Thịnh Thế Độc Sủng: Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Sống
Chương 61: Quỷ Hẹp Hòi
Nam Tinh Tử
06/08/2022
Trong nháy mắt, Kinh Châu bỗng trở nên đằng đằng sát khí.
"Ngực đau đúng không? Để tôi kiểm tra lại cho cậu, bọn họ vừa rồi vẫn chưa kiểm tra kĩ đâu.” Kinh Châu làm ra vẻ ngây thơ, sau đó đè mặt vào ngực Chu Điển khiến cho cậu ta đau đớn khóc lớn, cũng không biết bản thân đã đắc tội với vị này lúc nào.
"Bác sĩ, bác sĩ, anh nhẹ một chút, thật sự rất đau!"
"Ngậm miệng, nhắm mắt sẽ không đau nữa! Khiêng đi!"
Lam Đạt Ý cười thầm một tiếng, không ngờ vị bác sĩ trông có vẻ yếu ớt này khi tức giận lại đáng yêu như vậy.
Kinh Châu quay đầu nói với cô ấy: "Sau này em chỉ được cười với tôi!"
Nói xong anh ta tức giận rời đi, không hề quay đầu lại.
Lam Đạt Ý không nói nên lời, cô ấy nhìn về phía Tần Hải Đường: "Người này mắc bệnh nghề nghiệp sao? Cười cũng không cho, đúng là quản nhiều thật!"
Tần Hải Đường mỉm cười nhún vai, ngay cả tảng băng ngàn năm Lệ Thù cũng thầm cười trộm.
Anh dẫn đầu bước xuống: "Đi thôi, ông nội gọi về nhà ăn cơm!"
Tần Hải Đường nói tạm biệt Đạt Ý rồi vội vã đi theo phía sau anh.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, bỗng tính tò mò chợt nổi lên:
"Cậu ba, có phải Kinh Châu thích Đạt Ý không?"
Tần Hải Đường bước tới, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Anh liếc cô một cái, quan tâm đến chuyện này như vậy, không phải là cô thích Kinh Châu chứ?
Anh nhàn nhạt mở miệng: "Không biết!"
Tần Hải Đường bất mãn bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì: "Quỷ hẹp hòi!"
Mắt cô bỗng lóe lên một tia giảo hoạt.
"Hắc hắc, cậu ba… cậu ba… nói cho tôi biết đi mà!"
Tần Hải Đường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của mình lên, cô nũng nịu, đôi tay trắng nõn kéo góc áo anh.
Lệ Thù bỗng cảm thấy tim mình đập liên hồi như trống lắc, đó là loại cảm giác trước nay anh chưa từng có. Con ngươi vốn u ám cũng hiện lên vẻ căng thẳng, anh cúi người đưa tay vòng qua chiếc eo thon mềm của cô.
"Em thật sự muốn biết?"
Hai tay đặt trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, Tần Hải Đường rối loạn, lắp ba lắp bắp nói.
"Cũng... cũng không muốn biết lắm!"
Lệ Thù câu khóe môi lên, giọng nói trầm thấp lại mị hoặc: "Tôi…"
Trong đầu Tần Hải Đường thoáng qua vô số ý niệm, anh không phải là muốn bày tỏ chứ? Làm sao đây? Làm sao đây?
Cô vẫn còn đang rối rắm thì chợt nghe thấy anh nghiền ngẫm nói: "Tôi không biết!"
[Lời của nhóm dịch: Lại thêm một đoạn làm mình lấn cấn nữa, rõ ràng trước đó đã tỏ tình hôn hít các kiểu mà giờ sao lại như chưa có gì xảy ra thế này? Lẽ nào tác giả quên mất? Từ chương này mình sẽ thay đổi xưng hô của nam nữ chính thành tôi - em/ tôi - anh cho phù hợp, cứ coi như không có đoạn trước kia vậy.]
"Ngực đau đúng không? Để tôi kiểm tra lại cho cậu, bọn họ vừa rồi vẫn chưa kiểm tra kĩ đâu.” Kinh Châu làm ra vẻ ngây thơ, sau đó đè mặt vào ngực Chu Điển khiến cho cậu ta đau đớn khóc lớn, cũng không biết bản thân đã đắc tội với vị này lúc nào.
"Bác sĩ, bác sĩ, anh nhẹ một chút, thật sự rất đau!"
"Ngậm miệng, nhắm mắt sẽ không đau nữa! Khiêng đi!"
Lam Đạt Ý cười thầm một tiếng, không ngờ vị bác sĩ trông có vẻ yếu ớt này khi tức giận lại đáng yêu như vậy.
Kinh Châu quay đầu nói với cô ấy: "Sau này em chỉ được cười với tôi!"
Nói xong anh ta tức giận rời đi, không hề quay đầu lại.
Lam Đạt Ý không nói nên lời, cô ấy nhìn về phía Tần Hải Đường: "Người này mắc bệnh nghề nghiệp sao? Cười cũng không cho, đúng là quản nhiều thật!"
Tần Hải Đường mỉm cười nhún vai, ngay cả tảng băng ngàn năm Lệ Thù cũng thầm cười trộm.
Anh dẫn đầu bước xuống: "Đi thôi, ông nội gọi về nhà ăn cơm!"
Tần Hải Đường nói tạm biệt Đạt Ý rồi vội vã đi theo phía sau anh.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, bỗng tính tò mò chợt nổi lên:
"Cậu ba, có phải Kinh Châu thích Đạt Ý không?"
Tần Hải Đường bước tới, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Anh liếc cô một cái, quan tâm đến chuyện này như vậy, không phải là cô thích Kinh Châu chứ?
Anh nhàn nhạt mở miệng: "Không biết!"
Tần Hải Đường bất mãn bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì: "Quỷ hẹp hòi!"
Mắt cô bỗng lóe lên một tia giảo hoạt.
"Hắc hắc, cậu ba… cậu ba… nói cho tôi biết đi mà!"
Tần Hải Đường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của mình lên, cô nũng nịu, đôi tay trắng nõn kéo góc áo anh.
Lệ Thù bỗng cảm thấy tim mình đập liên hồi như trống lắc, đó là loại cảm giác trước nay anh chưa từng có. Con ngươi vốn u ám cũng hiện lên vẻ căng thẳng, anh cúi người đưa tay vòng qua chiếc eo thon mềm của cô.
"Em thật sự muốn biết?"
Hai tay đặt trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, Tần Hải Đường rối loạn, lắp ba lắp bắp nói.
"Cũng... cũng không muốn biết lắm!"
Lệ Thù câu khóe môi lên, giọng nói trầm thấp lại mị hoặc: "Tôi…"
Trong đầu Tần Hải Đường thoáng qua vô số ý niệm, anh không phải là muốn bày tỏ chứ? Làm sao đây? Làm sao đây?
Cô vẫn còn đang rối rắm thì chợt nghe thấy anh nghiền ngẫm nói: "Tôi không biết!"
[Lời của nhóm dịch: Lại thêm một đoạn làm mình lấn cấn nữa, rõ ràng trước đó đã tỏ tình hôn hít các kiểu mà giờ sao lại như chưa có gì xảy ra thế này? Lẽ nào tác giả quên mất? Từ chương này mình sẽ thay đổi xưng hô của nam nữ chính thành tôi - em/ tôi - anh cho phù hợp, cứ coi như không có đoạn trước kia vậy.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.