Thịnh Thế Độc Sủng: Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Sống
Chương 60: Trông Cô Rất Quen
Nam Tinh Tử
05/08/2022
Tân Tô Diệp được tha mạng thì lập tức bay vù đi.
Thấy trên mặt đất vẫn còn ba người đang nằm rên rỉ, Lệ Thù cầm lấy điện thoại di động ấn gọi vào số riêng của Kinh Châu.
“Yo! Không phải là cậu ba đây sao? Nhớ tôi rồi à?
"Nhà Chu Điển ở Bắc thành có ba bệnh nhân, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ, chắc là phải nằm cáng!"
Kinh Châu không kìm được mà chế nhạo nói: "Cậu ba biết làm việc thiện từ bao giờ vậy, thật là hiếm thấy!"
"Tôi cho cậu năm phút!"
Lệ Thù nói xong liền tuyệt tình cúp điện thoại.
Kinh Châu nhanh chóng chuẩn bị đồ, sau đó lái xe cứu thương tới thẳng nhà Chu Điển.
Lam Đạt Ý đứng chờ dưới lầu hồi lâu vẫn không thấy Tần Hải Đường xuống cho nên lo lắng muốn đi lên xem một chút, nhưng còn chưa bước tới cửa đã thấy một chiếc xe cứu thương đang tiến tới.
Chỉ thấy Kinh Châu cùng mấy người đàn ông vội vã bước xuống từ trên xe cứu thương, gương mặt vốn lạnh lùng kia vừa nhìn thấy Lam Đạt Ý thì bừng sáng hẳn lên.
Cô Lam, thật trùng hợp, chúng ta cùng lên chứ?"
Đạt Ý chỉ liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhanh chóng bước lên lầu.
"Em không sao chứ, Hải Đường?"
Đạt Ý lo lắng hỏi han.
Tần Hải Đường lắc lắc đầu, tỏ ý bảo cô ấy nhìn ba người trên mặt đất.
Lệ Thù nâng tay liếc nhìn đồng hồ, lại quay sang tán thưởng Kinh Châu vừa tiến vào.
"Bốn phút hai mươi giây, cũng không tệ lắm!"
Kinh Châu nhìn anh bằng một bộ mặt u ám.
"Cậu ba, nếu không phải bệnh viện của tôi ở gần đây thì tôi có mọc cánh cũng không thể đến nơi trong vòng 5 phút được đâu, cậu thấy hay lắm sao!"
Các trợ lý của Kinh Châu tiến hành kiểm tra đơn giản cho ba người kia một chút rồi đưa họ lên băng ca.
Từ lúc Lam Đạt Ý bước vào, ánh mắt Chu Điển không có giây nào rời khỏi cô ấy, bộ dáng quyến rũ mỹ lệ kia quả thật đã đâm thẳng vào tim cậu ta.
Hơn nữa cậu ta còn cảm thấy trông cô ấy rất quen, nhưng gặp ở đâu thì lại không nhớ nổi, có lẽ những mỹ nhân trên đời đều như vậy!
Lúc băng ca đi ngang qua chỗ Lam Đạt Ý, cậu ta ra hiệu cho bác sĩ dừng lại.
"Người đẹp, tôi thấy cô trông rất quen, hay là chúng ta làm quen một chút?"
Nói xong cậu ta còn đắc ý ném ra một ánh mắt quyến rũ, Lam Đạt Ý cố nén sự chán ghét, thiếu chút nữa đã bước lên đấm cho cậu ta một quyền.
Thấy trên mặt đất vẫn còn ba người đang nằm rên rỉ, Lệ Thù cầm lấy điện thoại di động ấn gọi vào số riêng của Kinh Châu.
“Yo! Không phải là cậu ba đây sao? Nhớ tôi rồi à?
"Nhà Chu Điển ở Bắc thành có ba bệnh nhân, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ, chắc là phải nằm cáng!"
Kinh Châu không kìm được mà chế nhạo nói: "Cậu ba biết làm việc thiện từ bao giờ vậy, thật là hiếm thấy!"
"Tôi cho cậu năm phút!"
Lệ Thù nói xong liền tuyệt tình cúp điện thoại.
Kinh Châu nhanh chóng chuẩn bị đồ, sau đó lái xe cứu thương tới thẳng nhà Chu Điển.
Lam Đạt Ý đứng chờ dưới lầu hồi lâu vẫn không thấy Tần Hải Đường xuống cho nên lo lắng muốn đi lên xem một chút, nhưng còn chưa bước tới cửa đã thấy một chiếc xe cứu thương đang tiến tới.
Chỉ thấy Kinh Châu cùng mấy người đàn ông vội vã bước xuống từ trên xe cứu thương, gương mặt vốn lạnh lùng kia vừa nhìn thấy Lam Đạt Ý thì bừng sáng hẳn lên.
Cô Lam, thật trùng hợp, chúng ta cùng lên chứ?"
Đạt Ý chỉ liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhanh chóng bước lên lầu.
"Em không sao chứ, Hải Đường?"
Đạt Ý lo lắng hỏi han.
Tần Hải Đường lắc lắc đầu, tỏ ý bảo cô ấy nhìn ba người trên mặt đất.
Lệ Thù nâng tay liếc nhìn đồng hồ, lại quay sang tán thưởng Kinh Châu vừa tiến vào.
"Bốn phút hai mươi giây, cũng không tệ lắm!"
Kinh Châu nhìn anh bằng một bộ mặt u ám.
"Cậu ba, nếu không phải bệnh viện của tôi ở gần đây thì tôi có mọc cánh cũng không thể đến nơi trong vòng 5 phút được đâu, cậu thấy hay lắm sao!"
Các trợ lý của Kinh Châu tiến hành kiểm tra đơn giản cho ba người kia một chút rồi đưa họ lên băng ca.
Từ lúc Lam Đạt Ý bước vào, ánh mắt Chu Điển không có giây nào rời khỏi cô ấy, bộ dáng quyến rũ mỹ lệ kia quả thật đã đâm thẳng vào tim cậu ta.
Hơn nữa cậu ta còn cảm thấy trông cô ấy rất quen, nhưng gặp ở đâu thì lại không nhớ nổi, có lẽ những mỹ nhân trên đời đều như vậy!
Lúc băng ca đi ngang qua chỗ Lam Đạt Ý, cậu ta ra hiệu cho bác sĩ dừng lại.
"Người đẹp, tôi thấy cô trông rất quen, hay là chúng ta làm quen một chút?"
Nói xong cậu ta còn đắc ý ném ra một ánh mắt quyến rũ, Lam Đạt Ý cố nén sự chán ghét, thiếu chút nữa đã bước lên đấm cho cậu ta một quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.