Chương 20: Tiến cử.
Quân Lai
06/05/2017
Thẩm Ấu An quay đầu nhìn Tề Cảnh Hoán nói: “Không biết văn chương của người này như thế nào mà Thái phó mang người lưu lại.”
“Văn chương như thế nào, không lâu sau, nàng sẽ biết.”
Tề Cảnh Hoán đứng im định nói, Thẩm Ấu An không hỏi vì sao người thư sinh kia ngăn cản kiệu Tống Thái phó trên đường đề cử văn chương của mình, Tống Thái phó lưu lại hắn, tức là có ý nhận hắn làm môn sinh, trước kia phụ vương nàng cũng có rất nhiều môn sinh, Đại Dục đức cao vọng trọng văn nhân tất nhiên là hy vọng có sự nghiệp, thư sinh này thi rớt cử nhân, hiện tại tự tiến cử như vậy là hy vọng có thể vào triều làm quan, Tống Thái phó quyết định lưu lại văn chương của hắn dĩ nhiên là muốn trình lên bệ hạ.
Quả nhiên, Tề Cảnh Hoán hồi cung ngày hôm sau hạ triều, Tống Thái phó mang văn chương đến ngự thư phòng tiến cử vị tân học trò mới thu nhận.
Tề Cảnh Hoán bảo hắn để văn chương lại, bảo hắn (Tống Thái phó) về trước, đợi hắn xem rồi quyết định.
Sau khi Tống Thái phó rời đi, Tề Cảnh Hoán cầm văn chương trên bàn nhìn một lần, cau mày, Cố Minh Triết này có tài năng như vậy, kiếp trước, Tống Thái phó cũng tiến cử hắn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mình không xem qua văn chương này, tất nhiên Tống Thái phó tiến cử Cố Minh Triết không giải quyết được gì, về sau lại nghe nói trong phủ Tống Thái phó có một môn khách gọi là Cố Minh Triết thay Tống Thái phó bày mưu tính kế, sau này tiếng tăm trong triều của Tống Thái phó dần dần tăng lên với người này không thoát khỏi liên quan, cho nên về sau tâm Tống Thái phó quá lớn công khai uy hiếp mình phong Hiền Phi làm hoàng hậu, hừ, kiếp này lại một lần nữa, hoặc khiến người vì mình làm việc, hoặc không cần lưu lại.
Tề Cảnh Hoán ở ngự thư phòng phê tấu chương, lúc ăn trưa mới hồi Thánh Ninh Cung, dùng xong bữa trưa, Tề Cảnh Hoán mang Thẩm Ấu An đến Tây Noãn Các, mang văn chương để lên bàn nói: “Nhìn đi.”
Thẩm Ấu An cầm văn chương ngày đó lên, khen: “Tài văn chương của người này có thể làm Trạng nguyên.”
Tề Cảnh Hoán hừ lạnh một tiếng: “Đáng tiếc, hắn thi rớt.”
Thẩm Ấu An cầm lấy văn chương trong tay không lên tiếng, loại văn chương thi rớt này, cũng chỉ có thể là đắc tội người, nhưng mà hôm qua nhìn thấy tính cách đó của Cố Minh Triết đắc tội với người khác không phải chuyện hiếm lạ gì, đầy bụng văn chương, tâm cao khí ngạo.
Tề Cảnh Hoán gõ bàn nói: “Theo ý của nàng, trẫm cần phải dùng hắn sao?”
Thẩm Ấu An mím môi, Tề Cảnh Hoán nhíu mày nói: “Cứ nói đừng ngại, hiện tại trẫm rất rối rắm, muốn nghe ý kiến của nàng.”
Thẩm Ấu An mang văn chương trong tay để lên bàn, cười nói: “Chỉ tiếc Thiên Lý Mã nhiều mà không có Bá Nhạc, những lời người này nói rất tự tin về mình, mặc dù tài hoa xuất chúng, cũng khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, chỉ sợ làm quan, cũng chưa chắc có thể tạo phúc cho dân.”
Hắn cúi đầu nhìn văn chương, ngón tay gõ, im lặng một lúc mới mở miệng: “Ý của nàng là người này không thích hợp làm quan.”
“Người này làm quan kém nhưng làm một phụ tá phát huy thì có thể.”
Trong lòng Tề Cảnh Hoán chấn động, hắn không biết Cố Minh Triết làm quan sẽ như thế nào, nhưng biết Cố Minh Triết vì làm phụ tá của Tống Thái phó xuất không ít lực, kiếp trước hắn không nhìn qua văn chương của Cố Minh Triết, cũng không bảo Thẩm Ấu An nhìn qua, Thẩm Ấu An nhìn người rất chuẩn.
“Hiện tại hắn đang ở phủ Tống Thái phó, nếu trẫm không cần hắn, thì hắn sẽ là người của Tống Thái phó.”
Tề Cảnh Hoán khép hờ hai mắt, thở dài nói.
Thẩm Ấu An khẽ nhìn, nàng nhớ phụ vương từng nói về tiên đế, bởi vì họ ngoại thế lực quá lớn, về sau mới tạo thành cục diện tranh chấp, thế lực Qúy phi Lâm gia rất lớn, thế lực hoàng hậu kém hơn quý phi, triều thần ủng hộ Lâm thị và Tứ hoàng tử hơn nửa, thế lực phi tử lớn như vậy dễ dàng đổi tâm, lúc trước thái tử là con trai trưởng bị Lâm quý phi hãm hại, ra đi khi tuổi còn trẻ, thái tử qua đời, tiên đế tức giận, dùng việc này mới rút được thế lực Lâm gia, hiện tại Tống Thái phó ở trong triều tiếng tăm không nhỏ, nếu thêm một nhân tài như vậy, chỉ sợ tai họa về sau, dù sao hậu cung còn có Hiền Phi nương nương.
“Bệ hạ, thứ cho nô tỳ nói thẳng, vô luận như thế nào, người này không thích hợp để Thái phó sử dụng.”
Trong nháy mắt Tề Cảnh Hoán tỉnh táo lại, ngồi dậy nói: “Ý của nàng là giết hắn.”
Toàn thân Thẩm Ấu An run lên, vội la lên: “Sao bệ hạ có thể như thế, có thể dùng Cố Minh Triết, đợi một thời gian, cho dù là Tam Thừa cũng được, sao bệ hạ có thể vì Thái phó mà giết hắn chứ?”
Tề Cảnh Hoán thấy mặt nàng đều hồng, vui vẻ nói: “Không phải nàng nói là người này không thích hợp để Thái phó sử dụng sao?”
“Vậy cũng không thể giết được, bệ hạ là minh quân, sao có thể học bạo quân chứ?”
Tề Cảnh Hoán liếc nàng một cái, hiếu kỳ nói: “Ồ, nàng không sợ trẫm.”
Dù tính tình Thẩm Ấu An tốt đến mức nào giờ phút này cũng hơi tức giận, đang nói nghiêm túc với hắn, nhưng tâm hắn lại không ở đây, chuyện này liên quan đến triều chính, nàng vốn không nên nhiều lời, nhưng mà hiện tại bệ hạ mới đăng cơ, Thái phó là Thái phó lúc trước của thái tử, chưa dạy bệ hạ hiện tại, triều thần thế lớn như vậy, nhất định là chuyện không tốt.
“Bệ hạ, phụ vương nô tỳ đã từng nói tâm cao khí ngạo vẫn chưa thấy qua việc đời.”
Thấy bộ dáng nàng tức giận, Tề Cảnh Hoán vui vẻ, hắn thật sự không muốn giết Cố Minh Triết, chính hắn cũng biết không nên làm như thế, hắn muốn nhìn bộ dáng nàng lo lắng cho mình, muốn nhìn nàng thay mình bày mưu tính kế.
“Nàng nói tiếp đi.”
“Bệ hạ, người này tâm cao khí ngạo, nếu lúc này bổ nhiệm sẽ khó kiềm chế, nhưng mà những người ở Hàn Lâm Viện chuyên bàn luận chuyện trên trời dưới biển, nếu để hắn tới đó một thời gian, mỗi ngày cùng đám hủ nhân khẩu chiến, tâm cao, kiêu ngạo đều bị mài mòn.”
Nàng không để ý cứ thế nói, phụ vương nàng đã từng nhiều lần mắng người Hàn Lâm Viện, không biết làm việc, trong đầu mục nát, cứ thế mãi nàng cũng nhận không ít ảnh hưởng.
“Hủ nhân?” Tề Cảnh Hoán dựa gần vào Thẩm Ấu An nói một câu.
Thẩm Ấu An quay mặt né tránh.
“Chuyên bàn luận chuyện trên trời dưới biển, hửm?”
“Bệ… Bệ hạ.”
Thẩm Ấu An dùng tay cản Tề Cảnh Hoán, cười xấu hổ.
“Thẩm Tư Tẩm, hóa ra trong mắt nàng, Hàn Lâm Viện của trẫm toàn là người không dùng được sao?”
“Bệ hạ, nô tỳ không phải có ý đó, ý nô tỳ là, quan viên Hàn Lâm Viện khả năng nói cao hơn một chút, làm việc nhiều hơn một chút, rất hợp với Cố Minh Triết.”
Càng nói càng rối loạn.
“Ấu An.”
“Ừm.”
Theo bản năng Thẩm Ấu An đáp lại.
“Trẫm đã nói qua với nàng chưa lúc nàng phân tích rất mê người.”
Tề Cảnh Hoán duỗi tay ôm eo Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An bị hù dọa rụt người lại.
“Nàng quan tâm trẫm sao?”
“Bệ hạ.”
Thẩm Ấu An cúi đầu nhìn tay hắn cố định ngang hông mình, quay đầu lại, mặt hắn đã tiến gần tới mặt nàng, cười tà mị, nàng chớp mắt, xấu hổ dùng tay gỡ ngón tay hắn.
Tề Cảnh Hoán ôm nàng rất chặt, mang cả người nàng ôm vào trong lòng, vừa cười vừa nói: “Nàng cũng biết đám người kia toàn hủ nhân, nàng cũng biết những người kia khiến người ta chán ghét, vì sao còn muốn học những người đó, mỗi ngày đều dùng những quy củ làm trẫm chán ghét.”
“Nô tỳ không có.”
Thẩm Ấu An giải thích.
“Còn nói không có.” Tề Cảnh Hoán trợn mắt nói: “Nàng xưng hô với trẫm là gì.”
“Nô tỳ… Nô tỳ là người hầu hạ bệ hạ, tất nhiên phải xưng nô tỳ.”
Tề Cảnh Hoán dùng tay để lên trán nàng, cắn răng nói: “Trước đây nàng gặp tiên đế, nàng xưng hô như vậy sao.”
Thẩm Ấu An muốn nghiêng đầu tránh thoát tay hắn, tránh như nào cũng không được, sốt ruột liền giơ tay đánh lên tay hắn, Tề Cảnh Hoán ngây người, tay khẽ buông lỏng làm nàng trốn thoát, Thẩm Ấu An cúi đầu đứng sang một bên, Tề Cảnh Hoán nhìn bàn tay, nhìn nàng, vui vẻ nói: “Được, dám đánh trẫm, lá gan không nhỏ.”
Thẩm Ấu An rụt cổ, tai đều hồng, đối mặt với hắn, sau đó cúi đầu nói: “Vừa rồi bệ hạ nói nô tỳ giữ quy củ làm bệ hạ chán ghét mà? Sao nô tỳ không tuân theo quy củ bệ hạ lại không vui thế.”
“Ai nói trẫm không vui, trẫm cam tâm tình nguyện, ngoan, trẫm thích nàng không tuân theo quy củ trước mặt trẫm, đừng nói là đánh tay trẫm, đánh mặt trẫm, chỉ cần nàng vui vẻ, trẫm cũng vui vẻ, đến đây, đánh mặt trẫm.”
Hắn nói xong mang mặt tới gần, duỗi tay kéo tay nàng hướng mặt mình, Thẩm Ấu An dùng sức không rút được tay.
“Đến, đánh đi.”
Thẩm Ấu An lui về sau một bước, hắn tiến về phía trước một bước, Thẩm Ấu An quay đầu hướng ngoài cửa quát lên: “Cao tổng quản, mau vào đây.”
Cao Hòa vừa nghe tiếng kêu bên trong, vội vàng xông vào, mới đến trước cửa liền nghe Tề Cảnh Hoán gầm lên dám đi vào liền cắt đứt chân hắn, hắn lập tức dừng lại, theo bản năng che chân, lùi về phía sau.
Trong phòng Tề Cảnh Hoán buông lỏng tay Thẩm Ấu An, giả vờ giận nói: “Trẫm đùa giỡn với nàng, nàng gọi Cao Hòa vào làm gì?”
Thẩm Ấu An rụt cổ, bệ hạ chắc chắn vừa rồi là chơi đùa với nàng sao? Nàng thấy bệ hạ cầm tay mình muốn đánh hắn cho rằng hắn bị bệnh, vội gọi Cao Hòa truyền thái y.
Tề Cảnh Hoán thấy sắc mặt nàng không thích hợp, kinh ngạc nói: “Nàng nghĩ rằng trẫm bị bệnh à.”
Theo bản năng Thẩm Ấu An định gật đầu, liền nghe Tề Cảnh Hoán cắn răng nói: “Thẩm Ấu An, nàng dám gật đầu, hiện tại trẫm liền cởi y phục nàng.”
Thẩm Ấu An lập tức lại rụt cổ, cúi đầu đứng đó giả chết, trời đất chứng giám, nàng rất muốn gật đầu, nhưng mà nàng không dám.
“Văn chương như thế nào, không lâu sau, nàng sẽ biết.”
Tề Cảnh Hoán đứng im định nói, Thẩm Ấu An không hỏi vì sao người thư sinh kia ngăn cản kiệu Tống Thái phó trên đường đề cử văn chương của mình, Tống Thái phó lưu lại hắn, tức là có ý nhận hắn làm môn sinh, trước kia phụ vương nàng cũng có rất nhiều môn sinh, Đại Dục đức cao vọng trọng văn nhân tất nhiên là hy vọng có sự nghiệp, thư sinh này thi rớt cử nhân, hiện tại tự tiến cử như vậy là hy vọng có thể vào triều làm quan, Tống Thái phó quyết định lưu lại văn chương của hắn dĩ nhiên là muốn trình lên bệ hạ.
Quả nhiên, Tề Cảnh Hoán hồi cung ngày hôm sau hạ triều, Tống Thái phó mang văn chương đến ngự thư phòng tiến cử vị tân học trò mới thu nhận.
Tề Cảnh Hoán bảo hắn để văn chương lại, bảo hắn (Tống Thái phó) về trước, đợi hắn xem rồi quyết định.
Sau khi Tống Thái phó rời đi, Tề Cảnh Hoán cầm văn chương trên bàn nhìn một lần, cau mày, Cố Minh Triết này có tài năng như vậy, kiếp trước, Tống Thái phó cũng tiến cử hắn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mình không xem qua văn chương này, tất nhiên Tống Thái phó tiến cử Cố Minh Triết không giải quyết được gì, về sau lại nghe nói trong phủ Tống Thái phó có một môn khách gọi là Cố Minh Triết thay Tống Thái phó bày mưu tính kế, sau này tiếng tăm trong triều của Tống Thái phó dần dần tăng lên với người này không thoát khỏi liên quan, cho nên về sau tâm Tống Thái phó quá lớn công khai uy hiếp mình phong Hiền Phi làm hoàng hậu, hừ, kiếp này lại một lần nữa, hoặc khiến người vì mình làm việc, hoặc không cần lưu lại.
Tề Cảnh Hoán ở ngự thư phòng phê tấu chương, lúc ăn trưa mới hồi Thánh Ninh Cung, dùng xong bữa trưa, Tề Cảnh Hoán mang Thẩm Ấu An đến Tây Noãn Các, mang văn chương để lên bàn nói: “Nhìn đi.”
Thẩm Ấu An cầm văn chương ngày đó lên, khen: “Tài văn chương của người này có thể làm Trạng nguyên.”
Tề Cảnh Hoán hừ lạnh một tiếng: “Đáng tiếc, hắn thi rớt.”
Thẩm Ấu An cầm lấy văn chương trong tay không lên tiếng, loại văn chương thi rớt này, cũng chỉ có thể là đắc tội người, nhưng mà hôm qua nhìn thấy tính cách đó của Cố Minh Triết đắc tội với người khác không phải chuyện hiếm lạ gì, đầy bụng văn chương, tâm cao khí ngạo.
Tề Cảnh Hoán gõ bàn nói: “Theo ý của nàng, trẫm cần phải dùng hắn sao?”
Thẩm Ấu An mím môi, Tề Cảnh Hoán nhíu mày nói: “Cứ nói đừng ngại, hiện tại trẫm rất rối rắm, muốn nghe ý kiến của nàng.”
Thẩm Ấu An mang văn chương trong tay để lên bàn, cười nói: “Chỉ tiếc Thiên Lý Mã nhiều mà không có Bá Nhạc, những lời người này nói rất tự tin về mình, mặc dù tài hoa xuất chúng, cũng khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, chỉ sợ làm quan, cũng chưa chắc có thể tạo phúc cho dân.”
Hắn cúi đầu nhìn văn chương, ngón tay gõ, im lặng một lúc mới mở miệng: “Ý của nàng là người này không thích hợp làm quan.”
“Người này làm quan kém nhưng làm một phụ tá phát huy thì có thể.”
Trong lòng Tề Cảnh Hoán chấn động, hắn không biết Cố Minh Triết làm quan sẽ như thế nào, nhưng biết Cố Minh Triết vì làm phụ tá của Tống Thái phó xuất không ít lực, kiếp trước hắn không nhìn qua văn chương của Cố Minh Triết, cũng không bảo Thẩm Ấu An nhìn qua, Thẩm Ấu An nhìn người rất chuẩn.
“Hiện tại hắn đang ở phủ Tống Thái phó, nếu trẫm không cần hắn, thì hắn sẽ là người của Tống Thái phó.”
Tề Cảnh Hoán khép hờ hai mắt, thở dài nói.
Thẩm Ấu An khẽ nhìn, nàng nhớ phụ vương từng nói về tiên đế, bởi vì họ ngoại thế lực quá lớn, về sau mới tạo thành cục diện tranh chấp, thế lực Qúy phi Lâm gia rất lớn, thế lực hoàng hậu kém hơn quý phi, triều thần ủng hộ Lâm thị và Tứ hoàng tử hơn nửa, thế lực phi tử lớn như vậy dễ dàng đổi tâm, lúc trước thái tử là con trai trưởng bị Lâm quý phi hãm hại, ra đi khi tuổi còn trẻ, thái tử qua đời, tiên đế tức giận, dùng việc này mới rút được thế lực Lâm gia, hiện tại Tống Thái phó ở trong triều tiếng tăm không nhỏ, nếu thêm một nhân tài như vậy, chỉ sợ tai họa về sau, dù sao hậu cung còn có Hiền Phi nương nương.
“Bệ hạ, thứ cho nô tỳ nói thẳng, vô luận như thế nào, người này không thích hợp để Thái phó sử dụng.”
Trong nháy mắt Tề Cảnh Hoán tỉnh táo lại, ngồi dậy nói: “Ý của nàng là giết hắn.”
Toàn thân Thẩm Ấu An run lên, vội la lên: “Sao bệ hạ có thể như thế, có thể dùng Cố Minh Triết, đợi một thời gian, cho dù là Tam Thừa cũng được, sao bệ hạ có thể vì Thái phó mà giết hắn chứ?”
Tề Cảnh Hoán thấy mặt nàng đều hồng, vui vẻ nói: “Không phải nàng nói là người này không thích hợp để Thái phó sử dụng sao?”
“Vậy cũng không thể giết được, bệ hạ là minh quân, sao có thể học bạo quân chứ?”
Tề Cảnh Hoán liếc nàng một cái, hiếu kỳ nói: “Ồ, nàng không sợ trẫm.”
Dù tính tình Thẩm Ấu An tốt đến mức nào giờ phút này cũng hơi tức giận, đang nói nghiêm túc với hắn, nhưng tâm hắn lại không ở đây, chuyện này liên quan đến triều chính, nàng vốn không nên nhiều lời, nhưng mà hiện tại bệ hạ mới đăng cơ, Thái phó là Thái phó lúc trước của thái tử, chưa dạy bệ hạ hiện tại, triều thần thế lớn như vậy, nhất định là chuyện không tốt.
“Bệ hạ, phụ vương nô tỳ đã từng nói tâm cao khí ngạo vẫn chưa thấy qua việc đời.”
Thấy bộ dáng nàng tức giận, Tề Cảnh Hoán vui vẻ, hắn thật sự không muốn giết Cố Minh Triết, chính hắn cũng biết không nên làm như thế, hắn muốn nhìn bộ dáng nàng lo lắng cho mình, muốn nhìn nàng thay mình bày mưu tính kế.
“Nàng nói tiếp đi.”
“Bệ hạ, người này tâm cao khí ngạo, nếu lúc này bổ nhiệm sẽ khó kiềm chế, nhưng mà những người ở Hàn Lâm Viện chuyên bàn luận chuyện trên trời dưới biển, nếu để hắn tới đó một thời gian, mỗi ngày cùng đám hủ nhân khẩu chiến, tâm cao, kiêu ngạo đều bị mài mòn.”
Nàng không để ý cứ thế nói, phụ vương nàng đã từng nhiều lần mắng người Hàn Lâm Viện, không biết làm việc, trong đầu mục nát, cứ thế mãi nàng cũng nhận không ít ảnh hưởng.
“Hủ nhân?” Tề Cảnh Hoán dựa gần vào Thẩm Ấu An nói một câu.
Thẩm Ấu An quay mặt né tránh.
“Chuyên bàn luận chuyện trên trời dưới biển, hửm?”
“Bệ… Bệ hạ.”
Thẩm Ấu An dùng tay cản Tề Cảnh Hoán, cười xấu hổ.
“Thẩm Tư Tẩm, hóa ra trong mắt nàng, Hàn Lâm Viện của trẫm toàn là người không dùng được sao?”
“Bệ hạ, nô tỳ không phải có ý đó, ý nô tỳ là, quan viên Hàn Lâm Viện khả năng nói cao hơn một chút, làm việc nhiều hơn một chút, rất hợp với Cố Minh Triết.”
Càng nói càng rối loạn.
“Ấu An.”
“Ừm.”
Theo bản năng Thẩm Ấu An đáp lại.
“Trẫm đã nói qua với nàng chưa lúc nàng phân tích rất mê người.”
Tề Cảnh Hoán duỗi tay ôm eo Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An bị hù dọa rụt người lại.
“Nàng quan tâm trẫm sao?”
“Bệ hạ.”
Thẩm Ấu An cúi đầu nhìn tay hắn cố định ngang hông mình, quay đầu lại, mặt hắn đã tiến gần tới mặt nàng, cười tà mị, nàng chớp mắt, xấu hổ dùng tay gỡ ngón tay hắn.
Tề Cảnh Hoán ôm nàng rất chặt, mang cả người nàng ôm vào trong lòng, vừa cười vừa nói: “Nàng cũng biết đám người kia toàn hủ nhân, nàng cũng biết những người kia khiến người ta chán ghét, vì sao còn muốn học những người đó, mỗi ngày đều dùng những quy củ làm trẫm chán ghét.”
“Nô tỳ không có.”
Thẩm Ấu An giải thích.
“Còn nói không có.” Tề Cảnh Hoán trợn mắt nói: “Nàng xưng hô với trẫm là gì.”
“Nô tỳ… Nô tỳ là người hầu hạ bệ hạ, tất nhiên phải xưng nô tỳ.”
Tề Cảnh Hoán dùng tay để lên trán nàng, cắn răng nói: “Trước đây nàng gặp tiên đế, nàng xưng hô như vậy sao.”
Thẩm Ấu An muốn nghiêng đầu tránh thoát tay hắn, tránh như nào cũng không được, sốt ruột liền giơ tay đánh lên tay hắn, Tề Cảnh Hoán ngây người, tay khẽ buông lỏng làm nàng trốn thoát, Thẩm Ấu An cúi đầu đứng sang một bên, Tề Cảnh Hoán nhìn bàn tay, nhìn nàng, vui vẻ nói: “Được, dám đánh trẫm, lá gan không nhỏ.”
Thẩm Ấu An rụt cổ, tai đều hồng, đối mặt với hắn, sau đó cúi đầu nói: “Vừa rồi bệ hạ nói nô tỳ giữ quy củ làm bệ hạ chán ghét mà? Sao nô tỳ không tuân theo quy củ bệ hạ lại không vui thế.”
“Ai nói trẫm không vui, trẫm cam tâm tình nguyện, ngoan, trẫm thích nàng không tuân theo quy củ trước mặt trẫm, đừng nói là đánh tay trẫm, đánh mặt trẫm, chỉ cần nàng vui vẻ, trẫm cũng vui vẻ, đến đây, đánh mặt trẫm.”
Hắn nói xong mang mặt tới gần, duỗi tay kéo tay nàng hướng mặt mình, Thẩm Ấu An dùng sức không rút được tay.
“Đến, đánh đi.”
Thẩm Ấu An lui về sau một bước, hắn tiến về phía trước một bước, Thẩm Ấu An quay đầu hướng ngoài cửa quát lên: “Cao tổng quản, mau vào đây.”
Cao Hòa vừa nghe tiếng kêu bên trong, vội vàng xông vào, mới đến trước cửa liền nghe Tề Cảnh Hoán gầm lên dám đi vào liền cắt đứt chân hắn, hắn lập tức dừng lại, theo bản năng che chân, lùi về phía sau.
Trong phòng Tề Cảnh Hoán buông lỏng tay Thẩm Ấu An, giả vờ giận nói: “Trẫm đùa giỡn với nàng, nàng gọi Cao Hòa vào làm gì?”
Thẩm Ấu An rụt cổ, bệ hạ chắc chắn vừa rồi là chơi đùa với nàng sao? Nàng thấy bệ hạ cầm tay mình muốn đánh hắn cho rằng hắn bị bệnh, vội gọi Cao Hòa truyền thái y.
Tề Cảnh Hoán thấy sắc mặt nàng không thích hợp, kinh ngạc nói: “Nàng nghĩ rằng trẫm bị bệnh à.”
Theo bản năng Thẩm Ấu An định gật đầu, liền nghe Tề Cảnh Hoán cắn răng nói: “Thẩm Ấu An, nàng dám gật đầu, hiện tại trẫm liền cởi y phục nàng.”
Thẩm Ấu An lập tức lại rụt cổ, cúi đầu đứng đó giả chết, trời đất chứng giám, nàng rất muốn gật đầu, nhưng mà nàng không dám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.