Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 113: Chương 100.2

Phi Dực

12/10/2018

“Chuyện này… ta chỉ khuyên ngươi coi như không biết là được.” ánh mắt A Nguyên trầm trầm, rồi nàng mới nhàn nhạt nói: “Nếu đã hòa ly thì không còn quan hệ gì với Trạm gia. Cho dù có quan hệ, cũng chỉ là việc của A Nhạc và A Kính, hiện giờ ngươi cũng đã có Tam thẩm mới, lúc này nói ra chẳng phải để người ta hận ngươi nhiều chuyện sao?” Nói xong liền khuyên nhủ: “Ngày đó hòa ly Trạm gia cho bà ấy không ít bạc, nay mất hết, chẳng lẽ hiện giờ còn mềm lòng đón trở về ư? Sắp xếp ra sao đây? Chẳng phải trong nhà không còn ngày lành nữa sao?” Trong lòng nàng có lẽ cảm thấy hiện giờ Trần thị đáng thương, nhưng cũng không thể kêu nàng mềm lòng để sự vụ không hay lại phát sinh lần nữa được.

“Chính bởi vì có băn khoăn như vậy ta mới khó xử, người nói cũng đúng, trước kia bà ta cay nghiệt với cô cô như vậy, hiện giờ ta sao còn có lòng tốt, lý luận gì đó đây?” Nếu A Nhạc và A Kính cũng không biết hoàn cảnh của mẫu thân, ai có thể xen vào việc của người khác được chứ?

Nói đến Trần thị, Tô Dung liền nghĩ nghĩ, cười nói với A Nguyên: “Người nói một chút về vị Tam thẩm mới này của đi, ta thấy lại có vẻ hơn rụt rè.” Tuy Trạm Tam hòa ly, nhưng lại đau khổ khôn cùng, tưởng như chết đi sống lại. Chần chờ năm năm, tuổi của ông có chút lớn, lại đã có đích tử đích nữ, chỉ là rốt cuộc là đệ đệ ruột của Thành Dương bá, bản thân cũng có tiền đồ, huống chi con cái đều đã lớn đã thành thân, không ở lại trong nhà so đo.

Lại không có tì thiếp, ông cũng coi như là Kim cương Vương lão ngũ*, tuy rằng đích nữ là không có khả năng mấy, nhưng các nhà ở kinh thành đều tính gả thứ nữ qua cũng tốt, nói cho cùng là có thân với Thành Dương bá, coi như không tồi.

Kim cương vương lão ngũ: Theo mình hiểu thì cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt. (via: http://***************.com/viewtopic.php?t=378847)

Lần này Trạm Tam mở mang tầm mắt, cầu phu nhân Thành Dương bá tinh tế hỏi thăm nhâm phẩm tướng mạo nữ nhi này đó, mới chọn ra được một nhà vừa rồi.

Trạm tam thái thái hiện giờ tuy là thứ nữ, nhưng xuất thân thế gia từ phủ An Dương bá, không được sủng ái lắm, gần như vô hình, mẹ cả tỏng nhà không quá coi trọng nàng, bởi vậy bất tri bất giác mà chậm trễ hôn sự, mãi đến mười chính tuổi vẫn là khuê nữ. Lần này An Dương bá biết Trạm Tam muốn đi bước nữa, lại không định cưới cô nương tuổi còn nhỏ mà thiệt thòi cho nhà người ta, thì không hiểu sao liền nghĩ tới cô thứ nữ này của nhà mình, cảm thấy đây là duyên trời tác hợp, tự mình uống vào chén rượu với Trạm Tam, tế nhị nhắc đến việc này, sau đó phu nhân Thành Dương bá còn hỏi thăm một chút, biết được đây là một cô nương ngoan ngoãn, chưa bao giờ tranh chấp với người, bèn đồng ý.

Làm vợ kế Trạm Tam, nếu quá lợi hại, chẳng phải là để nàng ngày ngày cãi cọ với A Nhạc sao?

Càng lành tính càng tốt.

Trạm Tam dĩ nhiên không có ý kiến gì, chuẩn bị sính lễ liền cưới người về, quả nhiên Tam thái thái này là người hiền lành, trước nay chỉ cúi đầu lo chuyện tiểu viện của mình, biết A Nhạc sẽ không thân cận với mình liền cũng không đi làm chướng mắt, theo bổn phận mà hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Trạm Tam.

“Nếu Trần thị trở lại, chỉ sợ bà chịu không nổi.Trạm Tam thái thái quả thật rõ ràng bổn phận, đến khắc khẩu cũng không, trước đây A Nguyên từng gặp qua, vì Phu nhân Thành Dương bá đối xử với các đệ muội rất tốt, thời điểm Trạm Tam thái thái gả tới, Phu nhân Thành Dương bá thấy xiêm y nàng nhạt nhẽo, bèn tặng nàng mấy món trăng sức tinh xảo, sau đó A Nguyên liền thấy nàng lẽn ôm mấy thứ này gạt nước mắt, bộ dáng cảm động không nhẹ, cũng không biết cuộc sống ở nhà mẹ đẻ nàng phủ An Dương bá là như thế nào.



Người như vậy, sao có thể chống đỡ được Trần thị và A Kính đây?

Tô Dung cũng cảm thấy lời này của A Nguyên có lý, chỉ là lại vẫn cười nói: “Ta thấy tình cảm của Tam thúc và nàng ấy càng hòa thuận thêm.

Trạm Tam nếm đủ đâu khổ, hiện giờ có được dâu hiền toàn tâm vì ông, còn không như rót mật vào sao, Tô Dung ở nơi khác nhiều năm, không biết trước kia Trần thị muốn chết đến cỡ nào, A Nguyên cũng không muốn nhắc lại làm gì, lại nói tiếp vài câu với Tô Dung, nghe nói thê tử A Nhạc hiện giờ cũng thập phần kính cẩn nghe theo vị mẹ kế Trạm Tam thái thái này, liền cười nói: “Đây mới là người một nhà hòa thuận chứ.” Dứt lời liền thấy vẻ mặt Tô Dung có chút kỳ lạ, vội vàng hỏi: “Nhìn xem, có ý gì vậy? Chẳng lẽ ta nói không đúng?”

“Ngươi quên A Kính rồi.” Tô Dung liền thở dài nói.

“Nàng ta không phải đang học quy củ ở phủ Hoài Nam vương sao?” A Nguyên cười nhạo một tiếng.

A Kính tự gả đến Hoài Nam vương phủ, chỉ qua hai ngày lành, ngày thứ ba thời điểm lại mặt đã bị bóc phốt, sau đó A Nguyên lại “khen” nàng một hồi trước mặt Hoài Nam Vương phi, từ nay về sau không còn có thể xoay người, giờ hầu hạ Hoài Nam Vương phi để kiếm ăn, cuộc sống khổ sở không nói nổi, nhìn còn như có tuổi hơn cả Phu nhân Thành Dương bá, sau đó Hoài Nam Vương phi trị nàng đến quy củ hơn chút, liền thả nàng ra về phủ cho lộ cái mặt, nàng cũng từng khóc lóc kể lể, có điều hôn sự với Vương phủ, Phủ Thành Dương bá ai có tư cách tới cửa đòi công bằng cho nàng đây?

Nói hai lần không được gì, A Kính cũng tuyệt vọng, không dám nói nữa, chỉ sợ khi trở về Hoài Nam vương phi càng hành hạ nàng hơn. Chỉ là lúc sau, Trạm Tam lấy người khác, nàng tức giận, náo loạn ở nhà mẹ đẻ một hồi, khiến Trạm Tam giận dữ, Hoài Nam Vương phi liền đưa nàng về răn dạy, học quy củ lần này là học nhiều năm, liền rốt cuộc không ra còn ra khỏi phủ Hoài Nam vương.

Nếu không phải Tô Dung nhắc tới, A Nguyên suýt nữa đã quên còn có một người như vậy.

“Hôm trước phủ Hoài Nam vương báo tin cho chúng ta.” Tô Dung thở dài, thấy vẻ mặt A Nguyên lãnh đạm, liền lắc đầu nói: “Nàng sinh non, cũng đã bảy tám tháng, vô cùng tổn hại thân thể, điều trị mấy năm, khó có mang lần nữa, không nghĩ tới không biết làm sao lại sinh non.” Nhớ tới lời người truyền, A Kính hiện giờ gầy ốm đến không thành hình người, Tô Dung nhẹ giọng nói với A Nguyên: “Nghe nói, do cô gia thu một nữ nhân vào phủ, vào cửa chính là di nương trắc thất, áp đảo thanh thế A Kính, tính tình A Kính ngươi cũng biết, vốn mẫn cảm hồ đồ, bởi vậy liền……”

“Lời này nói cũng không đúng rồi.” Trong mắt A Nguyên cũng lộ ra chút suy tư, nàng chậm rãi nói: “Trong phòng tiểu tử kia có bao nhiêu tiểu thiếp, A Kính đã nên sớm thành thói quen, sao có thể bởi vì chuyện này mà đến đứa con cũng không để ý chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Vinh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook