Thịnh Thế Sủng Hậu

Chương 26: Phúc Tuệ

Quân Lai

17/05/2017

Edit: meowluoi.

Vĩnh Thọ Cung, sau khi thái hậu dùng xong bữa trưa, cung nhân đứng thẳng đằng sau vội mang trà đến, thái hậu bưng chén nhấp một ngụm, ngậm vào miệng, đem nước ói vào ống nhổ, tiếp nhận khăn tay cung nhân đưa tới lau miệng, đem khăn thả vào trong khay, vài cung nhân bưng khay phúc thân lui xuống.

Thái hậu vừa mới dùng thiện xong, bảo nữ quan đỡ mình tới màn cửa sổ bằng lụa mỏng trêu chọc con điểu màu sắc rực rỡ mấy ngày trước thế tử Định Quốc Công Phủ đưa tới, thái hậu là người của Định Quốc Công Phủ, thế tử Định Quốc Công Phủ Lý Hồng Mậu là cháu ruột thái hậu, thuở nhỏ rất được thái hậu yêu thích, có quan hệ rất tốt với Tề Cảnh Hoán, nhưng mà thuở nhỏ Lý Hồng Mậu thích múa đao, không thích đọc sách, mấy năm trước nháo đi tòng quân, phu nhân Định Quốc Công không bỏ được, nhưng mà Định Quốc Công rất cao hứng chuyện này, từ nhỏ Định Quốc Công có ước mơ làm tướng, bất đắc dĩ sinh ra quá nho nhã yếu đuối, vì vậy lúc trẻ tuổi bị bằng hữu chế nhạo, hiện tại nhi tử muốn tòng quân, hắn tất nhiên là thích, làm phiền hảo bằng hữu Phục Quốc Đại tướng quân chiếu cố Lý Hồng Mậu.

Phu nhân Định Quốc Công không bỏ được cũng không có cách nào, không lay chuyển được nhi tử, trượng phu cũng không giúp mình, đành phải khóc sướt mướt đưa nhi tử đi tòng quân, Lý Hồng Mậu ngược lại rất vui vẻ cùng Phụ Quốc Đại tướng quân đi tòng quân, vài ngày trước mới hồi kinh, Tề Cảnh Hoán phong hắn làm Vân Huy tướng quân tam phẩm, đang làm nhiệm vụ ở Thừa Thiên Môn.

Thái hậu đem đồ ăn cung nhân mang tới uy vào miệng thần điểu, đúng như Lý Hồng Mậu nói, rất cơ trí, thái hậu cho ăn, con điểu kia liền nhìn qua thái hậu, thái hậu bỏ đồ ăn vào bên trong lồng chim, con điểu liền gật đầu với thái hậu, giống như hành lễ với thái hậu, chọc thái hậu cười ha ha, lúc đang vui vẻ, nữ quan Lâm Tư Thiết bên cạnh thái hậu vén rèm đi đến.

Lâm Tư Thiết đi đến bên cạnh thái hậu nhún người hành lễ, nhẹ nói; “Nương nương, trưởng công chúa Phúc Tuệ mang Nhược Huyên cô nương đến.”

Nụ cười trên mặt thái hậu cứng đờ, trưởng công chúa Phúc Tuệ là muội muội cùng mẹ với tiên đế, công chúa con vợ cả, thân phận tất nhiên cao quý hơn so với công chúa bình thường, lúc tiên đế còn sống rất sủng ái muội muội này, mình làm hoàng hậu cũng phải nể nàng ta vài phần, trưởng công chúa Phúc Tuệ ỷ vào thân phận tôn quý của mình, mắt cao hơn đầu, muốn cho nữ nhi mình làm hoàng hậu, hai năm trước tiên đế còn sống trước mặt tiên đế đề cập chuyện gả Trương Nhược Huyên cho Tề Cảnh Hoán, nhưng mà khi đó Trương Nhược Huyên còn nhỏ tuổi, tiên đế không tứ hôn, nhưng cũng bày tỏ nguyện ý gả Trương Nhược Huyên cho Tề Cảnh Hoán, thái hậu ngại mặt mũi tiên đế cũng khen ngợi Trương Nhược Huyên, lúc này trưởng công chúa Phúc Tuệ mang Trương Nhược Huyên đến, chỉ sợ đề cập đến hôn sự của Trương Nhược Huyên và Tề Cảnh Hoán.

Nếu là trước đây, bảo Trương Nhược Huyên làm hoàng hậu cũng không sao, dù sao Trương Nhược Huyên là nữ nhi trưởng công chúa Phúc Tuệ và Nhữ Dương Hầu, xuất thân không phải nói, nhưng mà bây giờ trong lòng bà có người hài lòng, hơn nữa nếu bệ hạ cười nữ nhi trưởng công chúa Phúc Tuệ, chỉ sợ sẽ không thể làm phi tử, tính tình trưởng công chúa Phúc Tuệ như vậy làm sao có thể để nữ nhi mình chịu ủy khuất, đến lúc đó nếu bệ hạ lạnh nhạt Trương Nhược Huyên, không phải sẽ nháo long trời lở đất sao.

Thái hậu nhíu mày, đem đồ ăn trong tay để xuống, tiếp nhận khăn tay cung nhân đưa tới lau tay nói; “Tuyên các nàng vào đi.”

Thái hậu ngồi trở lại giường, thấy trưởng công chúa Phúc Tuệ và Trương Nhược Huyên đi theo nữ quan tiến vào.

Trưởng công chúa Phúc Tuệ vừa vào liền cười thỉnh an thái hậu; “Thỉnh an hoàng tẩu.”

“Thần nữ thỉnh an thái hậu.”



Thái hậu cười nói; “Phúc Tuệ đến rồi, mau đứng dậy.”

Trưởng công chúa Phúc Tuệ và Trương Nhược Huyên đứng dậy, thái hậu bảo người ban thưởng ngồi, giống như giờ mới nhìn rõ Trương Nhược Huyên, kinh ngạc nói; “Đây là nha đầu Nhược Huyên sao, mấy tháng không gặp xinh đẹp hơn rồi, mau tới đây để ai gia nhìn một chút.”

Trương Nhược Huyên là nữ nhi của trưởng công chúa Phúc Tuệ, thuở nhỏ thường xuyên nhập cung, bởi vì thân phận trưởng công chúa, tỷ muội bên trong Nhữ Dương Hầu phủ đều nịnh nọt bà, trưởng công chúa Phúc Tuệ rất sủng nữ nhi, việc gì cũng dựa vào bà, cứ thế mãi, tính tình Trương Nhược Huyên dưỡng thành kiêu căng, trước mặt thái hậu vẫn còn biết chừng mực, nhưng không giống cô nương khác e ngại thái hậu, giờ phút này thấy thái hậu gọi nàng, liền thoải mái đứng trước mặt thái hậu phúc thân.

“Ôi đứa bé ngoan, không biết tương lai công tử nhà ai có phúc khí, có thể lấy được nha đầu tốt như vậy.”

Thái hậu kéo Trương Nhược Huyên qua nói, trưởng công chúa Phúc Tuệ nghe bà nói như vậy, sắc mặt thay đổi, rõ ràng thái hậu nhận lời bà cho A Huyên làm hoàng hậu, nói như vậy, là muốn thay đổi sao?

Trưởng công chúa Phúc Tuệ hiển nhiên lo lắng là cần thiết, thái hậu quả thật không có ý định cho Trương Nhược Huyên làm hoàng hậu, nhưng mà vẫn hơi chột dạ với trưởng công chúa Phúc Tuệ, dù sao hôn sự này là năm đó tiên đế ngầm cho phép, mặc dù không chỉ rõ, nhưng lúc đó trưởng công chúa Phúc Tuệ nói muốn Trương Nhược Huyên gả cho Tề Cảnh Hoán bà cũng ở đó, hơn nữa khi đó bà nói nếu Trương Nhược Huyên gả cho nhi tử, bà ngủ cũng có thể cười tỉnh, có lời nói này, trưởng công chúa Phúc Tuệ cũng thấy bà đáp ứng, hiện tại đổi ý, từ trước đến nay trưởng công chúa Phúc Tuệ bá đạo, nháo đến hoàng thân tôn thất cũng khó nhìn, hiện tại thái hậu làm bộ như không hiểu ý tứ trưởng công chúa Phúc Tuệ, năm đó chuyện này chỉ có tiên đế, bà và trưởng công chúa Phúc Tuệ biết, hiện tại tiên đế qua đời, năm đó lời nói của bà không rõ ràng, mặc dù chuyện này không phúc hậu, nhưng năm đó quả thật thân phận của Trương Nhược Huyên chắc chắn rất thích hợp, e ngại tiên đế ở đấy, nàng cũng phải nể mặt mũi trưởng công chúa Phúc Tuệ.

“Đứa bé ngoan, mẫu thân con có thể hôn phối cho con với người trong lòng?”

Vô luận là cô nương đanh đá, đề cập đến hôn sự đều hơi xấu hổ, huống chi Trương Nhược Huyên biết hôm nay trưởng công chúa Phúc Tuệ mang nàng đến thỉnh an thái hậu để thương nghị hôn sự của nàng với hoàng thượng, nàng nghe trưởng công chúa Phúc Tuệ nói qua thái hậu đồng ý cho nàng gả cho bệ hạ, hiện tại nghe thái hậu đề cập đến hôn sự cũng không có nghĩ sâu xa ý tứ trong đó, cho rằng thái hậu hài lòng với mình, khen bản thân, càng thêm xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng nói chuyện.

Nàng không nghe được, nhưng trưởng công chúa Phúc Tuệ nghe hiểu, lời này của thái hậu rõ ràng là không muốn cho bệ hạ thú nữ nhi bà, còn muốn tứ hôn cho nữ nhi, thái hậu nghĩ trưởng công chúa Phúc Tuệ bà là ai, hôn sự có thể đổi ý là đổi ý được sao, lúc trước bà không tìm thái hậu thương lượng việc này bởi vì tiên đế đã đồng ý, thái hậu cũng ngầm cho phép, chỉ chờ nữ nhi đến tuổi liền tiến cung thương nghị hôn sự, nào biết hiện tại thái hậu muốn thay đổi.

Nếu những người khác nghe thái hậu cự tuyệt vì mặt mũi sẽ không nhắc lại, nhưng trưởng công chúa Phúc Tuệ là ai, bà là công chúa con Trinh Đế và Chiêu hoàng hậu, muội muội ruột của Cảnh Đế, một hai câu của thái hậu có thể đuổi được sao.

Sắc mặt trưởng công chúa Phúc Tuệ lại bình thường, mở miệng nói; “Con bé tất nhiên có người ngưỡng mộ trong lòng, lúc tiên đế đồng ý gả nó cho bệ hạ, thần muội đã nói bệ hạ là phu quân tương lai, tâm ý của con bé tất nhiên là với bệ hạ.”

Trưởng công chúa Phúc Tuệ nửa đùa nói, trong nháy mắt Trương Nhược Huyên xấu hổ đỏ mặt, quay đầu thẹn thùng nói với trưởng công chúa Phúc Tuệ; “Mẫu thân.”



Trưởng công chúa Phúc Tuệ cầm khăn che miệng cười, nói với thái hậu; “Hoàng tẩu nhìn đứa nhỏ này xem, còn xấu hổ, có gì đâu, thái hậu là mợ con, tương lai là bà bà, có gì mà xấu hổ, hôm nay mẫu thân đến đây chính là bàn chuyện hôn sự của con và bệ hạ.”

“Ôi, nhìn ai gia này, tiến đế nói khi nào muốn gả nha đầu Nhược Huyên cho bệ hạ, trí nhớ hai năm nay của ai gia không tốt, quên mất rồi.”

Khóe miệng trưởng công chúa Phúc Tuệ cứng đờ, tiên đế đúng là không có nói qua gả Trương Nhược Huyên cho bệ hạ, chẳng qua là lúc trưởng công chúa Phúc Tuệ hướng tiên đế nói, khi đó tiên đế đáp ứng Phúc Tuệ, dù chưa nói rõ, nhưng ngầm cho phép.

“Hoàng tẩu, hai năm trước thần muội đến Diễn Khánh Điện đã nói qua với hoàng huynh, hoàng huynh cũng đáp ứng, ngày đó hoàng tẩu cũng ở đó.”

Trưởng công chúa Phúc Tuệ thấy thái hậu không nhận, chỉ hận ngày đó nên hướng tiên đế thỉnh cầu tứ hôn, nếu ngày đó tiên đế tứ hôn, sẽ không có chuyện như vậy.

“Đầu ai gia sao lại bắt đầu đau rồi.”

Thái hậu đỡ đầu kêu một câu, nữ quan bên cạnh bị dọa sợ vội vàng đỡ thái hậu, xoa đầu, la hét gọi thái y, trong lúc nhất thời loạn lên, mặt trưởng công chúa Phúc Tuệ trắng bệch, thái hậu rõ ràng có hành vi vô lại.

Trương Nhược Huyên cũng bị biến đổi này làm cho sợ hãi, xung quanh thái hậu đều là cung nhân, nàng bị chen lấn đẩy sang một bên, rất xấu hổ.

Trưởng công chúa Phúc Tuệ đứng dậy, đi đến trước mặt thái hậu; “Hoàng tẩu sao thế, sao đột nhiên lại nhức đầu?”

Thái hậu liếc trưởng công chúa Phúc Tuệ một cái, hừ hừ một câu, yếu ớt nói; “Đây là bệnh cũ của ai gia, hai năm nay thường xuyên bị vậy, không sao, nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi.”

Đây rõ ràng là ý tứ tiễn khách, trưởng công chúa Phúc Tuệ cũng không phải nghe không hiểu, nhưng mà vị trưởng công chúa này cũng khó dây, ngươi không đuổi ta, ta liền không đi, ta xem ngươi có dám trực tiếp đuổi ta không, lúc này trưởng công chúa Phúc Tuệ và khuê nữ ngồi nhìn thái hậu nháo đau đầu, nhóm cung nhân bận trước bận sau, hai người cứ ngồi yên không động đậy, người khác không dám đuổi bà.

Thái hậu với cung nhân Vĩnh Thọ Cung nháo đau đầu, thái y tới kê thuốc rồi rời đi, trưởng công chúa Phúc Tuệ và khuê nữ ngồi im không di chuyển mông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Sủng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook