Chương 125: Chương 106.2
Phi Dực
12/10/2018
Mặt Bát Công chúa đỏ lựng lên.
“Còn ngươi…” Tuệ Tần nhìn Từ Trắc phi vẫn cứ len lén nhìn mình kia, trong ánh mắt hiện một tia mỉa mai, nhàn nhạt mà nói: “Thường ngày ta chưa bao giờ gặp ngươi trong cung, nào biết rằng ngươi là ai?” Nghĩ tới việc Từ Trắc phi chỉ biết tới nịnh hót Từ Quý nhân, Tuệ Tần liền lau lau khóe mắt, chậm rãi nói: “Trong phủ con ta, ta chỉ nhận Vương phi và Thế tử, kẻ khác cũng đừng lượn lờ trước mặt ta, làm gì có ai có nhiều thời gian để ý tới chứ?” Thấy Từ Trắc phi kia đột nhiên im bặt không khóc nữa, bà bèn rũ mắt quay đầu nhẹ nhàng nói với Phượng Thuyền: “Cùng Tổ mẫu về, không cần để ý đến mấy kẻ không liên quan.”
“Tổ mẫu.” Phượng Chu nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.
“Tuy rằng Tổ mẫu vô dụng, nhưng bảo vệ con thì vẫn làm được.” Tuệ tần sờ sờ đầu cháu trai, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Thế tử mới là chủ tử vương phủ! Còn để ta biết kẻ nào trong phủ tranh chấp với Thế tử, thủ đoạn của ta… các ngươi không dám biết đâu!” Lại nhàn nhạt mà nói: “Xung đột trong cung cấm, chỉ sợ mấy vị Công chúa không quản được các ngươi, ta thân là mẹ ruột Thuận vương chẳng lẽ lại không quản được? Hai mươi đại bản…” bà chỉ vào Từ Trắc phi, chậm rãi nói: “Tội không biết dạy con!”
Nếu Từ Trắc phi bị Tuệ Tần phạt ở trong cung thì thể diện cũng bay rồi. Bát Công cháu vội vàng ngăn lại: “Dừng tay!” Nhưng mà ở trong cung nàng cũng đâu được sủng ái, ai nghe lời nàng nói đây? Cuối cùng bị kéo sáng một bên, tận mắt nhìn thấy Từ Trắc phi bị ấn xuống mặt đất ăn đại bản, chỉ có thể oán hận mà chỉ chỉ vào Tuệ Tần mặt không biểu cảm gì, rồi cho người đỡ Từ Trắc phi nghênh ngang rời đi. Thấy họ đi rồi, sắc mặt Tuệ Tần mới hòa hoãn, bà xoa xoa mặt Phượng Thuyền ấm giọng nói: “Sau này, chỉ lấy ra uy nghiêm Thế tử của con, con là con vợ cả, không có Tổ mẫu, Hoàng thượng cũng có thể làm chủ cho con.”
Rồi tạ ơn A Nguyên và Ngũ Công chúa: “Nếu không nhờ các Công chúa ra mặt, đứa bé mặt khó tránh bị thương.”
Đối với vị Tuệ Tần luôn giữ mình chưa tình xen vào thị phi hậu cung này, A Nguyên và Ngũ Công chúa thập phần tôn trọng, lúc này đây cũng chỉ cười chối từ, lại nhìn theo hướng Tuệ Tần và Phượng Thuyền rời đi mới trở về cung Thái hậu, đi vào liền thấy Cửu Công chúa đang ở một bên hầu hạ, A Nguyên cũng không thèm để ý, chỉ tới trước mặt Thái hậu, vừa tóm điểm tâm trên bàn vào miệng, vừa cười hì hì kể chuyện ở chỗ Hoàng thượng đến tột cùng là như thế nào, xong mới cười nói: “Tứ Hoàng huynh là đầu sỏ gây tội, hiện giờ đã nhận tội, nói là về sau sẽ làm mã kỵ cho đệ đệ đó ạ.”
“Hoàng thượng đã một bó tuổi rồi mà vẫn bướng bỉnh như vậy.” Thái hậu dùng từ “bướng bỉnh” để ví với Hoàng thượng, hiển nhiên là cũng không để việc hôm nay vào trong lòng, đột nhiên nghe thấy Thái hậu tiếp lời: “Tiể ngũ bé tẹo như vậy mà Người không nâng nổi, có thể thấy là sức khỏe không được tốt lắm.” Khiến A Nguyên suýt chút nữa sặc chết.
Thằng nhóc mập kia mà còn gọi “Bé tẹo”?! A Nguyên bị bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Hoàng tổ mẫu dọa cho sợ ngây người, dù vô sỉ cũng không khỏi cúi đầu thấp xuống.
Ngũ Công chúa cũng hết chỗ nói, chỉ biết ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Thái hậu vẫn còn thổn thức: “Cũng không biết Tiểu Ngũ kinh hãi đến thế nào, Hoàng hậu tất nhiên là sẽ mắng thằng bé.” Nghe thấy A Nguyên vội vàng nói Hoàng thượng đã ôm nhóc mập cùng đi nghỉ, Thái hậu mới vừa lòng nói: “Đừng để Tiểu Ngũ chịu thiệt thòi, đáng thương, lại chưa từng tách xa ai gia như vậy, không biết có ngủ được không? “ Vẻ mặt lo lắng, bà nói với cung nữ đang nhịn cười bên cạnh: “Mau gói ghém chăn nhỏ gối nhỏ của Tiểu Ngũ đưa tới chỗ Hoàng thượng đi, không thì Tiểu Ngũ khóc mất.”
“Trước kia cháu gái cũng là ban đêm nhớ Hoàng Tổ mẫu tới khóc đó.” A Nguyên liền thở dài nói.
“Cháu gái số khổ của ta!” Trước mắt Thái hậu đã không còn lo lắng, tức khắc cải lão hoàn đồng, hai bà cháu ôm lấy nhau khóc rống, cùng nhau hoài niệm năm tháng nhóc con cắn góc chăn ở lại một mình trong cung trống rỗng lạnh lẽo bi thương.
Ngũ Công chúa bị đường muội từ trước đến nay chẳng bao giờ ăn không ngon ngủ không yên này làm cho buồn nôn đến hỏng rồi, thật muốn xốc da mặt con nhóc này lên xem dày đến mức độ nào.
Cửu Công chúa đến khuyên giải an ủi Thái hậu cả buổi lại chẳng được để ý tới, lúc này đây nụ cười tươi trên mặt bắt đầu cứng đời, ánh mắt oán hận nhìn về phía A Nguyên đang chơi trong lồng ngực Thái hậu.
Rõ ràng là cổ nhân không học vấn không nghề nghiệp thôi, vậy mà được chủ tử trong cung sủng ái, tỏa sáng đến vậy. Trước đó Cửu Công chúa cũng đã nghe nói, Hoàng tỷ này được Hoàng thượng tứ hôn, gả vào thế gia, nghe nói người nọ là mỹ nam nổi danh kinh thành, hiện giờ vừa mới thăng quan, sau này còn có thể được phong tước, quả thực chuyện tốt khắp thiên hạ đều dừng lại trên người Hoàng tỷ này, lòng liền không phục.
Không nói đời trước như thế nào, kiếp này, nàng mắt thấy bản thân là công chúa, tuy rằng trước đây là một đứa ngốc, nhưng rốt cuộc thân phận tôn quý. Nhìn vào lanh lợi, ai lại không cảm thấy nàng đáng yêu chứ? Huống chi nàng có thể có cơ duyên xuyên về cổ đại, hiển nhiên phải là định mệnh, không lường được sủng ái tận trời không có, tài hoa đầy bụng cũng không dùng được, đến vẻ xinh đẹp này đối với nàng mà nói ở trong cung cũng không được việc, trước kia nàng vốn định phẫn nam trang lén xuất cung, kết bạn với nam nhân có thể bao bọc bảo vệ nàng sau này, lại bị dưỡng mẫu lạnh giọng mắng, thật sự ủy khuất.
Nàng cũng biết thanh danh thời cổ đại rất quan trọng, nhưng cũng phải tùy người nha, giống như mấy người Ngũ Công chúa ấy, chẳng phải cũng thường xuyên chạy ra ngoài sao?
Trong lòng thực sự không muốn thấy dáng vẻ được sủng ái của A Nguyên và Ngũ Công chúa, Cửu Công chúa chỉ căm giận trong lòng, cáo từ với Thái hậu liền rời đi.
Mắt thấy nàng ta đi rồi, A Nguyên cũng không để ý, chỉ đắc ý dào dạt mà khoe khoang với Thái hậu một chút chuyện A Dung thăng quan, xong mới bị Ngũ Công chúa chịu không nổi bắt dừng lại, lại nghe Thái hậu cười nói: “Hai nha đầu các con chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi, thành thân là việc tốt, tới ngày ấy, Hoàng Tổ mẫu có thứ tốt, sẽ tặng cho các con.” Ánh mắt Thái hậu ẩn chứa ý không nỡ, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ dạy A Nguyên và Ngũ Công chúa một chút về việc làm thê tử là như thế nào, bảo các nàng không được ỷ lại vào thân phận công chúa mà tùy hứng ở nhà chồng, dẫn tới phu thê rạn nứt, rồi mới thôi.
A Nguyên không biết Thái hậu đang tính toán tuyển ra mấy ma ma tâm phúc cho nàng và Ngũ Công chúa làm thị tỳ, về sau phụ tá.Một tuần sau, nghe nói võ tướng biên quan các nơi tụ hội tại kinh thành, A Nguyên vui mừng khôn cùng, đợi đến khi biết Tĩnh Bắc hầu và vị họ hàng xa phủ Định Định Quốc công kia cũng hồi kinh, liền cùng Ngũ Công chúa viết thiệp mời A Loan vào cùng gặp nhau. Đợi hai ngày quả nhiên liền nghe thấy phong thanh trong cung Đức phi, A Nguyên vui mừng trang điểm một hồi đến xinh đẹp đáng yêu, mới cùng Ngũ Công chúa tới thỉnh an Đức phi.
Nhưng khi vừa vào chính điện, lại chỉ nghe được tiếng khóc thê lương truyền tới, nghe ra đó là tiếng của Đức phi, A Nguyên và Ngũ Công chúa đều biến sắc, vội vàng đi vào liền thấy Đức phi vậy mà không màng dáng vẻ ôm chặt một nữ nhân quỳ trước nàng cùng gào khóc, khóc đến như vậy tựa như muốn khóc ra hết cả thống khổ một đời. A Nguyên trước nay chưa từng thấy Đức phi đoan trang lại có thời điểm bi thương đến vậy, lúc này đây bà ôm gắt gao phụ nhân kia, tựa như chỉ cần buông lỏng, người trong lồng ngực sẽ biến mất đi vậy, thì phảng phất chút sợ hãi không nói nên lời.
Phu nhân Định Quốc công cũng mềm người ở một bên, nhìn phụ nhân kia lau nước mắt.
“Ta ở đây.” A Nguyên nghe được một giọng nói ôn nhu, tựa như trấn an vang lên.
“Còn sống, ngươi còn sống!” Đức phi khóc nấc lên, sờ một lần lại một lần người nữ nhân này khóc ròng nói: “Thọ Nhi của ta còn sống a~!” Dứt lời cũng đã ôm phụ nhân này khóc không thành tiếng.
A Nguyên chỉ ngơ ngác đứng một bên cùng Ngũ Công chúa, nhìn nhau không nói gì, thập phần kinh ngạc.
Còn sống, là sao?
“Còn ngươi…” Tuệ Tần nhìn Từ Trắc phi vẫn cứ len lén nhìn mình kia, trong ánh mắt hiện một tia mỉa mai, nhàn nhạt mà nói: “Thường ngày ta chưa bao giờ gặp ngươi trong cung, nào biết rằng ngươi là ai?” Nghĩ tới việc Từ Trắc phi chỉ biết tới nịnh hót Từ Quý nhân, Tuệ Tần liền lau lau khóe mắt, chậm rãi nói: “Trong phủ con ta, ta chỉ nhận Vương phi và Thế tử, kẻ khác cũng đừng lượn lờ trước mặt ta, làm gì có ai có nhiều thời gian để ý tới chứ?” Thấy Từ Trắc phi kia đột nhiên im bặt không khóc nữa, bà bèn rũ mắt quay đầu nhẹ nhàng nói với Phượng Thuyền: “Cùng Tổ mẫu về, không cần để ý đến mấy kẻ không liên quan.”
“Tổ mẫu.” Phượng Chu nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.
“Tuy rằng Tổ mẫu vô dụng, nhưng bảo vệ con thì vẫn làm được.” Tuệ tần sờ sờ đầu cháu trai, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Thế tử mới là chủ tử vương phủ! Còn để ta biết kẻ nào trong phủ tranh chấp với Thế tử, thủ đoạn của ta… các ngươi không dám biết đâu!” Lại nhàn nhạt mà nói: “Xung đột trong cung cấm, chỉ sợ mấy vị Công chúa không quản được các ngươi, ta thân là mẹ ruột Thuận vương chẳng lẽ lại không quản được? Hai mươi đại bản…” bà chỉ vào Từ Trắc phi, chậm rãi nói: “Tội không biết dạy con!”
Nếu Từ Trắc phi bị Tuệ Tần phạt ở trong cung thì thể diện cũng bay rồi. Bát Công cháu vội vàng ngăn lại: “Dừng tay!” Nhưng mà ở trong cung nàng cũng đâu được sủng ái, ai nghe lời nàng nói đây? Cuối cùng bị kéo sáng một bên, tận mắt nhìn thấy Từ Trắc phi bị ấn xuống mặt đất ăn đại bản, chỉ có thể oán hận mà chỉ chỉ vào Tuệ Tần mặt không biểu cảm gì, rồi cho người đỡ Từ Trắc phi nghênh ngang rời đi. Thấy họ đi rồi, sắc mặt Tuệ Tần mới hòa hoãn, bà xoa xoa mặt Phượng Thuyền ấm giọng nói: “Sau này, chỉ lấy ra uy nghiêm Thế tử của con, con là con vợ cả, không có Tổ mẫu, Hoàng thượng cũng có thể làm chủ cho con.”
Rồi tạ ơn A Nguyên và Ngũ Công chúa: “Nếu không nhờ các Công chúa ra mặt, đứa bé mặt khó tránh bị thương.”
Đối với vị Tuệ Tần luôn giữ mình chưa tình xen vào thị phi hậu cung này, A Nguyên và Ngũ Công chúa thập phần tôn trọng, lúc này đây cũng chỉ cười chối từ, lại nhìn theo hướng Tuệ Tần và Phượng Thuyền rời đi mới trở về cung Thái hậu, đi vào liền thấy Cửu Công chúa đang ở một bên hầu hạ, A Nguyên cũng không thèm để ý, chỉ tới trước mặt Thái hậu, vừa tóm điểm tâm trên bàn vào miệng, vừa cười hì hì kể chuyện ở chỗ Hoàng thượng đến tột cùng là như thế nào, xong mới cười nói: “Tứ Hoàng huynh là đầu sỏ gây tội, hiện giờ đã nhận tội, nói là về sau sẽ làm mã kỵ cho đệ đệ đó ạ.”
“Hoàng thượng đã một bó tuổi rồi mà vẫn bướng bỉnh như vậy.” Thái hậu dùng từ “bướng bỉnh” để ví với Hoàng thượng, hiển nhiên là cũng không để việc hôm nay vào trong lòng, đột nhiên nghe thấy Thái hậu tiếp lời: “Tiể ngũ bé tẹo như vậy mà Người không nâng nổi, có thể thấy là sức khỏe không được tốt lắm.” Khiến A Nguyên suýt chút nữa sặc chết.
Thằng nhóc mập kia mà còn gọi “Bé tẹo”?! A Nguyên bị bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Hoàng tổ mẫu dọa cho sợ ngây người, dù vô sỉ cũng không khỏi cúi đầu thấp xuống.
Ngũ Công chúa cũng hết chỗ nói, chỉ biết ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Thái hậu vẫn còn thổn thức: “Cũng không biết Tiểu Ngũ kinh hãi đến thế nào, Hoàng hậu tất nhiên là sẽ mắng thằng bé.” Nghe thấy A Nguyên vội vàng nói Hoàng thượng đã ôm nhóc mập cùng đi nghỉ, Thái hậu mới vừa lòng nói: “Đừng để Tiểu Ngũ chịu thiệt thòi, đáng thương, lại chưa từng tách xa ai gia như vậy, không biết có ngủ được không? “ Vẻ mặt lo lắng, bà nói với cung nữ đang nhịn cười bên cạnh: “Mau gói ghém chăn nhỏ gối nhỏ của Tiểu Ngũ đưa tới chỗ Hoàng thượng đi, không thì Tiểu Ngũ khóc mất.”
“Trước kia cháu gái cũng là ban đêm nhớ Hoàng Tổ mẫu tới khóc đó.” A Nguyên liền thở dài nói.
“Cháu gái số khổ của ta!” Trước mắt Thái hậu đã không còn lo lắng, tức khắc cải lão hoàn đồng, hai bà cháu ôm lấy nhau khóc rống, cùng nhau hoài niệm năm tháng nhóc con cắn góc chăn ở lại một mình trong cung trống rỗng lạnh lẽo bi thương.
Ngũ Công chúa bị đường muội từ trước đến nay chẳng bao giờ ăn không ngon ngủ không yên này làm cho buồn nôn đến hỏng rồi, thật muốn xốc da mặt con nhóc này lên xem dày đến mức độ nào.
Cửu Công chúa đến khuyên giải an ủi Thái hậu cả buổi lại chẳng được để ý tới, lúc này đây nụ cười tươi trên mặt bắt đầu cứng đời, ánh mắt oán hận nhìn về phía A Nguyên đang chơi trong lồng ngực Thái hậu.
Rõ ràng là cổ nhân không học vấn không nghề nghiệp thôi, vậy mà được chủ tử trong cung sủng ái, tỏa sáng đến vậy. Trước đó Cửu Công chúa cũng đã nghe nói, Hoàng tỷ này được Hoàng thượng tứ hôn, gả vào thế gia, nghe nói người nọ là mỹ nam nổi danh kinh thành, hiện giờ vừa mới thăng quan, sau này còn có thể được phong tước, quả thực chuyện tốt khắp thiên hạ đều dừng lại trên người Hoàng tỷ này, lòng liền không phục.
Không nói đời trước như thế nào, kiếp này, nàng mắt thấy bản thân là công chúa, tuy rằng trước đây là một đứa ngốc, nhưng rốt cuộc thân phận tôn quý. Nhìn vào lanh lợi, ai lại không cảm thấy nàng đáng yêu chứ? Huống chi nàng có thể có cơ duyên xuyên về cổ đại, hiển nhiên phải là định mệnh, không lường được sủng ái tận trời không có, tài hoa đầy bụng cũng không dùng được, đến vẻ xinh đẹp này đối với nàng mà nói ở trong cung cũng không được việc, trước kia nàng vốn định phẫn nam trang lén xuất cung, kết bạn với nam nhân có thể bao bọc bảo vệ nàng sau này, lại bị dưỡng mẫu lạnh giọng mắng, thật sự ủy khuất.
Nàng cũng biết thanh danh thời cổ đại rất quan trọng, nhưng cũng phải tùy người nha, giống như mấy người Ngũ Công chúa ấy, chẳng phải cũng thường xuyên chạy ra ngoài sao?
Trong lòng thực sự không muốn thấy dáng vẻ được sủng ái của A Nguyên và Ngũ Công chúa, Cửu Công chúa chỉ căm giận trong lòng, cáo từ với Thái hậu liền rời đi.
Mắt thấy nàng ta đi rồi, A Nguyên cũng không để ý, chỉ đắc ý dào dạt mà khoe khoang với Thái hậu một chút chuyện A Dung thăng quan, xong mới bị Ngũ Công chúa chịu không nổi bắt dừng lại, lại nghe Thái hậu cười nói: “Hai nha đầu các con chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi, thành thân là việc tốt, tới ngày ấy, Hoàng Tổ mẫu có thứ tốt, sẽ tặng cho các con.” Ánh mắt Thái hậu ẩn chứa ý không nỡ, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ dạy A Nguyên và Ngũ Công chúa một chút về việc làm thê tử là như thế nào, bảo các nàng không được ỷ lại vào thân phận công chúa mà tùy hứng ở nhà chồng, dẫn tới phu thê rạn nứt, rồi mới thôi.
A Nguyên không biết Thái hậu đang tính toán tuyển ra mấy ma ma tâm phúc cho nàng và Ngũ Công chúa làm thị tỳ, về sau phụ tá.Một tuần sau, nghe nói võ tướng biên quan các nơi tụ hội tại kinh thành, A Nguyên vui mừng khôn cùng, đợi đến khi biết Tĩnh Bắc hầu và vị họ hàng xa phủ Định Định Quốc công kia cũng hồi kinh, liền cùng Ngũ Công chúa viết thiệp mời A Loan vào cùng gặp nhau. Đợi hai ngày quả nhiên liền nghe thấy phong thanh trong cung Đức phi, A Nguyên vui mừng trang điểm một hồi đến xinh đẹp đáng yêu, mới cùng Ngũ Công chúa tới thỉnh an Đức phi.
Nhưng khi vừa vào chính điện, lại chỉ nghe được tiếng khóc thê lương truyền tới, nghe ra đó là tiếng của Đức phi, A Nguyên và Ngũ Công chúa đều biến sắc, vội vàng đi vào liền thấy Đức phi vậy mà không màng dáng vẻ ôm chặt một nữ nhân quỳ trước nàng cùng gào khóc, khóc đến như vậy tựa như muốn khóc ra hết cả thống khổ một đời. A Nguyên trước nay chưa từng thấy Đức phi đoan trang lại có thời điểm bi thương đến vậy, lúc này đây bà ôm gắt gao phụ nhân kia, tựa như chỉ cần buông lỏng, người trong lồng ngực sẽ biến mất đi vậy, thì phảng phất chút sợ hãi không nói nên lời.
Phu nhân Định Quốc công cũng mềm người ở một bên, nhìn phụ nhân kia lau nước mắt.
“Ta ở đây.” A Nguyên nghe được một giọng nói ôn nhu, tựa như trấn an vang lên.
“Còn sống, ngươi còn sống!” Đức phi khóc nấc lên, sờ một lần lại một lần người nữ nhân này khóc ròng nói: “Thọ Nhi của ta còn sống a~!” Dứt lời cũng đã ôm phụ nhân này khóc không thành tiếng.
A Nguyên chỉ ngơ ngác đứng một bên cùng Ngũ Công chúa, nhìn nhau không nói gì, thập phần kinh ngạc.
Còn sống, là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.