Thịnh Thế Sủng Hậu

Chương 9: Thái hậu.

Quân Lai

12/04/2017

Edit: meowluoi.

Hoàng đế nhận được lệnh của thái hậu cũng rất buồn bực, mẫu hậu, thái hậu nương nương luôn ở cung Đại Dục, từ trước đến nay đều không nhúng tay vào chuyện triều chính, thậm chí cả hậu cung cũng giao cho phi tử hắn xử lý, hắn rất kính trọng mẫu hậu, đời trước rất kính trọng, đời này, có kính trọng lại thêm phần áy náy, đời trước, hắn vì Ấu An mà trở nên điên cuồng, thái hậu tuổi già vì nhi tử ngày đêm vất vả, là hắn bất hiếu, khi đó trên người hắn là gánh nặng giang sơn, sống như cái xác không hồn, thương mẫu hậu, cuối cùng vẫn là thái hậu người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Đời này, mẫu hậu hắn vẫn giống như trước, không can thiệp nhiều đến chuyện của hắn, nhưng mà hôm nay, mẫu hậu hắn uyển chuyển đề ra hy vọng hắn có thể ngủ nhiều hơn ở hậu cung, đời trước, cho dù sau này hắn không có con nối dòng, mẫu hậu hắn cũng chưa bao giờ đề cập đến yêu cầu này.

Mẫu thân lo lắng cho thân thể nhi tử, uyển chuyển bày tỏ hy vọng nhi tử có thể sinh cho bà hai tôn tử, sợ làm nhi tử tổn thương, bà cẩn thận quan sát vẻ mặt của nhi tử không lúng túng, mới thở phào nhẹ nhõm, chuyển động vòng tay ở cổ tay nói: “Có phải không thích những phi tử trong hậu cung kia không, nếu cảm thấy tính cách không hợp, mẫu hậu sẽ thay con tìm vài cô nương tốt.”

Là người mẹ sẽ không cho rằng con mình có vấn đề, nếu không phải nhi tử có vấn đề, vậy thì chỉ có thể là những phi tử kia không được, giữ không được nhi tử mình.

Hoàng đế vừa nghe mẫu hậu nói như thế thì đau đầu, bất luận là người nam nhân nào bị nghi về vấn đề phương diện kia cũng sẽ đau đầu, huống chi là bậc đế vương, nhưng một lúc sau, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, nếu mẫu hậu hắn đã nghĩ như vậy, sao hắn không tương kế tựu kế chứ.

Cho nên hắn ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại cúi đầu giống như là có gì đó khó nói, trái tim thái hậu nương nương đập nhanh, xong rồi, thật sự có vấn đề.

“A Hữu à, con yên tâm, trong cung nhiều thái y như vậy, nhất định có thể trị khỏi bệnh cho con, chưa chắc là con có vấn đề, mấy ngày tới mẫu hậu sẽ bảo những mệnh phụ mang nữ nhi tiến cung vì con tuyển phi.”

Thấy mẫu hậu lo lắng như vậy, trong lòng Tề Cảnh Hoán rất áy náy, cúi đầu nói: “Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn có con nối dòng, nhưng quả thật nhi thần đối với các nàng không có cảm giác.”

Đây là lời nói thật, chính xác là không có quá nhiều cảm giác, hắn chỉ có cảm giác với Thẩm Ấu An.

Thật sự là nghiệp chướng mà, thái hậu lại nghĩ đến Tề Cảnh Hoán từng bị Đức phi hạ độc mà tức giận, mặc dù khi đó thái y chữa khỏi, cũng có thể lúc đó hài tử quá nhỏ, khó bảo toàn không để lại di chứng gì đó, những năm gần đây, bà thấy hài tử khỏe mạnh trưởng thành, cho rằng không có vấn đề gì, không nghĩ tới lại xảy ra vấn đề này, trong lòng lại thầm nguyền rủa mắng một trận Tĩnh Đức phu nhân mưu hại hoàng tử mà bị xử tử kia, áy náy nói với Tề Cảnh Hoán, “Là mẫu hậu không tốt, hại con khổ, năm đó nếu không phải mẫu hậu không cẩn thận, Đức phi sẽ không có cơ hội ra tay hại độc.”

Tề Cảnh Hoán im lặng sờ mũi, sức tưởng tượng của mẫu hậu hắn rất phong phú.

“Mẫu hậu, kỳ thật nhi thần không phải hoàn toàn không hào hứng nổi.”

Thái hậu đang thầm oán giận chính mình năm đó không cẩn thận hại Tề Cảnh Hoán, vừa nghe còn có khả năng, ánh mắt sáng lên, ưỡn thẳng sống lưng, ý bảo Tề Cảnh Hoán tiếp tục.



Tề Cảnh Hoán xấu hổ cười một tiếng, thái hậu vừa thấy bộ dáng nhi tử như lần đầu biết yêu càng thêm hào hứng.

Tề Cảnh Hoán nhớ tới nữ tử may y phục vì hắn, trong đầu hắn đều là hình ảnh nữ nhân kia, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, nói với thái hậu: “Mẫu hậu, nhi thần đã thử qua rất nhiều lần, đều không hữu dụng, nhi thần cũng không dám tùy tiện truyền thái y, dù sao chuyện này truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến mặt mũi thì không nói, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến ngôi vị hoàng đế, nhi thần cứ nghĩ rằng sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, không nghĩ tới nhi thần vừa gặp được một nữ tử, nhi thần có phản ứng với nàng.”

Đằng sau những lời này thành công làm thái hậu nâng cao tinh thần, nghĩ đến nhi tử vẫn còn có hy vọng, trên mặt bà lộ vẻ mừng rỡ, vội hỏi: “Mau nói, nàng là phi tần nào ở hậu cung.”

“Nàng không phải là phi tử hậu cung, nàng là nữ quan bên cạnh nhi thần.”

Thái hậu híp mắt nhớ lại toàn bộ nữ quan bên cạnh Tề Cảnh Hoán, nói: “Khuê nữ Thẩm gia, Thẩm Ấu An sao?”

“Dạ.”

“Vậy hai đứa thử qua chưa?”

Không phải thái hậu muốn nói trực tiếp trước mặt nhi tử như thế, cho dù là mẫu tử, những lời này cũng không nên hỏi trước mặt nhi tử, chỉ vì chuyện này quan trọng, liên quan đến hạnh phúc sau này của nhi tử và giang sơn Đại Dục, thái hậu không thể không căng thẳng.

Thái hậu hỏi trắng ra, bệ hạ bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái, đời trước, hắn và Thẩm Ấu An có da thịt thân thiết, nghĩ cũng biết, đời trước hắn thích Thẩm Ấu An như thế, ở bên người sao lại không chạm vào nàng, chỉ là đời trước không sủng hạnh Thẩm Ấu An nhanh như vậy, đời này mới trọng sinh, một mặt Thẩm Ấu An sợ hắn, lúc này nếu sủng hạnh nàng, cho dù với thân phận của nàng không dám cự tuyệt, chỉ sợ trong lòng có vướng mắc, đời trước đã như thế, nhưng hắn không chạm vào nàng không có nghĩa là hắn không nghĩ, thậm chí trong đầu nghĩ tới nàng mà khó có thể ngủ, có đôi khi nghĩ tới phía dưới bắt đầu có phản ứng.

Hắn miễn cưỡng đè xuống lúng túng trong lòng, nói: “Mẫu hậu, nàng nhát gan, nhi thần sợ hù dọa nàng.”

“Tại sao lại nhát gan, chuyện nam nữ này là điều tất yếu của con người, nàng chính là vào cung tuyển phi, con đã có ý với nàng, mẫu hậu sẽ làm chủ, phong nàng làm phi.”

“Mẫu hậu, không thể.” Tề Cảnh Hoán vội vàng lắc đầu, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của thái hậu, hắn híp mắt nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu, trong cung nhiều thị phi, nếu nàng ở hậu cung sẽ khó bảo toàn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên nhi thần muốn nàng ấy ở bên cạnh mình, mẫu hậu hãy thương nhi thần, cuộc đời này nhi thần chỉ gặp được một nữ nhân làm nhi thần có phản ứng.”

Do hoảng sợ nên mặt mũi cũng không cần, thái hậu cũng không hoài nghi nhi tử vì một nữ nhân mà những lời tổn hại đến mặt mũi cũng dám nói, thôi thôi, có nữ nhân làm hắn hứng thú, nếu nữ nhân này gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì đi đâu tìm nữ nhân hắn hứng thú đây.

“Vậy con dự dịnh để người bên cạnh con như vậy sao.”



Tất nhiên là không, Tề Cảnh Hoán nhếch môi cười nói: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần sẽ không để người thất vọng, không lâu sau, sẽ làm cho người được ôm tôn tử, chơi đùa với nó.”

“Nếu như vậy thì tốt rồi.”

Thái hậu thở dài một hơi, làm sao bây giờ, nhi tử không có hứng thú với nữ nhân, hiện giờ khó khăn lắm mới tìm được một người, còn không biết là thật hay giả, cũng chưa thử qua, nhìn nhi tử cao hứng vậy, bà cũng không nên đả kích hắn, cứ để mấy ngày đi, đến lúc đó không được nữa thì bí mật truyền thái y tới.

Thái hậu đối với tiểu nhi tử nuông chiều từ nhỏ, giống như mẫu thân trong thiên hạ, đối với tiểu nhi tử luôn cưng chiều, lại thêm lúc nhỏ Tề Cảnh Hoán bị hạ độc, thái hậu vừa sủng ái vừa đau lòng tiểu nhi tử.

Tề Cảnh Hoán là con trai trưởng của hoàng hậu, lại là huynh trưởng, không chỉ thái hậu sủng ái vạn phần, ngay cả tiên đế cũng cưng chiều, cho nên mới tạo nên tính cách sau này của hắn, giống như tất cả phú gia trong thiên hạ, sống trong nhung lụa, vừa sinh ra đã có mệnh Phú Qúy, nhưng luôn nghĩ mặc dù không có cha mẹ cho thân phận cũng có thể xông ra vùng trời rộng lớn, đế vương khi đó tuổi nhỏ luôn nghĩ bằng vào tài hoa của mình, chẳng lẽ không thể đạt được người đời kính mộ sao, sự thật chứng minh, hắn suy nghĩ quá nhiều, còn có sáu hoàng tử, cái gì hắn cũng không thực hiện được, cho nên về sau tình cảm bị đả kích, tâm tính vặn vẹo.

“Mẫu hậu.”

Tề Cảnh Hoán đột nhiên đứng dậy quỳ trên mặt đất, “Nhi thần có lỗi với mẫu hậu, nhi thần xấu hổ vô cùng.”

“Con làm gì vậy?”

Thái hậu vội vàng đứng dậy, đỡ Tề Cảnh Hoán.

“A Hữu à, sao có thể trách con chứ? Là mẫu hậu không tốt, khi đó bận việc hậu cung, lơ là con nên mới để Đức phi làm hại con, là mẫu hậu có lỗi với con.”

Mẫu tử hai người ở Vĩnh Thọ Cung hàn huyên một lúc, mang trách nhiệm đổ hết lên người mình, cuối cùng, Tề Cảnh Hoán đưa ra khăn tay trộm được vài ngày, nói với thái hậu, “Đây là nàng đặc biệt thêu cho mẫu hậu, bề ngoài nàng lạnh nhạt, nhát gan, không biết mẫu hậu thích cái gì, liền thêu chiếc khăn tay này.”

Thái hậu nhận khăn tay, trong lòng cảm động, sống hơn nửa đời người, thân phận lại như vậy, có thứ gì đó chưa thấy qua chứ, những thứ đó có thể so với tự mình làm sao? Huống chi khăn thêu này là do người có thể làm bà có cơ hội ôm cháu, tình cảm khác nhau, thái hậu vốn đã hài lòng với Thẩm Ấu An, gia thế tốt, diện mạo tốt, nhân phẩm cũng tốt, điều quan trọng là nhi tử thích, nói với nhi tử nhất định phải chăm sóc cô nương kia thật tốt, hiện tại không cho người ta danh phận, nhất định không thể để người ta ủy khuất.

Tề Cảnh Hoán bằng lòng, cười châm biếm, không cần thái hậu nói hắn cũng không nỡ ủy khuất nàng, lúc gần đi ánh mắt hắn nhìn chằm chằm khăn tay không tha, vừa rồi quá xúc động, lại mang khăn tay khó lấy được dâng lên, thôi, trở về nghĩ cách lấy cái khác.

Ý tưởng của bệ hạ rất đơn giản, muốn để lại ấn tượng tốt với mẫu hậu, mặc dù khăn tay quan trọng, nhưng cách nhìn của mẫu hậu mới là trọng yếu, còn khăn tay, nàng dâu còn nhiều mà, lấy cái khác, da mặt hoàng đế Đại Dục dày, không có cảm giác xấu hổ khi trộm đồ, đương nhiên, bệ hạ cả ngày đều muốn tìm khăn tay trên người cô nương, chuyện này đối với hắn có gì xấu hổ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Sủng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook