Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 3 - Chương 13: Tịch Nhiêu âm hiểm keo kiệt

Vô Ý Bảo Bảo

04/02/2016

Tiết Chi Hạo nở nụ cười, khẽ gật đầu, Tiết gia có chuyển biến như vậy, tự nhiên đều liên quan đến Bạch Phong Hoa.

“Được rồi, Phong Hoa, cháu muốn ta họa người nào, miêu tả bề ngoài hắn.” Tiết Chi Hạo đi đến trước bàn học, trải rộng bức tranh giấy, lấy bút mực đến.

Bạch Phong Hoa gật gật đầu, đi tới, bắt đầu miêu tả dung mạo Mạc Thanh Tuyệt.Mà Tiết Chi Hạo là hạ bút ngưng thần, càng họa Bạch Phong Hoa càng sợ hãi than.Không ngờ có thể họa Thanh Tuyệt sinh động như thế.Nguyên tưởng rằng thế giới này tuyệt đối sẽ không có người đem phong thái Thanh Tuyệt bày ra.Nhưng mà, Tiết Chi Hạo hôm nay lại làm được.

Theo bức họa dần hoàn thiện, Tiết Thần ở bên cạnh sợ hãi than càng phát ra lợi hại.

“Oa, giống như thần tiên a.Trên thế giới này thật sự có người giống thần tiên sao?” Tiết Thần hai con mắt đều biến thành sao, còn kém chảy nước nước miếng.

“Là người yêu chủ nhân.” Tịch Nhiêu nói thẳng.

“Oa, khó trách, khó trách.” Tiết Thần nghịch ngợm lè đầu lưỡi.

Tiết Chi Hạo kinh hãi, cũng cười lên.Người yêu Phong Hoa sao? Thật xứng a.

Bức hoa rốt cuộc xong rồi, Tiết Chi Hạo cười xoay người từ phía sau ống đồng lấy ra một bức họa, đưa đến cho Bạch Phong Hoa.

“Đây là cái gì, cậu?” Bạch Phong Hoa nghi ngờ mở bức tranh, sau nhìn đến nôi dụng trên bức tranh, Bạch Phong Hoa ngây ngẩn cả người.Đây, rõ ràng là diện mạo của mình.Người trên mặt phong thái trác tuyệt, trông rất sống động.Tiết Chi Hạo chỉ thấy nàng tháo vòng tay một lần, cư nhiên đã đem bộ dạng của nàng ghi nhớ rõ ràng như vậy.

“Oa, không hổ là cha.” Tiết Thần nghiêng đầu đến, nhìn bức họa Bạch Phong Hoa sợ hãi than.

“Lần trước họa, không chê liền tặng cho cháu.” Tiết Chi Hạo mỉm cười nói.

“Oa, cậu, ngươi quá lợi hại.Cám ơn cậu.” Bạch Phong Hoa vẫn là lần đầu tiên thấy có người có thể đem người họa được bộ dáng như vậy, cao hứng đem hai bức tranh đều thu lại.Có bức họa Thanh Tuyệt, đến lúc đó ủy thác người hỗ trợ tìm người thuận tiện hơn.

Cứ như vậy, Bạch Phong Hoa mang theo bức họa Thanh Tuyệt cùng bức họa chính mình rời Tiết gia, cùng Tiết Chi Hạo nói lời từ biệt, Bạch Phong Hoa trước đi đến gia gia, nói cho bọn họ một tiếng mình muốn xuất môn một chuyến, nhất định sẽ ở trước thời điểm thất quốc tỷ thí trở về.Để bọn họ thuận tiện nói cho chủ mẫu Bạch gia biết.

Khi xong mọi chuyện, Bạch Phong Hoa mang theo hành trang có thần khí cùng nhóm tiểu thần thú, cùng Tịch Nhiêu chuẩn bị xuất phát.

“Muốn đi Dị thú cốc sao?” Tịch Nhiêu nghĩ nghi minh bạch ý đồ Bạch Phong Hoa.

“Ừ.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, muốn tra rõ thế giới này mười tám năm trước biến đổi rất lớn là vì sao, cũng chỉ có thể trước đến Dị Thú cốc tra xét.”Ở trên đường giúp ta làm tỉnh bọn họ lại.”

“Ừ.” Tịch Nhiêu đồng ý, tự nhiên biết Bạch Phong Hoa chỉ mấy đầu thú trong túi hành lý to kia.

Khi hai người dắt ngựa đi vào cửa thành lại phát hiện đã có người đợi bọn họ.Người nọ đúng là Bạch Thiên Kỳ.

Bạch Thiên Kỳ nhìn thấy hai người đến, không rên một tiếng, trực tiếp lưu loát phi lên ngựa, đi tới bên người Bạch Phong Hoa, ý đồ không cần nói cũng biết.Bạch Phong Hoa liếc mắt nhìn Bạch Thiên Kỳ vẻ mặt thờ ơ, cũng không nói chuyện, tùy ý hắn đi theo. Hiển nhiên đây là ý tứ của Bạch gia chủ mẫu.

Cứ như vậy, ba người im lặng rời đi.Tịch Nhiêu mang theo hai người, nhắm thẳng Dị Thú cốc mà đi.Một đường này, Bạch Phong Hoa ngẫu nhiên cùng Tịch Nhiêu nói vài câu, không cùng Bạch Thiên Kỳ nói câu nào, mà Bạch Thiên Kỳ cũng bảo trì bình thản, chỉ yên lặng đi theo bên cạnh.

Một ngày này, ba người tại ngoài đường hạ trại nghỉ tạm, giữa mùa thu, đến buổi tối có chút mát.Nhóm lửa trại, Bạch Phong Hoa nấu canh, nướng cánh gà mình thích nhất. Mùi đồ ăn làm cho Tịch Nhiêu không thích ăn đều liếm liếm đầu lưỡi.

Bạch Thiên Kỳ nhìn Bạch Phong Hoa từ trong Càn Khôn túi lấy ra đủ loại dụng cụ, hơi nhíu mày.Không ngờ ngay cả bát đũa cũng đều mang theo, Bạch Phong Hoa xuất ra hai bộ bát đũa, mắt nhìn Bạch Thiên Kỳ, do dự, vẫn lại lấy ra thêm một bộ.Múc thêm một chén canh đặt ở trên mặt đất, khẽ hướng Bạch Thiên đẩy tới, Bạch Thiên Kỳ lặng đi một chút, lập tức giật mình, tiến đến bưng canh lên uống, uống một ngụm liền kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa.

“Oa, chủ nhân, uống ngon, ngươi dùng cái gì để nấu a?” Tịch Nhiêu sợ hãi than truyền đến.Lúc này, Tịch Nhiêu đã tháo mũ che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt nữ nhân yêu nghiệt.Bạch Thiên Kỳ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Tịch Nhiêu, nhất thời khiếp sợ.Hoàn toàn thật không ngờ người đi theo bên cạnh Bạch Phong Hoa hóa ra là xinh đẹp như thế.

“Bỏ thêm chút gia vị thôi.” Bạch Phong Hoa uống canh, thuận miệng đáp.Nàng chính là góp nhặt một chút gia vị, mà chút gia vị này, người thế giới này còn chưa có phát hiện để dùng vào đồ ăn mà thôi.

Bạch Thiên Kỳ quay đầu nhìn Bach Phong Hoa, sau một lúc lâu không nói gì.

“Tịch Nhiêu, giúp ta đánh thức bọn họ.” Bạch Phong Hoa không có che dấu gì trước mặt Bạch Thiên Kỳ, mà đem bốn tiểu thần thú đang mê ngủ ra.

Tịch Nhiêu tủm tỉm uống thêm một hớp to nữa, thế này mới buông bát xuống, tiếp nhận bốn tiểu thần thú, ở giữa ánh mắt kinh ngạc của Bạch Thiên Kỳ, đem yêu lực rót vào trong cơ thể bốn thần thú.

“Ngao …”

“Nha …”



“Rống …”

“A ..”

Bốn thần thú phát ra tiếng gầm nhẹ, tỉnh lại.Khi bọn hắn tỉnh lại hứng thú phấn khích muốn bay lên trời.Chỗ này nguyên khí dư thừa như vậy, khẳng định bọn họ trở lại thế giới kia.

Ai ngờ, một bàn tay nhanh nhẹn bắt được cả bốn bọn họ.

“Các ngươi dị thú thật sự không lễ phép, ta khiến các ngươi tỉnh lại, không ngờ một tiếng cảm ơn chưa nói đã nghĩ chạy?” Tịch Nhiêu giọng nói mềm mại đáng yêu mang theo bất mãn, quát lớn bốn thần thú.

Tứ đại thần thú thế này mới phục hồi lại tinh thần, thấy Bạch Phong Hoa cùng Tịch Nhiêu còn có Bạch Thiên Kỳ.

“A, Bạch Phong Hoa.”

“Bạch Phong Hoa, chúng ta đã trở lại có phải hay không?”

“A, là vị này giúp chúng ta tỉnh lại sao? Thật sự cám ơn ngươi.”

Tứ đại thần thú thế này mới bắt đầu nói lời cảm tạ, giọng điệu che dấu không được vui sướng.Đã bao nhiêu năm, rốt cuộc có thể trở lại cố hương, cuối cùng có thể nhìn thấy đồng bạn.

“Trước không cần cao hứng.” Tịch Nhiêu tay túm lấy tứ đại thần thư không có buông ra, ngược lại dùng sức lắc lư, “Các ngươi trở lại thế giới này, nhưng cố hương các ngươi Dị Thú cốc, đã không còn một dị thú nào.”

Bạch Thiên Kỳ nhìn một màn này cũng là kinh ngạc không thôi.Dị thú! Dị thú có được năng lực cường đại, vào mười tám năm trước liền toàn bộ bị diệt sạch, nay xuất hiện rõ ràng ở trước mắt hắn.Hơn nữa, nhóm dị thú rất cao ngạo, căn bản khinh thường cùng nhân loại tiếp xúc, theo giọng điệu của bọn họ cùng Bạch Phong Hoa rất quen thuộc? Đây là có chuyện gì?

“Cái gì?” Tứ đại thần thú sửng sốt, đều nhìn về phía Tịch Nhiêu, không rõ lời Tịch Nhiêu là có ý gì.

Tịch Nhiêu đem tứ chi bốn tiểu thần thú buông ra, không chút để ý trần thuật biến cố phát sinh vào mười tám năm trước.Sau khi nói xong, nhóm thần thú có phản ứng khác nhau.

“Không có khả năng! Ngươi gạt chúng ta! Làm sao có thể!” Chu Tước quát to, trong giọng tràn ngập phẫn nộ còn có bi thương dễ dàng phát giác.

“Ngươi là nói, đồng bọn chúng ta toàn bộ biến mất?” Thanh Long trầm ổn hơn, “Là thời gian mười tám năm trước toàn bộ biến mất.”

“Chúng ta, tìm thời gian dài như vậy, cố gắng như vậy mới trở lại cố hương ..” Bạch Hổ giọng nói đầy đau thương, thực đau lòng.

Huyền Vũ trầm mặc, tâm tình tự nhiên cũng rất nặng nề.

“Cho nên chúng ta hiện tại đang hướng nơi đó đến, xem có thể tra ra rốt cuộc nguyên nhân là sao.” Bạch Phong Hoa chờ bốn thần thú đều an tĩnh lại, trầm giọng nói, “Các ngươi cũng không nên tùy tiện hiện thân ra.Hiện tại các ngươi là dị thú cuối cùng của Dị Thú cốc.Nếu bị người có hữu tâm phát hiện sự tồn tại của các ngươi sẽ thực phiền toái.”

“Hừ! Cho rằng ta sợ người hữu tâm sao?” Chu Tước buồn bực vỗ cánh, dấy lên một cỗ gió cực nóng.

“Có thể làm cho nhóm dị thú cốc toàn bộ trong một đêm đều biến mất, hẳn cũng không phải người bình thường.” Tịch Nhiêu chẳng hề đề ý xen vào một câu.

Chu Tước ánh mắt biến đổi, ảo não dâng lên.

“Trước khi chưa điều tra rõ ràng, liền rước lấy một ít phiền toái không cần thiết, không đáng.” Bạch Phong Hoa nhìn ánh mắt tứ thần thú ảm đạm, nhịn không được lên tiếng an ủi, “Tóm lại chúng ta vẫn nên đi Dị Thú cốc điều tra chút.”

Tứ thần thú rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, gật gật đầu.

Tiếp theo tứ thần thú nói cho Bạch Phong Hoa một sự kiện.

Bọn họ vốn là bốn loại dị thú trong Dị Thú cốc, một ngày bướng bỉnh, không biết sao bị cuốn đến hạ giới.Nhưng bọn họ phát hiện ở thế giới đó lực lượng không mạnh bằng bọn họ, bọn họ ở cái Vị Diện đó vô cùng cường hãn.Cho nên bọn họ có chút đắc ý vênh váo.Dẫn đến thế giới hỗn loạn, cuối cùng bị người phong ấn.Mà bọn họ vốn tên cũng không phải gọi là Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, tên đó, là tên chung của bốn loại dị thú trong Dị Thú cốc mà thôi.Bọn họ đều có tên riêng của chính mình.Mà nói lên tên, bọn họ còn lại cự tuyệt lộ ra tên thật sự, làm cho Bạch Phong Hoa vẫn là y trước kia gọi bọn như vậy.

Một hàng ba người hướng Dị Thú cốc tiến vào, ở trên đường Bạch Phong Hoa thấp giọng hỏi Tịch Nhiêu: “Tịch Nhiêu, ngươi có biết cỏ Phong Tình, hoa Quế Tây, cỏ Băng khóa sao?”

Tịch Nhiêu sửng sốt, quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa: ”Ngươi muốn dược thảo đó làm cái gì? Đó là dược thảo âm hàn vô cùng.”

“Cho ngoại công chữa bệnh dùng a.” Bạch Phong Hoa nói.



“Hoa Quế Tây cùng cỏ Băng Khóa đơn giản, Bạch gia có Hoa Quế Tây, cỏ Băng Khóa, ở Hắc thủy cốc có.Chỉ là Phong Tình cỏ phiền toái.Phong Tình chỉ có ở phía sau núi Dịch Phong phái mới có, sinh trưởng ở nơi cao nhất.Dịch Phong phái thủ vệ sâm nghiêm, ta cũng không nguyện ý đi đến cái chỗ quỷ quái đó.Ra vẻ ngụy quân tử đạo mạo ta nhìn thấy đã muốn nôn.”

“Vậy, chúng ta trước hết lấy cỏ Băng Khóa đi.” Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ hoa Quế Tây chủ mẫu bên kia có, chỉ cần mình mở miệng tự nhiên không thành vấn đế.Cỏ Phong Tình …Dịch Phong phái ..Chính mình chưa gặp mặt tiểu cậu đã bị người Dịch Phong phái hại chết.Cỏ Phong Tình, bất kể như thế nào mình chính là tình thế bắt buộc.Làm cho Dịch Phong phái tự mình đến trước mặt của mình, hay là chính mình cường thế đi cướp lấy, nói sau đi.

“Có thể, trước đi Dị Thú cốc, sau đó đi Hắc Thủy cốc.Dù sao cũng là cùng một phương hướng.” Tịch Nhiêu nhún vai, không sao cả đáp ứng xuống.

Tịch Nhiêu những lời này nói hơi lớn, khiến Bạch Thiên Kỳ nghe được.Bạch Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, hỏi: “Bạch Phong Hoa, ngươi muốn đi Hắc Thủy cốc?”

“Như thế nào?” Lâu như vậy Bạch Thiên Kỳ lần đầu tiên mở miệng.

“Hắc Thủy cốc, nguy cơ trùng trùng.Có không ít yêu thú cường hãn tồn tại, chủ yếu nhất là yêu thú đều là loài hung ác cực kỳ.Hắc Thủy cốc một yêu thú cường đại nhất là một Cự Mãng, không ít người từng có chủ ý đánh hắn, cuối cùng đều không còn mạng ra Hắc Thủy cốc.” Bạch Thiên Kỳ kiên nhẫn giải thích.

“Đó cũng là xứng đáng a, chính ngươi đều nói, là những người này đánh chủ ý lên hắn.Nhân loại đúng là tham lam xấu xí tự hại chết bản thân.” Tịch Nhiêu chẳng hề để ý châm chọc một câu.

Bạch Thiên Kỳ nhíu mày, Tịch Nhiêu nói giống như hắn không phải nhân loại.Tuy nghe không lọt tai, nhưng sự thật là vậy.Nghe đồn Cự Mãng kia cả người đều là bảo khố.Da nó làm thành nhuyễn giáp, đao thương bất nhập, đối mặt công kích của cao thủ cường đại cũng có thể ngăn cản đại bộ phận bị thương tổn.Răng nó lại ‘vô kiên bất tồi’ (không có gì kiên cố mà không phá nổi), là nguyên liệu làm binh khí tốt nhất.Mà thịt hắn lại ngon đến cực điểm, ăn có thể làm cho người kéo dài tuổi thọ.Mà máu tươi để nữ nhân uống lại có thể bảo dưỡng dung nhan.Còn có mật xà, hiệu quả càng không cần phải nói.Những điều này đều là truyền thuyết, nhưng mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ, cho nên tre già măng mọc bước vào phiến khe cốc kia.Cuối cùng kết quả tự nhiên là không có trở về.Hiện tại người đi đương nhiên ít đi.

“Sao, Cự Mãng kia có sức quyến rũ gì làm cho người ta điên cuồng như vậy?” Bạch Phong Hoa gọi hỏi.

Bạch Thiên Kỳ đem lời đồn đại khái nói cho Bạch Phong Hoa nghe, cũng là một lần theo dọc đường đi hắn nói nhiều nhất.

“A? Thực sự thần kỳ như vậy? Vậy đi thử!” Bạch Phong Hoa cười nói.

Tịch Nhiêu co rút khóe miệng, trong lòng bi ai thở dài, tội lỗi, tội lỗi, hết thảy đều là tạo nghiệt chính mình gây ra a.

Bên này, trên một gốc đại thụ ở Hắc Thủy cốc, một nam tử tóc đen tung bay theo chiều gió, hắn nhìn phong cảnh trong cốc.Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, hắn bất nhã hắt xì hơi một tiếng.

“Chủ nhân, ngài không sao chứ? Ngài chẳng lẽ cảm lạnh?” Bên cạnh, một con rắn nhỏ, há mồm nói tiếng người hỏi.

Gân xanh từ cái trán nam tử hiện ra, nam tử tuấn mỹ quay đầu hướng về phía con rắn nhỏ tức giận mắng: “Ngu xuẩn! Yêu thú cũng sẽ cảm lạnh sao? Ít nói lời ngu xuẩn đó cho ta! Lăn xuống đi, đừng ở chỗ này gây cản trở ta.”

Con rắn nhỏ kia bị dọa sợ bịch trượt xuống đại thu.Mà nam tử tuấn mỹ ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tịch Nhiêu chết tiệt, tiện nhân này, chẳng lẽ hắn vừa ra ám chiêu đùa giỡn gì? Trong lòng cảm giác xấu trừ hắn ra còn ai vào đây?” Cũng không trách nam tử tuấn mỹ kia nhắc tới Tịch Nhiêu lại thống hận như vậy.Lời đồn cả người hắn là bảo khố đều là tên khốn khiếp đó truyền đi.Mà nguyên nhân chính là bởi vì bọn họ đồng thời nhìn trúng một quả táo, người đến hái trước chính là hắn, không phải Tịch Nhiêu.Sau đó khốn khiếp keo kẹt Tịch Nhiêu đi nhân loại phát tán tin đồn cả người mình đều là báu vật.Tuy rằng lời đồn cơ bản đều là sự thật, nhưng vừa nghĩ tới nhân loại tham lam vô sỉ kia một đoạn thời gian không ngừng bước vào Hắc Thủy cốc quấy rấy sự thanh tịnh của hắn, hắn chính là một bụng đầy hỏa.

Mười ngày sau, Bạch Phong Hoa một hàng ba người đi tới Dị Thú cốc.Bốn tiểu thần thú đều từ trong hành lý Bạch Phong Hoa chạy ra, vội vàng tìm kiếm nhà trong trí nhớ. Nhưng mà, bọn họ đối mặt là một mảnh hoang vắng.Cỏ dại mọc thành bụi, không có dấu hiệu của sinh mệnh nào.Nơi này là đống đá hỗn độn lớn nhỏ, mặt trên đầy cỏ rêu.Mơ hồ có thể thấy được, có chút cự thạch chồng lên thành huyệt động, nhưng mà cũng đã bị sụp xuống.

Bạch Phong Hoa ngồi xồm xuống nhìn đất màu nâu, bốc một nhúm, “Đất nơi này, trước kia màu đen phì nhiêu.Nhưng đêm hôm đó, bị máu nhóm dị thú nhuộm màu đỏ.Hiện tại biến thành màu nâu.Hơn nữa, không có tìm được một đầu thi thể dị thú nào.” Tịch Nhiêu ở bên cạnh giải thích.

Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn tình cảnh đổ nát thê lương trong khe cốc, không ít cây cối cũng bị bẻ gẫy chặn ngang, đã héo chết.Có thể tưởng tượng lúc ấy tất nhiên ở trong này đã xảy ra một hồi ác chiến.

Bốn tiểu thần thú tìm thật lâu, cuối cùng tìm thấy nhà sụp xuống.Mà người nhà, lại sớm không có bóng dáng ai.Bốn tiểu thần thú vừa vội vừa tức, di chuyển lung tung, kêu gọi.Nhưng trả lời bọn họ là một mảnh tĩnh mịch.Bạch Phong Hoa cũng không lên tiếng ngăn cản bọn họ, mà là lẳng lặng đợi bọn họ bình tĩnh lại.

Qua thật lâu thật lâu, bốn tiểu thần thú rốt cuộc bình tĩnh lại, tinh thần chán nản bay đến bên người Bạch Phong Hoa.

“Các ngươi trong dị thú cốc, còn có nơi nào bí mật sao?” Bạch Phong Hoa lên tiếng hỏi.

Vừa hỏi xuống, bốn thần thú con ngươi sáng ngời, đều nghĩ đến một chỗ.Đó là Thạch u động, là cấm địa của Dị Thú cốc bọn hắn.Bon họ cho tới bây giờ vốn chưa có đi vào, bởi vì không có tư cách.Chỉ có tộc trưởng bọn họ mới có tư cách đi vào.

“Có là có, bất quá là không biết còn không? Hơn nữa chúng ta không có biện pháp mở ra.” Thanh Long đáp.

“Cha ta trước kia là thủ vệ ở đó, bản thân ta vụng trộm nghe được một chút chuyện về Thạch U động.” Bạch Hổ hưng phấn nói, “Nơi đó chỉ có tộc trưởng mới có thể đi vào, chúng ta dị thú bình thường không có cách nào đi vào.Bất quá có thể đi nhìn xem.”

“Vậy, đi xem đi, có lẽ có manh mối gì đó.” Bạch Phong Hoa nói.

“Ừ, ta dẫn đường.” Bạch Hổ bay ở phía trước, lướt qua phế tích, hướng chỗ sâu nhất của khe cốc đi đến.Ở chỗ sâu nhất trong khe cốc, có một hồ nước thật lớn, mà trên hồ nước kia hình như là một cầu treo không nhỏ, hiện tại chỉ nhìn đến bên hồ có một mảnh gỗ bị tàn phá còn lại.Ở đối diện hồ nước, là một mặt thạch bích, thạch bích thực bình thường.

“Thạch U động ở ngay tại bên kia.Chúng ta là nhìn không thấy cũng mở ra không được.” Bạch Hổ giơ móng vuốt chỉ vào thạch bích đối diện hồ nước nói.

Tịch Nhiêu cùng Bạch Thiên Kỳ đều giật mình, bởi vì bọn họ quả thật không thấy được cái gì.Cùng bốn thần thú giống nhau, bọn họ đều là nhìn thấy một mặt thạch bích bình thường.

Nhưng mà Bạch Phong Hoa lại ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng thấy rõ ràng trên thạch bích có một cái miệng động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Phong Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook