Chương 27: Tướng Quân
Quân Lai
20/05/2017
Edit: Usagi
Thái hậu lúc này gặp phải khó khăn, Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa không thể so với người bên ngoài, lời nói của bà trong hoàng tộc vẫn còn có giá trị.
Làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng cũng yên tĩnh, Phúc Tuệ Trưởng công chúa thấy Thái hậu đau đầu, làm như quan tâm lắm, lo lắng hỏi, “Bệnh đau đầu này của hoàng tẩu lại tái phát phải không?”
Thái hậu cảm khái nói, “Nay đã lớn tuổi rồi, thân thể chính là không tốt bằng lúc trước, cơn đau đầu này hai ba ngày sẽ tái phát một lần.”
Phúc Tuệ Trưởng công chúa gật đầu, đồng ý nói, “Đúng vậy, người lớn tuổi hơn nên thân thể ngày càng yếu, đầu thần muội cũng thường xuyên ẩn ẩn đau.”
Bà nghiêng người kéo tay Trương Nhược Huyên, “May mắn, A Huyên hiếu thuận, nàng đi học cách xoa bóp đầu làm giảm đau đớn, nay đầu thần muội đã tốt hơn nhiều, không bằng đem A Huyên lưu lại hầu hạ hoàng tẩu.”
Nói xong liền dùng ánh mắt ra hiệu với Trương Nhược Huyên, Trương Nhược Huyên lập tức hiểu ý, nói tiếp, “Đúng vậy, Thái hậu nương ngương, để thần nữ ở lại hầu hạ ngài đi.”
“Ngươi là một cô nương kim tôn ngọc quý, làm sao ai gia để ngươi làm chuyện đó, ai gia cũng không nỡ nha, mảnh thành ý này của ngươi ai gia hiểu là được rồi.”
Lâm Tư Thiết nâng chén trà lên cho Thái hậu nhuận miệng.
Phúc Tuệ Trưởng công chúa cười nói, “Dù sao hoàng tẩu cũng là mẹ chồng tương lai của nàng, nàng hiếu kính hoàng tẩu là chuyện tất nhiên.”
Thái hậu cau mày, không vui nói, “Phúc Tuệ chớ nói lung tung, để người khác nghe thấy, sau này làm sao còn nhà nào dám cưới Huyên nha đầu.”
Đã nói đến mức này, quá sáng tỏ rồi, Thái hậu đây là đổi ý, không muốn thừa nhận lời nói lúc trước.
Phúc Tuệ Trưởng công chúa cả giận, “Lời này của hoàng tẩu là có ý gì, chả lẽ tiên đế mất, ngài liền coi thường ý chỉ của huynh ấy sao?”
Bên này Phúc Tuệ trưởng công chúa nổi giận đùng đùng, Thái hậu đột nhiên nở nụ cười an ủi, “Phúc Tuệ này, ngươi là muội muội của tiên đế, tất nhiên cũng là muội muội của ai gia, tiên đế thương ngươi, ai gia lại thế nào không đau lòng ngươi. Chỉ là hai năm gần đây, đầu ai gia thường xuyên đau nhức, trí nhớ cũng không còn tốt. Huống chi chuyện hai năm về trước, cũng không lưu lại bằng chứng gì, ngươi cũng không nhắc qua với ai gia.”
Tục ngữ nói, không ai đánh người mặt cười, Thái Hậu lời hay ý đẹp, Phúc Tuệ Trưởng công chúa tự nhiên cũng không thể nổi giận, dù sao nay tiên đế không còn tại vị, Thái hậu đã tự chủ động nói ra, bà cũng không thể tự cao tự đại, chỉ là nhất thời có chút bực mình, thản nhiên nói, “Năm đó hoàng huynh đã đáp ứng rồi, hoàng tẩu cũng đồng ý, thần muội dù muốn nhưng A Huyên lúc đó còn quá nhỏ, tính chờ nàng lớn lên một chút lại bàn tiếp việc ấy.”
Thái hậu thở dài, “Phúc Tuệ, nếu ngươi nói việc này sớm một chút, ai gia lập tức cùng bệ hạ thương lượng, Huyên nha đầu là khuê nữ của ngươi cùng Nhữ Dương Hầu, thân phận cao quý, diện mạo xuất chúng, làm con dâu của ai gia, ai gia tự nhiên vui mừng, chỉ là ngươi cũng biết, bệ hạ từ trước đến nay luôn có chủ kiến, hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng hơi một năm rồi, trước đó vài ngày có nói với ai gia là đã tìm thấy người thích hợp, nay ai gia cũng không tiện nhúng tay vào.”
Trương Nhược Huyên rốt cuộc tuổi còn nhỏ, lại bị Phúc Tuệ Trưởng công chúa cùng Nhữ Dương Hầu làm hư, giờ nghe nói Tề Cảnh Hoán đã tìm thấy người thích hợp để làm hoàng hậu, nàng cũng hiểu, người ấy tất nhiên không phải là mình, bằng không Thái Hậu cũng không nói như vậy. Từ lúc Phúc Tuệ Trưởng công chúa nói sau này nàng sẽ gả cho thái tử, nàng đã nhận định bệ hạ là phu quân của mình, nay vị phu quân ấy lại tuyển người khác làm hoàng hậu, nàng tất nhiên không cam lòng, không để ý còn đang ở trong cung của Thái Hậu, liền bụm mặt khóc ô ô.
Tiếng khóc làm cho Phúc Tuệ Trưởng công chúa đau lòng, vội vàng vỗ lưng Trương Nhược Tuyên, an ủi, “Con đừng khóc, có mẫu thân làm chủ. Cửu cửu con mất, nhưng mẫu thân vẫn là Trưởng công chúa của Đại Dục, tuyệt đối không thể để người khác khi dễ như vậy.”
Nghe bà nói như thế, Thái hậu tức giận cau mày, Phúc Tuệ này cũng quá kiêu ngạo. Năm đó bà ấy ỷ vào tiên đế cưng chiều, không đem mình để vào mắt, nay tiên đế mất, bà ta lại còn dám lấy chuyện tiên đế ra nói với mình.
Phúc Tuệ Trưởng công chúa an ủi Trương Nhược Huyên xong, xoay người nói với Thái Hậu, “Không biết theo lời Thái hậu, bệ hạ muốn lập cô nương nhà ai làm hoàng hậu thế?”
“Lập hậu là chuyện lớn.”
Ý tứ là không thể để cho ngươi biết.
Phúc Tuệ Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, “Một khi đã như vậy, thần muội phải đi tìm bệ hạ thương lượng. Nghĩ đến bệ hạ cũng là người hiểu chuyện, nếu biết ý tứ của phụ hoàng hắn, tất nhiên sẽ không làm trái lời ấy, tốt xấu gì ta cũng là cô mẫu của hắn.”
Lời này có chút đại bất kính, ngay cả danh xưng cũng không dùng. Phúc Tuệ Trưởng công chúa chính là đích nữ công chúa, tự nhận bản thân cao quý, mang dòng máu tôn quý nhất trong thiên hạ này. Thái hậu trước mắt bất quá chỉ là gả cho hoàng huynh của bà, mới thê bằng phu quý, mà bà lại sinh ra trong dòng tộc tôn quý nhất. Nhưng phụ hoàng bà đã qua đời, hoàng huynh cũng mất, nhưng chung quy nay bà đã thấp hơn Thái Hậu một bậc, con gái của bà huyết thống cũng cao quý, tất nhiên sẽ phải làm nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ này.
Phúc Tuệ Trưởng công chúa có thân phận đặc biệt, Thái hậu cũng không nên không cho nàng mặt mũi, mà bà cũng hiểu tính tình của trưởng công chúa, cũng không cùng bà ấy so đo làm chi.
“Đúng rồi, nay ai gia đã sớm không quản chuyện hậu cung, mọi chuyện đều do Hiền phi làm chủ. Việc lập hậu lớn như thế này, tự nhiên do bệ hạ đồng ý nên mới truyền ra, hay là Trưởng công chúa đi kiếm bệ hạ thương lượng đi.”
Một câu này làm cho mặt Trưởng công chúa đỏ bừng. Bà nói đi tìm bệ hạ là nói dỗi, chuyện như thế này, làm sao có thể tìm đàn ông thương lượng chứ. Huống chi cháu bà cũng không tốt tính như Thái hnói, chỉ là Thái hậu trước mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, thất thần hồi lâu cũng không lên tiếng. Phúc Tuệ Trưởng công chúa nghĩ nghĩ, Thái hậu trước giờ đối với chuyện lập A Huyên làm hậu không có ý kiến, lần này thay đổi, mấu chốt là do bệ hạ. Đúng rồi! Vừa nãy Thái hậu nói bệ hạ đã có người thích hợp. Thái hậu trước giờ không nhúng tay vào chuyện của bệ hạ, xem ra muốn cho A Huyên làm hậu, chắc phải ra tay từ chỗ hoàng thượng trước mới được.
“A Huyên, cùng mẫu thân trở về.”
Phúc Tuệ Trưởng công chúa đứng dậy lôi kéo Trương Nhược Huyên đi ra ngoài.
“Mẫu thân.”
Trương Nhược Huyên sốt ruột, quay đầu nhìn lại, giãy khỏi tay của Phúc Tuệ, xoay người quỳ trên mặt đất, nói, “Cửu mẫu, mẫu thân đã nói cửu cửu năm đó đồng ý để A Huyên gả cho bệ hạ, cửu mẫu cũng đáp ứng. Ngài không thể nói mà không giữ lời, A Huyên thật sự rất thích bệ hạ, cầu xin cửu mẫu thành toàn cho A Huyên.”
“A Huyên, con làm cái gì vậy, mua đứng lên.”
Phúc Tuệ Trưởng công chúa lôi kéo Trương Nhược Huyên đứng dậy, nhưng nàng vẫn quỳ trên mặt đất, không đứng lên.
Thái Hậu khổ sở nói, “Huyên nha đầu, không phải ai gia không đồng cho để ngươi gả cho bệ hạ, mà là ai gia từ trước đến giờ không nhúng tay vào chuyện của bệ hạ.”
Phúc Tuệ Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, nói với Trương Nhược Tuyên đang quỳ trên đất, “Con nghe chưa, người ta hôm nay đã là Thái Hậu, lời nói ra đều không thể không nghe. Mau mau đứng dậy, dù mẫu thân không làm được gì, nhưng vẫn là Trưởng công chúa của Đại Dục.”
Nói xong liền túm lấy Trương Nhược Huyên đang thất thần quỳ trên mặt đất, mơ hồ lôi kéo nàng đi ra.
Nữ quan bên cạnh thấy Phúc Tuệ Trưởng công chúa vô lý như thế, không hiểu hỏi, “Thái hậu, Phúc Tuệ Trưởng công chúa đối với ngài vô lễ như vậy, sao ngài còn phải nhường nhịn bà?”
Thái hậu thở dài, nhìn bức rèm lắc lư phía trước do khi Phúc Tuệ Trưởng công chúa phẫn nộ bỏ đi làm lay động, sau một lúc lâu mới nói, “Việc này vốn là do ai gia đuối lý trước, cũng chả trách bà ấy tức giận như thế.”
Tính cách của Phúc Tuệ Trưởng công chúa rất cường thế, chắc chắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. Thái hậu hít một hơi, một khi đã như vậy, thì để cho Hiền phi đối phó với Phúc Tuệ Trưởng công chúa đi. Bà đã cùng Phúc Tuệ nói rõ bệ hạ trong lòng đã có nhân tuyển thích hợp, dựa theo tư duy bình thường, trước hết chắc chắn suy đoán người ấy có thể là người nắm quyền cao nhất trong hậu cung hiện giờ. Thái hậu lại khéo léo nhắc nhở bây giờ mọi việc trong hậu cung đều do Hiền phi làm chủ, Phúc Tuệ Trưởng công chúa tất sẽ cho người điều tra Hiền phi, hơn nữa người nọ là do bệ hẹ chọn, bệ hạ đối với Hiền phi còn chưa đủ tốt sao? Vì nàng, mà đặc biệt chèn ép phụ thân của Vân phi.
“Đi gọi Định Quốc Công thế tử đến đây.”
“Vâng ạ!”
Lý Hồng Mậu bây giờ đang ở Thừa Thiên Môn làm nhiệm vụ, cho người gọi hắn cũng rất tiện, không cần ra khỏi cung.
Lý Hồng Mậu đang làm nhiệm vụ thì bị kêu tới, khôi giáp trên người vẫn chưa thay, giờ phút này trên tay cầm mũ, sải bước đi đến.
Cung nhân canh ở ngoài Vĩnh Thọ Cung thấy hắn đến, đều đồng loạt hành lễ gọi “Thế tử”, Lý Hồng Mậu khẽ gật đầu, nhưng có chút không vui nói, “Đã bảo đừng gọi ta Thế tử, gọi ta là Tướng quân.”
Mọi người không nói gì, chỉ hành lễ lần nữa, “Dạ, Tướng quân.”
Lý Hồng Mậu khoát khoát tay, cười như xuân phong đắc ý.
Lý Hồng Mậu hắc hắc vui vẻ nói, “Vẫn là trí nhớ của Lâm Tư Thiết tốt, nào giống các ngươi, ta đến đây nhiều lần như vậy, mà vẫn không nhớ, đã bảo phải gọi là Tướng quân, thế mà lần nào cũng kêu Thế tử.”
Lâm Tư Thiết đi đến trước mặt Lý Hồng Mậu, tiếp nhận mũ giáp trên tay hắn, đưa cho tiểu cung nhân bên cạnh, Lý Hồng Mậu trực tiếp đi vào, vừa đi vừa kêu, “Cô mẫu, có nhớ chất nhi hay không?”
Thái hậu được dỗ ngọt, liền khen hắn hảo hài tử, “Đứa trẻ ngoan, cũng là ngươi hiếu thuận, hôm qua mới thấy, hôm nay lại muốn gặp.”
Cũng không biết muốn trêu chọc hắn hay thế nào, cung nhân hầu hạ bên cạnh đều ráng nín cười, nhưng Lý Hồng Mậu không tim không phổi nói tiếp, “Chính xác, chất nhi hiếu thuận với cô mẫu nhất.”
“Ai ôi, ngươi xem cả mặt ngươi đều là mồ hôi. Người đâu, mau lấy nước đến cho thế tử lau mặt.”
“Cô mẫu, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi cháu là Tướng quân.”
Lý Hồng Mậu bất mãn nói
“Được được được, ngươi là Tướng quân, mau lau mặt đi.”
Thái hậu cười, xua xua tay.
“Vậy giờ cháu đi nha, đi liền đây, cô mẫu về sau nhớ gọi cháu là Tướng quân nha.”
Lý Hồng Mậu nói theo từng bước khi theo sau cung nhân rửa mặt.
Thái hậu lúc này gặp phải khó khăn, Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa không thể so với người bên ngoài, lời nói của bà trong hoàng tộc vẫn còn có giá trị.
Làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng cũng yên tĩnh, Phúc Tuệ Trưởng công chúa thấy Thái hậu đau đầu, làm như quan tâm lắm, lo lắng hỏi, “Bệnh đau đầu này của hoàng tẩu lại tái phát phải không?”
Thái hậu cảm khái nói, “Nay đã lớn tuổi rồi, thân thể chính là không tốt bằng lúc trước, cơn đau đầu này hai ba ngày sẽ tái phát một lần.”
Phúc Tuệ Trưởng công chúa gật đầu, đồng ý nói, “Đúng vậy, người lớn tuổi hơn nên thân thể ngày càng yếu, đầu thần muội cũng thường xuyên ẩn ẩn đau.”
Bà nghiêng người kéo tay Trương Nhược Huyên, “May mắn, A Huyên hiếu thuận, nàng đi học cách xoa bóp đầu làm giảm đau đớn, nay đầu thần muội đã tốt hơn nhiều, không bằng đem A Huyên lưu lại hầu hạ hoàng tẩu.”
Nói xong liền dùng ánh mắt ra hiệu với Trương Nhược Huyên, Trương Nhược Huyên lập tức hiểu ý, nói tiếp, “Đúng vậy, Thái hậu nương ngương, để thần nữ ở lại hầu hạ ngài đi.”
“Ngươi là một cô nương kim tôn ngọc quý, làm sao ai gia để ngươi làm chuyện đó, ai gia cũng không nỡ nha, mảnh thành ý này của ngươi ai gia hiểu là được rồi.”
Lâm Tư Thiết nâng chén trà lên cho Thái hậu nhuận miệng.
Phúc Tuệ Trưởng công chúa cười nói, “Dù sao hoàng tẩu cũng là mẹ chồng tương lai của nàng, nàng hiếu kính hoàng tẩu là chuyện tất nhiên.”
Thái hậu cau mày, không vui nói, “Phúc Tuệ chớ nói lung tung, để người khác nghe thấy, sau này làm sao còn nhà nào dám cưới Huyên nha đầu.”
Đã nói đến mức này, quá sáng tỏ rồi, Thái hậu đây là đổi ý, không muốn thừa nhận lời nói lúc trước.
Phúc Tuệ Trưởng công chúa cả giận, “Lời này của hoàng tẩu là có ý gì, chả lẽ tiên đế mất, ngài liền coi thường ý chỉ của huynh ấy sao?”
Bên này Phúc Tuệ trưởng công chúa nổi giận đùng đùng, Thái hậu đột nhiên nở nụ cười an ủi, “Phúc Tuệ này, ngươi là muội muội của tiên đế, tất nhiên cũng là muội muội của ai gia, tiên đế thương ngươi, ai gia lại thế nào không đau lòng ngươi. Chỉ là hai năm gần đây, đầu ai gia thường xuyên đau nhức, trí nhớ cũng không còn tốt. Huống chi chuyện hai năm về trước, cũng không lưu lại bằng chứng gì, ngươi cũng không nhắc qua với ai gia.”
Tục ngữ nói, không ai đánh người mặt cười, Thái Hậu lời hay ý đẹp, Phúc Tuệ Trưởng công chúa tự nhiên cũng không thể nổi giận, dù sao nay tiên đế không còn tại vị, Thái hậu đã tự chủ động nói ra, bà cũng không thể tự cao tự đại, chỉ là nhất thời có chút bực mình, thản nhiên nói, “Năm đó hoàng huynh đã đáp ứng rồi, hoàng tẩu cũng đồng ý, thần muội dù muốn nhưng A Huyên lúc đó còn quá nhỏ, tính chờ nàng lớn lên một chút lại bàn tiếp việc ấy.”
Thái hậu thở dài, “Phúc Tuệ, nếu ngươi nói việc này sớm một chút, ai gia lập tức cùng bệ hạ thương lượng, Huyên nha đầu là khuê nữ của ngươi cùng Nhữ Dương Hầu, thân phận cao quý, diện mạo xuất chúng, làm con dâu của ai gia, ai gia tự nhiên vui mừng, chỉ là ngươi cũng biết, bệ hạ từ trước đến nay luôn có chủ kiến, hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng hơi một năm rồi, trước đó vài ngày có nói với ai gia là đã tìm thấy người thích hợp, nay ai gia cũng không tiện nhúng tay vào.”
Trương Nhược Huyên rốt cuộc tuổi còn nhỏ, lại bị Phúc Tuệ Trưởng công chúa cùng Nhữ Dương Hầu làm hư, giờ nghe nói Tề Cảnh Hoán đã tìm thấy người thích hợp để làm hoàng hậu, nàng cũng hiểu, người ấy tất nhiên không phải là mình, bằng không Thái Hậu cũng không nói như vậy. Từ lúc Phúc Tuệ Trưởng công chúa nói sau này nàng sẽ gả cho thái tử, nàng đã nhận định bệ hạ là phu quân của mình, nay vị phu quân ấy lại tuyển người khác làm hoàng hậu, nàng tất nhiên không cam lòng, không để ý còn đang ở trong cung của Thái Hậu, liền bụm mặt khóc ô ô.
Tiếng khóc làm cho Phúc Tuệ Trưởng công chúa đau lòng, vội vàng vỗ lưng Trương Nhược Tuyên, an ủi, “Con đừng khóc, có mẫu thân làm chủ. Cửu cửu con mất, nhưng mẫu thân vẫn là Trưởng công chúa của Đại Dục, tuyệt đối không thể để người khác khi dễ như vậy.”
Nghe bà nói như thế, Thái hậu tức giận cau mày, Phúc Tuệ này cũng quá kiêu ngạo. Năm đó bà ấy ỷ vào tiên đế cưng chiều, không đem mình để vào mắt, nay tiên đế mất, bà ta lại còn dám lấy chuyện tiên đế ra nói với mình.
Phúc Tuệ Trưởng công chúa an ủi Trương Nhược Huyên xong, xoay người nói với Thái Hậu, “Không biết theo lời Thái hậu, bệ hạ muốn lập cô nương nhà ai làm hoàng hậu thế?”
“Lập hậu là chuyện lớn.”
Ý tứ là không thể để cho ngươi biết.
Phúc Tuệ Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, “Một khi đã như vậy, thần muội phải đi tìm bệ hạ thương lượng. Nghĩ đến bệ hạ cũng là người hiểu chuyện, nếu biết ý tứ của phụ hoàng hắn, tất nhiên sẽ không làm trái lời ấy, tốt xấu gì ta cũng là cô mẫu của hắn.”
Lời này có chút đại bất kính, ngay cả danh xưng cũng không dùng. Phúc Tuệ Trưởng công chúa chính là đích nữ công chúa, tự nhận bản thân cao quý, mang dòng máu tôn quý nhất trong thiên hạ này. Thái hậu trước mắt bất quá chỉ là gả cho hoàng huynh của bà, mới thê bằng phu quý, mà bà lại sinh ra trong dòng tộc tôn quý nhất. Nhưng phụ hoàng bà đã qua đời, hoàng huynh cũng mất, nhưng chung quy nay bà đã thấp hơn Thái Hậu một bậc, con gái của bà huyết thống cũng cao quý, tất nhiên sẽ phải làm nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ này.
Phúc Tuệ Trưởng công chúa có thân phận đặc biệt, Thái hậu cũng không nên không cho nàng mặt mũi, mà bà cũng hiểu tính tình của trưởng công chúa, cũng không cùng bà ấy so đo làm chi.
“Đúng rồi, nay ai gia đã sớm không quản chuyện hậu cung, mọi chuyện đều do Hiền phi làm chủ. Việc lập hậu lớn như thế này, tự nhiên do bệ hạ đồng ý nên mới truyền ra, hay là Trưởng công chúa đi kiếm bệ hạ thương lượng đi.”
Một câu này làm cho mặt Trưởng công chúa đỏ bừng. Bà nói đi tìm bệ hạ là nói dỗi, chuyện như thế này, làm sao có thể tìm đàn ông thương lượng chứ. Huống chi cháu bà cũng không tốt tính như Thái hnói, chỉ là Thái hậu trước mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, thất thần hồi lâu cũng không lên tiếng. Phúc Tuệ Trưởng công chúa nghĩ nghĩ, Thái hậu trước giờ đối với chuyện lập A Huyên làm hậu không có ý kiến, lần này thay đổi, mấu chốt là do bệ hạ. Đúng rồi! Vừa nãy Thái hậu nói bệ hạ đã có người thích hợp. Thái hậu trước giờ không nhúng tay vào chuyện của bệ hạ, xem ra muốn cho A Huyên làm hậu, chắc phải ra tay từ chỗ hoàng thượng trước mới được.
“A Huyên, cùng mẫu thân trở về.”
Phúc Tuệ Trưởng công chúa đứng dậy lôi kéo Trương Nhược Huyên đi ra ngoài.
“Mẫu thân.”
Trương Nhược Huyên sốt ruột, quay đầu nhìn lại, giãy khỏi tay của Phúc Tuệ, xoay người quỳ trên mặt đất, nói, “Cửu mẫu, mẫu thân đã nói cửu cửu năm đó đồng ý để A Huyên gả cho bệ hạ, cửu mẫu cũng đáp ứng. Ngài không thể nói mà không giữ lời, A Huyên thật sự rất thích bệ hạ, cầu xin cửu mẫu thành toàn cho A Huyên.”
“A Huyên, con làm cái gì vậy, mua đứng lên.”
Phúc Tuệ Trưởng công chúa lôi kéo Trương Nhược Huyên đứng dậy, nhưng nàng vẫn quỳ trên mặt đất, không đứng lên.
Thái Hậu khổ sở nói, “Huyên nha đầu, không phải ai gia không đồng cho để ngươi gả cho bệ hạ, mà là ai gia từ trước đến giờ không nhúng tay vào chuyện của bệ hạ.”
Phúc Tuệ Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, nói với Trương Nhược Tuyên đang quỳ trên đất, “Con nghe chưa, người ta hôm nay đã là Thái Hậu, lời nói ra đều không thể không nghe. Mau mau đứng dậy, dù mẫu thân không làm được gì, nhưng vẫn là Trưởng công chúa của Đại Dục.”
Nói xong liền túm lấy Trương Nhược Huyên đang thất thần quỳ trên mặt đất, mơ hồ lôi kéo nàng đi ra.
Nữ quan bên cạnh thấy Phúc Tuệ Trưởng công chúa vô lý như thế, không hiểu hỏi, “Thái hậu, Phúc Tuệ Trưởng công chúa đối với ngài vô lễ như vậy, sao ngài còn phải nhường nhịn bà?”
Thái hậu thở dài, nhìn bức rèm lắc lư phía trước do khi Phúc Tuệ Trưởng công chúa phẫn nộ bỏ đi làm lay động, sau một lúc lâu mới nói, “Việc này vốn là do ai gia đuối lý trước, cũng chả trách bà ấy tức giận như thế.”
Tính cách của Phúc Tuệ Trưởng công chúa rất cường thế, chắc chắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. Thái hậu hít một hơi, một khi đã như vậy, thì để cho Hiền phi đối phó với Phúc Tuệ Trưởng công chúa đi. Bà đã cùng Phúc Tuệ nói rõ bệ hạ trong lòng đã có nhân tuyển thích hợp, dựa theo tư duy bình thường, trước hết chắc chắn suy đoán người ấy có thể là người nắm quyền cao nhất trong hậu cung hiện giờ. Thái hậu lại khéo léo nhắc nhở bây giờ mọi việc trong hậu cung đều do Hiền phi làm chủ, Phúc Tuệ Trưởng công chúa tất sẽ cho người điều tra Hiền phi, hơn nữa người nọ là do bệ hẹ chọn, bệ hạ đối với Hiền phi còn chưa đủ tốt sao? Vì nàng, mà đặc biệt chèn ép phụ thân của Vân phi.
“Đi gọi Định Quốc Công thế tử đến đây.”
“Vâng ạ!”
Lý Hồng Mậu bây giờ đang ở Thừa Thiên Môn làm nhiệm vụ, cho người gọi hắn cũng rất tiện, không cần ra khỏi cung.
Lý Hồng Mậu đang làm nhiệm vụ thì bị kêu tới, khôi giáp trên người vẫn chưa thay, giờ phút này trên tay cầm mũ, sải bước đi đến.
Cung nhân canh ở ngoài Vĩnh Thọ Cung thấy hắn đến, đều đồng loạt hành lễ gọi “Thế tử”, Lý Hồng Mậu khẽ gật đầu, nhưng có chút không vui nói, “Đã bảo đừng gọi ta Thế tử, gọi ta là Tướng quân.”
Mọi người không nói gì, chỉ hành lễ lần nữa, “Dạ, Tướng quân.”
Lý Hồng Mậu khoát khoát tay, cười như xuân phong đắc ý.
Lý Hồng Mậu hắc hắc vui vẻ nói, “Vẫn là trí nhớ của Lâm Tư Thiết tốt, nào giống các ngươi, ta đến đây nhiều lần như vậy, mà vẫn không nhớ, đã bảo phải gọi là Tướng quân, thế mà lần nào cũng kêu Thế tử.”
Lâm Tư Thiết đi đến trước mặt Lý Hồng Mậu, tiếp nhận mũ giáp trên tay hắn, đưa cho tiểu cung nhân bên cạnh, Lý Hồng Mậu trực tiếp đi vào, vừa đi vừa kêu, “Cô mẫu, có nhớ chất nhi hay không?”
Thái hậu được dỗ ngọt, liền khen hắn hảo hài tử, “Đứa trẻ ngoan, cũng là ngươi hiếu thuận, hôm qua mới thấy, hôm nay lại muốn gặp.”
Cũng không biết muốn trêu chọc hắn hay thế nào, cung nhân hầu hạ bên cạnh đều ráng nín cười, nhưng Lý Hồng Mậu không tim không phổi nói tiếp, “Chính xác, chất nhi hiếu thuận với cô mẫu nhất.”
“Ai ôi, ngươi xem cả mặt ngươi đều là mồ hôi. Người đâu, mau lấy nước đến cho thế tử lau mặt.”
“Cô mẫu, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi cháu là Tướng quân.”
Lý Hồng Mậu bất mãn nói
“Được được được, ngươi là Tướng quân, mau lau mặt đi.”
Thái hậu cười, xua xua tay.
“Vậy giờ cháu đi nha, đi liền đây, cô mẫu về sau nhớ gọi cháu là Tướng quân nha.”
Lý Hồng Mậu nói theo từng bước khi theo sau cung nhân rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.