Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 124

Phi Dực

12/10/2018

Trong tẩm cung của Hoàng thượng, mấy thái y vẻ mặt khó xử đang bận bận rộn rộn.

Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng mặt vùi vào gối, miệng rên hừ hừ trên long sàng, không nhịn được chọc nhóc mập dỗi gục đầu xuống nhận tội bên cạnh, nói: “Sao có thể nháo Phụ hoàng con như vậy?!” Bao tuổi rồi còn làm trò này, Hoàng hậu chỉ cảm thấy Hoàng thượng cũng không kém, đi theo nhi tử điên điên khùng khùng, bao giờ thì tốt rồi, không phải là hậu quả của điên khùng sao? Thấy nhóc mập sợ hãi, Hoàng hậu liền nghiêng đầu hỏi thái y xui xẻo kia: “Bệ hạ không có việc gì chứ?”

“Chỉ là hai cha con chơi đùa với nhau chút thôi, nàng mắng Tiểu Ngũ làm gì?” Thấy nhi tử bĩu môi, Hoàng thượng bèn vội vàng khuyên nhủ: “Do ta đứng lên vội quá…” lại thấy Hoàng hậu trách cứ nhìn mình, Hoàng thượng liền cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, ta và Tiểu Ngũ như vậy mới gọi là thân thiết đấy, lần tới chúng ta lại chơi, được không?” rồi nhe răng trợn mắt, “Nhìn xem, hiện giờ thân thể Trẫm còn tráng kiện, bằng không về sau muốn chơi đùa với Tiểu Ngũ cũng không được rồi.” Thấy nhóc mập khóc thảm thiết đi đến mép giường mình, liền mỉm cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng để mẫu hậu con kinh sợ.”

Kỳ thật nhi tử nguyện ý thân cận với ông, ông mừng còn không kịp nữa là.

“Phải trách ta.” A Nguyên liền nhỏ giọng nói với Ngũ Công chúa vừa vội vàng tới: “Lại quên mất đệ đệ đã nặng thêm rồi.” Nhóc mập kia nặng, đừng nói tới Hoàng thượng chưa chuẩn bị trước, đến thanh niên tuổi trẻ cũng chưa chắc đã chịu nổi.

Nhìn Hoàng thượng véo mặt béo của nhóc mập hứa hẹn lần tới sẽ thử lại, các Hoàng tử Công chúa nghe nói Hoàng thượng bị thương bèn trở về gấp sắc mặt liền vặn vẹo, lúc sau, Tam Công chúa ở bên liền vỗ tay cười nói: “Nhà ai không như thế đâu?” Thấy Hoàng hậu nhìn qua, nàng vội vàng tiến lên cười với Hoàng hậu, nói: “Mẫu hậu không biết, hôm trước trong phủ của nhi thần, để hái hoa sen cho tiểu tử trong nhà, Phò mã ngã cả vào trong hồ, lúc được cứu lên phun ra không biết bao nhiêu nước, mà tay vẫn túm chặt đóa sen không buông…” nghe thấy các tỷ muội đều cười, nàng liền thở dài: “Nhi thần còn giận chàng đúng là ngốc nghếch, hiện giờ nhìn Phụ hoàng mới biết được tấm lòng cha mẹ.”

Nàng kể chuyện này chính là để giải vây cho Ngũ Hoàng tử, bằng không để người khác biết Hoàng thượng vì Ngũ Hoàng tử nên mới bị thương eo không chừng còn nói ra lời khác, bởi vậy vẻ mặt Hoàng hậu liền ôn hòa, bà hỏi: “Hiện giờ Phò mã thế nào rồi?”

“Tốt lắm ạ, còn dắt tiểu tử kia đi dạo khắp sân ạ.” Tam Công chúa vội vàng cười nói.

Mấy vị Công chúa ở bên đều khuyên Hoàng hậu, Hoàng hậu mới không giận Ngũ Hoàng tử nữa.

Mà lúc này nhóc mập đã bò lên long sàng của Hoàng thượng, rúc tới rúc lui trong lòng Hoàng thượng, không khác con cún nhỏ là bao. Quả nhiên thấy Hoàng thượng rất đau, lại vẫn với tay ra ôm lấy nhóc mập mềm mại này.

Hoàng thượng vui vẻ, Hoàng hậu còn có thể nói gì đây? Huống chi giận Ngũ Hoàng tử, Hoàng hậu cũng cực kỳ đau lòng, hiện giờ đã có Tam Công chúa đưa một bậc thang đi xuống, thì không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn hai phụ tử hi hi ha ha trên giường.

Vì em trai nhỏ cùng cha cùng mẹ được sủng ái, Thái tử và Trịnh vương hoàn toàn thích nghe ngóng. Lúc này đây mỉm cười cũng liền thôi, chỉ có Thuận vương nhìn dáng vẻ cả nhà viên mãn này, lòng oán hận, lại tỏ vẻ lo lắng mà nói: “Lần sau Tiểu Ngũ đừng tùy hứng như vậy nữa nhé.”

“Nó mới bao lớn, tùy hứng chút Trẫm càng thích.” Hoàng thượng lén véo thịt trên người nhóc mập, nghe thấy Thuận vương nói lời mất hứng như vậy, liền nhàn nhạt nói: “Tuổi ngươi không nhỏ, còn so đo với đệ đệ như vậy, thật không bớt lo.”

“Lần sau, Tiểu Ngũ chỉ cần tới chơi với nhi tử.” Phượng Minh ở bên cao giọng nói: “Phụ hoàng, Phụ hoàng ở bên chỉ huy là được.”

“Có việc nặng nhọc thay nhau làm, mới là điều các hoàng huynh nên làm.” Tại lúc Hoàng thượng đang gật gù A Nguyên cười hì hì nói. Trong tiếng cười của các huynh trưởng và tỷ tỷ, các đầu nhỏ của nhóc mập ló ra từ trong lồng ngực Hoàng thượng, ngượng ngùng vặn vẹo người.



“Mấy đứa các con…” Hoàng hậu bất đắc dĩ nói: “Ta không quản được các con rồi.” Nói xong liền ngồi xuống bên người Hoàng thượng, hỏi chuyện thái ý, biết được Hoàng thượng cũng không đáng lo ngại, bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại cho người đi truyền lời với Thái hậu, rồi lệnh mọi người đều rời đi. A Nguyên đi ra từ cung Hoàng thượng, cười lớn, vui vẻ vô cùng, Ngũ Công chúa ở bên nhìn nàng bất đắc dĩ, lúc lâu sau, thấy các Hoàng tử đều đi rồi, mới thở dài nói: “Ngươi nhìn xem, huynh đệ tỷ muội trong cung đều một lòng, chỉ có Tam Hoàng huynh há mồm ngậm miệng đều là Tiểu Ngũ không tốt, ý gì vậy chứ?”

“Đố kỵ.” A Nguyên cười hì hì nói: “Hoàng bá phụ càng thương Tiểu Ngũ, Tam Hoàng huynh càng không vui.”

“Ta nghe nói trong phủ hắn thiên vị con trai Từ trắc phi…” Ngũ Công chúa liền thở dài: “A Thuyền là đứa trẻ tốt thế nào, mà hắn lại cố tình làm lơ, Từ Trắc phi cũng là kẻ ngu xuẩn, trong phủ Thuận vương còn có một thứ trưởng tử cũng thành thật biết phận không xuất đầu, ả còn cố tình nhảy ra, ta nghe nói Từ Trắc phi này cũng không thân cận Tuệ Tần, ngược lại đi lại khá cần mẫn với Từ Quý nhân, mà không phải Từ gia bị Phụ hoàng cho thôi quan sao, thời điểm đó thường xuyên vào cung đó.” Tuệ Tần là thứ nữ Từ gia, tuy rằng hiện giờ vị phần cao được coi trọng trong cung, nhưng xem ra ở Từ gia, một thứ nữ vẫn không thẻ đuổi kịp xuất thân đích nữ tôn quý của Từ Quý nhân.

“Biết tỷ tỷ ở trong cung, Từ Quý nhân còn nóng lòng vào tranh sủng, cả nhà đều là tiện nhân.” A Nguyên liền lạnh lùng mà nói: “Quan hệ tốt thì đã làm soa, một Quý nhân thất sủng mà thôi, trước mắt Bát muội còn gả cho một cái thứ không thể làm quan, Từ gia còn coi trọng Từ Quý nhân sao?” Nghe nói năm đó sau khi Từ Quý nhân thất sủng, nếu không phải trong nhà thực sự không thể tìm ra được một nữ nhi độ tuổi phù hợp, Từ gia vốn còn muốn lấy danh nghĩa tạ tội mà nhét thêm một nữ nhi vào cung. Chỉ là lúc ấy cảm tình giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu cực tốt, cho dù là có, đại khái cũng sẽ không tuyển thêm tú nữ.

“Hiện tại Bát muội đang mù quáng, sau này…” Ngũ Công chúa nghĩ nghĩ liền thở dài: “Cũng đều không phải thứ gì tốt đẹp, thôi.” Bát Công chúa và Từ ngũ kia kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng chằng chê được ai.

A Nguyên lại không tiếp lời, đi được chốc lát liền cười nói với Ngũ Công chúa: “Nhắc đến mấy kẻ đáng ghét đó làm gì?” Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn bốn phía, lúc này mới nhỏ giọng nói vớiNgũ Công chúa: “Ta đã hỏi ra được một ít tâm tư Hoàng bá phụ, mắt thấy là sẽ giành vinh quang cho các Công chúa. Đầu tiên là A Dung, ta nghe được tiếp đó sẽ là vài vị Phò mã, dù không thể có thực quyền, cũng sẽ có vị trí thanh quý.”

Ngũ công chúa mặc không lên tiếng gật đầu, một lát liền thở dài nói: “Người khác thì cũng thôi, nhưng biểu đệ kia của ta…” Khánh Quang thật sự văn võ không thành, tuy một tấm chân tình với Ngũ Công chúa, nhưng Ngũ Công chúa quả thực không tìm ra được năng lực của hắn.

“Ít nhất, Phò mã đô úy* cũng không tồi.” A Nguyên liền cười tủm tỉm mà nói: “Con nối dõi của Hoàng tỷ vừa ra đời đã có tước vị, sau này còn lo lắng gì đây?”

Phò mã đô úy: Trong giai đoạn đầu tiên, con rể của Hoàng đế thường được gọi là Hoàng tế (皇婿).

Xưa trong lịch sử phong kiến Trung Hoa từ đời Hán, đời Ngụy, đời Tấn, khi Hoàng đế tuần du, các cỗ xe lập thành từng đội trong đó xe Hoàng đế gọi là "chính xa", xe của các quan thị tòng là "phó xa". Tuy nhiên, các xe đều giống nhau với mục đích tránh không cho thích khách biết hoàng đế ngồi xe nào. Những người chỉ huy các xe gọi là Phò Mã Đô Úy (駙馬都尉).

Nhưng cũng đã từng có một vụ hành thích Hoàng đế bởi chính một quan Phụ Mã Đô Úy nên tương truyền từ đời Tấn, Tư Mã Viêm là người đầu tiên quy định chỉ con rể của mình mới được đảm nhiệm chức Phụ Mã Đô Úy, để tránh sự kiện như từng xảy ra trong lịch sử. Về sau, các Hoàng đế cũng áp dụng thông lệ này, chỉ các Hoàng tế mới được phong Phò Mã Đô Úy.



“Thôi, còn có Hoàng huynh ở đây, ta lo lắng cũng là vô dụng.” Ngũ Công chúa vốn lo lắng cho Khánh Quang, bây giờ đã bình thường trở lại, đang trò chuyện với A Nguyên, vừa đùa giỡn cùng nàng, nghe A Nguyên hứng trí bừng bừng nói vè cách làm phấn thoa mặt, tâm tình sảng khoái, liền thấy cách đó không xa đang có hai tiểu thiếu niên tranh chấp với nhau, A Nguyên thấy trong đó có một thiếu niên đúng là Phượng Thuyền thế tử Thuận vương lúc này mặt mũi đã giận đến tái đi, liền nhíu mày, nhìn hướng về thiếu niên còn lại, liền thấy đứa bé kia so ra còn nhỏ hơn Phượng Thuyền, khuôn mặt nhỏ rất xinh đẹp nhưng bàn tay lại đang túm lấy một cái tráp trong tay Phượng Thuyền không chịu buông.

“Đó là…” A Nguyên thấy đứa bé kia có chút xa lạ, liền ngậng ngừng.



“Con trai Từ Trắc phi.” Ngũ Công chúa liền nhàn nhạt mà nói: “Không hay tiến cung, ngươi ít gặp.” Hiện giờ chất nhi của A Nguyên nhiều thành đống, nào nhớ được râu ria này nạo, Ngũ Công chúa lại khôn khéo hơn, nhớ kỹ.

“Chỉ là con trai một Trắc phi lại dám đoạt đồ với Thế tử?” A Nguyên liền nói với cung nữ đứng sao: “Kêu nó buông ra!”

Cung nữ phía sau lĩnh mệnh đi, tới trước mặt hai đứa bé cũng không nhiều lời, ra tay đập một trúc bản vào tay đứa bé kia, tay đau xót đứa bé kia tức khắc rụt tay lại, Phượng Thuyền nhanh chóng đoạt lại tráp, nhìn thấy A Nguyên nhe răng cười và Ngũ Công chúa đang đứng phía sau mình liền lộ vẻ vui mừng, hai mắt sáng lấp lánh chạy tới trước mặt A Nguyên, đỏ mặt kêu lên: “Cô cô.” Hắn tuy tuổi nhỏ, nhưng so chiều cao lại không kém A Nguyên là bao, Công chúa điện hạ mắt lạnh liếc mắt nhìn đứa bé đang giơ tay giơ chân đấm đá cung nữ kia một cái, liền gõ gõ đầu Phượng Thuyền, nói: “Ai dám đoạt đồ của con thì cứ đánh lại, vô cớ gây rối cái gì? Khi không làm mất thân phận Thế tử!”

“Cô cô nói phải.” Phượng Thuyền dừng một chút, liền nhanh nhẹn nhét cái tráp vào tay A Nguyên, thấy A Nguyên kinh ngạc nhìn mình, liền nhỏ giọng nói: “Hôm kia cô cô luôn miệng nói là hạt điêu bên ngoài đáng yêu, vừa lúc con có được mấy cái liền đưa vào cho cô cô.” Tổ mẫu và Cô cô đối xử tốt với hắn, hắn sẽ toàn tâm toàn ý báo đáp, Phượng Thuyền thấy A Nguyên mở tráp ra lộ vẻ kinh hỉ liền cũng vui mừng theo, thấp giọng nói: “Không phải là không so đo với nó, chỉ là khi ở trong cung để mọi người biết cháu luôn thiệt thòi, nhường nhịn thì càng tốt.”

Đó chính là tư tưởng âm u nhất trong lòng hắn, nếu không phải là A Nguyên, dù với Tổ mẫu Tuệ Tần hắn cũng không dám nói.

Thời buổi này nơi đâu còn có trẻ con thuần lương chứ? A Nguyên vốn thiên vị, liền chỉ gật đầu, liền thấy đứa bé kia đang định đi tới lại có dáng vẻ hùng hổ, liền cười lạnh nói: “Sao đây? Định đấu với Bổn cung sao?!”

Đứa bé này còn chưa đến được trước mặt A Nguyên đã bị ấn lại, lúc này đây giãy giụa miệng còn tiếp tục hùng hùng hổ hổ, dáng vẻ như thế cũng khiến A Nguyên kinh ngạc, liếc mắt nhìn Phượng Thuyền không biểu cảm gì đứng bên một cái, liền nhíu mày nói: “Giáo dưỡng như vậy không phải là dáng vẻ phải có của một hoàng tôn.” Nói đến đây thì thấy Bát Công chúa dẫn theo Từ Trắc phi từ phía xa đi nhanh tới đây, liền cảm thấy không thú vị, cười với Bát Công chúa ngoài mạnh trong yếu, nói: “Bát muội, một cái tát ăn chưa đủ sao?” Dứt lời, nụ cười trên mặt trầm xuống, chỉ chỉ vào đứa bé kia lạnh lùng nói: “Một hoàng tôn đang ăn nói lung tung rối loạn gì thế?! Từ Trắc phi, ngươi không dạy dỗ cho tốt, hiện tại bổn cung thay Tam Hoàng huynh cho ngươi mấy cái bạt tai để giáo huấn ngươi, ngươi cũng đáng phải chịu!”

“Xen vào việc người khác.” Bát Công chúa liền cười lạnh một tiếng.

“Ở bên ngoài, các ngươi làm cái gì chưa ai quản được cả, chỉ là ở trong cung, các ngươi tính là cái cọng hành gì?” Ngũ Công chúa đã sớm căm hận Bát Công chúa, lúc này đâybèn nhàn nhạt mà nói: “Con trai Trắc phi đã dám kiêu ngạo trong cung như vậy, Tam Hoàng huynh cũng thực thú vị, đến cả thể diện toàn phủ cũng không để tâm.” Thấy Bát Công chúa tức giận đến thở dốc hồng hộc, Ngũ Công chúa liền lạnh nhạt nói với Từ Trắc phi ánh mắt liên láo kia: “Thu lại tâm tư nhỏ kia của ngươi đi! Còn cho là như trước kia sao? Từ gia đổ rồi, bằng thân phận của ngươi thì tính là cái thứ gì?! Vị trí Thế tử là thứ ngươi có thể mong chờ sao?!”

“Thần thiếp đâu có……” Từ Trắc phi liền khóc lóc nói: “Chỉ là Thế tử……”

“Được rồi!” A Nguyên liền cười tủm tỉm mà nói: “Hoàng bá nương săn sóc Hoàng bá phụ, nơi nào có thời gian xử kiện. Đưa học về đi, để Hoàng tẩu tự mình quản thúc là được.” Nói xong liền thở dài: “A Thuyền ở lại trong cung đi, con là Thế tử, thân phận tôn quý, ở bên cạnh mấy kẻ này, người ngoài lại khinh thường.” Vừa nói vừa nhìn Bát Công chúa đang run rẩy tức giận, lại hơi buồn cười nói: “Bát muội thà rằng đi cùng với thiếp thất vô tích sự cũng không chịu đi thăm Hoàng bá phụ, có thể thấy được lòng thành.”

Mới vừa rồi đến Tam Công chúa và Tứ Công chúa ở bên ngoài cung đều vào cung, mà lại không thấy bóng dáng Bát Công chúa đâu, A Nguyên liền cảm thấy đầu óc muội muội này đúng là bị choáng váng rồi.

Không tăng hảo cảm với Hoàng thượng vào lúc này, lúc phạm sai lầm thì về sau làm sao có quả ngon mà ăn?

Đang lúc thổn thức, A Nguyên liền thấy xa xa Tuệ Tần đang vội vàng tới, thấy mọi người thì hơi hơi gật đầu, cũng không thèm nhìn ai khác liền ôm lấy Phượng Thuyền, nhìn từ trên xuống dưới, vội hỏi: “Có bị thương không?”

“Vì sao Dì không nhìn Bình Nhi?!” Mắt thấy Tuệ Tần bất công chỉ coi Phượng Thuyền con của cọp cái như cục cưng, e sợ nó bị đụng chạm, lại vứt huyết mạch Từ thị sang một bên, Bát Công chúa tức khắc nổi giận, dậm chân kêu lên: “Bình Nhi mới là cháu ruột của dì!” Lại nói Phượng Bình kéo dài huyết mạch Từ gia mới là người Tuệ Tần nên thân cận. Liếc thấy Từ Trắc phi co rúm một lúc rồi lao tới Phượng Bình đã được buông ra cùng khóc rống lên, Tuệ Tần mặt vô cảm chỉnh xiêm y cho Phượng Thuyền, hồi lâu sau mới quay đầu lại, lạnh lùng nói với Bát Công chúa: “Đang ở trong cung nào dám làm dì Công chúa? Đổi lại gọi một tiếng nương nương mới phải.” Bà là người chính trực, nhưng khi người chính trực đã nhận định điều gì, còn làm được hơn nhiều người thông minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Vinh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook