Chương 21: Mị lực.
Quân Lai
08/05/2017
Tề Cảnh Hoán rất buồn bực, kiếp trước hắn không đối xử tốt với Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An vẫn tận tâm tận lực với hắn, kiếp này, mình chỉ có khả năng
đối tốt với nàng, nhưng nàng không trốn tránh thì hoài nghi mình bị
bệnh, không lẽ, không thể dùng mị lực, không lẽ kiếp trước mình không để ý nàng, cho nên trong mắt nàng không có cảm giác chinh phục, nàng muốn
chinh phục chính mình, nghĩ tới đây, Tề Cảnh Hoán nhìn ánh mắt Thẩm Ấu
An có chút không đúng, lại nghĩ thầm, cái này cũng không đúng, Thẩm Ấu
An không phải là người thích chinh phục.
Không lẽ ban đêm nghĩ nhiều đến Thẩm Ấu An ngủ không yên, không nghỉ ngơi tốt nên mị lực giảm xuống.
Thẩm Ấu An cúi đầu, cảm thấy hơi lạ, bệ hạ không nói lời nào, than thở gì thế?
Thẩm Ấu An nhìn chằm chằm Tề Cảnh Hoán nhíu mày, đang muốn quan sát hắn cẩn thận, lại đối mặt với đôi mắt thâm thúy của Tề Cảnh Hoán.
Tề Cảnh Hoán khó hiểu nhìn nàng nói: “Có phải nàng cảm thấy trẫm không có mị lực, không đủ hấp dẫn nàng.”
Thẩm Ấu An sững sờ, cái gì vậy.
“Nàng nói thật đi, cảm thấy trẫm không tốt ở đâu, trẫm sẽ sửa.”
Thẩm Ấu An sắp khóc, bệ hạ nói chuyện, tự hỏi mình như vậy là có ý gì.
Tề Cảnh Hoán thở dài, xua tay, nghĩ thầm, mà thôi, hiện tại Thẩm Ấu An trốn tránh mình tám phần là còn sợ mình, mình còn thời gian để chứng minh cho nàng biết, mình đối xử tốt nhất với nàng.
Nghĩ tới đây, hắn ngửa đầu cười một tiếng, chợt nghe ngoài cửa truyền tới một trận tiếng vang, hắn nhíu mày, mặt đen lại nói: “Cao Hòa, lăn ra đây cho trẫm.”
“Chao ôi.” Cao Hòa nâng phất trần, nhanh nhẹn cút vào, quỳ trên đất dập đầu: “Nô tài thỉnh an Hoàng thượng.”
Hắn cúi đầu ánh mắt thoáng nhìn sắc mặt bệ hạ, vừa rồi Thẩm Ấu An gọi hắn vào bị bệ hạ đuổi, hắn nghĩ lại sợ xảy ra vấn đề, mới đứng ở cửa nghe trộm động tĩnh bên trong, động tĩnh bên trong còn chưa nghe thấy, chính mình làm ra động tĩnh không nhỏ, làm bệ hạ bắt quả tang.
Tề Cảnh Hoán vốn tức giận, không thể phát tiết trên người Thẩm Ấu An, chỉ có thể tìm người khác trút giận, đi tới nói: “Đứng lên.”
Cao Hòa ngoan ngoãn đứng dậy, Tề Cảnh Hoán vươn tay véo lỗ tai hắn, hắn cầu xin tha thứ, Tề Cảnh Hoán thấy vặn còn chưa đã, lại duỗi chân đạp vào người hắn mới thoáng hết giận, buông lỏng tay ra nói: “Lá gan ngươi cũng không nhỏ nhỉ, dám nghe lén trẫm nói chuyện, nếu không phải ngươi bồi trẫm từ nhỏ, trẫm lập tức gọi người lôi ngươi đi chém.”
Cao Hòa che lỗ tai, nghĩ thầm bệ hạ ra tay cũng rất nặng.
Tề Cảnh Hoán nhìn bộ dáng hắn như vậy cảm thấy dần hết giận, duỗi tay định véo tiếp, Cao Hòa vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ: “Bệ hạ tha tội, nô tài chỉ phụng ý chỉ của ngài mà thôi.”
“Vô liêm sỉ, trẫm khi nào thì…”
Tề Cảnh Hoán chỉ Cao Hòa, đột nhiên thấy Cao Hòa chớp mắt với mình, hắn sửng sốt một lát, Cao Hòa liều mạng chớp mắt, ánh mắt kỳ vọng nhìn hắn nói: “Bệ hạ, lần đó ấy, người đã quên rồi sao?”
Tề Cảnh Hoán nhìn hắn nhắc nhở như vậy liền hiểu ý tứ hắn muốn truyền đạt, mình đã từng nói với hắn nếu thấy mình nhịn không được tức giận nhất định phải khuyên mình, mọi chuyện đều vì Ấu An đầu tiên, nhưng nhìn bộ dáng Cao Hòa liều mạng chớp mắt hắn cảm thấy buồn nôn, gật đầu với Cao Hòa: “Trẫm nghĩ, trẫm đã quên, ngươi làm rất tốt, đứng lên đi.”
Cao Hòa bịt lỗ tai cười bò dậy, vừa định tranh công, liền bị Tề Cảnh Hoán kéo lỗ tai đá cho một trận, Cao Hòa bị hắn đá ra khỏi Tây Noãn Các, lúc bị bệ hạ ném lên cửa, che lấy cái mông mình, ngự tiền tổng quản nhìn khó coi như vậy.
Y Xảo ở đằng sau lấm la lấm lét nói: “Công công, bị đánh à?”
Trong giọng nói còn kèm theo chút hả hê.
Cao Hòa lườm nàng nói: “Không phải là vì ngươi sao, động tĩnh lớn như thế mới bị bệ hạ phát hiện, lát nữa không được phép ăn cơm.”
Y Xảo lè lưỡi với hắn, người khác sợ Cao tổng quản, nàng không sợ, Cao tổng quản đen mặt dọa người, đối với các nàng cũng không tệ lắm.
Bên trong phòng sau khi bệ hạ ra tay với Cao Hòa quay đầu lại nhìn Thẩm Ấu An cười một tiếng, theo bản năng Thẩm Ấu An lùi ra sau.
Tề Cảnh Hoán vẫy tay với nàng: “Đến đây, chúng ta tiếp tục nói chuyện về Cố Minh Triết.”
Thẩm Ấu An nhìn chằm chằm đầu giường, không biết trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào, Cố Minh Triết có tài, dùng tốt có thể tạo phúc cho dân, không dùng tốt chỉ sợ gieo họa, ngày hôm qua Cố Minh Triết ngăn cản kiệu Thái phó, đủ thấy người này to gan, hơi tự phụ, thị vệ tiến lên xua đuổi hắn, hắn bảo vệ văn chương trong tay, người này, rất là mâu thuẫn, mặc dù tự phụ, nhưng hai lông mày chính khí lẫm liệt, không phải là hạng người gian tà.
Tề Cảnh Hoán thấy nàng không nói, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, hơi tức giận, hắn không phải phiền muộn về Thẩm Ấu An, mà phiền muộn về hắn, nếu không phải hắn, hiện tại sao Thẩm Ấu An lại cẩn thận như vậy, thật vất vả mới nói được đôi lời, lúc này không nói, nhất định là nghĩ tới thân phận chết tiệt, hắn hoảng hốt nhớ lại, kiếp trước, nàng vừa mới làm ngự tiền nữ quan của mình nhìn bộ dáng nàng bụi bặm quỳ trước mặt mình, hắn còn nhớ trong lòng mình không sung sướng, sao có thể sung sướng chứ, nữ nhân mình yêu hèn mọn như thế, là nam nhân ai cũng sẽ không thoải mái, mình rõ ràng muốn tiến lên ôm lấy nàng, trên mặt lại trào phúng, miệng lại nhắc nhở nàng chú ý đến thân phận của mình, những việc này đều là trí nhớ của kiếp trước, kiếp này, mặc dù hắn trọng sinh, nhưng hắn hiểu, những chuyện này đã từng xảy ra, nếu không Thẩm Ấu An đã là một quận chúa, sao nhát gan như thế, nói cho cùng đều bị những việc kia dọa sợ.
Tề Cảnh Hoán tưởng rằng nàng nghĩ tới thân phận của hai người mới không dám nói tiếp, không ngờ nàng nói: “Bệ hạ, nô tỳ biết trong lòng bệ hạ đã có đáp án rồi.”
Thẩm Ấu An tin Tề Cảnh Hoán đã có an bài, thậm chí tin tưởng dự định của Tề Cảnh Hoán và mình suy nghĩ không khác là bao, trước mắt chỗ đi tốt nhất của Cố Minh Triết là Hàn Lâm Viện, bệ hạ sẽ không để Cố Minh Triết ở bên cạnh Thái phó, bệ hạ cũng sẽ không giết Cố Minh Triết, có thể nàng không biết mới đầu Tề Cảnh Hoán thật sự có sát niệm, vô luận là kiếp trước rất hận Thẩm Ấu An cũng tốt, còn kiếp này cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình không cho Thẩm Ấu An chịu bất luận ủy khuất nào cũng được, đối với hậu vị, từ đầu tới cuối Tề Cảnh Hoán đều không nghĩ tới nữ nhân nào ngoài Thẩm Ấu An, nói cho cùng, trong lòng Tề Cảnh Hoán, vị trí kia là của Thẩm Ấu An, chỉ có thể là Thẩm Ấu An, kiếp trước Tống Thái phó ỷ vào mình lập được nhiều công lao nên mưu toan bức bách hắn lập Hiền phi làm hoàng hậu, bảo hắn làm sao không hận, kiếp trước hắn không chú ý người bên cạnh Tống Thái phó, hiện tại xem ra phân lượng của Cố Minh Triết cũng không nhỏ, hắn tất nhiên không để Thái phó sử dụng.
Nghe lời Thẩm Ấu An nói, tâm tình hắn tốt hơn, vì sao lại tốt, nếu là trước kia, Thẩm Ấu An nhất định sẽ không nói nhiều như vậy, chuyện triều chính, nàng sẽ không nói lung tung, hôm nay nàng nói, hơn nữa lúc hắn nói muốn giết Cố Minh Triết trong mắt nàng lo lắng không lừa được mình, mình chắc chắn nàng không biết Cố Minh Triết, tất nhiên sẽ không vì Cố Minh Triết mà lo lắng, nàng quan tâm mình, hắn vẫn nghĩ rằng Thẩm Ấu An là người ích kỷ, ái mộ hư vinh, đối với mình hư tình giả ý, hiện tại xem ra tất cả đều không phải, trái tim đều làm bằng thịt, chính mình đối tốt với nàng, có thể không cảm hóa nàng được sao, nàng ích kỷ, bởi vì là nữ nhân mà thôi.
Tại sao lại nghĩ những việc này, không phải nói là muốn tốt cho Ấu An sao? Hắn cảm thấy hắn càng nghĩ lồng ngực lại càng dâng lên tức giận, nhịn không được nắm chặt quả đấm đập vào bàn.
Hù dọa Thẩm Ấu An, ngẩng đầu liền thấy bệ hạ cắn răng nắm chặt quả đấm, thế này là sao?
Nàng cân nhắc hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy?”
Tề Cảnh Hoán cúi đầu, thầm nghĩ không thể phát hỏa, không thể phát hỏa, Ấu An nhát gan, không thể dọa nàng, nếu nổi giận, công sức vất vả bao nhiêu lâu của mình sẽ bị mất.
Từ từ cúi đầu điều chỉnh tâm tình xong bệ hạ ngẩng đầu đối mặt với Thẩm Ấu An tươi cười dịu dàng.
“Không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ đến ngày xưa tiên đế ở trên triều có lúc không thể không bị nhà mẹ Lâm phi quản chế.”
Đây cũng có thể giải thích hắn đột nhiên đập bàn, Tề Cảnh Hoán chán ghét Lâm gia, thiên hạ đều biết, nếu không phải vì Lâm gia, lúc trước thái tử sẽ không chết, người người đều biết rõ bệ hạ cùng thái tử trước một mẹ sinh ra, tình cảm rất tốt, thái tử tử và Lâm gia không thể không có liên quan, thậm chí cả nhà Lâm gia diệt môn tội danh cũng là mưu hại thái tử, chỉ là trong truyện này từ đầu tới cuối, ngoại nhân không biết được.
Trùng hợp là năm đó phụ thân Lâm phi đứng hàng tam Thái phó, hiện tại chuyện của Tống thái phó, bệ hạ tất nhiên sẽ liên tưởng đến, giống nhau đều là Thái phó, khác biệt là năm đó Lâm Thái phó dạy Thiên tử, Tống thái phó mặc dù cũng dạy bảo qua thiên tử, lại là lão sư thái tử trước, bệ hạ bây giờ cũng là thái tử tử mới lên làm thái tử, không được Tống Thái phó dạy qua.
Tề Cảnh Hoán cố tình liếc Thẩm Ấu An, tâm tình sung sướng nói: “Khanh sợ trẫm đưa ra quyết định sai lầm mà tổn hại đến uy nghiêm, khanh là quan tâm trẫm sao?”
Lời như vậy hắn đã hỏi một lần, vừa mới bị nàng đánh lừa mất, hiện tại nhớ tới, hắn lại bắt đầu mặt dày mày dạn trêu chọc nàng.
Không lẽ ban đêm nghĩ nhiều đến Thẩm Ấu An ngủ không yên, không nghỉ ngơi tốt nên mị lực giảm xuống.
Thẩm Ấu An cúi đầu, cảm thấy hơi lạ, bệ hạ không nói lời nào, than thở gì thế?
Thẩm Ấu An nhìn chằm chằm Tề Cảnh Hoán nhíu mày, đang muốn quan sát hắn cẩn thận, lại đối mặt với đôi mắt thâm thúy của Tề Cảnh Hoán.
Tề Cảnh Hoán khó hiểu nhìn nàng nói: “Có phải nàng cảm thấy trẫm không có mị lực, không đủ hấp dẫn nàng.”
Thẩm Ấu An sững sờ, cái gì vậy.
“Nàng nói thật đi, cảm thấy trẫm không tốt ở đâu, trẫm sẽ sửa.”
Thẩm Ấu An sắp khóc, bệ hạ nói chuyện, tự hỏi mình như vậy là có ý gì.
Tề Cảnh Hoán thở dài, xua tay, nghĩ thầm, mà thôi, hiện tại Thẩm Ấu An trốn tránh mình tám phần là còn sợ mình, mình còn thời gian để chứng minh cho nàng biết, mình đối xử tốt nhất với nàng.
Nghĩ tới đây, hắn ngửa đầu cười một tiếng, chợt nghe ngoài cửa truyền tới một trận tiếng vang, hắn nhíu mày, mặt đen lại nói: “Cao Hòa, lăn ra đây cho trẫm.”
“Chao ôi.” Cao Hòa nâng phất trần, nhanh nhẹn cút vào, quỳ trên đất dập đầu: “Nô tài thỉnh an Hoàng thượng.”
Hắn cúi đầu ánh mắt thoáng nhìn sắc mặt bệ hạ, vừa rồi Thẩm Ấu An gọi hắn vào bị bệ hạ đuổi, hắn nghĩ lại sợ xảy ra vấn đề, mới đứng ở cửa nghe trộm động tĩnh bên trong, động tĩnh bên trong còn chưa nghe thấy, chính mình làm ra động tĩnh không nhỏ, làm bệ hạ bắt quả tang.
Tề Cảnh Hoán vốn tức giận, không thể phát tiết trên người Thẩm Ấu An, chỉ có thể tìm người khác trút giận, đi tới nói: “Đứng lên.”
Cao Hòa ngoan ngoãn đứng dậy, Tề Cảnh Hoán vươn tay véo lỗ tai hắn, hắn cầu xin tha thứ, Tề Cảnh Hoán thấy vặn còn chưa đã, lại duỗi chân đạp vào người hắn mới thoáng hết giận, buông lỏng tay ra nói: “Lá gan ngươi cũng không nhỏ nhỉ, dám nghe lén trẫm nói chuyện, nếu không phải ngươi bồi trẫm từ nhỏ, trẫm lập tức gọi người lôi ngươi đi chém.”
Cao Hòa che lỗ tai, nghĩ thầm bệ hạ ra tay cũng rất nặng.
Tề Cảnh Hoán nhìn bộ dáng hắn như vậy cảm thấy dần hết giận, duỗi tay định véo tiếp, Cao Hòa vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ: “Bệ hạ tha tội, nô tài chỉ phụng ý chỉ của ngài mà thôi.”
“Vô liêm sỉ, trẫm khi nào thì…”
Tề Cảnh Hoán chỉ Cao Hòa, đột nhiên thấy Cao Hòa chớp mắt với mình, hắn sửng sốt một lát, Cao Hòa liều mạng chớp mắt, ánh mắt kỳ vọng nhìn hắn nói: “Bệ hạ, lần đó ấy, người đã quên rồi sao?”
Tề Cảnh Hoán nhìn hắn nhắc nhở như vậy liền hiểu ý tứ hắn muốn truyền đạt, mình đã từng nói với hắn nếu thấy mình nhịn không được tức giận nhất định phải khuyên mình, mọi chuyện đều vì Ấu An đầu tiên, nhưng nhìn bộ dáng Cao Hòa liều mạng chớp mắt hắn cảm thấy buồn nôn, gật đầu với Cao Hòa: “Trẫm nghĩ, trẫm đã quên, ngươi làm rất tốt, đứng lên đi.”
Cao Hòa bịt lỗ tai cười bò dậy, vừa định tranh công, liền bị Tề Cảnh Hoán kéo lỗ tai đá cho một trận, Cao Hòa bị hắn đá ra khỏi Tây Noãn Các, lúc bị bệ hạ ném lên cửa, che lấy cái mông mình, ngự tiền tổng quản nhìn khó coi như vậy.
Y Xảo ở đằng sau lấm la lấm lét nói: “Công công, bị đánh à?”
Trong giọng nói còn kèm theo chút hả hê.
Cao Hòa lườm nàng nói: “Không phải là vì ngươi sao, động tĩnh lớn như thế mới bị bệ hạ phát hiện, lát nữa không được phép ăn cơm.”
Y Xảo lè lưỡi với hắn, người khác sợ Cao tổng quản, nàng không sợ, Cao tổng quản đen mặt dọa người, đối với các nàng cũng không tệ lắm.
Bên trong phòng sau khi bệ hạ ra tay với Cao Hòa quay đầu lại nhìn Thẩm Ấu An cười một tiếng, theo bản năng Thẩm Ấu An lùi ra sau.
Tề Cảnh Hoán vẫy tay với nàng: “Đến đây, chúng ta tiếp tục nói chuyện về Cố Minh Triết.”
Thẩm Ấu An nhìn chằm chằm đầu giường, không biết trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào, Cố Minh Triết có tài, dùng tốt có thể tạo phúc cho dân, không dùng tốt chỉ sợ gieo họa, ngày hôm qua Cố Minh Triết ngăn cản kiệu Thái phó, đủ thấy người này to gan, hơi tự phụ, thị vệ tiến lên xua đuổi hắn, hắn bảo vệ văn chương trong tay, người này, rất là mâu thuẫn, mặc dù tự phụ, nhưng hai lông mày chính khí lẫm liệt, không phải là hạng người gian tà.
Tề Cảnh Hoán thấy nàng không nói, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, hơi tức giận, hắn không phải phiền muộn về Thẩm Ấu An, mà phiền muộn về hắn, nếu không phải hắn, hiện tại sao Thẩm Ấu An lại cẩn thận như vậy, thật vất vả mới nói được đôi lời, lúc này không nói, nhất định là nghĩ tới thân phận chết tiệt, hắn hoảng hốt nhớ lại, kiếp trước, nàng vừa mới làm ngự tiền nữ quan của mình nhìn bộ dáng nàng bụi bặm quỳ trước mặt mình, hắn còn nhớ trong lòng mình không sung sướng, sao có thể sung sướng chứ, nữ nhân mình yêu hèn mọn như thế, là nam nhân ai cũng sẽ không thoải mái, mình rõ ràng muốn tiến lên ôm lấy nàng, trên mặt lại trào phúng, miệng lại nhắc nhở nàng chú ý đến thân phận của mình, những việc này đều là trí nhớ của kiếp trước, kiếp này, mặc dù hắn trọng sinh, nhưng hắn hiểu, những chuyện này đã từng xảy ra, nếu không Thẩm Ấu An đã là một quận chúa, sao nhát gan như thế, nói cho cùng đều bị những việc kia dọa sợ.
Tề Cảnh Hoán tưởng rằng nàng nghĩ tới thân phận của hai người mới không dám nói tiếp, không ngờ nàng nói: “Bệ hạ, nô tỳ biết trong lòng bệ hạ đã có đáp án rồi.”
Thẩm Ấu An tin Tề Cảnh Hoán đã có an bài, thậm chí tin tưởng dự định của Tề Cảnh Hoán và mình suy nghĩ không khác là bao, trước mắt chỗ đi tốt nhất của Cố Minh Triết là Hàn Lâm Viện, bệ hạ sẽ không để Cố Minh Triết ở bên cạnh Thái phó, bệ hạ cũng sẽ không giết Cố Minh Triết, có thể nàng không biết mới đầu Tề Cảnh Hoán thật sự có sát niệm, vô luận là kiếp trước rất hận Thẩm Ấu An cũng tốt, còn kiếp này cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình không cho Thẩm Ấu An chịu bất luận ủy khuất nào cũng được, đối với hậu vị, từ đầu tới cuối Tề Cảnh Hoán đều không nghĩ tới nữ nhân nào ngoài Thẩm Ấu An, nói cho cùng, trong lòng Tề Cảnh Hoán, vị trí kia là của Thẩm Ấu An, chỉ có thể là Thẩm Ấu An, kiếp trước Tống Thái phó ỷ vào mình lập được nhiều công lao nên mưu toan bức bách hắn lập Hiền phi làm hoàng hậu, bảo hắn làm sao không hận, kiếp trước hắn không chú ý người bên cạnh Tống Thái phó, hiện tại xem ra phân lượng của Cố Minh Triết cũng không nhỏ, hắn tất nhiên không để Thái phó sử dụng.
Nghe lời Thẩm Ấu An nói, tâm tình hắn tốt hơn, vì sao lại tốt, nếu là trước kia, Thẩm Ấu An nhất định sẽ không nói nhiều như vậy, chuyện triều chính, nàng sẽ không nói lung tung, hôm nay nàng nói, hơn nữa lúc hắn nói muốn giết Cố Minh Triết trong mắt nàng lo lắng không lừa được mình, mình chắc chắn nàng không biết Cố Minh Triết, tất nhiên sẽ không vì Cố Minh Triết mà lo lắng, nàng quan tâm mình, hắn vẫn nghĩ rằng Thẩm Ấu An là người ích kỷ, ái mộ hư vinh, đối với mình hư tình giả ý, hiện tại xem ra tất cả đều không phải, trái tim đều làm bằng thịt, chính mình đối tốt với nàng, có thể không cảm hóa nàng được sao, nàng ích kỷ, bởi vì là nữ nhân mà thôi.
Tại sao lại nghĩ những việc này, không phải nói là muốn tốt cho Ấu An sao? Hắn cảm thấy hắn càng nghĩ lồng ngực lại càng dâng lên tức giận, nhịn không được nắm chặt quả đấm đập vào bàn.
Hù dọa Thẩm Ấu An, ngẩng đầu liền thấy bệ hạ cắn răng nắm chặt quả đấm, thế này là sao?
Nàng cân nhắc hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy?”
Tề Cảnh Hoán cúi đầu, thầm nghĩ không thể phát hỏa, không thể phát hỏa, Ấu An nhát gan, không thể dọa nàng, nếu nổi giận, công sức vất vả bao nhiêu lâu của mình sẽ bị mất.
Từ từ cúi đầu điều chỉnh tâm tình xong bệ hạ ngẩng đầu đối mặt với Thẩm Ấu An tươi cười dịu dàng.
“Không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ đến ngày xưa tiên đế ở trên triều có lúc không thể không bị nhà mẹ Lâm phi quản chế.”
Đây cũng có thể giải thích hắn đột nhiên đập bàn, Tề Cảnh Hoán chán ghét Lâm gia, thiên hạ đều biết, nếu không phải vì Lâm gia, lúc trước thái tử sẽ không chết, người người đều biết rõ bệ hạ cùng thái tử trước một mẹ sinh ra, tình cảm rất tốt, thái tử tử và Lâm gia không thể không có liên quan, thậm chí cả nhà Lâm gia diệt môn tội danh cũng là mưu hại thái tử, chỉ là trong truyện này từ đầu tới cuối, ngoại nhân không biết được.
Trùng hợp là năm đó phụ thân Lâm phi đứng hàng tam Thái phó, hiện tại chuyện của Tống thái phó, bệ hạ tất nhiên sẽ liên tưởng đến, giống nhau đều là Thái phó, khác biệt là năm đó Lâm Thái phó dạy Thiên tử, Tống thái phó mặc dù cũng dạy bảo qua thiên tử, lại là lão sư thái tử trước, bệ hạ bây giờ cũng là thái tử tử mới lên làm thái tử, không được Tống Thái phó dạy qua.
Tề Cảnh Hoán cố tình liếc Thẩm Ấu An, tâm tình sung sướng nói: “Khanh sợ trẫm đưa ra quyết định sai lầm mà tổn hại đến uy nghiêm, khanh là quan tâm trẫm sao?”
Lời như vậy hắn đã hỏi một lần, vừa mới bị nàng đánh lừa mất, hiện tại nhớ tới, hắn lại bắt đầu mặt dày mày dạn trêu chọc nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.