Chương 112
Phi Dực
12/10/2018
“Hoàng tỷ chưa hỏi sao?” A Nguyên liền tò mò hỏi.
Ngũ Công chúa lắc đầu thở dài: “Mẫu phi có chịu nói đâu, nhưng mà theo ta thấy có vẻ như không phải chuyện gì xấu, bởi vậy cũng không hỏi nhiều.” Chưa nói đến Hoàng hậu đợi Đức phi cũng không trách móc nặng nề, chỉ nhìn vào khuôn mặt vui mừng của Đức phi hôm nay, Ngũ Công chúa cũng biết được rằng có chuyện gì đó làm Đức phi mừng rỡ đến không nén được nước mắt.
“Nếu nương nương muốn Hoàng tỷ biết, tất sẽ có ngày Người nói cho tỷ.” A Nguyên an ủi một chút, thấy Ngũ Công chúa gật đầu, mới hơi ngập ngừng nói: “Hôm trước ta về nhà hào hứng nói với mẫu phi về hôn sự của A Loan, mới nhắc đến nhà bên kia, mẫu phi cũng giật mình thảng thốt.” Túc vương phi không có mấy hứng thú với A Loan, nhưng đến khi nàng vừa nhắc tới gia đình nhà A Loan gả tới thì Túc vương phi lại ngây dại, bà vốn là người tâm tư hào sảng, nếu không phải Túc vương che miệng bà lại hẳn còn muốn hỏi thêm A Nguyên một chút.
“Chắc phải có nguyên do.” Ngũ Công chúa liền trầm tư.
“Bàn nhiều lòng phiền.” A Nguyên không quá để ý đến mấy cái này, trưởng bối không muốn để ai biết thì từ trước đến nay nàng cũng ngoan ngoãn không đi hỏi nhiều, chỉ dừng đề tài tại đây, cùng Ngũ Công chúa trở về cung. Ngũ Công chúa về cung Đức phi xong, A Nguyên liền cùng nhóc mập trở lại hậu cung, vừa vào cửa cung thì thấy trong cung sáng choang, lúc này đây Thái hậu còn chưa nghỉ ngơi, thấy hai đứa bé bèn kêu Ngũ Hoàng tử đi ngủ trước, rồi mới gọi A Nguyên đến trước mặt mình, ấm giọng: “Đến quý phủ của Nhị Hoàng huynh con có vui không?”
A Nguyên bèn kể chuyện ở phủ Trịnh vương, Thái hậu đã biết từ trước, lúc này đây lơ đễnh, cùng lắm là nói một vài lời bình tâm tư ác độc gì đó, xong mới cười nói với A Nguyên: “Ai gia nghe nói hôm kia trong nhà của dì con ở Trạm gia có chút tin vui…” thấy A Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ cũng biết chút ít, Thái hậu lại thở dài một hơi nói: “Khó có được A Dung có thể giữ nhiều năm như vậy, ai gia cũng đau lòng cho nó.” A Dung xuất thân tôn quý, thực lực lại tốt, hẳn nổi danh kinh thành, mà cứ như vậy thủ thân vì bé mập này, giữ đến cả lúc đệ đệ mình cũng đã có con trai, mà bản thân nàng dâu còn chưa có, cũng khiến Thái hậu thương tiếc.
“Con… con không phải đang muốn lớn thật nhanh đây sao?” A Nguyên giờ đã mười lăm, bản thân cũng cảm thấy mình mới là một nụ hoa, bèn hơi chột dạ nói ra.
“Con đó, cũng chỉ có A Dung mới chịu được tính tình của con.” A Nguyên nhìn thì lúc nào cũng cười tủm tỉm, kỳ thật lại là Khó Tính Đại vương, nói một thì không có hai, Thái hậu vèn cảm thấy may mà có A Dung nguyện ý tiếp nhận, nếu không về sau đổi lại là nhà ai thì đúng là chết dở, suy nghĩ một chút, có lòng muốn con bé thân thiết hơn với Trạm gia, Thái hậu bèn lại cười nói: “Nghe nói mấy ngày nay Trạm gia rất náo nhiệt, con về nhà đi với mẫu phi con xem xem chút, trước đây lớn lên cùng nhau, mẫu phi con nhất định đồng ý.” Đến lúc đó A Nguyên còn có thể gặp A Dung, có thể thân cận với mấy người Trạm gia hơn, Thái hậu coi như đã hết lòng.
“Con hiểu rồi, Hoàng tổ mẫu cứ an tâm.” Trong Trạm gia, hai đệ đệ A Hoài A Đồng của A Dung đều đã thành thân, lão Tứ chi thứ hai còn đang đi học nhưng năm nay trở lại sẽ phải tính đến chuyện hôn sự, con trai của A Nhạc tam phòng cũng có thể đánh đấm được rồi, A Nguyên cảm thấy A Dung đúng là có chút thảm, liền mặt dày mày dạn nói: “Thật ra thì nếu Hòang tổ mẫu có thể thuyết phục được Phụ vương và Hoàng bá phụ con, con lập tức đi chuẩn bị ngay.”
Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị đi làm vợ người ta.
Mặt dày đến vậy Thái hậu cũng bó tay, cười ngặt nghẽo, chỉ lùa nàng ra ngoài: “Đúng là gái lớn không giữ được, thôi thôi, chuyện như vậy cứ để ai gia lo.”
“Không thể nói là con nói đâu nhé.” A nguyên vừa đi ra ngoài vừa dặn dò.
Nếu để Túc vương biết mình cuống cuồng lập gia đình, chẳng phải sẽ làm thịt A Dung xấu xa dám đoạt công chúa của Vương gia hay sao?!
“Nhóc này!” Thái hậu cười đến không chịu được nữa, chỉ chỉ vào A Nguyên nói: “Đi nhanh đi, nếu không ai gia sẽ đuổi con đấy.”
Giải trí cho Thái hậu một hồi, Công chúa điện hạ đắc thắng hồi cung, chậm rãi thư thả ngủ cả đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy liền trở về Phủ Túc vương, quả nhiên thấy Túc vương phi nhắc đến chuyện tới Trạm gia. Chơi đùa chốc lát với mấy đứa cháu nhà mình, A Nguyên liền cùng ngồi xe theo Túc vương phi đến phủ Thành Dương bá. Vừa vào cửa liền thấy một thiếu nữ đang mỉm cười đứng chờ, thấy xa giá bèn vội vàng tiến lên đỡ Túc vương phi xuống xe, miệng cười nói: “Bên Mẫu thân đang có khách, biết Vương phi tới nên bảo con qua đón tiếp.” Vừa nói vừa thân mật dẫn Túc vương phi và A Nguyên đi lên phòng, miệng lại cười nói: “Lần này phủ chúng con đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Khuôn mặt thiếu nữ này xinh đẹp, lại có vài phần sắc sảo, có ba phần giống A Dung, là Tô Dung thê tử tam đệ A Đồng của A Dung, cũng là biểu muội nhà cậu hắn.
Tô Dung này là người lợi hại hào sảng, bởi vì gia phong nghiêm cẩn, trong nhà còn có mấy nữ binh, cường hãn bậc nhất, nên tác phong nàng hung hãn, làm người lại thoải mái, qua lại không tệ với A Nguyên, lúc này đây len lén chớp chớp mắt với A Nguyên, ra hiệu chốc nữa ra tâm sự với mình một chút, mới vừa đi vừa nói chuyện với Túc vương phi. Vì mẫu thân nàng cũng là nữ nhi tôn thất nên thân thiết hơn chút đối với Túc vương phi, lúc này liền cười nói: “Hôm nay Nhị tẩu còn đang ở cữ, không ra được, nhưng đứa bé lại hết sức đáng yêu, đợi mẫu thân ôm tới cho Người nhìn, chỉ sợ cũng phải nói một tiếng đáng yêu đó.”
Đứa bé này chính là con trai của Nhị đệ A Dung, ở cái tuổi này của phu thân Thành Dương bá được làm tổ mẫu cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
“A Tuệ thế nào rồi?” A Nguyên liền hỏi.
Mặc dù A Tuệ là người trong tộc của Thái tử phi, nhưng lại rất ôn nhu, cũng không phải là người nhiều chuyện hiếu thắng, chung sống với chị em dâu rất tốt, Tô Dung nghe nhắc tới nàng liền mỉm cười, che miệng cười nói: “Tinh thần tốt lắm, chỉ là không dám ra gió.”
Nói đến đây đã đến phòng chính, A Nguyên vừa vào nhà liền thấy phu nhân Thành Dương bá đang nói chuyện với nhất phẩm quý phụ, mẫu thân A Tuệ, Phu nhân thế tử Trung Tĩnh hầu đang thỏa mãn ôm một đứa bé còn đang nhắm mắt mà cười sảng khoái. Tò mò đến nhìn bé con Phu nhân Thế tử đang ôm một cái, A Nguyên chỉ cảm thấy thật nhỏ, liền cười nói với Phu nhân thế tử: “Quả nhiên là bé của A Tuệ.” Đứa nhỏ này giống A Tuệ, có chút mảnh mai hơn dáng vẻ chất phác kia của A Hoài nhiều.
“A Tuệ còn thấy không giống bằng phụ thân nhóc ý nữa đây.” Phu nhân thế tử nghĩ đến vẻ mặt có chút không vừa ý của A Tuệ, lại nhớ tới con rể cao lớn thô kệch thì khóe miệng liền giật giật. Ai cũng nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt A Tuệ, phu quân to lớn như vậy mới là cường tráng, đen thui như vậy mới là trẻ ngoan.
A Nguyên khụ một tiếng, cảm thấy lời này khó đáp lại được a~. Lại nói, nàng cho rằng thẩm mỹ này của A Tuệ thật có chút vấn đề. Có điều người thật thà thường nhận kết cục ăn đập, nàng vẫn nên im lặng thì hơn.
“Hôm nay ta mới xem là yên tâm.” Phủ Thành Dương bá là trong vạn mới chọn được một. Mẹ chồng ôn hào, gia phong lại tốt, nam đinh cũng không nạp thiếp, phu nhân thế tử thấy mấy năm nay A Tuệ mặt mày hồng hào, so với khi còn ở nhà còn tự tại hơn, nào không vui vẻ chứ? Giờ còn có con trai đầu lòng, còn buồn cái gì được nữa? Lại thấy A Nguyên đặt một bộ khóa trường mệnh tinh xảo vào trong chăn của bé con, Phu nhân thế tử cũng không từ chối, chỉ cười nói: “Điện hạ có lòng.”
“Có là gì đâu, sức khỏe bé bình an là tâm nguyện của ta rồi.” A Nguyên cũng không nói tới việc thăm A Tuệ, trừ lúc này thì có khi nào không đi được đâu. Nàng liền ngồi ở một bên trêu chọc đứa bé này, lại không biết vị quý phụ đang ngồi bên trên cùng Phu nhân Thành Dương bá đang vô tình cố ý nhìn xuống nàng, thấy nàng nói cười đáng yêu, ánh mắt trong vắt, bèn thầm gật đầu, quay đầu cười nói với Phu nhân Thành Dương bá: “Không nghĩ được là hai người các ngươi lại có duyên đến vậy.” Nói xong, liền thở dài: “Đứa bé này ai nhìn cũng yêu, sau này liền ủy thác Dung Nhi cho con bé.”
“Lời này là của ngươi nói đấy, khuê nữ của ta chưa chọn đâu.” Túc vương phi nhìn có vẻ như cực quen thuộc với bà, liền giả bộ khinh bỉ nói: “Trên đời này còn ai đáng yêu hơn A Nguyên nhà ta? Để ta nói thì tấm lòng của ngươi không có chỗ dùng rồi. Hai đứa bé này chỉ cần gặp nhau là đã tự thấy vô cùng vui vẻ rồi.”
“Ta nói một câu là ngươi có thể tiếp nhiều câu thật.” Phu nhân này trừng mắt, nói: “Còn không phải là năm xưa suốt ngày đi theo ta Quận quân* dài Quận quân* ngắn sao?”
Quận quân: là một phong hiệu dành cho mệnh phụ thời phong kiến ở Trung Quốc và một số nước đồng văn. Tước hiệu Quận quân xuất hiện lần đầu vào thời Tây Hán, khi Hán Vũ Đế phong cho bà ngoại của mình làm Bình Nguyên Quận quân, gọi tắt là Bình Nguyên quân. (via: wikipedia)
“Ơ, không phải đều là người một nhà sao? Sao lại xa lạ như vậy chứ?” Túc Vương phi chột dạ, liền giảo biện.
“Tình cảm từ trước đến nay đều xa lạ với ta mà.” Phu nhân này bèn cười ha hả.
Tự nhận là một người lưỡi vụng về ăn thô nói vụng, Túc Vương phi căm tức quay đầu đi, kiên quyết không nói nữa.
Mới vài câu đã ầm ỹ, hai người này lại còn từng người túm lấy tay áo Phu nhân Thành Dương bá đòi phân xử, Phu nhân Thành Dương bá bị kẹp ở giữa cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải nói với Phu nhân kia: “Vừa gặp Nhị tẩu liền đấu võ mồm với Vương phi, không phải mới vừa rồi lúc Vương phi chưa tới đã nói nhớ mãi dáng vẻ Vương phi hay sao?” Thấy Túc Vương phi đắc ý, lại thở dài với bà: “Vương phi cũng thật là, nhị tẩu nói muốn vào kinh, là ai vỗ tay hoan hô trầm trồ chứ? Giờ lại như vậy, ta cũng không biết làm thế nào nữa.” Quá khó hầu hạ!
“Hóa ra là vẫn muốn gặp ta.” Phu nhân này là nhị tẩu của Phu nhân Thành Dương bá, xuất thân từ Diễn Vương phủ, là quý nữ tôn thất đường hoàng, người người đều xưng một tiếng Trần Lưu Quận quân, năm xưa khi vẫn là thiếu nữ thường dẫn đầu Túc Vương phi và Phu nhân Thành Dương bá chơi đùa, lúc này đây liền đắc ý, ngồi một bên, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn gương mặt đỏ bừng của Túc vương phi.
Phiên xét xử của mấy tổ tông, Phu nhân thế tử và A Nguyên kiên quyết không ngẩng đầu để ý tới, chỉ dựng lỗ tai lên nghe.
“Cứ cho là vậy di.” Túc Vương phi hơi ngượng ngùng ngắm tay mình, dừng một chút rồi ngó khắp nơi, hỏi: “A Dung đâu?”
“Bị Túc vương sai đi làm việc chứ đâu!” Trần Lưu Quận quân quát: “Bắt nạt cháu ngoại trai của ta! Đúng là tự đi tìm chết! Trước kia không biết thì cũng thôi đi, hiện giờ ta đã hồi kinh, hắn còn dám bắt nạt A Dung thử xem!” Năm xưa Trần Lưu Quận cũng từng khua đao múa thương, tính tình vốn hung hãn, hồi trước ở bên ngoài cùng phu quân không biết được cũng liền thôi, bây giờ lại biết Túc Vương dám bắt nạt cháu mình, bèn bẻ tay rắng rắc, chậm rãi nói: “ Lá gan tiểu tử này càng lúc càng lớn, thật sự làm ta tức giận, hôm khác ta phải đến quý phủ làm khách mới được.”
Đối mặt với một quận quân kiêu ngạo như vậy, Túc Vương phi mếu máo, không nói gì.
Vị Quận quân này… năm xưa tiên đế hẵng còn, đến Phúc Vương tiên đế sủng ái nhất cũng dám đánh dám mắng, huống chi “kẻ hèn” Túc vương.
“Khuê nữ nhà ai mà không quý đây?” Túc Vương phi cãi nhỏ lại một chút, sau cũng có chút chột dạ mà nói: “Đây cũng là để rèn luyện A Dung mà, Cẩm Tú còn chưa nói gì, ngươi… ngươi quản nhiều như vậy làm gì?” Vừa dứt lời càng cảm thấy bản thân lý lẽ áp đảo, liền ngẩng đầu ưỡn ngực, làm Phu nhân Thành Dương bá chỉ biết khóc dở mếu dở ngăn hai cái người này lại, rất công minh mà nói: “Lời này nói đúng lắm, nếu không phải Vương gia bảo A Dung mọi việc tự làm, thì năng lực của nó đâu thể tốt lên được… hơn nữa…” bà dừng một chút, liền cười nói: “Để ta nói thì… khuê nữ nhà ai chẳng quý báu. Người ta không dễ gì mới nuôi dưỡng con gái lớn lên lại tiện cho nhà ta, những thứ này có tính là bao?”
“Nhìn bộ dạng mẹ chồng hiền từ của ngươi kìa.” Trần Lưu Quận quân liền bĩu môi cười nói.
“Chẳng nhẽ thời điểm A Đồng tới cửa tẩu tử đã vui mừng đồng ý luôn rồi à?”
Trần Lưu Quận quân khụ một tiếng, không nói nữa.
Lúc trước khi A Đồng cưới Tô Dung, cũng đã bị bà tra tấn không nhẹ, kỳ thật chính là chó chê mèo lắm lông với Túc vương, đừng ai nói ai.
Mắt thấy hai vị này sóng yên biển lặng, Phu nhân Thành Dương bá mới yên tâm, lại kêu A Nguyên lại gần, tinh tế quan sát, thấy tâm trạng nàng không tồi, lúc này đây mới vừa lòng, cho nàng và A Dung đi ra ngoài.
A Nguyên vừa ra ngoài cùng Tô Dung liền thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm một hơi của nàng, hiển nhiên cũng cảm thấy áp lực lớn ở trong phòng, hai người đi tới viện của Tô Dung, đợi nha đầu châm trà, A Nguyên vừa uống trà vừa cười tủm tỉm nói: “Ta thấy là có việc chờ để nói với ta đây, nói ra nghe chút xem nào?” Tô Dung có vẻ muốn nói lại thôi, thật sự nghĩ nàng không nhìn ra sao? Cùng lắm là định trêu đùa nàng thôi. Trước mắt thấy Tô Dung phân phó nha đầu đi ra ngoài, hiển nhiên rất nghiêm túc, liền có chút nghi ngờ, chỉ tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Ta không muốn nói cho mẫu thân chuyện này, chỉ sợ bà mềm lòng, bởi vậy muốn bàn với ngươi.” A Nguyên chính là đại tẩu tương lai của nàng, ai cũng nói trưởng tẩu như mẹ, tuy nhóc con này còn nhỏ hơn Tô Dung vài tuổi, nhưng Tô Dung lại cảm thấy A Nguyên thập phần thông minh, liền có chút khó xử mà nói.
“Chuyện gì thế?” Thấy Tô Dung khó xử như vậy, A Dung liền tò mò.
Tô Dung rũ mắt, chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi mới thở dài nói: “Vị tam thẩm trước kia… ngươi còn nhớ rõ không?” Từ khi Trạm tam thái thái hòa ly thì không còn tin tức gì nữa, sau A Nguyên lại nghe nói rằng bà ta rời kinh đi nơi khác với huynh tẩu mình, vừa đi liền không còn quan hệ gì. A Nguyên cũng không quá để ý, nghe thấy Tô Dung nhắc đến người này liền ngẩn ra, rồi gật đầu nói: “Dĩ nhiên là nhớ rõ...” thấy vẻ mặt Tô Dung không được tự nhiên, bèn hỏi: “Ngươi gặp bà?”
Tô Dung là cháu gái phu nhân Thành Dương bá, đương nhiên trước kia đã gặp Trạm tam thái thái, mà dĩ nhiên, hiện giờ đã hòa ly, cũng chỉ có thể gọi một tiếng Trần thị, lúc này liền nói: “Ngươi không biết ta gặp bà ấy ở đâu đâu.” Thấy A Nguyên nghiêng tai lắng nghe, nàng liền thở dài: “Là ở bên ngoài một căn nhà nhỏ, già nua không thành bộ dáng, ta nhìn xa xa còn suýt cho rằng đã nhận nhầm người.”
Nghĩ đến đầu tóc đầy xám trắng kia của Trần thị, Tô Dung liền thở dài: “Ta cho người đi hỏi, nghe nói bạc của bà đều bị tẩu tử lắm đi mất, sau khi đi nơi khác lại vì kiếm ăn nên gả bà đi, nghe nói cũng không phải một người trong sạch, sau đó nam nhân kia lại chết, bà bị thê tử có con trai đuổi đi, tẩu tử của bà không gọi trở về nhà, đành phải tự mình bán đồ hồi kinh, hiện giờ tại phố xá sầm uất thì giặt đồ cho người ta hoặc làm chút may vá sống qua ngày.”
A Nguyên nghe xong, quả thật cảm thấy có chút thê thảm, chỉ là có liên quan đến ai đâu? Để Trần thị biến thành hiện giờ cũng đâu phải Trạm gia, dừng một chút liền nhíu mày nói: “Bà vì nhà mẹ đẻ mà mấy lần khắc khẩu với chúng ta, không nghĩ được là tới cùng là nhà mẹ đẻ hại bà.” Lúc trước, vì nhà mẹ đẻ, Trần thị náo loạn không biết ít nhiều, làm phu thê ly tâm, cũng khiến A Nhạc chặt đứt tình cảm mẫu tử từ đây. Nghĩ vậy, A Nguyên liền chần chờ nói: “Bà gian nan như vậy, sao không tới tìm A Nhạc hay A Kính? “ Trạm Tam không cần trông cậy, không cần nghĩ cũng biết tất nhiên sẽ cưới vợ khác, chỉ là A Nhạc và A Kính là con ruột Trần thịt, nghèo túng đến mức này lại chưa từng tới xin giúp đỡ, làm A Nguyên cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Bà cũng đã gả cho người, sao còn có mặt mũi trở lại chứ?” Tô Dung liền thở dài nói.
Không giống với nam nhân cưới người khác, nữ nhân tái giá tức là không giữ trinh tiết, nếu có con cái cũng có thể không muốn qua lại với mẫu thân như vậy.
Ngũ Công chúa lắc đầu thở dài: “Mẫu phi có chịu nói đâu, nhưng mà theo ta thấy có vẻ như không phải chuyện gì xấu, bởi vậy cũng không hỏi nhiều.” Chưa nói đến Hoàng hậu đợi Đức phi cũng không trách móc nặng nề, chỉ nhìn vào khuôn mặt vui mừng của Đức phi hôm nay, Ngũ Công chúa cũng biết được rằng có chuyện gì đó làm Đức phi mừng rỡ đến không nén được nước mắt.
“Nếu nương nương muốn Hoàng tỷ biết, tất sẽ có ngày Người nói cho tỷ.” A Nguyên an ủi một chút, thấy Ngũ Công chúa gật đầu, mới hơi ngập ngừng nói: “Hôm trước ta về nhà hào hứng nói với mẫu phi về hôn sự của A Loan, mới nhắc đến nhà bên kia, mẫu phi cũng giật mình thảng thốt.” Túc vương phi không có mấy hứng thú với A Loan, nhưng đến khi nàng vừa nhắc tới gia đình nhà A Loan gả tới thì Túc vương phi lại ngây dại, bà vốn là người tâm tư hào sảng, nếu không phải Túc vương che miệng bà lại hẳn còn muốn hỏi thêm A Nguyên một chút.
“Chắc phải có nguyên do.” Ngũ Công chúa liền trầm tư.
“Bàn nhiều lòng phiền.” A Nguyên không quá để ý đến mấy cái này, trưởng bối không muốn để ai biết thì từ trước đến nay nàng cũng ngoan ngoãn không đi hỏi nhiều, chỉ dừng đề tài tại đây, cùng Ngũ Công chúa trở về cung. Ngũ Công chúa về cung Đức phi xong, A Nguyên liền cùng nhóc mập trở lại hậu cung, vừa vào cửa cung thì thấy trong cung sáng choang, lúc này đây Thái hậu còn chưa nghỉ ngơi, thấy hai đứa bé bèn kêu Ngũ Hoàng tử đi ngủ trước, rồi mới gọi A Nguyên đến trước mặt mình, ấm giọng: “Đến quý phủ của Nhị Hoàng huynh con có vui không?”
A Nguyên bèn kể chuyện ở phủ Trịnh vương, Thái hậu đã biết từ trước, lúc này đây lơ đễnh, cùng lắm là nói một vài lời bình tâm tư ác độc gì đó, xong mới cười nói với A Nguyên: “Ai gia nghe nói hôm kia trong nhà của dì con ở Trạm gia có chút tin vui…” thấy A Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ cũng biết chút ít, Thái hậu lại thở dài một hơi nói: “Khó có được A Dung có thể giữ nhiều năm như vậy, ai gia cũng đau lòng cho nó.” A Dung xuất thân tôn quý, thực lực lại tốt, hẳn nổi danh kinh thành, mà cứ như vậy thủ thân vì bé mập này, giữ đến cả lúc đệ đệ mình cũng đã có con trai, mà bản thân nàng dâu còn chưa có, cũng khiến Thái hậu thương tiếc.
“Con… con không phải đang muốn lớn thật nhanh đây sao?” A Nguyên giờ đã mười lăm, bản thân cũng cảm thấy mình mới là một nụ hoa, bèn hơi chột dạ nói ra.
“Con đó, cũng chỉ có A Dung mới chịu được tính tình của con.” A Nguyên nhìn thì lúc nào cũng cười tủm tỉm, kỳ thật lại là Khó Tính Đại vương, nói một thì không có hai, Thái hậu vèn cảm thấy may mà có A Dung nguyện ý tiếp nhận, nếu không về sau đổi lại là nhà ai thì đúng là chết dở, suy nghĩ một chút, có lòng muốn con bé thân thiết hơn với Trạm gia, Thái hậu bèn lại cười nói: “Nghe nói mấy ngày nay Trạm gia rất náo nhiệt, con về nhà đi với mẫu phi con xem xem chút, trước đây lớn lên cùng nhau, mẫu phi con nhất định đồng ý.” Đến lúc đó A Nguyên còn có thể gặp A Dung, có thể thân cận với mấy người Trạm gia hơn, Thái hậu coi như đã hết lòng.
“Con hiểu rồi, Hoàng tổ mẫu cứ an tâm.” Trong Trạm gia, hai đệ đệ A Hoài A Đồng của A Dung đều đã thành thân, lão Tứ chi thứ hai còn đang đi học nhưng năm nay trở lại sẽ phải tính đến chuyện hôn sự, con trai của A Nhạc tam phòng cũng có thể đánh đấm được rồi, A Nguyên cảm thấy A Dung đúng là có chút thảm, liền mặt dày mày dạn nói: “Thật ra thì nếu Hòang tổ mẫu có thể thuyết phục được Phụ vương và Hoàng bá phụ con, con lập tức đi chuẩn bị ngay.”
Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị đi làm vợ người ta.
Mặt dày đến vậy Thái hậu cũng bó tay, cười ngặt nghẽo, chỉ lùa nàng ra ngoài: “Đúng là gái lớn không giữ được, thôi thôi, chuyện như vậy cứ để ai gia lo.”
“Không thể nói là con nói đâu nhé.” A nguyên vừa đi ra ngoài vừa dặn dò.
Nếu để Túc vương biết mình cuống cuồng lập gia đình, chẳng phải sẽ làm thịt A Dung xấu xa dám đoạt công chúa của Vương gia hay sao?!
“Nhóc này!” Thái hậu cười đến không chịu được nữa, chỉ chỉ vào A Nguyên nói: “Đi nhanh đi, nếu không ai gia sẽ đuổi con đấy.”
Giải trí cho Thái hậu một hồi, Công chúa điện hạ đắc thắng hồi cung, chậm rãi thư thả ngủ cả đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy liền trở về Phủ Túc vương, quả nhiên thấy Túc vương phi nhắc đến chuyện tới Trạm gia. Chơi đùa chốc lát với mấy đứa cháu nhà mình, A Nguyên liền cùng ngồi xe theo Túc vương phi đến phủ Thành Dương bá. Vừa vào cửa liền thấy một thiếu nữ đang mỉm cười đứng chờ, thấy xa giá bèn vội vàng tiến lên đỡ Túc vương phi xuống xe, miệng cười nói: “Bên Mẫu thân đang có khách, biết Vương phi tới nên bảo con qua đón tiếp.” Vừa nói vừa thân mật dẫn Túc vương phi và A Nguyên đi lên phòng, miệng lại cười nói: “Lần này phủ chúng con đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Khuôn mặt thiếu nữ này xinh đẹp, lại có vài phần sắc sảo, có ba phần giống A Dung, là Tô Dung thê tử tam đệ A Đồng của A Dung, cũng là biểu muội nhà cậu hắn.
Tô Dung này là người lợi hại hào sảng, bởi vì gia phong nghiêm cẩn, trong nhà còn có mấy nữ binh, cường hãn bậc nhất, nên tác phong nàng hung hãn, làm người lại thoải mái, qua lại không tệ với A Nguyên, lúc này đây len lén chớp chớp mắt với A Nguyên, ra hiệu chốc nữa ra tâm sự với mình một chút, mới vừa đi vừa nói chuyện với Túc vương phi. Vì mẫu thân nàng cũng là nữ nhi tôn thất nên thân thiết hơn chút đối với Túc vương phi, lúc này liền cười nói: “Hôm nay Nhị tẩu còn đang ở cữ, không ra được, nhưng đứa bé lại hết sức đáng yêu, đợi mẫu thân ôm tới cho Người nhìn, chỉ sợ cũng phải nói một tiếng đáng yêu đó.”
Đứa bé này chính là con trai của Nhị đệ A Dung, ở cái tuổi này của phu thân Thành Dương bá được làm tổ mẫu cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
“A Tuệ thế nào rồi?” A Nguyên liền hỏi.
Mặc dù A Tuệ là người trong tộc của Thái tử phi, nhưng lại rất ôn nhu, cũng không phải là người nhiều chuyện hiếu thắng, chung sống với chị em dâu rất tốt, Tô Dung nghe nhắc tới nàng liền mỉm cười, che miệng cười nói: “Tinh thần tốt lắm, chỉ là không dám ra gió.”
Nói đến đây đã đến phòng chính, A Nguyên vừa vào nhà liền thấy phu nhân Thành Dương bá đang nói chuyện với nhất phẩm quý phụ, mẫu thân A Tuệ, Phu nhân thế tử Trung Tĩnh hầu đang thỏa mãn ôm một đứa bé còn đang nhắm mắt mà cười sảng khoái. Tò mò đến nhìn bé con Phu nhân Thế tử đang ôm một cái, A Nguyên chỉ cảm thấy thật nhỏ, liền cười nói với Phu nhân thế tử: “Quả nhiên là bé của A Tuệ.” Đứa nhỏ này giống A Tuệ, có chút mảnh mai hơn dáng vẻ chất phác kia của A Hoài nhiều.
“A Tuệ còn thấy không giống bằng phụ thân nhóc ý nữa đây.” Phu nhân thế tử nghĩ đến vẻ mặt có chút không vừa ý của A Tuệ, lại nhớ tới con rể cao lớn thô kệch thì khóe miệng liền giật giật. Ai cũng nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt A Tuệ, phu quân to lớn như vậy mới là cường tráng, đen thui như vậy mới là trẻ ngoan.
A Nguyên khụ một tiếng, cảm thấy lời này khó đáp lại được a~. Lại nói, nàng cho rằng thẩm mỹ này của A Tuệ thật có chút vấn đề. Có điều người thật thà thường nhận kết cục ăn đập, nàng vẫn nên im lặng thì hơn.
“Hôm nay ta mới xem là yên tâm.” Phủ Thành Dương bá là trong vạn mới chọn được một. Mẹ chồng ôn hào, gia phong lại tốt, nam đinh cũng không nạp thiếp, phu nhân thế tử thấy mấy năm nay A Tuệ mặt mày hồng hào, so với khi còn ở nhà còn tự tại hơn, nào không vui vẻ chứ? Giờ còn có con trai đầu lòng, còn buồn cái gì được nữa? Lại thấy A Nguyên đặt một bộ khóa trường mệnh tinh xảo vào trong chăn của bé con, Phu nhân thế tử cũng không từ chối, chỉ cười nói: “Điện hạ có lòng.”
“Có là gì đâu, sức khỏe bé bình an là tâm nguyện của ta rồi.” A Nguyên cũng không nói tới việc thăm A Tuệ, trừ lúc này thì có khi nào không đi được đâu. Nàng liền ngồi ở một bên trêu chọc đứa bé này, lại không biết vị quý phụ đang ngồi bên trên cùng Phu nhân Thành Dương bá đang vô tình cố ý nhìn xuống nàng, thấy nàng nói cười đáng yêu, ánh mắt trong vắt, bèn thầm gật đầu, quay đầu cười nói với Phu nhân Thành Dương bá: “Không nghĩ được là hai người các ngươi lại có duyên đến vậy.” Nói xong, liền thở dài: “Đứa bé này ai nhìn cũng yêu, sau này liền ủy thác Dung Nhi cho con bé.”
“Lời này là của ngươi nói đấy, khuê nữ của ta chưa chọn đâu.” Túc vương phi nhìn có vẻ như cực quen thuộc với bà, liền giả bộ khinh bỉ nói: “Trên đời này còn ai đáng yêu hơn A Nguyên nhà ta? Để ta nói thì tấm lòng của ngươi không có chỗ dùng rồi. Hai đứa bé này chỉ cần gặp nhau là đã tự thấy vô cùng vui vẻ rồi.”
“Ta nói một câu là ngươi có thể tiếp nhiều câu thật.” Phu nhân này trừng mắt, nói: “Còn không phải là năm xưa suốt ngày đi theo ta Quận quân* dài Quận quân* ngắn sao?”
Quận quân: là một phong hiệu dành cho mệnh phụ thời phong kiến ở Trung Quốc và một số nước đồng văn. Tước hiệu Quận quân xuất hiện lần đầu vào thời Tây Hán, khi Hán Vũ Đế phong cho bà ngoại của mình làm Bình Nguyên Quận quân, gọi tắt là Bình Nguyên quân. (via: wikipedia)
“Ơ, không phải đều là người một nhà sao? Sao lại xa lạ như vậy chứ?” Túc Vương phi chột dạ, liền giảo biện.
“Tình cảm từ trước đến nay đều xa lạ với ta mà.” Phu nhân này bèn cười ha hả.
Tự nhận là một người lưỡi vụng về ăn thô nói vụng, Túc Vương phi căm tức quay đầu đi, kiên quyết không nói nữa.
Mới vài câu đã ầm ỹ, hai người này lại còn từng người túm lấy tay áo Phu nhân Thành Dương bá đòi phân xử, Phu nhân Thành Dương bá bị kẹp ở giữa cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải nói với Phu nhân kia: “Vừa gặp Nhị tẩu liền đấu võ mồm với Vương phi, không phải mới vừa rồi lúc Vương phi chưa tới đã nói nhớ mãi dáng vẻ Vương phi hay sao?” Thấy Túc Vương phi đắc ý, lại thở dài với bà: “Vương phi cũng thật là, nhị tẩu nói muốn vào kinh, là ai vỗ tay hoan hô trầm trồ chứ? Giờ lại như vậy, ta cũng không biết làm thế nào nữa.” Quá khó hầu hạ!
“Hóa ra là vẫn muốn gặp ta.” Phu nhân này là nhị tẩu của Phu nhân Thành Dương bá, xuất thân từ Diễn Vương phủ, là quý nữ tôn thất đường hoàng, người người đều xưng một tiếng Trần Lưu Quận quân, năm xưa khi vẫn là thiếu nữ thường dẫn đầu Túc Vương phi và Phu nhân Thành Dương bá chơi đùa, lúc này đây liền đắc ý, ngồi một bên, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn gương mặt đỏ bừng của Túc vương phi.
Phiên xét xử của mấy tổ tông, Phu nhân thế tử và A Nguyên kiên quyết không ngẩng đầu để ý tới, chỉ dựng lỗ tai lên nghe.
“Cứ cho là vậy di.” Túc Vương phi hơi ngượng ngùng ngắm tay mình, dừng một chút rồi ngó khắp nơi, hỏi: “A Dung đâu?”
“Bị Túc vương sai đi làm việc chứ đâu!” Trần Lưu Quận quân quát: “Bắt nạt cháu ngoại trai của ta! Đúng là tự đi tìm chết! Trước kia không biết thì cũng thôi đi, hiện giờ ta đã hồi kinh, hắn còn dám bắt nạt A Dung thử xem!” Năm xưa Trần Lưu Quận cũng từng khua đao múa thương, tính tình vốn hung hãn, hồi trước ở bên ngoài cùng phu quân không biết được cũng liền thôi, bây giờ lại biết Túc Vương dám bắt nạt cháu mình, bèn bẻ tay rắng rắc, chậm rãi nói: “ Lá gan tiểu tử này càng lúc càng lớn, thật sự làm ta tức giận, hôm khác ta phải đến quý phủ làm khách mới được.”
Đối mặt với một quận quân kiêu ngạo như vậy, Túc Vương phi mếu máo, không nói gì.
Vị Quận quân này… năm xưa tiên đế hẵng còn, đến Phúc Vương tiên đế sủng ái nhất cũng dám đánh dám mắng, huống chi “kẻ hèn” Túc vương.
“Khuê nữ nhà ai mà không quý đây?” Túc Vương phi cãi nhỏ lại một chút, sau cũng có chút chột dạ mà nói: “Đây cũng là để rèn luyện A Dung mà, Cẩm Tú còn chưa nói gì, ngươi… ngươi quản nhiều như vậy làm gì?” Vừa dứt lời càng cảm thấy bản thân lý lẽ áp đảo, liền ngẩng đầu ưỡn ngực, làm Phu nhân Thành Dương bá chỉ biết khóc dở mếu dở ngăn hai cái người này lại, rất công minh mà nói: “Lời này nói đúng lắm, nếu không phải Vương gia bảo A Dung mọi việc tự làm, thì năng lực của nó đâu thể tốt lên được… hơn nữa…” bà dừng một chút, liền cười nói: “Để ta nói thì… khuê nữ nhà ai chẳng quý báu. Người ta không dễ gì mới nuôi dưỡng con gái lớn lên lại tiện cho nhà ta, những thứ này có tính là bao?”
“Nhìn bộ dạng mẹ chồng hiền từ của ngươi kìa.” Trần Lưu Quận quân liền bĩu môi cười nói.
“Chẳng nhẽ thời điểm A Đồng tới cửa tẩu tử đã vui mừng đồng ý luôn rồi à?”
Trần Lưu Quận quân khụ một tiếng, không nói nữa.
Lúc trước khi A Đồng cưới Tô Dung, cũng đã bị bà tra tấn không nhẹ, kỳ thật chính là chó chê mèo lắm lông với Túc vương, đừng ai nói ai.
Mắt thấy hai vị này sóng yên biển lặng, Phu nhân Thành Dương bá mới yên tâm, lại kêu A Nguyên lại gần, tinh tế quan sát, thấy tâm trạng nàng không tồi, lúc này đây mới vừa lòng, cho nàng và A Dung đi ra ngoài.
A Nguyên vừa ra ngoài cùng Tô Dung liền thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm một hơi của nàng, hiển nhiên cũng cảm thấy áp lực lớn ở trong phòng, hai người đi tới viện của Tô Dung, đợi nha đầu châm trà, A Nguyên vừa uống trà vừa cười tủm tỉm nói: “Ta thấy là có việc chờ để nói với ta đây, nói ra nghe chút xem nào?” Tô Dung có vẻ muốn nói lại thôi, thật sự nghĩ nàng không nhìn ra sao? Cùng lắm là định trêu đùa nàng thôi. Trước mắt thấy Tô Dung phân phó nha đầu đi ra ngoài, hiển nhiên rất nghiêm túc, liền có chút nghi ngờ, chỉ tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Ta không muốn nói cho mẫu thân chuyện này, chỉ sợ bà mềm lòng, bởi vậy muốn bàn với ngươi.” A Nguyên chính là đại tẩu tương lai của nàng, ai cũng nói trưởng tẩu như mẹ, tuy nhóc con này còn nhỏ hơn Tô Dung vài tuổi, nhưng Tô Dung lại cảm thấy A Nguyên thập phần thông minh, liền có chút khó xử mà nói.
“Chuyện gì thế?” Thấy Tô Dung khó xử như vậy, A Dung liền tò mò.
Tô Dung rũ mắt, chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi mới thở dài nói: “Vị tam thẩm trước kia… ngươi còn nhớ rõ không?” Từ khi Trạm tam thái thái hòa ly thì không còn tin tức gì nữa, sau A Nguyên lại nghe nói rằng bà ta rời kinh đi nơi khác với huynh tẩu mình, vừa đi liền không còn quan hệ gì. A Nguyên cũng không quá để ý, nghe thấy Tô Dung nhắc đến người này liền ngẩn ra, rồi gật đầu nói: “Dĩ nhiên là nhớ rõ...” thấy vẻ mặt Tô Dung không được tự nhiên, bèn hỏi: “Ngươi gặp bà?”
Tô Dung là cháu gái phu nhân Thành Dương bá, đương nhiên trước kia đã gặp Trạm tam thái thái, mà dĩ nhiên, hiện giờ đã hòa ly, cũng chỉ có thể gọi một tiếng Trần thị, lúc này liền nói: “Ngươi không biết ta gặp bà ấy ở đâu đâu.” Thấy A Nguyên nghiêng tai lắng nghe, nàng liền thở dài: “Là ở bên ngoài một căn nhà nhỏ, già nua không thành bộ dáng, ta nhìn xa xa còn suýt cho rằng đã nhận nhầm người.”
Nghĩ đến đầu tóc đầy xám trắng kia của Trần thị, Tô Dung liền thở dài: “Ta cho người đi hỏi, nghe nói bạc của bà đều bị tẩu tử lắm đi mất, sau khi đi nơi khác lại vì kiếm ăn nên gả bà đi, nghe nói cũng không phải một người trong sạch, sau đó nam nhân kia lại chết, bà bị thê tử có con trai đuổi đi, tẩu tử của bà không gọi trở về nhà, đành phải tự mình bán đồ hồi kinh, hiện giờ tại phố xá sầm uất thì giặt đồ cho người ta hoặc làm chút may vá sống qua ngày.”
A Nguyên nghe xong, quả thật cảm thấy có chút thê thảm, chỉ là có liên quan đến ai đâu? Để Trần thị biến thành hiện giờ cũng đâu phải Trạm gia, dừng một chút liền nhíu mày nói: “Bà vì nhà mẹ đẻ mà mấy lần khắc khẩu với chúng ta, không nghĩ được là tới cùng là nhà mẹ đẻ hại bà.” Lúc trước, vì nhà mẹ đẻ, Trần thị náo loạn không biết ít nhiều, làm phu thê ly tâm, cũng khiến A Nhạc chặt đứt tình cảm mẫu tử từ đây. Nghĩ vậy, A Nguyên liền chần chờ nói: “Bà gian nan như vậy, sao không tới tìm A Nhạc hay A Kính? “ Trạm Tam không cần trông cậy, không cần nghĩ cũng biết tất nhiên sẽ cưới vợ khác, chỉ là A Nhạc và A Kính là con ruột Trần thịt, nghèo túng đến mức này lại chưa từng tới xin giúp đỡ, làm A Nguyên cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Bà cũng đã gả cho người, sao còn có mặt mũi trở lại chứ?” Tô Dung liền thở dài nói.
Không giống với nam nhân cưới người khác, nữ nhân tái giá tức là không giữ trinh tiết, nếu có con cái cũng có thể không muốn qua lại với mẫu thân như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.