nào thì trở về?"
"Nội trong tuần này nhất định sẽ trở về." Nghe giọng nói mỏi mệt của Thẩm Diệp, Thẩm Tu nhíu mi, "Bên Mỹ xảy ra chuyện gì sao?"
"Ba, ba đừng lo lắng, bên này vẫn rất tốt, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Trên khuôn mặt nho nhã của Thẩm Tu thoáng xuất hiện một tia lạnh thấu xương.
"Quên đi, trở về rồi nói cho ba biết sau." Thẩm Diệp ngắt điện thoại rồi cầm lấy tài liệu trên bàn lên xem, anh nhìn cô nhóc với đôi mắt lạnh như băng trong bức ảnh thì càng có lòng tin để trở về Trung Quốc hơn. Còn nữa, sao cô nhóc này lại có liên quan đến người Nhà họ Dung? Điều này làm cho Thẩm Diệp không vui nhíu chặt mi, nếu cô thật sự là người anh muốn tìm thì Nhà họ Dung chắc chắn là một vẫn đề nan giải. Vì sao lại có liên quan đến Nhà họ Dung? Còn nữa, rốt cuộc giữa cô và Mộc Quốc Hồng đã chuyện gì xảy ra?
Ngoài cửa sổ là màn đêm tối đen, Thẩm Diệp rút ra một điếu thuốc lá nhưng chỉ ngậm ở miệng chứ không có đốt. Gần đây anh đang cai thuốc, anh vẫn nhớ rõ câu nói vô tình của cô. Vì sao lại là người Nhà họ Dung? Cô lại có dính líu tới đàn ông của Nhà họ Dung, Thẩm Diệp thở dài một hơi, cảm thấy chuyện này càng lúc càng khó giải quyết. Nhớ tới ba mình đang ở Anh quốc xa xôi, Thẩm Diệp trầm tư: Nếu không có chứng cứ chính xác thì tạm thời vẫn không nên nói cho Thẩm Tu biết sẽ tốt hơn.
Buổi chiều hôm sau.
Khi đi ra từ một quán cà phê thì trời đã âm u, Mộc Yên kinh ngạc nhìn mưa to như thác nước đang trút xuống ở phía chân trời. Trong lòng thầm nghĩ, hôm nay Seattle đúng là trở mặt, rõ ràng sáng hôm nay trời còn quang đãng. Cũng may cô có mang theo dù.
Gần hoàng hôn thì trời mưa rất lớn, mưa to phủ kín mặt đất và bầu trời u ám, gió rất lớn, lá cây bị thổi đung đưa theo gió.
Tuy rằng Mộc Yên có che dù nhưng mưa vẫn hắt vào người, trên lông mi dài của cô dính hơi nước, đen nhánh mà ẩm ướt, vài sợi tóc rơi tán loạn trên vùng trán trắng nõn nhưng lại có cảm giác quyến rũ khó nói thành lời.
Cố gắng đi qua mấy góc đường, đi vào một góc đường yên tĩnh, thẳng cho đến trước cửa nhà. Cảnh tượng trước mắt làm cho Mộc Yên hơi nhăn mày đẹp lại.
Đây là...
Đại khái có tám tên đàn ông mặc áo vét đen vây quanh một người.
Mưa quá lớn nên Mộc Yên không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy bầu không khí này quá áp bách và kỳ lạ. Trong cơn mưa, cô chỉ có thể cảm thấy trên người tên đàn ông đang bị bao vây tỏa ra một hơi thở lạnh như băng. Bởi vì khoảng cách không quá gần, Mộc Yên không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ cảm thấy thân hình cao lớn, có lẽ là hơn 1m85.
Đột nhiên lúc Mộc Yên thấy rõ người nọ là ai đám người mặc áo đen không ngừng tụ lại, giống như là muốn...
Không tốt, Mộc Yên thầm than. Cô vội vàng vứt bỏ dù của mình, không thèm suy nghĩ đã chạy qua đó. Cô cũng không phải người luôn nhiệt tình hăng hái đi làm việc nghĩa, nhưng khi nhìn thấy người đó là Thẩm Diệp, người vẫn hay đến nhà mình chơi thì hơi biến sắc.
"Mấy người muốn làm gì?"
Giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng, cô nhóc đứng dưới mưa để lộ khuôn mặt thanh tú trắng nõn, lông mi dài, đen nhánh hơi ẩm ướt. Nhưng mà dáng người cô nhỏ bé nên không tạo được lực uy hiếp với bất cứ ai ở đây, nhưng dù vậy sát ý nồng nặc tỏa ra trên người cô lại làm cho người ta giật mình.
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều tập trung vào người cô. Có chút nghi hoặc cũng có chút khó hiểu.
Mộc Yên nhìn đám người kia, sắc mặt lạnh như băng, "Đứng gây chuyện trước cửa nhà người khác thì cảnh sát nước Mỹ sẽ đến rất nhanh."
Tám người đàn ông kia nhìn lẫn nhau, có chút căng não trừng mắt, rồi đột nhiên đi lên quấy rối Mộc Yên, giống như có xu thế giận chó đánh mèo vậy.
“Cô..."
"Lui ra!" Một người đàn ông vạm vỡ đang tức giận muốn mắng Mộc Yên thì lại bị một giọng quát lạnh lẽo ngắt lời.
"Hừ..." Hắn ta ảo não hừ lạnh một tiếng.
"Muốn tôi lặp lại lần nữa sao?" Âm cuối hơi nâng cao, giọng điệu lạnh lùng khiến không khí gần như đóng băng, lực sát thương vô hạn.
Vài tên đàn ông mặc đồ vét đen hơi giật mình, nhìn khí lạnh trên người thiếu gia nhà mình và cô nhóc này hoàn toàn giống nhau thì lại có cảm giác không nói nên lời. Nhất là lúc đối phương cảnh cáo, biểu cảm trên mặt bọn họ giống nhau như đúc. Không dám đoán thân phận của cô nhưng lại vẫn không muốn buông tha Mộc Yên.
"Đều quay trở về cho tôi!" Cuối cùng Thẩm Diệp gầm lên một lần nữa làm cho đám người này hoàn toàn tỉnh ngộ, bọn họ thoáng nhìn lẫn nhau rồi liền không cam lòng thâm than mà lui xuống.
Gió ngừng nhưng mưa vẫn rơi như trước, nhất ướt sũng cây Bạch Quả (cây rẻ quạt).
Mộc Yên vẫn bình tĩnh như trước, sắc mặt nhợt nhạt thản nhiên, muốn xoay người đi nhặt cây dù lúc nãy bị rơi.
Lúc cúi người, tay cô sắp sửa cầm lấy cán dù thì đã bị một người khác đoạt trước.
Ngón tay rõ từng khớp xương, thon dài có lực. Mộc Yên chậm rãi ngẩng đầu nhìn người nọ trong màn mưa.
Ánh đèn màu da cam bao phủ cả người anh, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Mái tóc đen nhánh, bọt nước lóng lánh nhẹ nhàng nhỏ giọt, cuối cùng chui vào bên trong chiếc áo màu đen trên người, biến mất không thấy đâu.
"Mộc Yên tiểu thư, dù của cô." Giọng nói trầm thấp của Thẩm Diệp mang theo chút dịu dàng.
"Anh chọc họ sao?" Nhìn đám người mặc tây trang đen dần đi xa, Mộc Yên lạnh lùng, nghiêm túc hỏi anh.
"Ừ." Thật ra chỉ là cấp dưới đến tìm Thẩm Diệp về công ty mà thôi, cô đã hiểu lầm thì anh cũng không muốn giải thích.
"Không phải hôm nay anh phải về Anh quốc sao?" Mộc Yên nhíu mi, sao người này cứ đến nhà anh mãi vậy.
"Buổi chiều mới đi." Nghĩ vậy đến vừa rồi cô đã bảo vệ mình thì Thẩm Diệp lại nhếch khóe môi, nở một nụ cười nhạt nhẽo.
"Vậy anh lại tới đây để làm gì?" Giọng điệu khinh bỉ.
"Đến nhìn nơi này, sau đó nói lời từ biệt với cô."
"Với tôi?" Mộc Yên lui về phía sau mấy bước, duy trì khoảng cách với Thẩm Diệp, "Chúng ta là người lạ." Cô luôn nhớ kỹ lời nói đêm qua Dung Lạc nói với cô. Nếu không đến cuối cùng người chịu thiệt thòi sẽ là cô.
"Quả đúng là người lạ." Nghĩ đến việc ngay cả tên của mình cô cũng không biết.
"Mộc Yên tiểu thư, có lẽ nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại." Thẩm Diệp nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, nở nụ cười ôn hòa.
Anh xoay người, mới đi được hai bước lại quay đầu lại, nói với cô hai chữ, "Thẩm Diệp."
Mộc Yên hơi giật mình, "Cái gì?" Trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.
"Tên của tôi." Người đàn ông phất tay với cô rồi biến mất trong làn mưa phùn.
"Thẩm Diệp." Mộc Yên nhẹ giọng đọc ra hai chữ này, luôn cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu, nhưng rốt cuộc mình đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi? Mộc Yên không nghĩ nhiều nữa, lấy chìa khóa ra mở cửa vào nhà.
——
Tổng công ty Lương thị trong nước.
Từng xấp giấy tờ được xếp thành chồng cao trên chiếc bàn làm việc màu trắng, Ức Hâm vực dậy tinh thần, ngồi vào ghế sô pha bắt đầu nhìn từng tập hồ sơ một.
Thời gian trôi qua từng giây một, bất tri bất giác đã đến giữa trưa, lúc cô đi ra khỏi văn phòng công ty thì mọi viên chức đã đi gần hết, tất cả đều đã đi ăn cơm.
"Khụ, khụ..." Ức Hâm ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy mình đã bị cảm. Đều do gần đây chuyện của công ty quá nhiều nên tối hôm qua cô đã thức trắng đêm để xử lý, hôm nay lại phải làm việc qua giờ nghỉ trưa.
Lầu trên gọi điện thoại tới, "Ức Hâm tiểu thư, tổng giám đốc mời cô đến phòng ngài ấy, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cô."
"Được." Ức Hâm cúp điện thoại, ôm lấy tài liệu, một mình đi về hướng phòng tổng giám đốc ở lầu cao nhất.
Lúc lên lầu mắt Ức Hâm đột nhiên tối sầm lại, bước chân lảo đảo.
Tiêu rồi, thân thể không chịu được nữa rồi!
Thấy cô sắp ngã sấp xuống, một bóng người đột nhiên đỡ lấy eo cô từ sau lưng.
Lúc hai mắt mơ màng, hình như cô đã dựa vào vòm ngực của ai đó. Hơi thở đó đúng là mùi hương của người nọ, thoải mái thích thú, là mùi hương rất quen thuộc với mình, bởi vì bị bệnh nên năng lực tư duy của cô cũng giảm xuống rất nhiều. Cô có chút thất thần tựa vào trên người anh ta.
"Ức Hâm, không biết chú ý tới sức khỏe của mình gì cả!" Giọng nói gần màng nhĩ của cô trong gang tấc, hơi thở người nọ phà vào tai cô.
Sau khi tỉnh lại, Ức Hâm đột nhiên quay đầu, đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, lớn tiếng trách cứ: "Đừng đụng vào tôi!"
Lương Đình Hạo xấu hổ, anh không biết mình đã làm sai cái gì mà khiến cho này người phụ nữ này tức giận như vậy, anh không vui thấp giọng quát lớn, "Ức Hâm, cô nổi điên cái gì?"
Gương mặt Ức Hâm rõ ràng đầy vẻ hận thù, cô đột nhiên cúi đầu, cắn môi, "Thật xin lỗi, Lương tổng giám đốc." Đau đầu muốn chết, cô không muốn tiếp tục dây dưa với tên đàn ông này nữa.
"Đã trễ thế này rồi, sao lại còn chưa đi ăn cơm trưa." Bởi vì đối phương chủ động chịu yếu thế, vẻ mặt Lương Đình Hạo cũng dịu bớt đi.
"Cám ơn Lương tổng giám đốc quan tâm, quản lý Đường còn có chuyện tìm tôi, chờ lát nước sẽ đi ăn cơm." Ức Hâm cúi đầu, ngoài miệng thì nói vài câu khách sáo nhưng trên thực tế lại hận không thể đánh một quyền vào mặt anh, thật sự hôm nay trạng thái của cô không được tốt lắm, cô chỉ muốn nhanh rời khỏi đây thôi.
"Nếu tổng giám đốc không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây."
Lúc Ức Hâm xoay người thì cổ tay lại bị Lương Đình Hạo nắm lấy, cô đang cố gắng rút ra nhưng bởi vì phát sốt nên cả người không có chút sức.
"Buông tay!" Ức Hâm hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, cơn tức dâng lên cuồn cuộn trừng mắt nhìn Lương Đình Hạo.
Anh ngẩn ra, ánh mắt như vậy thật sự rất giống với tiểu Thất của anh. Anh có chút si mê vươn tay ra muốn chạm vào mặt cô nhưng lại bị Ức Hâm né tránh.
"Lương Đình Hạo, anh muốn làm gì?" Ức Hâm cười lạnh, "Chúng ta không có chút quan hệ gì, là chính anh nói vậy, bây giờ anh lại muốn làm cái gì?" Cô đẩy mạnh anh ra, đột nhiên sức lực lại mạnh đến kinh người như vậy.
Lương Đình Hạo ngẩn ra, lảo đảo lui về phía sau, đến khi anh vững vàng vịn lấy tay cầm cầu thang thì mới nhận ra vừa rồi mình thất lễ.
Không biết vì sao khi thấy Ức Hâm bị điều đi bọ phận khác thì anh lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, những ký ức khiến anh mất ngủ không dứt lại hiện lên trong đầu anh.
Anh cảm thấy có lẽ mình cũng hơi thích cô ta. Trong lòng vừa mới nổi lên suy nghĩ này thì Lương Đình Hạo lại bị chính mình dọa sợ tới mức tái nhợt mặt mày, sao anh có thể thích Ức Hâm được, điều này tuyệt đối không có khả năng, cũng tuyệt đối không thể xảy ra!
Anh vươn ngón tay thon dài cầm lấy dây đậu đỏ đó, ai ngờ dây đậu đỏ này chưa được làm xong, lúc anh cầm lấy lên thì đậu đỏ lập tức rớt ra, rơi đầy khắp nơi. Cũng có mấy hạt đậu to trực tiếp chui vào trong áo sơmi của Dung Lạc, lành lạnh ngứa ngáy làm anh hơi ngẩn ra, Mộc Yên lại đột nhiên nở nụ cười. Cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt bối rối của Dung Lạc như vậy.
"Để em giúp anh." Đôi mắt sáng ngời của Mộc Yên đầy ý cười, ý trêu tức cũng nhiều.
Lúc Dung Lạc còn chưa hiểu được ý của cô thì bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo non mềm đã mò vào trong áo của anh, chậm rãi sờ soạng trên da thịt ấm áp của anh, dần dần di chuyển xuống phía dưới, lòng bàn tay của cô hơi lạnh, da anh lại rất ấm, rồi từ từ trở nên nóng rực. Nơi bị tay cô chạm qua đều bắt đầu bốc cháy, như làm phỏng ngón tay của cô vậy, nhận ra được điều này, Mộc Yên đột nhiên kinh sợ.
Trái tim bắt đầu kinh hoàng, tay cô còn đang đặt trong áo anh, ngẩng đầu lên thì liền thấy được đôi mắt sâu thẳm của Dung Lạc, cả người cô run rẩy, rồi đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải. Cứ như vậy giằng co mãi, đến lúc anh đột nhiên ôm lấy cô thì cô mới phản ứng lại, xấu hổ bối rối muốn rút tay ra khỏi áo anh nhưng lại bị anh cầm lại, mười ngón đan vào nhau, cảm nhận được anh từ từ nghiêng về phía cô. Cô nghĩ rằng anh muốn hôn cô nên vội vàng nghiêng đầu đi, nụ hôn của Dung Lạc liền rơi xuống vành tai trắng nõn của Mộc Yên, đôi môi hơi lạnh nhẹ chạm vào làm cho cả người người cô bắt đầu nhịn không được mà run run.
"Cố Sùng nói hai ngày nay đều có người đến nhà." Môi anh vẫn dán vào vành tai cô như trước, anh ngập ngừng hỏi cô, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm.
"Đúng vậy." Mộc Yên lên tiếng trả lời, cảm thấy không có gì phải giấu diếm.
"Cố Sùng nói là một người đàn ông." Nụ hôn triền miên trượt từ lỗ tai đến cần cổ trắng như tuyết của cô.
"Ừ." Mộc Yên không quan tâm lên tiếng trả lời.
Cô lập tức cảm thấy ở cằm co rút đau đớn, ngón tay thon dài của anh đang nắm cằm của cô, buộc cô phải nhìn thẳng mình.
"Cho nên có phải cục cưng nên nói cho anh biết đó là ai không?" Dám nhân lúc anh không có ở nhà mà gặp mặt tên đàn ông khác, địa điểm lại còn ở ngay trong nhà bọn họ.
"Em không biết."
"Không biết?" Giọng điệu nguy hiểm, "Không biết mà còn để cho tên đó vào nhà chúng ta sao?"
"Lạc Lạc, anh ta thật sự là một người xa lạ, em thật sự không biết anh ta." Mộc Yên đột nhiên hiểu được Dung Lạc có ý gì, cô không muốn anh hiểu lầm.
"Người xa lạ?"
"Đúng vậy, thật sự chỉ là người xa lạ mà thôi."
"Vậy em không biết là không được nói chuyện với người lạ sao? Nếu tên đó là kẻ xấu thì sao?"
Mộc Yên không nói gì, anh nghĩ cô là đứa bé vài tuổi đầu sao? Giọng điệu ‘không được nói chuyện với người lạ' đó sao lại giống như người lớn đang dạy dỗ trẻ con vậy.
Nhìn thấy Mộc Yên im lặng, Dung Lạc tiếp tục dặn dò, "Nhớ rõ là không được nói chuyện với người lạ." Bây giờ hoàn cảnh rất loạn, anh không muốn cô bị liên lụy. Xong rồi lại tức giận nói thêm một câu, "Nhất là đàn ông lạ! Con người!" Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ đàn ông.
Tuy rằng đã cho người bắt tay vào điều tra, nhưng tên đàn ông kia có thể chủ động tiếp cận được Mộc Yên nên Dung Lạc vẫn nhịn không được liên tục nhíu mi. Lúc Thẩm Diệp quyết định điều tra anh thì trong lòng Dung Lạc cũng đã hoài nghi mục đích nhiều lần chủ động tiếp cận Mộc Yên của tên này là gì. Nhưng rồi anh cũng nhanh chóng mặc kệ, vì anh vốn không có tâm trạng để suy nghĩ mấy thứ này. Bởi vì Mộc Yên đã kiễng chân, chủ động hôn anh rồi.
Một nụ hôn cực kỳ mát lạnh, Dung Lạc cười khẽ, nhất định là cô nhóc này đang nghĩ mình thật sự tức giận, nếu không sao cô có thể chủ động. Môi của cô nhẹ nhàng chạm vào môi anh, vốn tưởng rằng giây tiếp theo sẽ rời đi nhưng môi cô vẫn không động đậy mà luôn vô cùng thân thiết dán chặt vào môi anh, không có bước tiếp theo, nụ hôn trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo hương vị tươi mát của hoa Sơn Chi, hai đôi môi dính sát vào nhau, hơi thở dần dần gấp gáp, môi của cả hai người bọn họ cũng lúc càng nóng bỏng.
Mộc Yên ngẩng mặt nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt anh đã dần giảm bớt thì đột nhiên lông mi lại run rẩy.
Đôi mắt lạnh lùng trong suốt cũng không có cách nào bình tĩnh được, vì Dung Lạc đã nghiêng người hung hăng hôn lên môi cô. Mộc Yên nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, ánh mắt có chút mê loạn, hai má của cô ửng đỏ, cuối cùng dưới sự áp bách chiếm đoạt của Dung Lạc, cô thử vươn lưỡi ra.
Hương vị trong veo dịu dàng làm cho Dung Lạc lún chìm trong đó. Hơi thở càng lúc càng dồn dập, máu trong cơ thể cũng chảy cuồn cuộn, giống như sắp bốc cháy vậy. Hai thân thể dán chặt vào nhau, vành tai và tóc mai cũng chạm vào nhau, tất cả giống như bị mất khống chế vậy, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, càng hôn càng run rẩy mạnh hơn, cô bị anh hôn, cũng chủ động hôn anh, giống như một dòng sông sâu thăm thẳm làm cho cô càng lúc càng nóng lên, anh cũng không thể khống chế được hơi thở của mình, trong cơ thể giống như có cái gì đó không ngừng chảy cuồn cuộn!
Hơi thở dồn dập càng lúc càng nặng, anh luôn cố gắng kiềm chế, nhưng hương vị trên người cô giống như cây hoa anh túc vậy, anh không kiềm chế được, cũng không có cách nào kiềm chế. Vật chuyển sao dời, tất cả đều không khống chế được, anh cắn đứt mấy nút áo của cô ra, thở hổn hển hôn lên xương quai xanh của cô, cánh tay ôm cô không ngừng siết lại, nhìn da thịt trắng như tuyết, hồng nhạt, rốt cục anh không nhịn được nữa nên nhắm mắt lại cắn lên đó.
Xúc cảm ở cổ rất rõ nét, một đường chạy dọc đến bờ ngực mềm mại của cô.
Cô ôm lấy đầu anh, cảm nhận được hơi thở bất thường và nhiệt độ cơ thể của anh, cô bỗng nhiên có chút hoảng hốt, chỉ có thể ôm chặt anh. Cả người vô lực bị anh ôm về phòng ngủ, cùng lúc đó nụ hôn sâu chưa bao giờ dừng lại một phút nào.
Trong phòng ngủ, bên trong lớp chăn mỏng ấm áp, hai người ôm hôn nhau hết sức triền miên, người và tâm hoàn toàn kết hợp, yêu thương xâm nhập tận xương tủy, tình yêu vô bờ bến, từng giọt mồ hôi rơi xuống, đêm vẫn còn rất dài.
Nhà họ Thẩm ở nước Anh.
Khoảng năm giờ chiều.
Bầu trời đầy ánh nắng chiều, một người đàn ông với dáng người thon dài đang đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.
Cho dù đã gần năm mươi tuổi nhưng năm tháng vẫn không hề để lại dấu vết gì trên mặt ông. Phong thái nho nhã, ôn hòa như ngọc.
"Tiểu Diệp, sao lần này con đến Mỹ lâu như vậy?" Tuy rằng diện mạo Thẩm Tu vô cùng nho nhã nhưng giọng nói lại đầy lực uy hiếp.
Con ông không lo cho công việc làm ăn mà lại chạy đến Mỹ ngơ ngẩn suốt một tháng, Thẩm Tu cực kỳ không vui.
"Khi nào thì trở về?"
"Nội trong tuần này nhất định sẽ trở về." Nghe giọng nói mỏi mệt của Thẩm Diệp, Thẩm Tu nhíu mi, "Bên Mỹ xảy ra chuyện gì sao?"
"Ba, ba đừng lo lắng, bên này vẫn rất tốt, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Trên khuôn mặt nho nhã của Thẩm Tu thoáng xuất hiện một tia lạnh thấu xương.
"Quên đi, trở về rồi nói cho ba biết sau." Thẩm Diệp ngắt điện thoại rồi cầm lấy tài liệu trên bàn lên xem, anh nhìn cô nhóc với đôi mắt lạnh như băng trong bức ảnh thì càng có lòng tin để trở về Trung Quốc hơn. Còn nữa, sao cô nhóc này lại có liên quan đến người Nhà họ Dung? Điều này làm cho Thẩm Diệp không vui nhíu chặt mi, nếu cô thật sự là người anh muốn tìm thì Nhà họ Dung chắc chắn là một vẫn đề nan giải. Vì sao lại có liên quan đến Nhà họ Dung? Còn nữa, rốt cuộc giữa cô và Mộc Quốc Hồng đã chuyện gì xảy ra?
Ngoài cửa sổ là màn đêm tối đen, Thẩm Diệp rút ra một điếu thuốc lá nhưng chỉ ngậm ở miệng chứ không có đốt. Gần đây anh đang cai thuốc, anh vẫn nhớ rõ câu nói vô tình của cô. Vì sao lại là người Nhà họ Dung? Cô lại có dính líu tới đàn ông của Nhà họ Dung, Thẩm Diệp thở dài một hơi, cảm thấy chuyện này càng lúc càng khó giải quyết. Nhớ tới ba mình đang ở Anh quốc xa xôi, Thẩm Diệp trầm tư: Nếu không có chứng cứ chính xác thì tạm thời vẫn không nên nói cho Thẩm Tu biết sẽ tốt hơn.
Buổi chiều hôm sau.
Khi đi ra từ một quán cà phê thì trời đã âm u, Mộc Yên kinh ngạc nhìn mưa to như thác nước đang trút xuống ở phía chân trời. Trong lòng thầm nghĩ, hôm nay Seattle đúng là trở mặt, rõ ràng sáng hôm nay trời còn quang đãng. Cũng may cô có mang theo dù.
Gần hoàng hôn thì trời mưa rất lớn, mưa to phủ kín mặt đất và bầu trời u ám, gió rất lớn, lá cây bị thổi đung đưa theo gió.
Tuy rằng Mộc Yên có che dù nhưng mưa vẫn hắt vào người, trên lông mi dài của cô dính hơi nước, đen nhánh mà ẩm ướt, vài sợi tóc rơi tán loạn trên vùng trán trắng nõn nhưng lại có cảm giác quyến rũ khó nói thành lời.
Cố gắng đi qua mấy góc đường, đi vào một góc đường yên tĩnh, thẳng cho đến trước cửa nhà. Cảnh tượng trước mắt làm cho Mộc Yên hơi nhăn mày đẹp lại.
Đây là...
Đại khái có tám tên đàn ông mặc áo vét đen vây quanh một người.
Mưa quá lớn nên Mộc Yên không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy bầu không khí này quá áp bách và kỳ lạ. Trong cơn mưa, cô chỉ có thể cảm thấy trên người tên đàn ông đang bị bao vây tỏa ra một hơi thở lạnh như băng. Bởi vì khoảng cách không quá gần, Mộc Yên không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ cảm thấy thân hình cao lớn, có lẽ là hơn 1m85.
Đột nhiên lúc Mộc Yên thấy rõ người nọ là ai đám người mặc áo đen không ngừng tụ lại, giống như là muốn...
Không tốt, Mộc Yên thầm than. Cô vội vàng vứt bỏ dù của mình, không thèm suy nghĩ đã chạy qua đó. Cô cũng không phải người luôn nhiệt tình hăng hái đi làm việc nghĩa, nhưng khi nhìn thấy người đó là Thẩm Diệp, người vẫn hay đến nhà mình chơi thì hơi biến sắc.
"Mấy người muốn làm gì?"
Giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng, cô nhóc đứng dưới mưa để lộ khuôn mặt thanh tú trắng nõn, lông mi dài, đen nhánh hơi ẩm ướt. Nhưng mà dáng người cô nhỏ bé nên không tạo được lực uy hiếp với bất cứ ai ở đây, nhưng dù vậy sát ý nồng nặc tỏa ra trên người cô lại làm cho người ta giật mình.
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều tập trung vào người cô. Có chút nghi hoặc cũng có chút khó hiểu.
Mộc Yên nhìn đám người kia, sắc mặt lạnh như băng, "Đứng gây chuyện trước cửa nhà người khác thì cảnh sát nước Mỹ sẽ đến rất nhanh."
Tám người đàn ông kia nhìn lẫn nhau, có chút căng não trừng mắt, rồi đột nhiên đi lên quấy rối Mộc Yên, giống như có xu thế giận chó đánh mèo vậy.
“Cô..."
"Lui ra!" Một người đàn ông vạm vỡ đang tức giận muốn mắng Mộc Yên thì lại bị một giọng quát lạnh lẽo ngắt lời.
"Hừ..." Hắn ta ảo não hừ lạnh một tiếng.
"Muốn tôi lặp lại lần nữa sao?" Âm cuối hơi nâng cao, giọng điệu lạnh lùng khiến không khí gần như đóng băng, lực sát thương vô hạn.
Vài tên đàn ông mặc đồ vét đen hơi giật mình, nhìn khí lạnh trên người thiếu gia nhà mình và cô nhóc này hoàn toàn giống nhau thì lại có cảm giác không nói nên lời. Nhất là lúc đối phương cảnh cáo, biểu cảm trên mặt bọn họ giống nhau như đúc. Không dám đoán thân phận của cô nhưng lại vẫn không muốn buông tha Mộc Yên.
"Đều quay trở về cho tôi!" Cuối cùng Thẩm Diệp gầm lên một lần nữa làm cho đám người này hoàn toàn tỉnh ngộ, bọn họ thoáng nhìn lẫn nhau rồi liền không cam lòng thâm than mà lui xuống.
Gió ngừng nhưng mưa vẫn rơi như trước, nhất ướt sũng cây Bạch Quả (cây rẻ quạt).
Mộc Yên vẫn bình tĩnh như trước, sắc mặt nhợt nhạt thản nhiên, muốn xoay người đi nhặt cây dù lúc nãy bị rơi.
Lúc cúi người, tay cô sắp sửa cầm lấy cán dù thì đã bị một người khác đoạt trước.
Ngón tay rõ từng khớp xương, thon dài có lực. Mộc Yên chậm rãi ngẩng đầu nhìn người nọ trong màn mưa.
Ánh đèn màu da cam bao phủ cả người anh, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Mái tóc đen nhánh, bọt nước lóng lánh nhẹ nhàng nhỏ giọt, cuối cùng chui vào bên trong chiếc áo màu đen trên người, biến mất không thấy đâu.
"Mộc Yên tiểu thư, dù của cô." Giọng nói trầm thấp của Thẩm Diệp mang theo chút dịu dàng.
"Anh chọc họ sao?" Nhìn đám người mặc tây trang đen dần đi xa, Mộc Yên lạnh lùng, nghiêm túc hỏi anh.
"Ừ." Thật ra chỉ là cấp dưới đến tìm Thẩm Diệp về công ty mà thôi, cô đã hiểu lầm thì anh cũng không muốn giải thích.
"Không phải hôm nay anh phải về Anh quốc sao?" Mộc Yên nhíu mi, sao người này cứ đến nhà anh mãi vậy.
"Buổi chiều mới đi." Nghĩ vậy đến vừa rồi cô đã bảo vệ mình thì Thẩm Diệp lại nhếch khóe môi, nở một nụ cười nhạt nhẽo.
"Vậy anh lại tới đây để làm gì?" Giọng điệu khinh bỉ.
"Đến nhìn nơi này, sau đó nói lời từ biệt với cô."
"Với tôi?" Mộc Yên lui về phía sau mấy bước, duy trì khoảng cách với Thẩm Diệp, "Chúng ta là người lạ." Cô luôn nhớ kỹ lời nói đêm qua Dung Lạc nói với cô. Nếu không đến cuối cùng người chịu thiệt thòi sẽ là cô.
"Quả đúng là người lạ." Nghĩ đến việc ngay cả tên của mình cô cũng không biết.
"Mộc Yên tiểu thư, có lẽ nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại." Thẩm Diệp nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, nở nụ cười ôn hòa.
Anh xoay người, mới đi được hai bước lại quay đầu lại, nói với cô hai chữ, "Thẩm Diệp."
Mộc Yên hơi giật mình, "Cái gì?" Trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.
"Tên của tôi." Người đàn ông phất tay với cô rồi biến mất trong làn mưa phùn.
"Thẩm Diệp." Mộc Yên nhẹ giọng đọc ra hai chữ này, luôn cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu, nhưng rốt cuộc mình đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi? Mộc Yên không nghĩ nhiều nữa, lấy chìa khóa ra mở cửa vào nhà.
——
Tổng công ty Lương thị trong nước.
Từng xấp giấy tờ được xếp thành chồng cao trên chiếc bàn làm việc màu trắng, Ức Hâm vực dậy tinh thần, ngồi vào ghế sô pha bắt đầu nhìn từng tập hồ sơ một.
Thời gian trôi qua từng giây một, bất tri bất giác đã đến giữa trưa, lúc cô đi ra khỏi văn phòng công ty thì mọi viên chức đã đi gần hết, tất cả đều đã đi ăn cơm.
"Khụ, khụ..." Ức Hâm ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy mình đã bị cảm. Đều do gần đây chuyện của công ty quá nhiều nên tối hôm qua cô đã thức trắng đêm để xử lý, hôm nay lại phải làm việc qua giờ nghỉ trưa.
Lầu trên gọi điện thoại tới, "Ức Hâm tiểu thư, tổng giám đốc mời cô đến phòng ngài ấy, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cô."
"Được." Ức Hâm cúp điện thoại, ôm lấy tài liệu, một mình đi về hướng phòng tổng giám đốc ở lầu cao nhất.
Lúc lên lầu mắt Ức Hâm đột nhiên tối sầm lại, bước chân lảo đảo.
Tiêu rồi, thân thể không chịu được nữa rồi!
Thấy cô sắp ngã sấp xuống, một bóng người đột nhiên đỡ lấy eo cô từ sau lưng.
Lúc hai mắt mơ màng, hình như cô đã dựa vào vòm ngực của ai đó. Hơi thở đó đúng là mùi hương của người nọ, thoải mái thích thú, là mùi hương rất quen thuộc với mình, bởi vì bị bệnh nên năng lực tư duy của cô cũng giảm xuống rất nhiều. Cô có chút thất thần tựa vào trên người anh ta.
"Ức Hâm, không biết chú ý tới sức khỏe của mình gì cả!" Giọng nói gần màng nhĩ của cô trong gang tấc, hơi thở người nọ phà vào tai cô.
Sau khi tỉnh lại, Ức Hâm đột nhiên quay đầu, đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, lớn tiếng trách cứ: "Đừng đụng vào tôi!"
Lương Đình Hạo xấu hổ, anh không biết mình đã làm sai cái gì mà khiến cho này người phụ nữ này tức giận như vậy, anh không vui thấp giọng quát lớn, "Ức Hâm, cô nổi điên cái gì?"
Gương mặt Ức Hâm rõ ràng đầy vẻ hận thù, cô đột nhiên cúi đầu, cắn môi, "Thật xin lỗi, Lương tổng giám đốc." Đau đầu muốn chết, cô không muốn tiếp tục dây dưa với tên đàn ông này nữa.
"Đã trễ thế này rồi, sao lại còn chưa đi ăn cơm trưa." Bởi vì đối phương chủ động chịu yếu thế, vẻ mặt Lương Đình Hạo cũng dịu bớt đi.
"Cám ơn Lương tổng giám đốc quan tâm, quản lý Đường còn có chuyện tìm tôi, chờ lát nước sẽ đi ăn cơm." Ức Hâm cúi đầu, ngoài miệng thì nói vài câu khách sáo nhưng trên thực tế lại hận không thể đánh một quyền vào mặt anh, thật sự hôm nay trạng thái của cô không được tốt lắm, cô chỉ muốn nhanh rời khỏi đây thôi.
"Nếu tổng giám đốc không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây."
Lúc Ức Hâm xoay người thì cổ tay lại bị Lương Đình Hạo nắm lấy, cô đang cố gắng rút ra nhưng bởi vì phát sốt nên cả người không có chút sức.
"Buông tay!" Ức Hâm hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, cơn tức dâng lên cuồn cuộn trừng mắt nhìn Lương Đình Hạo.
Anh ngẩn ra, ánh mắt như vậy thật sự rất giống với tiểu Thất của anh. Anh có chút si mê vươn tay ra muốn chạm vào mặt cô nhưng lại bị Ức Hâm né tránh.
"Lương Đình Hạo, anh muốn làm gì?" Ức Hâm cười lạnh, "Chúng ta không có chút quan hệ gì, là chính anh nói vậy, bây giờ anh lại muốn làm cái gì?" Cô đẩy mạnh anh ra, đột nhiên sức lực lại mạnh đến kinh người như vậy.
Lương Đình Hạo ngẩn ra, lảo đảo lui về phía sau, đến khi anh vững vàng vịn lấy tay cầm cầu thang thì mới nhận ra vừa rồi mình thất lễ.
Không biết vì sao khi thấy Ức Hâm bị điều đi bọ phận khác thì anh lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, những ký ức khiến anh mất ngủ không dứt lại hiện lên trong đầu anh.
Anh cảm thấy có lẽ mình cũng hơi thích cô ta. Trong lòng vừa mới nổi lên suy nghĩ này thì Lương Đình Hạo lại bị chính mình dọa sợ tới mức tái nhợt mặt mày, sao anh có thể thích Ức Hâm được, điều này tuyệt đối không có khả năng, cũng tuyệt đối không thể xảy ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.