Chương 128
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
28/12/2023
Tề Vương phủ
Phó Tướng quân nhìn chằm chằm Tề Vương gia, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông ta thật không ngờ Triệu Mộc sẽ vì một Tô Nhu không liên quan mà đắc tội với Hòa Gia Quận chúa. Hơn nữa, lúc trước bọn họ cũng đã từng bàn bạc rồi, trạng thái thích hợp nhất đó là hắn cưới Thôi Mẫn, nếu như không phải chuyện này, Triệu Mộc cũng sẽ không hạ quyết tâm như vậy, nhưng bây giờ tất cả đều không có khả năng nữa rồi.
Tô Thanh Mi ảnh hưởng quá lớn đến Triệu Mộc, lớn đến mức mà đến cả Tô Nhu cũng có thể đạt được lợi ích từ chuyện này, đây là điều mà Phó Tướng quân không muốn thấy.
“Ngươi bây giờ như thế này, chưa từng suy nghĩ sẽ tạo cho chúng ta bao nhiêu rắc rối?” Phó Tướng quân nhíu mày.
Thực ra không phải Triệu Mộc không hối hận, chỉ là chuyện đã đến mức này rồi, nói nhiều hơn nữa cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn ta đứng bên cửa sổ, mang theo chút lạnh lùng mà nói: “Bây giờ nếu đã như vậy, nói nhiều cũng không có tác dụng. Ta đã từng đồng ý với Thanh Mi sẽ nạp Tô Nhu, bây giờ cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của nàng ấy, như vậy ngược lại cũng tốt.”
Phó Tướng quân nhíu mày, ông ta không thể hiểu nổi điểm này của Triệu Mộc. Tô Thanh Mi đã chết rồi, bọn họ thậm chí còn không cùng một mẫu thân. Ông ta thật sự không hiểu, tại sao Triệu Mộc phải khổ sở chấp nhất việc này như vậy.
“Hoàn thành tâm nguyện của nàng ta? Ngươi xác định là lúc Tô Thanh Mi chết, đây là tâm nguyện của nàng ta?” Phó Tướng quân tận tình khuyên bảo: “Ta cũng đã từng trải qua nỗi đau khổ của chuyện tình cảm, ta hiểu được tâm trạng của ngươi. Nhưng suy cho cùng người cũng đã chết rồi, nếu như ngươi vẫn tiếp tục để bản thân bị hạn chế như vậy, sẽ chỉ khiến ngươi đau khổ hơn thôi.”
“Ta không định nói mấy lời này.” Lúc này Triệu Mộc đã khôi phục lại dáng vẻ công tử ưu nhã. Hắn ta nhìn Phó Tướng quân nói: “Ta thấy, chắc là chúng ta rất khó có thể lôi kéo được Phó Thời Hàn.”
“Việc này chúng ta bắt buộc phải làm được. Nếu như Thời Hàn giúp chúng ta, đối với chúng ta là một sự trợ giúp rất lớn. Muốn lên ngôi Hoàng Đế, từ trước đến giờ đều không thể làm điều đó một mình được.”
“Phó Tướng quân, hy vọng của ngươi với hy vọng của ta trước giờ đều không cùng một cấp bậc, điều chúng ta nhìn thấy cũng không giống nhau, ta chỉ vì muốn báo thù cho Thanh Mi. Ngũ Vương gia nhất định phải chết, những chuyện khác đều không quan trọng, ta vẫn còn nhớ đến tình cảnh lúc ta thuyết phục nàng ấy đi theo mình, nhưng tất cả những điều này đều không tồn tại nữa rồi. Lúc trước ta rất tức giận, vô cùng tức giận năng lực bản thân không đủ lớn để có thể khiến cho Thanh Mi không chút cố kỵ gì mà gả cho ta, thế nên ta muốn tranh giành, ta muốn cướp, ta phải giả vờ rộng lượng. Bây giờ thì không còn như vậy nữa, bây giờ mong muốn lớn nhất của ta chính là giết chết lão Ngũ, Thanh Mi của ta, Thanh Mi của ta đã chết rồi, ta muốn làm Hoàng Đế để làm gì chứ.”
Phó Tướng quân ngàn vạn lần không thể nghĩ đến, Triệu Mộc sẽ vì Tô Thanh Mi mà biến thành như vậy, vốn thấy lời nói cử chỉ của hắn ta vô cùng thoải mái, nhưng bây giờ lại khiến người ta cực kì tức giận.
“Chúng ta trù tính nhiều năm như thế, bây giờ ngươi nói với ta rằng ngươi muốn buông bỏ sao? Ngươi vì Tô Thanh Mi - một người đã chết rồi mà muốn buông bỏ sao?” Phó Tướng quân không thể tin nổi.
“Vì sao ta không thể vì nàng ấy mà buông bỏ? Ta chỉ muốn báo thù, ta chỉ cần báo thù thôi. Thê tử của ngươi chết rồi, ngươi muốn báo thù, mà người ta yêu chết rồi, vì sao ta không thể chỉ vì báo thù?” Triệu Mộc mỉa mai: “Người cảm thấy là Hoàng Thượng cướp đi Cảnh Lê Tịch, ngươi cảm thấy Cảnh Lê Tịch là bởi vì Hoàng Thượng mà chết, thế nên ngươi muốn ông ấy chết, ngươi không muốn ông ấy lại trở thành người khống chế ngươi. Ngươi mong muốn ta lên ngôi Hoàng Đế bởi vì ta là Vương gia, ta cũng coi như là danh chính ngôn thuận, mà ta lại là biểu đệ của ngươi, cho nên ngươi có thể tin tưởng ta. Nhưng ngươi lại không nghĩ xem, ta đồng ý sao? Lúc đầu ta đồng ý, vì ta hy vọng có thể một lần nữa cướp được người ta yêu, nhưng bây giờ tất cả đều không còn tồn tại nữa rồi, ta còn đi tranh cái gì, cướp cái gì nữa đây!”
“Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?” Phó Tướng quân tức giận.
Tề Vương gia cười thản nhiên như không: “Đúng thế, ta nghĩ như vậy đấy, ta còn có thể nghĩ thế nào đây, nghĩ rồi cũng không có ý nghĩa gì cả. Làm người, thật ra là điều vô cùng không có ý nghĩa nhất.”
“Không có ý nghĩa, ngươi nói với ta là không có ý nghĩa, ngươi không nghĩ đến lúc trước chúng ta đã phải đánh đổi bao nhiêu vì cái mục tiêu này sao, ngươi không nghĩ đến à.Triệu Mộc, ngươi bị điên à? Ngươi vì Tô Thanh Mi mà hoàn toàn phát điên rồi, ngươi đắc tội với người không nên đắc tội, ngươi buông bỏ Thôi Mẫn - người mà chúng ta đã quyết định xong xuôi, ngươi thậm chí còn cứu loại nữ tử hèn hạ như Tô Nhu, đây chính là cái mà ngươi muốn làm sao? Nếu thật sự là vậy, ta thấy ngươi đúng là bị điên rồi.” Phó Tướng quân đau lòng nói.
“Ta sẽ không nói thêm gì nữa, ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ đi, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì. Ngươi như thế này thì sẽ có được cái gì chứ!” Nói xong, Phó Tướng quân tức giận rời đi.
Thấy bóng lưng tức giận của ông ta, Triệu Mộc cười nhạt, tiếp tục ngẩn người.
…
Mấy ngày liền A Cẩn không gặp người cha cặn bã nhà mình, phi, không phải, là người cha thân yêu.
Buổi tối, A Cẩn cảm thán: “Gần đây cha đi đâu thế?”
Oánh Nguyệt bật cười: “Ta còn cho rằng muội đã hoàn toàn quên mất có người cha này rồi!” Lời này chẳng qua chỉ là trêu chọc, nhưng A Cẩn lại hơi xấu hổ: “Dạo gần đây người ta bận rộn!”
“Bận cái gì, chẳng qua là muốn gây lộn với người khác mà thôi.” Lục Vương phi mỉa mai.
A Cẩn che mặt: “Mẫu thân, sao người có thể vạch trần con như vậy, con là con gái ruột của người đó!”
Nói như thế đương nhiên là khiến cho Lục Vương phi không nhịn được cười: “Con đó, chỉ biết náo loạn. Cha của con, mấy ngày trước đã dẫn theo Ngọc Chân di nương đi ra ngoài rồi. Lúc ấy đi gấp gáp quá nên không nói với các con.”
Lại là Ngọc Chân di nương, bây giờ Ngọc Chân di nương đúng là người vô cùng được sủng ái. Sự thăng tiến của Ngọc Chân di nương khiến cho các cô nương không có nhan sắc ở Kinh thành yên tâm, ngươi xem, thật ra bọn họ vẫn còn có thanh xuân. Suy cho cùng, không phải ai ai cũng thích mỹ nhân, hơn nữa, ánh mắt của mỗi người cũng không giống nhau.
A Cẩn bĩu môi, nói: “Tâm trạng của phụ vương còn thật sự tốt đó. Chỉ là không biết ông ấy đi ra ngoài làm gì?”
Oánh Nguyệt bật cười: “Bây giờ muội quản nhiều thật đó!”
A Cẩn chống eo, ngẩng mặt trứng gà lên, nàng rất muốn nói, tỷ tỷ, tỷ biết không? Cảnh Diễn thích tỷ đó! Nhưng nàng vẫn nhịn xuống, nàng mỉm cười nhìn Oánh Nguyệt nói: “Muội quan tâm đến phụ vương thân yêu nhất của muội, có phái vài người đi theo không? Phải biết là, phụ vương anh tuấn như vậy, chẳng may gặp phải mụ háo sắc nào đó thì cũng không tốt.”
Phụt! Đừng nói là Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt, đến cả Lục Vương phi cũng trực tiếp phụt ra.
Lục Vương phi ho khan một tiếng, A Cẩn vội vàng đứng dậy vỗ nhẹ vào lưng bà: “Mẹ cẩn thận.”
Lục Vương phi liếc nàng: “Còn không phải do nha đầu nhà con nói vớ va vớ vẩn, nếu không tại sao ta có thể bị sặc chứ? Cái gì mà mụ háo sắc, con còn nói linh tinh nữa, ta sẽ không cho phép con ra khỏi cửa, thật là toàn học cái thứ xấu thôi.”
A Cẩn ôm đầu. Hu hu, đừng bắt giam người ta!
Thấy dáng vẻ chọc cười đó của A Cẩn, Lý Tố Vấn bật cười: “Tương lai đứa nhỏ của con có thể hoạt bát như A Cẩn thì tốt biết mấy.” Nàng ấy đỡ bụng của mình, cười vui vẻ!
A Cẩn vội vàng tiến lên phía trước: “Đó là đương nhiên! Đứa bé này nhất định sẽ giống cô cô của nó, lúc muội còn nhỏ là một đứa bé vô cùng đáng yêu.” Chính bởi vì nàng đáng yêu, thế nên tất cả mọi người đều yêu thương nàng, he he!
Oánh Nguyệt bình tĩnh để bát xuống: “Mẹ, con ăn no rồi.” Nói rồi, nàng ấy nhẹ nhàng rời đi…
Lục Vương phi cũng đứng dậy: “Thực ra ta cũng ăn no rồi.” Tiếp tục nhẹ nhàng rời đi…
Cẩn Ngôn cũng đứng dậy, đỡ thê tử của mình: “Đi thôi, chúng ta cũng quay về phòng thôi. Chẳng phải nàng từng nói cái gì mà cho dù còn ở trong bụng nhưng bé con vẫn có cảm giác, chúng ta không thể để đứa bé học dáng vẻ mặt dày của cô nó được. Vẫn nên về phòng thôi!”
A Cẩn quả thật muốn lật bàn, sao mọi người có thể đối xử với nàng như vậy, sao có thể chứ?
Thấy mọi người đều rời đi rồi, nàng nằm bò trên bàn, chọc hạt cơm trong suốt như pha lê, nói: “Sao hôm nay Thời Hàn ca ca không đến ăn cơm nhỉ?”
A Bình không nhịn được, lập tức bật cười, A Cẩn ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Ngươi cười cái gì?” Biểu cảm nghi ngờ.
A Bình vội vàng hơi hạ người xuống: “Nô tỳ không dám.”
A Cẩn: “Phó Thời Hàn, vì sao huynh không đến ăn cơm, vì sao chứ?”
“Muội nói cái gì?” Giọng nam lạnh nhạt vang lên, A Cẩn vội vàng quay đầu, nhìn thấy ở phía bên đó là Phó Thời Hàn, lập tức mặt mày rạng rỡ: “Mau đến đây ăn cơm với muội.”
Thật là, người ta tìm đường chết cũng không muốn cùng nàng ăn cơm!
Thời Hàn cười híp mắt đến bên A Cẩn, vươn tay, mắt A Cẩn đột nhiên sáng lên, nàng kinh ngạc nhìn ngọc bội trước mắt, vui vẻ nói: “Cái này… Cái nước ngọc này tốt quá.”
A Cẩn nhận lấy, cẩn thận vuốt ve, vui vẻ ôm vào trong lòng. A Bình thấy, chút nữa thì không nhịn được lại bật cười. Người ta đã nói là cho ngài đâu tiểu Quận chúa đáng yêu ơi!
A Cẩn nhiệt tình đón tiếp: “Thời Hàn ca ca mau ngồi xuống, bữa tối hôm nay vô cùng phong phú. Đến đây, muội lấy cho huynh một bát cháo.” Thật là hiếm khi thấy nàng chân chó như vậy, Thời Hàn thấy nàng như thế, lặng lẽ cười.
Nhìn thấy thiếu niên cười lên khiến trái tim của người ta như vỡ vụn, A Cẩn ngẩng đầu nói: “Muội đã từng nói với huynh là huynh cười như vậy rất đẹp chưa?”
Phó Thời Hàn lắc đầu.
A Cẩn ngay lập tức nói: “Thời Hàn ca ca cười như vậy thực sự rất đẹp, sau này huynh không được tùy tiện cười với nữ hài tử khác, sẽ khiến người ta hiểu nhầm đó.”
Thời Hàn nhướng mày: “Ý của muội là, chỉ có thể được cười với muội?”
A Cẩn vội vàng gật đầu: “Chính là ý này.”
Thời Hàn cảm thấy, A Cẩn luôn có một sự tự tin như vậy, mà sự tự tin đó lại khiến cho tâm trạng của hắn vô cùng thoải mái.
“Miếng ngọc này là Thôi Thượng thư đưa.” Thời Hàn nói.
A Cẩn đột nhiên tắc nghẹn: “Thôi Thượng thư? Sao ông ấy lại tặng huynh?” Nghĩ đến điều này, A Cẩn xua tay, ý bảo A Bình lui xuống.
“Có thể là coi như món quà cảm ơn chuyện Thôi Mẫn lần này chăng?” Thời Hàn nhẹ nhàng nói.
A Cẩn bĩu môi: “Thật ra nàng ấy cũng chẳng có gì phải cảm ơn chúng ta. Nếu như không phải muội cố tình bắt lỗi, Tô Nhu cũng không nhất định sẽ đập nồi dìm thuyền, Thôi Mẫn nàng ấy cũng sẽ không bị gãy cánh tay. Thương gân động cốt một trăm ngày. Nói tóm lại cũng không được hay lắm.”
Thời Hàn thấy A Cẩn như vậy, xoa xoa tóc của nàng. A Cẩn lùi lại, nói: “Sao huynh giống như đang xoa con mèo con chó vậy hả!”
Phó Thời Hàn bật cười: “Không, nàng ấy cảm ơn thực ra không phải là vì chuyện này. Muội không cảm thấy sao, Thôi Thượng thư ở trong triều có chút thay đổi, ta nghĩ nhất định là Thôi Mẫn đã nói ra mấy chuyện sẽ phát sinh sau này, tuy rằng có thay đổi, nhưng cũng đủ khiến Thôi Thượng thư cẩn thận làm người.”
A Cẩn gật đầu: “Thế người ta đưa cho huynh, huynh cứ như thế đưa cho muội sao? Nói không chừng…” A Cẩn cười ha ha: “Nói không chừng Thôi Thượng thư hy vọng Thôi Mẫn có thể gả cho Thời Hàn ca ca đó!”
Nàng cười như không cười, giống như là đang nói đùa, lại giống như là đang thực sự thử thăm dò.
Phó Thời Hàn không tỏ rõ ý kiến gì, hắn húp cháo, lúc sau, đặt xuống hỏi: “A Cẩn, muội cảm thấy lấy trình độ hiểu biết của muội đối với ta, trong tình huống gì sẽ khiến ta lựa chọn Thôi Mẫn này làm một mật thám.”
A Cẩn: “Hả?” Một tiếng, ngẩn người.
Thời Hàn tiếp tục hỏi: “Ta nói là kiếp trước, thực ra ta vẫn luôn không thể nào hiểu nổi, ta đã từng hỏi Thôi Mẫn, rất rõ ràng, bản thân Thôi Mẫn cũng không biết lúc đó vì sao ta lại muốn mạo hiểm lựa chọn nàng ấy. Suy cho cùng lúc đó nàng ấy vẫn còn là một phạm nhân. Vì sao ta lại lựa chọn nàng ấy, chỉ là vì dung mạo như hoa à?”
A Cẩn cẩn thận cân nhắc, lắc đầu: “Muội không biết.”
Thời Hàn ca ca có thể lựa chọn Thôi Mẫn, tuyệt đối sẽ không phải bởi vì vẻ ngoài của Thôi Mẫn, nàng hiểu quá rõ Phó Thời Hàn. Dung mạo đối với huynh ấy khẳng định không phải là chuyện quan trọng nhất.
“Muội cảm thấy, chắc là huynh bởi vì nguyên nhân khác.” Dừng lại một chút, A Cẩn nói: “Tất nhiên, dung mạo cũng là một trong số các nguyên nhân, nhưng tất nhiên không phải nguyên nhân trọng yếu.”
A Cẩn cảm thấy cho dù nàng có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Nhưng huynh của bây giờ căn bản không phải huynh của lúc đó! Mọi việc đều thay đổi, huynh cứ truy xét chuyện đó thì có ý nghĩa gì chứ? Muội cảm thấy không nhất thiết phải như vậy!"
Phó Thời Hàn lắc đầu, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên mặt bàn, nghiêm túc nói: "Không, có liên quan. Nếu người đó cũng là ta, bản tính sẽ không thay đổi. Ta sẽ không làm chuyện vô nghĩa, càng sẽ không tùy tiện lựa chọn Thôi Mẫn, suy nghĩ của ta bây giờ là, lúc đó vì nguyên nhân gì mới khiến ta làm như thế. Theo như cách nói của nàng ấy, ta đã từng tặng nàng ấy cho hai người, một người là ca ca của muội Triệu Cẩn Ngôn, người kia là Tề Vương gia Triệu Mộc, đương nhiên lúc đó Triệu Mộc đã là Hoàng Đế. Nhưng là vì nguyên cớ gì mới khiến cho ta có nhận định Thôi Mẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ đó?"
A Cẩn cau mày: "Cũng có thể là do huynh phát hiện ca ca của muội thích Thôi Mẫn, thế nên huynh lựa chọn Thôi Mẫn chăng? Hoặc có thể là, có thể là Thôi Mẫn vẫn còn thân phận nào đó mà chúng ta chưa biết chăng? Không đúng, điều này không có khả năng lắm. Mẫu thân của Thôi Mẫn… Đợi chút." A Cẩn bình tĩnh lại, nhìn Phó Thời Hàn hỏi: "Mẫu thân của Thôi Mẫn, vì sao lại không thân thiết với Thôi Mẫn?"
"Ta cũng không thân thiết với phụ thân, cái này không phải lý do. Nhưng muội cứ nói tiếp đi." Phó Thời Hàn cười nhìn A Cẩn, đợi nàng tiếp tục phân tích.
"Mẫu thân của Thôi Mẫn vừa mới chết, nàng ấy đã mặc cả bộ đỏ, Thôi đại nhân không nói gì cả, chẳng lẽ huynh không cảm thấy… rất kỳ lạ sao?" A Cẩn nghiêm túc nói: "Đừng có quên, chính vì nàng ấy như vậy nên mới khiến cho Ngu Quý phi không thích. Mẫu thân vừa mới chết đã mặc cả bộ đồ đỏ quyến rũ nam nhân, điều này khiến cho Ngu Quý phi vô cùng không thích. Haizz, đúng rồi, Ngu Quý phi đối với Thôi Mẫn, hình như là chính vì lúc đó mới bắt đầu vô cùng chán ghét nàng ấy.".
Phó Thời Hàn: "Muội nghĩ rộng thật."
A Cẩn cũng không để ý đến Thời Hàn, bản thân tự cân nhắc: "Thật ra Ngu Quý phi đối với Thôi Mẫn cũng rất kỳ quái. Bên ngoài bà ấy tỏ vẻ như rất không thích Thôi Mẫn, nhưng thực tế lại không phải như vậy. Muội nói Thôi Mẫn gãy xương, muội nhìn ra được sự lo lắng trong mắt của Quý phi nương nương. Nhưng cái hôm nhìn thấy Thôi Mẫn mặc bộ đồ đỏ dụ dỗ Tề Vương gia, bà ấy lại vô cùng căm hận. Huynh nói xem, Thời Hàn ca ca, huynh nói có phải Thôi Mẫn và Ngu Quý phi có mối liên quan gì đó không?"
Phó Thời Hàn lại không nghĩ đến điểm này, hắn nhìn A Cẩn, cũng bắt đầu trầm tư. A Cẩn nói đúng, phản ứng của Ngu Quý phi đối với chuyện của Thôi Mẫn thật khác thường. Nhớ đến lúc đó Hoàng Thượng có ý muốn ban hôn cho Tề Vương gia và Thôi Mẫn, cũng là Ngu Quý phi nói trước với A Cẩn, đồng thời cũng ngầm ám chỉ hy vọng có người đứng ra ngăn cản.
"Thời Hàn ca ca, huynh nói xem, Thôi Mẫn sẽ không có liên quan gì đó với Ngu Quý phi đấy chứ?" A Cẩn kinh ngạc hỏi ra, nhưng trong lòng nàng lại không tin, Thôi Mẫn có thể có liên quan gì đó với Ngu Quý phi, nàng ấy không thể nào là con gái riêng của Ngu Quý phi được. Thôi Mẫn lớn hơn nàng một chút thôi, nhìn tuổi tác là biết không thể nào có khả năng này.
Thời Hàn im lặng, hai người huynh nhìn ta, ta nhìn huynh. Cuối cùng, Thời Hàn nói: "Thật sự có liên quan gì hay không thì cũng không biết được, chuyện này ta sẽ cẩn thận điều tra, ta nói này A Cẩn, đầu óc của muội, thật sự có thể phát triển đến mức không thể tưởng tượng được."
A Cẩn hừm một tiếng, nói: "Đầu óc giàu trí tưởng tượng chẳng có gì là xấu cả."
Thời Hàn bật cười: "Đúng vậy, không có gì là không tốt cả! Ít nhất, nếu không có đầu óc giàu trí tưởng tượng của muội thì sẽ không có hoài nghi của ta."
Rất nhiều lúc Thời Hàn cảm thấy, thực ra là A Cẩn gợi ý cho mình, nếu như không có những suy nghĩ táo bạo của A Cẩn, chắc chắn hắn sẽ không nghĩ xa như vậy, chính là vì có A Cẩn, hắn mới bước đi càng thêm vững vàng hơn.
"Ta sẽ điều tra thật kỹ một chút, xem thử có gì có thể chứng minh chuyện này."
A Cẩn gật đầu.
Thời Hàn nhìn dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa nghiêm túc như vậy của nàng, cảm thấy trái tim ngứa ngáy, ở bên A Cẩn dù trời có lạnh đến mấy thì mặt trời vẫn sẽ luôn mọc.
"À đúng rồi, hôm nay Cẩn Ninh tìm ta." Thời Hàn không nghiêm chỉnh, chỉ chọc ghẹo: "Huynh ấy rất quan tâm Thôi Mẫn, muốn biết nàng ấy như thế nào rồi.”
A Cẩn cười: “Cái này chẳng phải đúng như ý của huynh hay sao?”
Thời Hàn: “Hiện tại bát tự còn chưa viết, muội cảm thấy ta sẽ biểu lộ ra cách nghĩ của bản thân hay sao? Ta đâu có ngốc. Bây giờ ta có thể làm một người chia đôi xẻ lứa mà thôi.”
A Cẩn cười haha: “Thế huynh nói với huynh ấy là Thôi Mẫn như thế nào cũng không liên quan gì đến huynh ấy à?”
Thời Hàn lắc đầu: “Ta vẫn không đến mức máu lạnh như vậy. Ta chỉ nói với huynh ấy. Thôi Mẫn mọi việc đều tốt.”
A Cẩn: “Phó Thời Hàn, huynh nói xem, có khi nào Cẩn Ninh đi thăm Thôi Mẫn không? He he, anh hùng nổi giận vì hồng nhan* gì đó cũng có thể xảy ra. Nghĩ thôi cũng cảm thấy rất đáng tán dương!”
(*) Đây là một câu trích trong Viên Viên khúc (圆圆曲) của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ (cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh).
Thời Hàn cẩn thẩn nghĩ một chút, không nhịn được bật cười: “Muội nói thế, cũng có khả năng này đấy, nhưng Cẩn Ninh cũng không phải kẻ ngốc, ta nghĩ, có thể huynh ấy sẽ giúp đường muội tốt của huynh ấy ra mặt.”
A Cẩn chỉ chỉ bản thân: “Bây giờ muội còn có thể dùng để làm lá chắn cơ à?”
Thời Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
A Cẩn: “Oa, muội thật vinh dự! Cảm giác có người ra mặt vì muội thật tốt!”
Những lúc này, Thời Hàn cảm thấy vẫn nên nhắc nhở A Cẩn một chút thì hơn, hắn chọc chọc A Cẩn nói: “Thực ra muội đừng nên nghĩ quá nhiều, người ta chỉ muốn giúp Thôi Mẫn thôi, không thể giúp đỡ Thôi Mẫn một cách lộ liễu, chỉ có thể mượn danh nghĩa tiểu đường muội của huynh ấy thôi.”
A Cẩn: “...”
Huynh không thể để cho muội vui vẻ một chút được sao? Đây là trích lời của nội tâm của A Cẩn.
Chỉ có ta ra mặt vì muội mới thực sự là vì muội, ta là người yêu muội nhất! Trích lời nội tâm của Thời Hàn.
Hai người lại lần nữa đối mắt nhìn nhau, không hiểu rõ hàm ý muốn biểu đạt của đối phương…
“A Cẩn!” Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, A Cẩn kinh ngạc phát hiện, phụ thân bị nàng quên lãng đã quay về rồi. **! Người, đúng là không nên nhắc đến, nàng nhắc đến Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn xuất hiện rồi; nàng nhắc đến cha của nàng, cha của nàng xuất hiện rồi.
Lục Vương gia cả người đầy tuyết, sắc mặt trắng bệch, A Cẩn vội vàng đứng dậy phủi tuyết trên người cho ông ấy: “Cha, mấy ngày nay con đều không trông thấy cha. Cuối cùng cha cũng quay về rồi, mau vào phòng thay y phục. Nếu không bị cảm lạnh thì phải làm sao.”
Lục Vương gia đột nhiên cảm động, đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, quả nhiên là như vậy.
“A Cẩn, đúng là con gái tốt của cha!” Cứ như vậy khóc luôn, A Cẩn cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn an ủi: “Cha, cha làm sao thế? Có người bắt nạt cha? Ai dám làm điều này, con đi báo thù cho cha!”
Thiếu nữ tùy hứng chính là không chút cố kỵ như vậy!
Lục Vương gia càng thêm cảm động: “Ừm, có người bắt nạt cha.”
Đùa, mẹ ơi, thực sự có người dám bắt nạt cha của nàng sao? Dù gì ông ấy cũng là Vương gia nha!
A Cẩn tức giận: “Là người nào, cha nói với con, con đi báo thù cho cha!”
Lúc trước đều là Lục Vương gia ra mặt giúp nàng, lần này cũng nên là nàng ra mặt giúp cha của nàng rồi! À đúng rồi, kéo cả ca ca của nàng theo cùng, ầm ĩ tung trời mới được!
Lúc này A Cẩn lại cảm thấy bản thân hơi hiểu tâm trạng của cha nàng một chút, có đôi khi tùy hứng thì không thể nào hãm phanh lại được…
“Cha, cha nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Chuyện gì? Tất nhiên là Lục Vương gia sẽ không làm chuyện gì tử tế, người tốt việc tốt là không có duyên với ông ấy!
Chuyện này phải nói đến lý do vì sao Lục Vương gia lại rời Kinh thành, ông ấy đi vội vã đến mức không kịp nói với A Cẩn, nhưng cho dù là có nói, A Cẩn cũng không coi trọng việc đó. Nói ra, Lục Vương gia đối với người nhà mình vẫn thực sự rất tốt. Chẳng phải con dâu có thai sao? Lục Vương gia nghĩ đến ở Kỳ huyện cách Thượng Kinh không xa có tảng đá kỳ lạ, tảng đá kỳ lạ này được gọi là đá bình an. Nghe đồn rằng, có rất nhiều phụ nữ có thai đều muốn đi đến đó để cúng bài một chuyến, cầu mong sinh sản thuận lợi. Lục Vương gia ở bên ngoài uống rượu nghe được tin tức này, lại nghe lời của Ngọc Chân, thế là nảy sinh suy nghĩ. Quan điểm của Ngọc Chân là, Vương phủ này đều là người tốt, người tốt thì sẽ gặp được điều tốt. Quan điểm của Lục Vương gia là, con dâu sắp sinh hài tử, sinh hài tử là chuyện lớn, dù sao cũng phải có thứ gì đó đảm bảo sự bình an của con dâu, chính vì vậy nên mới dẫn theo mấy người đến Kỳ huyện.
Hoa viên của Lục Vương phủ cũng đang thiếu một tảng đá như vậy đó!
Nhưng ai lại biết được đụng phải tảng đá cứng rắn, huyện lệnh Kỳ huyện, vị nhân huynh này thế nhưng kiên quyết không để Lục Vương gia mang tảng đá rời đi. Chuyện cười, ngươi chuyển đi rồi, người khác cầu phúc thế nào, người khác suy nghĩ thế nào.
Sở trường của Lục Vương gia là kiếm chuyện, nhưng lại không giỏi nói đạo lý cùng với văn nhân, nói mấy vòng không hợp, ông đã bị bại trận rồi. Nghĩ đến việc chơi xấu cướp đồ đi, quan huyện lệnh của Kỳ huyện đó thì hay rồi, trực tiếp phái quan sai đi trông coi tảng đá đó, phép vua còn thua lệ làng, người Lục Vương gia mang đi không đủ, chính vì như vậy mà sự tình càng thêm căng thẳng.
Quan huyện lệnh người ta còn cảm thấy bản thân thật là xui xẻo, lại gặp phải vương tôn càn quấy như vậy, thế là hai bên tách ra trong không khí không vui vẻ. Nghe nói quan huyện lệnh này còn muốn viết tấu chương kiện ông ấy, Lục Vương gia cảm thấy bản thân thật oan ức.
Nếu như ông ấylàm chuyện xấu thì cũng thôi đi, đây là chuyện tốt mà, sao lại bị đặt điều như thế. Dựa vào đâu mà cứ đối chọi với ông ấy, dựa vào đâu mà không để ông ấy vào mắt, ông ấy là Vương gia đó biết chưa?
Uy quyền của Vương gia bị coi thường, thế là Lục Vương gia từ trong bi thương quay về phủ tìm cứu viện.
A Cẩn nghe hết mọi chuyện, âm thầm nhìn sang hướng Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn giả vờ như không nhận thức được hành động nghĩ một đằng làm một nẻo của nàng, chuyện thế này, thật lòng là hắn không muốn quản!
A Cẩn gian nan mở miệng: “Ồ! Hóa ra là… Như vậy à!” Chuyện này, làm sao để thoát ra đây!
Phó Tướng quân nhìn chằm chằm Tề Vương gia, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông ta thật không ngờ Triệu Mộc sẽ vì một Tô Nhu không liên quan mà đắc tội với Hòa Gia Quận chúa. Hơn nữa, lúc trước bọn họ cũng đã từng bàn bạc rồi, trạng thái thích hợp nhất đó là hắn cưới Thôi Mẫn, nếu như không phải chuyện này, Triệu Mộc cũng sẽ không hạ quyết tâm như vậy, nhưng bây giờ tất cả đều không có khả năng nữa rồi.
Tô Thanh Mi ảnh hưởng quá lớn đến Triệu Mộc, lớn đến mức mà đến cả Tô Nhu cũng có thể đạt được lợi ích từ chuyện này, đây là điều mà Phó Tướng quân không muốn thấy.
“Ngươi bây giờ như thế này, chưa từng suy nghĩ sẽ tạo cho chúng ta bao nhiêu rắc rối?” Phó Tướng quân nhíu mày.
Thực ra không phải Triệu Mộc không hối hận, chỉ là chuyện đã đến mức này rồi, nói nhiều hơn nữa cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn ta đứng bên cửa sổ, mang theo chút lạnh lùng mà nói: “Bây giờ nếu đã như vậy, nói nhiều cũng không có tác dụng. Ta đã từng đồng ý với Thanh Mi sẽ nạp Tô Nhu, bây giờ cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của nàng ấy, như vậy ngược lại cũng tốt.”
Phó Tướng quân nhíu mày, ông ta không thể hiểu nổi điểm này của Triệu Mộc. Tô Thanh Mi đã chết rồi, bọn họ thậm chí còn không cùng một mẫu thân. Ông ta thật sự không hiểu, tại sao Triệu Mộc phải khổ sở chấp nhất việc này như vậy.
“Hoàn thành tâm nguyện của nàng ta? Ngươi xác định là lúc Tô Thanh Mi chết, đây là tâm nguyện của nàng ta?” Phó Tướng quân tận tình khuyên bảo: “Ta cũng đã từng trải qua nỗi đau khổ của chuyện tình cảm, ta hiểu được tâm trạng của ngươi. Nhưng suy cho cùng người cũng đã chết rồi, nếu như ngươi vẫn tiếp tục để bản thân bị hạn chế như vậy, sẽ chỉ khiến ngươi đau khổ hơn thôi.”
“Ta không định nói mấy lời này.” Lúc này Triệu Mộc đã khôi phục lại dáng vẻ công tử ưu nhã. Hắn ta nhìn Phó Tướng quân nói: “Ta thấy, chắc là chúng ta rất khó có thể lôi kéo được Phó Thời Hàn.”
“Việc này chúng ta bắt buộc phải làm được. Nếu như Thời Hàn giúp chúng ta, đối với chúng ta là một sự trợ giúp rất lớn. Muốn lên ngôi Hoàng Đế, từ trước đến giờ đều không thể làm điều đó một mình được.”
“Phó Tướng quân, hy vọng của ngươi với hy vọng của ta trước giờ đều không cùng một cấp bậc, điều chúng ta nhìn thấy cũng không giống nhau, ta chỉ vì muốn báo thù cho Thanh Mi. Ngũ Vương gia nhất định phải chết, những chuyện khác đều không quan trọng, ta vẫn còn nhớ đến tình cảnh lúc ta thuyết phục nàng ấy đi theo mình, nhưng tất cả những điều này đều không tồn tại nữa rồi. Lúc trước ta rất tức giận, vô cùng tức giận năng lực bản thân không đủ lớn để có thể khiến cho Thanh Mi không chút cố kỵ gì mà gả cho ta, thế nên ta muốn tranh giành, ta muốn cướp, ta phải giả vờ rộng lượng. Bây giờ thì không còn như vậy nữa, bây giờ mong muốn lớn nhất của ta chính là giết chết lão Ngũ, Thanh Mi của ta, Thanh Mi của ta đã chết rồi, ta muốn làm Hoàng Đế để làm gì chứ.”
Phó Tướng quân ngàn vạn lần không thể nghĩ đến, Triệu Mộc sẽ vì Tô Thanh Mi mà biến thành như vậy, vốn thấy lời nói cử chỉ của hắn ta vô cùng thoải mái, nhưng bây giờ lại khiến người ta cực kì tức giận.
“Chúng ta trù tính nhiều năm như thế, bây giờ ngươi nói với ta rằng ngươi muốn buông bỏ sao? Ngươi vì Tô Thanh Mi - một người đã chết rồi mà muốn buông bỏ sao?” Phó Tướng quân không thể tin nổi.
“Vì sao ta không thể vì nàng ấy mà buông bỏ? Ta chỉ muốn báo thù, ta chỉ cần báo thù thôi. Thê tử của ngươi chết rồi, ngươi muốn báo thù, mà người ta yêu chết rồi, vì sao ta không thể chỉ vì báo thù?” Triệu Mộc mỉa mai: “Người cảm thấy là Hoàng Thượng cướp đi Cảnh Lê Tịch, ngươi cảm thấy Cảnh Lê Tịch là bởi vì Hoàng Thượng mà chết, thế nên ngươi muốn ông ấy chết, ngươi không muốn ông ấy lại trở thành người khống chế ngươi. Ngươi mong muốn ta lên ngôi Hoàng Đế bởi vì ta là Vương gia, ta cũng coi như là danh chính ngôn thuận, mà ta lại là biểu đệ của ngươi, cho nên ngươi có thể tin tưởng ta. Nhưng ngươi lại không nghĩ xem, ta đồng ý sao? Lúc đầu ta đồng ý, vì ta hy vọng có thể một lần nữa cướp được người ta yêu, nhưng bây giờ tất cả đều không còn tồn tại nữa rồi, ta còn đi tranh cái gì, cướp cái gì nữa đây!”
“Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?” Phó Tướng quân tức giận.
Tề Vương gia cười thản nhiên như không: “Đúng thế, ta nghĩ như vậy đấy, ta còn có thể nghĩ thế nào đây, nghĩ rồi cũng không có ý nghĩa gì cả. Làm người, thật ra là điều vô cùng không có ý nghĩa nhất.”
“Không có ý nghĩa, ngươi nói với ta là không có ý nghĩa, ngươi không nghĩ đến lúc trước chúng ta đã phải đánh đổi bao nhiêu vì cái mục tiêu này sao, ngươi không nghĩ đến à.Triệu Mộc, ngươi bị điên à? Ngươi vì Tô Thanh Mi mà hoàn toàn phát điên rồi, ngươi đắc tội với người không nên đắc tội, ngươi buông bỏ Thôi Mẫn - người mà chúng ta đã quyết định xong xuôi, ngươi thậm chí còn cứu loại nữ tử hèn hạ như Tô Nhu, đây chính là cái mà ngươi muốn làm sao? Nếu thật sự là vậy, ta thấy ngươi đúng là bị điên rồi.” Phó Tướng quân đau lòng nói.
“Ta sẽ không nói thêm gì nữa, ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ đi, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì. Ngươi như thế này thì sẽ có được cái gì chứ!” Nói xong, Phó Tướng quân tức giận rời đi.
Thấy bóng lưng tức giận của ông ta, Triệu Mộc cười nhạt, tiếp tục ngẩn người.
…
Mấy ngày liền A Cẩn không gặp người cha cặn bã nhà mình, phi, không phải, là người cha thân yêu.
Buổi tối, A Cẩn cảm thán: “Gần đây cha đi đâu thế?”
Oánh Nguyệt bật cười: “Ta còn cho rằng muội đã hoàn toàn quên mất có người cha này rồi!” Lời này chẳng qua chỉ là trêu chọc, nhưng A Cẩn lại hơi xấu hổ: “Dạo gần đây người ta bận rộn!”
“Bận cái gì, chẳng qua là muốn gây lộn với người khác mà thôi.” Lục Vương phi mỉa mai.
A Cẩn che mặt: “Mẫu thân, sao người có thể vạch trần con như vậy, con là con gái ruột của người đó!”
Nói như thế đương nhiên là khiến cho Lục Vương phi không nhịn được cười: “Con đó, chỉ biết náo loạn. Cha của con, mấy ngày trước đã dẫn theo Ngọc Chân di nương đi ra ngoài rồi. Lúc ấy đi gấp gáp quá nên không nói với các con.”
Lại là Ngọc Chân di nương, bây giờ Ngọc Chân di nương đúng là người vô cùng được sủng ái. Sự thăng tiến của Ngọc Chân di nương khiến cho các cô nương không có nhan sắc ở Kinh thành yên tâm, ngươi xem, thật ra bọn họ vẫn còn có thanh xuân. Suy cho cùng, không phải ai ai cũng thích mỹ nhân, hơn nữa, ánh mắt của mỗi người cũng không giống nhau.
A Cẩn bĩu môi, nói: “Tâm trạng của phụ vương còn thật sự tốt đó. Chỉ là không biết ông ấy đi ra ngoài làm gì?”
Oánh Nguyệt bật cười: “Bây giờ muội quản nhiều thật đó!”
A Cẩn chống eo, ngẩng mặt trứng gà lên, nàng rất muốn nói, tỷ tỷ, tỷ biết không? Cảnh Diễn thích tỷ đó! Nhưng nàng vẫn nhịn xuống, nàng mỉm cười nhìn Oánh Nguyệt nói: “Muội quan tâm đến phụ vương thân yêu nhất của muội, có phái vài người đi theo không? Phải biết là, phụ vương anh tuấn như vậy, chẳng may gặp phải mụ háo sắc nào đó thì cũng không tốt.”
Phụt! Đừng nói là Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt, đến cả Lục Vương phi cũng trực tiếp phụt ra.
Lục Vương phi ho khan một tiếng, A Cẩn vội vàng đứng dậy vỗ nhẹ vào lưng bà: “Mẹ cẩn thận.”
Lục Vương phi liếc nàng: “Còn không phải do nha đầu nhà con nói vớ va vớ vẩn, nếu không tại sao ta có thể bị sặc chứ? Cái gì mà mụ háo sắc, con còn nói linh tinh nữa, ta sẽ không cho phép con ra khỏi cửa, thật là toàn học cái thứ xấu thôi.”
A Cẩn ôm đầu. Hu hu, đừng bắt giam người ta!
Thấy dáng vẻ chọc cười đó của A Cẩn, Lý Tố Vấn bật cười: “Tương lai đứa nhỏ của con có thể hoạt bát như A Cẩn thì tốt biết mấy.” Nàng ấy đỡ bụng của mình, cười vui vẻ!
A Cẩn vội vàng tiến lên phía trước: “Đó là đương nhiên! Đứa bé này nhất định sẽ giống cô cô của nó, lúc muội còn nhỏ là một đứa bé vô cùng đáng yêu.” Chính bởi vì nàng đáng yêu, thế nên tất cả mọi người đều yêu thương nàng, he he!
Oánh Nguyệt bình tĩnh để bát xuống: “Mẹ, con ăn no rồi.” Nói rồi, nàng ấy nhẹ nhàng rời đi…
Lục Vương phi cũng đứng dậy: “Thực ra ta cũng ăn no rồi.” Tiếp tục nhẹ nhàng rời đi…
Cẩn Ngôn cũng đứng dậy, đỡ thê tử của mình: “Đi thôi, chúng ta cũng quay về phòng thôi. Chẳng phải nàng từng nói cái gì mà cho dù còn ở trong bụng nhưng bé con vẫn có cảm giác, chúng ta không thể để đứa bé học dáng vẻ mặt dày của cô nó được. Vẫn nên về phòng thôi!”
A Cẩn quả thật muốn lật bàn, sao mọi người có thể đối xử với nàng như vậy, sao có thể chứ?
Thấy mọi người đều rời đi rồi, nàng nằm bò trên bàn, chọc hạt cơm trong suốt như pha lê, nói: “Sao hôm nay Thời Hàn ca ca không đến ăn cơm nhỉ?”
A Bình không nhịn được, lập tức bật cười, A Cẩn ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Ngươi cười cái gì?” Biểu cảm nghi ngờ.
A Bình vội vàng hơi hạ người xuống: “Nô tỳ không dám.”
A Cẩn: “Phó Thời Hàn, vì sao huynh không đến ăn cơm, vì sao chứ?”
“Muội nói cái gì?” Giọng nam lạnh nhạt vang lên, A Cẩn vội vàng quay đầu, nhìn thấy ở phía bên đó là Phó Thời Hàn, lập tức mặt mày rạng rỡ: “Mau đến đây ăn cơm với muội.”
Thật là, người ta tìm đường chết cũng không muốn cùng nàng ăn cơm!
Thời Hàn cười híp mắt đến bên A Cẩn, vươn tay, mắt A Cẩn đột nhiên sáng lên, nàng kinh ngạc nhìn ngọc bội trước mắt, vui vẻ nói: “Cái này… Cái nước ngọc này tốt quá.”
A Cẩn nhận lấy, cẩn thận vuốt ve, vui vẻ ôm vào trong lòng. A Bình thấy, chút nữa thì không nhịn được lại bật cười. Người ta đã nói là cho ngài đâu tiểu Quận chúa đáng yêu ơi!
A Cẩn nhiệt tình đón tiếp: “Thời Hàn ca ca mau ngồi xuống, bữa tối hôm nay vô cùng phong phú. Đến đây, muội lấy cho huynh một bát cháo.” Thật là hiếm khi thấy nàng chân chó như vậy, Thời Hàn thấy nàng như thế, lặng lẽ cười.
Nhìn thấy thiếu niên cười lên khiến trái tim của người ta như vỡ vụn, A Cẩn ngẩng đầu nói: “Muội đã từng nói với huynh là huynh cười như vậy rất đẹp chưa?”
Phó Thời Hàn lắc đầu.
A Cẩn ngay lập tức nói: “Thời Hàn ca ca cười như vậy thực sự rất đẹp, sau này huynh không được tùy tiện cười với nữ hài tử khác, sẽ khiến người ta hiểu nhầm đó.”
Thời Hàn nhướng mày: “Ý của muội là, chỉ có thể được cười với muội?”
A Cẩn vội vàng gật đầu: “Chính là ý này.”
Thời Hàn cảm thấy, A Cẩn luôn có một sự tự tin như vậy, mà sự tự tin đó lại khiến cho tâm trạng của hắn vô cùng thoải mái.
“Miếng ngọc này là Thôi Thượng thư đưa.” Thời Hàn nói.
A Cẩn đột nhiên tắc nghẹn: “Thôi Thượng thư? Sao ông ấy lại tặng huynh?” Nghĩ đến điều này, A Cẩn xua tay, ý bảo A Bình lui xuống.
“Có thể là coi như món quà cảm ơn chuyện Thôi Mẫn lần này chăng?” Thời Hàn nhẹ nhàng nói.
A Cẩn bĩu môi: “Thật ra nàng ấy cũng chẳng có gì phải cảm ơn chúng ta. Nếu như không phải muội cố tình bắt lỗi, Tô Nhu cũng không nhất định sẽ đập nồi dìm thuyền, Thôi Mẫn nàng ấy cũng sẽ không bị gãy cánh tay. Thương gân động cốt một trăm ngày. Nói tóm lại cũng không được hay lắm.”
Thời Hàn thấy A Cẩn như vậy, xoa xoa tóc của nàng. A Cẩn lùi lại, nói: “Sao huynh giống như đang xoa con mèo con chó vậy hả!”
Phó Thời Hàn bật cười: “Không, nàng ấy cảm ơn thực ra không phải là vì chuyện này. Muội không cảm thấy sao, Thôi Thượng thư ở trong triều có chút thay đổi, ta nghĩ nhất định là Thôi Mẫn đã nói ra mấy chuyện sẽ phát sinh sau này, tuy rằng có thay đổi, nhưng cũng đủ khiến Thôi Thượng thư cẩn thận làm người.”
A Cẩn gật đầu: “Thế người ta đưa cho huynh, huynh cứ như thế đưa cho muội sao? Nói không chừng…” A Cẩn cười ha ha: “Nói không chừng Thôi Thượng thư hy vọng Thôi Mẫn có thể gả cho Thời Hàn ca ca đó!”
Nàng cười như không cười, giống như là đang nói đùa, lại giống như là đang thực sự thử thăm dò.
Phó Thời Hàn không tỏ rõ ý kiến gì, hắn húp cháo, lúc sau, đặt xuống hỏi: “A Cẩn, muội cảm thấy lấy trình độ hiểu biết của muội đối với ta, trong tình huống gì sẽ khiến ta lựa chọn Thôi Mẫn này làm một mật thám.”
A Cẩn: “Hả?” Một tiếng, ngẩn người.
Thời Hàn tiếp tục hỏi: “Ta nói là kiếp trước, thực ra ta vẫn luôn không thể nào hiểu nổi, ta đã từng hỏi Thôi Mẫn, rất rõ ràng, bản thân Thôi Mẫn cũng không biết lúc đó vì sao ta lại muốn mạo hiểm lựa chọn nàng ấy. Suy cho cùng lúc đó nàng ấy vẫn còn là một phạm nhân. Vì sao ta lại lựa chọn nàng ấy, chỉ là vì dung mạo như hoa à?”
A Cẩn cẩn thận cân nhắc, lắc đầu: “Muội không biết.”
Thời Hàn ca ca có thể lựa chọn Thôi Mẫn, tuyệt đối sẽ không phải bởi vì vẻ ngoài của Thôi Mẫn, nàng hiểu quá rõ Phó Thời Hàn. Dung mạo đối với huynh ấy khẳng định không phải là chuyện quan trọng nhất.
“Muội cảm thấy, chắc là huynh bởi vì nguyên nhân khác.” Dừng lại một chút, A Cẩn nói: “Tất nhiên, dung mạo cũng là một trong số các nguyên nhân, nhưng tất nhiên không phải nguyên nhân trọng yếu.”
A Cẩn cảm thấy cho dù nàng có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Nhưng huynh của bây giờ căn bản không phải huynh của lúc đó! Mọi việc đều thay đổi, huynh cứ truy xét chuyện đó thì có ý nghĩa gì chứ? Muội cảm thấy không nhất thiết phải như vậy!"
Phó Thời Hàn lắc đầu, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên mặt bàn, nghiêm túc nói: "Không, có liên quan. Nếu người đó cũng là ta, bản tính sẽ không thay đổi. Ta sẽ không làm chuyện vô nghĩa, càng sẽ không tùy tiện lựa chọn Thôi Mẫn, suy nghĩ của ta bây giờ là, lúc đó vì nguyên nhân gì mới khiến ta làm như thế. Theo như cách nói của nàng ấy, ta đã từng tặng nàng ấy cho hai người, một người là ca ca của muội Triệu Cẩn Ngôn, người kia là Tề Vương gia Triệu Mộc, đương nhiên lúc đó Triệu Mộc đã là Hoàng Đế. Nhưng là vì nguyên cớ gì mới khiến cho ta có nhận định Thôi Mẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ đó?"
A Cẩn cau mày: "Cũng có thể là do huynh phát hiện ca ca của muội thích Thôi Mẫn, thế nên huynh lựa chọn Thôi Mẫn chăng? Hoặc có thể là, có thể là Thôi Mẫn vẫn còn thân phận nào đó mà chúng ta chưa biết chăng? Không đúng, điều này không có khả năng lắm. Mẫu thân của Thôi Mẫn… Đợi chút." A Cẩn bình tĩnh lại, nhìn Phó Thời Hàn hỏi: "Mẫu thân của Thôi Mẫn, vì sao lại không thân thiết với Thôi Mẫn?"
"Ta cũng không thân thiết với phụ thân, cái này không phải lý do. Nhưng muội cứ nói tiếp đi." Phó Thời Hàn cười nhìn A Cẩn, đợi nàng tiếp tục phân tích.
"Mẫu thân của Thôi Mẫn vừa mới chết, nàng ấy đã mặc cả bộ đỏ, Thôi đại nhân không nói gì cả, chẳng lẽ huynh không cảm thấy… rất kỳ lạ sao?" A Cẩn nghiêm túc nói: "Đừng có quên, chính vì nàng ấy như vậy nên mới khiến cho Ngu Quý phi không thích. Mẫu thân vừa mới chết đã mặc cả bộ đồ đỏ quyến rũ nam nhân, điều này khiến cho Ngu Quý phi vô cùng không thích. Haizz, đúng rồi, Ngu Quý phi đối với Thôi Mẫn, hình như là chính vì lúc đó mới bắt đầu vô cùng chán ghét nàng ấy.".
Phó Thời Hàn: "Muội nghĩ rộng thật."
A Cẩn cũng không để ý đến Thời Hàn, bản thân tự cân nhắc: "Thật ra Ngu Quý phi đối với Thôi Mẫn cũng rất kỳ quái. Bên ngoài bà ấy tỏ vẻ như rất không thích Thôi Mẫn, nhưng thực tế lại không phải như vậy. Muội nói Thôi Mẫn gãy xương, muội nhìn ra được sự lo lắng trong mắt của Quý phi nương nương. Nhưng cái hôm nhìn thấy Thôi Mẫn mặc bộ đồ đỏ dụ dỗ Tề Vương gia, bà ấy lại vô cùng căm hận. Huynh nói xem, Thời Hàn ca ca, huynh nói có phải Thôi Mẫn và Ngu Quý phi có mối liên quan gì đó không?"
Phó Thời Hàn lại không nghĩ đến điểm này, hắn nhìn A Cẩn, cũng bắt đầu trầm tư. A Cẩn nói đúng, phản ứng của Ngu Quý phi đối với chuyện của Thôi Mẫn thật khác thường. Nhớ đến lúc đó Hoàng Thượng có ý muốn ban hôn cho Tề Vương gia và Thôi Mẫn, cũng là Ngu Quý phi nói trước với A Cẩn, đồng thời cũng ngầm ám chỉ hy vọng có người đứng ra ngăn cản.
"Thời Hàn ca ca, huynh nói xem, Thôi Mẫn sẽ không có liên quan gì đó với Ngu Quý phi đấy chứ?" A Cẩn kinh ngạc hỏi ra, nhưng trong lòng nàng lại không tin, Thôi Mẫn có thể có liên quan gì đó với Ngu Quý phi, nàng ấy không thể nào là con gái riêng của Ngu Quý phi được. Thôi Mẫn lớn hơn nàng một chút thôi, nhìn tuổi tác là biết không thể nào có khả năng này.
Thời Hàn im lặng, hai người huynh nhìn ta, ta nhìn huynh. Cuối cùng, Thời Hàn nói: "Thật sự có liên quan gì hay không thì cũng không biết được, chuyện này ta sẽ cẩn thận điều tra, ta nói này A Cẩn, đầu óc của muội, thật sự có thể phát triển đến mức không thể tưởng tượng được."
A Cẩn hừm một tiếng, nói: "Đầu óc giàu trí tưởng tượng chẳng có gì là xấu cả."
Thời Hàn bật cười: "Đúng vậy, không có gì là không tốt cả! Ít nhất, nếu không có đầu óc giàu trí tưởng tượng của muội thì sẽ không có hoài nghi của ta."
Rất nhiều lúc Thời Hàn cảm thấy, thực ra là A Cẩn gợi ý cho mình, nếu như không có những suy nghĩ táo bạo của A Cẩn, chắc chắn hắn sẽ không nghĩ xa như vậy, chính là vì có A Cẩn, hắn mới bước đi càng thêm vững vàng hơn.
"Ta sẽ điều tra thật kỹ một chút, xem thử có gì có thể chứng minh chuyện này."
A Cẩn gật đầu.
Thời Hàn nhìn dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa nghiêm túc như vậy của nàng, cảm thấy trái tim ngứa ngáy, ở bên A Cẩn dù trời có lạnh đến mấy thì mặt trời vẫn sẽ luôn mọc.
"À đúng rồi, hôm nay Cẩn Ninh tìm ta." Thời Hàn không nghiêm chỉnh, chỉ chọc ghẹo: "Huynh ấy rất quan tâm Thôi Mẫn, muốn biết nàng ấy như thế nào rồi.”
A Cẩn cười: “Cái này chẳng phải đúng như ý của huynh hay sao?”
Thời Hàn: “Hiện tại bát tự còn chưa viết, muội cảm thấy ta sẽ biểu lộ ra cách nghĩ của bản thân hay sao? Ta đâu có ngốc. Bây giờ ta có thể làm một người chia đôi xẻ lứa mà thôi.”
A Cẩn cười haha: “Thế huynh nói với huynh ấy là Thôi Mẫn như thế nào cũng không liên quan gì đến huynh ấy à?”
Thời Hàn lắc đầu: “Ta vẫn không đến mức máu lạnh như vậy. Ta chỉ nói với huynh ấy. Thôi Mẫn mọi việc đều tốt.”
A Cẩn: “Phó Thời Hàn, huynh nói xem, có khi nào Cẩn Ninh đi thăm Thôi Mẫn không? He he, anh hùng nổi giận vì hồng nhan* gì đó cũng có thể xảy ra. Nghĩ thôi cũng cảm thấy rất đáng tán dương!”
(*) Đây là một câu trích trong Viên Viên khúc (圆圆曲) của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ (cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh).
Thời Hàn cẩn thẩn nghĩ một chút, không nhịn được bật cười: “Muội nói thế, cũng có khả năng này đấy, nhưng Cẩn Ninh cũng không phải kẻ ngốc, ta nghĩ, có thể huynh ấy sẽ giúp đường muội tốt của huynh ấy ra mặt.”
A Cẩn chỉ chỉ bản thân: “Bây giờ muội còn có thể dùng để làm lá chắn cơ à?”
Thời Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
A Cẩn: “Oa, muội thật vinh dự! Cảm giác có người ra mặt vì muội thật tốt!”
Những lúc này, Thời Hàn cảm thấy vẫn nên nhắc nhở A Cẩn một chút thì hơn, hắn chọc chọc A Cẩn nói: “Thực ra muội đừng nên nghĩ quá nhiều, người ta chỉ muốn giúp Thôi Mẫn thôi, không thể giúp đỡ Thôi Mẫn một cách lộ liễu, chỉ có thể mượn danh nghĩa tiểu đường muội của huynh ấy thôi.”
A Cẩn: “...”
Huynh không thể để cho muội vui vẻ một chút được sao? Đây là trích lời của nội tâm của A Cẩn.
Chỉ có ta ra mặt vì muội mới thực sự là vì muội, ta là người yêu muội nhất! Trích lời nội tâm của Thời Hàn.
Hai người lại lần nữa đối mắt nhìn nhau, không hiểu rõ hàm ý muốn biểu đạt của đối phương…
“A Cẩn!” Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, A Cẩn kinh ngạc phát hiện, phụ thân bị nàng quên lãng đã quay về rồi. **! Người, đúng là không nên nhắc đến, nàng nhắc đến Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn xuất hiện rồi; nàng nhắc đến cha của nàng, cha của nàng xuất hiện rồi.
Lục Vương gia cả người đầy tuyết, sắc mặt trắng bệch, A Cẩn vội vàng đứng dậy phủi tuyết trên người cho ông ấy: “Cha, mấy ngày nay con đều không trông thấy cha. Cuối cùng cha cũng quay về rồi, mau vào phòng thay y phục. Nếu không bị cảm lạnh thì phải làm sao.”
Lục Vương gia đột nhiên cảm động, đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, quả nhiên là như vậy.
“A Cẩn, đúng là con gái tốt của cha!” Cứ như vậy khóc luôn, A Cẩn cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn an ủi: “Cha, cha làm sao thế? Có người bắt nạt cha? Ai dám làm điều này, con đi báo thù cho cha!”
Thiếu nữ tùy hứng chính là không chút cố kỵ như vậy!
Lục Vương gia càng thêm cảm động: “Ừm, có người bắt nạt cha.”
Đùa, mẹ ơi, thực sự có người dám bắt nạt cha của nàng sao? Dù gì ông ấy cũng là Vương gia nha!
A Cẩn tức giận: “Là người nào, cha nói với con, con đi báo thù cho cha!”
Lúc trước đều là Lục Vương gia ra mặt giúp nàng, lần này cũng nên là nàng ra mặt giúp cha của nàng rồi! À đúng rồi, kéo cả ca ca của nàng theo cùng, ầm ĩ tung trời mới được!
Lúc này A Cẩn lại cảm thấy bản thân hơi hiểu tâm trạng của cha nàng một chút, có đôi khi tùy hứng thì không thể nào hãm phanh lại được…
“Cha, cha nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Chuyện gì? Tất nhiên là Lục Vương gia sẽ không làm chuyện gì tử tế, người tốt việc tốt là không có duyên với ông ấy!
Chuyện này phải nói đến lý do vì sao Lục Vương gia lại rời Kinh thành, ông ấy đi vội vã đến mức không kịp nói với A Cẩn, nhưng cho dù là có nói, A Cẩn cũng không coi trọng việc đó. Nói ra, Lục Vương gia đối với người nhà mình vẫn thực sự rất tốt. Chẳng phải con dâu có thai sao? Lục Vương gia nghĩ đến ở Kỳ huyện cách Thượng Kinh không xa có tảng đá kỳ lạ, tảng đá kỳ lạ này được gọi là đá bình an. Nghe đồn rằng, có rất nhiều phụ nữ có thai đều muốn đi đến đó để cúng bài một chuyến, cầu mong sinh sản thuận lợi. Lục Vương gia ở bên ngoài uống rượu nghe được tin tức này, lại nghe lời của Ngọc Chân, thế là nảy sinh suy nghĩ. Quan điểm của Ngọc Chân là, Vương phủ này đều là người tốt, người tốt thì sẽ gặp được điều tốt. Quan điểm của Lục Vương gia là, con dâu sắp sinh hài tử, sinh hài tử là chuyện lớn, dù sao cũng phải có thứ gì đó đảm bảo sự bình an của con dâu, chính vì vậy nên mới dẫn theo mấy người đến Kỳ huyện.
Hoa viên của Lục Vương phủ cũng đang thiếu một tảng đá như vậy đó!
Nhưng ai lại biết được đụng phải tảng đá cứng rắn, huyện lệnh Kỳ huyện, vị nhân huynh này thế nhưng kiên quyết không để Lục Vương gia mang tảng đá rời đi. Chuyện cười, ngươi chuyển đi rồi, người khác cầu phúc thế nào, người khác suy nghĩ thế nào.
Sở trường của Lục Vương gia là kiếm chuyện, nhưng lại không giỏi nói đạo lý cùng với văn nhân, nói mấy vòng không hợp, ông đã bị bại trận rồi. Nghĩ đến việc chơi xấu cướp đồ đi, quan huyện lệnh của Kỳ huyện đó thì hay rồi, trực tiếp phái quan sai đi trông coi tảng đá đó, phép vua còn thua lệ làng, người Lục Vương gia mang đi không đủ, chính vì như vậy mà sự tình càng thêm căng thẳng.
Quan huyện lệnh người ta còn cảm thấy bản thân thật là xui xẻo, lại gặp phải vương tôn càn quấy như vậy, thế là hai bên tách ra trong không khí không vui vẻ. Nghe nói quan huyện lệnh này còn muốn viết tấu chương kiện ông ấy, Lục Vương gia cảm thấy bản thân thật oan ức.
Nếu như ông ấylàm chuyện xấu thì cũng thôi đi, đây là chuyện tốt mà, sao lại bị đặt điều như thế. Dựa vào đâu mà cứ đối chọi với ông ấy, dựa vào đâu mà không để ông ấy vào mắt, ông ấy là Vương gia đó biết chưa?
Uy quyền của Vương gia bị coi thường, thế là Lục Vương gia từ trong bi thương quay về phủ tìm cứu viện.
A Cẩn nghe hết mọi chuyện, âm thầm nhìn sang hướng Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn giả vờ như không nhận thức được hành động nghĩ một đằng làm một nẻo của nàng, chuyện thế này, thật lòng là hắn không muốn quản!
A Cẩn gian nan mở miệng: “Ồ! Hóa ra là… Như vậy à!” Chuyện này, làm sao để thoát ra đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.