Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 3 - Chương 12: Song bào thai ác liệt (tàn nhẫn)

Vô Ý Bảo Bảo

04/02/2016

“Ai nha, có người không ngờ cùng chúng ta giống nhau đều lạc đường.” Trong đó có một thiếu niên trêu tức cười, nhíu mày nhìn Bạch Phong Hoa.

“Thoạt nhìn thì đúng.” Một thiếu niên thản nhiên nói.

“Này, tiểu tử, chủ nhân vườn này chưa mang bọn ta ra ngoài, chúng ta chơi trò chơi thế nào?” Trong đó một thiếu niên cười tủm tỉm nhìn Bạch Phong Hoa nói.

Bạch Phong Hoa híp mắt nhìn hai người, không nói gì.

“Thắng chúng ta, chúng ta đáp ứng ngươi một yêu cầu, gì cũng được a.” Thiếu niên tiếp tục nói.

“Trò chơi rất đơn giản, phân biệt được hai người chúng ta.Thắng, chúng ta đáp ứng ngươi một cái yêu cầu, thua để lại mạng ngươi.” Một cái thiếu khác cũng tủm tỉm cười, trong mắt nhưng không có cười.Có, chính là âm lãnh sát ý.

Ngay sau đó, hai người nháy mắt đi đến bên cạnh Bạch Phong Hoa, tại chỗ chỉ lưu lại tàn ảnh.

Hai người kia, không phải nói giỡn! Bạch Phong Hoa nhìn đáy mắt hai người nồng đậm sát khí.Hơn nữa, hai người này thực lực rất mạnh.

“Đây là trò chơi chúng ta thích nhất.” Thiếu niên cười tủm tỉm nhìn Bạch Phong Hoa.

“Ta là Lăng!” Một thiếu niên tuấn mỹ cười hì hì nói.

“Mà ta, là Dật.” Người thiếu niên bắt đầu kia cũng hì hì giới thiệu bản thân.

“Một hồi khẳng định sẽ có người mang bọn ta đi ra ngoài rời Miếu này, ngươi nếu không phân biệt được chúng ta, vậy tánh mạng ngươi liền chúng ta nhận.” Mặt giống nhau như đúc, khẩu khí cũng giống, khuôn mặt tươi cười cũng giống nhau.

Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn hai người, không nói gì.Nhưng trong lòng kinh ngạc hai thiếu niên trước mặt này là ai.Bạch gia nhân tài mới nàng đều biết, mà người tài Nhạc Lâm quốc, Bạch Phong Hoa chưa từng nghe nói qua có song bào thai thực lực mạnh như vậy.Hơn nữa, tính cách lại xấu xa như vậy.Thuận miệng liền quyết định sinh tử của người khác, đem chuyện như vậy coi thành trò chơi.

“Như vậy, chúng ta di chuyển một vòng, lại gặp được chúng ta, ngươi cần phải phân biệt được.” Hai thiếu niên tuấn mỹ đều lộ ra nụ cười sáng lạn, trăm miệng một lời nói ra một câu như vậy.

Tâm linh cảm ứng, Bạch Phong Hoa đều tin tưởng song bào thai là có tâm linh cảm ứng.Sao biết được đối phương suy nghĩ gì, thậm chí hai người không ở cùng nhau cũng có thể cảm nhận được đối phương có gặp nguy hiểm hay không.

Hai thiếu niên tuấn mỹ đi rời đi, lại ở trong vườn vòng quanh vài vòng.

Bên này, Tịch Nhiêu đã đi tới một cái tiểu viện vắng vẻ, chung quy đủ loại thảo dược kỳ quái, không ít thảo dược phơi nắng.

Tịch Nhiêu lặng yên không tiếng động bay vào sân, đi đến trước cửa phòng ở đẩy cửa đi vào.

“Chậc chậc, nơi này vẫn không thay đổi.” Tịch Nhiêu nhìn chung quanh, thuận miệng cảm thán.Hắn thuận tay tháo xuống mũ che mặt, dựa vào cạnh cửa.

“Ngài đến …” Trong phòng truyền đến một giọng nói trong trẻo.

“Ừ, đá hậu, chủ nhân ta tiến vào trong trận pháp, tìm người đem nàng đi ra.” Tịch Nhiêu nhìn người trong phòng.

Người nọ một đầu tóc đen dài như thác, trên mặt tuấn tú nhưng một mảnh trong trẻo lạnh lùng, ngón tay thon dài nhấc ấm trà trên bàn, vì Tịch Nhiêu rót trà.Hắn ngồi ở trên xe lăn, trên đầu gối là một cái chăn mỏng.Hiểu nhiên hai chân của hắn có vấn đề.Mà hắn tư thế tao nhã, giơ tay nhấc chân trong lúc đó đều lộ ra một cỗ ưu thương nhàn nhạt.

“Chủ nhân?” Nam tử thanh tú sửng sốt, động tác trên tay dừng lại, không thể tin nhìn Tịch Nhiêu.Hắn có chủ nhân? Làm sao có thể?

“Đươc rồi, ít nói nhảm, mau tìm người đem nàng đi ra.” Tịch Nhiêu không kiên nhẫn tiêu sái đên gần bàn, nâng ly trà nam tử thanh tú vì hắn rót, một ngụm uống xuống.

“Vừa rồi còn có hai người tiến vào trận pháp.Đã thật lâu thật lâu không có người cường đại như vậy tiến vào trận pháp trong vườn.” Nam tử thanh tú con ngươi ở chỗ sâu nhất hiện lên chút phức tạp.Nói xong cây này, nhìn Tịch Nhiêu, mỉm cười, “Ngài có khỏe không?”

“Có khỏe không.Nay không phải lúc hàn huyên.” Tịch Nhiêu buông cái chén, ngồi ở bên cạnh, lông mày nhướng lên, “Bắt đầu không phải không có tán gẫu, sau hẳn là rất thú vị.”

“Chưa bao giờ nhìn đến ngài có biểu tình như vậy.” Nam tử thanh tú kinh ngạc mim cười.

“Chân của ngươi, có tiến triển không?” Tịch Nhiêu nhìn nhìn chân nam tử thanh tú thuận miệng hỏi.

Những lời này làm cho nam tử thanh tú càng kinh ngạc hơn.Tịch Nhiêu lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hỏi qua muốn giúp điều trị chân hắn tốt.Nhưng là dùng biện của yêu thú, rồi sau đó có khả năng làm cho thân thể sẽ yêu hóa.Tuy rằng có thể khống chế, nhưng hắn không nghĩ chọn dùng biện pháp như thế.Cho nên hắn cự tuyệt.Tịch Nhiêu ở trong mắt của hắn, cũng không phải người quan tâm đến người khác.Lần này không ngờ mở miêng hỏi chân hắn?

“Không có.Bất quá, không cảm thấy cũng tốt.” Nam tử thanh tú mỉm cười, nhìn chằm chằm Tịch Nhiêu.Ở hận nhận thức, Tịch Nhiêu là một câu đố.Tịch Nhiêu cùng phụ thân mình quen biết, cùng gia gia nhận thức, thậm chí cùng tổ tiên nhận thức.Tịch Nhiêu ngẫu nhiên sẽ đến đây một chuyến, đến đây nói chưa được mấy câu liền bỏ đi.Hắn chỉ biết Tịch Nhiêu thân phận không đơn giản, nhưng Tịch Nhiêu rốt cuộc là ai, hắn cũng không rõ ràng.Chỉ biết là, Tịch Nhiêu đối với nơi này tựa hồ là hồi ức.Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Tịch Nhiêu, Tịch Nhiêu đang ngồi trên tường, nhìn dược thảo chung quanh. Ánh mắt thẫn thờ mà ưu thương.



“Vậy đi.” Tịch Nhiêu nói xong, đứng dậy, không nói thêm nữa, xuất môn lấy mũ che mặt đội vào, lập tức rời đi.

Nam tử thanh tú nhìn bóng lưng Tịch Nhiêu, trong lòng dâng lên cỗ cảm giác phức tạp khó tả.Có đôi khi không biết không phải mình không nhận thấy, luôn cảm thấy Tịch Nhiêu xuyên qua mình nhìn ai đó ….

Tịch Nhiêu đi xa, mới chậm rãi quay đầu nhìn cái tiểu viện kia.

Người kia, đã rời đi rất nhiều năm.

Sinh mệnh nhân loại thật sự là ngắn ngủi mà mỏng manh a.Chính mình nhìn theo hắn bao nhiêu đời con cháu rời đi, đã không còn nhớ rõ nữa.

Vẫn còn nhớ rõ, năm ấy chính mình mệt mỏi ngồi ở tường hóng gió, dưới tường người kia cười tiếp đón mình, mang sang một ly nước mát cho mình.

Cái tươi cười kia, chén nước mát kia …

***

Suy nghĩ càng nghĩ càng xa, Tịch Nhiêu dùng sức lắc đầu, đem suy nghĩ đó bỏ đi, cấp tốc đi lên phía trước.

Bên này, Bạch Phong Hoa đã được một tiểu sa di mang ra pháp trận, đứng ở trên một cái hành lang thật dài.

“Thí chủ, dọc theo hành lang này đi có thể nhìn thấy đại điện, xuyên qua đại điện là có thể nhìn thấy đại môn.” Tiểu sa di khách khí hướng Bạch Phong Hoa nói.

Bạch Phong Hoa gật gật đầu nói cảm tạ sau nhấc chân đi lên phía trước.

“Đợi chút! Tiểu tử!”

“Ha ha, tiểu tử, trò chơi nên kết thúc a.Đến đây đi, đoán xem ta là Lăng hay là Dật?”

Ngay tại thời điểm Bạch Phong Hoa chuẩn bị rời đi, phía trước hai thiếu niên tuấn mỹ giống nhau như đúc theo một tiểu sa di dẫn đường cũng đi ra.

Hai tiểu sa di kia còn chưa có rời đi, trừng lớn mắt nhìn hai thiếu niên tuấn mỹ giống nhau như đúc.Hai người này, giọng nói thật giống, cười cũng giống, quần áo kiểu tóc cũng giống, có thể phân biệt ai là ai sao?

Lăng cùng Dật hì hì cười, liếc nhau, trong mắt hiện lên ý cười lạnh.Trên thế giới này, không ai có thể phân biệt được bọn họ, bao gồm cả phụ mẫu! Thế giới này, không ai có thể hiểu bọn họ, vĩnh viễn sẽ không.

Bạch Phong Hoa nhìn hai thiếu niên trước mắt, thản nhiên cười lạnh một tiếng, xoay người ném hai chữ, “Nhàm chán!”

“Đứng lại!”

“Tiểu tử, ngươi thật đúng là ngạo mạn!”

Hai thiếu niên hiển nhiên không có ý định cứ như vậy thả Bạch Phong Hoa rời đi.Trong đó một người lắc mình chắn trước mặt Bạch Phong Hoa, một người sát ngay sau lưng.Hai người trên người đều tản ra chiến khí màu trắng nhàn nhạt, ánh mắt lại lạnh như băng.

Hai tiểu sa di kia đều không biết làm sao, lăng lăng đứng tại chỗ, đáy lòng dâng lên ý sợ hãi.

Bạch Phong Hoa xoay người, nhìn đến hai tiểu sa di vẻ mặt không biết nên làm sao, khẽ thở dài.Xoay người lần nữa đứng ở trước mặt thiếu niên, khẽ mở miệng, khẩu khí lạnh như băng: “Lăng, hai người các ngươi, ngu ngốc, nhàm chán!”

Chỉ một câu này thôi đã muốn nói ra thân phận hai người.Hai thiếu niên ở trong lời Bạch Phong Hoa nói ra, hoàn toàn hóa đá ngay tại chỗ.Bọn họ đầu óc nháy mắt trống rỗng.

Bạch Phong Hoa không để ý, lướt qua người chắn trước mặt, tính rời đi, “Đợi chút, đứng lại!” Hai thiếu niên phục hồi lại tình thần, lại ngăn ở trước mặt Bạch Pong Hoa.

“Ngươi cũng không đoán đúng a, tiền đặt cược chúng ta nên thu.” Trong đó một cái thiếu niên cười lạnh nhìn Bạch Phong Hoa nói như vậy.

Bạch Phong Hoa không tiếng động nhìn hai người, hai người ánh mắt nhìn Bạch Phong Hoa đều có chút tránh né.Hiển nhiên, Bạch Phong Hoa đoán đúng, mà hai người tính lừa gạt.

“Ai nha nha, chủ nhân, ngươi đi nơi nào, hại ta đi tìm a.” Bỗng nhiên một giọng nói mềm mại đáng yêu lọt vào lỗ tai mọi người.Bạch Phong Hoa nhìn Tịch Nhiêu bỗng nhiên xuất hiện đằng sau hai thiếu niên kia không nói gì.Mà hai thiếu niên kia cũng là cả kinh, đột nhiên xoay người sang chỗ khác.Là ai? Là ai có thể khiến bọn họ không hề phát hiện đứng ở ngay sau lưng bọn họ?

“Đi thôi.” Bạch Phong Hoa thản nhiên hướng Tịch Nhiên nói, rồi nhấc chân lướt qua hai thiếu niên đang sửng sốt, trực tiếp đi lên phía trước.

Tịch Nhiêu ha ha cười khẽ hai tiếng cũng xoay người đi theo phía sau Bạch Phong Hoa rời đi.Nhưng mà hai câu ha ha này rơi vào trong lỗ tai hai thiếu niên kia cũng là sởn tóc gáy.Bởi vì trong nháy mắt sát khí dời núi lấp biển bao phủ hai người bọn họ, làm cho bọn họ cơ hồ không thể hít thở không thông.

Đợi Bạch Phong Hoa cùng Tịch Nhiên đi xa, hai thiếu niên mới liếc nhau một cái, đều ở trong mắt đối phương thấy đươc kinh ngạc cùng không thể tin.Hai người tiến lên phía trước, đi một đường thảo luận.



“Dật, Nhạc Lâm quốc khi nào thì có cao thủ như thế?”

“Có lẽ không phải người Nhạc Lâm quốc.Có lẽ giống chúng ta tới trước chơi đùa.”

“Nhưng là không có nghe nói qua có cao thủ ẻo lả như vậy.” Lăng nhếch khóe miệng khinh bỉ nói.Lời này đương nhiên Tịch Nhiêu không nghe được, nếu nghe được, chỉ sợ hai người đó đã muốn bầm thây vạn đoạn.

Tiếp theo hai người trầm mặc xuống.Kỳ thật làm cho bọn họ để ý nhất không phải người đội mũ có thực lực đáng sợ, mà là thiếu niên kia có thể nhận ra bọn họ.

Hai người này đều không phải là người Nhạc Lâm quốc, mà người đệ nhất thế gia Lưu quốc.Minh Dật cùng Minh Lăng là đệ tử trực thuộc Minh gia, là hai tôn tử của Minh gia gia chủ.Bọn họ bền ngoài tuấn mỹ cùng thực lực không tầm thường ở Đai Lưu quốc có được lực ảnh hưởng không nhỏ.

Trầm mặc thật lâu sau, Lăng rốt cuộc mở miệng: ”Dật, lần đầu tiên có người nhận ra chúng ta.”

“Ừ.” Dật nói xong rồi không nói tiếp.

Lại là thời gian im lặng.

Hai người trong đầu buồn bực đi lên phía trước, thẳng đến ra đại môn Miếu tự.

“Dật, không nên chỉ ừ a! Chúng ta lúc này làm sao bây giờ?” Lăng vuốt tóc buồn rầu hỏi.

“Không biết.” Dật cũng gãi đầu, “Giết hắn là không có khả năng, ngươi không thấy được cái người mạnh mẽ bên cạnh hắn?”

“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải ngoan ngoãn chờ hắn xâu xé?” Lăng căm tức nhíu mày.

“Lại không biết, gặp lại hắn yêu cầu chúng ta, chúng ta liều chết không thừa nhận hắn đoán đúng không được sao.” Dật buông tay nói.

“Ừ, đúng, liền làm như vậy!” Lăng cũng vung quyền tỏ vẻ đồng ý phương pháp này tốt.

Hai người nói xong liếc nhau một cái, đều minh bạch ý tứ trong mắt đối phương.Tuy rằng không thừa nhận cái tên kia đã nhận ra bọn họ, nhưng cái tên kia nhận ra bọn họ là sự thật, cho nên bọn họ đều đối với tên kia cảm thấy hứng thú.

Hai người đối diện nhau gật gật đầu, đi nhanh tiến lên trước.

Bên này, Bạch Phong Hoa hướng Tiết gia đi đến.Vừa đến đại môn Tiết gia, liền nhìn đến Tiết Thần vui vẻ ra mặt chỉ huy người quét tước vệ sinh.Khi Tiết Thần nhìn đến Bạch Phong Hoa cao hứng tiến lên, vui mừng nói: “Ca, là ca làm đi, vừa rồi Bạch gia phái người đến, đưa lại đây không ít người.” Tiết Thần chỉ huy hai người hầu vệ sinh quét tức cửa.

Bạch Phong Hoa nhíu nhíu mày, động tác chủ mẫu thật đúng là mau.Bạch Phong Hoa hướng bên trong đi đến, nhìn đến trong viện rất náo nhiệt.Không ít thị nữ đang khẩn trương quét tước vệ sinh.

“Cái này tốt.Tiểu Thần, cha muội đâu?” Bạch Phong Hoa hỏi Tiết Thần.

“Ở thư phòng.” Tiết Thần trả lời, “Muội mang ca đi.”

Thư phòng? Vậy, vừa vặn.

Đi vào thư phòng, Tiết Chi Hạo đang sửa sang lại sách trong phòng, những thứ này đều là tài sản trân quý giá nhất của Tiết gia.Tiết Chi Hạo nhìn đến Bạch Phong Hoa cùng Tiết Thần đến đây, cười tủm tỉm hỏi: “Phong Hoa, Bạch gia hỗ trợ mời nhiều người như vậy, là công lao cháu đi?”

“Cậu, chuyện này nói sau.Cháu hôm nay tìm cậu, là có chuyện cầu xin.” Bạch Phong Hoa nghiêm mặt nói.

“A? Là chuyện gì?” Nhìn đến Bạch Phong Hoa biểu tình nghiêm túc, Tiết Chi Hạo buông gì đó trong tay, trịnh trọng hỏi.

“Giúp cháu họa một bức tranh, cháu miêu tả người, cậu họa, có thể chứ?” Bạch Phong Hoa hỏi.

Không đợi Tiết Chi Hạo nói chuyện, Tiết Thần đắc ý đoạt trước nói: “Ha ha, ca, ca nhưng tìm đúng người.Cha muội không chỉ có thể dựa vào người khác miêu tả họa trang, còn có thể nhìn đến một người, họa ra bộ dạng người nọ sau này.Tỷ như nhìn đến tiểu hài tử, là có thể họa ra bộ dáng đứa bé kia khi lớn lên.” Tiết Thần tự đắc hất đầu nhìn Bạch Phong Hoa hì hì nói, “Thế nào? Cha muội lợi hại đi.”

Bạch Phong Hoa vừa nghe, quả thật có chút giật mình, vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người họa đến tình trạng xuất thần nhập hóa như vậy, “Cậu, thật sự có thể?” Bạch Phong Hoa vui sướng nói.

Tiết Chi Hạo ngượng ngùng gật đầu, “Ta cũng có sở trường như vậy.Nếu ta học võ có thể được như vậy.Tiết gia cũng không rơi xuống tình trạng này.” Nói tới đây, Tiết Chi Hạo mi gian hiện lên tự trách.

“Cậu, người ai cũng có sở trường riêng, không kỳ quái.Đừng tự trách như vậy, cùng người không quan hệ.” Bạch Phong Hoa an ủi.

“Đúng vậy, cha, dù sao a, về sau nhà chúng ta sẽ không giống như trước.” Tiết Thần quyệt miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Phong Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook