Quyển 1 - Chương 136: Giang Hạ
Phượng Khinh
09/06/2015
Trên một con đường bị ướt sau khi mưa to, Diệp Ly giục ngựa đi trước đại quân, nhưng đôi mi thanh tú thì lại nhíu chặt, trầm tư không nói. Đám người Nam Hầu đi theo bên người nàng, thấy nàng như thế, thì tò mò hỏi: “Vương phi sao vậy?” Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ hơi bận tâm tình huống bên Tín Dương thôi.” Nam Hầu khó hiểu nhướng mày, thành Tín Dương thất thủ đã là chắc chắn, còn phải lo lắng cái gì? Diệp Ly nhướng mày nhìn ven đường một chút, bởi vì không đi quan đạo nên khắp nơi dọc theo đường đi đều là dân chúng chạy nạn liên tục không ngừng từ Tây Bắc tới. Nhìn bộ dáng chuyển nhà chật vật không chịu nổi của những dân chúng này, trong lòng Diệp Ly chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần. Thật ra thì từ khi xuất hiện chiến sự đến nay chỉ hơn nửa tháng, nhưng mà thế cục đã nghiêng về một bên như hôm nay, chính là bởi vì những thứ minh tranh ám đấu trên triều đình kia, nếu chuẩn bị sớm, kịp thời phái viện quân, thì làm sao lại đến nỗi này. Bất kỳ một thời đại nào, thì chịu thương tổn nhất trong chiến hỏa vĩnh viễn cũng là dân chúng. Diệp Ly hơi hoảng hốt nhớ lại thầy giáo kiếp trước đã dạy một câu nói – Hưng, dân chúng khổ. Vong, dân chúng càng khổ.
“Vương phi.” Trác Tĩnh giục ngựa đuổi theo từ phía sau, đến bên cạnh cách Diệp Ly nửa con ngựa thì dừng lại, thấp giọng nói.
Diệp Ly hơi siết dây cương chậm lại một chút, nghiêng đầu nhìn Trác Tĩnh. Trác Tĩnh trầm giọng nói: “Mới vừa truyền đến tin tức, Tín Dương đã bị phá.”
Diệp Ly gật đầu, thần sắc vẫn bình thường. Tín Dương thất thủ vốn đã là chuyện trong dự liệu của mọi người, trầm ngâm chốc lát, rồi hỏi: “Nguyên tướng quân sao rồi?”
“Nguyên tướng quân đã dẫn người rút về Giang Hạ. Nhưng mà. . .” Trác Tĩnh do dự chốc lát, “Mới vừa nhận được tin tức. Quân đội Tây Lăng. . . tàn sát thành Tín Dương!”
“Cái gì?” Sắc mặt Diệp Ly trầm xuống, gương mặt vốn dịu dàng trong suốt, trong nháy mắt bị lây một tầng lãnh sương xơ xác tiêu điều. Cách bọn họ gần nhất, Nam Hầu cũng nghe được rõ ràng lời nói của Trác Tĩnh…, dây cương trong tay run lên, nhưng rất nhanh liền ổn định, chỉ bình tĩnh nhìn Trác Tĩnh, cũng không mở miệng nói chuyện. Trác Tĩnh thấp giọng nói: “Sau khi Đại quân Tây Lăng vào thành đã phát sinh xung đột với dân chúng trong thành, sau đó, tướng lãnh dẫn đầu đánh vào trong thành là Trịnh Biện đã hạ lệnh tàn sát Tín Dương.”
“Trấn Nam Vương Tây Lăng có ý gì?”
“Trấn Nam Vương không có đến tiền tuyến, chờ đến lúc ông ta hạ lệnh ngăn cản thì đã không kịp. Tín Dương. . . Có ít nhất hai phần ba dân chúng chết oan. . . . . .” Giọng nói của Trác Tĩnh hơi khàn, từ khi Đại Sở khai quốc tới nay, lần đầu tiên phát sinh chuyện một thành trì bị tàn sát. Điều này làm cho rất nhiều tướng sĩ đều không thể tiếp nhận.
Diệp Ly cười lạnh một tiếng, nhấc dây cương lên phóng ngựa chạy lên trước. Nam Hầu hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn nhìn Trác Tĩnh. Trác Tĩnh chần chờ một chút, liền đi theo. Diệp Ly cũng không đi xa, mà dừng lại ở ven đường nhìn dân chúng chạy trốn đi ngang qua, trầm mặc không nói. Trác Tĩnh thấp giọng nói: “Vương phi.” Diệp Ly quay đầu lại nhìn hắn, một tay thờ ơ vuốt vuốt roi ngựa, vừa nói: “Từng có người nói với ta, để cho dân chúng bình thường tự mình trải qua chiến tranh, là sỉ nhục của quân nhân và quốc gia.”
Trác Tĩnh khuyên nhủ: “Đó cũng không phải là lỗi của Vương phi.”
Diệp Ly lắc đầu, cười lạnh nói: “Trịnh Biện phải không. . . Đầu của hắn, Định Quốc Vương phủ đã định rồi. Bản phi muốn lấy đầu của hắn để tế điện anh linh dân chúng thành Tín Dương!”
“Thuộc hạ hiểu, bảo đảm trong vòng mười ngày, đầu của Trịnh Biện sẽ treo trên tường thành Tín Dương!”
Bảy ngày sau, lúc Trấn Nam Vương dẫn binh đến Giang Hạ, Lôi Đằng Phong ở lại giữ Tín Dương phái người đưa tới một bức mật thư. Trịnh Biện vẫn ở lại trấn giữ thành Tín Dương đã bị giết ở trong phòng của mình, đầu thì lại bị treo ở trên đầu thành Tín Dương, bên cạnh đầu người còn có một chữ “Định” rồng bay phượng múa. Rõ ràng nói rõ, người giết là Định Quốc Vương phủ. Nhận được mật thư của Lôi Đằng Phong, mặt của Trấn Nam Vương trầm như nước, sau khi trầm tư chỉ chốc lát, liền viết thư trả lời cho Lôi Đằng Phong, sau đó hạ lệnh gia tăng tiến công Giang Hạ.
Thành Giang Hạ cách Tín Dương chỉ hơn hai trăm dặm. Diện tích của thành trì chưa đầy một phần ba những thành khác, ba mặt được núi bao quanh, diện tích nhỏ hẹp. Song, chính tòa thành nhỏ này, đã làm Tây Lăng hao phí binh lực tương đương với phá mấy tòa thành trì lúc trước. Nguyên bản đại quân Tây Lăng thế như chẻ tre, giống như chiến vô bất thắng, rốt cục ở tòa thành nhỏ này đã kiến thức được thực lực chân chính của quân đội Đại Sở. Ngay cả Trấn Nam Vương phá được thành lớn như Tín Dương cũng không tự thân tới chiến trận lần này, mà tự mình đứng sau đại quân, đứng trên sườn núi nhìn tận mắt binh sĩ hai quân dưới thành càng không ngừng dây dưa chém giết, ngươi chết ta sống. Nhìn chiến sĩ đang mặc áo đen trên cổng thành giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi càng không ngừng đánh rớt địch nhân muốn leo lên tường thành.
“Vương gia, không nghĩ tới chỉ một tòa thành nhỏ năm vạn người lại khó ứng phó như vậy. Chúng ta có nên nghĩ biện pháp khác hay không?” Tướng lãnh đứng ở phía sau thấp giọng hỏi, nhìn về thân ảnh màu đen trên cổng thành kia, ánh mắt cũng tràn đầy thất bại và bóng ma. Đây là ấn ký bằng vô số máu tươi và tánh mạng trăm năm qua của Mặc gia quân đã khắc thật sâu tại đáy lòng từng địch nhân.
Trấn Nam Vương than nhẹ một tiếng: “May mà Hoàng đế Đại Sở cũng không hết sức tín nhiệm Định Quốc Vương phủ.”
Không có ai trong số tướng lãnh ở phía sau hỏi tại sao, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy may mắn như vậy. Nếu như quân thần Đại Sở hiểu nhau, tín nhiệm lẫn nhau, thì lo gì thiên hạ không thái bình chứ?
“Ngày đêm không ngừng, gia tăng tấn công mạnh mẽ. Nhất định phải đoạt được Giang Hạ trước khi viện binh của Định Vương phủ đến!” Trấn Nam Vương lạnh lùng nói.
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Nơi xa trên tường thành, lão tướng quân Nguyên Bùi đầu bạc nhìn chằm chằm quân địch dưới thành giống như vĩnh viễn sẽ không thối lui, mày kiếm nhíu sâu. Một đôi mắt hiểu rõ thế sự tràn đầy màu đỏ của tia máu và mỏi mệt, nhưng lưng của ông lại vẫn thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm tràn ngập binh sĩ kiên quyết cùng sống chết với Giang Hạ dưới thành.
“Nguyên tướng quân.” Lãnh Kình Vũ vội vã đi đến. Từ khi xuất chinh vẫn chưa tới thời gian một tháng, mà trên khuôn mặt trẻ tuổi lãnh ngạo hờ hững của Lãnh Kình Vũ đã tràn đầy tang thương và thất bại. Nguyên Bùi nhìn hắn lắc đầu, than nhẹ một tiếng nói: “Lãnh tướng quân, có việc gì thế?”
Lãnh Kình Vũ nhìn lướt qua chỗ tinh kỳ phiêu động nơi xa, cau mày nói: “Nguyên tướng quân, chúng ta vẫn đóng thành không ra như vậy chỉ sợ quá đả kích sĩ khí của binh lính.”
Nguyên Bùi nói: “Lãnh tướng quân cứ việc yên tâm, sĩ khí Mặc gia quân tuyệt đối sẽ không bởi vì mấy ngày qua mà đã bị giảm sút. Tất cả mọi người đều rõ ràng, hiện tại căn bản quân ta không thể cố sức liều mạng với Tây Lăng, cố thủ đợi viện binh là chuyện duy nhất trước mắt mà chúng ta có thể làm.” Lãnh Kình Vũ nhìn thoáng qua binh sĩ vững vàng thủ trên thành, trong mắt tối sầm lại. Nguyên Bùi nói rất đúng, chân chính bị đả kích đến không phải là sĩ khí của Mặc gia quân, mà là sĩ khí của chưa đầy một vạn binh lính thủ thành của hắn xông ra từ thành Tín Dương. Trải qua trận đánh bại này, những tàn binh bại tướng này cũng đã hoàn toàn suy sụp sớm. Mấy ngày nay, binh lính Tây Lăng không gián đoạn công kích chút nào càng làm cho bọn họ như chim sợ ná, cứ tiếp tục ở nơi này, thì không cần chờ đến khi Giang Hạ bị phá, chỉ sợ đã xảy ra rắc rối.
“Nơi này là chiến trường, nhiệm vụ của lão phu chính là giữ được Giang Hạ. Lãnh tướng quân, tranh giành một lúc sẽ không mang đến chỗ tốt gì cho cục diện bây giờ. Binh lính Tây Lăng cũng không phải là vô tích sự, một khi mấy vạn người chúng ta tiến vào trong mấy chục vạn đại quân, sẽ không khác gì nước sông chảy vào biển rộng. Chỉ có thể bị bọn họ nuốt sống thôi.” Nguyên Bùi nói lời thấm thía. Lãnh Kình Vũ trầm mặc không nói, hắn cũng không phải là không hiểu chuyện Nguyên Bùi nói, nhưng thật sự hắn không thể nào nhịn được cục diện khó khăn trước mắt. Lần đầu tiên lĩnh quân trong đời liền rơi vào trình độ như vậy, thật ra thì trận chiến này thắng bại đã không có quá nhiều quan hệ với hắn. Có thể đoán được, đợi chờ hắn không lâu tương lai thì chính là, cho dù không phải Hoàng thượng trừng trị, thì cũng nhất định là cả đời để đó không dùng, cuộc đời này của hắn cũng không còn cơ hội lãnh binh xuất chinh để công thành hay thủ thành nữa.
Chiến sĩ hai bên không biết mệt mỏi ngày đêm chém giết, thi chất dưới cổng thành đã thành núi, máu chảy thành sông. Thi thể người mình, thi thể của địch nhân cũng sớm đã không cách nào phân biệt. Mọi người giống như chỉ dựa vào bản năng mà chém giết. Sau đó, binh lực Giang Hạ chỉ có năm vạn, trong chuyện này còn bao gồm người chết trận ở lúc trợ giúp Tín Dương. Trên thực tế thì, nhân số không còn tới bốn vạn người, cho dù cộng thêm tàn binh bại tướng lui ra từ Tín Dương cũng không đủ năm vạn người. Mà địch nhân của bọn họ lại có khoảng hơn hai mươi vạn tinh binh. Những binh lính này cũng là binh mã mà Trấn Nam Vương hao tốn vô số tâm huyết mười mấy năm qua mới bồi dưỡng ra được, cũng là tinh duệ trong tinh duệ. Binh lực thủ thành Giang Hạ càng ngày càng ít, mỗi một lần cửa thành giống như sau một khắc sẽ bị công phá, thì thời gian cứ một khắc một khắc qua đi, nhưng trên cổng thành lại vẫn còn treo quốc kỳ thuộc về Đại Sở và Mặc gia quân.
Phía sau đại quân Tây Lăng, thần sắc Trấn Nam Vương nghiêm nghị nhìn chằm chằm cửa thành nơi xa.
“Vương gia, bọn họ không chống được nữa.”
Trấn Nam Vương không nói gì, trong mắt lại tràn ngập kính ý với địch nhân. Công kích mãnh liệt không gián đoạn mười hai canh giờ một ngày, kéo dài suốt năm ngày. Chỉ có mấy vạn nhân mã, thì cho dù chính hắn cũng chưa chắc dám cam đoan có thể chống được đến hiện tại. Đây không phải là chủ tướng có trí mưu, có năng lực là có thể làm được, còn phải cần cả quân đội đều có được tín niệm và quyết tâm không gì sánh kịp. Một hồi lâu, Trấn Nam Vương trầm giọng nói: “Tiếp tục! Một canh giờ phải đánh hạ Giang Hạ!”
Hơn một canh giờ sau, rốt cục cửa lớn thành Giang Hạ sập xuống nặng nề mà chậm chạp. Trên cổng thành, Nguyên Bùi cả người đẫm máu tiện tay ném chiến bào trên người, nhìn lướt qua các chiến sĩ trên cổng thành lạnh lùng nói: “Giết cho ta!”
Tất cả binh lính đều đỏ mắt, Mặc gia quân thủ hộ thành trì bị quân địch chà đạp là sỉ nhục bọn hắn. Mà bọn họ nhất định phải dùng máu tươi của địch nhân để rửa sạch sỉ nhục như vậy. Tất cả binh lính liều lĩnh đánh về phía địch nhân cách mình gần nhất, trên cổng thành, cửa thành, trên đường phố, chỗ nào cũng có chém giết.
Lãnh Kình Vũ đứng một chỗ ở góc đường, nhìn chém giết trước mắt, ánh mắt hồng đến như muốn nhỏ ra máu. Phía sau hắn là một đám tàn binh bại tướng, từ khi trốn ra được Tín Dương, bọn họ đã không còn cách nào chiến đấu nữa, cũng không có ai lại muốn cầu xin bọn họ cầm lấy binh khí một lần nữa. Lãnh Kình Vũ quay đầu lại nhìn bọn họ, trầm giọng nói: “Thấy được không? Bọn họ cũng là tướng sĩ Đại Sở giống các ngươi! Thành trì cũng bị công phá, nhưng bọn họ làm cái gì, chúng ta làm cái gì? Là Bản tướng quân vô năng không bảo vệ cho Tín Dương, các ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong, rút kiếm ra xông ra ngoài.
Tàn binh hai mặt nhìn nhau, hồi lâu một người cầm đao ở trong tay xông ra ngoài theo. Sau đó liền một, rồi một. . . . . .
Một đám binh sĩ hoàn toàn khác với màu đen của Mặc gia quân vọt ra từ góc đường, đánh về phía quân địch tràn vào từ cửa thành. Binh lính Tây Lăng vào thành bị ngăn cản, lại càng thêm khơi dậy thú tính trong lòng, gào khóc thẳng kêu đánh về phía từng binh sĩ Đại Sở. Trong nháy mắt máu tươi nhiễm đỏ đường phố.
“Ùng ùng ——”
Tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến từ xa đến gần, tất cả mọi người không nhịn được hơi sửng sốt. Trên mặt của binh sĩ Mặc gia quân may mắn còn sống sót nứt ra vẻ mừng như điên và tức giận, “Hắc Vân Kỵ! Hắc Vân Kỵ tới! Viện binh tới!”
Trên đường phố rộng rãi, đám người đông nghịt có xu thế thiên quân và sát khí sắc bén chen lẫn nhau lao thẳng tới đây. Cầm đầu một nam tử mặc áo đỏ phi ngựa vội vàng chạy tới, trong giọng nói réo rắt tràn đầy sát khí, “Chặn cửa thành, tặc binh vào thành không được thả ra một người nào. Hai cánh trái phải, lên tường thành!”
“Dạ!”
“Vương phi.” Trác Tĩnh giục ngựa đuổi theo từ phía sau, đến bên cạnh cách Diệp Ly nửa con ngựa thì dừng lại, thấp giọng nói.
Diệp Ly hơi siết dây cương chậm lại một chút, nghiêng đầu nhìn Trác Tĩnh. Trác Tĩnh trầm giọng nói: “Mới vừa truyền đến tin tức, Tín Dương đã bị phá.”
Diệp Ly gật đầu, thần sắc vẫn bình thường. Tín Dương thất thủ vốn đã là chuyện trong dự liệu của mọi người, trầm ngâm chốc lát, rồi hỏi: “Nguyên tướng quân sao rồi?”
“Nguyên tướng quân đã dẫn người rút về Giang Hạ. Nhưng mà. . .” Trác Tĩnh do dự chốc lát, “Mới vừa nhận được tin tức. Quân đội Tây Lăng. . . tàn sát thành Tín Dương!”
“Cái gì?” Sắc mặt Diệp Ly trầm xuống, gương mặt vốn dịu dàng trong suốt, trong nháy mắt bị lây một tầng lãnh sương xơ xác tiêu điều. Cách bọn họ gần nhất, Nam Hầu cũng nghe được rõ ràng lời nói của Trác Tĩnh…, dây cương trong tay run lên, nhưng rất nhanh liền ổn định, chỉ bình tĩnh nhìn Trác Tĩnh, cũng không mở miệng nói chuyện. Trác Tĩnh thấp giọng nói: “Sau khi Đại quân Tây Lăng vào thành đã phát sinh xung đột với dân chúng trong thành, sau đó, tướng lãnh dẫn đầu đánh vào trong thành là Trịnh Biện đã hạ lệnh tàn sát Tín Dương.”
“Trấn Nam Vương Tây Lăng có ý gì?”
“Trấn Nam Vương không có đến tiền tuyến, chờ đến lúc ông ta hạ lệnh ngăn cản thì đã không kịp. Tín Dương. . . Có ít nhất hai phần ba dân chúng chết oan. . . . . .” Giọng nói của Trác Tĩnh hơi khàn, từ khi Đại Sở khai quốc tới nay, lần đầu tiên phát sinh chuyện một thành trì bị tàn sát. Điều này làm cho rất nhiều tướng sĩ đều không thể tiếp nhận.
Diệp Ly cười lạnh một tiếng, nhấc dây cương lên phóng ngựa chạy lên trước. Nam Hầu hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn nhìn Trác Tĩnh. Trác Tĩnh chần chờ một chút, liền đi theo. Diệp Ly cũng không đi xa, mà dừng lại ở ven đường nhìn dân chúng chạy trốn đi ngang qua, trầm mặc không nói. Trác Tĩnh thấp giọng nói: “Vương phi.” Diệp Ly quay đầu lại nhìn hắn, một tay thờ ơ vuốt vuốt roi ngựa, vừa nói: “Từng có người nói với ta, để cho dân chúng bình thường tự mình trải qua chiến tranh, là sỉ nhục của quân nhân và quốc gia.”
Trác Tĩnh khuyên nhủ: “Đó cũng không phải là lỗi của Vương phi.”
Diệp Ly lắc đầu, cười lạnh nói: “Trịnh Biện phải không. . . Đầu của hắn, Định Quốc Vương phủ đã định rồi. Bản phi muốn lấy đầu của hắn để tế điện anh linh dân chúng thành Tín Dương!”
“Thuộc hạ hiểu, bảo đảm trong vòng mười ngày, đầu của Trịnh Biện sẽ treo trên tường thành Tín Dương!”
Bảy ngày sau, lúc Trấn Nam Vương dẫn binh đến Giang Hạ, Lôi Đằng Phong ở lại giữ Tín Dương phái người đưa tới một bức mật thư. Trịnh Biện vẫn ở lại trấn giữ thành Tín Dương đã bị giết ở trong phòng của mình, đầu thì lại bị treo ở trên đầu thành Tín Dương, bên cạnh đầu người còn có một chữ “Định” rồng bay phượng múa. Rõ ràng nói rõ, người giết là Định Quốc Vương phủ. Nhận được mật thư của Lôi Đằng Phong, mặt của Trấn Nam Vương trầm như nước, sau khi trầm tư chỉ chốc lát, liền viết thư trả lời cho Lôi Đằng Phong, sau đó hạ lệnh gia tăng tiến công Giang Hạ.
Thành Giang Hạ cách Tín Dương chỉ hơn hai trăm dặm. Diện tích của thành trì chưa đầy một phần ba những thành khác, ba mặt được núi bao quanh, diện tích nhỏ hẹp. Song, chính tòa thành nhỏ này, đã làm Tây Lăng hao phí binh lực tương đương với phá mấy tòa thành trì lúc trước. Nguyên bản đại quân Tây Lăng thế như chẻ tre, giống như chiến vô bất thắng, rốt cục ở tòa thành nhỏ này đã kiến thức được thực lực chân chính của quân đội Đại Sở. Ngay cả Trấn Nam Vương phá được thành lớn như Tín Dương cũng không tự thân tới chiến trận lần này, mà tự mình đứng sau đại quân, đứng trên sườn núi nhìn tận mắt binh sĩ hai quân dưới thành càng không ngừng dây dưa chém giết, ngươi chết ta sống. Nhìn chiến sĩ đang mặc áo đen trên cổng thành giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi càng không ngừng đánh rớt địch nhân muốn leo lên tường thành.
“Vương gia, không nghĩ tới chỉ một tòa thành nhỏ năm vạn người lại khó ứng phó như vậy. Chúng ta có nên nghĩ biện pháp khác hay không?” Tướng lãnh đứng ở phía sau thấp giọng hỏi, nhìn về thân ảnh màu đen trên cổng thành kia, ánh mắt cũng tràn đầy thất bại và bóng ma. Đây là ấn ký bằng vô số máu tươi và tánh mạng trăm năm qua của Mặc gia quân đã khắc thật sâu tại đáy lòng từng địch nhân.
Trấn Nam Vương than nhẹ một tiếng: “May mà Hoàng đế Đại Sở cũng không hết sức tín nhiệm Định Quốc Vương phủ.”
Không có ai trong số tướng lãnh ở phía sau hỏi tại sao, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy may mắn như vậy. Nếu như quân thần Đại Sở hiểu nhau, tín nhiệm lẫn nhau, thì lo gì thiên hạ không thái bình chứ?
“Ngày đêm không ngừng, gia tăng tấn công mạnh mẽ. Nhất định phải đoạt được Giang Hạ trước khi viện binh của Định Vương phủ đến!” Trấn Nam Vương lạnh lùng nói.
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Nơi xa trên tường thành, lão tướng quân Nguyên Bùi đầu bạc nhìn chằm chằm quân địch dưới thành giống như vĩnh viễn sẽ không thối lui, mày kiếm nhíu sâu. Một đôi mắt hiểu rõ thế sự tràn đầy màu đỏ của tia máu và mỏi mệt, nhưng lưng của ông lại vẫn thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm tràn ngập binh sĩ kiên quyết cùng sống chết với Giang Hạ dưới thành.
“Nguyên tướng quân.” Lãnh Kình Vũ vội vã đi đến. Từ khi xuất chinh vẫn chưa tới thời gian một tháng, mà trên khuôn mặt trẻ tuổi lãnh ngạo hờ hững của Lãnh Kình Vũ đã tràn đầy tang thương và thất bại. Nguyên Bùi nhìn hắn lắc đầu, than nhẹ một tiếng nói: “Lãnh tướng quân, có việc gì thế?”
Lãnh Kình Vũ nhìn lướt qua chỗ tinh kỳ phiêu động nơi xa, cau mày nói: “Nguyên tướng quân, chúng ta vẫn đóng thành không ra như vậy chỉ sợ quá đả kích sĩ khí của binh lính.”
Nguyên Bùi nói: “Lãnh tướng quân cứ việc yên tâm, sĩ khí Mặc gia quân tuyệt đối sẽ không bởi vì mấy ngày qua mà đã bị giảm sút. Tất cả mọi người đều rõ ràng, hiện tại căn bản quân ta không thể cố sức liều mạng với Tây Lăng, cố thủ đợi viện binh là chuyện duy nhất trước mắt mà chúng ta có thể làm.” Lãnh Kình Vũ nhìn thoáng qua binh sĩ vững vàng thủ trên thành, trong mắt tối sầm lại. Nguyên Bùi nói rất đúng, chân chính bị đả kích đến không phải là sĩ khí của Mặc gia quân, mà là sĩ khí của chưa đầy một vạn binh lính thủ thành của hắn xông ra từ thành Tín Dương. Trải qua trận đánh bại này, những tàn binh bại tướng này cũng đã hoàn toàn suy sụp sớm. Mấy ngày nay, binh lính Tây Lăng không gián đoạn công kích chút nào càng làm cho bọn họ như chim sợ ná, cứ tiếp tục ở nơi này, thì không cần chờ đến khi Giang Hạ bị phá, chỉ sợ đã xảy ra rắc rối.
“Nơi này là chiến trường, nhiệm vụ của lão phu chính là giữ được Giang Hạ. Lãnh tướng quân, tranh giành một lúc sẽ không mang đến chỗ tốt gì cho cục diện bây giờ. Binh lính Tây Lăng cũng không phải là vô tích sự, một khi mấy vạn người chúng ta tiến vào trong mấy chục vạn đại quân, sẽ không khác gì nước sông chảy vào biển rộng. Chỉ có thể bị bọn họ nuốt sống thôi.” Nguyên Bùi nói lời thấm thía. Lãnh Kình Vũ trầm mặc không nói, hắn cũng không phải là không hiểu chuyện Nguyên Bùi nói, nhưng thật sự hắn không thể nào nhịn được cục diện khó khăn trước mắt. Lần đầu tiên lĩnh quân trong đời liền rơi vào trình độ như vậy, thật ra thì trận chiến này thắng bại đã không có quá nhiều quan hệ với hắn. Có thể đoán được, đợi chờ hắn không lâu tương lai thì chính là, cho dù không phải Hoàng thượng trừng trị, thì cũng nhất định là cả đời để đó không dùng, cuộc đời này của hắn cũng không còn cơ hội lãnh binh xuất chinh để công thành hay thủ thành nữa.
Chiến sĩ hai bên không biết mệt mỏi ngày đêm chém giết, thi chất dưới cổng thành đã thành núi, máu chảy thành sông. Thi thể người mình, thi thể của địch nhân cũng sớm đã không cách nào phân biệt. Mọi người giống như chỉ dựa vào bản năng mà chém giết. Sau đó, binh lực Giang Hạ chỉ có năm vạn, trong chuyện này còn bao gồm người chết trận ở lúc trợ giúp Tín Dương. Trên thực tế thì, nhân số không còn tới bốn vạn người, cho dù cộng thêm tàn binh bại tướng lui ra từ Tín Dương cũng không đủ năm vạn người. Mà địch nhân của bọn họ lại có khoảng hơn hai mươi vạn tinh binh. Những binh lính này cũng là binh mã mà Trấn Nam Vương hao tốn vô số tâm huyết mười mấy năm qua mới bồi dưỡng ra được, cũng là tinh duệ trong tinh duệ. Binh lực thủ thành Giang Hạ càng ngày càng ít, mỗi một lần cửa thành giống như sau một khắc sẽ bị công phá, thì thời gian cứ một khắc một khắc qua đi, nhưng trên cổng thành lại vẫn còn treo quốc kỳ thuộc về Đại Sở và Mặc gia quân.
Phía sau đại quân Tây Lăng, thần sắc Trấn Nam Vương nghiêm nghị nhìn chằm chằm cửa thành nơi xa.
“Vương gia, bọn họ không chống được nữa.”
Trấn Nam Vương không nói gì, trong mắt lại tràn ngập kính ý với địch nhân. Công kích mãnh liệt không gián đoạn mười hai canh giờ một ngày, kéo dài suốt năm ngày. Chỉ có mấy vạn nhân mã, thì cho dù chính hắn cũng chưa chắc dám cam đoan có thể chống được đến hiện tại. Đây không phải là chủ tướng có trí mưu, có năng lực là có thể làm được, còn phải cần cả quân đội đều có được tín niệm và quyết tâm không gì sánh kịp. Một hồi lâu, Trấn Nam Vương trầm giọng nói: “Tiếp tục! Một canh giờ phải đánh hạ Giang Hạ!”
Hơn một canh giờ sau, rốt cục cửa lớn thành Giang Hạ sập xuống nặng nề mà chậm chạp. Trên cổng thành, Nguyên Bùi cả người đẫm máu tiện tay ném chiến bào trên người, nhìn lướt qua các chiến sĩ trên cổng thành lạnh lùng nói: “Giết cho ta!”
Tất cả binh lính đều đỏ mắt, Mặc gia quân thủ hộ thành trì bị quân địch chà đạp là sỉ nhục bọn hắn. Mà bọn họ nhất định phải dùng máu tươi của địch nhân để rửa sạch sỉ nhục như vậy. Tất cả binh lính liều lĩnh đánh về phía địch nhân cách mình gần nhất, trên cổng thành, cửa thành, trên đường phố, chỗ nào cũng có chém giết.
Lãnh Kình Vũ đứng một chỗ ở góc đường, nhìn chém giết trước mắt, ánh mắt hồng đến như muốn nhỏ ra máu. Phía sau hắn là một đám tàn binh bại tướng, từ khi trốn ra được Tín Dương, bọn họ đã không còn cách nào chiến đấu nữa, cũng không có ai lại muốn cầu xin bọn họ cầm lấy binh khí một lần nữa. Lãnh Kình Vũ quay đầu lại nhìn bọn họ, trầm giọng nói: “Thấy được không? Bọn họ cũng là tướng sĩ Đại Sở giống các ngươi! Thành trì cũng bị công phá, nhưng bọn họ làm cái gì, chúng ta làm cái gì? Là Bản tướng quân vô năng không bảo vệ cho Tín Dương, các ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong, rút kiếm ra xông ra ngoài.
Tàn binh hai mặt nhìn nhau, hồi lâu một người cầm đao ở trong tay xông ra ngoài theo. Sau đó liền một, rồi một. . . . . .
Một đám binh sĩ hoàn toàn khác với màu đen của Mặc gia quân vọt ra từ góc đường, đánh về phía quân địch tràn vào từ cửa thành. Binh lính Tây Lăng vào thành bị ngăn cản, lại càng thêm khơi dậy thú tính trong lòng, gào khóc thẳng kêu đánh về phía từng binh sĩ Đại Sở. Trong nháy mắt máu tươi nhiễm đỏ đường phố.
“Ùng ùng ——”
Tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến từ xa đến gần, tất cả mọi người không nhịn được hơi sửng sốt. Trên mặt của binh sĩ Mặc gia quân may mắn còn sống sót nứt ra vẻ mừng như điên và tức giận, “Hắc Vân Kỵ! Hắc Vân Kỵ tới! Viện binh tới!”
Trên đường phố rộng rãi, đám người đông nghịt có xu thế thiên quân và sát khí sắc bén chen lẫn nhau lao thẳng tới đây. Cầm đầu một nam tử mặc áo đỏ phi ngựa vội vàng chạy tới, trong giọng nói réo rắt tràn đầy sát khí, “Chặn cửa thành, tặc binh vào thành không được thả ra một người nào. Hai cánh trái phải, lên tường thành!”
“Dạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.