Chương 119: Chương 103.2
Phi Dực
12/10/2018
“Lá gan của hắn không nhỏ, muội đến xem
thử.” A Nguyên thấy lúc này khuôn mặt của Từ Vũ không còn nhìn được ra
tướng mạo sẵn có, chẳng khác nào chim sợ cành cong, bèn cười tủm tỉm
đáp.
“Không trị hắn, để cả kinh thành biết muội bị oan uổng, thì còn tưởng rằng muội là kẻ khinh bạc.” Phượng Minh nhận được ánh mắt cảm kích của muội muội, tức khắc hăng hái khí phách, uy vũ khôn cùng, lại ỷ vào gan chó mà tiến tới sờ sờ đầu Công chúa điện hạ, lòng vui mừng đến rơi lệ đầy mặt, nói nhỏ với A Nguyên: “Muội nháo một hồi vạch rõ ranh giới với tiểu tử này là đúng, bằng không người ta lại tưởng muội thực sự có liên quan đến nó, về sau thế nào cho phải đây?” Tuy rằng biết cảm tình giữa A Nguyên và A Dung rất tốt, Trạm gia cũng toàn người phúc hậu, nhưng Phượng Minh lại lo toan cho muội muội, suy cho cùng vẫn không muốn Trạm gia vì mấy chuyện này mà sinh ngăn cách với muội muội.
Liên quan đến hạnh phúc cả đời của A Nguyên, hắn dĩ nhiên muốn quan tâm một chút.
“Đa tạ Tứ Hoàng huynh.” A Nguyên ôm ôm cánh tay Phượng Minh, thật lòng nói.
Từ nhỏ nàng đã than với Phượng Minh, huynh muội ăn ý từ nhỏ, lúc này đây cũng không nói nhiều lời liền đứng bên người Phượng Minh, nghe hắn lải nhải: “Muội cũng hơi quá xúc động rồi, tiểu tử chẳng là gì, có hoàng huynh của muội ở đây xử lý là được, muội lại cứ muốn đích thân rat ay, như này không phải làm bên ngoài nói muội là…” Cọp cái sao? Cảm thấy lời này mà nói ra, tiểu cọp cái này trở mặt ăn mình không chừng, Phượng Minh nuốt xuống gian nan, lại nói: “Ta thấy thời điểm lên triều, Nhị ca lại đuổi riết Từ gia không buông, hóa ra lại có chuyện như này!”
Hôm nay, Trịnh vương lộ ý muốn đuổi tận giết tuyệt với mấy quan viên Từ gia, mà A Dung trà trộn ở Đô Sát viện cũng có thái độ khác thường, liên tiếp buộc tội Từ gia vô số tội lỗi, lúc sau còn có mấy người Túc vương thêm mắm dặm muối, Phượng Minh, người máu lên não chậm lại cảm nhận rõ ràng có điều không ổn ở đây, đến lúc hạ triều thấy họ Từ kia lại té xỉa trên mặt đất không biết bị nâng đi nơi nào, liền dò hỏi Trịnh vương nguyên cớ, biết được muội muội bị kẻ khác bôi nhọ, Thành vương điện hạ phổi cũng muốn nổi, hùng hùng hổ hổ tới phủ Từ gia, nửa đường oan gia ngõ hẹp, gặp Từ Vũ, lúc khắc đập cho một trận, xong mới kéo đến Từ phủ.
Đô sát viện: Trước đây là Ngự sử đài, là cơ quan giám sát, can gián các quan ở triều đình.
Đến nơi, chỉ thấy muội muội đang nổi đóa.
Lòng thấy nữ nhân là con cọp, Phượng Minh vừa thầm chửi A Dung khẩu vị nặng, vừa hỏi A Nguyên: “Trước mắt làm sao bây giờ?”
“Hắn muốn thân cận với Công chúa, muội sẽ thành toàn cho hắn.” Đánh chết thần tử trên đường không phải tác phong của Công chúa ngoan ngoãn, A Nguyên không có thiện ý mà liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, liền cười nói: “Hôm nay Tứ Hoàng huynh xả giận thay muội, từ trước đến nay muội là người lòng dạ rộng rãi, so đo làm gì chứ? Thôi thôi, nhìn vào tình cảm với Từ Quý nhân và Bát muội, tha cho chúng lần này, không có lần sau là được.” Nói xong liền bày ra dáng vẻ thập phần khoan hồng độ lượng, hiền lành liếc nhìn Bát Công chúa đang hoảng sợ nhìn mình một cái, ấm giọng: “Nhìn xem, vẫn là nhờ thể diện Bát muội lớn không phải sao?”
Ha ha… hủy đại môn nhà người ta, bạt tai con nhà người ta, thật đúng là lòng dạ rộng rãi.
Tô Dung ở đằng sau chỉ đứng xem cũng phải tán thưởng, cảm thấy bản lĩnh nói dối không chớp mắt này thực đáng để người học tập theo, khó trách là từ trong cung mà ra.
“Muội đó, từ bé đã dễ mềm lòng.” Từ trước đến nay Phượng Minh luôn lựa chọn mắt điếc tai ngơ, chỉ coi như không phát hiện ra vết bàn tay trên mặt Bát Công chúa và dáng vẻ hấp hối của Từ Nhị, tỏ vẻ thực lòng thương tiếc muội muội “dễ mềm lòng” này, nói: “Thực là làm cho người ta cực kỳ lo lắng.”
Công chúa điện hạ thản nhiên chấp nhận lời này, hàm súc cười cười, thâm tình mà nói: “Đều là huynh muội nhà mình, nào có chuyện không giải được thù hận đâu?”
“Hoàng huynh!” Bát Công chúa thực sự buồn nôn, tựa hồ lại sợ hãi và ấm ức, bị ánh mắt tàn khốc của A nguyên nhìn qua tức khắc liền khóc, bất chấp hiềm khích vốn có với Phượng Minh, tiến lên túm lấy góc áo Phượng Minh, chỉ vào khuôn mặt đẫm lệ của mình nói: “Nó…”
“May cho tiểu tử ngươi!” Vừa lúc Phượng Minh xoay người lại, tránh thoát tay Bát Công chúa, lại ân cần tới đỡ A Nguyên, thở dài nói: “Nhìn xem, tức giận thế này sắc mặt cũng không được tốt.” Cảm thương cho khuôn mặt hồng hào sau khi vừa vận động của muội muội một hồi, hắn thấp giọng nói: “Hoàng huynh biết muội đau lòng, chỉ là cố nhẫn nhịn, về sau, Hoàng huynh sẽ không để muội chịu thiệt thòi lần nào nữa.” Thấy A Nguyên qua nói với Tô Dung vài câu, Tô Dung liền khí phách hăng hái dẫn đoàn nữa binh đi rồi, Phượng Minh chớp mắt, cười nói với A Nguyên: “Hồi cung đi.”
“Để Phụ vương gặp muội chút, không phải Người lo lắng cho muội sao?” A Nguyên thầm thở dài, thấy Phượng Minh cho người kêu xe giá lại đây liền cùng lên xe với Phượng Minh, lảo đảo lắc lư hướng trở về cung. Một đường đang cúi đầu nghĩ xem tiếp sau sẽ làm thế nào, lại nghe Phượng Minh kẻ lại sự tình trên triều hôm nay, A Nguyên liền thực ấm lòng, nghĩ đến A Dung xả giận thay mình lại chẳng hé một lời, liền đắc ý mà nói: “Chẳng trách vẫn chơi đùa với ta.” Hóa ra đã tính báo thù cho nàng.
Thật là khuỷu tay hướng ra bên ngoài, chẳng lẽ Trịnh vương và Trịnh vương cùng ra mặt là người chết sao? Phượng Minh bị bắt nạt, lúc này giận mà không dám nói gì, đưa A Nguyên vào trong cung, do dự một chút liền thấy A Nguyên lại một đường đi thẳng đến thư phòng Hoàng thượng, trong lòng cũng cảm thấy hôm nay con bé khá ầm ĩ nên lại bất an, nào dám để A Nguyên một mình, nhấc chân theo sau.
A Nguyên một đường không hề bị ngăn trở mà vọt vào thư phòng Hoàng thượng, lại thấy lúc này đây quả nhiên Thuận vương Phượng Đồng đã quỳ gối trước Hoàng thượng rưng rưng nói cái gì đó, thấy Hoàng thượng đã nhìn thấy mình, cũng không nói mình bị oan uổng, tiến lên quỳ xuống, ngửa đầu nói: “Hôm nay A Nguyên không cáo trạng, thỉnh Hoàng bá phụ trị tội của con.”
“Làm gì vậy?” Từ nhỏ đến lớn A Nguyên nào từng quỳ đột ngột như vậy đâu? Hoàng thượng tức khắc đau lòng, trước đôi mắt như muốn lòi ra ngoài của Phượng Đồng mà tự tay kéo A Nguyên đứng dậy, xong mới mỉm cười hỏi: “Trịnh trọng thế này, con đã làm gì nào?” Thấy Phượng Đồng phía dưới lộ ra nụ cười đắc ý, Hoàng thượng liền khẽ nhíu mày, ấm giọng an ủi A Nguyên: “Cho dù làm gì, Hoàng bá phụ cũng sẽ không phạt co.” Dứt lời, còn sờ sờ đầu A Nguyên.
Tiện nhân Phượng Đồng này quả nhiên tới cáo trạng mình. Mấy năm nay, vốn đã khinh thường kẻ đến chính thê, con chính thê cũng đối đãi cay nghiệt này, A Nguyên lén liếc mắt nhìn Phượng Đồng một cái, xong mới lộ vẻ bất an, hốc mắt hồng hồn nhỏ giọng nói: “Trước mặt Hoàng bá phụ con không dám nói dối, thực sự là lửa giận công tâm, con đã làm hỏng quy củ.” Thấy Hoàng thượng lộ vẻ mặt thâm trầm, nàng đụng đụng vào người Hoàng thượng, tỏ vẻ chột dạ, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài có tin đồn giữa con và Ngũ gia Từ gia, lại ồn ào huyên náo, nói con rất yêu thích Từ Ngũ, có chút dây mơ rễ má với hắn, như này không phải là bắt nạt con sao?”
Hoàng thượng hơi nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Con và Từ gia?” Hoàng thượng từng trải nhiều, lập tức hiểu ra, liền lạnh lùng mà nói: “Từ thị còn có não?!”
Phượng Đồng đang muốn tố Từ gia thiệt thòi, nghe vậy trong lòng căng thẳng, không cam lòn mà ngậm miệng lại.
“Con nóng nảy, lại tuổi nhỏ, nào quản được nhiều như vậy? Thấy Trạm gia có mấy nữ binh liền đoạt lấy, đến Từ gia đòi công đạo, kết quả là họ Từ càng vô sỉ, đại môn đóng chặt không nói, con đập cửa, lão thái thái, thái thái Từ gia cũng đều tránh không gặp, kêu Từ Nhị không thể làm chủ ra cho có lệ, thực kiêu ngạo, tuy con chỉ là nữ tôn thất, nhưng một ngày còn là Công chúa, thể diện hoàng gia không thể nào mất trên tay con được, đương nhiên muốn giáo huấn một trận, ai ngờ mới cho kẻ này mấy cái tất, Bát muội liền không đành lòng mà xuất hiện.”
“Sao còn có nó ở đó?” Hoàng thượng chán ghét Từ gia, Bát Công chúa vậy mà con ngược gió gây án thường xuyên đến đó, rõ ràng là không để Hoàng thượng vào mắt, sắc mặt Hoàng thượng liền có chút khó coi.
“Bát muội thích Từ gia, há mồm ngậm miệng là Từ gia chúng ta rất thân cận, có thể thấy được là hòa hợp.” Đối mặt với người thông minh như Hoàng thượng, lòng dạ hẹp hòi đều không thể sử dụng được, thẳng thắn mới là công đạo, A Nguyên liền không khách khí mà cáo trạng: “Bát muội nói con chó cậy thế chủ, gà cậy gần chuồng, còn luận về Phụ vương con, nếu chỉ mắng con, muội ấy là muội muội, con cũng nhịn, nhưng Phụ vương còn là vương thúc của muội ấy, vô lễ như vậy, con thực sự tức giận khó tha, bởi vậy…” nàng sợ hãi lí nhí: “Cháu gái cho Bát muội một cái bạt tai, cầu Hoàng bá phụ đừng so đo với con…”
Mới vừa rồi vẫn còn thỉnh tội đó, hiện tại chuyện vừa chuyển, nhóc con liền cầu đừng so đo.
“Súc sinh!” Đức hạnh bắt được người nào cắn người đó của Bát Công chúa đã làm Hoàng thượng vô cùng chán ghét, Người lạnh lùng nó: “Nhục mạ trưởng bối, không có quy củ như vậy, nào phải là dáng vẻ của một Công chúa!” Thấy A Nguyên len lén nhìn mình, liền an ủi: “Không cần chấp nhặt với nó, con cũng chớ có khổ sở, đây vốn không phải lỗi sai của con.” Dứt lời, Hoàng thượng lại lạnh lùng mà nói: “Còn Từ thị, Trẫm quả thực không thể nhịn được nữa!” Nói xong liền nhắm mắt không nói, hiển nhiên là đang nghĩ đến nên xử trí thế nào.
A Nguyên lại chỉ cười, nhẹ giọng nói: “Từ thị cùng lắm là phạm vào miệng lưỡi, nếu trị tội khó tránh khói Hoàng phá phụ bị thế nhân phê phán là tùy ý, không tốt cho thanh danh Người, chung quy lời của con cũng đã nói ra, tha cho Từ thị lần này đi.” Trị tội? Chỉ sợ cho dù là trị tội, cũng không thể làm lớn hơn, không bằng để nàng “giúp” Từ thị lần này, ngày sau, cảm kích lòng tốt của nàng một phen đi.
Là ai đã nói, có thù oán với người, liền gả khuê nữ phá hoại của mình qua? Để A Nguyên xem xem, đâu mới là đạo lý.
“Không trị hắn, để cả kinh thành biết muội bị oan uổng, thì còn tưởng rằng muội là kẻ khinh bạc.” Phượng Minh nhận được ánh mắt cảm kích của muội muội, tức khắc hăng hái khí phách, uy vũ khôn cùng, lại ỷ vào gan chó mà tiến tới sờ sờ đầu Công chúa điện hạ, lòng vui mừng đến rơi lệ đầy mặt, nói nhỏ với A Nguyên: “Muội nháo một hồi vạch rõ ranh giới với tiểu tử này là đúng, bằng không người ta lại tưởng muội thực sự có liên quan đến nó, về sau thế nào cho phải đây?” Tuy rằng biết cảm tình giữa A Nguyên và A Dung rất tốt, Trạm gia cũng toàn người phúc hậu, nhưng Phượng Minh lại lo toan cho muội muội, suy cho cùng vẫn không muốn Trạm gia vì mấy chuyện này mà sinh ngăn cách với muội muội.
Liên quan đến hạnh phúc cả đời của A Nguyên, hắn dĩ nhiên muốn quan tâm một chút.
“Đa tạ Tứ Hoàng huynh.” A Nguyên ôm ôm cánh tay Phượng Minh, thật lòng nói.
Từ nhỏ nàng đã than với Phượng Minh, huynh muội ăn ý từ nhỏ, lúc này đây cũng không nói nhiều lời liền đứng bên người Phượng Minh, nghe hắn lải nhải: “Muội cũng hơi quá xúc động rồi, tiểu tử chẳng là gì, có hoàng huynh của muội ở đây xử lý là được, muội lại cứ muốn đích thân rat ay, như này không phải làm bên ngoài nói muội là…” Cọp cái sao? Cảm thấy lời này mà nói ra, tiểu cọp cái này trở mặt ăn mình không chừng, Phượng Minh nuốt xuống gian nan, lại nói: “Ta thấy thời điểm lên triều, Nhị ca lại đuổi riết Từ gia không buông, hóa ra lại có chuyện như này!”
Hôm nay, Trịnh vương lộ ý muốn đuổi tận giết tuyệt với mấy quan viên Từ gia, mà A Dung trà trộn ở Đô Sát viện cũng có thái độ khác thường, liên tiếp buộc tội Từ gia vô số tội lỗi, lúc sau còn có mấy người Túc vương thêm mắm dặm muối, Phượng Minh, người máu lên não chậm lại cảm nhận rõ ràng có điều không ổn ở đây, đến lúc hạ triều thấy họ Từ kia lại té xỉa trên mặt đất không biết bị nâng đi nơi nào, liền dò hỏi Trịnh vương nguyên cớ, biết được muội muội bị kẻ khác bôi nhọ, Thành vương điện hạ phổi cũng muốn nổi, hùng hùng hổ hổ tới phủ Từ gia, nửa đường oan gia ngõ hẹp, gặp Từ Vũ, lúc khắc đập cho một trận, xong mới kéo đến Từ phủ.
Đô sát viện: Trước đây là Ngự sử đài, là cơ quan giám sát, can gián các quan ở triều đình.
Đến nơi, chỉ thấy muội muội đang nổi đóa.
Lòng thấy nữ nhân là con cọp, Phượng Minh vừa thầm chửi A Dung khẩu vị nặng, vừa hỏi A Nguyên: “Trước mắt làm sao bây giờ?”
“Hắn muốn thân cận với Công chúa, muội sẽ thành toàn cho hắn.” Đánh chết thần tử trên đường không phải tác phong của Công chúa ngoan ngoãn, A Nguyên không có thiện ý mà liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, liền cười nói: “Hôm nay Tứ Hoàng huynh xả giận thay muội, từ trước đến nay muội là người lòng dạ rộng rãi, so đo làm gì chứ? Thôi thôi, nhìn vào tình cảm với Từ Quý nhân và Bát muội, tha cho chúng lần này, không có lần sau là được.” Nói xong liền bày ra dáng vẻ thập phần khoan hồng độ lượng, hiền lành liếc nhìn Bát Công chúa đang hoảng sợ nhìn mình một cái, ấm giọng: “Nhìn xem, vẫn là nhờ thể diện Bát muội lớn không phải sao?”
Ha ha… hủy đại môn nhà người ta, bạt tai con nhà người ta, thật đúng là lòng dạ rộng rãi.
Tô Dung ở đằng sau chỉ đứng xem cũng phải tán thưởng, cảm thấy bản lĩnh nói dối không chớp mắt này thực đáng để người học tập theo, khó trách là từ trong cung mà ra.
“Muội đó, từ bé đã dễ mềm lòng.” Từ trước đến nay Phượng Minh luôn lựa chọn mắt điếc tai ngơ, chỉ coi như không phát hiện ra vết bàn tay trên mặt Bát Công chúa và dáng vẻ hấp hối của Từ Nhị, tỏ vẻ thực lòng thương tiếc muội muội “dễ mềm lòng” này, nói: “Thực là làm cho người ta cực kỳ lo lắng.”
Công chúa điện hạ thản nhiên chấp nhận lời này, hàm súc cười cười, thâm tình mà nói: “Đều là huynh muội nhà mình, nào có chuyện không giải được thù hận đâu?”
“Hoàng huynh!” Bát Công chúa thực sự buồn nôn, tựa hồ lại sợ hãi và ấm ức, bị ánh mắt tàn khốc của A nguyên nhìn qua tức khắc liền khóc, bất chấp hiềm khích vốn có với Phượng Minh, tiến lên túm lấy góc áo Phượng Minh, chỉ vào khuôn mặt đẫm lệ của mình nói: “Nó…”
“May cho tiểu tử ngươi!” Vừa lúc Phượng Minh xoay người lại, tránh thoát tay Bát Công chúa, lại ân cần tới đỡ A Nguyên, thở dài nói: “Nhìn xem, tức giận thế này sắc mặt cũng không được tốt.” Cảm thương cho khuôn mặt hồng hào sau khi vừa vận động của muội muội một hồi, hắn thấp giọng nói: “Hoàng huynh biết muội đau lòng, chỉ là cố nhẫn nhịn, về sau, Hoàng huynh sẽ không để muội chịu thiệt thòi lần nào nữa.” Thấy A Nguyên qua nói với Tô Dung vài câu, Tô Dung liền khí phách hăng hái dẫn đoàn nữa binh đi rồi, Phượng Minh chớp mắt, cười nói với A Nguyên: “Hồi cung đi.”
“Để Phụ vương gặp muội chút, không phải Người lo lắng cho muội sao?” A Nguyên thầm thở dài, thấy Phượng Minh cho người kêu xe giá lại đây liền cùng lên xe với Phượng Minh, lảo đảo lắc lư hướng trở về cung. Một đường đang cúi đầu nghĩ xem tiếp sau sẽ làm thế nào, lại nghe Phượng Minh kẻ lại sự tình trên triều hôm nay, A Nguyên liền thực ấm lòng, nghĩ đến A Dung xả giận thay mình lại chẳng hé một lời, liền đắc ý mà nói: “Chẳng trách vẫn chơi đùa với ta.” Hóa ra đã tính báo thù cho nàng.
Thật là khuỷu tay hướng ra bên ngoài, chẳng lẽ Trịnh vương và Trịnh vương cùng ra mặt là người chết sao? Phượng Minh bị bắt nạt, lúc này giận mà không dám nói gì, đưa A Nguyên vào trong cung, do dự một chút liền thấy A Nguyên lại một đường đi thẳng đến thư phòng Hoàng thượng, trong lòng cũng cảm thấy hôm nay con bé khá ầm ĩ nên lại bất an, nào dám để A Nguyên một mình, nhấc chân theo sau.
A Nguyên một đường không hề bị ngăn trở mà vọt vào thư phòng Hoàng thượng, lại thấy lúc này đây quả nhiên Thuận vương Phượng Đồng đã quỳ gối trước Hoàng thượng rưng rưng nói cái gì đó, thấy Hoàng thượng đã nhìn thấy mình, cũng không nói mình bị oan uổng, tiến lên quỳ xuống, ngửa đầu nói: “Hôm nay A Nguyên không cáo trạng, thỉnh Hoàng bá phụ trị tội của con.”
“Làm gì vậy?” Từ nhỏ đến lớn A Nguyên nào từng quỳ đột ngột như vậy đâu? Hoàng thượng tức khắc đau lòng, trước đôi mắt như muốn lòi ra ngoài của Phượng Đồng mà tự tay kéo A Nguyên đứng dậy, xong mới mỉm cười hỏi: “Trịnh trọng thế này, con đã làm gì nào?” Thấy Phượng Đồng phía dưới lộ ra nụ cười đắc ý, Hoàng thượng liền khẽ nhíu mày, ấm giọng an ủi A Nguyên: “Cho dù làm gì, Hoàng bá phụ cũng sẽ không phạt co.” Dứt lời, còn sờ sờ đầu A Nguyên.
Tiện nhân Phượng Đồng này quả nhiên tới cáo trạng mình. Mấy năm nay, vốn đã khinh thường kẻ đến chính thê, con chính thê cũng đối đãi cay nghiệt này, A Nguyên lén liếc mắt nhìn Phượng Đồng một cái, xong mới lộ vẻ bất an, hốc mắt hồng hồn nhỏ giọng nói: “Trước mặt Hoàng bá phụ con không dám nói dối, thực sự là lửa giận công tâm, con đã làm hỏng quy củ.” Thấy Hoàng thượng lộ vẻ mặt thâm trầm, nàng đụng đụng vào người Hoàng thượng, tỏ vẻ chột dạ, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài có tin đồn giữa con và Ngũ gia Từ gia, lại ồn ào huyên náo, nói con rất yêu thích Từ Ngũ, có chút dây mơ rễ má với hắn, như này không phải là bắt nạt con sao?”
Hoàng thượng hơi nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Con và Từ gia?” Hoàng thượng từng trải nhiều, lập tức hiểu ra, liền lạnh lùng mà nói: “Từ thị còn có não?!”
Phượng Đồng đang muốn tố Từ gia thiệt thòi, nghe vậy trong lòng căng thẳng, không cam lòn mà ngậm miệng lại.
“Con nóng nảy, lại tuổi nhỏ, nào quản được nhiều như vậy? Thấy Trạm gia có mấy nữ binh liền đoạt lấy, đến Từ gia đòi công đạo, kết quả là họ Từ càng vô sỉ, đại môn đóng chặt không nói, con đập cửa, lão thái thái, thái thái Từ gia cũng đều tránh không gặp, kêu Từ Nhị không thể làm chủ ra cho có lệ, thực kiêu ngạo, tuy con chỉ là nữ tôn thất, nhưng một ngày còn là Công chúa, thể diện hoàng gia không thể nào mất trên tay con được, đương nhiên muốn giáo huấn một trận, ai ngờ mới cho kẻ này mấy cái tất, Bát muội liền không đành lòng mà xuất hiện.”
“Sao còn có nó ở đó?” Hoàng thượng chán ghét Từ gia, Bát Công chúa vậy mà con ngược gió gây án thường xuyên đến đó, rõ ràng là không để Hoàng thượng vào mắt, sắc mặt Hoàng thượng liền có chút khó coi.
“Bát muội thích Từ gia, há mồm ngậm miệng là Từ gia chúng ta rất thân cận, có thể thấy được là hòa hợp.” Đối mặt với người thông minh như Hoàng thượng, lòng dạ hẹp hòi đều không thể sử dụng được, thẳng thắn mới là công đạo, A Nguyên liền không khách khí mà cáo trạng: “Bát muội nói con chó cậy thế chủ, gà cậy gần chuồng, còn luận về Phụ vương con, nếu chỉ mắng con, muội ấy là muội muội, con cũng nhịn, nhưng Phụ vương còn là vương thúc của muội ấy, vô lễ như vậy, con thực sự tức giận khó tha, bởi vậy…” nàng sợ hãi lí nhí: “Cháu gái cho Bát muội một cái bạt tai, cầu Hoàng bá phụ đừng so đo với con…”
Mới vừa rồi vẫn còn thỉnh tội đó, hiện tại chuyện vừa chuyển, nhóc con liền cầu đừng so đo.
“Súc sinh!” Đức hạnh bắt được người nào cắn người đó của Bát Công chúa đã làm Hoàng thượng vô cùng chán ghét, Người lạnh lùng nó: “Nhục mạ trưởng bối, không có quy củ như vậy, nào phải là dáng vẻ của một Công chúa!” Thấy A Nguyên len lén nhìn mình, liền an ủi: “Không cần chấp nhặt với nó, con cũng chớ có khổ sở, đây vốn không phải lỗi sai của con.” Dứt lời, Hoàng thượng lại lạnh lùng mà nói: “Còn Từ thị, Trẫm quả thực không thể nhịn được nữa!” Nói xong liền nhắm mắt không nói, hiển nhiên là đang nghĩ đến nên xử trí thế nào.
A Nguyên lại chỉ cười, nhẹ giọng nói: “Từ thị cùng lắm là phạm vào miệng lưỡi, nếu trị tội khó tránh khói Hoàng phá phụ bị thế nhân phê phán là tùy ý, không tốt cho thanh danh Người, chung quy lời của con cũng đã nói ra, tha cho Từ thị lần này đi.” Trị tội? Chỉ sợ cho dù là trị tội, cũng không thể làm lớn hơn, không bằng để nàng “giúp” Từ thị lần này, ngày sau, cảm kích lòng tốt của nàng một phen đi.
Là ai đã nói, có thù oán với người, liền gả khuê nữ phá hoại của mình qua? Để A Nguyên xem xem, đâu mới là đạo lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.