Thịnh Thế Độc Sủng: Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Sống
Chương 66: Giúp Người Đàn Ông
Nam Tinh Tử
08/08/2022
Lệ Thù từ chối khéo: "Không cần đâu, anh cứ chăm sóc tốt ông lão đi đã!"
Hai người vừa mới tới cửa đã bị một người đàn ông trung niên ngăn lại.
"Cậu ba Lệ, cô Tần, tôi là Trương An. Liệu tôi có vinh dự được mời hai vị tới nhà ngồi một chút không?"
Trương An? Lệ Thù nheo mắt lại. Chẳng lẽ là Trương An tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô?
"Không được rồi, chúng tôi phải về, để lần sau đi! Cảm ơn anh!"
Tần Hải Đường không có mấy thiện cảm với người trước mắt, cô kéo góc áo Lệ Thù muốn đi vòng qua, không ngờ Trương An lại chặn đường cô lần nữa.
"Cô Tần, lúc nãy tôi thấy có vẻ cô rất am hiểu huyền thuật nên mới muốn mời cô về nhà xem giúp, còn về tiền thù lao thì cô cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ khiến cô hài lòng!"
Lệ Thù lập tức chắn trước người Tần Hải Đường, ánh mắt anh như đông lạnh lại: "Bất kể là ai cũng không thể ép Hải Đường làm chuyện cô ấy không thích."
Trương An lại khom người cầu xin: "Không phải tôi cố ý làm trễ nải thời gian của hai vị, chỉ là tôi thật sự gấp lắm rồi! Mong hai người giúp đỡ cho!"
Người ta vẫn nói ''cứu gấp chứ không cứu nghèo'', nếu ông ta đã cầu xin tận mặt mà từ chối thì quả thực quá tuyệt tình, cuối cùng Tần Hải Đường vẫn đồng ý cùng đi với ông ta.
Nhà Trương An cách nhà họ Lệ không xa, Tần Hải Đường sợ hành động không tiện nên trở về nhà thay quần áo gọn nhẹ hơn.
Trương An đứng ở cửa không ngừng trông ngóng, khi thấy bóng dáng hai người Tần Hải Đường, ông ta lập tức tươi cười tiến lên đón.
Bọn họ vừa bước vào cửa nhà thì một bóng dáng nho nhỏ đã lao tới. Do dừng lại không kịp, bóng người ấy trực tiếp đâm sầm vào ngực Tần Hải Đường.
Cô tập trung nhìn kỹ lại, hóa ra là một cậu nhóc đáng yêu. Cậu bé rất xinh xắn, đôi mắt to, làn da trắng bóc, ai nhìn cũng thấy yêu mến.
Hình như đứa bé này không sợ người lạ. Thấy mình đụng vào người khác, bé con lập tức ngẩng đầu lên nhìn, sau đó xin lỗi rất lễ phép:
"Chị, em xin lỗi chị nhiều, A Bảo không cố ý đâu ạ!"
Trương An lập tức quát lớn: "Hấp tấp bộp chộp, chẳng ra cái thể thống gì cả!"
Tần Hải Đường sờ mái tóc bông xù của cậu nhóc, cô an ủi: "Không sao không sao, chị không sao, nhưng mà lần sau A Bảo không được như thế nữa nhé, nếu không sẽ tự làm đau mình."
Lệ Thù nhìn Tần Hải Đường bằng vẻ mặt cưng chiều, bản thân vẫn là một đứa nhóc lại còn bày đặt đi dạy dỗ trẻ con!
A Bảo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người vừa mới tới cửa đã bị một người đàn ông trung niên ngăn lại.
"Cậu ba Lệ, cô Tần, tôi là Trương An. Liệu tôi có vinh dự được mời hai vị tới nhà ngồi một chút không?"
Trương An? Lệ Thù nheo mắt lại. Chẳng lẽ là Trương An tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô?
"Không được rồi, chúng tôi phải về, để lần sau đi! Cảm ơn anh!"
Tần Hải Đường không có mấy thiện cảm với người trước mắt, cô kéo góc áo Lệ Thù muốn đi vòng qua, không ngờ Trương An lại chặn đường cô lần nữa.
"Cô Tần, lúc nãy tôi thấy có vẻ cô rất am hiểu huyền thuật nên mới muốn mời cô về nhà xem giúp, còn về tiền thù lao thì cô cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ khiến cô hài lòng!"
Lệ Thù lập tức chắn trước người Tần Hải Đường, ánh mắt anh như đông lạnh lại: "Bất kể là ai cũng không thể ép Hải Đường làm chuyện cô ấy không thích."
Trương An lại khom người cầu xin: "Không phải tôi cố ý làm trễ nải thời gian của hai vị, chỉ là tôi thật sự gấp lắm rồi! Mong hai người giúp đỡ cho!"
Người ta vẫn nói ''cứu gấp chứ không cứu nghèo'', nếu ông ta đã cầu xin tận mặt mà từ chối thì quả thực quá tuyệt tình, cuối cùng Tần Hải Đường vẫn đồng ý cùng đi với ông ta.
Nhà Trương An cách nhà họ Lệ không xa, Tần Hải Đường sợ hành động không tiện nên trở về nhà thay quần áo gọn nhẹ hơn.
Trương An đứng ở cửa không ngừng trông ngóng, khi thấy bóng dáng hai người Tần Hải Đường, ông ta lập tức tươi cười tiến lên đón.
Bọn họ vừa bước vào cửa nhà thì một bóng dáng nho nhỏ đã lao tới. Do dừng lại không kịp, bóng người ấy trực tiếp đâm sầm vào ngực Tần Hải Đường.
Cô tập trung nhìn kỹ lại, hóa ra là một cậu nhóc đáng yêu. Cậu bé rất xinh xắn, đôi mắt to, làn da trắng bóc, ai nhìn cũng thấy yêu mến.
Hình như đứa bé này không sợ người lạ. Thấy mình đụng vào người khác, bé con lập tức ngẩng đầu lên nhìn, sau đó xin lỗi rất lễ phép:
"Chị, em xin lỗi chị nhiều, A Bảo không cố ý đâu ạ!"
Trương An lập tức quát lớn: "Hấp tấp bộp chộp, chẳng ra cái thể thống gì cả!"
Tần Hải Đường sờ mái tóc bông xù của cậu nhóc, cô an ủi: "Không sao không sao, chị không sao, nhưng mà lần sau A Bảo không được như thế nữa nhé, nếu không sẽ tự làm đau mình."
Lệ Thù nhìn Tần Hải Đường bằng vẻ mặt cưng chiều, bản thân vẫn là một đứa nhóc lại còn bày đặt đi dạy dỗ trẻ con!
A Bảo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.