Chương 129
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
30/12/2023
A Cẩn cảm thấy bản thân cực kỳ khó xử, nếu như tiếp nhận chuyện này kết quả có khả năng sẽ vô cùng mất mặt, nhưng cho dù thế nào, cha của nàng cũng là vì muốn chúc phúc cho tẩu tử, hơn nữa, hơn nữa, hơn nữa, cha nàng khóc rồi nha!
Đều nói nam tử không dễ khóc, chỉ là chưa đến mức phải đau lòng, cái này nghĩa là, cha của nàng là thật sự đau lòng nha!
A Cẩn cảm thấy mình thật sự rất đáng thương, nhưng cho dù đáng thương cũng cắn răng nói: “Cha. Cha đừng lo lắng, ngày mai con sẽ chuyển tảng đá về cho cha, hắn ta có sai dịch, chẳng lẽ con không mượn người được sao?” A Cẩn cảm thấy, đằng nào thì cũng phải mất mặt, vạy chẳng thà tốc chiến tốc thắng.
Nói ra, đoán không chừng bọn họ ở trong phủ quậy phá vài vòng, Hoàng gia gia có lẽ sẽ hoàn toàn buông bỏ việc để ca ca nàng làm Hoàng Đế có đúng không? =))) chủ ý này quả thực rất tốt.
Lục Vương gia tức giận: “Không phải chuyện tảng đá, quan trọng là hắn ta nói lại đúng lý hơn ta, hắn ta nói hành vi của ta không đúng mực. Con nói xem ta có chỗ nào không đúng mực chứ, con nói đi!”
Lục Vương gia cảm thấy mình cực kỳ vô tội! Ngày trước có người nói ông ấy không tốt thì ông ấy còn có thể khóc lóc om sòm trước mặt người đó. Nhưng cái vị này còn ngang ngược hơn cả ông ấy, không ngang ngược thì sao lại phái người trực tiếp canh ở đó không cho chuyển đi? Đã ngang ngược hơn lại còn nói ông ấy sai, đúng là không thể nhịn được. Nhưng đám văn nhân này rất biết cách lải nhải, nếu như không phải vậy thì làm sao ông có thể thua trận chứ?
Nhìn dáng vẻ của Lục Vương đáng thương như vậy, đến cả A Cẩn cũng cảm thấy người này thật sự không nể mặt. Lúc này Cẩn Ngôn, Oánh Nguyệt cùng những người khác đều ở đây, suy cho cùng, Lục Vương gia quay về, bọn họ không thể không xuất hiện được. Nhưng cái này là chuyện quỷ gì đây?
Oánh Nguyệt hơi do dự hỏi: “A Cẩn muốn đi giúp cha đòi lại công bằng à?”
A Cẩn nặng nề gật đầu: “Muội nhất định phải đi, không chỉ muội phải đi, ca ca cũng phải đi cùng muội. Thật là, muội nhất định phải hỏi cho rõ vị quan huyện lệnh đó, sao có thể không thỏa mãn nguyện vọng của lão nhân gia chứ? Đến một tảng đá cũng không cho, một lão nhân gia như cha của chúng ta rốt cuộc có thù oán gì với hắn ta chứ, đến một tảng đá cũng không cho!”
Phụt! Oánh Nguyệt trực tiếp phun, tay nàng ấy run rẩy, nhịn cười hỏi: “A Cẩn… Muội nói thật sao?”
A Cẩn vô tội nói: “Đúng vậy, muội luôn luôn giúp đỡ người thân nhà mình.”
Quần chúng im lặng, “...” Cảm giác đỉnh đầu có một đàn quạ bay qua! Cô nương à, thẳng thắn như vậy có thật sự tốt không?
Lúc này, Thời Hàn cảm thấy bản thân vẫn nên im lặng, không nói là tốt nhất. Suy cho cùng, A Cẩn có thể thành thật chân thành như vậy cũng rất không dễ dàng!
Cẩn Ngôn nuốt nước bọt, nhìn tiểu muội muội lý lẽ hùng hồn nhà mình, hỏi: “Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?”
A Cẩn gật đầu: “Thế ca ca còn muốn thế nào? Dẫn theo tay chân? Chẳng phải chúng ta đi đấu khẩu sao?” Nàng vẽ dấu X trước người: “Chúng ta cần đấu khẩu, không phải đấu võ! Đương nhiên, đấu võ chúng ta càng không phải chịu thiệt. Chúng ta hoàn toàn có thể đè bẹp gã đó bằng thực lực.”
Cẩn Ngôn nhìn A Cẩn nghiêm túc như vậy lại cảm thấy rất buồn cười, nhưng hắn có thể hiểu được hàm ý này của A Cẩn, bọn họ không muốn gánh vác nhiều việc, thế nên càng không hiểu chuyện thì càng tốt!
“Thế ngày mai ta đi cùng mọi người.”
Oánh Nguyệt lập tức nói: “Ta cũng đi!”
Lục Vương gia một lần nữa nước mắt rưng rưng cảm động: “Con của ta, tất cả đều là bảo vật lớn nhất mà ông trời trao cho ta. Hu hu hu hu! Ta cảm động quá, ta cảm động hu!...”
Ha ha!
“Thật vậy, cha thật sự vô cùng cảm động, vốn ta còn cho rằng mọi người sẽ cảm thấy người cha ta đây rất mất mặt, nhưng bây giờ xem, hoàn toàn không phải như vậy, hu hu hu, ta thật sự rất cảm động…”
A Cẩn nắm lấy tay của Lục Vương gia, nghiêm túc nói: “Không ai được bắt nạt cha!”
Thời Hàn nhìn hành động này của nàng, một lần nữa im lặng nhìn trời…
…
Phương Chí Uẩn huyện lệnh Kỳ huyện, tự là Uẩn Khai, thám hoa lang năm 23 Tuyên Hóa, mười chín tuổi, bởi vì con nhà nghèo, cũng bởi vì tuổi còn trẻ nên vẫn chưa thể tiến xa được. Nhưng dù thế, bởi vì bộc lộ tài hoa nên được bổ nhiệm đến Kỳ huyện làm huyện lệnh, Kỳ huyện tuy rằng rất gần Kinh thành, nhưng lại không giàu có. Phương Chí Uẩn làm huyện lệnh hai năm, quả thực đã thay đổi được hiện trạng của Kỳ huyện, bây giờ Kỳ huyện tuy rằng không được gọi là huyện giàu có nhưng so với lúc trước thì phát triển hơn rất nhiều, Phương Chí Uẩn cũng bởi vì vậy mà rất được mọi người yêu mến.
A Cẩn nghe ca ca nói vậy, chống cằm hỏi: “Phương Chí Uẩn là quan tốt?”
Nếu như là quan tốt, bắt nạt người ta cũng hơi quá đáng nha!
Cẩn Ngôn gật đầu: “Nhân phẩm của Phương Chí Uẩn, chắc là không có vấn đề.”
Phương Chí Uẩn không có vấn đề, vậy người có vấn đề chính là bọn họ rồi. Cẩn Ngôn cảm thấy, gây chuyện như thế này không hay lắm, nhưng nếu đã đồng ý với cha của hắn rồi, không đi ầm ĩ thì hình như cũng không ổn, hơn nữa, bọn họ còn không có kế hoạch gì. Quan trọng nhất là cái sau, không có kế hoạch gì!
A Cẩn: “Nhưng mà, chúng ta cũng không thể nhìn cha buồn bã như vậy được!”
Cẩn Ngôn vô tội buông thõng tay: “Nếu đã như thế, chúng ta vẫn cứ làm vậy đi!”
A Cẩn nhìn Cẩn Ngôn nhíu chặt lông mày, không nhịn được bật cười: “Ca ca làm chuyện ỷ thế hiếp người nhỏ nhặt như thế này mà áp lực tâm lý lớn thật nha! Hay là… Huynh đừng đi thì hơn.”
A Cẩn cười nói, nàng nói như vậy, Cẩn Ngôn trợn tròn mắt, hắn hít một hơi: “Muội cho rằng ta là bởi vì chuyện ỷ thế hiếp người sao? Ta vốn dĩ chính là Thế tử Lục Vương phủ, sao ta có thể sợ điều này, chẳng qua là ta cảm thấy có hơi mất mặt thôi. Muội nói xem vì một tảng đá, nếu như đúng thật là vàng bạc châu báu thì cũng thôi đi! Có một chút chuyện như vậy, nói ra cũng cảm thấy xấu hổ.”
A Cẩn nghiêm túc nói: “Không, huynh nghĩ quá nhiều rồi, cha không chỉ vì một tảng đá mà còn có mặt mũi của cha.” Nghĩ đến đây, A Cẩn lại bật cười, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ của nàng, Cẩn Ngôn cảm thấy hắn đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa.
Ai bảo hắn có một tiểu muội muội ngốc nghếch chứ!
Triệu Cẩn là đứa ngốc, còn tự cho mình là đứa ngốc thông minh!
A di đà phật, thật là không thể hiểu nổi nha! Một tiểu nha đầu ngốc nghếch như vậy, vì sao Phó Thời Hàn lại cảm thấy muội muội của hắn vô cùng thông minh chứ, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi sao?
Người tình trong mắt có hóa Tây Thi hay không thì hắn không biết, nhưng hắn biết, năng lực chiến đấu của muội muội nhà hắn rất mạnh.
Không ai ngờ được Lục Vương gia còn thực sự dẫn theo con trai con gái quay lại Kỳ huyện. Phương Chí Uẩn càng không ngờ rằng, Kinh hành cách Kỳ huyện gần một ngày lộ trình đi đường, đợi đến khi Lục Vương gia cùng đám người đến Kỳ huyện đã là gần tối rồi, Lục Vương gia vẫn chưa xem xét đến việc buổi tối nên sắp xếp như thế nào đã nói với Cẩn Ngôn ở bên cạnh: “Làm thế nào đây? Trời tối rồi, chúng ta cho dù cướp tảng đá cũng không thể mang đi ngay trong tối được!”
A Cẩn hơi nâng cằm, biểu cảm vô cùng kiêu ngạo: “Chúng ta là thân phận gì, vì sao phải quay trở về, tối nay chúng ta sẽ ở lại đây, sáng sớm mai tìm Phương Chí Uẩn nói chuyện.”
Ai bảo Phương Chí Uẩn đắc tội cha nàng! Không ném phân vào nhà các ngươi đã là may mắn của ngươi rồi!
Nhớ đến chuyện này, A Cẩn ngược lại nghi hoặc nói: “À, đúng rồi, cha, sao cha không ném phân vào cổng nhà Phương Chí Uẩn!” Đây chẳng phải là phong cách của cha nàng sao!
A Cẩn nói vô cùng tự nhiên, nhưng Lục Vương gia trái lại vô cùng xấu hổ, ông ta ưỡn ngực nói: “Cha là loại người đó sao! Ta cũng là người rất phúc hậu nha! Ta ném phân, ném máu chó đen, chuyện đó thực ra là bởi vì tên kia sai, Phương huyện lệnh tuy rằng đáng ghét, nhưng lại không làm chuyện gì xấu cả, ta mà trực tiếp như vậy thì không được hay cho lắm!”
Ông nghiêm túc nói, A Cẩn lập tức câm nín! Nhưng… Cha của nàng thực ra vẫn là một người hiểu biết nha!
Lục Vương gia là người hiểu biết, nhận thức này khiến người ta cảm thấy vô cùng không ổn.
“Thật là không ngờ rằng, cha là người hiểu biết như vậy.”
Lục Vương gia cười: “Đó là đương nhiên. Đi thôi các con, đi đến quán trọ lần trước ta ở đó.”
A Cẩn từ chối: “Sao chúng ta phải đến quán trọ? Bây giờ chúng ta đến gặp Phương huyện lệnh, chúng ta ở dịch quán.”
Đoàn người bụi bặm dặm trường, còn thật sự không chút khách sáo, chờ tới lúc đến được dịch xá, Phương huyện lệnh vẫn đang làm việc, nghe tin cả nhà Lục Vương gia đến đây, Phương huyện lệnh có linh cảm chẳng lành, cho dù là như vậy nhưng vẫn lập tức ra đón.
Chào hỏi, sau đó dẫn mấy người đến phòng khách lớn, nói ra Phương huyện lệnh cũng là người vô cùng lễ độ, tuy rằng hắn biết mấy người này đến đều không có ý tốt, nhưng những lễ nghĩa nên có vẫn có đầy đủ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Vương gia cảm thấy nghẹn khuất. Ngươi nói ngươi muốn ném phân, hằn còn không cho ngươi có cơ hội này!
A Cẩn đánh giá con người Phương Chí Uẩn này, thấy hắn thân hình hơi gầy, mặc trên người áo vải bố màu xám, hoàn toàn không có cẩm y hoa phục, nhưng dù cho là như vậy, thế nhưng lại mày kiếm mắt sao, dung mạo đường hoàng.
A Cẩn nghĩ, trên người Phương Chí Uẩn có một luồng khí chất thanh cao, tuy rằng hắn không hề biểu hiện ra chút khác thường nào, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khác biệt rất rõ.
“Cảm phiền Phương huyện đã xếp sắp dịch quán cho chúng ta, tối hôm nay chúng ta muốn ở lại Kỳ huyện.” Cẩn Ngôn nói năng dứt khoát, không chút dư thừa nào.
Phương Chí Uẩn mỉm cười: “Hạ quan sẽ đi sắp xếp.”
Ra cửa dặn dò mấy câu, Phương Chí Uẩn quay người lại nói: “Mấy người Lục Vương gia từ xa đến, không ngại thì ở chỗ này dùng bữa tối.” Dừng lại một chút, Phương Chí Uẩn cười nói: “Nếu như mấy vị không chê thì có thể thử chút tay nghề của Vân Khai.”
A Cẩn quen gọi người khác bằng họ, hiếm khi gọi người khác bằng tên tự, Phương Chí Uẩn tự mình gọi như vậy, nàng đột nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng Cẩn Ngôn thì vẫn biết, hắn nhướng mày: “Phương đại nhân thật bình dị gần gũi.”
Phương Chí Uẩn cười vô hại, hằn dường như hoàn toàn không nghe ra được lời nói có chút châm chọc của Cẩn Ngôn, chỉ nói: “Ta từ nhỏ đã nghèo khó, quen với việc tự mình lo liệu ăn mặc. Lúc trước ta có mời Lục Vương gia, Vương gia khéo léo từ chối ở lại, không biết hôm nay Thế tử và Quận chúa có hứng thú hay không?”
“Tất nhiên là chúng ta rất vui. Có người làm cơm ăn, thế chẳng phải rất tốt sao? Ngược lại không biết, tay nghề của Phương huyện lệnh có thể vượt qua được đầu bếp trong ngự thư phòng không, chẳng phải đều nói cao thủ ở trong dân gian sao!” A Cẩn tiếp lời.
Phương Chí Uẩn nhìn tiểu Quận chúa này, nhếch khóe miệng cười, Gia Hòa Quận chúa của Lục Vương phủ là vị Quận chúa đặc biệt nhất ở Kinh thành, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là như vậy, tuy rằng dung mạo xinh đẹp như nước, mỹ lệ khác người, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.
Quả nhiên người không thể chỉ nhìn tướng mạo.
“Ta tất nhiên không dám so với ngự trù, sợ rằng đến cả nữ đầu bếp của gia đình bình thường cũng không bằng. Nhưng nếu như Vân Khai tự mình xuống bếp thì dù sao cũng mang tâm ý khác biệt. Sơn hào hải vị mấy cái đó ăn nhiều rồi, cháo trắng dưa cải, mấy món chay ngược lại càng dễ kích thích khẩu vị của mấy vị.” Phương Chí Uẩn không hề không vui vẻ khi bị người khác coi như đầu bếp, hắn mỉm cười, lời nói tuy rằng nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng lại mang theo cảm giác tự tin rất nhiều.
“Thế thì thử một chút đi!”
Phương Chí Uẩn một thân một mình, chỗ ở cũng không đặc biệt, chính là sống ở hậu viện của huyện nha, hắn sắp xếp cho mấy người ở sảnh an ổn, lại phái sư gia qua để tiếp chuyện mọi người, còn bản thân hắn thì một mình đi xuống bếp.
Sư gia họ Vương, có thể là đã quen với cách làm như này của Phương huyện lệnh, dứt khoát vứt mấy người hoàng thân quý tộc này ở sảnh cho hắn tiếp chuyện, nhưng dù sao hắn vẫn vô cùng lo lắng. Rất rõ ràng, mấy người này cũng không có ý định nói chuyện cùng hắn.
Lục Vương gia tủi thân oán hận với khuê nữ nhà mình: “Con nói xem hắn sẽ không trực tiếp hạ thuốc chuột trong đồ ăn đấy chứ? Lần trước cha cũng vì lo lắng như vậy nên mới không ăn. Lần này các con thì hay rồi, trực tiếp đồng ý luôn, xảy ra chuyện gì thì sao? Các con nha, vẫn còn trẻ hoàn, toàn không có kinh nghiệm.”
Sắc mặt Vương sư gia lập tức trắng bệch, hắn đang định giải thích thì đã nghe thấy Gia Hòa Quận chúa nói: “Hắn làm sao có cái gan đó, phụ vương người nghĩ nhiều rồi, lại nói, nếu như hắn bưng đồ ăn lên, con tất nhiên sẽ phải để hắn ăn trước nha! Không ăn trước thì ai tin tưởng đây, ngược lại hắn không thể hạ độc, nhưng ai biết hắn có nhổ nước bọt, đổ thức ăn thừa vào món ăn hay không!”
Sắc mặt vương sư gia vừa mới hòa hoãn đột nhiên biến thành màu gan heo!
Cái này…Đại nhân của bọn hắn chắc chắn là không dám làm nha!
“Đại nhân nhà chúng ta…” Còn chưa kịp nói hết đã bị Lục Vương gia cắt lời: “Lời của chúng ta, ngươi ít xen miệng vào, ở yên đó đi.”
Không chút nể mặt như vậy, Vương sư gia cảm thấy bản thân thật sự choáng váng, làm sư gia của Phương Chí Uẩn đã là một loại cực hình trá hình, bây giờ còn thêm tra tấn đến cực điểm.
“Cha, thực ra cha nghĩ một chút cũng biết, chúng ta đều là hoàng thân quốc thích, hắn có bị điên mới dám hạ độc chết. Chỉ cần không dám, chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, người nhát gan quá rồi, lại còn không dám ăn, hi hi!” A Cần cười chê.
Lục Vương gia đứng lên: “Cha vô tội nha! Đứa con gái này, chẳng hiểu tâm trạng của người làm cha như ta, nam tử anh tuấn như cha dù sao vẫn lo lắng rất nhiều, tuy rằng không nhất định sẽ hạ độc cha, nhưng lỡ như cướp sắc thì sao!” Đột nhiên dừng lại một chút, Lục Vương gia tiếp tục nói: “Có vài nam nhân thích cái này đó, con cũng biết mà, Tứ bá phụ của con ăn cả nam lẫn nữ.”
Phụt! Vương sư gia cảm thấy, Lục Vương gia thật là một người độc lạ, nhưng ông ta độc lạ cũng không quan trọng, quan trọng chính là tin tức mà ông ta lộ ra càng nghiêm trọng hơn nha!
Tứ Vương gia cả nam và nữ đều ăn, thông tin này quá chấn động! Quá chấn động! Nhưng, đại nhân của bọn họ không phải là người như vậy! Nghĩ quá nhiều rồi!
A Cẩn thực sự không nhịn được ý cười của mình, cha của nàng thật sự quá đỉnh, một cuộc nói chuyện bình thường như vậy cũng đều có thể nhét một đao cho Tứ bá phụ, đúng thật là huynh đệ tốt!
Thế nên mới có câu: đôi khi kẻ đâm bạn một đao lại chính là huynh đệ ruột của bạn.
“Phụ vương, con cảm thấy Phương huyện lệnh nói chuyện vẫn rất ổn mà, sao cha lại tức đến khóc vậy?” A Cẩn khó hiểu.
Lục Vương gia cảm thấy, đứa con gái này của ông cũng không hiểu sở thích của ông, ông hít một hơi nói: “Con không biết chứ, càng như vậy thì càng khiến người ta tức giận! Làm gì có kiểu như thế, hắn càng như vậy, chẳng phải là càng không để ta ở trong mắt sao.”
A Cẩn bày ra vẻ mặt muốn nghe cụ thể chi tiết, cũng không thể trách nàng nghĩ nhiều, vốn chính là như vậy. Bộ não của phụ vương nhà nàng, thực sự là khiến người ta vô cùng khó hiểu.
“Con nghĩ mà xem, nếu như hắn thật sự cùng ta ầm ĩ, ta còn có thể chơi xấu với hắn, nhưng hắn như vậy, tâm tình này của ta làm thế nào có thể bình tĩnh được. Quả thực là một đấm đánh vào bông, tâm trạng này, con có hiểu không?” Cái loại cảm giác này, thật sự là không có ai hiểu.
A Cẩn bĩu môi, không còn lời gì để nói.
Ngược lại là Cẩn Ngôn mở miệng: “Phụ vương cũng đừng quá lo lắng.”
An ủi như vậy, thật là ấm áp.
Vương sư gia cảm thấy, dù sao bản thân cũng là một con người, sao mọi người có thể xem như hắn không tồn tại vậy. Cứ đường hoàng thảo luận như vậy, thật sự ổn à? Hơn nữa, vấn đề nghiêm trọng hơn là, lại còn thảo luận nội dung như vậy.
Nhưng, cái này có phải là bọn họ cố ý nói hay không đây? Cố ý nói để nếu hắn nói với Phương huyện lệnh, thì hắn chính là kẻ nhiều chuyện!
Chỉ là, tuy mọi người đều ôm đủ các kiểu tâm tư, nhưng không ai tiếp tục nói gì khác nữa. Hơn nữa Phương huyện lệnh nấu ăn cũng rất nhanh, không bao lâu đã qua mời mọi người đến.
Phương huyện lệnh hòa nhã dễ gần như vậy, quả nhiên khiến cho người ta có cảm giác như một quyền đánh vào bông.
A Cẩn nghĩ đến đây, không hiểu sao lại cảm thấy thật buồn cười, cái này là chuyện gì đây? Lục Vương gia ngồi vào vị trí trên đầu, Phương Chí Uẩn tự nhiên là ngồi ở vị trí cuối.
“Mời mấy vị.”
A Cẩn nhìn qua, không thể không nói, tốc độ của Phương Chí Uẩn thật sự rất nhanh, trong thời gian ngắn như vậy đã làm được tám món ăn một món canh, thật là khiến người ta không thể tin nổi.
“Ngày đông như hôm nay, món rau có thể làm cũng ít, mấy vị sang năm khai xuân qua đây, lúc đó đủ các loại rau, Vân Khai nhất định sẽ lại trổ tài cho mấy vị.” Tất nhiên là Phương Chí Uẩn biết, mấy người này đến để kiếm chuyện, nhưng người ta là thân phận gì, hắn là thân phận gì, nếu như làm vẻ thanh cao, sợ là càng khiến người ta ghét bỏ, ngược lại không bằng cứ thành thật mà sống, vốn dĩ như thế nào thì như thế đó là tốt nhất.
Hơn nữa, không biết vì sao, Phương Chí Uẩn lại cảm thấy, người của Lục Vương phủ không hề khó chung sống như thế, hắn kiên quyết không cho Lục Vương gia chuyển tảng đá đi như vậy, chẳng phải Lục Vương gia cũng không làm khó hắn sao?
Thậm chí còn dẫn con trai, con gái đến giúp đỡ, Phương Chí Uẩn càng cảm thấy rất thú vị. Hành vi trẻ con như vậy, quả thực rất buồn cười. Đều nói đánh nhau thua về tìm cha mẹ, Lục Vương gia này thì đánh nhau thua tìm con trai, con gái. Khiến cho người ta không thể nào ngờ được là, con trai và con gái thế nhưng thật sự đến!
Tuy vậy cũng chỉ là suy nghĩ của Phương Chí Uẩn mà thôi, nhưng nhìn thấy mấy người của Lục Vương phủ đã bắt đầu ăn rồi, không chỉ ăn, dường như còn đánh giá cao tài năng nấu nướng của hắn. Tất nhiên đánh giá cao rồi, nếu không sao lại có biểu cảm kinh ngạc như vậy chứ?
A Cẩn vốn không ôm hy vọng gì đối với tay nghề của đối phương, nhưng mà… soàn soạt! Cứ thế một hơi không ngừng nghỉ là làm sao đây! Đồ ăn hắn làm, không ngờ lại ngon như vậy!
Không chỉ A Cẩn kinh ngạc, những người khác cũng giống như vậy.
Lục Vương gia há to mồm ăn, đũa gần như không dừng lại: “Không ngờ tay nghề của ngươi lại tốt như vậy.” Lúc trước không đồng ý ăn, đúng thật là thiệt thòi rồi!
Ngươi nhìn xem, hắn chính là một người rộng rãi như vậy, cái này chẳng phải làm nghẹn khuất người đến kiếm chuyện sao? Nhưng ăn của đồ ăn ngon của người ta làm, thái độ đột nhiên thay đổi: “Ta nói này Tiểu Phòng Tử!”
Tiểu Phòng Tử?
A Cẩn nhìn cha của nàng, đều đã một đống tuổi như vậy rồi, tùy tiện đặt biệt danh cho người ta thật sự ổn à?
“Tiểu Phòng Tử à, ngươi có cân nhắc việc đổi việc sang làm đầu bếp không? Lục Vương phủ chúng ta đang thiếu một nhân tài như ngươi đó!” Lục Vương gia vừa ăn như hổ đói vừa nói.
Nhưng nếu là một người bình thường thì sẽ không chê bai thân phận của huyện lệnh mà đi làm đầu bếp, càng đừng nói là, người này còn đã từng là thám hoa lang! Tài năng thật sự của người ta là học hành nha!
Nếu như là người bình thường thì đã tức giận từ lâu rồi, nhưng Phương Chí Uẩn là người tốt tính, chỉ cười: “Ta nghĩ, ta không thể nào có hứng thú được! Đây là sở thích của ta, nếu như biến sở thích thành công việc toàn thời gian thì lại không còn gì thú vị nữa rồi.”
Tuy rằng tiếp xúc trong thời gian ngắn, nhưng Cẩn Ngôn lại cảm thấy Phương Chí Uẩn là người đáng để kết giao bạn bè, hắn ta bình tĩnh, tự nhiên, làm người cũng không khiêm tốn quá mức, thực sự là rất hiếm thấy.
Mọi người đều yêu thích tài năng, Triệu Cẩn Ngôn cũng như vậy.
“Phụ vương, nếu như Hoàng gia gia biết được người cổ vũ thám hoa lang của gia gia đi làm đầu bếp, nghĩ đến chắc là sẽ muốn cẩn thận nói chuyện với phụ vương đó.” Cẩn Ngôn mỉm cười, không hề giống như trước đó.
Phương Chí Uẩn thoải mái nở nụ cười, hắn cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên là có thể nhìn ra được một chút thay đổi trong giọng điệu của Thế tử gia, tuy rằng chỉ một chút khó có thể phát hiện ra, nhưng vẫn có chút thay đổi.
Lúc trước lạnh lùng như nước đá, bây giờ lại có thêm một chút ấm áp.
Lục Vương gia cảm thấy, bản thật thật là buồn, sao lại có con trai, con gái gây cản trở như vậy chứ. Cẩn Ngôn nhà bọn họ đúng thật là kẻ ngốc. Đầu bếp tay nghề tốt đến nhà của bọn ông, tốt biết bao nha!
“Ta nói với ngươi này Tiểu Phòng Tử…”
Oánh Nguyệt vẫn luôn không nói gì, nhìn thấy Lục Vương gia cứ quấn lấy Phương Chí Uẩn, nói với cùng Cẩn ở bên cạnh: “Phương huyện lệnh là người rất tốt, nhưng hắn cũng rất đáng thương.”
Sao lại không đáng thương được đây, đều bị Lục Vương gia quấn lấy, còn có thể không đáng thương sao?
Đáng thương như vậy, mấy ai có thể hiểu được.
Mà A Cẩn thì hơi thất vọng, gần như là nàng đang cố ý dốc hết sức tìm lỗi, kết quả là! Kết quả cha nàng lại là người phản pháo đầu tiên, lại còn chẳng nhắc đến chuyện đá như ý! Rõ ràng trong lòng của cha nàng, một đầu bếp vừa ý còn có tác dụng hơn cả tảng đá!
Phương Chí Uẩn ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, chuyện lại có thể đi theo một hướng như thế này, phong cách quá kỳ lạ, đã nói là đến bắt lỗi mà!
“Tối nay ta không đi dịch quán, mọi người quay về đi, ta phải cùng Phương đại nhân tâm sự đêm khuya.” Lục Vương gia nói.
Cuối cùng Phương đại nhân cũng lộ ra vẻ xấu hổ lần đầu tiên kể từ khi đám A Cẩn đến cửa, hắn âm thầm nhìn sang hướng Cẩn Ngôn, thấy vẻ mặt của ba huynh muội này bình thường, không cần nói nhiều thì Phương đại nhân cũng đã hiểu rồi, Lục Vương gia ở nhà chính là dáng vẻ như vậy.
Lục Vương gia đột nhiên thay đổi tính cách như thế này, đám A Cẩn cũng không thấy có gì lạ. Theo lời của Lục Vương gia thì chính là, nếu như ông ta sớm biết Phương huyện lệnh làm đồ ăn ngon như vậy, ông ta sẽ không cần hòn đá gì đó rồi. Thậm chí là lấy lại mặt mũi gì đó, Lục Vương gia cũng không nhắc đến một lời.
Sau khi quay trở lại dịch quán, Oánh Nguyệt vẫn tỏ vẻ đồng tình: “Phương huyện lệnh bị cha quấn lấy, sợ là trong một lúc không thể thoát thân được.”
Cẩn Ngôn cười: “Phương Chí Uẩn có thể đi được đến hôm nay cũng không dễ dàng, hắn cũng không đơn giản như vậy.”
A Cẩn bật cười: “Ca ca điều tra Phương Chí Uẩn? Tốc độ nhanh đấy.”
Cẩn Ngôn nhướng mày: “Dù sao ta vẫn phải biết người chúng ta muốn bắt lỗi là người nào chứ. Có điều thật không thể ngờ rằng, tất cả đều không cần phải làm. Phương Chí Uẩn coi như là tuổi trẻ vì có tài hoa, hắn mới có thể xử lý được Kỳ huyện như vậy, không đơn giản. Cha dù có lợi hại đi nữa cũng sẽ không thuyết phục được một thám hoa lang làm đầu bếp đâu. Chúng ta không cần quan tâm nhiều, ngày mai lên đường về phủ.”
A Cẩn bật cười: “Thật là…Một chuyến đi kỳ quái.”
Lần xuất hành này thực sự quái lạ, nhưng càng kỳ lạ hơn chính là Lục Vương gia, biến đổi quá nhanh. Tốc độ thay đổi như vậy cũng đủ để khiến cho Phương Chí Uẩn kinh ngạc. Phương Chí Uẩn cảm thấy, mình vẫn thật sự chưa nhìn rõ được người của Lục Vương phủ. Không quan tâm hắn có nhìn rõ hay không, A Cẩn và những người khác không ở lại Kỳ huyện lâu, ngày thứ hai đã quay trở về Thượng Kinh.
Đợi đến khi quay về phủ, Cẩn Ngôn đi giải thích rõ với Lục Vương phi một chuyến, A Cẩn thấy Oánh Nguyệt có hơi ngẩn ngơ, cho rằng là vì nàng ấy ngủ không ngon, khuyên Oánh Nguyệt quay về phòng nghỉ ngơi, nhưng Oánh Nguyệt lại ngẩng đầu nói với Cẩn Ngôn: “Ta cảm thấy Phương Chí Uẩn khá phù hợp với ta!”
A Cẩn trực tiếp phụt, cái gì gọi là khá phù hợp với tỷ ấy? A Cẩn không dám nghĩ đến, nếu như để cho Cảnh Diễn ca ca cái thằng ngốc kia biết chuyện này, không biết sẽ có biểu cảm gì.
Chắc là… =O= …Như này nhỉ?
“Sao tỷ tỷ lại nói như vậy?” A Cẩn tò mò hỏi, Phương Chí Uẩn từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện với tỷ tỷ của nàng nha! Làm sao đã có thể thích rồi!
Oánh Nguyệt nghiêm túc nói: “Tỷ đã bói cho bản thân một quẻ, nói gần đây tỷ có sao hồng loan chiếu. Muội xem, ngay sau đó chúng ta đã quen biết Phương Chí Uẩn, đây chẳng phải là ông trời nói với tỷ, huynh ấy chính là người thích hợp với tỷ đó sao?”
A Cẩn cảm thấy, quẻ bói này thật sự không có tí đạo lý nào, đặc biệt là quẻ bói do tỷ tỷ nàng tính, căn bản là vô cùng không đáng tin đó!
Hơn nữa, cho dù là thật sự có sao hồng loan chiếu, cũng không nhất định là chỉ Phương Chí Uẩn nha! Cũng có thể là Cảnh Diễn ca ca nha! So với một người không quen biết như là Phương Chí Uẩn, tất nhiên nàng càng hy vọng Cảnh Diễn có thể làm tỷ phu của mình hơn.
Ít nhất thì cũng quen biết từ nhỏ, đáng tin cậy hơn!
“Tỷ tỷ, trừ nguyên nhân quẻ bói ra, còn có nguyên nhân khác không?”
Oánh Nguyệt hoang mang nhìn A Cẩn, hỏi: “Ta còn cần có nguyên nhân nào khác sao?”
A Cẩn nghe thấy thế, đúng thật là không còn gì để nói.
Lúc sau, A Cẩn khó khăn đáp lại: “Tỷ có thể nói, tỷ rất thích người này! Tỷ cảm thấy người này làm món rất ngon! Tỷ cảm thấy người này rất dịu dàng! Tỷ cảm thấy người này rất có tài hoa!” A Cẩn đưa ra ví dụ.
Oánh Nguyệt nghĩ một chút, gật đầu: “Đồ ăn hắn làm thật sự rất ngon!”
A Cẩn: “...”
Phương Chí Uẩn làm đồ ăn rất ngon, có thể là bọn họ đều cảm thấy ăn ngon hơn là vì đồ Phương Chí Uẩn làm đều thanh đạm. Tuy bọn họ không ưa đồ dầu mỡ, nhưng đầu bếp của Vương phủ đều đã trải qua huấn luyện, cũng quen với cách làm của bản thân. Mà đồ của Phương Chí Uẩn đa phần đều là món rau, lại thanh đạm, bọn họ ăn nhiều, thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút tất nhiên là cảm thấy vô cùng ngon. Đương nhiên bản thân Phương Chí Uẩn làm đồ ăn cũng rất ngon!
A Cẩn nói: “Tỷ tỷ, tỷ không biết à, thích một người, không liên quan gì đến hình thức bên ngoài.”
Oánh Nguyệt tò mò nghiêng đầu nhìn A Cẩn, không nhịn được cười ra tiếng, theo nàng ấy thấy, hài hước nhất chính là tiểu A Cẩn nhà bọn họ. Nàng ấy nhướng mày hỏi: “Vừa rồi là ai nói, nguyên nhân thích là gì, làm đồ ăn ngon à, người ta rất ấm áp, người ta còn rất tài hoa! Mấy cái này đều là muội nói chứ? Bây giờ muội lại nói, mấy cái này đều không quan trọng sao, tiểu A Cẩn của tỷ nha, muội thay đổi nhanh thật.”
A Cẩn che mặt: “Nhưng mà muội cảm thấy thích một người không phải đơn giản như vậy đâu! Hơn nữa, tỷ tỷ bói không chuẩn!”
Oánh Nguyệt oán giận, đây là không coi trọng tính chuyên nghiệp của nàng phải không?
“Muội nói tỷ bói không chuẩn?” Giống như bị dẫm phải đuôi mèo vậy.
A Cẩn: “Tỷ tỷ thật sự bói không chuẩn! Thế tỷ tỷ bói cho muội, bói cho muội chút, xem lúc nào thì muội có sao hồng loan chiếu.”
Oánh Nguyệt cười lạnh xắn tay áo lên, đang chuẩn định bói thì dừng động tác của bản thân lại: “Tỷ còn cần phải phải bói sao? Chẳng phải chuyện của muội lúc nào cũng rất rõ ràng sao? Lúc muội vẫn còn là một cô bé, chẳng phải bò rất thuận lợi, lúc đó chỉ bám lấy Phó Thời Hàn nha!”
A Cẩn quả thực muốn khóc, đây là tỷ tỷ ruột sao? /(ToT)/~
“Nói gì thế? Sao các muội vẫn chưa quay về phòng?” Tố Vấn nghe nói mấy người quay về nên qua đây.
A Cẩn thấy Oánh Nguyệt nhìn nàng, tất nhiên không dám nói nhiều, tinh nghịch lè lưỡi, khéo léo kéo tay Lý Tố Vấn hỏi: “Tẩu tử không biết đâu, cha lại làm loạn hết lên rồi!”
Tuy rằng thời gian gả qua không dài, nhưng Tố Vấn thực ra đã hiểu được Lục Vương gia là người như thế nào rồi, làm cái gì mà chẳng kỳ lạ! Nàng ấy dịu dàng cười nói: “Muội đó, không được phép lấy phụ vương làm trò cười.”
A Cẩn đẩy nàng ấy vào cửa: “Đương nhiên bọn muội sẽ không cười. Đi thôi tẩu tử, bên ngoài lạnh, đừng ở bên ngoài đợi.”
Bây giờ Lý Tố Vấn mới là “gấu trúc” ở Lục Vương phủ bọn họ. Nhưng Lý Tố Vấn thì không mấy để tâm như bọn họ, sau tất cả, bản thân nàng là đại phu, tất nhiên hiểu rõ về cơ thể mình.
Nhưng vì để khiến mọi người yên tâm, nàng vẫn vô cùng cẩn thận: “Nếu như bé con sinh ra cũng giống như các muội thì thật tốt.” Lý Tố Vấn vô cùng hy vọng đứa bé đầu tiên là con gái, con gái ngoan ngoãn mới là đáng yêu nhất nha!
Oánh Nguyệt và A Cẩn người bên phải người bên trái, đỡ Tố Vấn vào phòng, Tố Vấn thích sinh một bé gái, A Cẩn lại không muốn như vậy, nàng nghiêm túc nói: “Muội hy vọng đứa bé đầu tiên là bé trai.”
Tố Vấn cười híp mắt hỏi nàng vì sao.
A Cẩn lý lẽ hùng hồn.
“Sinh một ca ca đầu tiên thì mới có thể bảo vệ tốt cho tiểu muội muội! Tỷ xem ca ca của muội, khắp nơi đều nghĩ cho muội, hi hi.”
A Cẩn đột nhiên nhớ đến lúc vẫn chưa xuyên qua, lúc đó, nàng cảm thấy hai cô bé mà nàng cho là có vận mệnh tốt nhất, một trong số đó là Tiểu Thất. Chính là con gái nhỏ của Beckham.
Cha đẹp trai, đủ các kiểu anh trai, quả thật là người chiến thắng trong cuộc đời.
“Đến lúc đó nhóc con của chúng ta có thể thoải mái ra ngoài gây sự.” A Cẩn tưởng tượng một chút, cảm thấy quả thật quá tốt!
Thấy nàng như vậy, Tố Vấn không nhịn được cười ra tiếng: “Chính là giống như muội sao?”
A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là giống như muội! Ấy…Đợi chút, tẩu tử, tẩu bắt nạt người ta!” A Cẩn đột nhiên phát hiện ra, nàng nhảy dựng lên.
Lục Vương phi ra ngoài trông thấy người khác nói đến trẻ con, bà mong móng có thế nhanh nhanh có cháu, cho dù là bé trai hay bé gái cũng được. Cảm giác trong nhà như vậy mới náo nhiệt!
Tố Vấn mang thai như bây giờ, thật là khiến người ta yêu thích.
“Đến đây, ngồi xuống. A Cẩn, con tránh ra một chút, hấp ta hấp tấp, ngàn vạn lần đừng đụng vào tẩu tử.”
Tố Vấn cười: “A Cẩn rất có chừng mực, mẫu thân không cần lo lắng nhiều.”
A Cẩn đắc ý cười: “Mọi người xem, tẩu tử cũng nói cho con đó. Mọi người không thể cứ xúm vào bắt nạt con được đâu.”
Cẩn Ngôn lắc đầu cười, vị muội muội này là người nhanh mồm nhanh miệng nhất, nhưng càng như vậy, bọn hắn lại càng cảm thấy A Cẩn đáng yêu, chắc đây chính là mối quan hệ của người một nhà nhỉ?
“Muội đó, còn nghịch ngợm nữa sẽ để muội ở Kỳ huyện cùng cha thuyết phục Phương Chí Uẩn.”
A Cẩn ha ha cười ra tiếng, tất nhiên là nàng biết ca ca chỉ đùa thôi, chỉ là… Cha của chúng ta hiện tại đã có thể dùng để hù dọa trẻ con rồi à? Sau này đến lúc bé con sinh ra cũng có thể hù là: nếu như không nghe lời nữa thì sẽ để tổ phụ dẫn con đi! Ha ha!
Càng nghĩ càng muốn cười không thôi!
Thấy A Cẩn cười xấu xa, mọi người đều biết nàng đang nghĩ gì. Lục Vương phi cười bất lực, không nhịn được nói: “Con đó, cả ngày chỉ nghĩ xấu xa về người khác, cũng không biết ở đâu ra lại nhiều mưu mẹo như vậy.”
A Cẩn tinh nghịch chớp chớp mắt, giống như trêu chọc nói: “Con không hề có nhiều mưu mẹo gì, con thật sự vô tội, con là cô bé đáng yêu.”
Hừm!
Biểu hiện như vậy của nàng khiến cho mọi người đều bật cười, nàng vươn vai, nói ra thì, chuyến đi vất vả này, đích thực là cũng mệt, A Cẩn không nói gì nhiều với những người khác nữa, chỉ nói với người bên cạnh: “Con muốn quay về phòng đi ngủ một giấc.”
Bây giờ đã là chiều tối, Lục Vương phi sợ nàng ngủ rồi tối lại không ngủ ngon, nói: “Đừng, ăn xong bữa tối, nghỉ ngơi một lúc rồi hãy đi ngủ, nếu không con lại tỉnh giấc giữa đêm, không tốt đối với thân thể.”
A Cẩn mím môi từ chối, nhìn nàng như vậy, mọi người cũng không tiện nói nhiều. Lục Vương phi thấy sắc mặt Oánh Nguyệt và Cẩn Ngôn cũng đều mệt mỏi, nhớ đến hôm qua mấy người từ tờ mờ sáng đã vội vã rời đi, sáng nay lại một ngày đi đường quay về, liên tiếp hai ngày, mệt mỏi cũng là bình thường, chính vì vậy bà nói: “Được rồi, nếu đã như vậy, mọi người đều quay về đi, bữa tối nay phòng ai người ấy dùng, tắm rửa sớm rồi đi nghỉ cho đỡ mệt!”
Ba huynh muội đều mỉm cười nói vâng. Thấy mọi người như vậy, Tố Vấn mở miệng: “Mẫu thân, tối nay con cùng người dùng bữa tối đi. Một mình ăn cơm không vui.”
Tuy rằng Lý Tố Vấn không biết ăn nói, nhưng lại rất thích Lục Vương phi, nàng ấy nghĩ, chắc là bởi vì lớn lên ở trong núi, ít được tiếp xúc với thế sự, Lý Tố Vấn mới có thể đối xử với mọi người chân thành như vậy. Bà cũng rất may mắn, bản thân có một người con dâu như vậy mà không phải mấy quý nữ danh giá kia.
Đừng nói đến người khác, nếu như có một nàng dâu giống như nha đầu A Cẩn này, Lục Vương phi cảm thấy, chắc mình ăn không tiêu mất.
“Con ngoan ngoãn ăn cùng Cẩn Ngôn đi.” Lục Vương phi không phải là bà mẹ chồng khó tính.
Tố Vấn không hề có chút dáng vẻ vờ vịt, vô cùng chân thành: “Cẩn Ngôn quay về phòng ngủ trước một lúc, đợi lúc chàng ấy tỉnh lại rồi dùng bữa, con ăn cùng người trước, con không ăn, nhưng bảo bảo cũng muốn ăn nha.”
Lục Vương phi mỉm cười: “Thế cũng được.”
Oánh Nguyệt kéo A Cẩn một chút, thần bí nói: “Chẳng trách mẫu thân thương tẩu tử nhất, đều có nguyên nhân nha.”
A Cẩn cười tinh nghịch: “Thế nên tỷ phải cẩn thận mà học tẩu tử nha!”
Oánh Nguyệt không chịu yếu thế nói: “Đúng vậy, A Cẩn của chúng ta thì đâu phải lo nghĩ chuyện như vậy.”
Nhưng đáng tiếc, Oánh Nguyệt còn chưa kịp thành công phàn nàn A Cẩn, A Cẩn lại vô cùng tự nhiên, nàng cười híp mắt: “Đúng vậy, Phó Thời Hàn không có mẫu thân, thế nên nếu như muội gả cho huynh ấy, chắc sẽ không có vấn đề về mẹ chồng nàng dâu.”
Mọi người nghe thấy lời này, tất cả đều im lặng cạn lời…
A Cẩn tiếp tục: “Được rồi, muội phải đi về đi ngủ đây!”
Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng của muội muội, nghiêm túc kiến nghị với Lục Vương phi: “Mẫu thân, con cảm thấy, mẫu thân nên cẩn thận quản muội muội đi, thật là càng ngày càng nói năng bậy bạ! Như vậy là không tốt!”
Lục Vương phi nhướng mày nhìn hắn, biểu cảm của hai mẹ con còn hơi giống nhau. Lục Vương phi nhìn con trai, nói lời thấm thía: “Chuyện này, hay là giao cho người làm ca ca như con đi!”
Cẩn Ngôn: “Mẫu thân…” Hắn, không làm được nha!
Đều nói nam tử không dễ khóc, chỉ là chưa đến mức phải đau lòng, cái này nghĩa là, cha của nàng là thật sự đau lòng nha!
A Cẩn cảm thấy mình thật sự rất đáng thương, nhưng cho dù đáng thương cũng cắn răng nói: “Cha. Cha đừng lo lắng, ngày mai con sẽ chuyển tảng đá về cho cha, hắn ta có sai dịch, chẳng lẽ con không mượn người được sao?” A Cẩn cảm thấy, đằng nào thì cũng phải mất mặt, vạy chẳng thà tốc chiến tốc thắng.
Nói ra, đoán không chừng bọn họ ở trong phủ quậy phá vài vòng, Hoàng gia gia có lẽ sẽ hoàn toàn buông bỏ việc để ca ca nàng làm Hoàng Đế có đúng không? =))) chủ ý này quả thực rất tốt.
Lục Vương gia tức giận: “Không phải chuyện tảng đá, quan trọng là hắn ta nói lại đúng lý hơn ta, hắn ta nói hành vi của ta không đúng mực. Con nói xem ta có chỗ nào không đúng mực chứ, con nói đi!”
Lục Vương gia cảm thấy mình cực kỳ vô tội! Ngày trước có người nói ông ấy không tốt thì ông ấy còn có thể khóc lóc om sòm trước mặt người đó. Nhưng cái vị này còn ngang ngược hơn cả ông ấy, không ngang ngược thì sao lại phái người trực tiếp canh ở đó không cho chuyển đi? Đã ngang ngược hơn lại còn nói ông ấy sai, đúng là không thể nhịn được. Nhưng đám văn nhân này rất biết cách lải nhải, nếu như không phải vậy thì làm sao ông có thể thua trận chứ?
Nhìn dáng vẻ của Lục Vương đáng thương như vậy, đến cả A Cẩn cũng cảm thấy người này thật sự không nể mặt. Lúc này Cẩn Ngôn, Oánh Nguyệt cùng những người khác đều ở đây, suy cho cùng, Lục Vương gia quay về, bọn họ không thể không xuất hiện được. Nhưng cái này là chuyện quỷ gì đây?
Oánh Nguyệt hơi do dự hỏi: “A Cẩn muốn đi giúp cha đòi lại công bằng à?”
A Cẩn nặng nề gật đầu: “Muội nhất định phải đi, không chỉ muội phải đi, ca ca cũng phải đi cùng muội. Thật là, muội nhất định phải hỏi cho rõ vị quan huyện lệnh đó, sao có thể không thỏa mãn nguyện vọng của lão nhân gia chứ? Đến một tảng đá cũng không cho, một lão nhân gia như cha của chúng ta rốt cuộc có thù oán gì với hắn ta chứ, đến một tảng đá cũng không cho!”
Phụt! Oánh Nguyệt trực tiếp phun, tay nàng ấy run rẩy, nhịn cười hỏi: “A Cẩn… Muội nói thật sao?”
A Cẩn vô tội nói: “Đúng vậy, muội luôn luôn giúp đỡ người thân nhà mình.”
Quần chúng im lặng, “...” Cảm giác đỉnh đầu có một đàn quạ bay qua! Cô nương à, thẳng thắn như vậy có thật sự tốt không?
Lúc này, Thời Hàn cảm thấy bản thân vẫn nên im lặng, không nói là tốt nhất. Suy cho cùng, A Cẩn có thể thành thật chân thành như vậy cũng rất không dễ dàng!
Cẩn Ngôn nuốt nước bọt, nhìn tiểu muội muội lý lẽ hùng hồn nhà mình, hỏi: “Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?”
A Cẩn gật đầu: “Thế ca ca còn muốn thế nào? Dẫn theo tay chân? Chẳng phải chúng ta đi đấu khẩu sao?” Nàng vẽ dấu X trước người: “Chúng ta cần đấu khẩu, không phải đấu võ! Đương nhiên, đấu võ chúng ta càng không phải chịu thiệt. Chúng ta hoàn toàn có thể đè bẹp gã đó bằng thực lực.”
Cẩn Ngôn nhìn A Cẩn nghiêm túc như vậy lại cảm thấy rất buồn cười, nhưng hắn có thể hiểu được hàm ý này của A Cẩn, bọn họ không muốn gánh vác nhiều việc, thế nên càng không hiểu chuyện thì càng tốt!
“Thế ngày mai ta đi cùng mọi người.”
Oánh Nguyệt lập tức nói: “Ta cũng đi!”
Lục Vương gia một lần nữa nước mắt rưng rưng cảm động: “Con của ta, tất cả đều là bảo vật lớn nhất mà ông trời trao cho ta. Hu hu hu hu! Ta cảm động quá, ta cảm động hu!...”
Ha ha!
“Thật vậy, cha thật sự vô cùng cảm động, vốn ta còn cho rằng mọi người sẽ cảm thấy người cha ta đây rất mất mặt, nhưng bây giờ xem, hoàn toàn không phải như vậy, hu hu hu, ta thật sự rất cảm động…”
A Cẩn nắm lấy tay của Lục Vương gia, nghiêm túc nói: “Không ai được bắt nạt cha!”
Thời Hàn nhìn hành động này của nàng, một lần nữa im lặng nhìn trời…
…
Phương Chí Uẩn huyện lệnh Kỳ huyện, tự là Uẩn Khai, thám hoa lang năm 23 Tuyên Hóa, mười chín tuổi, bởi vì con nhà nghèo, cũng bởi vì tuổi còn trẻ nên vẫn chưa thể tiến xa được. Nhưng dù thế, bởi vì bộc lộ tài hoa nên được bổ nhiệm đến Kỳ huyện làm huyện lệnh, Kỳ huyện tuy rằng rất gần Kinh thành, nhưng lại không giàu có. Phương Chí Uẩn làm huyện lệnh hai năm, quả thực đã thay đổi được hiện trạng của Kỳ huyện, bây giờ Kỳ huyện tuy rằng không được gọi là huyện giàu có nhưng so với lúc trước thì phát triển hơn rất nhiều, Phương Chí Uẩn cũng bởi vì vậy mà rất được mọi người yêu mến.
A Cẩn nghe ca ca nói vậy, chống cằm hỏi: “Phương Chí Uẩn là quan tốt?”
Nếu như là quan tốt, bắt nạt người ta cũng hơi quá đáng nha!
Cẩn Ngôn gật đầu: “Nhân phẩm của Phương Chí Uẩn, chắc là không có vấn đề.”
Phương Chí Uẩn không có vấn đề, vậy người có vấn đề chính là bọn họ rồi. Cẩn Ngôn cảm thấy, gây chuyện như thế này không hay lắm, nhưng nếu đã đồng ý với cha của hắn rồi, không đi ầm ĩ thì hình như cũng không ổn, hơn nữa, bọn họ còn không có kế hoạch gì. Quan trọng nhất là cái sau, không có kế hoạch gì!
A Cẩn: “Nhưng mà, chúng ta cũng không thể nhìn cha buồn bã như vậy được!”
Cẩn Ngôn vô tội buông thõng tay: “Nếu đã như thế, chúng ta vẫn cứ làm vậy đi!”
A Cẩn nhìn Cẩn Ngôn nhíu chặt lông mày, không nhịn được bật cười: “Ca ca làm chuyện ỷ thế hiếp người nhỏ nhặt như thế này mà áp lực tâm lý lớn thật nha! Hay là… Huynh đừng đi thì hơn.”
A Cẩn cười nói, nàng nói như vậy, Cẩn Ngôn trợn tròn mắt, hắn hít một hơi: “Muội cho rằng ta là bởi vì chuyện ỷ thế hiếp người sao? Ta vốn dĩ chính là Thế tử Lục Vương phủ, sao ta có thể sợ điều này, chẳng qua là ta cảm thấy có hơi mất mặt thôi. Muội nói xem vì một tảng đá, nếu như đúng thật là vàng bạc châu báu thì cũng thôi đi! Có một chút chuyện như vậy, nói ra cũng cảm thấy xấu hổ.”
A Cẩn nghiêm túc nói: “Không, huynh nghĩ quá nhiều rồi, cha không chỉ vì một tảng đá mà còn có mặt mũi của cha.” Nghĩ đến đây, A Cẩn lại bật cười, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ của nàng, Cẩn Ngôn cảm thấy hắn đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa.
Ai bảo hắn có một tiểu muội muội ngốc nghếch chứ!
Triệu Cẩn là đứa ngốc, còn tự cho mình là đứa ngốc thông minh!
A di đà phật, thật là không thể hiểu nổi nha! Một tiểu nha đầu ngốc nghếch như vậy, vì sao Phó Thời Hàn lại cảm thấy muội muội của hắn vô cùng thông minh chứ, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi sao?
Người tình trong mắt có hóa Tây Thi hay không thì hắn không biết, nhưng hắn biết, năng lực chiến đấu của muội muội nhà hắn rất mạnh.
Không ai ngờ được Lục Vương gia còn thực sự dẫn theo con trai con gái quay lại Kỳ huyện. Phương Chí Uẩn càng không ngờ rằng, Kinh hành cách Kỳ huyện gần một ngày lộ trình đi đường, đợi đến khi Lục Vương gia cùng đám người đến Kỳ huyện đã là gần tối rồi, Lục Vương gia vẫn chưa xem xét đến việc buổi tối nên sắp xếp như thế nào đã nói với Cẩn Ngôn ở bên cạnh: “Làm thế nào đây? Trời tối rồi, chúng ta cho dù cướp tảng đá cũng không thể mang đi ngay trong tối được!”
A Cẩn hơi nâng cằm, biểu cảm vô cùng kiêu ngạo: “Chúng ta là thân phận gì, vì sao phải quay trở về, tối nay chúng ta sẽ ở lại đây, sáng sớm mai tìm Phương Chí Uẩn nói chuyện.”
Ai bảo Phương Chí Uẩn đắc tội cha nàng! Không ném phân vào nhà các ngươi đã là may mắn của ngươi rồi!
Nhớ đến chuyện này, A Cẩn ngược lại nghi hoặc nói: “À, đúng rồi, cha, sao cha không ném phân vào cổng nhà Phương Chí Uẩn!” Đây chẳng phải là phong cách của cha nàng sao!
A Cẩn nói vô cùng tự nhiên, nhưng Lục Vương gia trái lại vô cùng xấu hổ, ông ta ưỡn ngực nói: “Cha là loại người đó sao! Ta cũng là người rất phúc hậu nha! Ta ném phân, ném máu chó đen, chuyện đó thực ra là bởi vì tên kia sai, Phương huyện lệnh tuy rằng đáng ghét, nhưng lại không làm chuyện gì xấu cả, ta mà trực tiếp như vậy thì không được hay cho lắm!”
Ông nghiêm túc nói, A Cẩn lập tức câm nín! Nhưng… Cha của nàng thực ra vẫn là một người hiểu biết nha!
Lục Vương gia là người hiểu biết, nhận thức này khiến người ta cảm thấy vô cùng không ổn.
“Thật là không ngờ rằng, cha là người hiểu biết như vậy.”
Lục Vương gia cười: “Đó là đương nhiên. Đi thôi các con, đi đến quán trọ lần trước ta ở đó.”
A Cẩn từ chối: “Sao chúng ta phải đến quán trọ? Bây giờ chúng ta đến gặp Phương huyện lệnh, chúng ta ở dịch quán.”
Đoàn người bụi bặm dặm trường, còn thật sự không chút khách sáo, chờ tới lúc đến được dịch xá, Phương huyện lệnh vẫn đang làm việc, nghe tin cả nhà Lục Vương gia đến đây, Phương huyện lệnh có linh cảm chẳng lành, cho dù là như vậy nhưng vẫn lập tức ra đón.
Chào hỏi, sau đó dẫn mấy người đến phòng khách lớn, nói ra Phương huyện lệnh cũng là người vô cùng lễ độ, tuy rằng hắn biết mấy người này đến đều không có ý tốt, nhưng những lễ nghĩa nên có vẫn có đầy đủ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Vương gia cảm thấy nghẹn khuất. Ngươi nói ngươi muốn ném phân, hằn còn không cho ngươi có cơ hội này!
A Cẩn đánh giá con người Phương Chí Uẩn này, thấy hắn thân hình hơi gầy, mặc trên người áo vải bố màu xám, hoàn toàn không có cẩm y hoa phục, nhưng dù cho là như vậy, thế nhưng lại mày kiếm mắt sao, dung mạo đường hoàng.
A Cẩn nghĩ, trên người Phương Chí Uẩn có một luồng khí chất thanh cao, tuy rằng hắn không hề biểu hiện ra chút khác thường nào, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khác biệt rất rõ.
“Cảm phiền Phương huyện đã xếp sắp dịch quán cho chúng ta, tối hôm nay chúng ta muốn ở lại Kỳ huyện.” Cẩn Ngôn nói năng dứt khoát, không chút dư thừa nào.
Phương Chí Uẩn mỉm cười: “Hạ quan sẽ đi sắp xếp.”
Ra cửa dặn dò mấy câu, Phương Chí Uẩn quay người lại nói: “Mấy người Lục Vương gia từ xa đến, không ngại thì ở chỗ này dùng bữa tối.” Dừng lại một chút, Phương Chí Uẩn cười nói: “Nếu như mấy vị không chê thì có thể thử chút tay nghề của Vân Khai.”
A Cẩn quen gọi người khác bằng họ, hiếm khi gọi người khác bằng tên tự, Phương Chí Uẩn tự mình gọi như vậy, nàng đột nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng Cẩn Ngôn thì vẫn biết, hắn nhướng mày: “Phương đại nhân thật bình dị gần gũi.”
Phương Chí Uẩn cười vô hại, hằn dường như hoàn toàn không nghe ra được lời nói có chút châm chọc của Cẩn Ngôn, chỉ nói: “Ta từ nhỏ đã nghèo khó, quen với việc tự mình lo liệu ăn mặc. Lúc trước ta có mời Lục Vương gia, Vương gia khéo léo từ chối ở lại, không biết hôm nay Thế tử và Quận chúa có hứng thú hay không?”
“Tất nhiên là chúng ta rất vui. Có người làm cơm ăn, thế chẳng phải rất tốt sao? Ngược lại không biết, tay nghề của Phương huyện lệnh có thể vượt qua được đầu bếp trong ngự thư phòng không, chẳng phải đều nói cao thủ ở trong dân gian sao!” A Cẩn tiếp lời.
Phương Chí Uẩn nhìn tiểu Quận chúa này, nhếch khóe miệng cười, Gia Hòa Quận chúa của Lục Vương phủ là vị Quận chúa đặc biệt nhất ở Kinh thành, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là như vậy, tuy rằng dung mạo xinh đẹp như nước, mỹ lệ khác người, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.
Quả nhiên người không thể chỉ nhìn tướng mạo.
“Ta tất nhiên không dám so với ngự trù, sợ rằng đến cả nữ đầu bếp của gia đình bình thường cũng không bằng. Nhưng nếu như Vân Khai tự mình xuống bếp thì dù sao cũng mang tâm ý khác biệt. Sơn hào hải vị mấy cái đó ăn nhiều rồi, cháo trắng dưa cải, mấy món chay ngược lại càng dễ kích thích khẩu vị của mấy vị.” Phương Chí Uẩn không hề không vui vẻ khi bị người khác coi như đầu bếp, hắn mỉm cười, lời nói tuy rằng nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng lại mang theo cảm giác tự tin rất nhiều.
“Thế thì thử một chút đi!”
Phương Chí Uẩn một thân một mình, chỗ ở cũng không đặc biệt, chính là sống ở hậu viện của huyện nha, hắn sắp xếp cho mấy người ở sảnh an ổn, lại phái sư gia qua để tiếp chuyện mọi người, còn bản thân hắn thì một mình đi xuống bếp.
Sư gia họ Vương, có thể là đã quen với cách làm như này của Phương huyện lệnh, dứt khoát vứt mấy người hoàng thân quý tộc này ở sảnh cho hắn tiếp chuyện, nhưng dù sao hắn vẫn vô cùng lo lắng. Rất rõ ràng, mấy người này cũng không có ý định nói chuyện cùng hắn.
Lục Vương gia tủi thân oán hận với khuê nữ nhà mình: “Con nói xem hắn sẽ không trực tiếp hạ thuốc chuột trong đồ ăn đấy chứ? Lần trước cha cũng vì lo lắng như vậy nên mới không ăn. Lần này các con thì hay rồi, trực tiếp đồng ý luôn, xảy ra chuyện gì thì sao? Các con nha, vẫn còn trẻ hoàn, toàn không có kinh nghiệm.”
Sắc mặt Vương sư gia lập tức trắng bệch, hắn đang định giải thích thì đã nghe thấy Gia Hòa Quận chúa nói: “Hắn làm sao có cái gan đó, phụ vương người nghĩ nhiều rồi, lại nói, nếu như hắn bưng đồ ăn lên, con tất nhiên sẽ phải để hắn ăn trước nha! Không ăn trước thì ai tin tưởng đây, ngược lại hắn không thể hạ độc, nhưng ai biết hắn có nhổ nước bọt, đổ thức ăn thừa vào món ăn hay không!”
Sắc mặt vương sư gia vừa mới hòa hoãn đột nhiên biến thành màu gan heo!
Cái này…Đại nhân của bọn hắn chắc chắn là không dám làm nha!
“Đại nhân nhà chúng ta…” Còn chưa kịp nói hết đã bị Lục Vương gia cắt lời: “Lời của chúng ta, ngươi ít xen miệng vào, ở yên đó đi.”
Không chút nể mặt như vậy, Vương sư gia cảm thấy bản thân thật sự choáng váng, làm sư gia của Phương Chí Uẩn đã là một loại cực hình trá hình, bây giờ còn thêm tra tấn đến cực điểm.
“Cha, thực ra cha nghĩ một chút cũng biết, chúng ta đều là hoàng thân quốc thích, hắn có bị điên mới dám hạ độc chết. Chỉ cần không dám, chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, người nhát gan quá rồi, lại còn không dám ăn, hi hi!” A Cần cười chê.
Lục Vương gia đứng lên: “Cha vô tội nha! Đứa con gái này, chẳng hiểu tâm trạng của người làm cha như ta, nam tử anh tuấn như cha dù sao vẫn lo lắng rất nhiều, tuy rằng không nhất định sẽ hạ độc cha, nhưng lỡ như cướp sắc thì sao!” Đột nhiên dừng lại một chút, Lục Vương gia tiếp tục nói: “Có vài nam nhân thích cái này đó, con cũng biết mà, Tứ bá phụ của con ăn cả nam lẫn nữ.”
Phụt! Vương sư gia cảm thấy, Lục Vương gia thật là một người độc lạ, nhưng ông ta độc lạ cũng không quan trọng, quan trọng chính là tin tức mà ông ta lộ ra càng nghiêm trọng hơn nha!
Tứ Vương gia cả nam và nữ đều ăn, thông tin này quá chấn động! Quá chấn động! Nhưng, đại nhân của bọn họ không phải là người như vậy! Nghĩ quá nhiều rồi!
A Cẩn thực sự không nhịn được ý cười của mình, cha của nàng thật sự quá đỉnh, một cuộc nói chuyện bình thường như vậy cũng đều có thể nhét một đao cho Tứ bá phụ, đúng thật là huynh đệ tốt!
Thế nên mới có câu: đôi khi kẻ đâm bạn một đao lại chính là huynh đệ ruột của bạn.
“Phụ vương, con cảm thấy Phương huyện lệnh nói chuyện vẫn rất ổn mà, sao cha lại tức đến khóc vậy?” A Cẩn khó hiểu.
Lục Vương gia cảm thấy, đứa con gái này của ông cũng không hiểu sở thích của ông, ông hít một hơi nói: “Con không biết chứ, càng như vậy thì càng khiến người ta tức giận! Làm gì có kiểu như thế, hắn càng như vậy, chẳng phải là càng không để ta ở trong mắt sao.”
A Cẩn bày ra vẻ mặt muốn nghe cụ thể chi tiết, cũng không thể trách nàng nghĩ nhiều, vốn chính là như vậy. Bộ não của phụ vương nhà nàng, thực sự là khiến người ta vô cùng khó hiểu.
“Con nghĩ mà xem, nếu như hắn thật sự cùng ta ầm ĩ, ta còn có thể chơi xấu với hắn, nhưng hắn như vậy, tâm tình này của ta làm thế nào có thể bình tĩnh được. Quả thực là một đấm đánh vào bông, tâm trạng này, con có hiểu không?” Cái loại cảm giác này, thật sự là không có ai hiểu.
A Cẩn bĩu môi, không còn lời gì để nói.
Ngược lại là Cẩn Ngôn mở miệng: “Phụ vương cũng đừng quá lo lắng.”
An ủi như vậy, thật là ấm áp.
Vương sư gia cảm thấy, dù sao bản thân cũng là một con người, sao mọi người có thể xem như hắn không tồn tại vậy. Cứ đường hoàng thảo luận như vậy, thật sự ổn à? Hơn nữa, vấn đề nghiêm trọng hơn là, lại còn thảo luận nội dung như vậy.
Nhưng, cái này có phải là bọn họ cố ý nói hay không đây? Cố ý nói để nếu hắn nói với Phương huyện lệnh, thì hắn chính là kẻ nhiều chuyện!
Chỉ là, tuy mọi người đều ôm đủ các kiểu tâm tư, nhưng không ai tiếp tục nói gì khác nữa. Hơn nữa Phương huyện lệnh nấu ăn cũng rất nhanh, không bao lâu đã qua mời mọi người đến.
Phương huyện lệnh hòa nhã dễ gần như vậy, quả nhiên khiến cho người ta có cảm giác như một quyền đánh vào bông.
A Cẩn nghĩ đến đây, không hiểu sao lại cảm thấy thật buồn cười, cái này là chuyện gì đây? Lục Vương gia ngồi vào vị trí trên đầu, Phương Chí Uẩn tự nhiên là ngồi ở vị trí cuối.
“Mời mấy vị.”
A Cẩn nhìn qua, không thể không nói, tốc độ của Phương Chí Uẩn thật sự rất nhanh, trong thời gian ngắn như vậy đã làm được tám món ăn một món canh, thật là khiến người ta không thể tin nổi.
“Ngày đông như hôm nay, món rau có thể làm cũng ít, mấy vị sang năm khai xuân qua đây, lúc đó đủ các loại rau, Vân Khai nhất định sẽ lại trổ tài cho mấy vị.” Tất nhiên là Phương Chí Uẩn biết, mấy người này đến để kiếm chuyện, nhưng người ta là thân phận gì, hắn là thân phận gì, nếu như làm vẻ thanh cao, sợ là càng khiến người ta ghét bỏ, ngược lại không bằng cứ thành thật mà sống, vốn dĩ như thế nào thì như thế đó là tốt nhất.
Hơn nữa, không biết vì sao, Phương Chí Uẩn lại cảm thấy, người của Lục Vương phủ không hề khó chung sống như thế, hắn kiên quyết không cho Lục Vương gia chuyển tảng đá đi như vậy, chẳng phải Lục Vương gia cũng không làm khó hắn sao?
Thậm chí còn dẫn con trai, con gái đến giúp đỡ, Phương Chí Uẩn càng cảm thấy rất thú vị. Hành vi trẻ con như vậy, quả thực rất buồn cười. Đều nói đánh nhau thua về tìm cha mẹ, Lục Vương gia này thì đánh nhau thua tìm con trai, con gái. Khiến cho người ta không thể nào ngờ được là, con trai và con gái thế nhưng thật sự đến!
Tuy vậy cũng chỉ là suy nghĩ của Phương Chí Uẩn mà thôi, nhưng nhìn thấy mấy người của Lục Vương phủ đã bắt đầu ăn rồi, không chỉ ăn, dường như còn đánh giá cao tài năng nấu nướng của hắn. Tất nhiên đánh giá cao rồi, nếu không sao lại có biểu cảm kinh ngạc như vậy chứ?
A Cẩn vốn không ôm hy vọng gì đối với tay nghề của đối phương, nhưng mà… soàn soạt! Cứ thế một hơi không ngừng nghỉ là làm sao đây! Đồ ăn hắn làm, không ngờ lại ngon như vậy!
Không chỉ A Cẩn kinh ngạc, những người khác cũng giống như vậy.
Lục Vương gia há to mồm ăn, đũa gần như không dừng lại: “Không ngờ tay nghề của ngươi lại tốt như vậy.” Lúc trước không đồng ý ăn, đúng thật là thiệt thòi rồi!
Ngươi nhìn xem, hắn chính là một người rộng rãi như vậy, cái này chẳng phải làm nghẹn khuất người đến kiếm chuyện sao? Nhưng ăn của đồ ăn ngon của người ta làm, thái độ đột nhiên thay đổi: “Ta nói này Tiểu Phòng Tử!”
Tiểu Phòng Tử?
A Cẩn nhìn cha của nàng, đều đã một đống tuổi như vậy rồi, tùy tiện đặt biệt danh cho người ta thật sự ổn à?
“Tiểu Phòng Tử à, ngươi có cân nhắc việc đổi việc sang làm đầu bếp không? Lục Vương phủ chúng ta đang thiếu một nhân tài như ngươi đó!” Lục Vương gia vừa ăn như hổ đói vừa nói.
Nhưng nếu là một người bình thường thì sẽ không chê bai thân phận của huyện lệnh mà đi làm đầu bếp, càng đừng nói là, người này còn đã từng là thám hoa lang! Tài năng thật sự của người ta là học hành nha!
Nếu như là người bình thường thì đã tức giận từ lâu rồi, nhưng Phương Chí Uẩn là người tốt tính, chỉ cười: “Ta nghĩ, ta không thể nào có hứng thú được! Đây là sở thích của ta, nếu như biến sở thích thành công việc toàn thời gian thì lại không còn gì thú vị nữa rồi.”
Tuy rằng tiếp xúc trong thời gian ngắn, nhưng Cẩn Ngôn lại cảm thấy Phương Chí Uẩn là người đáng để kết giao bạn bè, hắn ta bình tĩnh, tự nhiên, làm người cũng không khiêm tốn quá mức, thực sự là rất hiếm thấy.
Mọi người đều yêu thích tài năng, Triệu Cẩn Ngôn cũng như vậy.
“Phụ vương, nếu như Hoàng gia gia biết được người cổ vũ thám hoa lang của gia gia đi làm đầu bếp, nghĩ đến chắc là sẽ muốn cẩn thận nói chuyện với phụ vương đó.” Cẩn Ngôn mỉm cười, không hề giống như trước đó.
Phương Chí Uẩn thoải mái nở nụ cười, hắn cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên là có thể nhìn ra được một chút thay đổi trong giọng điệu của Thế tử gia, tuy rằng chỉ một chút khó có thể phát hiện ra, nhưng vẫn có chút thay đổi.
Lúc trước lạnh lùng như nước đá, bây giờ lại có thêm một chút ấm áp.
Lục Vương gia cảm thấy, bản thật thật là buồn, sao lại có con trai, con gái gây cản trở như vậy chứ. Cẩn Ngôn nhà bọn họ đúng thật là kẻ ngốc. Đầu bếp tay nghề tốt đến nhà của bọn ông, tốt biết bao nha!
“Ta nói với ngươi này Tiểu Phòng Tử…”
Oánh Nguyệt vẫn luôn không nói gì, nhìn thấy Lục Vương gia cứ quấn lấy Phương Chí Uẩn, nói với cùng Cẩn ở bên cạnh: “Phương huyện lệnh là người rất tốt, nhưng hắn cũng rất đáng thương.”
Sao lại không đáng thương được đây, đều bị Lục Vương gia quấn lấy, còn có thể không đáng thương sao?
Đáng thương như vậy, mấy ai có thể hiểu được.
Mà A Cẩn thì hơi thất vọng, gần như là nàng đang cố ý dốc hết sức tìm lỗi, kết quả là! Kết quả cha nàng lại là người phản pháo đầu tiên, lại còn chẳng nhắc đến chuyện đá như ý! Rõ ràng trong lòng của cha nàng, một đầu bếp vừa ý còn có tác dụng hơn cả tảng đá!
Phương Chí Uẩn ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, chuyện lại có thể đi theo một hướng như thế này, phong cách quá kỳ lạ, đã nói là đến bắt lỗi mà!
“Tối nay ta không đi dịch quán, mọi người quay về đi, ta phải cùng Phương đại nhân tâm sự đêm khuya.” Lục Vương gia nói.
Cuối cùng Phương đại nhân cũng lộ ra vẻ xấu hổ lần đầu tiên kể từ khi đám A Cẩn đến cửa, hắn âm thầm nhìn sang hướng Cẩn Ngôn, thấy vẻ mặt của ba huynh muội này bình thường, không cần nói nhiều thì Phương đại nhân cũng đã hiểu rồi, Lục Vương gia ở nhà chính là dáng vẻ như vậy.
Lục Vương gia đột nhiên thay đổi tính cách như thế này, đám A Cẩn cũng không thấy có gì lạ. Theo lời của Lục Vương gia thì chính là, nếu như ông ta sớm biết Phương huyện lệnh làm đồ ăn ngon như vậy, ông ta sẽ không cần hòn đá gì đó rồi. Thậm chí là lấy lại mặt mũi gì đó, Lục Vương gia cũng không nhắc đến một lời.
Sau khi quay trở lại dịch quán, Oánh Nguyệt vẫn tỏ vẻ đồng tình: “Phương huyện lệnh bị cha quấn lấy, sợ là trong một lúc không thể thoát thân được.”
Cẩn Ngôn cười: “Phương Chí Uẩn có thể đi được đến hôm nay cũng không dễ dàng, hắn cũng không đơn giản như vậy.”
A Cẩn bật cười: “Ca ca điều tra Phương Chí Uẩn? Tốc độ nhanh đấy.”
Cẩn Ngôn nhướng mày: “Dù sao ta vẫn phải biết người chúng ta muốn bắt lỗi là người nào chứ. Có điều thật không thể ngờ rằng, tất cả đều không cần phải làm. Phương Chí Uẩn coi như là tuổi trẻ vì có tài hoa, hắn mới có thể xử lý được Kỳ huyện như vậy, không đơn giản. Cha dù có lợi hại đi nữa cũng sẽ không thuyết phục được một thám hoa lang làm đầu bếp đâu. Chúng ta không cần quan tâm nhiều, ngày mai lên đường về phủ.”
A Cẩn bật cười: “Thật là…Một chuyến đi kỳ quái.”
Lần xuất hành này thực sự quái lạ, nhưng càng kỳ lạ hơn chính là Lục Vương gia, biến đổi quá nhanh. Tốc độ thay đổi như vậy cũng đủ để khiến cho Phương Chí Uẩn kinh ngạc. Phương Chí Uẩn cảm thấy, mình vẫn thật sự chưa nhìn rõ được người của Lục Vương phủ. Không quan tâm hắn có nhìn rõ hay không, A Cẩn và những người khác không ở lại Kỳ huyện lâu, ngày thứ hai đã quay trở về Thượng Kinh.
Đợi đến khi quay về phủ, Cẩn Ngôn đi giải thích rõ với Lục Vương phi một chuyến, A Cẩn thấy Oánh Nguyệt có hơi ngẩn ngơ, cho rằng là vì nàng ấy ngủ không ngon, khuyên Oánh Nguyệt quay về phòng nghỉ ngơi, nhưng Oánh Nguyệt lại ngẩng đầu nói với Cẩn Ngôn: “Ta cảm thấy Phương Chí Uẩn khá phù hợp với ta!”
A Cẩn trực tiếp phụt, cái gì gọi là khá phù hợp với tỷ ấy? A Cẩn không dám nghĩ đến, nếu như để cho Cảnh Diễn ca ca cái thằng ngốc kia biết chuyện này, không biết sẽ có biểu cảm gì.
Chắc là… =O= …Như này nhỉ?
“Sao tỷ tỷ lại nói như vậy?” A Cẩn tò mò hỏi, Phương Chí Uẩn từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện với tỷ tỷ của nàng nha! Làm sao đã có thể thích rồi!
Oánh Nguyệt nghiêm túc nói: “Tỷ đã bói cho bản thân một quẻ, nói gần đây tỷ có sao hồng loan chiếu. Muội xem, ngay sau đó chúng ta đã quen biết Phương Chí Uẩn, đây chẳng phải là ông trời nói với tỷ, huynh ấy chính là người thích hợp với tỷ đó sao?”
A Cẩn cảm thấy, quẻ bói này thật sự không có tí đạo lý nào, đặc biệt là quẻ bói do tỷ tỷ nàng tính, căn bản là vô cùng không đáng tin đó!
Hơn nữa, cho dù là thật sự có sao hồng loan chiếu, cũng không nhất định là chỉ Phương Chí Uẩn nha! Cũng có thể là Cảnh Diễn ca ca nha! So với một người không quen biết như là Phương Chí Uẩn, tất nhiên nàng càng hy vọng Cảnh Diễn có thể làm tỷ phu của mình hơn.
Ít nhất thì cũng quen biết từ nhỏ, đáng tin cậy hơn!
“Tỷ tỷ, trừ nguyên nhân quẻ bói ra, còn có nguyên nhân khác không?”
Oánh Nguyệt hoang mang nhìn A Cẩn, hỏi: “Ta còn cần có nguyên nhân nào khác sao?”
A Cẩn nghe thấy thế, đúng thật là không còn gì để nói.
Lúc sau, A Cẩn khó khăn đáp lại: “Tỷ có thể nói, tỷ rất thích người này! Tỷ cảm thấy người này làm món rất ngon! Tỷ cảm thấy người này rất dịu dàng! Tỷ cảm thấy người này rất có tài hoa!” A Cẩn đưa ra ví dụ.
Oánh Nguyệt nghĩ một chút, gật đầu: “Đồ ăn hắn làm thật sự rất ngon!”
A Cẩn: “...”
Phương Chí Uẩn làm đồ ăn rất ngon, có thể là bọn họ đều cảm thấy ăn ngon hơn là vì đồ Phương Chí Uẩn làm đều thanh đạm. Tuy bọn họ không ưa đồ dầu mỡ, nhưng đầu bếp của Vương phủ đều đã trải qua huấn luyện, cũng quen với cách làm của bản thân. Mà đồ của Phương Chí Uẩn đa phần đều là món rau, lại thanh đạm, bọn họ ăn nhiều, thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút tất nhiên là cảm thấy vô cùng ngon. Đương nhiên bản thân Phương Chí Uẩn làm đồ ăn cũng rất ngon!
A Cẩn nói: “Tỷ tỷ, tỷ không biết à, thích một người, không liên quan gì đến hình thức bên ngoài.”
Oánh Nguyệt tò mò nghiêng đầu nhìn A Cẩn, không nhịn được cười ra tiếng, theo nàng ấy thấy, hài hước nhất chính là tiểu A Cẩn nhà bọn họ. Nàng ấy nhướng mày hỏi: “Vừa rồi là ai nói, nguyên nhân thích là gì, làm đồ ăn ngon à, người ta rất ấm áp, người ta còn rất tài hoa! Mấy cái này đều là muội nói chứ? Bây giờ muội lại nói, mấy cái này đều không quan trọng sao, tiểu A Cẩn của tỷ nha, muội thay đổi nhanh thật.”
A Cẩn che mặt: “Nhưng mà muội cảm thấy thích một người không phải đơn giản như vậy đâu! Hơn nữa, tỷ tỷ bói không chuẩn!”
Oánh Nguyệt oán giận, đây là không coi trọng tính chuyên nghiệp của nàng phải không?
“Muội nói tỷ bói không chuẩn?” Giống như bị dẫm phải đuôi mèo vậy.
A Cẩn: “Tỷ tỷ thật sự bói không chuẩn! Thế tỷ tỷ bói cho muội, bói cho muội chút, xem lúc nào thì muội có sao hồng loan chiếu.”
Oánh Nguyệt cười lạnh xắn tay áo lên, đang chuẩn định bói thì dừng động tác của bản thân lại: “Tỷ còn cần phải phải bói sao? Chẳng phải chuyện của muội lúc nào cũng rất rõ ràng sao? Lúc muội vẫn còn là một cô bé, chẳng phải bò rất thuận lợi, lúc đó chỉ bám lấy Phó Thời Hàn nha!”
A Cẩn quả thực muốn khóc, đây là tỷ tỷ ruột sao? /(ToT)/~
“Nói gì thế? Sao các muội vẫn chưa quay về phòng?” Tố Vấn nghe nói mấy người quay về nên qua đây.
A Cẩn thấy Oánh Nguyệt nhìn nàng, tất nhiên không dám nói nhiều, tinh nghịch lè lưỡi, khéo léo kéo tay Lý Tố Vấn hỏi: “Tẩu tử không biết đâu, cha lại làm loạn hết lên rồi!”
Tuy rằng thời gian gả qua không dài, nhưng Tố Vấn thực ra đã hiểu được Lục Vương gia là người như thế nào rồi, làm cái gì mà chẳng kỳ lạ! Nàng ấy dịu dàng cười nói: “Muội đó, không được phép lấy phụ vương làm trò cười.”
A Cẩn đẩy nàng ấy vào cửa: “Đương nhiên bọn muội sẽ không cười. Đi thôi tẩu tử, bên ngoài lạnh, đừng ở bên ngoài đợi.”
Bây giờ Lý Tố Vấn mới là “gấu trúc” ở Lục Vương phủ bọn họ. Nhưng Lý Tố Vấn thì không mấy để tâm như bọn họ, sau tất cả, bản thân nàng là đại phu, tất nhiên hiểu rõ về cơ thể mình.
Nhưng vì để khiến mọi người yên tâm, nàng vẫn vô cùng cẩn thận: “Nếu như bé con sinh ra cũng giống như các muội thì thật tốt.” Lý Tố Vấn vô cùng hy vọng đứa bé đầu tiên là con gái, con gái ngoan ngoãn mới là đáng yêu nhất nha!
Oánh Nguyệt và A Cẩn người bên phải người bên trái, đỡ Tố Vấn vào phòng, Tố Vấn thích sinh một bé gái, A Cẩn lại không muốn như vậy, nàng nghiêm túc nói: “Muội hy vọng đứa bé đầu tiên là bé trai.”
Tố Vấn cười híp mắt hỏi nàng vì sao.
A Cẩn lý lẽ hùng hồn.
“Sinh một ca ca đầu tiên thì mới có thể bảo vệ tốt cho tiểu muội muội! Tỷ xem ca ca của muội, khắp nơi đều nghĩ cho muội, hi hi.”
A Cẩn đột nhiên nhớ đến lúc vẫn chưa xuyên qua, lúc đó, nàng cảm thấy hai cô bé mà nàng cho là có vận mệnh tốt nhất, một trong số đó là Tiểu Thất. Chính là con gái nhỏ của Beckham.
Cha đẹp trai, đủ các kiểu anh trai, quả thật là người chiến thắng trong cuộc đời.
“Đến lúc đó nhóc con của chúng ta có thể thoải mái ra ngoài gây sự.” A Cẩn tưởng tượng một chút, cảm thấy quả thật quá tốt!
Thấy nàng như vậy, Tố Vấn không nhịn được cười ra tiếng: “Chính là giống như muội sao?”
A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là giống như muội! Ấy…Đợi chút, tẩu tử, tẩu bắt nạt người ta!” A Cẩn đột nhiên phát hiện ra, nàng nhảy dựng lên.
Lục Vương phi ra ngoài trông thấy người khác nói đến trẻ con, bà mong móng có thế nhanh nhanh có cháu, cho dù là bé trai hay bé gái cũng được. Cảm giác trong nhà như vậy mới náo nhiệt!
Tố Vấn mang thai như bây giờ, thật là khiến người ta yêu thích.
“Đến đây, ngồi xuống. A Cẩn, con tránh ra một chút, hấp ta hấp tấp, ngàn vạn lần đừng đụng vào tẩu tử.”
Tố Vấn cười: “A Cẩn rất có chừng mực, mẫu thân không cần lo lắng nhiều.”
A Cẩn đắc ý cười: “Mọi người xem, tẩu tử cũng nói cho con đó. Mọi người không thể cứ xúm vào bắt nạt con được đâu.”
Cẩn Ngôn lắc đầu cười, vị muội muội này là người nhanh mồm nhanh miệng nhất, nhưng càng như vậy, bọn hắn lại càng cảm thấy A Cẩn đáng yêu, chắc đây chính là mối quan hệ của người một nhà nhỉ?
“Muội đó, còn nghịch ngợm nữa sẽ để muội ở Kỳ huyện cùng cha thuyết phục Phương Chí Uẩn.”
A Cẩn ha ha cười ra tiếng, tất nhiên là nàng biết ca ca chỉ đùa thôi, chỉ là… Cha của chúng ta hiện tại đã có thể dùng để hù dọa trẻ con rồi à? Sau này đến lúc bé con sinh ra cũng có thể hù là: nếu như không nghe lời nữa thì sẽ để tổ phụ dẫn con đi! Ha ha!
Càng nghĩ càng muốn cười không thôi!
Thấy A Cẩn cười xấu xa, mọi người đều biết nàng đang nghĩ gì. Lục Vương phi cười bất lực, không nhịn được nói: “Con đó, cả ngày chỉ nghĩ xấu xa về người khác, cũng không biết ở đâu ra lại nhiều mưu mẹo như vậy.”
A Cẩn tinh nghịch chớp chớp mắt, giống như trêu chọc nói: “Con không hề có nhiều mưu mẹo gì, con thật sự vô tội, con là cô bé đáng yêu.”
Hừm!
Biểu hiện như vậy của nàng khiến cho mọi người đều bật cười, nàng vươn vai, nói ra thì, chuyến đi vất vả này, đích thực là cũng mệt, A Cẩn không nói gì nhiều với những người khác nữa, chỉ nói với người bên cạnh: “Con muốn quay về phòng đi ngủ một giấc.”
Bây giờ đã là chiều tối, Lục Vương phi sợ nàng ngủ rồi tối lại không ngủ ngon, nói: “Đừng, ăn xong bữa tối, nghỉ ngơi một lúc rồi hãy đi ngủ, nếu không con lại tỉnh giấc giữa đêm, không tốt đối với thân thể.”
A Cẩn mím môi từ chối, nhìn nàng như vậy, mọi người cũng không tiện nói nhiều. Lục Vương phi thấy sắc mặt Oánh Nguyệt và Cẩn Ngôn cũng đều mệt mỏi, nhớ đến hôm qua mấy người từ tờ mờ sáng đã vội vã rời đi, sáng nay lại một ngày đi đường quay về, liên tiếp hai ngày, mệt mỏi cũng là bình thường, chính vì vậy bà nói: “Được rồi, nếu đã như vậy, mọi người đều quay về đi, bữa tối nay phòng ai người ấy dùng, tắm rửa sớm rồi đi nghỉ cho đỡ mệt!”
Ba huynh muội đều mỉm cười nói vâng. Thấy mọi người như vậy, Tố Vấn mở miệng: “Mẫu thân, tối nay con cùng người dùng bữa tối đi. Một mình ăn cơm không vui.”
Tuy rằng Lý Tố Vấn không biết ăn nói, nhưng lại rất thích Lục Vương phi, nàng ấy nghĩ, chắc là bởi vì lớn lên ở trong núi, ít được tiếp xúc với thế sự, Lý Tố Vấn mới có thể đối xử với mọi người chân thành như vậy. Bà cũng rất may mắn, bản thân có một người con dâu như vậy mà không phải mấy quý nữ danh giá kia.
Đừng nói đến người khác, nếu như có một nàng dâu giống như nha đầu A Cẩn này, Lục Vương phi cảm thấy, chắc mình ăn không tiêu mất.
“Con ngoan ngoãn ăn cùng Cẩn Ngôn đi.” Lục Vương phi không phải là bà mẹ chồng khó tính.
Tố Vấn không hề có chút dáng vẻ vờ vịt, vô cùng chân thành: “Cẩn Ngôn quay về phòng ngủ trước một lúc, đợi lúc chàng ấy tỉnh lại rồi dùng bữa, con ăn cùng người trước, con không ăn, nhưng bảo bảo cũng muốn ăn nha.”
Lục Vương phi mỉm cười: “Thế cũng được.”
Oánh Nguyệt kéo A Cẩn một chút, thần bí nói: “Chẳng trách mẫu thân thương tẩu tử nhất, đều có nguyên nhân nha.”
A Cẩn cười tinh nghịch: “Thế nên tỷ phải cẩn thận mà học tẩu tử nha!”
Oánh Nguyệt không chịu yếu thế nói: “Đúng vậy, A Cẩn của chúng ta thì đâu phải lo nghĩ chuyện như vậy.”
Nhưng đáng tiếc, Oánh Nguyệt còn chưa kịp thành công phàn nàn A Cẩn, A Cẩn lại vô cùng tự nhiên, nàng cười híp mắt: “Đúng vậy, Phó Thời Hàn không có mẫu thân, thế nên nếu như muội gả cho huynh ấy, chắc sẽ không có vấn đề về mẹ chồng nàng dâu.”
Mọi người nghe thấy lời này, tất cả đều im lặng cạn lời…
A Cẩn tiếp tục: “Được rồi, muội phải đi về đi ngủ đây!”
Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng của muội muội, nghiêm túc kiến nghị với Lục Vương phi: “Mẫu thân, con cảm thấy, mẫu thân nên cẩn thận quản muội muội đi, thật là càng ngày càng nói năng bậy bạ! Như vậy là không tốt!”
Lục Vương phi nhướng mày nhìn hắn, biểu cảm của hai mẹ con còn hơi giống nhau. Lục Vương phi nhìn con trai, nói lời thấm thía: “Chuyện này, hay là giao cho người làm ca ca như con đi!”
Cẩn Ngôn: “Mẫu thân…” Hắn, không làm được nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.