Quyển 1 - Chương 137: Địch lui
Phượng Khinh
09/06/2015
Quân đội màu đen như thủy triều hiện lên từ cuối ngã tư đường, thật nhanh đánh về phía mọi người đang chém giết lẫn nhau trên đường phố và cửa thành. Cửa thành mới ầm ầm sụp đổ một khắc đồng hồ trước, đã rất nhanh được đóng lại một lần nữa, những binh lính Tây Lăng vì cướp đoạt công trận giành trước xông vào thành Giang Hạ hoảng sợ phát hiện, bọn họ đã thành cá trong chậu, khốn thú trong lồng. Đám binh sĩ áo đen gọn gàng dứt khoát xông đến từng người, trên tường vốn đã tràn đầy bóng ảnh màu xám tro của binh lính Tây Lăng, bỗng nhiên hiện lên ra vô số người mặc áo đen, chém giết lại bắt đầu một lần nữa.
Nơi xa, Trấn Nam Vương nhìn binh lính áo đen đột nhiên xuất hiện trên tường thành, sắc mặt đại biến. Sau đó lại thấy một bóng áo đỏ nổi bật xuất hiện ở trên tường thành, thân như giao long đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
“Vương gia, đó là Phượng Chi Dao. Ở Sở kinh, người ta gọi là công tử Phượng Tam, là con vợ kế của thủ phủ ở Sở kinh, thuở nhỏ đã bị đuổi ra khỏi nhà. Mười mấy tuổi, hắn đã theo Mặc Tu Nghiêu chinh chiến sa trường, là thân tín trong thân tín của Mặc Tu Nghiêu. Hắn xuất hiện ở nơi này, nhất định là viện quân Mặc gia quân đã tới.” Sắc mặt Trấn Nam Vương âm trầm, trầm giọng nói: “Tiếp tục tiến công!”
Trống trận rung trời, bóng ảnh màu xám tro và màu đen chém giết thành một mảnh. Nhưng cửa chính của thành Giang Hạ cũng không thể mở ra được nữa. Khi vô số cung tiễn thủ áo đen xuất hiện ở trên tường thành, mũi tên nhọn như mưa rào đánh úp về phía mọi người dưới tường thành, thì một bóng người mảnh khảnh tuyết trắng thong dong bước lên tường thành. Đứng ở bên người nàng chính là Nam Hầu, Mộc Dương và Trác Tĩnh. Rõ ràng là tinh phong huyết vũ đầy trời, nhưng trên la y tuyết trắng lại không lây dính chút máu tanh nào. Màu trắng thuần không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào làm cho người ta không thể không cảm thấy lạnh như băng và xơ xác tiêu điều.
Diệp Ly đứng ở trên tường thành, nhìn về phía soái kỳ của đại quân Tây Lăng ở sau lưng quân địch phía xa, cho dù không thấy rõ dung nhan đối phương, nhưng vẫn có thể nhận thấy được khí thế nhàn nhạt và tức giận hiển lộ ra ngoài trên người đối phương. Khoé môi nàng khẽ câu lên một tia cười lạnh, lạnh giọng phân phó: “Binh lính Tây Lăng tiến vào thành Giang Hạ, một tên cũng không để lại. Toàn bộ thi thể ném ra ngoài thành!”
Trác Tĩnh gật đầu, “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Diệp Ly quay đầu, lộ ra một nụ cười khiêu khích với nơi nào đó phía xa.
“Đó là Định Quốc Vương phi?” Trấn Nam Vương trầm giọng hỏi.
Tướng lãnh đi theo bên cạnh hắn nhìn nữ tử yểu điệu mặc áo trắng như tuyết trên đầu thành kia, do dự một chút nói: “Thoạt nhìn đúng là Định Quốc Vương phi.” Thật ra thì cũng không có nhiều người chân chính gặp qua Định Quốc Vương phi, nhưng lúc này, nữ tử có thể cùng lúc xuất hiện ở trên cổng thành Giang Hạ với Mặc gia quân, chắc chắn là Định Quốc Vương phi. Trấn Nam Vương nhìn hồi lâu, đột nhiên cất tiếng cười to, đứng lên nói: “Hay! Thú vị. . . Định Quốc Vương phi sao? Đều nói nữ tử Đông Sở ốm yếu, nhưng Định Quốc Vương phi này, thì ngay cả quý nữ Tây Lăng ta cũng không có chỗ nào sánh kịp. Khó trách lúc trước có thể làm cho công chúa Lăng Vân sợ đến như vậy.” Trên mặt tướng lãnh bên cạnh mang theo nụ cười cứng ngắc, không biết rốt cuộc có nên phụ họa lời khen ngợi Định Quốc Vương phi của Trấn Nam Vương hay không. Hiện tại chính một tay của Định Quốc Vương phi này đã phá hư kế hoạch đoạt lấy Giang Hạ hôm nay của bọn họ. Hơn nữa chỉ sợ hiện tại tướng sĩ xông vào trong thành Giang Hạ lúc trước đã là dữ nhiều lành ít rồi. Như vậy, binh lực mà bọn họ hao tổn ở tòa thành nhỏ Giang Hạ này đã vượt qua tất cả số binh lực hao tổn trong khoảng thời gian này cộng lại. Đây đúng là một đả kích trầm trọng với sĩ khí của đại quân Tây Lăng.
“Vương gia, tướng sĩ vọt vào trong thành. . . . . .”
Trấn Nam Vương vung tay lên, lắc đầu nói: “Chậm, toàn lực công thành! Bắt sống Định Quốc Vương phi, phần thưởng Thiên hộ hầu!”
“Dạ.”
Lúc gần đến đêm, thì rốt cục Tây Lăng cũng đánh chuông thu binh. Ở dưới tình huống không biết rốt cuộc Mặc gia quân có bao nhiêu viện quân, mà lại tiếp tục mạnh mẽ tấn công không ngừng như vậy thì không phải là điều sáng suốt, nếu như thực lực hai quân không kém bao nhiêu, như vậy cuối cùng rất có thể là lưỡng bại câu thương. Hơn nữa, dù sao nơi này cũng là lãnh thổ của Đông Sở, lúc nào Đông Sở cũng có thể liên tục bổ sung nguồn binh lính và lương thảo không ngừng. Mà sau khi bọn họ thu hoạch thấp hơn dự kiến ở Tín Dương, thì nhất thiết phải cẩn thận khắp nơi, nếu không cẩn thận sẽ chỉ đưa mình vào chỗ vạn kiếp bất phục. Nhìn đại quân Tây Lăng thối lui thật nhanh theo tiếng chuông kèn lệnh, trên tường thành, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Các tướng sĩ còn dư lại của thành Giang Hạ lại càng không nhịn được mà hoan hô lên.
Nguyên Bùi mặc một thân quần áo đã dính máu hơn phân nửa, mang theo mệt mỏi và vết thương đi tới trước mặt Diệp Ly, “Mạt tướng là Thủ tướng Giang Hạ Nguyên Bùi bái kiến Vương phi!”
Diệp Ly vội vàng đưa tay đỡ lấy không để cho ông quỳ xuống, trầm giọng nói: “Lão tướng quân cực khổ. Là Bản phi đã tới chậm, đã để cho tướng quân vất vả.”
Thần sắc của Nguyên Bùi lộ ra vẻ xúc động, trong đôi mắt hiện đầy tia máu cũng không nhịn được chớp động nước mắt, cao giọng nói: “Mạt tướng không dám, mạt tướng vô năng mới để cho Giang Hạ suýt nữa đã rơi vào tay Tây Lăng, không dám nói khổ.” Diệp Ly cười nhạt nói: “Thế cục bức bách, không phải là lỗi của tướng quân. Chúng ta cũng không cần tra cứu những chuyện này nữa, tướng quân dẫn người đi xuống nghỉ ngơi và hồi phục trước đi. Tạm thời giao Giang Hạ cho chúng ta đi.” Nguyên Bùi nặng nề gật đầu, Phượng Chi Dao đứng ở phía sau Diệp Ly cười nói: “Xin Nguyên tướng quân yên tâm, Phượng tam tuyệt đối sẽ không để cho người Tây Lăng bước qua Giang Hạ một bước.”
Nguyên Bùi cũng không khách khí, chắp tay nói: “Như thế liền cực khổ Phượng tướng quân.”
Bố trí xong vòng phòng thủ của thành một lần nữa, Diệp Ly mới mang theo người xoay người đi xuống thành lâu. Mới vừa đi xuống thành lâu, liền thấy Lãnh Kình Vũ cầm thanh kiếm đầy máu đứng ở dưới thành, thần sắc đờ đẫn. Suy nghĩ một chút, Diệp Ly vẫn cất bước tiến lên hỏi: “Lãnh tướng quân, có khỏe không?” Lãnh Kình Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Ly, cười khổ một tiếng thản nhiên nói: “Tướng bên thua, có gì có được hay không ?” Diệp Ly nhẹ nhàng nhướng mày, nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, toàn bộ chuyện này cũng không phải là lỗi của Lãnh tướng quân. Tướng quân bảo trọng.” Lãnh Kình Vũ sững sờ một chút, một lúc lâu mới nói: “Đa tạ Vương phi.”
Đưa mắt nhìn Diệp Ly rời đi, Lãnh Kình Vũ nhìn trường kiếm trong tay, trở tay cắm vào trong vỏ. Định Vương phi nói có lẽ không sai, lần thất bại này cũng không phải là lỗi của một mình hắn, nhưng bây giờ chỉ có một mình hắn có thể gánh chịu trách nhiệm thất bại. May mà. . . Giang Hạ còn, mà Mặc gia quân đã đến.
“Lãnh tướng quân.” Lãnh Kình Vũ xoay người muốn đi, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu của Nam Hầu.
Nam Hầu đứng ở trên đường, rõ ràng đã già nua và mỏi mệt hơn lần gặp mặt trước. Từ bây giờ, trận chiến này mới bắt đầu, vậy mà rất nhiều người trong bọn họ lại giống như đã già đi mười tuổi. Nam Hầu nhìn Lãnh Kình Vũ hồi lâu, mới trầm giọng hỏi: “Lãnh tướng quân, không biết. . . có tin tức khuyển nhi (con trai của ta) không?”
Lãnh Kình Vũ chán nản nói: “Hôm đó quân địch đánh bất ngờ, thế tử mang một đội nhân mã dẫn dắt dời đi chú ý của quân địch. . . Toàn quân bị diệt. . . . . . Hầu gia, xin lỗi. . .”
“Bản hầu biết rồi.” Ánh sáng yếu ớt trong ánh mắt Nam Hầu dần dần giảm đi, than nhẹ một tiếng thấp giọng nói. Ngay cả cáo biệt với Lãnh Kình Vũ cũng không có, xoay người đi mất. Lãnh Kình Vũ nhìn bóng ảnh cô tịch mà đìu hiu của Nam Hầu, tự dưng cảm thấy một trận rét lạnh thấu xương. Đã từng, hắn vô cùng hy vọng được rong ruổi sa trường, hắn cho là chiến trường là nhiệt huyết, để cho vô số người phải chen chúc mà vào. Nhưng hiện tại, sau một trận đánh thất bại này, hắn mới hiểu được nhiệt huyết cũng đi đôi với âm hàn và thống khổ như vậy.
Giang Hạ là một thành nhỏ, đoàn người Diệp Ly ở tạm trong quý phủ của tướng quân Nguyên Bùi. Nói thật ra, phủ tướng quân cũng chỉ là một tiểu viện không lớn không nhỏ bên trong thành Giang Hạ mà thôi. Vì Nguyên Bùi, Trương Khởi Lan đã lớn tuổi, hơn nữa, tùy tiện lấy một người trong bọn họ ra đều tuyệt đối sẽ không thua kém đám người tướng quân Trấn quốc và Mộ Dung Thận, nhưng cũng bởi vì là tướng lãnh của Mặc gia quân, nên bọn họ bị chèn ép và bị thiên vị vô cùng, vĩnh viễn cũng không có cách nào chân chính nhận được những vinh quang và tôn vinh vốn nên thuộc về bọn họ.
Bởi vì Diệp Ly đến, Nguyên Bùi chuyển thê tử và con gái của mình từ chủ viện đến hậu viện. Hiểu được tâm ý và trung thành với Định Vương Phủ của Nguyên Bùi, Diệp Ly cũng không cự tuyệt, tùy tiện chọn một gian phòng ở, rồi đi vào. Cũng không kịp thu thập nữa, mà chỉ tùy ý rửa mặt, rồi liền đi đến tiền thính cùng thương thảo chiến sự với mọi người. Lúc Diệp Ly bước vào thư phòng, trong thư phòng đã ngồi người đầy. Bọn họ đang thảo luận kịch liệt cái gì, nhìn thấy Diệp Ly đi vào, lúc này mới yên tĩnh lại, Nguyên Bùi tự mình tiến lên mời Diệp Ly đến chủ vị ngồi. Đợi đến khi Diệp Ly ngồi xuống, mới sửa sang lại quần áo một lần nữa, tiến lên trịnh trọng lạy một lạy, rồi nói: “Mạt tướng đa tạ ân cứu mạng của Vương phi.”
Diệp Ly hơi bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, ý bảo Trác Tĩnh đứng bên cạnh tiến lên đỡ Nguyên Bùi dậy.
“Nguyên tướng quân, những nghi thức xã giao này thì miễn đi, đứng lên rồi nói.” Diệp Ly nghiêm mặt nói.
Nguyên Bùi đứng dậy trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nói: “Khởi bẩm Vương phi, hiện tại, hoả lực của Tây Lăng đã tập trung ba mươi vạn ở ngoài thành Giang Hạ, là tình thế bắt buộc với Giang Hạ. Mạt tướng nhận được tin tức, hai đường đại quân nam bắc cũng có xu thế tiến sát gần đến Giang Hạ. Một khi tam quân hợp lại, đến lúc đó sẽ có gần năm mươi vạn đại quân vây khốn Giang Hạ. Ngay cả quân ta anh dũng vô cùng, thì Giang Hạ cũng là vùng đất nhỏ, ít dân, quân nhu thiếu thốn. Đến lúc đó chỉ sợ cũng không có đủ năng lực chống đỡ năm mươi vạn đại quân vây khốn thành. Kính xin Vương phi tính toán sớm.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Đa tạ Nguyên tướng quân nhắc nhở, trong lòng Bản phi đã nắm chắc. Về phần vấn đề lương thảo, thì thật sự cũng không cần lo lắng, đương nhiên triều đình sẽ đưa đầy đủ lương thảo tới đây. Nam Hầu, Mộc thế tử, các ngươi nói có đúng hay không?”
Nam Hầu hơi thất thần, nghe được lời của Diệp Ly mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười nói: “Vương phi nói rất đúng, chúng ta ở trên chiến trường vào sinh ra tử, triều đình, đương nhiên Hoàng thượng sẽ không ủy khuất các tướng sĩ trên tiền tuyến .”
Diệp Ly nhìn Nam Hầu một chút, thấy rõ ràng mỏi mệt và chán nản trong mắt của hắn. Nàng không biết Lãnh Kình Vũ đã nói gì với ông ta, nhưng đại khái cũng có thể đoán được một chút, bởi vì đến bây giờ Thế tử Nam Hầu vẫn không có tin tức. Điều này không thể không làm cho người ra có một chút suy nghĩ không tốt lắm. Hơi lo lắng nhìn Nam Hầu một cái, Nam Hầu khẽ gật đầu với nàng tỏ vẻ mình không có chuyện gì.
Mặc dù có Nam Hầu tỏ thái độ, nhưng thần sắc mọi người vẫn không tốt hơn. Nhiều năm như vậy, tướng sĩ Mặc gia quân đã sớm không ôm lấy quá nhiều hy vọng với vị trong cung kia. Diệp Ly nhìn thần sắc của đám đông ở trong mắt, cũng không nói ra, quay đầu lại bắt đầu thảo luận chiến sự với các tướng lãnh.
Đợi đến khi thảo luận xong mọi chuyện, mọi người mới rối rít cáo lui. Nhưng Nam Hầu vẫn ngồi bất động ở vị trí của mình. Diệp Ly vốn cho là Nam Hầu muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng đợi đến khi tất cả mọi người đi hết, thì mới phát hiện, Nam Hầu chỉ đang xuất thần mà thôi, khẽ nhíu mày lo lắng kêu lên: “Hầu gia?”
Trong mắt Nam Hầu một mảnh mờ mịt, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhưng vẫn hơi thất thần nhìn Diệp Ly, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Vương phi, quấy rầy. Bản hầu cũng cáo từ.”
Diệp Ly lắc đầu, nói: “Hầu gia, thân phận của Thế tử đặc biệt, hiện tại vẫn không có tin tức, thì chính là tin tức tốt. Hiện tại, trong quân có rất nhiều đại sự còn cần Hầu gia quyết định. Vạn mong Hầu gia bảo trọng.” Nam Hầu nỗ lực cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Diệp Ly nói: “Lão Quốc Công từng nói, Vương phi là một người đặc biệt. Đoạn đường này, Bản hầu cũng được chứng kiến rồi, mọi chuyện trong quân còn cần làm phiền Vương phi hao tâm tổn trí, Bản hầu. . . chỉ sợ Bản hầu không thể đảm đương được.”
“Hầu gia. . . . . .”
Diệp Ly còn muốn nói thêm cái gì nữa, thì Nam Hầu đã khoát tay áo nói: “Bản hầu cáo từ trước. Vương phi cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhìn cước bộ của Nam Hầu như có như không từ từ đi ra cửa, cuối cùng Diệp Ly cũng nuốt lời ở khóe miệng trở vào, “Hầu gia đi thong thả.”
Nơi xa, Trấn Nam Vương nhìn binh lính áo đen đột nhiên xuất hiện trên tường thành, sắc mặt đại biến. Sau đó lại thấy một bóng áo đỏ nổi bật xuất hiện ở trên tường thành, thân như giao long đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
“Vương gia, đó là Phượng Chi Dao. Ở Sở kinh, người ta gọi là công tử Phượng Tam, là con vợ kế của thủ phủ ở Sở kinh, thuở nhỏ đã bị đuổi ra khỏi nhà. Mười mấy tuổi, hắn đã theo Mặc Tu Nghiêu chinh chiến sa trường, là thân tín trong thân tín của Mặc Tu Nghiêu. Hắn xuất hiện ở nơi này, nhất định là viện quân Mặc gia quân đã tới.” Sắc mặt Trấn Nam Vương âm trầm, trầm giọng nói: “Tiếp tục tiến công!”
Trống trận rung trời, bóng ảnh màu xám tro và màu đen chém giết thành một mảnh. Nhưng cửa chính của thành Giang Hạ cũng không thể mở ra được nữa. Khi vô số cung tiễn thủ áo đen xuất hiện ở trên tường thành, mũi tên nhọn như mưa rào đánh úp về phía mọi người dưới tường thành, thì một bóng người mảnh khảnh tuyết trắng thong dong bước lên tường thành. Đứng ở bên người nàng chính là Nam Hầu, Mộc Dương và Trác Tĩnh. Rõ ràng là tinh phong huyết vũ đầy trời, nhưng trên la y tuyết trắng lại không lây dính chút máu tanh nào. Màu trắng thuần không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào làm cho người ta không thể không cảm thấy lạnh như băng và xơ xác tiêu điều.
Diệp Ly đứng ở trên tường thành, nhìn về phía soái kỳ của đại quân Tây Lăng ở sau lưng quân địch phía xa, cho dù không thấy rõ dung nhan đối phương, nhưng vẫn có thể nhận thấy được khí thế nhàn nhạt và tức giận hiển lộ ra ngoài trên người đối phương. Khoé môi nàng khẽ câu lên một tia cười lạnh, lạnh giọng phân phó: “Binh lính Tây Lăng tiến vào thành Giang Hạ, một tên cũng không để lại. Toàn bộ thi thể ném ra ngoài thành!”
Trác Tĩnh gật đầu, “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Diệp Ly quay đầu, lộ ra một nụ cười khiêu khích với nơi nào đó phía xa.
“Đó là Định Quốc Vương phi?” Trấn Nam Vương trầm giọng hỏi.
Tướng lãnh đi theo bên cạnh hắn nhìn nữ tử yểu điệu mặc áo trắng như tuyết trên đầu thành kia, do dự một chút nói: “Thoạt nhìn đúng là Định Quốc Vương phi.” Thật ra thì cũng không có nhiều người chân chính gặp qua Định Quốc Vương phi, nhưng lúc này, nữ tử có thể cùng lúc xuất hiện ở trên cổng thành Giang Hạ với Mặc gia quân, chắc chắn là Định Quốc Vương phi. Trấn Nam Vương nhìn hồi lâu, đột nhiên cất tiếng cười to, đứng lên nói: “Hay! Thú vị. . . Định Quốc Vương phi sao? Đều nói nữ tử Đông Sở ốm yếu, nhưng Định Quốc Vương phi này, thì ngay cả quý nữ Tây Lăng ta cũng không có chỗ nào sánh kịp. Khó trách lúc trước có thể làm cho công chúa Lăng Vân sợ đến như vậy.” Trên mặt tướng lãnh bên cạnh mang theo nụ cười cứng ngắc, không biết rốt cuộc có nên phụ họa lời khen ngợi Định Quốc Vương phi của Trấn Nam Vương hay không. Hiện tại chính một tay của Định Quốc Vương phi này đã phá hư kế hoạch đoạt lấy Giang Hạ hôm nay của bọn họ. Hơn nữa chỉ sợ hiện tại tướng sĩ xông vào trong thành Giang Hạ lúc trước đã là dữ nhiều lành ít rồi. Như vậy, binh lực mà bọn họ hao tổn ở tòa thành nhỏ Giang Hạ này đã vượt qua tất cả số binh lực hao tổn trong khoảng thời gian này cộng lại. Đây đúng là một đả kích trầm trọng với sĩ khí của đại quân Tây Lăng.
“Vương gia, tướng sĩ vọt vào trong thành. . . . . .”
Trấn Nam Vương vung tay lên, lắc đầu nói: “Chậm, toàn lực công thành! Bắt sống Định Quốc Vương phi, phần thưởng Thiên hộ hầu!”
“Dạ.”
Lúc gần đến đêm, thì rốt cục Tây Lăng cũng đánh chuông thu binh. Ở dưới tình huống không biết rốt cuộc Mặc gia quân có bao nhiêu viện quân, mà lại tiếp tục mạnh mẽ tấn công không ngừng như vậy thì không phải là điều sáng suốt, nếu như thực lực hai quân không kém bao nhiêu, như vậy cuối cùng rất có thể là lưỡng bại câu thương. Hơn nữa, dù sao nơi này cũng là lãnh thổ của Đông Sở, lúc nào Đông Sở cũng có thể liên tục bổ sung nguồn binh lính và lương thảo không ngừng. Mà sau khi bọn họ thu hoạch thấp hơn dự kiến ở Tín Dương, thì nhất thiết phải cẩn thận khắp nơi, nếu không cẩn thận sẽ chỉ đưa mình vào chỗ vạn kiếp bất phục. Nhìn đại quân Tây Lăng thối lui thật nhanh theo tiếng chuông kèn lệnh, trên tường thành, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Các tướng sĩ còn dư lại của thành Giang Hạ lại càng không nhịn được mà hoan hô lên.
Nguyên Bùi mặc một thân quần áo đã dính máu hơn phân nửa, mang theo mệt mỏi và vết thương đi tới trước mặt Diệp Ly, “Mạt tướng là Thủ tướng Giang Hạ Nguyên Bùi bái kiến Vương phi!”
Diệp Ly vội vàng đưa tay đỡ lấy không để cho ông quỳ xuống, trầm giọng nói: “Lão tướng quân cực khổ. Là Bản phi đã tới chậm, đã để cho tướng quân vất vả.”
Thần sắc của Nguyên Bùi lộ ra vẻ xúc động, trong đôi mắt hiện đầy tia máu cũng không nhịn được chớp động nước mắt, cao giọng nói: “Mạt tướng không dám, mạt tướng vô năng mới để cho Giang Hạ suýt nữa đã rơi vào tay Tây Lăng, không dám nói khổ.” Diệp Ly cười nhạt nói: “Thế cục bức bách, không phải là lỗi của tướng quân. Chúng ta cũng không cần tra cứu những chuyện này nữa, tướng quân dẫn người đi xuống nghỉ ngơi và hồi phục trước đi. Tạm thời giao Giang Hạ cho chúng ta đi.” Nguyên Bùi nặng nề gật đầu, Phượng Chi Dao đứng ở phía sau Diệp Ly cười nói: “Xin Nguyên tướng quân yên tâm, Phượng tam tuyệt đối sẽ không để cho người Tây Lăng bước qua Giang Hạ một bước.”
Nguyên Bùi cũng không khách khí, chắp tay nói: “Như thế liền cực khổ Phượng tướng quân.”
Bố trí xong vòng phòng thủ của thành một lần nữa, Diệp Ly mới mang theo người xoay người đi xuống thành lâu. Mới vừa đi xuống thành lâu, liền thấy Lãnh Kình Vũ cầm thanh kiếm đầy máu đứng ở dưới thành, thần sắc đờ đẫn. Suy nghĩ một chút, Diệp Ly vẫn cất bước tiến lên hỏi: “Lãnh tướng quân, có khỏe không?” Lãnh Kình Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Ly, cười khổ một tiếng thản nhiên nói: “Tướng bên thua, có gì có được hay không ?” Diệp Ly nhẹ nhàng nhướng mày, nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, toàn bộ chuyện này cũng không phải là lỗi của Lãnh tướng quân. Tướng quân bảo trọng.” Lãnh Kình Vũ sững sờ một chút, một lúc lâu mới nói: “Đa tạ Vương phi.”
Đưa mắt nhìn Diệp Ly rời đi, Lãnh Kình Vũ nhìn trường kiếm trong tay, trở tay cắm vào trong vỏ. Định Vương phi nói có lẽ không sai, lần thất bại này cũng không phải là lỗi của một mình hắn, nhưng bây giờ chỉ có một mình hắn có thể gánh chịu trách nhiệm thất bại. May mà. . . Giang Hạ còn, mà Mặc gia quân đã đến.
“Lãnh tướng quân.” Lãnh Kình Vũ xoay người muốn đi, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu của Nam Hầu.
Nam Hầu đứng ở trên đường, rõ ràng đã già nua và mỏi mệt hơn lần gặp mặt trước. Từ bây giờ, trận chiến này mới bắt đầu, vậy mà rất nhiều người trong bọn họ lại giống như đã già đi mười tuổi. Nam Hầu nhìn Lãnh Kình Vũ hồi lâu, mới trầm giọng hỏi: “Lãnh tướng quân, không biết. . . có tin tức khuyển nhi (con trai của ta) không?”
Lãnh Kình Vũ chán nản nói: “Hôm đó quân địch đánh bất ngờ, thế tử mang một đội nhân mã dẫn dắt dời đi chú ý của quân địch. . . Toàn quân bị diệt. . . . . . Hầu gia, xin lỗi. . .”
“Bản hầu biết rồi.” Ánh sáng yếu ớt trong ánh mắt Nam Hầu dần dần giảm đi, than nhẹ một tiếng thấp giọng nói. Ngay cả cáo biệt với Lãnh Kình Vũ cũng không có, xoay người đi mất. Lãnh Kình Vũ nhìn bóng ảnh cô tịch mà đìu hiu của Nam Hầu, tự dưng cảm thấy một trận rét lạnh thấu xương. Đã từng, hắn vô cùng hy vọng được rong ruổi sa trường, hắn cho là chiến trường là nhiệt huyết, để cho vô số người phải chen chúc mà vào. Nhưng hiện tại, sau một trận đánh thất bại này, hắn mới hiểu được nhiệt huyết cũng đi đôi với âm hàn và thống khổ như vậy.
Giang Hạ là một thành nhỏ, đoàn người Diệp Ly ở tạm trong quý phủ của tướng quân Nguyên Bùi. Nói thật ra, phủ tướng quân cũng chỉ là một tiểu viện không lớn không nhỏ bên trong thành Giang Hạ mà thôi. Vì Nguyên Bùi, Trương Khởi Lan đã lớn tuổi, hơn nữa, tùy tiện lấy một người trong bọn họ ra đều tuyệt đối sẽ không thua kém đám người tướng quân Trấn quốc và Mộ Dung Thận, nhưng cũng bởi vì là tướng lãnh của Mặc gia quân, nên bọn họ bị chèn ép và bị thiên vị vô cùng, vĩnh viễn cũng không có cách nào chân chính nhận được những vinh quang và tôn vinh vốn nên thuộc về bọn họ.
Bởi vì Diệp Ly đến, Nguyên Bùi chuyển thê tử và con gái của mình từ chủ viện đến hậu viện. Hiểu được tâm ý và trung thành với Định Vương Phủ của Nguyên Bùi, Diệp Ly cũng không cự tuyệt, tùy tiện chọn một gian phòng ở, rồi đi vào. Cũng không kịp thu thập nữa, mà chỉ tùy ý rửa mặt, rồi liền đi đến tiền thính cùng thương thảo chiến sự với mọi người. Lúc Diệp Ly bước vào thư phòng, trong thư phòng đã ngồi người đầy. Bọn họ đang thảo luận kịch liệt cái gì, nhìn thấy Diệp Ly đi vào, lúc này mới yên tĩnh lại, Nguyên Bùi tự mình tiến lên mời Diệp Ly đến chủ vị ngồi. Đợi đến khi Diệp Ly ngồi xuống, mới sửa sang lại quần áo một lần nữa, tiến lên trịnh trọng lạy một lạy, rồi nói: “Mạt tướng đa tạ ân cứu mạng của Vương phi.”
Diệp Ly hơi bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, ý bảo Trác Tĩnh đứng bên cạnh tiến lên đỡ Nguyên Bùi dậy.
“Nguyên tướng quân, những nghi thức xã giao này thì miễn đi, đứng lên rồi nói.” Diệp Ly nghiêm mặt nói.
Nguyên Bùi đứng dậy trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nói: “Khởi bẩm Vương phi, hiện tại, hoả lực của Tây Lăng đã tập trung ba mươi vạn ở ngoài thành Giang Hạ, là tình thế bắt buộc với Giang Hạ. Mạt tướng nhận được tin tức, hai đường đại quân nam bắc cũng có xu thế tiến sát gần đến Giang Hạ. Một khi tam quân hợp lại, đến lúc đó sẽ có gần năm mươi vạn đại quân vây khốn Giang Hạ. Ngay cả quân ta anh dũng vô cùng, thì Giang Hạ cũng là vùng đất nhỏ, ít dân, quân nhu thiếu thốn. Đến lúc đó chỉ sợ cũng không có đủ năng lực chống đỡ năm mươi vạn đại quân vây khốn thành. Kính xin Vương phi tính toán sớm.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Đa tạ Nguyên tướng quân nhắc nhở, trong lòng Bản phi đã nắm chắc. Về phần vấn đề lương thảo, thì thật sự cũng không cần lo lắng, đương nhiên triều đình sẽ đưa đầy đủ lương thảo tới đây. Nam Hầu, Mộc thế tử, các ngươi nói có đúng hay không?”
Nam Hầu hơi thất thần, nghe được lời của Diệp Ly mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười nói: “Vương phi nói rất đúng, chúng ta ở trên chiến trường vào sinh ra tử, triều đình, đương nhiên Hoàng thượng sẽ không ủy khuất các tướng sĩ trên tiền tuyến .”
Diệp Ly nhìn Nam Hầu một chút, thấy rõ ràng mỏi mệt và chán nản trong mắt của hắn. Nàng không biết Lãnh Kình Vũ đã nói gì với ông ta, nhưng đại khái cũng có thể đoán được một chút, bởi vì đến bây giờ Thế tử Nam Hầu vẫn không có tin tức. Điều này không thể không làm cho người ra có một chút suy nghĩ không tốt lắm. Hơi lo lắng nhìn Nam Hầu một cái, Nam Hầu khẽ gật đầu với nàng tỏ vẻ mình không có chuyện gì.
Mặc dù có Nam Hầu tỏ thái độ, nhưng thần sắc mọi người vẫn không tốt hơn. Nhiều năm như vậy, tướng sĩ Mặc gia quân đã sớm không ôm lấy quá nhiều hy vọng với vị trong cung kia. Diệp Ly nhìn thần sắc của đám đông ở trong mắt, cũng không nói ra, quay đầu lại bắt đầu thảo luận chiến sự với các tướng lãnh.
Đợi đến khi thảo luận xong mọi chuyện, mọi người mới rối rít cáo lui. Nhưng Nam Hầu vẫn ngồi bất động ở vị trí của mình. Diệp Ly vốn cho là Nam Hầu muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng đợi đến khi tất cả mọi người đi hết, thì mới phát hiện, Nam Hầu chỉ đang xuất thần mà thôi, khẽ nhíu mày lo lắng kêu lên: “Hầu gia?”
Trong mắt Nam Hầu một mảnh mờ mịt, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhưng vẫn hơi thất thần nhìn Diệp Ly, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Vương phi, quấy rầy. Bản hầu cũng cáo từ.”
Diệp Ly lắc đầu, nói: “Hầu gia, thân phận của Thế tử đặc biệt, hiện tại vẫn không có tin tức, thì chính là tin tức tốt. Hiện tại, trong quân có rất nhiều đại sự còn cần Hầu gia quyết định. Vạn mong Hầu gia bảo trọng.” Nam Hầu nỗ lực cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Diệp Ly nói: “Lão Quốc Công từng nói, Vương phi là một người đặc biệt. Đoạn đường này, Bản hầu cũng được chứng kiến rồi, mọi chuyện trong quân còn cần làm phiền Vương phi hao tâm tổn trí, Bản hầu. . . chỉ sợ Bản hầu không thể đảm đương được.”
“Hầu gia. . . . . .”
Diệp Ly còn muốn nói thêm cái gì nữa, thì Nam Hầu đã khoát tay áo nói: “Bản hầu cáo từ trước. Vương phi cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhìn cước bộ của Nam Hầu như có như không từ từ đi ra cửa, cuối cùng Diệp Ly cũng nuốt lời ở khóe miệng trở vào, “Hầu gia đi thong thả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.