Chương 118
Phi Dực
12/10/2018
A Nguyên đang ủy mị, lại bị A Dung dội một chậu nước lạnh xuống đầu.
“Cái gì?” Khóe miệng A Nguyên run rẩy, ngơ ngác nhìn mỹ thanh niên đang nhìn mình bằng ánh mắt ý vị thâm trường này, vì sự việc biến hóa thành mình là người leo tường, vốn định ôm đầu cầu xin tha thứ, có điều vận dụng đầu óc lại tức khắc nổi giận, chỉ dậm chân hung tợn mà nói: “Là ai?! Mắt ta mà kém thế á?” Dứt lời liền lôi kéo bàn tay thon dài của mỹ thanh niên, biểu đạt rằng bản thân không phả kẻ bội tình bạc nghĩa một chút, nỗ lực thành khẩn nói: “Dung ca ca, đừng nghe đàm tiếu bên ngoài, cho dù huynh hoa tàn ít bướm, bổn cung cũng vẫn… thực thích huynh, nha~”
A Dung cười tủm tỉm gật đầu, mặt lộ vẻ cảm kích mà nói, “Vậy thì, chung thân đại sự của vi thần phải phó thác cho điện hạ rồi.”
Chờ sau khi thành thân, sẽ xử nàng!
A Nguyên đắc ý vô cùng, đi vòng quanh mỹ thanh niên ảm đạm gầy ốm vì quan tâm mình đến đêm cũng không ngủ này hai vòng, rồi sờ soạng chiếc cằm bóng loáng của hắn một chút, sau, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Dám bát quái về ta trong kinh thành! Ăn gan hùm mật gấu rồi!” Trước nay nàng không có gì hứng thú với việc bên noài, chỉ là trước mặt lại có phong thanh như vậy, quả ghê tởm, nghĩ nghĩ, nàng liền lạnh lùng nói: “Thực sự cho rằng ta có thể tùy ý làm đá lót chân sao?” Từ gia cũng dám lấy tên tuổi nàng để thành toàn thanh danh sao? Quả thực tự tìm chết!
“Có muốn để ta không?” A Dung cười tủm tỉm hỏi.
Dám trêu vào nhóc con nhà hắn, cần xử lý!
“Không cần, để tự ta.” A Nguyên xoay hai vòng, trấn an mỹ thanh niên kia một phen, xong mới thẳng một đường tới viện Tô Dung, đảy cửa liền thấy một đôi uyên ương chợt đẩy nhau ra như chim sợ cành cong, tức khắc hơi hâm mộ. Làm như không nhìn thấy, thấy A Đông lặng im mà lui đi, nàng mới bắt lấy tay Tô Dung cười hì hì nói: “Vào cung hay về nhà cũng thực phiền toái, nghe nói lần này đại tỷ tỷ trở về là để trả lại những nữ binh đó cho ngươi?” Thấy Tô Dung khó hiểu gật đầu, A Nguyên xoắn xoắn ngón tay, vẻ mặt bưu hãn nói: “Đại tỷ tỷ không thích, thì cho ta mượn!”
“Ngươi định làm gì thế?” Tô Dung thấy A Nguyên đằng đằng sát khí, liền cảm thấy bản thân cũng nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt sáng rực, thẳng tay ném A Đồng sang một bên, tiến lại kéo A Nguyên cười tủm tỉm nói: “Tính cả ta vào với!”
“Đi!” A Nguyên vung tay lên, đưa Tô Dung rời khỏi Trạm gia, dẫn đầu một đoàn nữ binh đi thẳng đến Từ phủ, người đi đường liếc mắt nhìn theo, thực sự hoành tráng.
Tới đại môn Từ phủ rồi, A Nguyên chỉ phất tay, cười lạnh nói: “Đập!”
Sau này, nàng đã định sẵn là gả cho A Dung, nếu thanh danh có dính dáng tới nam nhân khác lại không hé răng, chỉ sợ ngày sau nón xanh bị người đời ấn lên đầu A Dung, đây mới là thứ nàng quyết không thể nhẫn nhịn.
Nàng thà rằng mọi người kêu một tiếng cọp cái, còn hơn để người trong lòng mình bị phê phán có thê tử không trong sạch!
Nữ binh phía sau nhận lện, tức khắc hai nữ nhân cao gầy tiến ra, hai thanh búa tạ xuất hiện trong tay, đẩy sai vặt của Từ phủ tới để dò hỏi sang một bên, đi lên chỉ hạ một búa đã đập nát đại môn Từ gia, động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên người bên trong nge thấy được, liền thấy mấy kẻ Từu gia hung hùng hổ hổ mà ra, liếc mắt một cái đã thấy A Nguyên đang cười lạnh. Thanh niên đi đầu mặt run rẩy một chút, rồi vội vàng tiến lên cười nịnh nọt nói: “Không biết điện hạ tới, không tiếp đón được từ xa, thỉnh điện hạ đừng trách tội.”
“Không biết?” A Nguyên liền cười lạnh nói, “Ta còn tưởng rằng, làm chuyện trái với lương tâm, kiểu gì cũng phải rửa đầu chờ bổn cung rồi chứ!”
“Thật lớn mật, thứ gì thế!” Trên đường đi Tô Dung đã nghe A Nguyên kể chuyện Từ gia làm, bây giờ nàng thấy tiểu tử này còn có gan trêu chọc A Nguyên, dĩ nhiên phải giương mắt vì bạn tốt của mình, lúc này đây cười lạnh nói: “Nhìn cửa nhà ngươi một cái xem có mặt mũi gì để điện hạ khen! Ỷ vào điện hạ thường ở thâm cung không biết thế sự bên ngoài, tùy ý định phá hủy thanh danh điện hạ đúng không? Nói cho các ngươi biết, bọn ta bên ngoài vẫn chưa chết đâu! Kêu Từ gia ra đây! Đối chất với nhau, thực ra ta còn muốn hỏi một chút, khi nào điện hạ đã khen cái thứ kia?!”
Những người này, đều là họ Từ mà.
Người vây quanh xem không ít, huống chi trên con phố này thế gia quan lớn vô số, những nhà này đều ra bàng quan chỉ trỏ, mặt thanh niên Từ gia này tức khắc đỏ bừng. Khóe miệng giật giật, chỉ cho người ra đuổi những người vây xem tránh ra, mới cười khúm núm nói: “Điện hạ, có chuyện gì thế ạ?”
“Cút!” A Nguyên bật thốt lên: “Ngươi là cái thứ gì, kêu chủ sự nhà ngươi ra đây!” Dù sao, phê bình về tính ương ngạnh của nàng trước nay chưa từng dứt, hiện giờ, nàng liền cho thế nhân nhìn một cái, cái gì là ương ngạnh, cái gì là kiêu ngạo!
“Phụ thân thần còn chưa hạ triều, Ngũ đệ cũng chưa trở về nhà.” Thanh niên này là Nhị thiếu gia Từ gia, người đều xưng một tiếng Từ nhị, lúc này đây đang chửi đệ đệ đã đem cái sáng kiến đấy cho mình đến máu chó phun đầu, mắt thấy A Nguyên đằng đằng sát khí, lại không dám cho người gọi đệ đệ về, bèn đành căng da đầu nói: “Dù thế nào đi nữa, thỉnh điện hạ nhìn vào tình cảm của Quý nhân và Công chúa trong cung…”
“Ở trước mắt bổn cung, Từ Quý nhân có thể diện cái rắm!” A Nguyên lạnh lùng nói: “Thường ngày nhìn bổn cung dễ bị bắt nạt sao? Dám truyền thị phi, Từ Quý nhân như thế, đừng trách bổn cung vô tình, nói đạo lý trước Hoàng bá phụ một chút!” Dứt lời, chỉ vung tay, cười lạnh nói: “Phá nát cho bổn cung! Chỗ Hoàng bá phụ, đã có bổn cung đi cáo tội! Đi cáo tội, bổn cung cũng muốn mang đàn vô liêm sỉ này cùn đi chết!” Dứt lời cũng không nói nhiều, chỉ gọi người ấn Từ nhị kia xuống mặt đất, thản nhiên cười nói với Tô Dung: “Cũng chỉ là rảnh rỗi chút, bổn cung lại không sợ nháo loạn!”
“Ta liền đi theo bên cạnh điện hạ.” Tô Dung cũng là người không sợ trời không sợ đất, bèn cười tủm tỉm đứng bên cạnh A Nguyên.
“Điện hạ hãm hại hạ thần như thế, không sợ bị người buộc tội sao?!” Từ nhị hơi yếu đuối bị nữ binh ấn bẹp, lúc này nỗ lực cao giọng: “Trong mắt điện hạ, không có vương pháp hay sao?!”
“Vương pháp… bổn cung cho ngươi biết cái gì gọi là vương pháp!” A Nguyên cũng không dài dòng, miệng quát lớn một tiếng, liền có mấy bà tử cường tráng tiến tới, thẳng tay bạt tai Từ nhị.
Trực tiếp vả mặt như vậy, thể diện Từ gia mất hết. A Nguyên hung dữ làm người ta cảm thấy đã không thể dùng cọp cái để hình dung nữa, e sợ vị Công chúa bưu hãn này giận chó đánh mèo, chạy xa hơn. Thời điểm mặt vị Từu nhị này đã bị đánh đến đỏ bừng, liền thấy trong viện Từ phủ nửa ngày không thấy động tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vã, lát sau liền thấy Bát Công chúa vẻ mặt phẫn nộ lao tới, mắt thấy Từ nhị uể oải trên mặt đất, đôi mắt tức khắc đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Dừng tay cho ta!”
Những nữ binh này phần lớn đều đi theo Trần Lưu Quận quân, nào để nữ nhi mềm yếu kia vào mắt, chỉ mắt điếu tai ngơ, không tới một lát, đại môn Từ phủ cũng đã bị dỡ xuống.
“Ta biết chuyện này có “công lao” của ngươi.” Khắp thiên hạ, tâm tâm niệm niệm muốn hủy thanh danh của A Nguyên cũng chỉ có mấy kẻ này, lúc này đây A Nguyên thấy Bát Công chúa tức giận đến cả người phát run, liền chậm rãi nhướng mày, mỉm cười nói: “Nhìn xem, không xử lý mấy tên chó săn một chút, Bát muội còn không nỡ lộ diện đâu.”
“Ngươi!” Bát Công chúa tức giận đến không nhẹ, hung tợn nhìn mấy nữ binh kia, lúc này mới chỉ vào A Nguyên tức giận nói: “Có thể đặt ngươi và thanh danh biểu ca với nhau là vinh quanh của ngươi, ngươi lại còn vênh váo! Khi dễ người như vậy, là nhân bản thân được sủng ái một chút nên muốn bức Từ gia chúng ta vào đường chết sao?!”
“Hay cho Từ gia chúng ta.” A Nguyên vỗ tay cười nói: “Có thể thấy được, Bát muội không muốn làm nữ nhi Phượng gia rồi!” Thấy Bát Công chúa cứng họng, nàng lạnh lùng nói: “Vinh quan của ta? Ta đường đường là Công chúa, muốn mượn vinh quang của thứ đồ vật này, ngươi nằm mơ đi!” Thấy Bát Công chúa không đáp lại được mà oán hận vô cùng, cũng lười dây dưa với nàng ta, nàng lạnh nhạt nói: “Hôm nay, ta chỉ tìm Từ phiền toái, nếu Bát muội không có việc gì khác thì quản ít thôi, hiện giờ xuất đầu lộ diện lại thành bắt chó đi cày!” Nói xong, đá đá Từ nhị dưới chân,hỏi: “Nhớ ra đệ đệ ngươi đang ở đâu rồi sao?”
Từ nhị bị tai họa này kích thích đến sắp khóc, cái gì cũng không nói nên lời, há mồm lại chỉ phun ra được mấy cái răng hàm, trong lòng hối hận không ngừng.
Nếu sớm biết Vinh Thọ Công chúa là con hổ cái như này, ngày đó hắn không đời nào đồng ý ý tưởng đó của đệ đệ.
Kéo thanh danh A Nguyên và Từ gia vào nhau, ở chỗ Bát Công chúa thì nói là hủy thanh danh Vinh Thọ Công chúa, kỳ thực chỉ có người một nhà Từ gia biết, đây là để thiên hạ đều biết, để Hoàng thượng không cách nào phản bác, cuối cùng phải tứ hôn Vinh Thọ Công chúa cho Từ gia.
Đây mới là một đường vinh quanh hiển hách cho Từ gia.
Còn Bát Công chúa, nàng tâm địa thiện lương thiện ác phân minh như vậy, hẳn sẽ hiểu cho tâm tình bất đắc dĩ của cữu cữu và các biểu ca.
Chỉ là hiện tại, Từ nhị quả thực hối hận, chọc phải Diêm vương này, lợi đâu không thấy, lại rước phải tai họa.
Trợn to mắt nhìn đại môn bị phá nát kia, Từ nhị yếu lòng, tức khắc nước mắt lăn xuống.
“Ngươi được lắm!” Mắt thấy biểu ca vậy mà lại khóc, Bát Công chúa tuy rằng không có tình thâm gì mấy với Từ nhị, nhưng lại vẫn để bụng, oán hận mà nhìn A Nguyên đang cười lạnh, ôm hận nói: “Loại chó cậy thế chủ, phụ hoàng cũng chỉ là sủng ái ngươi mấy ngày, ngươi lại thực sự coi bản thân là Công chúa rồi! Ta nói cho ngươi, chim sẻ chính là chim sẻ, dù ngươi kiêu ngạo thế nào, cũng không thành phượng hoàng được!”
“Cũng đừng nói nữa, con phượng hoàng vàng này của Bát muội so ra còn kém chim sẻ ta đó!” A Nguyên vô cảm với phần lớn mấy lời như vậy, lúc này đây ngửa mặt lên trời nói: “Ta đã là Công chúa, phong hào Vin Thọ, nếu trong lòng không vui, Bát muội cứ khóc đi.” Nàng cười tủm tỉm hỏi: “Phong hào của Bát muội là gì nhỉ? Ta không nhớ ra, có thể thấy được là hạ bút thành văn, tất cả mọi người đều không coi là chuyện gì lớn phải không?”
“Túc vương mê hoặc Thánh thượng, ngươi chỉ là….” Bát Công chúa bị A Nguyên chọc tức đến không nói nên lời, bật thốt lên nhắm thẳng vào Túc vương, nhưng lời còn chưa xong, lại đã ăn một bạt tai, cái tát này đánh đến hoa cả mắt, khó khăn nhịn vị tanh ngọt khóe miệng, nàng giận điên quay đầu lại, liền thấy A Nguyên đã đứng ở trước mặt mình, trên mặt đã không còn tươi cười, nhìn chằm chằm mình. Nàng thấy Bát Công chúa nhìn qua, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia lộ ý lạnh băng, nhẹ giọng: “Còn để ta nghe thấy một chữ, bổn cung sẽ cho ngươi chết ngay lập tức!”
Ai cũng không thể sỉ nhục cha mẹ nàng, Hoàng thượng Công chúa cũng không được!
A Nguyên lúc nào cũng cười tủm tỉm lần đầu lộ ra dáng vẻ hung ác đến vậy, Bát Công chúa kinh hãi, che má nhìn nàng không dám nói lời nào.
“Hôm nay, họ Từ không ra, người thay hắn chết!” A Nguyên lười quản, chỉ chỉ Từ nhị, chậm rãi nói.
Tô Dung ở phía sau, chỉ cảm thấy được mở mang tầm mắt, lại thấy A Nguyên làm vậy thực hả giận.
Nếu mặc kệ không lên tiếng, nhẫn nhịn nữa, về sau Từ gia không chừng còn càn rỡ thế nào nữa, sẽ còn dám bố trí ra lời đồn đại lợi hại hơn.
Huống chi trong kinh, cũng không phải là chỉ có một nhà Từ gia. Về sau đều làm theo, chẳng phải càng đau đầu?
“Biểu ca không ở trong phủ.” Bát Công chúa nào từng trải qua thế trận như vậy, lúc này đây ấm ức đến phát khóc, mắt thấy ánh mắt lạnh băng của A Nguyên dừng lại ở chỗ mình, chỉ chịu đựng ủy khuất trong lòng mà nức nở nói: “Biểu ca đi ra ngoài, ta… ta đã đợi hắn…” Vừa mới nói đến đây, lại kinh hãi nhìn ra phía sau A Nguyên. A Nguyên ngạc nhiên, đột nhiên quay đầu, lại thấy Thành vương Phượng Minh hùng hùng hổ hổ mang theo rất nhiều thị vệ, túm một thanh niên mặt mũi bầm dập lảo đảo. Thấy A Nguyên, ánh mắt Phượng Minh sáng ngời, tiện tay túm thanh niên kia đến trước mặt nàng, hỏi: “Muội cũng tới vì tiểu tử này?”
“Cái gì?” Khóe miệng A Nguyên run rẩy, ngơ ngác nhìn mỹ thanh niên đang nhìn mình bằng ánh mắt ý vị thâm trường này, vì sự việc biến hóa thành mình là người leo tường, vốn định ôm đầu cầu xin tha thứ, có điều vận dụng đầu óc lại tức khắc nổi giận, chỉ dậm chân hung tợn mà nói: “Là ai?! Mắt ta mà kém thế á?” Dứt lời liền lôi kéo bàn tay thon dài của mỹ thanh niên, biểu đạt rằng bản thân không phả kẻ bội tình bạc nghĩa một chút, nỗ lực thành khẩn nói: “Dung ca ca, đừng nghe đàm tiếu bên ngoài, cho dù huynh hoa tàn ít bướm, bổn cung cũng vẫn… thực thích huynh, nha~”
A Dung cười tủm tỉm gật đầu, mặt lộ vẻ cảm kích mà nói, “Vậy thì, chung thân đại sự của vi thần phải phó thác cho điện hạ rồi.”
Chờ sau khi thành thân, sẽ xử nàng!
A Nguyên đắc ý vô cùng, đi vòng quanh mỹ thanh niên ảm đạm gầy ốm vì quan tâm mình đến đêm cũng không ngủ này hai vòng, rồi sờ soạng chiếc cằm bóng loáng của hắn một chút, sau, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Dám bát quái về ta trong kinh thành! Ăn gan hùm mật gấu rồi!” Trước nay nàng không có gì hứng thú với việc bên noài, chỉ là trước mặt lại có phong thanh như vậy, quả ghê tởm, nghĩ nghĩ, nàng liền lạnh lùng nói: “Thực sự cho rằng ta có thể tùy ý làm đá lót chân sao?” Từ gia cũng dám lấy tên tuổi nàng để thành toàn thanh danh sao? Quả thực tự tìm chết!
“Có muốn để ta không?” A Dung cười tủm tỉm hỏi.
Dám trêu vào nhóc con nhà hắn, cần xử lý!
“Không cần, để tự ta.” A Nguyên xoay hai vòng, trấn an mỹ thanh niên kia một phen, xong mới thẳng một đường tới viện Tô Dung, đảy cửa liền thấy một đôi uyên ương chợt đẩy nhau ra như chim sợ cành cong, tức khắc hơi hâm mộ. Làm như không nhìn thấy, thấy A Đông lặng im mà lui đi, nàng mới bắt lấy tay Tô Dung cười hì hì nói: “Vào cung hay về nhà cũng thực phiền toái, nghe nói lần này đại tỷ tỷ trở về là để trả lại những nữ binh đó cho ngươi?” Thấy Tô Dung khó hiểu gật đầu, A Nguyên xoắn xoắn ngón tay, vẻ mặt bưu hãn nói: “Đại tỷ tỷ không thích, thì cho ta mượn!”
“Ngươi định làm gì thế?” Tô Dung thấy A Nguyên đằng đằng sát khí, liền cảm thấy bản thân cũng nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt sáng rực, thẳng tay ném A Đồng sang một bên, tiến lại kéo A Nguyên cười tủm tỉm nói: “Tính cả ta vào với!”
“Đi!” A Nguyên vung tay lên, đưa Tô Dung rời khỏi Trạm gia, dẫn đầu một đoàn nữ binh đi thẳng đến Từ phủ, người đi đường liếc mắt nhìn theo, thực sự hoành tráng.
Tới đại môn Từ phủ rồi, A Nguyên chỉ phất tay, cười lạnh nói: “Đập!”
Sau này, nàng đã định sẵn là gả cho A Dung, nếu thanh danh có dính dáng tới nam nhân khác lại không hé răng, chỉ sợ ngày sau nón xanh bị người đời ấn lên đầu A Dung, đây mới là thứ nàng quyết không thể nhẫn nhịn.
Nàng thà rằng mọi người kêu một tiếng cọp cái, còn hơn để người trong lòng mình bị phê phán có thê tử không trong sạch!
Nữ binh phía sau nhận lện, tức khắc hai nữ nhân cao gầy tiến ra, hai thanh búa tạ xuất hiện trong tay, đẩy sai vặt của Từ phủ tới để dò hỏi sang một bên, đi lên chỉ hạ một búa đã đập nát đại môn Từ gia, động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên người bên trong nge thấy được, liền thấy mấy kẻ Từu gia hung hùng hổ hổ mà ra, liếc mắt một cái đã thấy A Nguyên đang cười lạnh. Thanh niên đi đầu mặt run rẩy một chút, rồi vội vàng tiến lên cười nịnh nọt nói: “Không biết điện hạ tới, không tiếp đón được từ xa, thỉnh điện hạ đừng trách tội.”
“Không biết?” A Nguyên liền cười lạnh nói, “Ta còn tưởng rằng, làm chuyện trái với lương tâm, kiểu gì cũng phải rửa đầu chờ bổn cung rồi chứ!”
“Thật lớn mật, thứ gì thế!” Trên đường đi Tô Dung đã nghe A Nguyên kể chuyện Từ gia làm, bây giờ nàng thấy tiểu tử này còn có gan trêu chọc A Nguyên, dĩ nhiên phải giương mắt vì bạn tốt của mình, lúc này đây cười lạnh nói: “Nhìn cửa nhà ngươi một cái xem có mặt mũi gì để điện hạ khen! Ỷ vào điện hạ thường ở thâm cung không biết thế sự bên ngoài, tùy ý định phá hủy thanh danh điện hạ đúng không? Nói cho các ngươi biết, bọn ta bên ngoài vẫn chưa chết đâu! Kêu Từ gia ra đây! Đối chất với nhau, thực ra ta còn muốn hỏi một chút, khi nào điện hạ đã khen cái thứ kia?!”
Những người này, đều là họ Từ mà.
Người vây quanh xem không ít, huống chi trên con phố này thế gia quan lớn vô số, những nhà này đều ra bàng quan chỉ trỏ, mặt thanh niên Từ gia này tức khắc đỏ bừng. Khóe miệng giật giật, chỉ cho người ra đuổi những người vây xem tránh ra, mới cười khúm núm nói: “Điện hạ, có chuyện gì thế ạ?”
“Cút!” A Nguyên bật thốt lên: “Ngươi là cái thứ gì, kêu chủ sự nhà ngươi ra đây!” Dù sao, phê bình về tính ương ngạnh của nàng trước nay chưa từng dứt, hiện giờ, nàng liền cho thế nhân nhìn một cái, cái gì là ương ngạnh, cái gì là kiêu ngạo!
“Phụ thân thần còn chưa hạ triều, Ngũ đệ cũng chưa trở về nhà.” Thanh niên này là Nhị thiếu gia Từ gia, người đều xưng một tiếng Từ nhị, lúc này đây đang chửi đệ đệ đã đem cái sáng kiến đấy cho mình đến máu chó phun đầu, mắt thấy A Nguyên đằng đằng sát khí, lại không dám cho người gọi đệ đệ về, bèn đành căng da đầu nói: “Dù thế nào đi nữa, thỉnh điện hạ nhìn vào tình cảm của Quý nhân và Công chúa trong cung…”
“Ở trước mắt bổn cung, Từ Quý nhân có thể diện cái rắm!” A Nguyên lạnh lùng nói: “Thường ngày nhìn bổn cung dễ bị bắt nạt sao? Dám truyền thị phi, Từ Quý nhân như thế, đừng trách bổn cung vô tình, nói đạo lý trước Hoàng bá phụ một chút!” Dứt lời, chỉ vung tay, cười lạnh nói: “Phá nát cho bổn cung! Chỗ Hoàng bá phụ, đã có bổn cung đi cáo tội! Đi cáo tội, bổn cung cũng muốn mang đàn vô liêm sỉ này cùn đi chết!” Dứt lời cũng không nói nhiều, chỉ gọi người ấn Từ nhị kia xuống mặt đất, thản nhiên cười nói với Tô Dung: “Cũng chỉ là rảnh rỗi chút, bổn cung lại không sợ nháo loạn!”
“Ta liền đi theo bên cạnh điện hạ.” Tô Dung cũng là người không sợ trời không sợ đất, bèn cười tủm tỉm đứng bên cạnh A Nguyên.
“Điện hạ hãm hại hạ thần như thế, không sợ bị người buộc tội sao?!” Từ nhị hơi yếu đuối bị nữ binh ấn bẹp, lúc này nỗ lực cao giọng: “Trong mắt điện hạ, không có vương pháp hay sao?!”
“Vương pháp… bổn cung cho ngươi biết cái gì gọi là vương pháp!” A Nguyên cũng không dài dòng, miệng quát lớn một tiếng, liền có mấy bà tử cường tráng tiến tới, thẳng tay bạt tai Từ nhị.
Trực tiếp vả mặt như vậy, thể diện Từ gia mất hết. A Nguyên hung dữ làm người ta cảm thấy đã không thể dùng cọp cái để hình dung nữa, e sợ vị Công chúa bưu hãn này giận chó đánh mèo, chạy xa hơn. Thời điểm mặt vị Từu nhị này đã bị đánh đến đỏ bừng, liền thấy trong viện Từ phủ nửa ngày không thấy động tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vã, lát sau liền thấy Bát Công chúa vẻ mặt phẫn nộ lao tới, mắt thấy Từ nhị uể oải trên mặt đất, đôi mắt tức khắc đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Dừng tay cho ta!”
Những nữ binh này phần lớn đều đi theo Trần Lưu Quận quân, nào để nữ nhi mềm yếu kia vào mắt, chỉ mắt điếu tai ngơ, không tới một lát, đại môn Từ phủ cũng đã bị dỡ xuống.
“Ta biết chuyện này có “công lao” của ngươi.” Khắp thiên hạ, tâm tâm niệm niệm muốn hủy thanh danh của A Nguyên cũng chỉ có mấy kẻ này, lúc này đây A Nguyên thấy Bát Công chúa tức giận đến cả người phát run, liền chậm rãi nhướng mày, mỉm cười nói: “Nhìn xem, không xử lý mấy tên chó săn một chút, Bát muội còn không nỡ lộ diện đâu.”
“Ngươi!” Bát Công chúa tức giận đến không nhẹ, hung tợn nhìn mấy nữ binh kia, lúc này mới chỉ vào A Nguyên tức giận nói: “Có thể đặt ngươi và thanh danh biểu ca với nhau là vinh quanh của ngươi, ngươi lại còn vênh váo! Khi dễ người như vậy, là nhân bản thân được sủng ái một chút nên muốn bức Từ gia chúng ta vào đường chết sao?!”
“Hay cho Từ gia chúng ta.” A Nguyên vỗ tay cười nói: “Có thể thấy được, Bát muội không muốn làm nữ nhi Phượng gia rồi!” Thấy Bát Công chúa cứng họng, nàng lạnh lùng nói: “Vinh quan của ta? Ta đường đường là Công chúa, muốn mượn vinh quang của thứ đồ vật này, ngươi nằm mơ đi!” Thấy Bát Công chúa không đáp lại được mà oán hận vô cùng, cũng lười dây dưa với nàng ta, nàng lạnh nhạt nói: “Hôm nay, ta chỉ tìm Từ phiền toái, nếu Bát muội không có việc gì khác thì quản ít thôi, hiện giờ xuất đầu lộ diện lại thành bắt chó đi cày!” Nói xong, đá đá Từ nhị dưới chân,hỏi: “Nhớ ra đệ đệ ngươi đang ở đâu rồi sao?”
Từ nhị bị tai họa này kích thích đến sắp khóc, cái gì cũng không nói nên lời, há mồm lại chỉ phun ra được mấy cái răng hàm, trong lòng hối hận không ngừng.
Nếu sớm biết Vinh Thọ Công chúa là con hổ cái như này, ngày đó hắn không đời nào đồng ý ý tưởng đó của đệ đệ.
Kéo thanh danh A Nguyên và Từ gia vào nhau, ở chỗ Bát Công chúa thì nói là hủy thanh danh Vinh Thọ Công chúa, kỳ thực chỉ có người một nhà Từ gia biết, đây là để thiên hạ đều biết, để Hoàng thượng không cách nào phản bác, cuối cùng phải tứ hôn Vinh Thọ Công chúa cho Từ gia.
Đây mới là một đường vinh quanh hiển hách cho Từ gia.
Còn Bát Công chúa, nàng tâm địa thiện lương thiện ác phân minh như vậy, hẳn sẽ hiểu cho tâm tình bất đắc dĩ của cữu cữu và các biểu ca.
Chỉ là hiện tại, Từ nhị quả thực hối hận, chọc phải Diêm vương này, lợi đâu không thấy, lại rước phải tai họa.
Trợn to mắt nhìn đại môn bị phá nát kia, Từ nhị yếu lòng, tức khắc nước mắt lăn xuống.
“Ngươi được lắm!” Mắt thấy biểu ca vậy mà lại khóc, Bát Công chúa tuy rằng không có tình thâm gì mấy với Từ nhị, nhưng lại vẫn để bụng, oán hận mà nhìn A Nguyên đang cười lạnh, ôm hận nói: “Loại chó cậy thế chủ, phụ hoàng cũng chỉ là sủng ái ngươi mấy ngày, ngươi lại thực sự coi bản thân là Công chúa rồi! Ta nói cho ngươi, chim sẻ chính là chim sẻ, dù ngươi kiêu ngạo thế nào, cũng không thành phượng hoàng được!”
“Cũng đừng nói nữa, con phượng hoàng vàng này của Bát muội so ra còn kém chim sẻ ta đó!” A Nguyên vô cảm với phần lớn mấy lời như vậy, lúc này đây ngửa mặt lên trời nói: “Ta đã là Công chúa, phong hào Vin Thọ, nếu trong lòng không vui, Bát muội cứ khóc đi.” Nàng cười tủm tỉm hỏi: “Phong hào của Bát muội là gì nhỉ? Ta không nhớ ra, có thể thấy được là hạ bút thành văn, tất cả mọi người đều không coi là chuyện gì lớn phải không?”
“Túc vương mê hoặc Thánh thượng, ngươi chỉ là….” Bát Công chúa bị A Nguyên chọc tức đến không nói nên lời, bật thốt lên nhắm thẳng vào Túc vương, nhưng lời còn chưa xong, lại đã ăn một bạt tai, cái tát này đánh đến hoa cả mắt, khó khăn nhịn vị tanh ngọt khóe miệng, nàng giận điên quay đầu lại, liền thấy A Nguyên đã đứng ở trước mặt mình, trên mặt đã không còn tươi cười, nhìn chằm chằm mình. Nàng thấy Bát Công chúa nhìn qua, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia lộ ý lạnh băng, nhẹ giọng: “Còn để ta nghe thấy một chữ, bổn cung sẽ cho ngươi chết ngay lập tức!”
Ai cũng không thể sỉ nhục cha mẹ nàng, Hoàng thượng Công chúa cũng không được!
A Nguyên lúc nào cũng cười tủm tỉm lần đầu lộ ra dáng vẻ hung ác đến vậy, Bát Công chúa kinh hãi, che má nhìn nàng không dám nói lời nào.
“Hôm nay, họ Từ không ra, người thay hắn chết!” A Nguyên lười quản, chỉ chỉ Từ nhị, chậm rãi nói.
Tô Dung ở phía sau, chỉ cảm thấy được mở mang tầm mắt, lại thấy A Nguyên làm vậy thực hả giận.
Nếu mặc kệ không lên tiếng, nhẫn nhịn nữa, về sau Từ gia không chừng còn càn rỡ thế nào nữa, sẽ còn dám bố trí ra lời đồn đại lợi hại hơn.
Huống chi trong kinh, cũng không phải là chỉ có một nhà Từ gia. Về sau đều làm theo, chẳng phải càng đau đầu?
“Biểu ca không ở trong phủ.” Bát Công chúa nào từng trải qua thế trận như vậy, lúc này đây ấm ức đến phát khóc, mắt thấy ánh mắt lạnh băng của A Nguyên dừng lại ở chỗ mình, chỉ chịu đựng ủy khuất trong lòng mà nức nở nói: “Biểu ca đi ra ngoài, ta… ta đã đợi hắn…” Vừa mới nói đến đây, lại kinh hãi nhìn ra phía sau A Nguyên. A Nguyên ngạc nhiên, đột nhiên quay đầu, lại thấy Thành vương Phượng Minh hùng hùng hổ hổ mang theo rất nhiều thị vệ, túm một thanh niên mặt mũi bầm dập lảo đảo. Thấy A Nguyên, ánh mắt Phượng Minh sáng ngời, tiện tay túm thanh niên kia đến trước mặt nàng, hỏi: “Muội cũng tới vì tiểu tử này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.