Thịnh Thế Sủng Hậu

Chương 10: Đút cháo.

Quân Lai

15/04/2017

Sau khi Tề Cảnh Hoán từ Vĩnh Thọ Cung đi ra liền trực tiếp đến ngự thư phòng xử lý công việc, lúc trở lại Thánh Ninh Cung mới phát hiện Thẩm Ấu An không ở đây, tâm tình không được tốt, bữa tối cũng ăn được vài miếng, liền đi Tây Noãn Các, Cao Hòa phát hiện sắc mặt bệ hạ không được tốt, nhìn qua mấy cung nhân trong phòng, mới hiểu rõ, vội vàng phái người đi tìm Thẩm Ấu An.

Lúc Thẩm Ấu An trở lại, Cao Hòa vội vàng nghênh đón.

“Cao tổng quản.”

Thẩm Ấu An mang theo hai tiểu cung nhân sau lưng nhún người thi lễ.

“Ai da, cô nãi nãi của ta, ngươi đi đâu thế.”

Thẩm Ấu An vừa muốn trả lời, liền bị Cao Hòa ngắt lời: “Được rồi, mau vào hầu hạ bệ hạ, bệ hạ chờ lâu rồi.”

Thẩm Ấu An vừa nghe lời này, xoay người dặn dò tiểu cung nhân để đồ trong phòng, còn mình thì đi Tây Noãn Các.

Đến Tây Noãn Các, thấy Tề Cảnh Hoán đang xử lý công việc, nàng cũng không dám quấy rầy, đứng thẳng sau lưng Tề Cảnh Hoán.

Lúc trước Tề Cảnh Hoán muốn nàng giải thích, thấy nàng không nói gì đứng ở đằng sau, hơn nữa cũng không thấy nàng có ý định nói cái gì.

Hắn liếc nàng một cái, vừa phê duyệt tấu chương vừa nói: “Đi đâu?”

Thẩm Ấu An sững sờ, lập tức trả lời: “Bẩm bệ hạ, kim tuyến dùng để thêu gối không đủ, nô tỳ đi Thượng Phục Cục lấy một ít.”

Nàng vừa nói như vậy, trong lòng Tề Cảnh Hoán có tính toán.

“Loại chuyện nhỏ nhặt này, phân phó cung nhân làm là được, nàng là Tư Tẩm, chút chuyện nhỏ này còn cần tự mình làm sao.”

“Có mấy loại kim tuyến màu sắc và hoa văn khác nhau, nô tỳ sợ các nàng không biết.”

Kim tuyến còn cần phân biệt sao, Tề Cảnh Hoán không biết, cũng không hiểu, chỉ tỏ ra bất mãn vì hôm nay nàng đi lâu như vậy, “Vì sao lại đi lâu thế?”

“Có một cô cô ở Thượng Phục Cục không biết nhiều về kỹ thuật thêu, nên chậm trễ thời gian.”

Mặc dù không hiểu vì sao bệ hạ đào gốc bới rễ như thế, nhưng Thẩm Ấu An vẫn trả lời thật.

“Nàng là nữ quan bên cạnh trẫm, không phải là nữ quan của Thượng Phục Cục, kỹ thuật thêu của cung nhân Thượng Phục Phục không tốt thì có người Thượng Phục Cục dạy, không cần nàng làm.”

“Nô tỳ biết sai rồi.”

nói xong liền quỳ xuống nhận tội, Tề Cảnh Hoán nhanh tay giữ nàng lại nói: “Trẫm chỉ nói vậy không trách nàng, không cần phải quỳ, tật xấu động một chút là quỳ này của nàng nên đổi.”

“Dạ.”

“Sau này không được phép tự ý rời Thánh Ninh Cung.”

“Dạ.”

Tề Cảnh Hoán để bút lông xuống, nhìn thẳng Thẩm Ấu An nói: “Mỗi ngày trẫm đều phải đối mặt với những đại thần thao thao bất tuyệt nên hơi nhức đầu, cho nên trẫm muốn có người trò chuyện ở Thánh Ninh Cung giải buồn, nhưng mà các ngươi rất khó hiểu, đều trả lời trẫm một chữ, trong lòng trẫm không thoải mái, cho nên về sau trả lời nhiều hơn, có hiểu không?”

Bị bệ hạ nhìn thẳng như vậy, Thẩm Ấu An muốn xem nhẹ cũng không được, ngẩng đầu lên, đối mặt với Tề Cảnh Hoán, Tề Cảnh Hoán thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, nàng không hiểu, mỗi ngày đều bị đại thần thao thao bất tuyệt, trở về không phải cần yên tĩnh sao?



“Trả lời trẫm, có hiểu không?”

“Thưa bệ hạ, nô tỳ hiểu.”

Cuối cùng cũng không phải một chữ.

“Ấu An cô nương.”

Cao Hòa bưng khay nạm vàng, đứng ở cửa nhỏ giọng gọi Thẩm Ấu An, Tề Cảnh Hoán nghe thấy giật giật khóe miệng, tiếp tục nhìn tấu chương.

Thẩm Ấu An nghe thấy Cao Hòa gọi nàng, đi tới bên cạnh nhún người thi lễ nói: “Cao công công.”

Cao Hòa đưa cái mâm trong tay cho nàng, nhẹ nói: “Ấu An cô nương, bữa tối bệ hạ mới dùng một ít, ngươi mang chén cháo này cho bệ hạ.”

Thẩm Ấu An nhận cái mâm, nhìn bệ hạ vẫn đang phê duyệt tấu chương, quay mặt nói: “Nô tỳ chưa bao giờ hầu hạ bệ hạ dùng bữa ở Tây Noãn Các, xin hỏi công công, lúc bệ hạ dùng bữa, nô tỳ nên hầu hạ như thế nào.”

Chắc là bị tính cách kỳ lạ của bệ hạ làm cho sợ, lời nàng vừa nói ra, Cao Hòa cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của bệ hạ, giật thót mình, vừa cười vừa nói: “Ấu An cô nương, bệ hạ rất yêu thương dân, thường phê duyệt tấu chương đến khuya, phê duyệt tấu chương rất khó dùng bữa, ngươi cứ trực tiếp đút cho bệ hạ.”

“Hả?”

“Đúng vậy, ngươi cứ dùng muỗng đút cho bệ hạ.” Cao Hòa nói mơ hồ.

“Dạ.”

Bệ hạ hài lòng, dùng ánh mắt tán thưởng Cao Hòa, thu hồi ánh mắt, lúc này, tâm tình bệ hạ rất tốt, quả nhiên lúc trước cảnh cáo Cao Hòa cũng hữu dụng, Cao Hòa hầu hạ mình đã lâu, hiểu rõ tâm tư mình.

Thẩm Ấu An bưng cái mâm, mang mâm để trên bàn, bưng chén lên, nhìn Tề Cảnh Hoán nói: “Bệ hạ, mời dùng cháo.”

Tề Cảnh Hoán nhíu mày, cầm bút phê duyệt tấu chương, không nhìn Thẩm Ấu An.

Thẩm Ấu An cầm thìa, đưa đến bên miệng Tề Cảnh Hoán, lúc này Tề Cảnh Hoán mới há miệng ăn một miếng, sau cùng, hắn nói: “Quá nóng, thổi một chút.”

Thẩm Ấu An ngẩn người, dùng thìa múc một miếng, để gần môi thổi thổi, ai ngờ Tề Cảnh Hoán đột nhiên đến gần, ngậm thìa cháo kia vào trong miệng, dọa Thẩm Ấu An run tay, chén cháo rơi xuống đất.

“A, nô tỳ đáng chết.”

Thẩm Ấu An quỳ trên mặt đất thỉnh tội, Tề Cảnh Hoán nhìn chằm chằm chén cháo, con mắt bốc lửa, cứ lãng phí cơ hội một cách vô ích như vậy.

Đột nhiên thấy cổ tay Thẩm Ấu An còn dính ít cháo, bỗng nhiên tức giận, vội vàng lấy khăn tay trong người buộc vào hỏi: “Nóng không.”

Lúc này Thẩm Ấu An choáng váng, đây không phải là khăn tay nàng ném đi mấy ngày trước sao? Tại sao lại ở trên người bệ hạ, còn bệ hạ lúc này đang lo lắng nên không chú ý.

Nàng nhẹ nhàng rút tay từ trong tay Tề Cảnh Hoán, nói: “Bệ hạ, cháo rất ấm, không nóng.”

Tề Cảnh Hoán phản ứng lại, vừa rồi phản ứng của hắn quá kịch liệt, lại liếc nhìn chiếc khăn vẫn còn trên cổ tay Thẩm Ấu An, ho khan hai tiếng nói: “Việc này, nếu không có chuyện gì, đừng quỳ nữa, bảo mấy người vào dọn dẹp đi.”

“Dạ.”

Thẩm Ấu An đứng dậy, đi ra bên ngoài, Thái Huyên thấy cổ tay nàng có cái khăn, cho rằng nàng bị thương, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, bị thương sao?”



Thẩm Ấu An lắc đầu nói: “Không có, muội làm đổ chén, bệ hạ bảo muội gọi người vào quét dọn.”

“Vậy cổ tay muội như này là sao.”

“Chén đổ nên ít cháo dính vào tay, không sao, cháo rất ấm.”

Thái Huyên vén khăn ở cổ tay nàng thấy không sưng đỏ, mới nghiêm mặt giáo huấn: “Muội nhá, lần sau phải cần thận một chút, cũng may cháo không nóng, nếu mà nóng, người chịu tội là muội đấy.”

Nói xong liền phân phó cung nhân đằng sau đi vào quét dọn.

“Thái Huyên tỷ, bệ hạ còn chưa dùng bữa, không bằng tỷ đi vào hầu hạ bệ hạ dùng bữa.”

Cao Hòa ở bên ngoài tản bộ vừa vặn nghe được những lời này, vội nói: “Bệ hạ quen ngươi hầu hạ, ngươi mau bưng cháo đi vào hầu hạ, đừng để bệ hạ đói bụng.”

“Dạ.”

Mặc dù không hiểu rõ ràng Thái Huyên tỷ từ nhỏ ở bên người hầu hạ bệ hạ còn quen hơn mình, nhưng Thẩm Ấu An vẫn lập tức đồng ý, tính tình vị bên trong gần đây kỳ quái, mặc dù có một số việc nàng không hiểu, nhưng vì sợ vị kia phát hỏa, nàng mang khăn tay trên cổ tay để trong phòng, bưng một chén cháo nữa đi vào.

Cuối cùng bệ hạ cũng vừa lòng thõa mãn ăn cháo Thẩm Ấu An tự tay đút, tâm tình tốt hơn nhiều, không chỉ vài người bên cạnh cảm nhận được bệ hạ nồng đậm ý xuân, hôm sau vào triều các quần thần cũng cảm nhận được tâm tình bệ hạ rất tốt, những quan viên thiếu bạc nhân cơ hội này bày tỏ hy vọng mình có thể phụ trách công trình để thu được một khoản, bệ hạ vung tay đồng ý, hộ bộ thượng thư đáng thương dùng ống tay áo che trái tim co rút.

Lúc đầu xuân, quần áo dày đổi thành quần áo mỏng, ánh mặt trời dưới tòa cung điện lóng lánh dịu dàng, tinh thần các cung nhân cũng tốt hơn nhiều, Thẩm Ấu An bưng chậu rửa mặt vào cửa thấy Bích Đồng ngồi trước gương đồng kẻ lông mày, trên mặt vui vẻ.

Để chậu xuống, Thẩm Ấu An đi đến sau lưng Bích Đồng, vừa cười vừa nói: “Tâm tình tỷ tỷ hôm nay không tệ.”

Bích Đồng thấy nàng lại gần, xoay người kéo nàng ngồi xuống: “Để ta kẻ cho muội.”

Thẩm Ấu An cười đẩy nàng, nói: “Không cần, tỷ cứ kẻ cho mình đi.”

Bây giờ nàng không có nha đầu hầu hạ, cũng không thể liên tục làm phiền Bích Đồng, mình cũng nên theo Bích Đồng học hỏi chút ít, bây giờ trang điểm đơn giản nàng còn biết.

“Ngày mai là ngày nữ quan gặp mặt gia đình, đến lúc đó muội nhất định phải dậy sớm, ta trang điểm cho muội thật xinh đẹp.”

Nghe nàng nói như vậy Thẩm Ấu An mới nhớ tới ngày mai nữ quan nhận ân gặp mặt người nhà trước cửa, nghĩ tới đây nàng không khỏi cười khổ một cái, không biết ngày mai ai sẽ đến đây?

“Làm sao vậy?”

Bích Đồng thấy thần sắc nàng không đúng, lo lắng hỏi.

“Không sao.”

Thẩm Ấu An phục hồi tinh thần, cười cười với Bích Đồng: “Nghe nói tỷ tỷ còn có một muội muội, tiểu cô nương rất thích đẹp, muội còn vài cái trâm gài tóc và cài đầu, ngày mai tỷ tỷ đều cầm mang cho muội muội đi."

“Cái gì mà tiểu cô nương, nó cùng muội không khác là bao, muội muội tỷ cũng nhỏ tuổi hơn so với muội một chút, những thứ kia đều là đồ tốt, sao nó có thể dùng được.”

Đồ của Thẩm Ấu An đều là đồ tốt, dù nàng ở bên cạnh bệ hạ hầu hạ nhiều năm cũng không có những đồ tốt đó, bây giờ muốn tặng cho mình, tất nhiên là không thể nhận.

“Những thứ đó để ở chỗ muội cũng lãng phí, bệ hạ không cho muội dùng, không bằng để cho muội muội tỷ mang về, tiểu cô nương thích, chúng ta ở trong cung hầu hạ bệ hạ, bệ hạ không cho dùng, chúng ta tất nhiên không được dùng.”

Nàng nói như vậy Bích Đồng cũng không khách khí nữa, bệ hạ chưa bao giờ nói qua không cho các nàng dùng trâm gài tóc và cài đầu, không biết vì sao bệ hạ không cho Ấu An mang, hiện tại trên đầu tiểu cô nương mỗi ngày đều trắng trong thuần khiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Sủng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook