Chương 117: Chương 102.2
Phi Dực
12/10/2018
“Nhị nha đầu!” Trần Lưu Quận quân thấy Tô Dung lợi hại như vậy, liền kêu lên một tiếng.
Phu nhân Thành Dương bá chưa biết rõ ngọn nguồn, mắt thấy không ổn, liền nhíu mày, thấy mắt Tô Ngọc ánh lên nước mắt, vội vàng gọi Tô Ngọc: “Ngọc Nhi lại đây.”
Năm xưa phu nhân Thành Dương bá sinh A Dung, vì là con trai nên cực mong có nữ nhi. Trùng hợp là Trần Lưu Quận quân lại sinh một nha đầu, phu nhân Thành Dương bá yêu thích không rời, thường xuyên đón Tô Ngọc tới phủ chơi đùa, nhiều ít cũng có ân dưỡng dục. Huống chi phu nhân Thành Dương bá ôn nhu hiền huệ, cũng không làm ra việc chia cách gì đó, được người tôn trọng. Trong lòng Tô Ngọc, phu nhân Thành Dương bá như mẫu thân, so với Trần Lưu Quận quân còn sâu nặng hơn, lúc này đây được cô mẫu gọi, liền phụng phịu đến trước mặt phu nhân Thành Dương bá, miệng hé ra còn chưa nói nên lời đã rơi nước mắt.
“Sao thế này?” Mắt thấy mấy tiểu bối đều trầm mặc, phu nhân Thành Dương bá vừa lau nước mắt cho Tô ngọc, vừa tò mò hỏi.
“Mẫu thân toàn tâm toàn ý vì tỷ, tỷ khóc lóc cái gì?!” Tô Dung cười lạnh nói: “Hay là, không để đại tỷ tỷ chịu thiệt một ít, thì là sai?”
“Muội để người ngoài coi tỷ là đố phụ, chẳng lẽ còn không làm ta thiệt thòi sao?” Tô Ngọc quay lại nghẹn ngào mà nói.
Tô Dung tức giận không nhẹ, chỉ kể hết sự tình xảy ra trước đó. Nói xong, phu nhân Thành Dương bá liền trầm mặc, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, thấy Tô Ngọc trông mong nhìn mình, tựa như muốn mình làm chủ cho nàng, vì đứa nhỏ đã được mẫu thân bảo hộ đến mức hồ đồ này mà thầm thở dài, nhẹ giọng: “Nói cho cô cô xem nào, vì sao phải để cô gia nạp thiếp?” Thấy Tô Ngọc há mồm định trả lời, bà vươn tay ngăn lại, nhướng mày hỏi: “Chính vì để người ngoài không cho rằng con không thể dung thứ người khác, chính vì một cái thanh danh tốt?”
“Con không thích như mẫu thân.” Tô Ngọc thoáng nhìn qua Trần Lưu Quận quân, nhỏ giọng đáp.
“Mẫu thân con… đều là vì con.” Phu nhân Thành Dương bá ôn nhu nói: “Thanh danh đã là gì? Con đắc ý chút, cuộc sống tốt chút, cả người khoan khoái chút, thanh danh đâu có liên quan gì?” Nghe thấy Tô Ngọc dường như nhỏ giọng nói gì đó, bà bèn cười nói: “Dượng con cũng chỉ có mình ta, tức là ta cũng là đố phụ, chỉ cần trong lòng thoải mái, ta cảm thấy thanh danh như vậy, cũng đáng.”
Lúc này Tô Ngọc mới nhớ tới, phu quân của cô cô cũng không có thiếp, tức khắc đỏ mặt, lí nhí: “Cô cô ôn nhu…”
“Đó là tính cánh, mẫu thân con…” Bà quay đầu lại cười nhìn Trần Lưu Quận quân, rồi ngồi thẳng người lên chậm rãi nói: “Quý nữ tôn thất, dựa vào cái gì mà khom lưng trước kẻ khác?” Thấy Tô Ngọc rũ mắt không nói gì, bà liền hỏi: “Con nói phải cho cô gia nạp thiếp, nhưng nếu thực sự có thêm một nữ nhân như vậy, lòng con không khó chịu sao?”
Tô Ngọc dĩ nhiên đã nghĩ tới điều này, nghe vậy liền thấp giọng nói: “Nữ nhân thế gian đều là như vậy, khổ sở trong lòng qua ngày là khỏi.”
“Lời này mới là dọa người nè!” A Nguyên ngồi bên liền cười, liếc mắt nhìn A Dung một cái, giương giọng nói: “Thời buổi này, thiếp thất trong nhà càng nhiều mới ra loại quảng cáo rùm beng này, bằng không bảo các nàng sống thế nào đây? Ta thấy, đây là ghen ghét với cuộc sống tốt đẹp của tỷ tỷ, muốn chia rẽ tình cảm phu thê hai người, thấy đại tỷ tỷ không vui vẻ, người ta mới mừng đấy.” Thấy Tô Ngọc ngây ngốc nhìn mình, vẻ mặt bị kinh động, A Nguyên liền cười ha hả mà nói: “Ta khuyên đại tỷ, thế gian này, trừ thân nhân của mình, ai nói cũng đừng tin, cũng không phải là khuê nữ nhà mình, cuộc sống của con mình không tốt mà cũng đau lòng đâu!”
“Nhưng…” Tô Ngọc vốn là người không có chính kiến, lúc này đây được mọi người thay phiên khuyên nhủ, lại có chút dao động.
“Huống chi…” A Nguyên cười lạnh một tiếng, nhìn bà tử tròng mắt liên láo ở bên một cái, lạnh lùng mà nói: “Khuyến khích tỷ tỷ như vậy, không chừng trong lòng đang tính toán lợi ích gì đấy đấy!” Dứt lời liền thấy Tô Ngọc hướng ánh mắt về phía bà tử kia, bèn nhướn mày cười nói: “Không phải là trong nhà mụ mụ này cũng có một tiểu nha đầu hoa dung nguyệt mạo, muốn phân ưu cùng đại tỷ đó chứ?”
Tô Ngọc nhớ tới bà tử thân cận này quả nhiên đã từng ẩn ý với mình nhiều lần, tức khắc vẻ mặt thay đổi!
“Đây mới là vì khuê nữ ruột thịt của mình, mà chủ tử cũng bán!” A Nguyên liền cười hì hì nói.
“Quận quân! Lão nô…” Bà tử kia vừa thấy ánh mắt ngoan lệ của Trần Lưu Quận quân nhìn qua đã tức khắc quỳ xuống, dập đầu đại khái đến đầu rơi máu chảy cũng không dám dừng lại, mắt thấy bà ta bị dọa vỡ mật, A Nguyên cũng nói thầm trong lòng một chút, không biết Trần Lưu Quận quân này đến tột cùng là hổ cái như thế nào, mà chỉ một cái liếc mắt đã dọa người ta thành thế này, rồi cười nới với Tô Ngọc đang trợn mắt há mồm: “Nếu không phải Quận quân hối thúc tỷ như vậy, ai sẽ để niềm vui của tỷ vào trong lòng đây?” Lời này vừa dứt, hốc mắt Trần Lưu Quận quân cũng đỏ lên, Tô Ngọc ngập ngừng nhìn qua, thấy mẫu thân xưa nay luôn kiên cường vậy mà lại khóc, liền không biết nên làm sao bây giờ.
Từ khi nàng biết nhận thức, mẫu thân thập phần kiên cường, nào có lúc đã rơi lệ đâu?
“Mẫu thân…” Tô Ngọc gọi một tiếng.
“Con là trưởng nữ của mẫu thân con, tấm lòng của nàng đối với con đến đệ đệ con cũng xếp sau, chỉ con mới làm nàng đau lòng được.” Phu nhân Thành Dương bá liền thở dài nói: “ Nhiều năm như vậy rồi, muội muội con, đệ đệ con đều là tự thân vận động, chỉ có con được dưỡng bên người mẫu thân, khi còn nhỏ, mẫu thân con mà ôm đệ đệ con nhiều hơn chút, con đều khóc nháo lên không được thế…” bà sờ đầu Tô Ngọc, ôn nhu mà nói: “Chớ nói tới cha mẹ trên đời này, chỉ nói tới tấm lòng của mẫu thân con đối với con, tự con vỗ ngực hỏi bản thân một chút, con đã từng làm nàng thất vọng chưa?”
“Thế nhân vẫn có thành kiến với ta, nhưng chính ra ta lại cảm kích mấy phán xét của người đời này, cũng để con nhận rõ được con người thật của họ, không con gả vào lại chịu tội.” Trần Lưu Quận quân bụm mặt nức nở: “Để ta nhìn con chịu đựng thiếp thất tới châm chọc con, thì ta tình nguyện để con làm gái lờ thì cũng tốt hơn để con ngày ngày khổ sở.” Bà nắm lấy tay Tô Ngọc, nữ nhi cũng không vung tay ra, Trần Lưu Quận quân vui mừng, rưng rưng nói: “Mẫu thân còn có thể hại con sao? Trong nhà thê thiếp thành đàn, sao còn có ngày lành đây?”
“May mà đại tỷ phu hiểu chuyện, bằng không nạp thật, đại tỷ tỷ phải khóc chết.” Tô Dung thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cười lạnh nói.
Tô Ngọc chột dạ, có chút hiểu ra, lại vẫn hơi chần chờ.
A Nguyên lại biết không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, lúc này chỉ cần đánh tan ý định của Tô Ngọc là được, bèn vỗ tay cười nói: “Lão nô này đáng giận, ta thấy lại là bất trung thực, đại tỷ tỷ thực hẳn nên tự lập lên, cũng để cho hạ nhân nhìn rõ uy phong của tỷ tỷ, bằng không, nô tài tính kế đại tỷ lần tới, còn không chừng là không biết từ đâu ra đó.”
“Điện hạ cảm thấy nên làm như thế nào?” Tô Ngọc cảm thấy A Nguyên thập phần quan tâm mình, thầm tín nhiệm A Nguyên, liền quay đầu lại hỏi.
A Nguyên cười tủm tỉm mà liếc mắt nhìn bà tử kia một cái, xoay chuyển ánh mắt mới cười nói: “Chuyện này lại đơn giản, bên ngoài đều xử trí như thế, nếu tỷ muốn giồng như bên ngoài, thì cứ chiếu theo lời ta nói mà làm.” Thấy Tô Ngọc vội vàng gật đầu, nàng khụ một tiếng, mới chậm rãi cười nói: “Đưa bà từ này về phủ, cũng chớ nhắc đến nạp thiếp gì đó, bằng không đại tỷ tỷ lại không phải không hiền lương sao?” Quả nhiên Tô Ngọc cảm thấy tất cả đều là nghĩ cho mình, nhanh nhẹn gật đầu, trước ý cười tỏng mắt A Dung, A Nguyên trong lòng có chút đắc ý, liền tiếp tục nói: “Chỉ nói lão nô này bất trung, đánh bà ta mấy chục bản tử là được, kêu tất cả nô tài trong viện tỷ tỷ ra xem, nhìn cho kỹ là xong rồi.”
Nàng nghiêng đầu ngắm một đóa hoa trong bình hòa bên cạnh xuống, dùng sức bóp chặt, vẻ mặt lại mang theo vài phần thiện ý mà nói: “Cũng chớ có kêu đánh kêu giết, trời cao có đức hiếu sinh. Năm mươi bản tử đánh không chết, cho bà ta một đường sống là được.” Nàng nói xong, miệng liền niệm Phật: “Cũng là một phen từ bi của tỷ tỷ.” Năm mươi bản tử đánh không chết, nàng cũng chưa từng gặp qua. Chỉ là, vẫn đủ lừa Tô Ngọc.
“A Nguyên nói rất thích đáng.” Ánh mắt phu nhân Thành Dương bá trầm trầm, bà gật đầu mỉm cười.
Tô Ngọc bản tính ôn nhu, thấy trưởng bối vẫn chưa muốn mạng bà tử này, tuy trong lòng tức giận bà tử này phản chủ, nhưng mà cũng vì bà ta mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, tức khắc liền đứng dậy đỏ mặt nói: “Đa tạ công chúa.”
Về sau ngươi còn có thể cảm tạ ta, mới là chỗ tốt của bổn cung đó.
A Nguyên mặt lộ vẻ mỉm cười ấm áp, tâm nói nếu ngươi không phải thân thích của Trạm gia, thì một kẻ hồ đồ nhưu vậy, ta cũng lười quản.
Có chỗ dựa cường hãn, lại có thế sống mơ màng đến vậy, cũng coi như là một loại năng lực.
Cảm khái một chút, A Nguyên liền thấy Tô Ngọc ôm Trần Lưu quận quân cùng nhau khóc, cảm thấy hẳn là không có việc của mình, bèn qua trò chuyện với phu nhân Thành Dương bá. Phu nhân Thành Dương bá chỉ cảm thấy nha đầu này hiện giờ càng lanh lẹ sành sỏi, yêu thích vô cùng, có tâm để nàng thân cận hơn với A Dung nhiều thân cận, bởi vậy cũng chỉ nói vài câu liền ném A Nguyên cho nhi tử, còn mình lôi kéo Trần Lưu quận quân và Tô Ngọc đi. Tô Dung ở phía sau nhìn, chỉ cảm thấy đau cả não, cũng để A Đồng chất phác bảo hộ dẫn đi rồi.
A Nguyên đứng dậy cáo từ với Nhị thái thái Tam thái thái trong phòng rồi rời đi cùng A Dung, đi dạo ở phía sau vườn trong chốc lát, nhìn trộm thấy dáng vẻ nghiêm trang của A Dung, không phải là vẻ cười như hồ ly ban nãy, liền dừng lại, nghiêm túc kêu: “Dung ca ca!”
“Điện hạ có gì phân phó?” A Dung đã thuần thục nghiệp vụ, liền mỉm cười hỏi.
“Gọi huynh một tiếng nghe xem chút thôi.” Công chúa ranh ma thấy A Dung đi đến bên cạnh mình, tức khắc mặt mày hớn hở, xốc lại sắc tâm của mình một cái, mới như kẻ trộm nói: “Gọi gọi huynh nhiều chút, về sau mới thương huynh hơn nha~”
A Dung quả thực muốn thở dài.
Công chúa, có biết sau này gả về đây, bản thân ta không cần nhịn nữa, thì nàng sẽ có kết cục không? Hẳn là không biết, bằng không, sẽ không tự đào hố chôn mình như vậy đâu.
Thấy A Nguyên cảm thấy chính mình chiếm thượng phong, rất đắc ý che miệng như trộm được vàng hi hi ha ha mà cười, A Dung nhịn không được lắc đầu, nhưng nghĩ tới gì đó, đôi mày thanh tú chậm rãi nhíu lại.
“Xém quên hỏi Người…” A Dung thấy A Nguyên nghi hoặc nhìn qua, chần chờ một lát, liền nhẹ giọng nói: “Sao ở trong kinh, ta nghe nói Người khen ngợi Ngũ thiếu Từ gia, hắn lỗi lạc tựa thanh tùng, còn khen hắn ưu tú, tâm tri kỷ, ý muốn cầm tay đồng du hử?”
Nghe nói, rất thích, chỉ thiếu hẹn ước sau hoàng hôn rồi?
Phu nhân Thành Dương bá chưa biết rõ ngọn nguồn, mắt thấy không ổn, liền nhíu mày, thấy mắt Tô Ngọc ánh lên nước mắt, vội vàng gọi Tô Ngọc: “Ngọc Nhi lại đây.”
Năm xưa phu nhân Thành Dương bá sinh A Dung, vì là con trai nên cực mong có nữ nhi. Trùng hợp là Trần Lưu Quận quân lại sinh một nha đầu, phu nhân Thành Dương bá yêu thích không rời, thường xuyên đón Tô Ngọc tới phủ chơi đùa, nhiều ít cũng có ân dưỡng dục. Huống chi phu nhân Thành Dương bá ôn nhu hiền huệ, cũng không làm ra việc chia cách gì đó, được người tôn trọng. Trong lòng Tô Ngọc, phu nhân Thành Dương bá như mẫu thân, so với Trần Lưu Quận quân còn sâu nặng hơn, lúc này đây được cô mẫu gọi, liền phụng phịu đến trước mặt phu nhân Thành Dương bá, miệng hé ra còn chưa nói nên lời đã rơi nước mắt.
“Sao thế này?” Mắt thấy mấy tiểu bối đều trầm mặc, phu nhân Thành Dương bá vừa lau nước mắt cho Tô ngọc, vừa tò mò hỏi.
“Mẫu thân toàn tâm toàn ý vì tỷ, tỷ khóc lóc cái gì?!” Tô Dung cười lạnh nói: “Hay là, không để đại tỷ tỷ chịu thiệt một ít, thì là sai?”
“Muội để người ngoài coi tỷ là đố phụ, chẳng lẽ còn không làm ta thiệt thòi sao?” Tô Ngọc quay lại nghẹn ngào mà nói.
Tô Dung tức giận không nhẹ, chỉ kể hết sự tình xảy ra trước đó. Nói xong, phu nhân Thành Dương bá liền trầm mặc, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, thấy Tô Ngọc trông mong nhìn mình, tựa như muốn mình làm chủ cho nàng, vì đứa nhỏ đã được mẫu thân bảo hộ đến mức hồ đồ này mà thầm thở dài, nhẹ giọng: “Nói cho cô cô xem nào, vì sao phải để cô gia nạp thiếp?” Thấy Tô Ngọc há mồm định trả lời, bà vươn tay ngăn lại, nhướng mày hỏi: “Chính vì để người ngoài không cho rằng con không thể dung thứ người khác, chính vì một cái thanh danh tốt?”
“Con không thích như mẫu thân.” Tô Ngọc thoáng nhìn qua Trần Lưu Quận quân, nhỏ giọng đáp.
“Mẫu thân con… đều là vì con.” Phu nhân Thành Dương bá ôn nhu nói: “Thanh danh đã là gì? Con đắc ý chút, cuộc sống tốt chút, cả người khoan khoái chút, thanh danh đâu có liên quan gì?” Nghe thấy Tô Ngọc dường như nhỏ giọng nói gì đó, bà bèn cười nói: “Dượng con cũng chỉ có mình ta, tức là ta cũng là đố phụ, chỉ cần trong lòng thoải mái, ta cảm thấy thanh danh như vậy, cũng đáng.”
Lúc này Tô Ngọc mới nhớ tới, phu quân của cô cô cũng không có thiếp, tức khắc đỏ mặt, lí nhí: “Cô cô ôn nhu…”
“Đó là tính cánh, mẫu thân con…” Bà quay đầu lại cười nhìn Trần Lưu Quận quân, rồi ngồi thẳng người lên chậm rãi nói: “Quý nữ tôn thất, dựa vào cái gì mà khom lưng trước kẻ khác?” Thấy Tô Ngọc rũ mắt không nói gì, bà liền hỏi: “Con nói phải cho cô gia nạp thiếp, nhưng nếu thực sự có thêm một nữ nhân như vậy, lòng con không khó chịu sao?”
Tô Ngọc dĩ nhiên đã nghĩ tới điều này, nghe vậy liền thấp giọng nói: “Nữ nhân thế gian đều là như vậy, khổ sở trong lòng qua ngày là khỏi.”
“Lời này mới là dọa người nè!” A Nguyên ngồi bên liền cười, liếc mắt nhìn A Dung một cái, giương giọng nói: “Thời buổi này, thiếp thất trong nhà càng nhiều mới ra loại quảng cáo rùm beng này, bằng không bảo các nàng sống thế nào đây? Ta thấy, đây là ghen ghét với cuộc sống tốt đẹp của tỷ tỷ, muốn chia rẽ tình cảm phu thê hai người, thấy đại tỷ tỷ không vui vẻ, người ta mới mừng đấy.” Thấy Tô Ngọc ngây ngốc nhìn mình, vẻ mặt bị kinh động, A Nguyên liền cười ha hả mà nói: “Ta khuyên đại tỷ, thế gian này, trừ thân nhân của mình, ai nói cũng đừng tin, cũng không phải là khuê nữ nhà mình, cuộc sống của con mình không tốt mà cũng đau lòng đâu!”
“Nhưng…” Tô Ngọc vốn là người không có chính kiến, lúc này đây được mọi người thay phiên khuyên nhủ, lại có chút dao động.
“Huống chi…” A Nguyên cười lạnh một tiếng, nhìn bà tử tròng mắt liên láo ở bên một cái, lạnh lùng mà nói: “Khuyến khích tỷ tỷ như vậy, không chừng trong lòng đang tính toán lợi ích gì đấy đấy!” Dứt lời liền thấy Tô Ngọc hướng ánh mắt về phía bà tử kia, bèn nhướn mày cười nói: “Không phải là trong nhà mụ mụ này cũng có một tiểu nha đầu hoa dung nguyệt mạo, muốn phân ưu cùng đại tỷ đó chứ?”
Tô Ngọc nhớ tới bà tử thân cận này quả nhiên đã từng ẩn ý với mình nhiều lần, tức khắc vẻ mặt thay đổi!
“Đây mới là vì khuê nữ ruột thịt của mình, mà chủ tử cũng bán!” A Nguyên liền cười hì hì nói.
“Quận quân! Lão nô…” Bà tử kia vừa thấy ánh mắt ngoan lệ của Trần Lưu Quận quân nhìn qua đã tức khắc quỳ xuống, dập đầu đại khái đến đầu rơi máu chảy cũng không dám dừng lại, mắt thấy bà ta bị dọa vỡ mật, A Nguyên cũng nói thầm trong lòng một chút, không biết Trần Lưu Quận quân này đến tột cùng là hổ cái như thế nào, mà chỉ một cái liếc mắt đã dọa người ta thành thế này, rồi cười nới với Tô Ngọc đang trợn mắt há mồm: “Nếu không phải Quận quân hối thúc tỷ như vậy, ai sẽ để niềm vui của tỷ vào trong lòng đây?” Lời này vừa dứt, hốc mắt Trần Lưu Quận quân cũng đỏ lên, Tô Ngọc ngập ngừng nhìn qua, thấy mẫu thân xưa nay luôn kiên cường vậy mà lại khóc, liền không biết nên làm sao bây giờ.
Từ khi nàng biết nhận thức, mẫu thân thập phần kiên cường, nào có lúc đã rơi lệ đâu?
“Mẫu thân…” Tô Ngọc gọi một tiếng.
“Con là trưởng nữ của mẫu thân con, tấm lòng của nàng đối với con đến đệ đệ con cũng xếp sau, chỉ con mới làm nàng đau lòng được.” Phu nhân Thành Dương bá liền thở dài nói: “ Nhiều năm như vậy rồi, muội muội con, đệ đệ con đều là tự thân vận động, chỉ có con được dưỡng bên người mẫu thân, khi còn nhỏ, mẫu thân con mà ôm đệ đệ con nhiều hơn chút, con đều khóc nháo lên không được thế…” bà sờ đầu Tô Ngọc, ôn nhu mà nói: “Chớ nói tới cha mẹ trên đời này, chỉ nói tới tấm lòng của mẫu thân con đối với con, tự con vỗ ngực hỏi bản thân một chút, con đã từng làm nàng thất vọng chưa?”
“Thế nhân vẫn có thành kiến với ta, nhưng chính ra ta lại cảm kích mấy phán xét của người đời này, cũng để con nhận rõ được con người thật của họ, không con gả vào lại chịu tội.” Trần Lưu Quận quân bụm mặt nức nở: “Để ta nhìn con chịu đựng thiếp thất tới châm chọc con, thì ta tình nguyện để con làm gái lờ thì cũng tốt hơn để con ngày ngày khổ sở.” Bà nắm lấy tay Tô Ngọc, nữ nhi cũng không vung tay ra, Trần Lưu Quận quân vui mừng, rưng rưng nói: “Mẫu thân còn có thể hại con sao? Trong nhà thê thiếp thành đàn, sao còn có ngày lành đây?”
“May mà đại tỷ phu hiểu chuyện, bằng không nạp thật, đại tỷ tỷ phải khóc chết.” Tô Dung thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cười lạnh nói.
Tô Ngọc chột dạ, có chút hiểu ra, lại vẫn hơi chần chờ.
A Nguyên lại biết không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, lúc này chỉ cần đánh tan ý định của Tô Ngọc là được, bèn vỗ tay cười nói: “Lão nô này đáng giận, ta thấy lại là bất trung thực, đại tỷ tỷ thực hẳn nên tự lập lên, cũng để cho hạ nhân nhìn rõ uy phong của tỷ tỷ, bằng không, nô tài tính kế đại tỷ lần tới, còn không chừng là không biết từ đâu ra đó.”
“Điện hạ cảm thấy nên làm như thế nào?” Tô Ngọc cảm thấy A Nguyên thập phần quan tâm mình, thầm tín nhiệm A Nguyên, liền quay đầu lại hỏi.
A Nguyên cười tủm tỉm mà liếc mắt nhìn bà tử kia một cái, xoay chuyển ánh mắt mới cười nói: “Chuyện này lại đơn giản, bên ngoài đều xử trí như thế, nếu tỷ muốn giồng như bên ngoài, thì cứ chiếu theo lời ta nói mà làm.” Thấy Tô Ngọc vội vàng gật đầu, nàng khụ một tiếng, mới chậm rãi cười nói: “Đưa bà từ này về phủ, cũng chớ nhắc đến nạp thiếp gì đó, bằng không đại tỷ tỷ lại không phải không hiền lương sao?” Quả nhiên Tô Ngọc cảm thấy tất cả đều là nghĩ cho mình, nhanh nhẹn gật đầu, trước ý cười tỏng mắt A Dung, A Nguyên trong lòng có chút đắc ý, liền tiếp tục nói: “Chỉ nói lão nô này bất trung, đánh bà ta mấy chục bản tử là được, kêu tất cả nô tài trong viện tỷ tỷ ra xem, nhìn cho kỹ là xong rồi.”
Nàng nghiêng đầu ngắm một đóa hoa trong bình hòa bên cạnh xuống, dùng sức bóp chặt, vẻ mặt lại mang theo vài phần thiện ý mà nói: “Cũng chớ có kêu đánh kêu giết, trời cao có đức hiếu sinh. Năm mươi bản tử đánh không chết, cho bà ta một đường sống là được.” Nàng nói xong, miệng liền niệm Phật: “Cũng là một phen từ bi của tỷ tỷ.” Năm mươi bản tử đánh không chết, nàng cũng chưa từng gặp qua. Chỉ là, vẫn đủ lừa Tô Ngọc.
“A Nguyên nói rất thích đáng.” Ánh mắt phu nhân Thành Dương bá trầm trầm, bà gật đầu mỉm cười.
Tô Ngọc bản tính ôn nhu, thấy trưởng bối vẫn chưa muốn mạng bà tử này, tuy trong lòng tức giận bà tử này phản chủ, nhưng mà cũng vì bà ta mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, tức khắc liền đứng dậy đỏ mặt nói: “Đa tạ công chúa.”
Về sau ngươi còn có thể cảm tạ ta, mới là chỗ tốt của bổn cung đó.
A Nguyên mặt lộ vẻ mỉm cười ấm áp, tâm nói nếu ngươi không phải thân thích của Trạm gia, thì một kẻ hồ đồ nhưu vậy, ta cũng lười quản.
Có chỗ dựa cường hãn, lại có thế sống mơ màng đến vậy, cũng coi như là một loại năng lực.
Cảm khái một chút, A Nguyên liền thấy Tô Ngọc ôm Trần Lưu quận quân cùng nhau khóc, cảm thấy hẳn là không có việc của mình, bèn qua trò chuyện với phu nhân Thành Dương bá. Phu nhân Thành Dương bá chỉ cảm thấy nha đầu này hiện giờ càng lanh lẹ sành sỏi, yêu thích vô cùng, có tâm để nàng thân cận hơn với A Dung nhiều thân cận, bởi vậy cũng chỉ nói vài câu liền ném A Nguyên cho nhi tử, còn mình lôi kéo Trần Lưu quận quân và Tô Ngọc đi. Tô Dung ở phía sau nhìn, chỉ cảm thấy đau cả não, cũng để A Đồng chất phác bảo hộ dẫn đi rồi.
A Nguyên đứng dậy cáo từ với Nhị thái thái Tam thái thái trong phòng rồi rời đi cùng A Dung, đi dạo ở phía sau vườn trong chốc lát, nhìn trộm thấy dáng vẻ nghiêm trang của A Dung, không phải là vẻ cười như hồ ly ban nãy, liền dừng lại, nghiêm túc kêu: “Dung ca ca!”
“Điện hạ có gì phân phó?” A Dung đã thuần thục nghiệp vụ, liền mỉm cười hỏi.
“Gọi huynh một tiếng nghe xem chút thôi.” Công chúa ranh ma thấy A Dung đi đến bên cạnh mình, tức khắc mặt mày hớn hở, xốc lại sắc tâm của mình một cái, mới như kẻ trộm nói: “Gọi gọi huynh nhiều chút, về sau mới thương huynh hơn nha~”
A Dung quả thực muốn thở dài.
Công chúa, có biết sau này gả về đây, bản thân ta không cần nhịn nữa, thì nàng sẽ có kết cục không? Hẳn là không biết, bằng không, sẽ không tự đào hố chôn mình như vậy đâu.
Thấy A Nguyên cảm thấy chính mình chiếm thượng phong, rất đắc ý che miệng như trộm được vàng hi hi ha ha mà cười, A Dung nhịn không được lắc đầu, nhưng nghĩ tới gì đó, đôi mày thanh tú chậm rãi nhíu lại.
“Xém quên hỏi Người…” A Dung thấy A Nguyên nghi hoặc nhìn qua, chần chờ một lát, liền nhẹ giọng nói: “Sao ở trong kinh, ta nghe nói Người khen ngợi Ngũ thiếu Từ gia, hắn lỗi lạc tựa thanh tùng, còn khen hắn ưu tú, tâm tri kỷ, ý muốn cầm tay đồng du hử?”
Nghe nói, rất thích, chỉ thiếu hẹn ước sau hoàng hôn rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.