Chương 22: Văn chương.
Quân Lai
08/05/2017
Nếu vài ba câu của hắn làm Thẩm Ấu An không có chừng mực, Thẩm Ấu An cũng
không gọi là Thẩm Ấu An, ai biết bệ hạ muốn làm thế nào, Thẩm Ấu An biết thân phận mình, quan tâm bệ hạ còn chưa tới lượt mình, cho dù thật sự
quan tâm, nàng cũng không nói ra miệng.
Tề Cảnh Hoán không nghe được những lời muốn nghe, nhưng không làm tâm tình hắn xấu đi, chính hắn cũng có thể cảm nhận được bất đồng, có mấy lời, không cần nói, chính mình cũng có thể hiểu được.
Sau bữa trưa, Tề Cảnh Hoán triệu kiến Cố Minh Triết ở ngự thư phòng, lúc đi Cố Minh Triết đã đổi y phục, nhìn ra tỉ mỉ chuẩn bị.
Cố Minh Triết quỳ trên mặt đất, trong lòng không nén được kích động, hôm qua, Thái phó nói với hắn hôm nay sẽ tiến cử hắn làm hắn không nén được hưng phấn, hôm qua, hắn gan lớn mới dám cản kiệu Thái phó, từ trước đến nay hắn tự phụ tài hoa, khoa cử lần này, con nhà giàu Triệu Khang Thành thường ngày chỉ biết uống rượu mua vui còn có tên trên bảng, chính mình thì lại rớt, nguyên do không nói hắn cũng biết, nhưng mà Triệu Khang Thành còn đứng trước mặt mọi người giễu cợt mình, mình nhất thời buồn bực liền ra cửa giải sầu, vừa vặn gặp kiệu Thái phó, nghe nói Thái phó thích người tài, lại là người tốt, mới có thể mượn tức giận trong lòng tiến lên cản kiệu bên đường, vốn không ôm nhiều hy vọng, không ngờ Thái phó lại nhận mình, hơn nữa còn tiến cử mình, lần này nếu được bệ hạ tán thưởng, đại ân của Thái phó, là điều chắc chắn.
“Ngươi là học trò Tứ Môn Cố Minh Triết.”
Hắn đang nghĩ ngợi, liền nghe được bệ hạ hỏi, hắn cung kính trả lời: “Bẩm bệ hạ, thảo dân là học trò Tứ Môn Cố Minh Triết.”
Hắn tràn đầy kích động trả lời, trong lòng hắn không nén được sôi trào, thậm chí nhịn không được tưởng tượng tương lai mình ra nhập triều đình, vừa lòng đắc chí với cảnh tượng, hắn tin chắc mình tài hoa, hắn chỉ thiếu hụt cơ hội mà thôi, hiện tại ngồi trước mắt là thiên tử đương triều, cơ hội đến rồi.
Lại không ngờ đế vương đối diện nghe được hắn đáp lời, nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Cùng là học trò Tứ Môn sao lại khác biệt lớn như vậy.”
Hắn ngạc nhiên, lời này của bệ hạ, dường như có hàm ý khác.
“Không phải ngươi nói Thiên Lý Mã có nhiều mà không có Bá Nhạc sao? Hiện tại trẫm cho ngươi cơ hội.”
Trong nháy mắt Cố Minh Triết chợt lạnh, hôm qua nói ra những lời này là vạn bất đắc dĩ, sao bệ hạ biết được?
“Bệ hạ, hôm qua thảo dân nói ra những lời này, là vạn bất đắc dĩ, mong bệ hạ thứ tội.”
Tề Cảnh Hoán cũng không ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng: “Ngươi có biết hôm qua ngươi cản kiệu trên đường và nói ra những lời như vậy đã là làm khó Thái phó, nhận ngươi nhưng không dùng ngươi, dùng ngươi sẽ làm dân chúng cười nhạo, đường đường là Thái phó lại bị người rớt bảng cử nhân uy hiếp, không dùng ngươi, liền thừa nhận mình có mắt như không, không phát hiện được ngươi là khối ngọc thô chưa được mài dũa.”
Cố Minh Triết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rõ ràng là mùa xuân, sao hắn cảm thấy lạnh như vậy, lúc mới tới kích động, hưng phấn bao nhiêu bây giờ đã không còn, còn dư lại sợ hãi, hắn cho rằng Thái phó tiến cử mình, nhưng hôm nay bệ hạ không nói chuyện tiến cử, chỉ hỏi tội, Thái phó rốt cuộc nói cái gì.
Tề Cảnh Hoán thấy không khác biệt lắm, nhân tiện nói; “ Không phải Thiên Lý Mã nhiều Bá Nha không có, mà là ngươi không có đủ thế lực, hiện tại, trẫm làm ngươi tâm phục khẩu phục, đỡ phải làm ngươi nói triều đình trẫm người tài ba không có, đây là văn chương của học trò Tứ Môn ngươi, ngươi nhìn xem, văn chương của ngươi, có thể đạt được như vậy không.”
Cao Hòa tiếp nhận văn chương, đưa cho Cố Minh Triết.
Cố Minh Triết tiếp nhận văn chương, sững sờ, đây không phải là văn chương của mình sao? Bệ hạ cho mình xem văn chương của mình, là có ý gì.
Ngẩng đầu khó xử nói: “Bệ hạ, không biết thảo dân viết văn chương có vấn đề gì.”
Tề Cảnh Hoán tiện tay nhặt tấu chương trên án trác hướng Cố Minh Triết ném, vừa vặn nện vào mặt hắn, hắn không dám thở mạnh, run rẩy quỳ trên mặt đất.
“Cố Minh Triết dũng cảm, lúc trước cười nhạo Thái phó đương triều không có mắt nhìn, hiện tại dám đứng trước mặt trẫm hồ ngôn loạn ngữ, văn chương kia rõ ràng là của học trò Triệu Khang Thành Tứ Môn, sao lại biến thành của ngươi, ngươi học thức không đủ, còn ăn nói ngông cuồng.”
“Không phải vậy, bệ hạ…”
Cố Minh Triết sốt ruột thanh minh, lật đến tên cuối cùng trên văn chương, rõ ràng là Triệu Khang Thành, không phải, đây rõ ràng là văn chương của mình, sao lại biến thành của Triệu Khang Thành.
Hắn cầm lấy văn chương, tay run run nói: “Bệ hạ, văn chương này là thảo dân viết, thảo dân cũng không biết tại sao lại ký tên Triệu Khang Thành.”
“Thật vậy sao?”
Tề Cảnh Hoán nghi hoặc nói: “Nhưng mà Thái phó tiến cử cho trẫm là học trò Tứ Môn Triệu Khang Thành.”
“Sao có thể như vậy?”
Cố Minh Triết khàn giọng nói ra: “Đây là thảo dân viết, thảo dân không cam lòng bị chôn vùi như vậy, mười năm gian khổ học tập, thảo dân không cam lòng cứ như vậy trở về, không thể áo gấm về nhà, làm rạng rỡ tổ tông, cho nên hôm qua mới cản kiệu trên đường.”
Nói đến cản kiệu, Cố Minh Triết lại thấy được hy vọng: “Bệ hạ, chuyện thảo dân cản kiệu hôm qua, Thái phó nói có phải không, hôm qua, thảo dân cản kiệu trên đường, đưa Thái phó xem đúng là văn chương này.”
Giọng nói của hắn có sợ hãi, có oán giận, có kích động, hắn không thể tin được, rõ ràng Thái phó đã nói qua tiến cử mình, nhưng hôm nay bệ hạ lại nói là tiến cử Triệu Khang Thành, mà văn chương của mình, cũng trở thành của Triệu Khang Thành, lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến Triệu Khang Thành đã từng nói, hắn và Tống thái phó hình như có quan hệ họ hàng, đúng rồi, mình cản kiệu trên đường, làm Tống thái phó mất mặt, hắn làm sao có thể tiến cử mình, hắn nhớ hôm qua mình từ phủ Thái phó hồi Tứ Môn lấy đồ gặp Triệu Khang Thành cười dối trá, hắn biết rõ, mình bị Triệu Khang Thành gài bẫy, bị Thái phó lừa gạt, bây giờ không giải thích rõ ràng, chỉ sợ kiếp này khó làm quan.
“Chuyện ngươi cản kiệu trên đường Thái phó không nói đến, hôm nay hắn chỉ tiến cử Triệu Khang Thành, còn chuyện ngươi cản kiệu trên đường, là nữ quan ngự tiền bên cạnh trẫm về nhà tế bái phụ mẫu vừa vặn gặp, liền nói cho trẫm.”
Thì ra là như vậy, Thái phó thật sự không tiến cử mình, trong lồng ngực hắn lửa giận chạy tán loạn, đường đường là Thái phó, có thể mua chuộc chuyện danh tiếng như vậy sao, nếu không giúp mình, mình cũng không cưỡng cầu, vì sao lại lấy trộm văn chương của mình đi tiến cử một con nhà giàu khác.
Nghĩ tới đây hắn không còn sợ hãi, chỉ còn lại oán hận, cho dù liều chết, hắn cũng không thể khiến bệ hạ bị loại người này che mắt.
“Bệ hạ, văn chương này là của thảo dân trình Thái phó đại nhân hôm qua, bệ hạ anh minh, văn chương này thảo dân có thể đọc làu làu, trọng tâm của văn chương nhằm vào quan điểm ý tưởng, tại sao lại có ý tưởng như vậy, thảo dân có thể nói ra.”
Lúc này hắn ngược lại bình tĩnh, văn chương này hôm qua hắn mới trình Thái phó, cho dù Triệu Khang Thành xem qua, cũng chưa chắc nhớ, cho dù còn nhớ, cũng không biết vì sao viết như vậy.
“Ngươi và Triệu Khang Thành đều là học trò Tứ Môn, văn chương của hắn, ngươi xem qua cũng là lẽ thường.”
“Bệ hạ, thảo dân có thể đối chất cùng Triệu Khang Thành, nếu văn chương này do Triệu Khang Thành viết, vậy tất nhiên hắn biết viết cái gì, nguyên nhân vì sao viết như vậy.”
Tề Cảnh Hoán xua tay nói: “Thôi được rồi, Triệu Khang Thành là do Thái phó tiến cử, trẫm nên lưu lại mặt mũi cho Thái phó, văn chương này coi như xong, nếu nữ quan của trẫm trùng hợp gặp ngươi cản kiệu trên đường, nghĩ đến đúng là thiên ý, nếu đã như thế, trẫm cho ngươi cơ hội, ngươi viết một văn chương trước mặt trẫm.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Cố Minh Triết cũng biết tiếng tăm trong triều của Thái phó, bệ hạ không tiện làm hắn mất mặt, mặc dù tức giận, nhưng hiện tại mình chỉ là thường dân, bệ hạ cho mình cơ hội này không dễ, mình nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Hắn mang toàn bộ tức giận chuyển hóa thành động lực, hắn học tập gian khổ nhiều năm, một văn chương đối với hắn mà nói cũng không khó.
Không bao lâu hắn hoàn thành một văn chương, Cao Hòa trình lên cho Tề Cảnh Hoán nhìn, Tề Cảnh Hoán nhìn qua loa một lần, gật đầu nói: “Khanh quả thật tài hoa hơn người, khoa cử lần này, sao trẫm không thấy tên khanh trên bảng danh.”
“Bẩm bệ hạ, thảo dân thi rớt.”
Lời dư thừa chưa nói, nhưng hắn tin tưởng giờ phút này trong lòng bệ hạ đã hiểu, mặc dù bên ngoài khoa cử công bằng chính trực, có thể nói những quan viên ngoài kia bao che cho nhau, vô luận là triều đại nào đều không tránh được.
Quả nhiên, Tề Cảnh Hoán nghe xong hắn nói thi rớt cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nói đã hiểu rồi bảo hắn trở về.
Hắn đến phủ Thái phó lấy đồ, Thái phó còn hỏi hắn thế nào, hắn chỉ hào hứng nói hắn phải về Tứ Môn, cũng không nhiều lời, Thái phó cho rằng hắn được bệ hạ tán thưởng, không nên lưu lại phủ Thái phó, liền cười khen ngợi hắn, nhưng mà lúc này Cố Minh Triết nhận định Thái phó cầm văn chương của mình viết thành tên Triệu Khang Thành, nhìn bộ dáng tươi cười của hắn thấy thế nào cũng dối trá.
Trở lại Tứ Môn, tất nhiên không tránh được Triệu Khang Thành cười nhạo một phen, trong lòng hắn hiểu, Triệu Khang Thành này rõ ràng thương lượng với Thái phó, lấy trộm văn chương của mình, hiện tại còn không biết xấu hổ diễu võ dương oai trước mặt mình, càng thêm tin chắc văn chương của mình đề tên Triệu Khang Thành là do Thái phó và Triệu Khang Thành gây ra, đương nhiên, hắn cũng không hoài nghi Tề Cảnh Hoán lừa gạt hắn, theo ý hắn, bệ hạ không có lý do gì lừa gạt hắn, hắn chỉ là một cử nhân thi rớt mà thôi.
Chỉ đi một chuyến đến hoàng cung, tâm tình khác nhau rất lớn, lúc đi hắn xem Thái phó là ân nhân, khi trở về hắn xem Thái phó là kẻ thù, hắn tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng, chưa chắc đã không đạt đến vị trí kia, nhưng mà hắn không biết bởi vì hắn tự tin và tự phụ nên tương lai hắn ở trong quan trường chịu không ít khổ cực, té ngã bò dậy cuối cùng cũng leo lên được vị trí hắn muốn, cuối cùng khi hắn trở thành cận thần thiên tử, tâm tư đế vương hắn chưa bao giờ đoán, hắn tự phụ thanh cao, tài hoa xuất chúng, không biết đế vương nghĩ cái gì.
Tề Cảnh Hoán không nghe được những lời muốn nghe, nhưng không làm tâm tình hắn xấu đi, chính hắn cũng có thể cảm nhận được bất đồng, có mấy lời, không cần nói, chính mình cũng có thể hiểu được.
Sau bữa trưa, Tề Cảnh Hoán triệu kiến Cố Minh Triết ở ngự thư phòng, lúc đi Cố Minh Triết đã đổi y phục, nhìn ra tỉ mỉ chuẩn bị.
Cố Minh Triết quỳ trên mặt đất, trong lòng không nén được kích động, hôm qua, Thái phó nói với hắn hôm nay sẽ tiến cử hắn làm hắn không nén được hưng phấn, hôm qua, hắn gan lớn mới dám cản kiệu Thái phó, từ trước đến nay hắn tự phụ tài hoa, khoa cử lần này, con nhà giàu Triệu Khang Thành thường ngày chỉ biết uống rượu mua vui còn có tên trên bảng, chính mình thì lại rớt, nguyên do không nói hắn cũng biết, nhưng mà Triệu Khang Thành còn đứng trước mặt mọi người giễu cợt mình, mình nhất thời buồn bực liền ra cửa giải sầu, vừa vặn gặp kiệu Thái phó, nghe nói Thái phó thích người tài, lại là người tốt, mới có thể mượn tức giận trong lòng tiến lên cản kiệu bên đường, vốn không ôm nhiều hy vọng, không ngờ Thái phó lại nhận mình, hơn nữa còn tiến cử mình, lần này nếu được bệ hạ tán thưởng, đại ân của Thái phó, là điều chắc chắn.
“Ngươi là học trò Tứ Môn Cố Minh Triết.”
Hắn đang nghĩ ngợi, liền nghe được bệ hạ hỏi, hắn cung kính trả lời: “Bẩm bệ hạ, thảo dân là học trò Tứ Môn Cố Minh Triết.”
Hắn tràn đầy kích động trả lời, trong lòng hắn không nén được sôi trào, thậm chí nhịn không được tưởng tượng tương lai mình ra nhập triều đình, vừa lòng đắc chí với cảnh tượng, hắn tin chắc mình tài hoa, hắn chỉ thiếu hụt cơ hội mà thôi, hiện tại ngồi trước mắt là thiên tử đương triều, cơ hội đến rồi.
Lại không ngờ đế vương đối diện nghe được hắn đáp lời, nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Cùng là học trò Tứ Môn sao lại khác biệt lớn như vậy.”
Hắn ngạc nhiên, lời này của bệ hạ, dường như có hàm ý khác.
“Không phải ngươi nói Thiên Lý Mã có nhiều mà không có Bá Nhạc sao? Hiện tại trẫm cho ngươi cơ hội.”
Trong nháy mắt Cố Minh Triết chợt lạnh, hôm qua nói ra những lời này là vạn bất đắc dĩ, sao bệ hạ biết được?
“Bệ hạ, hôm qua thảo dân nói ra những lời này, là vạn bất đắc dĩ, mong bệ hạ thứ tội.”
Tề Cảnh Hoán cũng không ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng: “Ngươi có biết hôm qua ngươi cản kiệu trên đường và nói ra những lời như vậy đã là làm khó Thái phó, nhận ngươi nhưng không dùng ngươi, dùng ngươi sẽ làm dân chúng cười nhạo, đường đường là Thái phó lại bị người rớt bảng cử nhân uy hiếp, không dùng ngươi, liền thừa nhận mình có mắt như không, không phát hiện được ngươi là khối ngọc thô chưa được mài dũa.”
Cố Minh Triết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rõ ràng là mùa xuân, sao hắn cảm thấy lạnh như vậy, lúc mới tới kích động, hưng phấn bao nhiêu bây giờ đã không còn, còn dư lại sợ hãi, hắn cho rằng Thái phó tiến cử mình, nhưng hôm nay bệ hạ không nói chuyện tiến cử, chỉ hỏi tội, Thái phó rốt cuộc nói cái gì.
Tề Cảnh Hoán thấy không khác biệt lắm, nhân tiện nói; “ Không phải Thiên Lý Mã nhiều Bá Nha không có, mà là ngươi không có đủ thế lực, hiện tại, trẫm làm ngươi tâm phục khẩu phục, đỡ phải làm ngươi nói triều đình trẫm người tài ba không có, đây là văn chương của học trò Tứ Môn ngươi, ngươi nhìn xem, văn chương của ngươi, có thể đạt được như vậy không.”
Cao Hòa tiếp nhận văn chương, đưa cho Cố Minh Triết.
Cố Minh Triết tiếp nhận văn chương, sững sờ, đây không phải là văn chương của mình sao? Bệ hạ cho mình xem văn chương của mình, là có ý gì.
Ngẩng đầu khó xử nói: “Bệ hạ, không biết thảo dân viết văn chương có vấn đề gì.”
Tề Cảnh Hoán tiện tay nhặt tấu chương trên án trác hướng Cố Minh Triết ném, vừa vặn nện vào mặt hắn, hắn không dám thở mạnh, run rẩy quỳ trên mặt đất.
“Cố Minh Triết dũng cảm, lúc trước cười nhạo Thái phó đương triều không có mắt nhìn, hiện tại dám đứng trước mặt trẫm hồ ngôn loạn ngữ, văn chương kia rõ ràng là của học trò Triệu Khang Thành Tứ Môn, sao lại biến thành của ngươi, ngươi học thức không đủ, còn ăn nói ngông cuồng.”
“Không phải vậy, bệ hạ…”
Cố Minh Triết sốt ruột thanh minh, lật đến tên cuối cùng trên văn chương, rõ ràng là Triệu Khang Thành, không phải, đây rõ ràng là văn chương của mình, sao lại biến thành của Triệu Khang Thành.
Hắn cầm lấy văn chương, tay run run nói: “Bệ hạ, văn chương này là thảo dân viết, thảo dân cũng không biết tại sao lại ký tên Triệu Khang Thành.”
“Thật vậy sao?”
Tề Cảnh Hoán nghi hoặc nói: “Nhưng mà Thái phó tiến cử cho trẫm là học trò Tứ Môn Triệu Khang Thành.”
“Sao có thể như vậy?”
Cố Minh Triết khàn giọng nói ra: “Đây là thảo dân viết, thảo dân không cam lòng bị chôn vùi như vậy, mười năm gian khổ học tập, thảo dân không cam lòng cứ như vậy trở về, không thể áo gấm về nhà, làm rạng rỡ tổ tông, cho nên hôm qua mới cản kiệu trên đường.”
Nói đến cản kiệu, Cố Minh Triết lại thấy được hy vọng: “Bệ hạ, chuyện thảo dân cản kiệu hôm qua, Thái phó nói có phải không, hôm qua, thảo dân cản kiệu trên đường, đưa Thái phó xem đúng là văn chương này.”
Giọng nói của hắn có sợ hãi, có oán giận, có kích động, hắn không thể tin được, rõ ràng Thái phó đã nói qua tiến cử mình, nhưng hôm nay bệ hạ lại nói là tiến cử Triệu Khang Thành, mà văn chương của mình, cũng trở thành của Triệu Khang Thành, lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến Triệu Khang Thành đã từng nói, hắn và Tống thái phó hình như có quan hệ họ hàng, đúng rồi, mình cản kiệu trên đường, làm Tống thái phó mất mặt, hắn làm sao có thể tiến cử mình, hắn nhớ hôm qua mình từ phủ Thái phó hồi Tứ Môn lấy đồ gặp Triệu Khang Thành cười dối trá, hắn biết rõ, mình bị Triệu Khang Thành gài bẫy, bị Thái phó lừa gạt, bây giờ không giải thích rõ ràng, chỉ sợ kiếp này khó làm quan.
“Chuyện ngươi cản kiệu trên đường Thái phó không nói đến, hôm nay hắn chỉ tiến cử Triệu Khang Thành, còn chuyện ngươi cản kiệu trên đường, là nữ quan ngự tiền bên cạnh trẫm về nhà tế bái phụ mẫu vừa vặn gặp, liền nói cho trẫm.”
Thì ra là như vậy, Thái phó thật sự không tiến cử mình, trong lồng ngực hắn lửa giận chạy tán loạn, đường đường là Thái phó, có thể mua chuộc chuyện danh tiếng như vậy sao, nếu không giúp mình, mình cũng không cưỡng cầu, vì sao lại lấy trộm văn chương của mình đi tiến cử một con nhà giàu khác.
Nghĩ tới đây hắn không còn sợ hãi, chỉ còn lại oán hận, cho dù liều chết, hắn cũng không thể khiến bệ hạ bị loại người này che mắt.
“Bệ hạ, văn chương này là của thảo dân trình Thái phó đại nhân hôm qua, bệ hạ anh minh, văn chương này thảo dân có thể đọc làu làu, trọng tâm của văn chương nhằm vào quan điểm ý tưởng, tại sao lại có ý tưởng như vậy, thảo dân có thể nói ra.”
Lúc này hắn ngược lại bình tĩnh, văn chương này hôm qua hắn mới trình Thái phó, cho dù Triệu Khang Thành xem qua, cũng chưa chắc nhớ, cho dù còn nhớ, cũng không biết vì sao viết như vậy.
“Ngươi và Triệu Khang Thành đều là học trò Tứ Môn, văn chương của hắn, ngươi xem qua cũng là lẽ thường.”
“Bệ hạ, thảo dân có thể đối chất cùng Triệu Khang Thành, nếu văn chương này do Triệu Khang Thành viết, vậy tất nhiên hắn biết viết cái gì, nguyên nhân vì sao viết như vậy.”
Tề Cảnh Hoán xua tay nói: “Thôi được rồi, Triệu Khang Thành là do Thái phó tiến cử, trẫm nên lưu lại mặt mũi cho Thái phó, văn chương này coi như xong, nếu nữ quan của trẫm trùng hợp gặp ngươi cản kiệu trên đường, nghĩ đến đúng là thiên ý, nếu đã như thế, trẫm cho ngươi cơ hội, ngươi viết một văn chương trước mặt trẫm.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Cố Minh Triết cũng biết tiếng tăm trong triều của Thái phó, bệ hạ không tiện làm hắn mất mặt, mặc dù tức giận, nhưng hiện tại mình chỉ là thường dân, bệ hạ cho mình cơ hội này không dễ, mình nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Hắn mang toàn bộ tức giận chuyển hóa thành động lực, hắn học tập gian khổ nhiều năm, một văn chương đối với hắn mà nói cũng không khó.
Không bao lâu hắn hoàn thành một văn chương, Cao Hòa trình lên cho Tề Cảnh Hoán nhìn, Tề Cảnh Hoán nhìn qua loa một lần, gật đầu nói: “Khanh quả thật tài hoa hơn người, khoa cử lần này, sao trẫm không thấy tên khanh trên bảng danh.”
“Bẩm bệ hạ, thảo dân thi rớt.”
Lời dư thừa chưa nói, nhưng hắn tin tưởng giờ phút này trong lòng bệ hạ đã hiểu, mặc dù bên ngoài khoa cử công bằng chính trực, có thể nói những quan viên ngoài kia bao che cho nhau, vô luận là triều đại nào đều không tránh được.
Quả nhiên, Tề Cảnh Hoán nghe xong hắn nói thi rớt cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nói đã hiểu rồi bảo hắn trở về.
Hắn đến phủ Thái phó lấy đồ, Thái phó còn hỏi hắn thế nào, hắn chỉ hào hứng nói hắn phải về Tứ Môn, cũng không nhiều lời, Thái phó cho rằng hắn được bệ hạ tán thưởng, không nên lưu lại phủ Thái phó, liền cười khen ngợi hắn, nhưng mà lúc này Cố Minh Triết nhận định Thái phó cầm văn chương của mình viết thành tên Triệu Khang Thành, nhìn bộ dáng tươi cười của hắn thấy thế nào cũng dối trá.
Trở lại Tứ Môn, tất nhiên không tránh được Triệu Khang Thành cười nhạo một phen, trong lòng hắn hiểu, Triệu Khang Thành này rõ ràng thương lượng với Thái phó, lấy trộm văn chương của mình, hiện tại còn không biết xấu hổ diễu võ dương oai trước mặt mình, càng thêm tin chắc văn chương của mình đề tên Triệu Khang Thành là do Thái phó và Triệu Khang Thành gây ra, đương nhiên, hắn cũng không hoài nghi Tề Cảnh Hoán lừa gạt hắn, theo ý hắn, bệ hạ không có lý do gì lừa gạt hắn, hắn chỉ là một cử nhân thi rớt mà thôi.
Chỉ đi một chuyến đến hoàng cung, tâm tình khác nhau rất lớn, lúc đi hắn xem Thái phó là ân nhân, khi trở về hắn xem Thái phó là kẻ thù, hắn tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng, chưa chắc đã không đạt đến vị trí kia, nhưng mà hắn không biết bởi vì hắn tự tin và tự phụ nên tương lai hắn ở trong quan trường chịu không ít khổ cực, té ngã bò dậy cuối cùng cũng leo lên được vị trí hắn muốn, cuối cùng khi hắn trở thành cận thần thiên tử, tâm tư đế vương hắn chưa bao giờ đoán, hắn tự phụ thanh cao, tài hoa xuất chúng, không biết đế vương nghĩ cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.