Chương 127: Chương 107.2
Phi Dực
12/10/2018
Nữ nhân cả phòng vừa thấy hậu bối đi ra ngoài mới trầm mặc lại, rồi nghe
thấy Thẩm phu nhân thấp giọng nói: “Con bé rất ngoan, năm đó ở biên quan ta ngắm trúng con bé, chỉ là sợ thân phận như này sẽ liên lụy phủ Tĩnh
Bắc hầu.” Nghe Đức phi khuyên vài câu, bà liền cười nói: “Đừng thấy Tĩnh Bắc hầu trông tục tằng, thực ra tâm tư rất tỉ mỉ. Năm đó ở kinh thành
ông ấy từng gặp ta, đã nhận ra ta lại không tỏ vẻ gì, chỉ coi như không
biết, lại nguyện ý gả A Loan cho nhà chúng ta, có thể thấy được là vị
Hầu gia này vẫn rất để bụng nhi nữ.”
A Loan và Thẩm Thác lưỡng tình tương duyệt*, lại cùng chung chí hướng, chỉ là Thẩm gia trăm điều kiêng kỵ, hôn sự này vẫn chần chờ mãi, đều nhờ Tĩnh Bắc hầu nhanh chóng quyết định, nhìn thấy A Loan xác thật có thích Thẩm Thác liền dốc hết sức tác thành.
Lưỡng tình tương duyệt: tình trong như đã mặt ngoài còn e.
“Nếu không phải như thế, năm đó đã vào phủ Định Quốc công rồi.” Vì mấy phụ nhân mà Tĩnh Bắc hầu nói cái gì là sẽ không gả khuê nữ vào nhà này, phu nhân Định Quốc công thật tràn đầy cảm xúc.
Thẩm phu nhân nghe được loáng thoáng chuyện xưa năm đó, nghe thấy vậy chỉ cười cười, hơi tránh, nói ngoài lề.
Vào lúc này, A Nguyên đang cười ha hả dẫn biểu ca biểu tẩu đi dạo Ngự Hoa viên, cung nữ đi sau thành hàng, nàng cũng không có gì kiêng dè, chỉ chăm chăm hỏi cuộc sống mấy năm nay của A Loan, nghe được hiện giờ A Loan rất hạnh phúc, nàng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đoàn người tới mái đình hóng gió sau tầng tầng cây rủ bóng, cùng nhìn hoa cỏ bát ngát trong Ngự Hoa viên. A Nguyên là dân thường, không có hứng thú nghiên cứu hoa cỏ gì đó, tuy rằng nghe nói đều là chủng loại quý hiếm, nhưng cùng lắm chỉ thấy rực rỡ tươi sáng hơn một ít thôi, lúc này đây nước trà điểm tâm bày lên liền trò chuyện với A Loan.
Mới nói được mấy câu thì thấy ở đầu khác Cửu Công chúa đang ôm mấy bông mẫu đơn đỏ thẫm tiến tới, nữ nhi này hôm nay vận một thân cung trang đỏ thẫm vải dệt bằng máy tỉ mỉ, đầu đội ngọc trai kiểu hồng bảo kim, cộng thêm mẫu đơn đỏ thẫm đến nùng diễm làm nền, lại phảng phất tựa thần tiên phi tử, làm người hoa mắt say mê.
Mắt thấy A Nguyên đang chỉ huy cung nhân cắt vài cọng đơn lẻ tới đặt trên bàn ngắm, đóa bạch liên hoa Cửu Công chúa gặp phải hai hoàng tỷ này chỉ cảm thấy tâm trạng tồi tệ, thầm rủa một tiếng đen đủi, lại nhớ tới mấy ngày trước đây, nàng cạnh khóe A Nguyên mấy câu trước mặt Hoàng thượng, lại bị Hoàng thượng mắng một trận, liền chợt thấy có chút chột dạ, bắt gặp ánh mắt A Nguyên nhìn qua đây, liền căng da đầu tiến lại cười gượng nói: “Hoàng tỷ đã tới rồi, mới vừa rồi muội muội không gặp tỷ.”
Sau khi xuyên tới đây, Cửu Công chúa mới phát hiện mấy thể loại cung đấu hãm hại gì đó quả thực nào dễ dàng, ví như công chúa được sủng ái giống A Nguyên và Ngũ Công chúa có bao nhiêu người hầu kẻ hạ trong ngoài, lén truyền túi thơm ra ngoài hoặc là giấu búp bê vải dưới giường quả thực so với lên trời còn khó hơn. Chính là không hãm hại được, muốn tranh sủng, ra ngoài tìm kiếm mấy sứ giả hộ hoa lại càng khó khăn, trước mắt việc chẳng thành, Cửu Công chúa liền cảm thấy vẫn nên tạm lánh mũi nhọn trước, không biết chừng sau này nàng còn có cơ hội.
Trong lòng đang suy tính chuyện này, Cửu Công chúa chậm rãi ngẩng đầu, lại đột nhiên hít thở không thông một chút.
Trước mặt nàng, thanh niên ăn mặc giáp mỏng oai hùng kia phảng phất hơi thở của đao kiếm, phá tan hơi thở mềm như bông chốn hậu cung, tiến sâu vào trái tim Cửu Công chúa.
Thời điểm ánh mắt hờ hững của thanh niên nhìn qua, Cửu Công chúa ngơ ngẩn như bị trúng đạn, chỉ nhìn thanh niên này nói không ra lời.
“Vị này là…” Cửu Công chúa thầm biết thanh niên khí chất bất đồng này chỉ sợ không phải người bình thường, nhịn không được lại nhìn trộm vài lần, làm ra vẻ tươi đẹp ngây thơ lương thiện, chớp mắt tò mò hỏi: “Trước kia chưa từng gặp ngươi, ngươi là ai?”
A Nguyên khẽ nhíu mày, thấy nàng hơi hơi lộ ra cần cổ mảnh khảnh cong cong mắt cười với Thẩm Thác, liền lạnh nhạt trả lời: “Người Hoàng muội chưa gặp nhiều lắm, chẳng lẽ mỗi một người đều phải giới thiệu cho muội sao?”
“Hoàng tỷ.” Đôi mắt cún con của Cửu Công chúa hướng về phía A Nguyên một lát, liền sợ hãi mà liếc nhìn Thẩm Thác, lại thấy Thẩm Thác tựa hồ cảm thấy A Nguyên đã đại diện cho lời đáp của mình, cũng không có muốn biện bạch, rũ mắt ngồi ở chỗ kia, làm ra dáng vẻ chính nhân quân tử mắt nhìn thẳng, kiên quyết không chịu “mạo muội” kim chi ngọc diệp.
Không hiểu phong tình đến vậy, Cửu Công chúa hận đến cắn răng, lại không thể nề hà.
Nhiều người đang ở đây như vậy, nàng cũng chẳng thể nào bổ nhào vào người người ta được, bằng không còn không bị dưỡng mẫu quở trách hay sao?
Nhẫn nhịn lại tức giận trong lòng, Cửu Công chúa lại càng cảm thấy đã tìm được phu quân của mình rồi.
Nam nhân cổ đại phần lớn đều tùy tiện, coi trọng sắc đẹp, người thờ ơ với mỹ mạo của nàng như vậy thì thực thập phần hiếm lạ, nếu sau này có thể gả cho một nam nhân như vậy, không phải là nàng có thể an tâm hơn chút sao? Huống chi bề ngoài nam nhân này cương nghị rắn rỏi, thập phần cường tráng, cũng rất hợp khẩu vị với Cửu Công chúa, lúc này đây có chút không bỏ được, tròng mắt vừa chuyển, liền ngồi xuống bên cạnh Ngũ Công chúa, vươn ngón tay mảnh khảnh ra, đặt mẫu đơn trong lòng lên bàn rồi nũng nịu cười nói: “Đã lâu không trò chuyện cùng các tỷ tỷ, khó mới có thể gặp được để cùng chơi đùa.” Đôi mắt long lang phong tình không ngừng nhìn về phía Thẩm Thác.
Một câu như vậy, lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.
Cửu Công chúa thật sự cảm thấy mọi người đều là kẻ ngu ngốc, nhìn không ra đâu, mà A Nguyên thì bị làm phiền, lúc này đây liền cố ý cười nói với A Loan vẫn chưa để ý: “Cũng không biết lần này phu thê hai người có thể ở lại kinh thành được không?” Lại trừng mắt với Thẩm Thác nói: “Cheo chở A Loan cho tốt, còn để tỷ ấy bị thương, bổn cung sẽ bảo Hoàng bá phụ đánh huynh!” Thầm để lộ mối quan hệ của hai người ra, trong lòng nghĩ, nếu Cửu Công chúa biết tốt xấu, hẳn sẽ không tiếp tục dây dưa.
“Không bao giờ có lần sau.” Thẩm Thác quay đầu lại, nhìn vào mắt A Loan, hai người đồng thời nở nụ cười, lúc sau liền trầm giọng nói với A Nguyên: “Thần chết, cũng sẽ không để nàng bị thương.”
Cửu Công chúa ngây dại.
Nàng không nghĩ được là khó khăn mới nhìn trúng được một nam nhân cổ đại, mà người này đã thành hôn rồi. Ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại khuôn mặt A Loan, Cửu Công chúa liền phát hiện, nữ nhân kia lại không có nửa phần nhu mì, tuy rằng diện mạo tuấn mỹ, lại thiên vẻ cương nghị, trên mặt còn có có vết sẹo không nhỏ, khiến khuôn mặt càng không có nét đẹp của nữ nhân, mắt thấy nàng ta một thân lạnh lùng, làn da cũng cực kỳ thô ráp, chưa tới một lát, trên mặt Cửu Công chúa liền lộ ra vẻ khinh thường.
Có thể nhìn ra nữ nhân này đúng là xuất thân từ quân ngũ, thời cổ đại liên hôn là chuyện thường, chỉ sợ hai người này cũng là gia tộc liên hôn mới gắn vào với nhau. Bằng không nam nhân bình thường ai sẽ cưới một thê tử chẳng chút mềm mại như vậy như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Cửu Công chúa liền mừng thầm.
Hôn nhân không có tình yêu, sao có thể đem đến hạnh phúc được đây?
“Nhị vị đều là võ tướng sao?” Cửu công chúa liền sợ hãi mà nói: “Ta ở trong cung kiến thức thiển bạc, lại chính là thập phần ngưỡng mộ anh hùng bảo vệ biên quan, tướng quân vì triều đình vào sinh ra tử, trong lòng ta ngưỡng mộ, liền lấy trà thay rượu, kính tướng quân một ly, được không?” Nói xong, liền thanh thoát cầm lấy chén trà trên bàn, cười chờ mong Thẩm Thác, miệng hỏi: “Tướng quân ở biên quan, nhất định có rất nhiều chuyện xưa, không biết khi nào có thể kể cho ta, để ta biết thiên địa bên ngoài.” Lại liếc mắt nhìn A Loan một cái, có vài phần coi khinh nói: “Hẳn là Phu nhân không ngại, đúng không?”
A Loan hoàn toàn vô cảm với ánh mắt như vậy, năm đó lần đầu tiên nàng hồi kinh, toàn bộ nữ nhi kinh thành đều ghét bỏ nàng, thì cũng đã sao? Bạn tốt không nhìn vào số lượng, phải nhìn vào chân thành.
Nàng không thèm để ý ánh mắt của Cửu Công chúa, ánh mắt Thẩm Thác lại hiện lên sát ý, thấy Cửu Công chúa lộ nụ cười điềm đạm mỹ miều với mình, Thẩm Thác hờ hững quay đầu, cũng không trả lời, chỉ cầm tay A Loan, thấp giọng nói: “Cảnh sắc nơi đây cảnh sắc không thú vị, chúng ta đi thôi.”
“Đi thôi đi thôi.” A Nguyên cũng cảm thấy chán ghét, liếc Cửu công chúa một cái, trong lòng liền sinh ra hiếm lạ.
Cô nương này cũng là nữ xuyên không, mà sao dáng vẻ này lại nhìn như không có một chút ý niệm nào là không nên chen chân vào nhân duyên của người khác vậu? Hay vẫn muốn khoe khoang một chút bản thân là mỹ nhân xuyên không?
A Loan lại không nói gì, sau khi kéo Thẩm Thác ra sau, chỉ chậm rãi, trước bộ mặt cười gượng gạo của Cửu Công chúa, chỉ cầm chén rượu bằng đồng thời Chiến quốc mà A Nguyên để trên bàn để khoe khoang giá trị con người của mình, dùng sức nắm chặt, trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, bóp chén rượu thành bột phấn, thấy hoa dung thất sắc của Cửu Công chúa, nàng chỉ vào Thẩm Thác, lời ít ý nhiều: “Của ta!” Cho nên mới nói, muốn tranh với nữ tướng quân, thì tự động biến thành bột phấn kia!
Đồ cổ của bổn cung!
Túi tiền của Công chúa điện hạ đổ máu, hoảng hốt, trời đất quay cuồng, tức khắc té xíu vào lồng ngực đang run rẩy vì cười của Ngũ Công chúa, giãy một cái rồi bất động.
A Loan và Thẩm Thác lưỡng tình tương duyệt*, lại cùng chung chí hướng, chỉ là Thẩm gia trăm điều kiêng kỵ, hôn sự này vẫn chần chờ mãi, đều nhờ Tĩnh Bắc hầu nhanh chóng quyết định, nhìn thấy A Loan xác thật có thích Thẩm Thác liền dốc hết sức tác thành.
Lưỡng tình tương duyệt: tình trong như đã mặt ngoài còn e.
“Nếu không phải như thế, năm đó đã vào phủ Định Quốc công rồi.” Vì mấy phụ nhân mà Tĩnh Bắc hầu nói cái gì là sẽ không gả khuê nữ vào nhà này, phu nhân Định Quốc công thật tràn đầy cảm xúc.
Thẩm phu nhân nghe được loáng thoáng chuyện xưa năm đó, nghe thấy vậy chỉ cười cười, hơi tránh, nói ngoài lề.
Vào lúc này, A Nguyên đang cười ha hả dẫn biểu ca biểu tẩu đi dạo Ngự Hoa viên, cung nữ đi sau thành hàng, nàng cũng không có gì kiêng dè, chỉ chăm chăm hỏi cuộc sống mấy năm nay của A Loan, nghe được hiện giờ A Loan rất hạnh phúc, nàng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đoàn người tới mái đình hóng gió sau tầng tầng cây rủ bóng, cùng nhìn hoa cỏ bát ngát trong Ngự Hoa viên. A Nguyên là dân thường, không có hứng thú nghiên cứu hoa cỏ gì đó, tuy rằng nghe nói đều là chủng loại quý hiếm, nhưng cùng lắm chỉ thấy rực rỡ tươi sáng hơn một ít thôi, lúc này đây nước trà điểm tâm bày lên liền trò chuyện với A Loan.
Mới nói được mấy câu thì thấy ở đầu khác Cửu Công chúa đang ôm mấy bông mẫu đơn đỏ thẫm tiến tới, nữ nhi này hôm nay vận một thân cung trang đỏ thẫm vải dệt bằng máy tỉ mỉ, đầu đội ngọc trai kiểu hồng bảo kim, cộng thêm mẫu đơn đỏ thẫm đến nùng diễm làm nền, lại phảng phất tựa thần tiên phi tử, làm người hoa mắt say mê.
Mắt thấy A Nguyên đang chỉ huy cung nhân cắt vài cọng đơn lẻ tới đặt trên bàn ngắm, đóa bạch liên hoa Cửu Công chúa gặp phải hai hoàng tỷ này chỉ cảm thấy tâm trạng tồi tệ, thầm rủa một tiếng đen đủi, lại nhớ tới mấy ngày trước đây, nàng cạnh khóe A Nguyên mấy câu trước mặt Hoàng thượng, lại bị Hoàng thượng mắng một trận, liền chợt thấy có chút chột dạ, bắt gặp ánh mắt A Nguyên nhìn qua đây, liền căng da đầu tiến lại cười gượng nói: “Hoàng tỷ đã tới rồi, mới vừa rồi muội muội không gặp tỷ.”
Sau khi xuyên tới đây, Cửu Công chúa mới phát hiện mấy thể loại cung đấu hãm hại gì đó quả thực nào dễ dàng, ví như công chúa được sủng ái giống A Nguyên và Ngũ Công chúa có bao nhiêu người hầu kẻ hạ trong ngoài, lén truyền túi thơm ra ngoài hoặc là giấu búp bê vải dưới giường quả thực so với lên trời còn khó hơn. Chính là không hãm hại được, muốn tranh sủng, ra ngoài tìm kiếm mấy sứ giả hộ hoa lại càng khó khăn, trước mắt việc chẳng thành, Cửu Công chúa liền cảm thấy vẫn nên tạm lánh mũi nhọn trước, không biết chừng sau này nàng còn có cơ hội.
Trong lòng đang suy tính chuyện này, Cửu Công chúa chậm rãi ngẩng đầu, lại đột nhiên hít thở không thông một chút.
Trước mặt nàng, thanh niên ăn mặc giáp mỏng oai hùng kia phảng phất hơi thở của đao kiếm, phá tan hơi thở mềm như bông chốn hậu cung, tiến sâu vào trái tim Cửu Công chúa.
Thời điểm ánh mắt hờ hững của thanh niên nhìn qua, Cửu Công chúa ngơ ngẩn như bị trúng đạn, chỉ nhìn thanh niên này nói không ra lời.
“Vị này là…” Cửu Công chúa thầm biết thanh niên khí chất bất đồng này chỉ sợ không phải người bình thường, nhịn không được lại nhìn trộm vài lần, làm ra vẻ tươi đẹp ngây thơ lương thiện, chớp mắt tò mò hỏi: “Trước kia chưa từng gặp ngươi, ngươi là ai?”
A Nguyên khẽ nhíu mày, thấy nàng hơi hơi lộ ra cần cổ mảnh khảnh cong cong mắt cười với Thẩm Thác, liền lạnh nhạt trả lời: “Người Hoàng muội chưa gặp nhiều lắm, chẳng lẽ mỗi một người đều phải giới thiệu cho muội sao?”
“Hoàng tỷ.” Đôi mắt cún con của Cửu Công chúa hướng về phía A Nguyên một lát, liền sợ hãi mà liếc nhìn Thẩm Thác, lại thấy Thẩm Thác tựa hồ cảm thấy A Nguyên đã đại diện cho lời đáp của mình, cũng không có muốn biện bạch, rũ mắt ngồi ở chỗ kia, làm ra dáng vẻ chính nhân quân tử mắt nhìn thẳng, kiên quyết không chịu “mạo muội” kim chi ngọc diệp.
Không hiểu phong tình đến vậy, Cửu Công chúa hận đến cắn răng, lại không thể nề hà.
Nhiều người đang ở đây như vậy, nàng cũng chẳng thể nào bổ nhào vào người người ta được, bằng không còn không bị dưỡng mẫu quở trách hay sao?
Nhẫn nhịn lại tức giận trong lòng, Cửu Công chúa lại càng cảm thấy đã tìm được phu quân của mình rồi.
Nam nhân cổ đại phần lớn đều tùy tiện, coi trọng sắc đẹp, người thờ ơ với mỹ mạo của nàng như vậy thì thực thập phần hiếm lạ, nếu sau này có thể gả cho một nam nhân như vậy, không phải là nàng có thể an tâm hơn chút sao? Huống chi bề ngoài nam nhân này cương nghị rắn rỏi, thập phần cường tráng, cũng rất hợp khẩu vị với Cửu Công chúa, lúc này đây có chút không bỏ được, tròng mắt vừa chuyển, liền ngồi xuống bên cạnh Ngũ Công chúa, vươn ngón tay mảnh khảnh ra, đặt mẫu đơn trong lòng lên bàn rồi nũng nịu cười nói: “Đã lâu không trò chuyện cùng các tỷ tỷ, khó mới có thể gặp được để cùng chơi đùa.” Đôi mắt long lang phong tình không ngừng nhìn về phía Thẩm Thác.
Một câu như vậy, lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.
Cửu Công chúa thật sự cảm thấy mọi người đều là kẻ ngu ngốc, nhìn không ra đâu, mà A Nguyên thì bị làm phiền, lúc này đây liền cố ý cười nói với A Loan vẫn chưa để ý: “Cũng không biết lần này phu thê hai người có thể ở lại kinh thành được không?” Lại trừng mắt với Thẩm Thác nói: “Cheo chở A Loan cho tốt, còn để tỷ ấy bị thương, bổn cung sẽ bảo Hoàng bá phụ đánh huynh!” Thầm để lộ mối quan hệ của hai người ra, trong lòng nghĩ, nếu Cửu Công chúa biết tốt xấu, hẳn sẽ không tiếp tục dây dưa.
“Không bao giờ có lần sau.” Thẩm Thác quay đầu lại, nhìn vào mắt A Loan, hai người đồng thời nở nụ cười, lúc sau liền trầm giọng nói với A Nguyên: “Thần chết, cũng sẽ không để nàng bị thương.”
Cửu Công chúa ngây dại.
Nàng không nghĩ được là khó khăn mới nhìn trúng được một nam nhân cổ đại, mà người này đã thành hôn rồi. Ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại khuôn mặt A Loan, Cửu Công chúa liền phát hiện, nữ nhân kia lại không có nửa phần nhu mì, tuy rằng diện mạo tuấn mỹ, lại thiên vẻ cương nghị, trên mặt còn có có vết sẹo không nhỏ, khiến khuôn mặt càng không có nét đẹp của nữ nhân, mắt thấy nàng ta một thân lạnh lùng, làn da cũng cực kỳ thô ráp, chưa tới một lát, trên mặt Cửu Công chúa liền lộ ra vẻ khinh thường.
Có thể nhìn ra nữ nhân này đúng là xuất thân từ quân ngũ, thời cổ đại liên hôn là chuyện thường, chỉ sợ hai người này cũng là gia tộc liên hôn mới gắn vào với nhau. Bằng không nam nhân bình thường ai sẽ cưới một thê tử chẳng chút mềm mại như vậy như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Cửu Công chúa liền mừng thầm.
Hôn nhân không có tình yêu, sao có thể đem đến hạnh phúc được đây?
“Nhị vị đều là võ tướng sao?” Cửu công chúa liền sợ hãi mà nói: “Ta ở trong cung kiến thức thiển bạc, lại chính là thập phần ngưỡng mộ anh hùng bảo vệ biên quan, tướng quân vì triều đình vào sinh ra tử, trong lòng ta ngưỡng mộ, liền lấy trà thay rượu, kính tướng quân một ly, được không?” Nói xong, liền thanh thoát cầm lấy chén trà trên bàn, cười chờ mong Thẩm Thác, miệng hỏi: “Tướng quân ở biên quan, nhất định có rất nhiều chuyện xưa, không biết khi nào có thể kể cho ta, để ta biết thiên địa bên ngoài.” Lại liếc mắt nhìn A Loan một cái, có vài phần coi khinh nói: “Hẳn là Phu nhân không ngại, đúng không?”
A Loan hoàn toàn vô cảm với ánh mắt như vậy, năm đó lần đầu tiên nàng hồi kinh, toàn bộ nữ nhi kinh thành đều ghét bỏ nàng, thì cũng đã sao? Bạn tốt không nhìn vào số lượng, phải nhìn vào chân thành.
Nàng không thèm để ý ánh mắt của Cửu Công chúa, ánh mắt Thẩm Thác lại hiện lên sát ý, thấy Cửu Công chúa lộ nụ cười điềm đạm mỹ miều với mình, Thẩm Thác hờ hững quay đầu, cũng không trả lời, chỉ cầm tay A Loan, thấp giọng nói: “Cảnh sắc nơi đây cảnh sắc không thú vị, chúng ta đi thôi.”
“Đi thôi đi thôi.” A Nguyên cũng cảm thấy chán ghét, liếc Cửu công chúa một cái, trong lòng liền sinh ra hiếm lạ.
Cô nương này cũng là nữ xuyên không, mà sao dáng vẻ này lại nhìn như không có một chút ý niệm nào là không nên chen chân vào nhân duyên của người khác vậu? Hay vẫn muốn khoe khoang một chút bản thân là mỹ nhân xuyên không?
A Loan lại không nói gì, sau khi kéo Thẩm Thác ra sau, chỉ chậm rãi, trước bộ mặt cười gượng gạo của Cửu Công chúa, chỉ cầm chén rượu bằng đồng thời Chiến quốc mà A Nguyên để trên bàn để khoe khoang giá trị con người của mình, dùng sức nắm chặt, trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, bóp chén rượu thành bột phấn, thấy hoa dung thất sắc của Cửu Công chúa, nàng chỉ vào Thẩm Thác, lời ít ý nhiều: “Của ta!” Cho nên mới nói, muốn tranh với nữ tướng quân, thì tự động biến thành bột phấn kia!
Đồ cổ của bổn cung!
Túi tiền của Công chúa điện hạ đổ máu, hoảng hốt, trời đất quay cuồng, tức khắc té xíu vào lồng ngực đang run rẩy vì cười của Ngũ Công chúa, giãy một cái rồi bất động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.